ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Thích 66. Anh Chu Tuyển ngủ ngon.

Mạnh Sơ Vũ lập tức úp màn hình điện thoại xuống, mặt đỏ bừng.

Phòng sách yên tĩnh, điện thoại trên bàn lại rung lên.

Không biết có phải bên kia lại nói gì không.

Ngón chân lạnh lẽo của Mạnh Sơ Vũ cuộn lại, che mặt không dám xem.

Năm phút trôi qua, hai má nóng rẫy dần dần nguội bớt, tay cô mới chậm rãi đưa về phía điện thoại, như chạm vào củ khoai lang nóng bỏng tay mà nhanh chóng lật màn hình điện thoại lại.

Vừa lật lại, liếc mắt một cái nhìn thấy bức ảnh mới nhất trên khung thoại — Các bước giải của ý thứ hai được viết nháp trên giấy.

J: “Anh nhìn nhầm, hai câu khác nhau.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, cầm điện thoại nhấn mở hình ảnh, xem kỹ một lần.

Khác nhau thật.

Vì câu này có hai cách giải.

Anh dùng một cách giải khác lời giải của câu trắc nghiệm thứ tám.

Sau đó nói với cô, anh nhìn nhầm.

«Năm»

Tuy không bị mất mặt, Mạnh Sơ Vũ vẫn quyết tâm tiếp thu bài học này, không thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy nữa, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu đề bài.

Lúc này lại thiết lập một tình cảm mang tính cách mạng với Toán học.

Cả một tuần trời, người cô như được tiêm máu gà, ngày nào cũng nghiên cứu hai đề Toán, sáng một đề chiều một đề.

Đến tối gửi những câu khó cho Giản Thừa.

Ban đầu bố cô thấy cô vừa làm bài tập vừa chơi điện thoại còn tức giận, nhưng thấy cô đang hỏi bài, còn nghe đối tượng là Giản Thừa, cảm thấy đáng tin tưởng nên lời phê bình đã ra đến miệng cũng thu về.

Kỳ nghỉ hè có tổng cộng 30 đề Toán, cô chỉ tốn một tuần đã hoàn thành gần một nửa, nỗi băn khoăn duy nhất của bố cô giờ đây là: Thằng nhóc Giản Thừa kia có bị làm phiền không?

Mạnh Sơ Vũ quang minh chính đại đưa lịch sử trò chuyện cho bố xem —

J: “Tỷ lệ làm đúng hôm nay rất tốt.”

Hạt mưa nhỏ: “( ^▽^) Nhờ anh Giản Thừa dạy giỏi ạ!”

J: “Phần hàm số vẫn còn hơi yếu, đề luyện của em không chia theo chuyên đề à?”

Hạt mưa nhỏ: “QAQ Không ạ, thầy cô toàn cho đề tổng hợp thôi.”

J: “Ngày mai anh tìm cho em một tập chuyên đề, em tự in ra làm, làm được hàm số thì làm đề tổng hợp sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Hạt mưa nhỏ: “(≧▽≦) Cảm ơn anh Giản Thừa ạ!”

“Anh ấy không thấy con phiền nhé,” Mạnh Sơ Vũ chỉ chỉ màn hình điện thoại: “Con nói năng dễ nghe mà.”

“Người ta kiên nhẫn như thế vì thấy bố với bố người ta thân thiết thôi.”

Mạnh Sơ Vũ không vui bĩu môi: “Cũng là do tính tình con dễ thương mà!”

“Thế thì cũng không thể vô duyên vô cớ dạy con được, như này chẳng khác gì gia sư, hôm nay cuối tuần đấy, con đi cùng bố mang ít trái cây sang cảm ơn người ta.”

Mạnh Sơ Vũ thầm vui vẻ: “Phải đến nhà anh Giản Thừa ạ?”

“Lại định lười biếng à?”

“Không ạ,” Mạnh Sơ Vũ vội lắc đầu, “Đi thì đi thôi.”

Mạnh Chu Bình gật đầu, liếc nhìn màn hình điện thoại của cô rồi lại nhíu mày: “Trước mỗi câu của con toàn thêm mấy cái linh tinh gì đấy? Không thêm cái đấy vào không nói được à?”

Mạnh Sơ Vũ cúi đầu nhìn những ký tự bố mình chỉ, ánh mắt lóe lên: “Bố không biết đâu, đây là ngôn ngữ thịnh hành trong giới trẻ bọn con.”

Mạnh Chu Bình ghét bỏ liếc liếc cô rồi rời đi.

Mạnh Sơ Vũ thay một chiếc váy mới mua tuần trước, đi theo Mạnh Chu Bình ra ngoài.

So với lần trước bị bắt đi theo bố mẹ đến thăm nhà, hôm nay tâm trạng Mạnh Sơ Vũ tốt hơn rất nhiều, cùng bố xách trái cây đến nhà họ Giản, vừa gặp là chào hỏi: “Cháu chào chú Giản!”

“Chào Tiểu Vũ!” Chú Giản cười với cô, lại nhìn về phía bố cô, “Ông cũng thật là, giảng có vài bài thôi có tốn sức gì đâu, còn mang quà đến nhà.”

“Làm gì có vài bài, con gái tôi lảm nhảm nhiều thế nào tôi biết chứ!”

“Kìa bố —”

Mạnh Sơ Vũ nhíu mày nhìn bố mình, vừa quay đầu lại đã thấy chú Giản cười gọi với lên tầng: “Tiểu Thừa, chú Mạnh với Tiểu Vũ đến rồi, xuống nhà đi con!”

Mạnh Sơ Vũ ngồi trên sô pha kéo kéo vạt váy, mắt nhìn thẳng về phía trước, nghe tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang, lặng lẽ ngước mắt nhìn lên.

Vừa thấy lại sửng sốt.

Sao hình như không phải người ngày đó cô gặp…

Mạnh Sơ Vũ nhìn về đằng sau người đến, phát hiện không còn ai nữa, thấp giọng hỏi bố: “Bố ơi, đây là anh Giản Thừa ạ?”

“Ừ.”

Hai bố con một hỏi một đáp, Giản Thừa cũng đi tới sô pha, thẳng lưng ngồi xuống, nhẹ nhàng chào hỏi hai người: “Cháu chào chú Mạnh, chào Tiểu Vũ.”

Mạnh Sơ Vũ còn chưa hoàn hồn, đã bị bố mình vứt cho ánh mắt hình viên đạn để nhắc nhở.

“À, chào anh Giản Thừa…” Cô vội lên tiếng, ánh mắt đảo quanh trên mặt Giản Thừa.

Không phải hình như, mà chắc chắn.

Tuy dáng người cũng là cao cao gầy gầy, nhưng khuôn mặt hôm đó cô nhìn thấy chắc chắn không phải khuôn mặt này!

Thế nên người cho cô tập thơ kia, người giảng Toán cho cô cũng không phải người cô tưởng, mà là người trước mắt này?

Vậy người cô gặp hôm ấy là ai?

Đừng bảo là đứng xa quá nên cô nhìn nhầm, hay cô ngủ trên xích đu mơ thấy nhé?

Mạnh Sơ Vũ đang ngẩn người, bỗng nghe chú Giản thấy lạ hỏi con trai: “Chú Mạnh nói dạo này ngày nào con cũng nói chuyện với Tiểu Vũ mà? Sao hai đứa gặp mặt mà như không quen biết thế?”

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Giản Thừa.

Cảm giác anh ấy không được tự nhiên, dường như cũng giống biểu cảm gượng gạo bây giờ của cô.

Hai người im lặng, Mạnh Chu Bình cũng trêu chọc: “Trẻ con bây giờ ấy à, cách màn hình nói chuyện rộn rã, gặp mặt lại không nặn ra nổi một chữ.”

“Chứ còn, Tiểu Vũ nhà ông còn đỡ, Tiểu Thừa nhà tôi chẳng biết giao tiếp gì cả. Ông nói hai đứa nói chuyện hợp tôi còn thấy lạ, Tiểu Thừa nhà tôi bình thường trong lòng chỉ có sách giáo khoa, không thì là làm mấy chuyện cân não.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn bầu không khí sôi động của hai người lớn, nhìn nhau với người đối diện một hồi lâu, cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.

Những ngày nay cô vẫn luôn liên hệ người hôm ấy mình gặp và cái tên Giản Thừa với nhau, từ lúc bắt đầu nghĩ là một người khác, bây giờ hình như rất khó để ghép một người mới với người mà gần đây cô trò chuyện…

Những cuộc trò chuyện mấy ngày nay dường như đều tan biến, Mạnh Sơ Vũ không biết nên miêu tả tâm trạng phức tạp giờ đây thế nào.

Cô mới thất thần một chút, không biết hai người lớn bên cạnh đã nói đến tận đâu.

“Tiểu Vũ thích đọc thơ mà đúng không? Để Tiểu Thừa dẫn cháu lên phòng sách trên tầng xem còn thích quyển nào không, hôm nay chọn thêm mấy quyển đi.”

Mạnh Sơ Vũ vội xua tay: “Không cần làm phiền chú Giản ạ.”

“Con bé này, khách sáo cái gì, có gì mà phiền.” Chú Giản vỗ vỗ vai Giản Thừa.

Giản Thừa thoạt nhìn dường như cũng có nỗi băn khoản gì đó, liếc mắt nhìn cô một cái, do dự đứng dậy khỏi sô pha.

Mạnh Sơ Vũ đành phải theo anh rời khỏi phòng khách.

Theo sau anh chậm rãi đi cầu thang lên tầng, bước nào bước nấy cứng đờ.

Bầu không khí kỳ quái này, ở riêng với nhau nên nói gì đây?

Đi theo Giản Thừa đến phòng sách, xung quanh im lìm, Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn Giản Thừa chờ anh phá vỡ cục diện bế tắc này.

Nhưng anh trông còn có vẻ mất tự nhiên hơn cả cô, không nhìn cô lấy một cái.

Mạnh Sơ Vũ cố gắng tìm chuyện để nói: “Anh Giản Thừa, hôm nay em không làm đề tổng hợp, tối nay anh gửi cho em tập chuyên đề mà anh nói ạ?”

“Anh…”

“À, không phải em giục anh đâu, em không vội, em còn có bài tập môn khác phải làm, làm mấy bài đó trước cũng được ạ.”

“Em ở đây đọc sách,” Giản Thừa chỉ chỉ kệ sách, “Anh đi gọi điện thoại nhé?”

“Vâng, anh đi đi ạ…” Nhìn anh cầm điện thoại ra ban công, Mạnh Sơ Vũ như trút được gánh nặng chuyển nhìn về kệ sách.

Rõ ràng trên mạng nói chuyện rất vui, sao gặp mặt lại xấu hổ thế nhỉ?

Ai đến cứu cô với…

Mạnh Sơ Vũ thầm nói trong lòng, ủ rũ, tiện tay rút một cuốn sách trên giá, cầm trên tay lật như có như không, đọc cũng không vào nên lại cất về.

Vừa ngẩng đầu, bỗng để ý tới một túi hồ sơ trong suốt trên bàn sách bên cạnh.

Trong túi hồ sơ có một tập tài liệu rất dày, góc trên cùng bên phải của tập tài liệu ấy có dán một bức ảnh một inch.

Cô nghiêng đầu nhìn lướt qua rồi không thể quay đầu lại được nữa.

… Người trong ảnh này không phải là người cô gặp hôm đó sao?

Cô không nhìn nhầm, cũng không phải là cô mơ…

Mạnh Sơ Vũ nhìn tấm ảnh đó đến ngẩn người, bỗng thấy Giản Thừa đã từ ban công trở lại phòng sách.

Lòng hiếu kỳ lớn lên, cô không kịp nghĩ gì mà lập tức chỉ vào bức ảnh hỏi: “Anh Giản Thừa, người trên ảnh là ai vậy ạ?”

Lần này quay lại, Giản Thừa dường như cũng thả lỏng hơn vừa nãy một chút: “Bạn học cấp ba của anh, mấy ngày này đang ở nhà anh, phòng sách này để cho cậu ấy dùng.”

“À…” Mạnh Sơ Vũ bừng tỉnh, bất giác cảm thấy tự nhiên hỏi vậy cũng không ổn, giải thích thêm: “Lần trước em đến nhìn thấy anh ấy đứng ở ban công này, cứ tưởng là anh.”

Giản Thừa trầm ngâm: “Nên mới nhờ anh giảng Toán?”

Mạnh Sơ Vũ khựng lại rồi lập tức lắc đầu: “Không ạ không ạ, không phải, không phải, là bởi vì em rất thích tập thơ kia…”

“Tập thơ kia không phải của anh.”

“Dạ?”

“Người mấy hôm nay nói chuyện với em cũng không phải là anh, là cậu ấy.” Giản Thừa chỉ xuống bức ảnh kia, lắc lắc điện thoại trong tay, “Vừa nãy anh đi gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Mạnh Sơ Vũ ngơ ngác nhìn bức ảnh, ánh mắt từ tốn dời về phía cột tên họ, thấy tên của anh —

Chu Tuyển.

Nghe Giản Thừa giải thích, Mạnh Sơ Vũ mới hiểu được ngọn nguồn của sự việc.

Người lớn đều cho rằng Giản Thừa là người để lại tập thơ, lúc bố cô đi hỏi phương thức liên lạc của Giản Thừa, chú Giản cũng không nghĩ nhiều, cho luôn số điện thoại của con trai.

Sau đó chú Giản nói lại việc này với Giản Thừa, bảo anh trả lời thắc mắc của cô cho tử tế, Giản Thừa biết đây là hiểu lầm, vốn định giải thích rõ ràng với người lớn, nhưng Chu Tuyển nói không cần, anh mượn tài khoản của anh ấy dùng một chút là được.

Giản Thừa bèn đưa tài khoản cho Chu Tuyển mượn.

Chỉ là không ngờ thắc mắc của cô không thể giải đáp hết trong một lần, cứ dùng mãi tài khoản của Giản Thừa không tiện.

Hơn nữa Giản Thừa không thường xuyên lên mạng, tối đó vì bận rộn bài vở nên đã không kịp đọc được tin nhắn của cô, Chu Tuyển cũng không thể kịp thời trả lời cô.

Vậy nên sau đó Chu Tuyển mới bảo cô kết bạn với tài khoản của anh.

Hôm nay cô và bố bất ngờ đến đây, đúng lúc Chu Tuyển ra ngoài có việc, Giản Thừa chưa kịp nói với Chu Tuyển, không chắc chắn anh có ý gì nên lúc ở dưới tầng trước mặt người lớn không nói nhiều.

Nguyên nhân kết quả Mạnh Sơ Vũ hiểu, nhưng lại không hiểu lắm —

“Vậy lúc đầu không tính, nhưng đã nhiều ngày như thế, sao anh ấy không nói rõ ràng với em anh ấy là ai…” Mạnh Sơ Vũ xị khóe miệng.

“Có thể là do ban đầu không nói, về sau lại không tìm được thời điểm thích hợp.” Có lẽ là thấy cô không vui, giọng điệu Giản Thừa mang theo ý an ủi.

Nhưng Mạnh Sơ Vũ cũng không cảm thấy được an ủi.

“Vậy nếu hôm nay em không đến đây, thì anh ấy cũng không định nói với em luôn…”

“Không phải, cũng không phải có ý đó,” Giản Thừa có vẻ không biết nên ứng phó với tình huống này như thế nào, “Anh cũng không rõ cậu ấy nghĩ thế nào, hay là anh gọi lại cho cậu ấy, để cậu ấy nói chuyện với em nhé?”

“Không cần ạ.”  Mạnh Sơ Vũ dứt khoát lắc đầu.

Nếu anh ấy đã mượn tên người khác, nghĩa là không muốn làm quen với cô, cứ nhất quyết phải hỏi đến cùng để làm gì?

Cô không phải trẻ con.

Mạnh Sơ Vũ xoay người định xuống tầng, vừa nhấc chân lại nghe thấy điện thoại Giản Thừa vang lên.

Giản Thừa nghe điện thoại trước mặt cô —

“Ừ, có.”

“Tôi nói rồi.”

“Có một chút.”

Mạnh Sơ Vũ bỗng không hiểu sao lại căng thẳng, thấy Giản Thừa đưa điện thoại sang, theo bản năng lùi về sau một chút.

“Em không muốn nghe hả?” Giản Thừa nhỏ giọng hỏi.

“Em…”

“Cậu ấy gọi lại để hỏi em đấy.”

“Vâng…” Mạnh Sơ Vũ khẽ hắng giọng một tiếng, giơ tay nhận điện thoại của Giản Thừa, đưa lên tai.

Đầu dây yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở phía đối diện, Mạnh Sơ Vũ lấy lại bình tĩnh, khẽ “Alo” một tiếng.

Bên tai vang lên một giọng nam dễ nghe: “Đúng là không có lương tâm, anh giảng bài cho em bao nhiêu ngày như thế, mà đến điện thoại em cũng không muốn nghe?”

Tinh thần vừa ổn định của Mạnh Sơ Vũ lại dao động.

Rõ ràng chưa từng gặp nhưng giọng nói này, giọng điệu này lại có thể tương ứng với người nói chuyện với cô mấy ngày nay, tương ứng với mọi tưởng tượng của cô về người ấy.

Cơ mà Mạnh Sơ Vũ còn nhớ là mình đang tức giận, cứng rắn hỏi một câu: “Anh muốn nói gì với em?”

“Anh Giản Thừa nói em không vui hả?”

“Đương nhiên là không vui rồi…”

“Vậy làm sao đây, bây giờ anh vẫn chưa về được, hay để anh Giản Thừa dẫn em ra ngoài một chuyến nhé?”

Mạnh Sơ Vũ xoa mũi: “Ra ngoài làm gì?”

“Mời em ăn kem, vậy có nguôi giận được không?”

Mạnh Sơ Vũ cũng không biết sao mình lại ham ăn đến vậy, chỉ một chữ “kem” đã có thể dụ cô ra ngoài.

Đã thế còn là lén lút ra ngoài như ăn trộm.

Lúc Giản Thừa nói với hai bố là dẫn cô ra ngoài ăn kem, trong lòng cô nôn nao đến tột cùng.

Ngẫm lại đi ăn kem cùng Giản Thừa, với đi ăn kem với bạn học của Giản Thừa, rõ ràng không khác nhau là bao.

Nhưng lại cảm thấy không nên để người lớn biết chuyện này.

Giản Thừa lái xe đưa cô vào nội thành.

Dọc đường đi, Mạnh Sơ Vũ thầm lặp lại trong đầu hai cái tên Giản Thừa và Chu Tuyển, cố gắng tách chúng ra.

Xe dừng lại ở đối diện một con phố ăn vặt nhộn nhịp. Mạnh Sơ Vũ nhìn về phía bên kia cửa sổ ghế lái, còn đang tìm xem là người nào ở con đường đối diện, bỗng nghe thấy tiếng cửa sổ xe bên ghế phụ hạ xuống, vừa quay đầu đã thấy một người ngoài cửa sổ, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây giản dị giống như ngày ấy, khom lưng nhìn cô.

Mạnh Sơ Vũ chăm chú nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, căng thẳng nuốt nước bọt.

“Em xuống xe đi.” Chu Tuyển cười nói.

“À…” Cô tháo dây an toàn định mở cửa xe, còn chưa kịp đẩy thì cửa đã bị người bên ngoài mở ra.

Xuống xe bước chân lên vỉa hè, ánh nắng trên đầu hắt xuống, chói mắt đến choáng váng.

Mạnh Sơ Vũ giơ tay che trán, ngửa đầu nhìn người cao hơn cô gần một cái đầu.

Chu Tuyển đóng cửa xe lại, xe lái đi xa, cô mới nhận ra chỗ không đúng: “Anh Giản Thừa không đi cùng ạ?”

“Lại mất tập trung hả,” Chu Tuyển liếc mắt nhìn cô, “Cậu ấy vừa nói phải đến trường mà?”

Mạnh Sơ Vũ hoàn toàn không nghe thấy…

“Nắng quá em không nghe rõ, thế, thế vào tiệm mau đi, ngoài này nóng quá…”

Chu Tuyển dẫn cô đi về con đường đối diện, che tập tài liệu trong tay trên đầu cô.

Mạnh Sơ Vũ ngẩng đầu nhìn qua, cong môi cười trộm.

Tới tận lúc vào đến tiệm bánh ngọt, Chu Tuyển mới hạ tay xuống.

Hai người ngồi xuống ở bàn cạnh cửa sổ, rất nhanh có nhân viên phục mang đến một cuốn thực đơn đồ ngọt.

Chu Tuyển không xem, đưa ngay cho cô: “Em muốn ăn gì tự chọn đi.”

Mạnh Sơ Vũ mở cuốn thực đơn ra xem, nói với nhân viên phục vụ: “Cho em một phần bingsu sữa bò.”

“Vậy thôi hả?” Thấy cô gập cuốn thực đơn lại, Chu Tuyển hỏi.

“Một bát này to lắm, một mình em có khi còn ăn không hết, anh không chọn ạ?”

“Cho tôi một cốc Americano đá.” Chu Tuyển ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ xác nhận lại món với họ rồi quay người rời đi.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn hai người nhìn nhau, Mạnh Sơ Vũ cảm thấy giờ đây bọn họ hình như mới là chính thức quen biết, lại cảm thấy có chút câu nệ như gặp mặt bạn qua mạng.

Nghĩ hay là lại nói đến chủ đề vừa tìm được ở chỗ “Giản Thừa thật” với “Giản Thừa giả”, vừa định mở miệng, lại thấy Chu Tuyển cười trước: “Chính thức giới thiệu một chút, anh là Chu Tuyển, Chu 周 trong trắc trở 周折, Tuyển 隽 trong sâu sắc 隽永.”

Hình như không cần cô phải tìm chủ đề nữa.

Mạnh Sơ Vũ nhìn anh bĩu môi: “Cái này em biết rồi.”

Chu Tuyển nhướng mày: “Vậy còn gì em không biết nhưng muốn biết nữa?”

“Sao anh lại gạt em?” Mạnh Sơ Vũ buột miệng thốt ra, hỏi xong mới thấy má hơi rát, vừa rồi rõ ràng cô đã tỏ vẻ với Giản Thừa là mình không muốn biết.

“Vì —” Chu Tuyển mặt mày suy tư chỉ chỉ tập tài liệu bên cạnh, “Gần đây anh đang chuẩn bị ra nước ngoài.”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt, nhớ lại tập tài liệu mình nhìn thấy ở phòng sách nhà Giản Thừa: “Anh đi du học ạ?” 

Chu Tuyển gật đầu.

“Bao giờ thế?”

“Hết kỳ nghỉ hè này.”

“Anh là sinh viên trao đổi của trường Đại học ạ?”

Chu Tuyển cười: “Anh đã tốt nghiệp khoa chính quy rồi, anh sang Mỹ học cao học.”

“… Anh là bạn học cấp ba của anh Giản Thừa mà?”

“Nhảy lớp.”

“Thế…” Mạnh Sơ Vũ chớp chớp mắt, “Thế cao học phải học bao lâu ạ?”

“Hai năm.”

Mạnh Sơ Vũ “À” một tiếng, chậm rãi gật đầu.

Nghĩ rồi mới phản ứng lại, anh nói đến việc này để trả lời cho câu hỏi vì sao lại gạt cô.

Nghĩa là, vì anh sắp phải rời khỏi đây, nên trước khi đi không muốn có thêm một mối quan hệ ư?

“Ra nước ngoài thì không kết bạn được nữa ạ?” Mạnh Sơ Vũ nhíu mày.

Chu Tuyển cười: “Bây giờ thì anh nghĩ là được.”

“Tại sao bây giờ lại được?”

“Vì —” Chu Tuyển dường như hơi đau đầu với hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của cô, khẽ chậc một tiếng, “Đã phát sinh sunk cost (chi phí chìm).”

“Cái gì?” Mạnh Sơ Vũ liếc liếc anh, “Anh nói cái gì cho học sinh cấp ba hiểu được không?”

“Nghĩa là, đã bỏ nhiều thời gian ra cho em như vậy, không thể để người khác được lợi.”

Nghe Chu Tuyển nói như đang chê cô phiền phức, Mạnh Sơ Vũ có hơi xấu hổ.

Nhưng thấy biểu cảm lúc nói câu này của anh là đang cười, cô lại cảm thấy đây không phải một câu nói xấu.

Nửa tiếng sau, xe Giản Thừa chạy đến cửa tiệm bánh ngọt.

Hình như Chu Tuyển đang trên đường đi có việc thì chạy đến một chuyến, còn phải đi tiếp, Mạnh Sơ Vũ theo Giản Thừa về trước.

Thấy Giản Thừa không định xuống xe ăn gì đó, Mạnh Sơ Vũ hỏi Chu Tuyển: “Anh có muốn mua gì đó cho anh Giản Thừa không? Anh ấy đưa em đi một chuyến…”

“Về anh sẽ cảm ơn cậu ấy sau, nhưng mang cho cậu ấy một cốc Americano cũng được.”

Mạnh Sơ Vũ yêu cầu một cốc Americano với nhân viên phục vụ, xách cốc cà phê trong tay, liếc nhìn Chu Tuyển và những tài liệu cần khi ra nước ngoài trong tay anh, trong lòng nặng trĩu.

“Hết kỳ nghỉ hè này anh mới đi ạ?” Cô thử hỏi.

“Chắc là vậy.”

“Thế…” Mạnh Sơ Vũ chớp mắt một cái, lời đã đến bên miệng, muốn nói nhưng không thể thốt ra thành lời.

“Sau này nếu rảnh, anh lại phụ đạo bài tập cho em?”

Mạnh Sơ Vũ ngửa đầu nhìn anh, khống chế khóe miệng đừng có cong lên quá, gật gật nói: “Vâng.”

Để không làm mình có vẻ hám lời quá, cô lại bổ sung chắc nịch: “Em không để anh phụ đạo không công đâu, chắc chắn sẽ cho anh được lợi!”

Nói là vậy nhưng Mạnh Sơ Vũ tạm thời vẫn chưa biết mình có thể cho anh được lợi cái gì.

Mà hơn chín giờ tối tắm xong, lại nhận được tập chuyên đề hàm số mà Chu Tuyển đã hứa gửi cho cô trước.

Mạnh Sơ Vũ in đề thi ra, muốn đọc đề một chút nhưng lại không thể bình tĩnh được, cảm giác tâm trạng hôm nay cứ xoay vần như ngồi tàu lượn siêu tốc, đến giờ vẫn còn choáng váng.

Cô trả lời Chu Tuyển: “Em in ra rồi, nhưng hôm nay ra ngoài hơi mệt, em cho phép bản thân nghỉ ngơi một ngày được không?”

J: “Được.”

Mạnh Sơ Vũ bèn tám chuyện với anh: “Hôm nay anh xong việc lúc nào thế?”

J: “Chiều tối.”

Hạt mưa nhỏ: “Xong hết việc chưa ạ?”

J: “Đợt tài liệu này gần xong rồi, về sau còn một ít nữa.”

Hạt mưa nhỏ: “Nghe có vẻ rất bận.”

J: “Cũng tạm.”

Hạt mưa nhỏ: “Cũng tạm là sao ạ?”

J: “Là ngày mai vẫn có thể dành thời gian làm thầy giáo phụ đạo.”

Mạnh Sơ Vũ không ngờ giờ hẹn lại đến nhanh như vậy, cầm điện thoại mà tim đập thình thịch.

Hạt mưa nhỏ: “Em sẽ làm xong đề này trước.”

J: “Ngày mai rồi làm, em ngủ sớm chút đi.”

Hạt mưa nhỏ: “Em chưa buồn ngủ.”

J: “Hôm nay nhìn kỹ lại.”

Hạt mưa nhỏ: “Dạ?”

J: “Nhóc con em không tính là cao đúng không?”

“…”

Hạt mưa nhỏ: “Em không lùn! Ở lớp em ngồi giữa, đằng sau cả đống người luôn đấy! Là do anh cao quá thôi!”

Mạnh Sơ Vũ gõ ra dòng chữ này, cảm thấy bộ dạng tức muốn hộc máu này của mình cực kỳ giống người bị giẫm phải chân đau.

Cô so với những bạn nữ cùng lứa còn coi là ổn, nhưng hôm nay nhìn thấy Chu Tuyển, quả thực cảm giác anh như cây thông xanh, cao rất cao.

Cô lại chưa đến tuổi đi giày cao gót, nhìn anh nói chuyện cũng tốn sức.

Suy nghĩ, cô vẫn nên nhân lúc còn cơ hội tăng thêm hai ba cm, cố gắng thêm chút nữa.

Dù sao anh cũng không cao thêm được nữa rồi.

Cô cao lên một chút, bắt kịp anh thêm một chút.

Hạt mưa nhỏ: “… Em ngủ đây.”

J: “Ừm, ngủ ngoan, dù sao anh cũng không cao thêm được nữa, em có thể thong thả.”

Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm dòng chữ này, ngạc nhiên sao anh cũng nghĩ giống mình.

Trong lòng ngứa ngáy.

Mạnh Sơ Vũ chuẩn bị một chút, cuối cùng nhắn đi lời nhắn mấy ngày trước đã muốn nói: “(▽) Anh Giản Thừa ngủ ngon.”

J: “?”

Mạnh Sơ Vũ sửng sốt nhận ra mình theo thói quen đã gõ ra cái gì, vội vàng sửa lại: “QwQ Anh Chu Tuyển ngủ ngon.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc