ANH ẤY SAO CÓ THỂ THÍCH TÔI

Mặt dày một lần này, chim quạ không không kêu, Chu Tuyển cũng thế.

Mạnh Sơ Vũ nhìn chằm chằm màn hình không động tĩnh một lát, ném điện thoại sang một bên, vào phòng tắm tắm rửa.

Dường như cũng không để ý lắm đến việc không được trả lời.

Dù sao thì có thể làm Chu Tuyển cạn lời đến vậy, rõ ràng là cũng là thành công trên một phương diện nào đó.

Mạnh Sơ Vũ thậm chí còn lạc quan nghĩ, mỗi bước của cuộc đời quả nhiên đều có ý nghĩa riêng của nó.

Những ngày cô mất mặt đến nỗi thương tích đầy mình trước Chu Tuyển, dù sao cũng đã luyện cho cô bây giờ da mặt siêu dày.

*

Qua một tuần thẩm định hiệu suất bận rộn, ngày nghỉ lễ, cả Sâm Đại đều tràn ngập không khí vui mừng như Tết đến.

Chu Tuyển quyết định cho phòng hành chính nghỉ sớm nửa ngày.

Anh nói để các nhân viên phải tự lái xe về nhà kịp thời gian giao thông cao điểm.

Giữa trưa, Mạnh Sơ Vũ đi qua các phòng ban một chuyến, đến đâu cũng nghe thấy có người khen Chu Tuyển nhân đạo.

Ngẫm lại, nếu cô là một nhân viên bình thường, bây giờ có lẽ cũng sẽ biết ơn Chu Tuyển.

Nhưng từ bảy ngày không được gặp Chu Tuyển biến thành bảy ngày rưỡi không được gặp Chu Tuyển, nghĩ thế nào cũng có chút không vui nổi.

Mười hai giờ trưa, cả tòa nhà văn phòng vắng vẻ, Mạnh Sơ Vũ ăn qua loa ở nhà ăn rồi quay lại, thấy văn phòng Chu Tuyển đã được thu dọn sạch sẽ không một bóng người.

Đi máy bay mà phải vội thế à? Còn không thèm tạm biệt nói một câu nghỉ lễ vui vẻ.

Hôm nay đồng nghiệp trong cả công ty gặp cô đều nói câu này, chỉ mỗi anh miệng còn chặt hơn cả vỏ trai.

Mạnh Sơ Vũ kéo vali đã chuyển tới công ty từ trước, buồn hiu xuống tầng, gặp được Đàm Tần dưới đại sảnh.

“Trợ lý Mạnh, về Nam Hoài hả?” Đàm Tần cầm chìa khóa xe xoay xoay trên đầu ngón tay, lại gần với bộ dạng rất giống với tài xế mời chào khách ở lối ra ga tàu cao tốc.

“Vâng, trưởng phòng Đàm còn chưa về ạ?”

“Về ngay đây. Tôi cũng về Nam Hoài, có muốn đi nhờ xe không?”

“Không cần đâu,” Mạnh Sơ Vũ xua tay, “Tôi đã mua vé tàu cao tốc rồi ạ.”

“Đi xe sếp không đi xe tôi, chê tôi không đủ cao thật à? Giờ đã cầu kỳ đến mức độ này rồi à?” Đàm Tần huyên thuyên vài câu.

Mạnh Sơ Vũ bị hỏi đến khó hiểu, lại thấy Đàm Tần khoa tay múa chân chiều cao của bản thân: “Trợ lý Mạnh, tuy tôi không đến 187, nhưng dù gì cũng 178, hình tượng của tôi với cô kém cỏi đến mức đấy à?”

“Tôi không chê bai chiều cao của anh, hình tượng của anh ở Sâm Đại này là số một…” Mạnh Sơ Vũ nói đến chữ “Một” thì khựng lại, “Nói thật ra thì, số một là sếp Chu, nhưng số hai số ba chắc chắn sẽ có một vị trí nhỏ của anh.”

“Xe tôi đỗ ở cửa rồi, không đi thật à?”

“Không làm phiền anh ạ.”

Cô không có nhiều đồ đạc, Chu Tuyển cũng cho nghỉ trước nửa ngày, đường về nhà sẽ không quá vất vả. Bây giờ lại thấy Đàm Tần cứ so tới so lui đầy kỳ quặc, cô càng không thể lên xe anh ấy.

Cô đã từng liên quan đến một người anh em của Chu Tuyển, thời điểm này tuyệt đối không thể có người thứ hai.

Thay đổi hình tượng gái đểu của cô trước mặt Chu Tuyển, đây là điều cấp thiết phải làm.

“Thôi được, tôi về đây, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé.”

Đàm Tần vẫy vẫy tay rồi ra khỏi đại sảnh, lên xe mở khung chat với Chu Tuyển, ấn nút “nhấn để nói chuyện” —

“Mày bảo tao cho người ta đi nhờ một chuyến, nhưng mà người ta có thèm đi xe tao đâu.”

“Nhìn tao mà đề phòng như nhìn cướp ý, chỉ ước tránh xa tị hiềm 80 mét.”

“À với lại, mày nói đúng, cô bé này không thích quan tâm chăm sóc kiểu vồn vã, mày nhịn tiếp đi.”

*

Mạnh Sơ Vũ ngồi tàu cao tốc, về đến nhà cũng đến giờ cơm tối.

Vào cửa nhìn về phía phòng khách, thấy trên bàn ăn đã bày đầy đồ ăn, được bọc kín bằng màng bọc giữ ấm trong suốt, chỉ chờ cô mở ra.

Mạnh Sơ Vũ thay giày đi qua huyền quan, gọi với vào phòng bếp: “Bố, mẹ, con về rồi!”

“Tiểu Vũ về rồi, múc canh ra mau!” Phương Mạn Trân vừa nói với Mạnh Chu Bình vừa ra đón, đỡ vali mini của Mạnh Sơ Vũ, “Đi đường mệt lắm phải không?”

“Cũng bình thường ạ, sếp con cho nghỉ sớm nửa ngày, lúc con về vẫn chưa đến giờ cao điểm.”

“Sếp con tốt thế.”

Mạnh Sơ Vũ nhăn mũi: “Anh ấy phải lên máy bay, ngại nghỉ trước một mình nên mới cho mọi người cùng nghỉ ấy chứ.”

“Tự dưng được lợi vẫn là chuyện tốt còn gì, không thì tối nay con về đến nhà sớm lắm cũng phải mười giờ. Đi rửa mặt mũi chân tay ra ăn cơm.”

Mạnh Sơ Vũ về phòng ngủ rửa mặt xong, lúc ra thấy bố mẹ đều đã ngồi vào bàn.

Thức ăn trên bàn cũng đã được mở ra.

Mạnh Sơ Vũ ngồi xuống đối diện mẹ, cầm đũa: “Đói chết mất, hôm nay được nghỉ nên buổi trưa nhà ăn cũng chẳng có gì ngon.”

“Chết cái gì mà chết, vừa về nhà đã nói chuyện xui xẻo!” 

“Ầy, bố, ngày nào bố cũng ở trường nghiền ngẫm từng con chữ thì thôi, về nhà cũng thế, con có phải học sinh của bố đâu.” Mạnh Sơ Vũ trước khi động đũa lại nhớ đến cái gì, cầm điện thoại chụp ảnh bàn đồ ăn.

Mạnh Chu Bình chỉ chỉ cô: “Rửa tay xong còn cầm điện thoại thì còn có tác dụng gì không!”

“Tiểu Vũ bây giờ hiếm lắm mới về nhà được một lần, ông bớt lại đi!” Phương Mạn Trân liếc mắt lườm Mạnh Chu Bình, gắp cánh gà chiên Coca vào bát ông, “Ăn đi này!”

Mạnh Sơ Vũ không nghe hai người đấu võ mồm, nghiêm túc chỉnh thêm filter đồ ăn rồi gửi cho Chu Tuyển.

Định hỏi anh trên máy bay đã ăn cơm chưa thì nhớ ra hôm nay anh không từ mà biệt, gõ mấy chữ lại xóa đi.

Gửi một bức ảnh duy trì cảm giác tồn tại, giữ xíu “giá” không nói câu nào — Vừa xinh.

Mạnh Chu Bình với Phương Mạn Trân tranh cãi được hai câu thì dừng lại, đồng thời nhìn về phía Mạnh Sơ Vũ mặt mày đầy đắc ý.

Cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh, Mạnh Sơ Vũ nhìn hai người, đặt điện thoại xuống cầm đũa lên.

Chưa ăn được hai miếng, điện thoại bên cạnh rung lên.

Mạnh Sơ Vũ liếc nhìn bố, thấy ông đang cúi đầu ăn cơm thì duỗi tay ra.

Cầm lên xem thì thấy —

Tin tức Tencent.

Mạnh Sơ Vũ lập tức khóa màn hình lại.

“Tin nhắn của ai mà quan trọng thế?” Mạnh Chu Bình liếc nhìn cô.

“Ai đâu ạ, thông báo newsfeed thôi bố.”

“Thế cái biểu cảm thất vọng của con là sao?”

“Chỉ là con tưởng có người khen đồ ăn nhà mình ngon thôi. Thấy là thông báo tin tức, đương nhiên con phải thất vọng rồi.” Mạnh Sơ Vũ cười tủm tỉm nói.

“Nghĩa là từ lúc chia tay Tiểu Thừa xong cũng không tìm hiểu người mới?”

“Sao bố lại nói chuyện này nữa, con mới có 25…”

“Tuổi mụ là 26 rồi còn gì? Ba tháng nữa qua năm mới, ra ngoài bảo 27 được rồi đấy.”

“Sao bố lại tính cho con già đi hai tuổi. Nếu tính như thế thì sếp con sang năm tuổi mụ là 30 rồi đấy, người ta cũng vẫn còn độc thân.”

“Người nhà sếp con không giục à?”

Mạnh Sơ Vũ ho nhẹ một tiếng: “Có giục, nhưng mà sếp con khôn lắm, tìm bạn gái giả về lừa người nhà. Bố thấy so ra, con ngoan ơi là ngoan rồi không, ít nhất là không nói dối bố mẹ.”

“Còn tự hào lắm đấy.”

“Bố con cũng không có ý ép con,” Phương Mạn Trân giờ đây lại cùng chiến tuyến với Mạnh Chu Bình, “Chỉ thấy con kén chọn quá nên muốn con gặp gỡ nhiều hơn thôi. Bây giờ nếu con không có người để tìm hiểu, ở Hàng Châu có con trai của bạn bố con rất thích hợp, con kết bạn WeChat nói chuyện xem thế nào?”

Mạnh Sơ Vũ khẽ “Xít” một cái: “Bố, còn chưa đến hai tháng mà bố đã thoát khỏi bóng ma con với Giản Thừa chia tay rồi à?”

“Bố vẫn muốn con với Giản Thừa thử lại, nhưng con không muốn thì bố ép được chắc? Đương nhiên chỉ có thể nhìn về phía trước.”

Mạnh Sơ Vũ nói nhỏ: “… Thế nếu con có người để tìm hiểu rồi thì sao?”

“Có à?” Mạnh Chu Bình và Phương Mạn Trân đồng thời buông đũa.

Mạnh Sơ Vũ cũng chỉ thuận miệng hỏi thử, ai ngờ lại k1ch thích hai người.

Cô nuốt cơm được một nửa thì nghẹn, uống ngụm canh cho nhuận giọng: “Được nửa chữ ‘Bát 八’ rồi ạ.” (ý nói hoàn thành được một nửa rồi)

“Quê ở đâu?”

“Cũng làm việc ở Hàng Châu giống con, nhưng quê ở Nam Hoài.”

“Thế thì hợp quá!”

“Chứ sao ạ?” Mạnh Sơ Vũ chột dạ gắp thức ăn, nghĩ “Được nửa chữ ‘Bát’” cũng coi như thủ pháp tu từ nói quá, người bố giáo viên Ngữ Văn của cô hẳn có thể hiểu, “Nên là ba mẹ không cần phải lo đâu, con sẽ cố gắng, tranh thủ trước khi tuổi mụ 27 viết nốt nét ‘Mạc 乀’.”

*

Cả bữa cơm không nhận được tin nhắn trả lời của Chu Tuyển.

Mạnh Sơ Vũ nghĩ chuyến bay quốc tế hẳn phải có wifi, giờ này không thể là đang ngủ, anh không trả lời chắc chắn là do lười, nên đặt điện thoại sang một bên mặc kệ.

Ăn tối tắm rửa xong, Mạnh Sơ Vũ đắp mặt nạ nằm phòng khách ngoài sô pha, định chọn một gameshow để xem, cầm điện thoại mới phát hiện hai mươi phút trước Chu Tuyển đã trả lời tin nhắn.

Giống cô, không nói gì mà chỉ gửi một đoạn video.

Mạnh Sơ Vũ nhấn mở thì thấy cảnh nhà ông bà Chu Tuyển.

Trong video, bàn ăn trước mặt Thường Thu Trạch bày một mặn ba chay một canh, còn ông thì nói chuyện với ống kính.

Hoàng Quế Phân có lẽ không quen dùng điện thoại thông minh nên quay hơi rung, hình ảnh trong video nay quay chỗ này chốc quay chỗ kia, cuối cùng quay đến mặt tường phòng lớn.

Trên tường treo một bức chữ mới, bài thơ “Như Mộng Lệnh” lần trước Chu Tuyển cầm tay cô viết.

“Tiểu Tuyển, ông cháu dạo này tinh thần tốt lắm, hôm nay còn đóng khung chữ hôm trước cháu với Tiểu Mạnh viết rồi treo lên tường, đẹp không này?”

Video đến đây thì kết thúc.

Mạnh Sơ Vũ thắc mắc nhắn tin: “Video bà gửi cho anh sao lại gửi cho tôi.”

Chu Tuyển: “Bà bảo tôi gửi cho cô xem cùng.”

Không biết có phải vì đã chờ hai mươi phút hay không, lần này Chu Tuyển trả lời ngay.

Mạnh Sơ Vũ thầm nghĩ lần này mình đi tắm, tấn công tuyệt vời đến mức Chu Tuyển không thể không trả lời ngay, đắc ý mở video xem lại một lần.

(洗 có nghĩa là tắm/ giết sạch, chỗ này mình hiểu là chị Vũ đang nghĩ chị đi tắm để anh Tuyển đợi lâu nên lần này anh mới rep luôn:))) 

Trên đầu bỗng vang lên giọng Phương Mạn Trân: “Ơ đây — là giọng viện trưởng Thường mà?”

Mạnh Sơ Vũ giật mình suýt rơi cả mặt nạ giấy: “Mẹ, sao mẹ đi mà không nghe thấy tiếng bước chân thế?”

“Do con tập trung xem video quá đấy.”

Mạnh Sơ Vũ cất điện thoại: “Mẹ nói viện trưởng gì cơ ạ?”

“Trong video của con ý, không phải là viện trưởng cũ của cô nhi viện Sao Mai hồi xưa à?”

“Viện trưởng cô nhi viện ạ?” Mạnh Sơ Vũ ngồi dậy gỡ mặt nạ xuống, “Nhà mình có quen ạ?”

“Hồi xưa trường bố con tổ chức từ thiện, đi đến cô nhi viện đó để dạy các bạn nhỏ chữ, con cũng đi theo cơ mà?”

“Con cũng đi á? Lúc nào ạ, sao con không nhớ.”

“Lâu lắm rồi, lúc ấy chắc con năm sáu tuổi gì đó. Lúc ấy bố con nghỉ hè, con quấn lấy ông ấy đòi ông ấy cho đi chơi, bố con phải làm từ thiện không đi được nên đưa con đến cô nhi viện cùng luôn, cho con chơi cùng bọn trẻ ở đấy. Mẹ còn nói bố con, trẻ con ở đấy lớn nhỏ đều có, nhiều đứa nghịch lắm, chơi đùa không biết chừng mực gì cả.”

Mạnh Sơ Vũ theo lời nói của mẹ hồi tưởng, mơ hồ nhớ lại quả thực có chuyện như vậy.

Nhưng nếu giờ mẹ không nhắc tới, cô cũng sẽ không nhớ đó là cô nhi viện.

Trong ấn tượng của cô ở đó có rất nhiều bạn nhỏ, cảm giác giống nhà trẻ.

“À, có phải là có lần con ngã rách đầu gối, bố mẹ cãi nhau một trận, về sau con cũng không đến đó nữa…?”

“Chả thế, may mà không bị sẹo đấy.”

“Mẹ, ngoài đơn vị tổ chức đấy, nhà giàu ở Nam Hoài mình cũng đến đó làm từ thiện đúng không ạ?”

“Chắc thế, đấy là cô nhi viện lớn nhất của Nam Hoài.”

Mạnh Sơ Vũ nhắn tin cho Chu Tuyển: “Bố tôi thế mà lại quen ông anh đấy. Bảo là trước kia đã đến cô nhi viện ông anh quản lý làm từ thiện, nhà anh có phải cũng đến đó làm từ thiện không?”

Vài phút sau, Chu Tuyển trả lời một chữ “Ừ”.

Thế chắc là Chu Tuyển quen biết hai ông bà khi nhà họ Chu đi làm từ thiện.

Tình cảm thật.

Tình cảm như thế, sao không thích cô được một chút.

Mạnh Sơ Vũ: “Tôi biết rồi.”

Chu Tuyển: “?”

Mạnh Sơ Vũ: “Nhà tôi với nhà anh trước kia đều tích đức, nên bây giờ anh mới gặp được tôi.”

Mạnh Sơ Vũ đọc tin nhắn đã gửi sang một lần, nhanh tay thu hồi, đổi thành: “Nhà tôi với nhà anh trước kia đều tích đức, nên bây giờ tôi mới gặp được anh.”

Bên kia không trả lời.

Mạnh Sơ Vũ tiếp tục cố gắng: “Tôi bảo này, vừa nãy bố mẹ tôi lại bảo tìm cho tôi người để tìm hiểu.

Chu Tuyển: “Thì?”

Mạnh Sơ Vũ: “Anh có muốn tôi đi không? Nghe nói người ta cực kỳ xuất sắc, đã thế cũng làm việc ở Hàng Châu.”

Chu Tuyển: “Thích đi thì đi.”

Mạnh Sơ Vũ: “Anh không hiểu tôi rồi, tôi chung thủy lắm, sao có thể làm chuyện chân trong chân ngoài như thế được. Tôi vừa từ chối ngay và luôn rồi, tôi làm tốt lắm đúng không?”

Chu Tuyển: “Ờ.”

Mạnh Sơ Vũ hít một hơi.

Chu Tuyển: “Bớt nhây lại, tích đức.”

“…”

Mạnh Sơ Vũ lại thở ra.

Mạnh Sơ Vũ: “Tôi tích đức thì có thể nhây được với anh không?”

Chu Tuyển: “Cô đang làm vậy rồi.”

Sau tin nhắn này, Chu Tuyển gửi sang một bức ảnh, gần anh là một chồng tài liệu.

Nhìn qua có vẻ muốn nói, cô đang quấy rầy công việc trên máy bay của anh, anh hy vọng có sẽ thức thời một chút, kết thúc cuộc trò chuyện này.

Mạnh Sơ Vũ săm soi bức ảnh này từ đủ góc độ.

Lúc làm việc còn trả lời tin nhắn của cô, nghĩa là cô vẫn đẹp hơn đống tài liệu kia chút chút.

Nhận được xíu ngon ngọt, Mạnh Sơ Vũ bôi mật lên miệng: “Tôi thế này có phải là nhây với anh đâu, tôi đang nhớ anh.”

Bên kia lại im lặng.

Cứ như cô không hỏi, thì anh có lý do không trả lời.

Mạnh Sơ Vũ thêm một câu hỏi: “Anh thì sao, anh có nhớ tôi không?”

Chu Tuyển: “Không.”

Chu Tuyển: “Nhớ.”

Một câu “Không nhớ” còn chia ra làm hai, bị cô làm cho buồn nôn run cả tay à?

Mạnh Sơ Vũ bĩu môi, nhấn giữ rồi xóa chữ “Không” đi, chỉ để lại chữ “Nhớ”, chụp ảnh màn hình gửi sang: “Nỗi nhớ của anh đã được truyền đạt thành công.”

Trên trời cao nghìn mét, khoang hạng nhất vang lên một tiếng cười khẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc