ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Cung Huyền Thương lái xe về nhà anh, lúc tắt máy xuống xe mở cửa cho Lôi Hòa Nghi thì cô cũng vừa hay thức dậy.

Đưa tay dụi mắt, tháo dây an toàn rồi bám lấy hai tay Cung Huyền Thương bước ra ngoài.
- Mệt lắm sao em?
- Không, vừa ngủ dậy nên hơi mơ màng thôi, em vẫn ổn!
- Vào nhà thôi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu cùng anh vào trong, Bánh Bao thấy hai người về thì vui vẻ chạy đến vẫy đuôi.

Lôi Hòa Nghi vẻ mặt mềm mại ngồi xuống thuận lông cho Bánh Bao rồi dắt chú chó đến sofa ngồi xuống.

Cung Huyền Thương nhìn cả hai bật cười rồi vào bếp pha cho Lôi Hòa Nghi một cốc sữa.
- Nghi Nghi, uống sữa đi em, sau đó lên phòng tắm rửa!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi đưa tay nhận lấy cốc sữa, vừa uống vừa xem tivi, Cung Huyền Thương ra hiệu cho Bánh Bao gọi nhóc con sang bên này đợi anh lấy thước ăn và sữa cho chó.
Lôi Hòa Nghi uống hết sữa thì Cung Huyền Thương cũng lấy thức ăn và sữa cho Bánh Bao xong, dặn chú chó ăn rồi thì về phòng ngủ sau đó đến dẫn Lôi Hòa Nghi lên lầu.
- Em vào phòng tắm rửa đi, anh cũng đi tắm đây!
- Vâng!
Trước khi Lôi Hòa Nghi đóng cửa phòng lại nhìn thấy nụ cười quái gở như có như không của Cung Huyền Thương, sống lưng thẳng đứng cảm thấy anh lúc này rất gian manh nhưng cũng không biết mở lời như thế nào, bình tĩnh đóng cửa rồi lấy váy ngủ đi vào phòng tắm.

Bên kia Cung Huyền Thương cũng về phòng của mình ngay bên cạnh tắm rửa sạch sẽ thơm tho, khoác một chiếc áo choàng tắm chỉ có dây buộc ngay eo, để lộ vòm ngực săn chắc quyến rũ màu mật ong, cứ như thế đi sang phòng của Lôi Hòa Nghi, ngang nhiên thoải mái nằm tựa lưng trên giường xem điện thoại đợi cô.
Phụ nữ luôn tắm lâu hơn đàn ông cho nên khi tóc Cung Huyền Thương khô rồi Lôi Hòa Nghi mới ung dung đi ra.

Cô mặc váy ngủ ren đen hai dây, váy chỉ dài qua đùi vừa vặn bao bọc bờ mông căng mọng quyến rũ.

Lôi Hòa Nghi hai tay cầm khăn, đầu nghiêng về một bên chăm chú lau mái tóc ướt.

Cặp ngực căng tròn quyến rũ cũng vì động tác này mà bị đè ép tạo nên một khe rãnh mê người, cổ áo vốn rộng lại rũ xuống khiến cặp nhũ phong trắng ngần bị lộ ra phân nửa, với thị lực của mình, Cung Huyền Thương biết Lôi Hòa Nghi không mặc áo ngực.

Anh nhìn cô chăm chú, tầm mắt như bị dán keo không thể rời đi, miệng đắng lưỡi khô, cả người dần nóng lên, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc này Lôi Hòa Nghi cũng nhận ra còn có người trong phòng, giật mình lui về sau một bước, nhận ra Cung Huyền Thương thì chớp mắt, miệng lắp bắp.
- Sao anh vào đây?
- Đây là nhà anh!
- Nhưng chỗ này là phòng em!
- Cũng không phải chưa từng ngủ chung, em sợ cái gì.

Hơn nữa nhà là của anh, em cũng là của anh, anh đi đâu làm gì cũng không sai, em hoảng hốt như vậy khiến anh có cảm giác bản thân như tên đàn ông đã lưu manh lại còn biến thái vậy!.
Lôi Hòa Nghi đảo mắt ngẫm nghĩ, anh nói cũng không sai...!Cung Huyền Thương thấy vẻ mặt ngờ nghệch của cô thì bật cười, vẫy tay.
- Bé con, lại đây với anh!
Lôi Hòa Nghi giật mình nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng, hai tay theo quán tính giơ lên che ngực.
Cung Huyền Thương bật cười, vẻ mặt càng thêm nhu hòa dịu dàng.
- Bé con, em sợ gì chứ, anh cũng không ăn em.

Ngoan, lại đây!
Lôi Hòa Nghi nửa tin nửa ngờ chậm rãi tiến tới, đã vào nhà anh rồi, chạy cũng có thoát được đâu.


Khi cô vừa đi tới bàn trang điểm thì Cung Huyền Thương cũng đứng dậy, đè hai vai để cô ngồi xuống ghế, anh lấy khăn trong tay cô giúp cô lau tóc, sau đó lại mở ngăn kéo lấy máy sấy thản nhiên sấy tóc cho cô.

Ngón tay anh có vết chai mỏng, thỉnh thoảng chạm vào đầu vào và lưng trên của cô sẽ khiến cô giật mình run lên.

Cung Huyền Thương thấy phản ứng của cô chỉ cười nhẹ, lúc sấy tóc đầu cúi xuống thỉnh thoảng chạm phải khe rãnh trước ngực cô, cả người căng thẳng nóng lên, động tác sấy tóc càng nhanh hơn, thấy tóc cô khô rồi thì cất máy sấy đi, trở lại giường nằm nghiêng nhìn Lôi Hòa Nghi chải tóc.
Ánh mắt nóng rực của anh khiến cô không cách nào tập trung được, vốn dĩ còn tính dưỡng da nhưng chải tóc xong thì đứng dậy từ từ bước đến giường.

Khi chỉ còn cách giường một bước chân, Cung Huyền Thương đột nhiên vươn tay kéo cô lại, mất đà cả người Lôi Hòa Nghi nằm đè lên người Cung Huyền Thương.

Cặp nhũ phong mềm mại cách lớp vải mỏng chạm vào phần ngưc lộ ra khỏi áo choàng của anh khiến cả hai cùng kêu lên một tiếng.
Âm thanh mềm mại của Lôi Hòa Nghi ngay bên tai trực tiếp khiến Cung Huyền Thương có phản ứng.

Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp động đậy thì Cung Huyền Thương đã ôm cô cùng ngồi dậy, một tay đỡ eo, một tay tách chân cô ra quỳ hai bên chân anh, tư thế này quá mờ ám, cảm giác có gì đó cọ vào quần nhỏ của mình, cứng cứng còn rất nóng, không cần nói cũng biết là gì, gương mặt của Lôi Hòa Nghi lập tức hồng lên.
Cung Huyền Thương đỡ eo cô, đưa tay mơn trớn đôi môi mềm mại ướt át, thấp giọng nói:
- Bé con, anh vẫn còn nhớ kỹ chuyện em không quan tâm đến bộ phim đầu tiên của chúng ta đấy, một chút hiểu biết về nhân vật của anh cũng không có.

Còn cả gan thách thức anh có thể nhớ hết tất cả các chi tiết về nhân vật em đã đóng không?
- Anh...!em...!không...!không cố ý!
- Giải thích cũng vô dụng! Anh đã nói tối về sẽ trừng phạt em, chúng ta cũng đã thương lượng nếu anh có thể nhớ được tất cả những gì liên quan đến em thì em nợ anh một chuyện.

Đêm nay anh muốn đòi đủ.
Cả người Lôi Hòa Nghi vì từng lời từng chữ của anh mà run lên, biết bản thân đã chui vào hang sói khó lòng mà nguyên vẹn thoát thân cho nên ấp úng lên tiếng:
- Anh...!anh muốn thế nào?
Cung Huyền Thương cười gian manh, cầm bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn của cô đặt lên vật thể đã cứng ngắc dưới hông.
- A...
Cách một lớp vải Lôi Hòa Nghi vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng cùng sự cứng rắn bên dưới, cả người cũng bị nung nóng, làn da căng mịn ánh lên vẻ hồng hào ngượng ngùng, nhìn cô thế này hạ thân Cung Huyền Thương càng trướng đau, Lôi Hòa Nghi tay chạm lên phân thân của anh càng thêm run sợ.
- Nghi Nghi, lấy nó ra!
- Hả!
- Ngoan, nghe lời, nếu không anh sợ mình nhịn không nổi sẽ tự mình động thủ!
Lôi Hòa Nghi vừa nghe anh muốn tự mình ra tay đã giật mình, hành động nhanh nhạy, luồn tay vào vạt áo choàng nắm lấy phân thân của anh mang ra.

Bàn tay mềm mại trực tiếp tiếp xúc với nơi đó khiên Cung Huyền Thương bị kích thích đến run người.
- Em có biết phải làm gì không?
Ánh mắt Lôi Hòa Nghi đáng thương cố gắng nhìn đi nơi khác tránh không chạm phải vật đáng sợ trong tay nhưng dưới ánh mắt nóng rực như lửa lại có tính xâm chiếm của Cung Huyền Thương, cô không cách nào làm lơ được, tầm mắt thỉnh thoảng liếc xuống.

Vừa lớn, vừa thô, rất dài, màu đỏ...!trông rất sạch sẽ, không có mùi lạ...!nếu anh muốn làm thật, cô liệu có chịu nổi không? Gương mặt nóng bừng như bị thêu cháy, Lôi Hòa Nghi chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống chỉ vì những suy nghĩ vừa rồi.
Ánh mắt Cung Huyền Thương sâu thẳm nhìn cô, nhìn thấy vẻ rối rắm xấu hổ thì đôi mắt lóe sáng như biết cô đang nghĩ gì.
- Nghi Nghi...
- Dạ!
- Em có biết làm thế nào không?
Lôi Hòa Nghi mím môi lắc đầu, Cung Huyền Thương cũng không ngạc nhiên, kiên nhẫn cầm tay chỉ việc hướng dẫn cô.
Sau một lúc dường như Lôi Hòa Nghi đã học được, hai tay nhẹ nhàng di chuyển giúp Cung Huyền Thương, hai gương mặt xuất chúng một nên đỏ như cà chua chín, một bên thoải mái sung sướng.

Sau một lúc lâu, vẻ mặt Lôi Hòa Nghi đau khổ lên tiếng.
- Anh sắp tới chưa?
Cũng nâng mắt nhìn cô.

- Em nghĩ sao?
Lôi Hòa Nghi khóc không ra nước mắt, dẫu biết thể lực anh tốt nhưng tại sao ở phương diện này cũng lâu kinh người như vậy, cô đã giúp anh lâu như vậy, tay đều đỏ rát nóng bừng, cả người cũng đã bắt đầu có phản ứng nhưng anh vẫn chưa có ý định xuất ra.

Nếu tương lai thật sự lâm trận, với cái thân thể này của cô liệu có thật sự chịu đựng được dày vò của anh không? Nghĩ đến thôi đã thấy eo đau chân mỏi.
Lại qua một lúc lâu, đến mức tay Lôi Hòa Nghi đã sắp phế đến nơi thì hạ thân Cung Huyền Thương giật lên một cái sau đó một dòng tinh nóng bỏng trắng đục bắn cả lên váy ngủ của cô.

Lôi Hòa Nghi giật mình vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Cung Huyền Thương lại là dáng vẻ vẫn chưa kết thúc.
Ngồi dậy tháo nút thắt áo choàng sau đó ôm eo Lôi Hòa Nghi kéo cô sát lại người mình.
- Thương, anh muốn làm...!á...
Không nói không rằng, giữ eo cô, vén quần nhỏ của cô sang một bên sau đó ấn xuống khiến hạ thân hai người tiếp xúc trần trụi với nhau.

Trong thoáng chốc cả người Lôi Hòa Nghi như bị rút hết sức lực, gục vào ngực anh.

Nhiệt độ nóng bỏng trên da thịt anh khiến Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy nóng theo, giúp anh an ủi nãy giờ chính bản thân cô cũng đã phản ứng, hạ thân đã sớm nhịn không được mà ướt đẫm, hiện tại tiếp xúc với hạ thân Cung Huyền Thương, cảm giác vừa xa lạ vừa căng thẳng nhưng lại rất thoải mái, khiến cô muốn nhiều hơn.
- Anh...!anh muốn làm gi?
- Rồi em sẽ biết!
- Á...!Thương...!ha...!ha...
Cung Huyền Thương không nói không rằng cúi đầu hôn lên rãnh ngực của cô, còn hé miệng liếm một cái khiến cả người Lôi Hòa Nghi run rẩy từng cơn.

Anh ngẩng mặt nhìn cô nở nụ cười dâm tà, tay cách lớp áo ngủ chạm lên nụ hoa trước ngực khiến Lôi Hòa Nghi co rúm cả người, cúi gằm mặt cất giọng nức nở.
- Anh...!dừng tay...!đừng mà...
Cằm bị anh giữ lấy, tay anh nâng mặt cô lên , Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương, đôi mắt lấp lánh ánh nước như bị người bắt nạt nhưng vẫn quật cường không rơi nước mắt.

Hệt như mèo con đang làm nũng khiến Cung Huyền Thương đỏ bừng hai mắt, đưa tay giữ ót cô cúi đầu hôn sâu.

Nụ hôn không chỉ mang theo tình yêu mãnh liệt mà còn là dục vọng chưa được phóng thích.
Cung Huyền Thương hôn, mặc kệ Lôi Hòa Nghi đánh anh muốn kéo dài khoảng cách nhưng cô càng động, hạ thân hai người lại càng thân mật, qua một lúc sức lực của cô như bị rút cạn, toàn bộ tri giác đều dồn vào nơi đang tiếp xúc với phân thân của anh.

Cung Huyền Thương vừa ôm mông cô cọ qua cọ lại dưới hạ thể anh khiến Lôi Hòa Nghi không ngừng rên rỉ lại bị nụ hôn của anh muốt trọn.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, tay Cung Huyền Thương lần mò từ đùi cô lên trên, chạm vào mông xoa nắn khiến cơ thể cô thêm nhạy cảm sau đó len lỏi vào trong tà váy, bàn tay xấu tính chạy dọc sống lưng khiến cả người Lôi co rụt ngưỡng cổ ra sau, miệng nhỏ không ngừng phát ra từng tiếng kêu mềm mại tận xương.
- Haaa...!đừng mà...!ưmmm...!Thương...!anh xấu xa, không được...!tha cho em...!không...!không...!bỏ em ra.
- Ừm, anh sẽ không tha cho em, sẽ không bỏ em ra...
- !!?
Đáp xong, nụ hôn của Cung Huyền Thương rơi xuống cổ và xương quai xanh của cô, tạo nên những quả dâu tây đỏ hồng phi thường nổi bật trên làn da trắng nõn.

Trong lòng Lôi Hòa Nghi đang nghĩ phải đem Cung Huyền Thương ra băm vằm trăm nghìn lần mới được, dám xuyên tạc lời mói của cô để ức hiếp cô.

Nhưng cô không dám cũng không có lá gan đó lại càng không nỡ.
Cũng không chịu thua, hai tay Lôi Hòa Nghi nâng lên vòng qua cổ anh, chạm lên yết hầu rồi đi xuống ngực, luồng vào vạt áo, sờ lên đầu ti anh rồi xuống cơ bụng khiến dục vọng của Cung Huyền Thương vốn đã khó nhịn lại như dã thú xổng chuồng.
Bản thân anh cũng không chịu lép vế, một tay sờ mò tấm lưng hoàn mỹ của cô, một tay lại men theo vạt áo trước sờ lên một bên ngực của cô, xúc cảm mềm mại co dãn khiến anh yêu thích không nỡ buông tay.


Bị váy ngủ cản trở động tác, Cung Huyền Thương không chút do dự, hai tay một trước ngực một sau lưng dứt khoát xé bộ váy ngủ ren đen đắt tiền làm đôi vứt xuống sàn.
- Á...!anh...!anh xấu xa...!lạnh lắm...
- Lạnh vậy thì để anh giúp em sưởi ấm.
- Em không...!aaa...
Hơi lạnh đột ngột ập đến khiến ngực cô run lên, Lôi Hòa Nghi trừng mắt nhìn anh, mím môi đáng thương, rơi vào mắt Cung Huyền Thương lại trở thành cảnh tượng quyến rũ chết người.

Vẻ mặt tham lam cuối xuống ngậm lấy một bên ngực cắn mút, ngực còn lại bị bàn tay với những vết chai mỏng liên tục xoa nắn.

Lôi Hòa Nghi lập tức sụp đổ bị anh lôi vào vòng xoáy của dục vòng, hoan lạc cùng anh.
Lôi Hòa Nghi trên dưới đều bị kích thích, dục vọng sâu thẳm trong cơ thể cũng bị lôi ra tới, hai tay nắm lấy vạt áo anh giật phăng ra nhưng sức cô không đủ lớn, vải lại không phải vải ren như váy của cô nên không cách nào rách được, mím môi muốn khóc, anh bắt nạt cô đã đành, đến cái áo của anh cũng xem thường cô.

Cung Huyền Thương cảm nhận được hành động của cô, khẽ cười, day day nụ hoa trong miệng khiến Lôi Hòa Nghi a a kêu lớn, hai tay buông lõng, móng tay sượt qua đầu ti anh khiến Cung Huyền Thương hít một hơi dài, nhũ hoa trong miệng cũng bị anh hút theo.

Lôi Hòa Nghi giật mình một cái, đưa tay ôm cổ anh, cả gương mặt Cung Huyền Thương đều vùi vào cặp nhũ phong của cô, trong mũi là hương thơm quyến rũ thuộc về riêng Lôi Hòa Nghi khiến anh không cách nào bình tĩnh.

Tay luồng xuống nắm eo cô, Lôi Hòa Nghi bị nhột buông lõng hai tay.
Cung Huyền Thương thả tự do cho nụ hoa trong miệng, hôn một cái lên bầu ngực của cô rồi nở nụ cười phóng đãng, sau đó phối hợp với cô, lần lượt buông lỏng hai tay để áo choàng rơi xuống, hai thân thể trần trụi tiếp xúc với nhau.

Ánh mắt Lôi Hòa Nghi mê muội nhìn anh, Cung Huyền Thương không nhịn được hôn cô, hạ thân vẫn giữ tư thế cọ sát thân mật, mà bên dưới hạ thân cả hai đã bị mật dịch Lôi Hòa Nghi tiết ra thấm ướt.
- Ưm...!Thương...!Thương...
- Anh ở đây...
- Yêu...!em...!a...!a...!hức...
- Như em mong muốn...
Giọng anh dịu dàng nhưng nhuốm mùi dục vọng, Lôi Hòa Nghi như bị mê hoặc, hai tay chống lên vai anh, cả người ngưỡng về sau phô bày đường cong mê người.

Ánh mắt Cung Huyền Thương tối sầm từng chút hôn lên hổ cô, cắn lên đầu vai, hôn dần xuống ngực, cánh tay, bụng...!từng tiếng rên ngọt ngào không ngừng phát ra từ miệng cô như đang cổ vũ cho hành động của Cung Huyền Thương khiến anh càng thêm nhiệt tình yêu thương cô.
Anh đột nhiên đảo chiều đặt Lôi nằm xuống giường, anh nằm trên, từ góc độ này anh có thể thấy được thân thể kiều diễm hoàn mỹ như được điêu khắc của cô.

Ánh mắt như si như cuồng nhìn bảo vật trân quý nhất của mình, cúi đầu gặm cắn môi cô như chỉ hận không thể một hơi ăn sạch.

Tay lại ngựa quen đường cũ nắm lấy ngực cô xoa bóp.

Một tay lần mò xuống dưới, cách một lớp quần nhỏ ấn vào nơi nhạy cảm yếu ớt nhất của cô.

Lôi Hòa Nghi giật nảy cắn phải môi anh, Cung Huyền Thương gầm nhẹ một tiếng, nhìn có thể Lôi Hòa Nghi vì anh mà càng trở nên mị hoặc quyến rũ, đôi mắt như hồ ly đáng thương nhìn anh, hai tay giữ lấy tay anh.
Cung Huyền Thương cọ sống mũi vào cổ cô.
- Con mồi đã dâng đến tận miệng, nếu anh còn bỏ qua thì thật có lỗi với sự mê người của em.
Giọng anh vừa mê hoặc lại vừa như làm nũng khiến Lôi Hòa Nghi buông lỏng cảnh giác, tay ôm lấy đầu anh, luồng vào mái tóc ngắn của anh.

Cung Huyền Thương lợi dụng thời điểm Lôi Hòa Nghi mềm lòng, tay anh vén quần nhỏ sang một bên, đưa một ngón tay vào cơ thể cô, chậm rãi khuấy đảo giúp cô nới lỏng.
- A...
- Bé con, ngoan, đừng sợ, sẽ không sao đâu...
Vừa nhẹ giọng trấn an, tay cũng dịu dàng hơn, một ngón rồi lại hai ngón, Lôi Hòa Nghi cũng buông bỏ phòng bị, hé miệng cắn tay mình kiềm nén tiếng rên chực trào phát ra.

Cảm thấy cô đã sẵn sàng, Cung Huyền Thương giữ lấy phân thân của mình cọ nhẹ vào quần nhỏ của cô, nâng một chân cô lên vai mình.

Lôi Hòa Nghi hé mắt nhìn Cung Huyền Thương, vẻ mặt anh không còn là dáng vẻ lạnh lùng cấm dục không vướng bụi trần như trước, lúc này trong mắt chỉ có cô, sâu thẳm trong đó là ngọn lửa sắc tình đang bực cháy, anh lúc này lại quyến rũ hơn ngày thường gấp vạn lần.

Trái tim trong lồng ngực đập bang bang, anh là Cung Huyền Thương, là người cô yêu, là người sẽ dùng cô đi hết quãng đời còn lại, có gì phải sợ, tại sao phải căng thẳng, giao tất cả của mình cho anh, tình yêu, linh hồn, trái tim, thân thể,...!tất cả mọi thứ của cô đều sẽ giao cho anh.

Chuyện này cũng chỉ là sớm muộn, cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Cảm nhận có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, Cung Huyền Thương cũng nhìn Lôi Hòa Nghi, ánh mắt cô...!dịu dàng âm áp, chan chứa tình yêu, Cung Huyền Thương cúi đầu hôn lên chóp mùi cô.
- Anh sẽ nhẹ hơn...

Miệng nói tay cũng cầm mấy mép quần nhỏ của cô cởi xuống quăng đi tạo thành một đường parabol tiêu chuẩn rồi rơi xuống sàn.
Lôi Hòa Nghi nghiện đầu qua một bên, giọng nhỏ như mèo kêu:
- ...!Vâng!
Mềm mại đáp một tiếng rồi hôn môi anh một cái, hai tay vòng lên cổ anh.

Cung Huyền Thương gập chân cô đặt lên trước ngực, chuẩn bị lên trận.
Lôi Hòa Nghi nhắm tịt mắt chờ đợi cơn đau bị xé rách tìm đến nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên ngay bên cạnh khiến cô hoảng hồn, như có tật giật mình, không biết lấy sức lực từ đâu đẩy Cung Huyền Thương sang một bên, cầm lấy chăn quấn lại rồi cầm điện thoại đưa cho anh.
Cung Huyền Thương bị vợ vô tình đẩy sang một bên vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhìn xuống thằng nhỏ còn đang hưng phấn ngẩng cao đầu đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh mà co giật bất mãn, anh chỉ biết dở khóc dở cười nhìn bé con nhà mình đứng ở góc phòng, phòng anh như phòng trộm.

trên tay cô đang cầm điện thoại của mình, như thể anh dám qua cô sẽ gọi cứu viện, khác hẳn hoàn thiện dáng vẻ sẵn sàng lâm trận cùng anh đại chiến 300 hiệp vừa rồi.
Trong lòng vừa thương vừa bực, thương vì dáng vẻ đề phòng của bé con nhà mình, bực người nào già đầu không hiểu phong tình gọi cho anh giờ này.

Lắc đầu bất lực một cái rồi nhìn tên người gọi, màn hình hiển thị “Ông nội” khiến Cung Huyền Thương câm nín, ảo não bắt máy.
- Ông nội, giờ này đã trễ lắm rồi đó!
Lôi Hòa Nghi nghe Cung Huyền Thương gọi ông nội thì mặt đỏ phừng phừng, hai tay túm chăn đi đến tủ đồ quơ đại đồ trong cùng với chiếc áo rồi tháo chăn ra, thân thể trần truồng bước nhanh vào nhà tắm trước ánh mắt như lang như hổ của Cung Huyền Thương.
Anh nhìn bóng lưng khiêu gợi của Lôi Hòa Nghi biến mất sau cánh cửa nhà tắm hít sâu một hơi, nuốt nước bọt, nhìn hạ thân lại lần nữa ngẩng cao đầu mà vò tóc, bên kia Cung lão gia nhận ra trạng thái của cháu trai là lạ bèn lên tiếng.
- Tiểu tử, cháu sao vậy?
Cung Huyền Thương cuộn tay thàm nắm đấm, đưa lên trán, ngữ khí bất đắc dĩ nói vào điện thoại:
- Ông nội, nếu ông không gọi cho cháu lúc này thì ngày này năm sau ông đã có chắt để bồng bế rồi!
Người già đầu không hiểu phong tình - Ông nội Cung: ‛!!!?’
‛Tút tút tút’
Cung lão gia không nói gì nữa lập tức cúp máy, Cung Huyền Thương không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ông nội mình vào phòng thờ nhận lỗi với liệt tổ liệt tông đồng thời xin lỗi đứa chắt chưa kịp chào đời đã bị ông làm gián đoạn quá trình tạo ra cháu.
Một lát sau cửa nhà tắm mở ra, Lôi Hòa Nghi dè dặt túm vạt áo bước ra khỏi nhà tắm.

Dục vọng của Cung Huyền Thương vừa mới nguôi ngoai lại bị cô lôi đầu dậy, bởi lẽ Lôi Hòa Nghi mặc gì không mặc lại mặc áo sơ mi của anh, dáng vẻ cô lúc này...!chậc...!bắt Cung Huyền Thương đóng rễ trên giường một tuần lễ cũng không là vấn đề.
Sao Lôi Hòa Nghi không nhận ra tín hiệu nguy hiểm từ anh, đanh thép đáp lại:
- Anh mà làm bậy nữa, em sẽ gọi anh cả tới đón!
Cung Huyền Thương bật cười, cúi đầu nhìn thằng nhỏ, đưa tay ấn xuống rồi lấy áo choàng mặc qua loa vào, đi đến phòng tắm.
Lôi Hòa Nghi đề phòng nhìn anh lui sang một bên, Cung Huyền Thương khó nén vui vẻ trêu cô:
- Đừng lo, mặc dù anh rất muốn làm em không xuống giường được nhưng cũng không nỡ để em tiếp tục tắm lỡ như cảm lạnh thì người đau lòng vẫn là anh.

Huống chi thời gian còn dài...!trước sau gì anh cũng ăn được em!
- Anh...!lưu manh!
- Ừ, anh lưu manh, vô sỉ, xấu xa lại còn mê luyến sắc đẹp lẫn cơ thể của bé con, em vừa nãy đã thấy rồi còn gì, sao hả, muốn anh chứng minh lại không.

Mặc dù bị gián đoạn anh rất không vui nhưng nếu em muốn anh luôn sẵn sàng phục vụ!
- Không...!không thèm!
- Trước sau gì cũng rơi vào tay anh, chạy cũng không thoát, giờ thì cứ chê thoải mái, tương lai thèm chảy cả dãi đấy.
- Anh...
- Giường này không thể ngủ nữa, trước tiên em về phòng lấy cho anh một bộ đồ ngủ sau đó đi nghỉ ngơi đi, hôm nay em ‛vất vả’ rồi!
Nói xong cũng không quên nháy mắt, điệu bộ như tên lưu manh đào hoa ở đâu cũng có thể tuyên dâm.

Lôi Hòa Nghi ngượng mà không thể nói gì, dậm chân bình bịch về phòng lấy đồ ngủ cho anh.

Sau đó về phòng dứt khoát leo lên giường ngủ, quả thật hôm nay cô đã ‛vất vả’ nhiều cho nên vừa nằm xuống giường đã ngủ.

Lúc Cung Huyền Thương tắm rửa xong về phòng thì Lôi Hòa Nghi đã ngủ ngon lành, miệng chơi chu lên cực kỳ đáng yêu.

Không nhịn được cúi đầu hôn cô mấy cái, nhìn lòng bàn tay cô đỏ rực thì không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng tìm thuốc bôi lên tay cô sau đó cất sang một nên, vén chăn lên nằm xuống ôm cô vào lòng.

Hơi thở quen thuộc ập đến, Lôi Hòa Nghi theo thói quen xoay người chui vào lòng anh, Cung Huyền Thương bật cười ôm cô, cúi đầu hôn lên tóc Lôi Hòa Nghi.
- Trước sau gì em cũng không thể thoát khỏi anh đâu, không vội!.


Bình luận

Truyện đang đọc