ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Hoạt động ngoại khóa vẫn tiếp tục, Lôi Hòa Nghi ngồi cạnh Cung Huyền Thương xem mọi người thi đấu.

Hai người ngồi yên không làm gì mà vẫn chiếm trọn spotlight, màn thi đấu hấp dẫn cũng không được chú ý nhiều như vậy.
Rất nhiều người dùng ánh mắt ái muội nhìn hai người bởi lẽ Cung Huyền Thương hiếm khi tham gia hoạt động huống chi còn tươi cười ngồi cạnh mỹ nữ.
Đạo diễn quan sát hai người thầm tính toán, từ khi nhận được chỉ thị từ bên trên, dựa vào nhiều năm kinh nghiệm ông cũng đoán được đại khái, chỉ không ngờ đến Lôi Hòa Nghi còn trẻ vừa và nghề đã tóm được vị Ảnh đế cao cao tại thượng như hoàng đế này.

Vì để chương trình có thể hot, đạo diễn cũng muốn liều một phen, cầm lấy loa.
- Mọi người đều đã biểu diễn tài nghệ góp vui, Rachel có nên cho mọi người mở mang tầm mắt một phen không? Cung Ảnh đế cũng ở đây, cô có thể nhờ hỗ trợ, chúng tôi sẽ không phản đối đâu.
Lôi Hòa Nghi ngơ ngác nhìn đạo diễn, cô đã không muốn lên đài nhường đất diễn cho người khác, ông chú này chê cô kẻ thù còn chưa đủ nhiều sao? Cô nhìn Cung Huyền Thương cầu cứu, anh thì đăm.

chiêu suy nghĩ rồi đưa ánh mắt yên tâm nhìn cô, Lôi Hòa Nghi phồng miệng, nhìn anh là cô hiểu anh cũng muốn cô lên đài, căn bản là muốn cùng cô biểu diễn đây mà.

Cô nhìn mọi người cười đáp:
- Đạo diễn đã nói vậy thì tôi cũng không tiện từ chối.
Lôi Hòa Nghi đứng dậy, Cung Huyền Thương cung đứng lên theo, cô nhướng mày nhìn anh nghi hoặc.
- Anh nghĩ anh có thể giúp được em!
- Anh chắc chứ, em muốn múa cổ trang!
Gương mặt Cung Huyền Thương xám xịt, nha đầu này đang cố tình chỉnh anh đây mà.
- Không sao, anh làm tâm điểm cho em múa!
- Được!
Lôi Lăng Triệt che miệng cười, nhờ người giúp điều chỉnh phạm vi chừa ra một vị trí trống rộng rãi cho Lôi Hòa Nghi.

Cô đi đến chỗ bộ đội phụ trách âm nhạc, cúi người thảo luận tìm một bài nhạc phì hợp.
Cung Huyền Thương mím môi nhìn Lôi Hòa Nghi nói chuyện với chú bộ đội kia, Lôi Lăng Triệt lườm Cung Huyền Thương nhắc nhở anh kiểm soát tầm mắt, anh hừ lạnh một tiếng tiếp tục trừng mắt nhìn Lôi Hòa Nghi.

Cô cũng cảm nhận được bình dấm của ai đó đổ xuống chua loét cả một vùng rồi nên mỉm cười cảm ơn chú bộ đội rồi quay lại.
Hôm nay cô không mặc quân trang mà mặc một bộ đồ thể thao trắng, mặc dù quần dài nhưng rộng rãi thoải mái, múa hẳn là không thành vấn đề.

Cô cúi người tháo giày, chỉ mang tất chân cho tiện hoạt động, sau đó tháo dây buộc tóc vuốt lại tóc cho đỡ rối rồi vào vị trí, ra hiệu cho phía âm thanh có thể bắt đầu.
Lôi Hòa Nghi chọn bài «Thần thoại», nhạc vừa lên thân thể mềm mại như không xương cũng di chuyển.

Từng động tác điêu luyện thuần thục giống như đã được học nhiều năm, hoàn toàn hòa mình vào bài khúc.

Cho dù mặc một bộ đồ thể thao cũng không ảnh hưởng đến việc Lôi Hòa Nghi thể hiện ngược lại khiến người xem phải trầm trồ vì năng lực của cô.

Nếu bình thường trang phục không đúng hoặc điều kiện bên ngoài không thích hợp sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng phát huy cũng như hiệu ứng với khán giả nhưng Lôi Hòa Nghi lại khác, một khi cô đã lao vào vũ đạo thì điều kiện ngoại cảnh với cô có cũng được không có cũng chẳng sao vì cô mới chính là trung tâm, là linh hồn.
Không chỉ Cung Huyền Thương nhìn cô không chớp mắt mà những người khác cũng lặng yên thin thít xem Lôi Hòa Nghi biểu diễn.
Giai điệu nhạc nhẹ nhàng trầm lắng, động tác của Lôi Hòa Nghi cũng ôn nhu day dứt không kém, từ vũ đạo đến khuôn mặt đều khớp với từng giai điệu, ngay cả những động tac mấu rất khó cũng không khiến Lôi Hòa Nghi nhăn mặt.
Áo thể thao không quá dài, mỗi lẫn mua động eo đều bị kéo lên lộ ra vòng eo thanh mãnh trắng nõn khiến Cung Huyền Thương đỏ mắt.

Mái tóc dài như có linh hồn uyển chuyển theo từng bước chân của cô.


Nhạc đột nhiên chuyển đổi, từ một bài nhạc giai điệu chậm rãi sang dồn dập căng thẳng.

Động tác của Lôi Hòa Nghi cũng thay đổi cực kỳ nhanh, từ ôn nhu như nước thoắt cái đã nhiệt tình như lửa.

Cô xoay người điêu luyện mười mấy vòng xung quanh Cung Huyền Thương khiến mọi người trố mắt nhìn theo, ngay cả động tác xoay người trên không cực kỳ khó trong vũ đạo cô cũng có thể chinh phục dễ dàng.

Theo từng giai điệu cao thấp, Lôi Hòa Nghi cũng có thể biến chuyển động tác từ nhẹ nhàng sang dứt khoát dễ dàng, múa nhào lộn hay đá chân đều vô cùng đẹp và chuẩn.

Một bài khúc với giai điệu mạnh mẽ dường như đã giúp Lôi Hòa Nghi phô diễn toàn bộ tài năng ẩn giấu của mình, kinh diễm toàn trường.
Cung Huyền Thương như bị mê hoặc, ánh mắt đuổi theo thân hình uyển chuyển của Lôi Hòa Nghi, ánh mắt hai người chạm nhau, cô khẽ cười lập tức tay bị Cung Huyền Thương cầm lấy, cô lập tức xoay người áp sát lưng vào lồng ngực Cung Huyền Thương nghiện đầu nhìn anh, biểu tình như hồ ly gặp được con mồi còn Cung Huyền Thương là chàng thư sinh bị mình nhắm đến.

Cô lại thay đổi động tác, lần này Lôi Hòa Nghi lấy Cung Huyền Thương làm tâm điểm, điệu múa của cô như đang dụ dỗ Cung Huyền Thương khiến anh si mê tiểu hồ ly này khiến người xem kích động không rõ hai người đang diễn hay là thật bởi vì nó tự nhiên vô cùng.
Cuối cùng hồ ly dụ dỗ được chàng thư sinh nhưng cũng bị bắt trong lòng bàn tay không thể thoát ra, màn biểu diễn của Lôi Hòa Nghi kết thúc trong tư thể Cung Huyền Thương giữ chặt eo cô, cả người Lôi Hòa Nghi cong lại như cánh cung tựa cả vào người Cung Huyền Thương, một chân duỗi ra một chân co lại, bốn mắt nhìn nhau, tình cảm dạt dào.
Lôi Lăng Triệt là người đầu tiên vỗ tay, ngay sau đó hàng loạt tiếng vỗ tay đồng thời vang lên, Cung Huyền Thương đỡ Lôi Hòa Nghi đứng dậy, vỗ tay cho cô, vẻ mặt tự hào.

Lôi Hòa Nghi cúi chào mọi người rồi cùng Cung Huyền Thương đi về vị trí cũ, đạo diễn cũng vừa thoát khỏi trận kinh diễm vừa rồi hết lời khen ngợi.
- Rachel quả là chân nhân bất lộ tướng, cứ nghĩ nha đầu cô là một nữ cường nhân tay cầm súng sát phạt tứ phương không chịu thua đấng mày râu, không ngờ lại có một mặt yểu điệu thục nữ thế này, vũ đạo lại xuất sắc như vậy, quả là một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn.
- Đạo diễn quá khen rồi, cháu không dám nhận!
Cung Huyền Thương nheo mắt nhìn cô:
- Khiêm tốn là tốt nhưng bản thân em giỏi là sự thật, được khen thì cứ nhận, không vì mình thì cũng là để người nhà được nở mày nở mặt!
Không hẹn bốn con mắt của hai anh em Lôi gia đều nhìn về phía Cung Huyền Thương.

Lôi Lăng Triệt hắng giọng như muốn nhắc nhở Cung Huyền Thương thu lại cái vẻ mặt tự hào y như thể bé con nhà mình được vinh danh trên ti vi không bằng, rõ ràng Lôi Lăng Triệt anh mới là người nhà, còn Cung Huyền Thương vẫn chưa có danh phận chính thức đâu.
Chơi chung nhiều năm Cung Huyền Thương sao có thể không nhận ra ngụ ý của Lôi Lăng Triệt, mỉm cười nhìn anh như muốn nói: Người cũng đã vào nhà tôi rồi, chạy không nổi đâu, chuyện cũng xem như ván đã đóng thuyền, cái vị trí cô gia nhà họ Lôi Cung Huyền Thương anh ngồi chắc rồi.
Lôi Lăng Triệt nở nụ cười khó coi, nhìn đám sĩ quan trẻ tuổi nhiệt huyết bừng bừng kia rồi lại nhìn Cung Huyền Thương, lên tiếng:
- Đạo diễn, tôi nghĩ chung ta cần bàn bạc thêm vài chi tiết cho kế hoạch ba ngày tiếp theo, mời ngài và các khách mời đến văn phòng tôi nơi chuyện một lát.
- Được!
Đạo diễn nhiệt tình đáp lại còn Cung Huyền Thương thì mặt đen như đít nồi dùng ánh mắt giết người nhìn Lôi Lăng Triệt.

Đây rõ ràng là cố tình tách anh ra cùng với Lôi Hòa Nghi.

Không để Cung Huyền Thương từ chối Lôi Lăng Triệt đã lao đến khoác vai Cung Huyền Thương lôi anh đi sền sệt, vừa đi vừa nói:
- Rachel và mọi người có lẽ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trò chuyện một lát cho khỏe rồi đến canteen.
Cung Huyền Thương không cam lòng quay lại, vừa hay nhìn thấy cảnh một đám sói đói bu quanh Lôi Hòa Nghi hỏi thăm và bày tỏ lòng ngưỡng mộ với cô.

Mà Lôi Hòa Nghi vẫn mỉm cười nhiệt tình đáp lại, cái cảnh chúng tinh phủng nguyệt* này rơi vào mắt Cung Huyền Thương khiến anh tức suýt ngất.

Lôi Hòa Nghi mặc đồ thể thao trắng nổi bật giữa đám đàn ông mặc quân trang xanh, dù cô cao nhưng xung quanh đều quân nhân lại khiến cô trông nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng, Cung Huyền Thương nhìn sang Lôi Lăng Triệt, ánh mắt sắc lạnh như muốn lao đến cắn chết người ta không bằng.
* Rất nhiều ngôi sao vây quanh một vầng trăng, hay rất nhiều người vây quanh một người, làm người kia nổi bật lên.
Lôi Hòa Nghi sau khi linh động đối phó với sự nhiệt tình của mọi người xong thì vào nhà vệ sinh chỉnh trang lại bản thân.
15p sau cô trở ra, mới đi được vài bước thì tay đột nhiên bị cầm lấy sau đó cả người bị kéo vào một góc khuất, va vào một lồng ngực quen thuộc.
- Cung...!ưmmmm...

Chỉ vừa mới mở miệng nụ hôn của Cung Huyền Thương đã lao đến ngăn chặn toàn bộ những lời Lôi Hòa Nghi muốn nói.

Ánh mắt anh sáng rực cất giấu dục vọng sâu thẳm, nụ hồn cuồng loạn như đang phát tiết nỗi nhớ nhung cùng ghen tuông.
Môi Lôi Hòa Nghi bị anh cắn mút đến sưng đỏ, không gian chật hẹp vang lên âm thanh ái muội của hai người.

Lôi Hòa Nghi bị anh kèm cặp không cách nào thoát khỏi chỉ có thể bị động thừa nhận sự nhiệt tình mạnh mẽ của anh.

Còn Cung Huyền Thương lại bị sự ngoan ngoãn cam chịu của Lôi Hòa Nghi kích thích, hành động càng thêm quyết liệt.

Có trời mời biết vừa rồi nhìn cô múa ngay trước mắt anh đã phải kiềm chế nhiều thế nào mới không ôm cô vào lòng.

Cô gái như mang theo hào quang lượn vòng trước mặt không khác gì nữ thân cao cao tại thượng không thể chạm đến, nhưng cô lại là của anh, chứng kiến cô trước mặt những người khác phô diễn tài năng anh vừa tự hào nhưng cũng đố kỵ, chỉ muốn ôm cô, hôn cho một trận, hôn trôi hết tất thảy kiêu ngạo cùng sự thanh khiết của cô, để cô một lần nữa thừa hoan cùng anh, trở thành một thiên sứ sa ngã chỉ thuộc về Cung Huyền Thương.
Suy nghĩ của Cung Huyền Thương mang theo sự chiếm hữu, nếu để Lôi Hòa Nghi biết nhất định anh sẽ ăn đủ khốn khổ.

Nhưng trước mắt cô cần thoát khỏi cái bẫ y tình ngay lúc này đã nếu không cô nhất định chết vì bị ngạt, Lôi Hòa Nghi nhéo eo Cung Huyền Thương muốn anh tình táo lại.

May là anh cũng chưa mất đi lý trí mà ngoan ngoãn buông cô ra, Lôi Hòa Nghi hai mắt đỏ hoe ngấn nước che miệng nhìn môi Cung Huyền Thương bị dính một ít son của cô thì mặt đỏ rực lên, cả vùng da ngay cổ cũng hồng hồng, cô giận dỗi cất tiếng.
- Cung Huyền Thương anh thèm ngủ sopha rồi đúng không?
Cung Huyền Thương ôm cô gái vào lòng vuốt lưng.
- Em không nỡ đâu!
- Anh chắc chưa?
Cung Huyền Thương bật cười, dùng ống tay áo lau nước mắt cho cô.
- Được rồi, anh xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng!
- Lần sau, anh còn dám nói lần sau, có tin em cho anh ở một mình không?
- Anh biết sai rồi, không giận nữa, nhé!
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, xem ra đã không còn tức giận nữa.

Cung Huyền Thương bật cười nắm tay cô đi ra ngoài, ở đây không có máy quay anh cũng không cần tiết chế.
Bóng dáng hai người đi khuất, Từ Mộng từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Không gian ở đây không rộng, Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương lại đứng không xa nhà vệ sinh, những gì hai người nói Từ Mộng đứng sau cửa đều nghe hết.
- Hai người họ sống chung rồi sao? Chuyện này sao có thể chứ...
Nắm tay đã siết chặt đến nổi móng tay cắm vào lòng bàn tay đến chảy máu cô ta vẫn không cảm thấy đau.
- Rachel, cô đi quá giới hạn rồi...
Từ Mộng quay người rời đi, vừa đi vừa lấy điện thoại ra gọi liên tục mấy cuộc.
Đến giờ ăn mọi người tập trung tại canteen, Cung Huyền Thương quen đường quen lối tự nhiên ngồi xuống đối diện Lôi Hòa Nghi, vì mọi người đang xếp hàng rất đông nên cả hai vẫn chưa lấy đồ ăn.

Đợi một lúc khi hàng người đã vơi đi Lôi Hòa Nghi mới đứng dậy, ngay lập tức Cung Huyền Thương đè tay lên vai cô.
- Để anh!
Còn lâu anh mới để cô chen chúc giữa một đám đàn ông nhé.

Lôi Hòa Nghi gật đầu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, Cung Huyền Thương đi lấy khay rồi đến quầy đồ ăn chọn món.

Mang theo một khay đầy ắp thức ăn trở về liền đón nhận ánh mắt sáng rực của Lôi Hòa Nghi.

Cung Huyền Thương bật cười ngồi xuống lấy thức ăn đặt ra trước mặt cô.
Lôi Hòa Nghi đưa tay vào túi lấy thun buộc tóc nhưng lại không có sợi thun nào, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Cung Huyền Thương hiểu ý đứng dậy đi bòng qua sau lưng cô, lấy thun trong túi quần buộc tóc cho cô.

Động tác nhẹ nhàng thuần thục như đã học rất lâu, tóc Lôi Hòa Nghi vừa dài vừa nhiều nhưng dưới bàn tay Cung Huyền Thương lại được buộc một cách nhẹ nhàng không hề làm đau Lôi Hòa Nghi một tí nào, đến cô cũng phải thán phục.

Sợ búi tóc chắc chắn cân đối trên đầu, nghiện đầu hỏi Cung Huyền Thương:
- Anh học từ khi nào thế?
- Lúc em vắng nhà!
- Mấy ngày mà anh có thể buộc giỏi thế này rồi sao?
- Cái này khó lắm sao?
Lôi Hòa Nghi méo mặt nhìn anh, được rồi anh giỏi anh nói gì cũng đúng.

Cung Huyền Thương nhìn mặt cô lắc đầu, ngón trỏ búng lên trán cô một cái nhắc nhở.
- Ăn cơm đi!
- Vâng.
Hai người đang yên lặng dùng bữa thì một bóng người ngồi xuống cạnh Lôi Hòa Nghi.

Cô nhìn anh trai khó hiểu:
- Sao anh lại ở đây, bình thường anh đều ăn ở văn phòng mà!
Lôi Lăng Triệt sâu thẳm nhìn Cung Huyền Thương.

Không phải vì sợ ai kia lên cơn vồ mất em gái nhà mình sao, người gì đâu mà đang họp cũng chạy ra ngoài tìm em gái anh cho bằng được để lại mọi chuyện cho anh giải quyết.
Lôi Hòa Nghi nhìn qua nhìn lại cũng hiểu anh trai mình muốn ám chỉ điều gì, cúi đầu nhịn cười.
Bữa trưa trôi qua, mọi người đi nghỉ ngơi, còn Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương thì vừa đi dạo vừa trò chuyện, mặc dù hai người thường xuyên gọi điện thoại nhưng cũng không thể nào nói hết những chuyện muốn nói, đôi khi chỉ cần nhìn nhau bước đi bên nhau cũng đã hơn hẳn thiên ngôn vạn ngữ.
Lôi Hòa Nghi đưa Cung Huyền Thương đi dạo một vòng trung tâm, rất ra dáng một hướng dẫn viên chuyên nghiệp giới thiệt tất thảy mọi thứ ở đây cho anh.

Cung Huyền Thương yên lặng lắng nghe, nhìn Lôi Hòa Nghi đắm đuối.
Hôm sau quá trình huấn luyện vẫn tiếp tục diễn ra như thường chỉ khác là có thêm vài thành viên.
Thời tiết hôm nay khá tốt, mọi người tập trung ở một bãi cỏ mát mẻ thoáng đãng.

Theo như Lôi Lăng Triệt nói thì bài tập hôm nay liên quan đến võ thuật.

Nữ diễn viên ở đây không ai biết võ, dù đóng phim võ thuật thì cũng có huấn luyện viên hướng dẫn hoặc dùng diễn viên đóng thế nên võ thuật với họ vẫn còn rất xa lạ, trừ Lôi Hòa Nghi.
Lôi Lăng Triệt cũng biết dàn khách mời này không có nền tảng võ thuật nên cho mọi người nửa tiếng khởi động và làm quen.

Dù sao mọi người đều có bạn đồng hành cho nên việc này không thành vấn đề.
Cung Huyền Thương xoa đầu Lôi Hòa Nghi.
- Ngoan, đánh thử vài chiêu cho anh xem nào?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi khinh thường nhưng vì có máy quay nên vẫn đánh cho anh xem, và mục tiêu mà cô xem như kẻ thù là Cung Huyền Thương ngay trước mặt.
Chân dài đá ra với tốc độ vừa phải bị Cung Huyền Thương nhẹ nhàng bắt được, nắm cổ chân cô thì thôi đi còn lưu manh sờ mò nắn bóp khiến Lôi Hòa Nghi muốn mắng mà không mắng được.

Người đàn ông này sờ mò chân cô còn làm vẻ mặt nghiên cứu động tác của cô gì chứ, vẻ mặt nghiêm trang đạo mạo của anh trong mắt cô lại càng thêm lưu manh hơn.
- Đánh không tồi nhưng lần sau nhớ nhanh hơn đấy, phải như thế này này.

Nói rồi buông chân cô ra, tiến lên nắm lấy tay Lôi Hòa Nghi kéo về phía mình tốc độ gần như chỉ trong chớp mắt.

Lúc Lôi Hòa Nghi định thần lại cả người đã bị Cung Huyền Thương ôm trong lòng, lưng áp sát vào ngực anh.
- Thả em ra!
- Chúng ta đang tập luyện, em phải tự mình thoát ra!
Lôi Hòa Nghi mím môi thúc khuỷu tay về phía bụng Cung Huyền Thương, nah như đọc được suy nghĩ của cô mà giữ lấu khuỷu tay cô khiến cô không thể nào di chuyển, sau đó kéo tay cô ra sau lưng mà khống chế, miệng kề sát vành tai cô thổi khí khiến mặt Lôi Hòa Nghi đỏ bừng.

Nếu Cung Huyền Thương thật sự là kẻ địch thì Lôi Hòa Nghi lúc này chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
Cô không chịu thua, chân giơ lên đạp mạnh xuống, Cung Huyền Thương nhanh nhẹn buông cô ra lui về sau.
- Hung dữ quá!
Đôi diện với vẻ mặt tức tối của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương vẫn bình thản như không, khoanh tay nói:
- Thế này đi, anh phòng thủ em tấn công, nếu em có thể đánh được anh trên ba chiêu cho đến hết thời gian tập luyện, em thắng và có thể yêu cầu anh một chuyện và ngược lại.
- Được!
Lôi Hòa Nghi bị Cung Huyền Thương khích tướng không do dự đồng ý.

Lúc nãy vì đối phương là anh hơn nữa chỉ là tập luyện nên cô chỉ dùng ba phần lực, cô không tin dùng hết sức vẫn phải ăn trái đắng từ anh.
Cung Huyền Thương nghe câu trả lời của cô liền vỗ tay sau đó đứng nguyên một chỗ vẫy tay với Lôi Hòa Nghi.
- Vậy chúng ta bắt đầu.
Lôi Hòa Nghi lao đến trước mặt CK liên tục tung chiêu, chiêu nào cũng mang theo sức.

lực lẫn tốc độ kinh người khiến quân nhân xung quanh trố mắt nhìn.

Không chỉ vậy, điều khiến bọn họ ngạc nhiên còn có Cung Huyền Thương, đối với từng chiêu hiểm Lôi Hòa Nghi tung ta đều có thể hóa giải một cách nhẹ nhàng dễ dàng.

Dù Lôi Hòa Nghi nhắm vào bộ phận nào trên người Cung Huyền Thương đều bị tay anh ngăn lại không tốn bao nhiêu phần trăm lực.

Khiến người ta tức điên hơn là anh chiếm thế thượng phong thì thôi đi, hà cớ gì còn tranh thủ tán tỉnh con gái nhà người ta.

Một bên né tránh công kích một bên còn vươn tay sờ soạng Lôi Hòa Nghi, lúc thì bẹo má cô, lúc thì xoa đầu khi thì nhéo mũi,...!khiến Lôi Hòa Nghi tức đến lửa giận ngập trời.
Lôi Lăng Triệt không cách nào nhìn nổi cái cảnh Cung Huyền Thương ức hiếp em gái mình như thế này nữa.

Ung dung tiến vế phía hai người, khoanh tay trước ngực cất tiếng chỉ dẫn Lôi Hòa Nghi.
- Rachel, đầu gối đánh vào sau thắt lưng, khuỷu tay lên gáy, chân đánh vào sau gối...
Lôi Hòa Nghi nghe giọng Lôi Lăng Triệt lập tức làm theo, Cung Huyền Thương không phản ứng kịp lập tức ăn trọn ba cú đánh của Lôi Hòa Nghi, quay đầu trừng mắt nhìn Lôi Lăng Triệt, nghiến răng ken két.
Mà Lôi Hòa Nghi đánh thắng rồi vẫn chưa hả dạ tiếp tục đập thêm mấy phát vào người Cung Huyền Thương cho hả giận, dĩ nhiên sức lực rất nhỏ.

Cung Huyền Thương bị cô động chạm đến ngứa ngáy, dứt khoát bỏ qua việc lăng trì Lôi Lăng Triệt bằng ánh mắt, cánh tay vươn ra choàng qua eo Lôi Hòa Nghi kéo cô vào lòng.
- Đánh nhiều nhue vậy, giận lắm sao?
Giọng nói nhỏ vừa đủ cho cả hai nghe thấy.

Lôi Hòa Nghi phồng miệng, dẫm chân lên mu bàn chân Cung Huyền Thương, anh ăn đau hít hà một hơi, tay tiện thể nhéo eo Lôi Hòa Nghi xem như trừng phạt.
- Con báo con này...!anh chiều em hư rồi đúng không?
Lôi Hòa Nghi kiêu ngạo hất cằm quay đi, anh trai cô ở đây cô mới không sợ Cung Huyền Thương làm càn.
Lôi Lăng Triệt sao không biết em gái đang nghỉ gì, thổi còi tập trung, Cung Huyền Thương buông tay, Lôi Hòa Nghi đứng thẳng lại vuốt lại nếp nhăn trên quân trang nhỏ giọng nói với anh:
- Trở về anh ngủ sofa một tháng, đây là điều kiện em đưa ra!
- Cái gì?
Lôi Hòa Nghi nhún vai đứng vào hàng ngũ, Cung Huyền Thương lẽo đẽo theo sau vẻ mặt vẫn chưa hết kinh hoàng, ánh mắt độc ác nhìn Lôi Hòa Nghi như muốn ăn tươi nuốt sống..


Bình luận

Truyện đang đọc