ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Lôi Hòa Nghi mang laptop đến phòng y tế của Cung Huyền Thương cho anh xem thông tin mình điều tra được.
Cung Huyền Thương xem xong cũng không khỏi ngạc nhiên một trận:
- Từ Mộng có chứng hưng cảm nhẹ!
- Vâng, chẳng trách cô ta có thể làm ra một vài chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.
- Nhưng chứng bệnh này có thể trở thành con bài tẩy giúp cô ta thoát tội.
- Đây cũng chính là điều em đang lo nghĩ.

Mặc dù Triệt ca có thể dễ dàng xử lí nhưng Từ Mộng danh tiếng không nhỏ, nếu cưỡng chế dùng quyền lực quyết định khó tránh khỏi khiến công chúng mất lòng tin.
Cung Huyền Thương đặt tay lên vai Lôi Hòa Nghi vỗ nhẹ:
- Chúng ta sẽ có cách thôi, Từ thị không đến mức một tay che trời.
- Muốn Từ Mộng không thể thoát tội chỉ có thể thu thập tội danh của cô ta khiến cô ta không thể nào chối bỏ trách nhiệm mà thôi.
- Chỉ sợ khiến cô ta bị kích động rồi lại làm ra những hành động quá khích.
- Không còn cách nào khác! Em sẽ gửi cái này cho anh trai, để xem xem có giúp được gì cho việc điều tra không.
- Được.
- Vậy anh nghỉ ngơi đi, lát nữa em sẽ mang bữa trưa đến cho anh.
- Tuân lệnh!
Lôi Hòa Nghi mang laptop đến chỗ Lôi Lăng Triệt sau đó đến nhà ăn nấu bữa trưa cho Cung Huyền Thương.
Việc ghi hình bị tạm hoãn lại mấy ngày vì thương thế chả Cung Huyền Thương cũng như hỗ trợ việc lấy lời khai.

Một tuần sau vết thương của Cung Huyền Thương xem như đã không còn gì đáng lo ngại, phía quân đội cũng đã tuyên bố ngưng điều tra và đưa ra thông báo là do sơ suất trong việc trang bị vũ khí huấn luyện nên mới dẫn đến tai nạn.

Từ Mộng thoát khỏi diện tình nghi, tiếp tục ghi hình đến khi kết thúc.

Việc này sẽ được giữ kín và không được đưa vào chương trình để tránh làm ảnh hưởng đến quân đội.
Mọi người ngầm hiểu với nhau nên đối xử với Từ Mộng vẫn khách khí như thường, không có gì hoài nghi hay xa lánh.

Cô ta thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ là không cách nào đối diện với Cung Huyền Thương được.
Lại một tuần trôi qua, việc ghi hình kết thúc, Cung Huyền Thương và những người khác đã rời đi từ sớm.

Nhưng vào ngày cuối cùng trong quân đội, mọi người tổ chức liên hoan chia tay, Cung Huyền Thương và Hà Lãnh lại đến góp vui.

Hôm sau ra về cùng mọi người.
Túc Nhạn và Ngọc Khánh đi xe bảo mẫu đến đón Lôi Hòa Nghi.

Cung Huyền Thương thì lại không thấy ai đến đón nên lấy cớ đó đi chung xe với cô.
Khi mọi người đã tản đi hết, Lôi Hòa Nghi đến ôm anh trai một cái.
- Anh, em về trước đây, anh giữ gìn sức khỏe.
Lôi Lăng Triệt ôm em gái, vỗ đầu cô:
- Yên tâm, anh tự biết chăm sóc mình.

Sắp tới vì điều tra việc vừa rồi nên có lẽ anh sẽ bận một thời gian.

Nhưng em và cả nhà cũng đừng lo, sắp tới là tiệc mừng thọ của ông, anh nhất định sẽ về.
- Vâng, em sẽ tranh thủ về nhà giúp mẹ sắp xếp.
- Được!
- Vậy em đi đây, tạm biệt anh!
- Ừm, tạm biệt!
Lôi Hòa Nghi quay người đi về phía Cung Huyền Thương, anh cầm tay cô nhìn Lôi Lăng Triệt gật đầu xem như tạm biệt.
Trên xe, Lôi Hòa Nghi thoải mái dựa vào ghế nhắm mắt, gương mặt tràn ngập sự thỏa mãn:
- Thương à, sắp đến mừng thọ 80 của ông nội rồi mà em chưa biết nên tặng ông món quà gì đây? Anh gọi ý cho em đi!
- Ông nội là người đức cao vọng trọng, ở địa vị này của ông có bảo vật quý giá gì mà chưa từng thấy chứ, cổ vật đắt tiền Lôi gia cũng không thiếu, em tặng cũng không có ý nghĩa gì.


Thay vào đó em nên tự tay chuẩn bị thì sẽ có ý nghĩa hơn, dù sao ông thương em nhất, quà do em tặng ông nhất định sẽ yêu thích.
- Anh nói cũng đúng nhưng em nên chuẩn bị gì bây giờ!
- Bình thường ông thích gì nhất, em có thể chuẩn bị thứ đó!
- Ông thích nhiều thứ lắm...!a....!em biết rồi!
Cung Huyền Thương nhướng mày:
- Nhanh vậy sao?
- Vừa hay em có thể chuẩn bị rất tốt món quà này!
Cung Huyền Thương cười, nắm tay Lôi Hòa Nghi sờ nắn:
- Ồ...!vậy có cần anh giúp gì không.
- Anh chỉ cần cho em mượn một căn phòng trống rộng lớn là được rồi.
- Không thành vấn đề, anh sẽ chuẩn bị cho em ngay!
- Vâng, cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương quẹt mũi cô dạy dỗ:
- Anh làm gì cho em em cũng không cần cảm ơn, có biết chưa?
- Vâng, em biết rồi!
- Đúng rồi, hôm nay em trở về nghỉ ngơi, ngày mai anh đưa em đi gặp một người.
- Ai vậy ạ?
Lôi Hòa Nghi hiếm khi nghe Cung Huyền Thương dùng giọng điệu trân trọng như vậy nói về ai nên vô cùng tò mò.
- Một người anh thân thiết.
- Ồ!
Hôm sau Cung Huyền Thương đưa Lôi Hòa Nghi đi đến điểm hẹn.

Hai người đến một nhà hàng Trung sang trọng, nhân viên đưa hai người vào phòng bao.
Bên trong là một nam một nữ đang ngồi đợi.

Người đàn ông nhìn khoảng 32 - 33 tuổi dung mạo bất phàm, khí chất xuất chúng so với Cung Huyền Thương chỉ hơn chứ không kém, đặc biệt là đôi mắt phượng sắc bén lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.

Cô gái bên cạnh xinh đẹp yêu kiều nhưng lại có một đôi mắt đượm buồn, rõ ràng tuổi còn rất trẻ trông chỉ tầm 24 - 25 nhưng ánh mắt lại giống như những người đã nhìn thấu cuộc đời.

Hai người như hai thái cực nhưng Lôi Hòa Nghi lại cảm thấy họ thật đẹp đôi vì ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái mang theo cả biển tình đi cùng năm tháng, hẳn là đã yêu rất nhiều mới có được ánh mắt đó, có điều cô gái kia dường như không như vậy.
Cung Huyền Thương vỗ vỗ bàn tay Lôi Hòa Nghi, cô cụp mắt điều chỉnh cảm xúc cùng anh đi vào.
- Kình gia!
Người đàn ông nhìn Cung Huyền Thương, mỉm cười đứng dậy đi về phía anh, cô gái kia cũng đứng dậy.
- Huyền Thương, đã lâu không gặp!
Hai người đàn ông gặp nhau tay bắt mặt mừng ôm nhau giống như anh em thân thiết đã lâu không gặp.

Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi giới thiệu:
- Anh, đây là vợ sắp cưới của em, Lôi Hòa Nghi! Nghi Nghi, đây là người anh kết nghĩa của anh ở nước ngoài, là đàn anh khóa trên ở Cambridge, thái tử thủ đô - Bạc Kình Thương, mọi người hay gọi anh ấy là Kình gia, chắc hẳn em đã từng nghe qua.
Lôi Hòa Nghi không khỏi ngạc nhiên, người trước mắt cô chính là cậu chủ nhà họ Bạc, thái tử thủ đô.
- Hóa ra là thái tử thủ đô tiếng tăm lẫy lừng, Bạc thiếu, hân hạnh được gặp!
- Quá lời rồi, nếu đã là vợ sắp cưới của Huyền Thương thì em cứ gọi anh là anh Bạc.

Lôi Hòa Nghi vậy hẳn là cháu gái của tư lệnh Lôi và Tiêu lão, cho anh gửi lời hỏi thăm đến Lôi tư lệnh nhé, ông nội anh và Lôi tư lệnh từng là chiến hữu cũ.
- Vâng!
Cung Huyền Thương nhìn Bạc Kình Thương trêu chọc:
- Bây giờ anh đã thừa kế Bạc gia rồi, không nên gọi là thái tử thủ đô nữa mà phải gọi là hoàng đế không ngai của thủ đô mới đúng!
- Nhóc con này...
- Anh à, không giới thiệu một chút sao?
Cung Huyền Thương nhìn cô gái sau lưng anh, cô ấy tiến đến.

Bạc Kình Thương nhìn cô giới thiệu ngắn gọn.
- Phó Ngữ Tình của Quốc tế Phó thị, Tiểu Tình, đây là Cung Huyền Thương của Cung thị tài phiệt và Lôi tiểu thư của Lôi gia, nhà ngọai cô ấy là nhà họ Tiêu ở thủ đô, em hẳn không còn xa lạ gì.

Phó Ngữ Tình gật đầu sau đó nhìn Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cười lịch sự:
- Phó Ngữ Tình, hân hạnh được gặp!
Lôi Hòa Nghi vươn tay bắt tay cô ấy:
- Phó tiểu thư, rất vui được gặp chị, không ngờ chị còn trẻ mà đã lãnh đạo một tập đoàn lớn như Phó thị, quả nhiên tài nữ không thua đấng mày râu.
Phó Ngữ Tình cười nhưng nụ cười lại mang chút gì đó ưu thương.
- Không dám!
Cung Huyền Thương ôm eo Lôi Hòa Nghi nhìn mọi người.
- Mọi người đứng cũng lâu rồi, chúng ta đến ghế ngồi đi.
- Vâng!
Mọi người đi đến bàn ăn ngồi xuống, Lôi Hòa Nghi ngồi cạnh Phó Ngữ Tình, hai bên là hai người đàn ông.

Hai người bọn họ ngồi đối diện sẽ dễ dàng trò chuyện hơn.
Món ăn được mang lên, Cung Huyền Thương và Bạc Kình Thương hiểu ý chỉ trò chuyện thời đại học, không nhắc đến chuyện tình cảm để hai cô gái thoải mái trò chuyện làm quen.
Bạc Kình Thương năm nay 32 tuổi là đàn anh của Cung Huyền Thương.

Sau khi kết thúc khóa học ở Cambridge, Bạc Kình Thương cũng có vài năm học thêm ở MIT (Viện Công nghệ Massachusetts - Massachusetts Institute of Technology) và sau đó là Đại học Hoàng gia London, vừa về nước tiếp quản Bạc gia không lâu.

Trước kia ở Cambridge hai người rất nổi tiếng vì thành tích xuất sắc của mình cho nên khó tránh khỏi nhiều lần chung đụng.

Dần dà trở nên thân thiết bởi lẽ hai người đều khâm phục bản lĩnh và tài năng của đối phương mà dường như trong mắt bọn họ lúc đấy chỉ đối phương mới xứng tầm làm đối thủ của mình.

Năm đó cả hai chính là truyền kỳ của Cambridge nhưng vì thời gian Bạc Kình Thương theo học ngắn hơn, không thích ồn ào nên truyền thông rất ít nói về anh vì thế mối quan hệ của hai ông lớn này chỉ lan truyền trong nội bộ.

Hiện tại Bạc Kình Thương đã tiếp quản Bạc gia, sau khi mất một khoảng thời gian xử lí công việc nội bộ mới có thể đến Hải thành gặp lại người anh em của mình.
Lôi Hòa Nghi lẳng lặng lắng nghe, chuyện riêng của hai người cô cũng không muốn xen vào, nhìn Phó Ngữ Tình.
- Phó tiểu thư, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát cho tiêu cơm đi, phòng vip của nhà hàng này nối với một ban công rất lớn, không khí rất tốt.
- Được!
Hai cô gái đứng dậy nhường không gian cho hai người đàn ông, đi ra ban công hóng mát.
- Em có thể gọi chị là Tiểu Tình không?
- Em cứ tự nhiên!
- Quốc tế Phó thị em đã từng nghe qua, là một tập đoàn mới nhưng lại có tốc độ phát triển rất tốt, không thua gì cái tập đoàn với thâm niên lâu.
- Anh ấy vốn dĩ rất giỏi mà...
- Anh ấy...
Lôi Hòa Nghi chắc chắn Phó Ngữ Tình không phải đang nói Bạc Kình Thương, Bạc Kình Thương và Quốc tế Phó thị không liên quan gì nhau.
Phó Ngữ Tình ngẩng mặt nhìn trời sau đó đi về một phía, ngồ xuống ghế chạm vào một chậu hoa Tulip.

Lúc này Lôi Hòa Nghi mới để ý Phó Ngữ Tình đeo một sợi dây chuyền hình hoa Tulip, không hiểu sao Lôi Hòa Nghi cảm thấy sợi dây chuyền này có gì đó khác lạ.
- Phó thị không phải của chị, chị chỉ thừa kế lại mà thôi.
- Hả!
- Em từng nghe qua người sáng lập của Phó thị chưa? A, xét theo tuổi tác thì khi đó em còn rất nhỏ chắc chắn không biết.
- Chị rất yêu anh ấy!
- Sao em biết!
- Ánh mắt không biết lừa dối!
Phó Ngữ Tình rơi vào trầm tư, Lôi Hòa Nghi cũng khẳng định suy đoán của mình là đúng.

Người đó - người sáng lập Quốc tế Phó thị rốt cuộc là ai mà lại có thể trở thành tình địch của Bạc Kình Thương.
- Nghi Nghi, chị không dễ dàng gì để yêu quý một ai nhưng em là một trong số ít những người khiến chị quý mến từ lần đầu gặp mặt.
- Em rất hân hạnh!
- Em có muốn nghe một chút chuyện của chị không?
- Nếu chị không ngại chia sẻ, em sẽ lắng nghe!

Lôi Hòa Nghi đi đến ngồi cạnh Phó Ngữ Tình.
- Chị xin lỗi nếu câu chuyện của chị khiến tâm trạng em không tốt, chị chỉ muốn một người để tâm sự thôi.

Nếu em không muốn nghe thì không sao, chị sẽ không nói!
- Có thể tâm sự với chị là niềm vinh hạnh của em! Chỉ cần chị không chê em nhiều chuyện là được!
- Vậy được, em từng nghe đến cái tên Phó Đình Thâm chưa?
- Phó Đình Thâm - cùng họ với chị, không lẽ là anh trai chị sao?
- Anh ấy không phải anh trai chị, chị là một cô nhi!
- Em xin lỗi!
- Không sao! Phó Đình Thâm và chị là người yêu của nhau nhưng anh ấy đã mất từ nhiều năm trước, Phó thị là anh ấy để chị thừa kế! Bởi vì anh ấy cũng giống như chị, đều là cô nhi, chị và anh ấy là người thân duy nhất của đối phương.
- Anh ấy rất yêu chị đúng không?
- Sao em biết?
- Bởi vì đến tận bây giờ chị vẫn yêu anh ấy rất nhiều! Nhất định anh ấy đã dành tất cả yêu thương của mình cho chị cho nên chị mới nhớ anh ấy như vậy.
- Đúng vậy, anh ấy rất yêu rất yêu chị, thậm chí nhiều hơn cả Cung thiếu yêu em!
- Em cũng nghĩ như vậy!
Hai cô gái ngồi trò chuyện với nhau rất lâu, chủ yếu là Phó Ngữ Tình nói Lôi Hòa Nghi nghe.

Cô ấy kể rất nhiều chuyện giữa mình và Phó Đình Thâm, Lôi Hòa Nghi có thể tưởng tượng được tình cảm của hai con người bọn họ đẹp đến thế nào.

Đặc biệt ánh mắt của Phó Ngữ Tình khiến cô thật sự đau lòng, chắc hẳn Phó Đình Thâm yêu cô ấy nhiều hơn những gì cô nghĩ.

Chẳng trách được một người đàn ông như Bạc Kình Thương đem lòng yêu cũng không khiến Phó Ngữ Tình rung động bởi vì trong lòng cô ấy đã có một Phó Đình Thâm không ai có thể thay thế.
Lôi Hòa Nghi cũng kể chuyện của mình và Cung Huyền Thương cho Phó Ngữ Tình hi vọng có thể khiến cô ấy mở lòng với Bạc Kình Thương nhưng đối diện với ánh mắt nhìn rõ sự đời của Phó Ngữ Tình, Lôi Hòa Nghi cảm thấy hi vọng này sao lại mỏng manh tới vậy.
Hai người nói chuyện đến quên cả trời đất, trao đổi phương thức liên lạc...!Mãi đến lúc Cung Huyền Thương gõ cửa hai người mới ngưng cuộc trò chuyện, Cung Huyền Thương cởi áo khoác khoác lên cho Lôi Hòa Nghi.
- Trời muộn rồi nên gió mạnh hơn, hai người nên vào trong rồi, cẩn thận bị ốm!
- Vâng!
Phó Ngữ Tình đi vào cùng với Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.

Tìm được người tâm sự nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều, Bạc Kình Thương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Buổi gặp mặt kết thúc trong vui vẻ, bốn người lần lượt lên xe rời đi.

Công việc ở Bạc thị chất thành núi nên Bạc Kình Thương không thể ở lại lâu, anh và Phó Ngữ Tình lên xe, bảy chiếc Rolls-Royce nối đuôi nhau về khách sạn.

Phó Ngữ Tình ngồi bên cạnh Bạc Kình Thương ở ghế sau đưa mắt nhìn ra cảnh đêm bên cửa sổ, trên cửa kính phản chiếu gương mặt Bạc Kình Thương đang nhìn cô:
- Anh có gì muốn nói sao?
- Em rất thích Nghi Nghi?
- Phải!
- Ngoại trừ Tống Mạch Thiển, em chưa từng quan tâm đến bất kỳ vị thiên kim nào?
- Bởi vì bọn họ khinh thường tôi, bề ngoài tỏ ra gần gũi nhưng có ai không khinh người tôi hôm nay ở vị trí này là nhờ có Đình Thâm chứ, có ai không căm ghét tôi vì tôi xuất hiện bên cạnh anh?
- Vậy Nghi Nghi thì sao?
- Ánh mắt cô ấy rất sạch sẽ, cô ấy kiêu ngạo nhưng thuần khiết, sự tôn trọng và yêu quý tôi của cô ấy là xuất phát từ tận đáy lòng.

Hơn nữa, trên người cô ấy tôi nhìn thấy dáng vẻ của mình khi xưa, dáng vẻ của tôi khi Đình Thâm còn bên cạnh.
Tươi sáng rạng rỡ, ánh mắt hạnh phúc, vô ưu vô lo là những gì Phó Ngữ Tình nhìn thấy trên người Lôi Hòa Nghi.

Những năm đó khi Phó Đình Thâm còn bên cạnh, cô cũng là cô gái được yêu thương được chiều chuộng, cũng là công chúa, là tiểu tổ tông của ai đó nhưng bây giờ đã không còn rồi!
Phó Ngữ Tình nhắm mắt, từng giọt lệ lặng yên rơi xuống, cô đưa tay siết chặt dây chuyên hình hoa Tulip trên cổ có như vậy cảm xúc mới có thể bình ổn được.
- Xin lỗi, tôi hơi mất bình tĩnh!
- Ở bên cạnh tôi em không cần phải câu nệ gì cả, cứ thoải mái phát tiết cảm xúc đi!
- ...
Bầu không khí rơi vào lặng yên, cả hai cũng không ai nói gì nữa, về đến khách sạn thì ai về phòng người đó, nghỉ ngơi lấy sức ngày mai lên máy bay.
Trở lại ngôi nhà của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi khoác áo ngủ đứng ngoài ban công uống rượu, dáng vẻ trầm tư như có tâm sự.
Cung Huyền Thương tắm xong đi ra nhìn thấy cô đang đứng bên ngoài đón gió đêm thì nhíu mày bước tới, ôm eo Lôi Hòa Nghi từ sau lưng.
- Có tâm sự, hửm?
- Vâng!
- Là chuyện liên quan đến Phó tiểu thư sao?
- Vâng! Chị ấy và anh Bạc là như thế nào vậy anh?
- Anh ấy đang theo đuổi người ta nhưng có vẻ con đường này rất khó đi!
- Nào chỉ có khó...
- Hửm!

- Anh Bạc phải nỗ lực nhiều lắm đấy!
- Anh cũng nghe anh ấy nói qua...!nhưng chẳng phải anh cũng có thể theo đuổi em thành công rồi hay sao?
- Hai chuyện này không giống nhau, anh đừng đánh đồng.

Em có thể khẳng định trên đời này không ai yêu chị Tiểu Tình nhiều hơn người đàn ông tên Phó Đình Thâm đó.

Mặc dù chưa từng gặp nhưng em có thể tưởng tượng được Phó Đình Thâm là một người đàn ông si tình đáng để mọi cô gái khắc ghi trong lòng.
Cung Huyền Thương nhíu mày cắn lên cần cổ trắng nõn của Lôi Hòa Nghi.
- Em đang khen người đàn ông khác trước mặt anh sao?
- Anh đừng nghịch...
- Nghi Nghi, có thể em nói đúng.

Trên đời này không ai yêu Phó tiểu thư hơn Phó Đình Thâm nhưng anh ấy đã không còn, hiện tại Phó Ngữ Tình sẽ không tìm được ai si tình với cô ấy hơn Bạc đại ca.

Cho nên anh hi vọng hai người bọn họ có thể bên nhau, giống như anh và em vậy.
Lôi Hòa Nghi thở dài, đặt ly rượu lên bàn xoay người ôm Cung Huyền Thương, vùi đầu vào ngực anh:
- Thương, chúng ta...!sẽ không xa nhau đâu đúng không?
- Nói lời ngu ngốc gì vậy chứ, dù em có muốn xa anh thì anh cũng không cho phép chuyện đó xảy ra, anh nhất định sẽ trói em đưa vào lễ đường.
- Em nhất định sẽ không rời xa anh, ý em là...!âm dương cách biệt.

Thương, sinh mệnh vô thường, chúng ta không biết được khi nào mình sẽ chết.
Ánh mắt Cung Huyền Thương run lên, siết chặt eo Lôi Hòa Nghi gằn từng tiếng:
- Đừng hòng, cả người em là của anh, mạng của em cũng là của anh...
Cung Huyền Thương bị câu nói của Lôi Hòa Nghi chọc đúng chỗ đau, cúi đầu hôn cô như đang phát tiết cảm xúc.

Động tác của anh mạnh bạo nhưng Lôi Hòa Nghi không phản kháng, trong lòng cô cũng đang len lỏi một nỗi sợ, chỉ có chạm vào anh lúc này mới khiến cô không còn cảm giác đó nữa.
Thoáng chốc váy ngủ khăn tăm rơi lung tung trên sàn nhà, trên giường là một trận hỗn chiến cùng những tiếng thở dốc rên rỉ.
Tối qua Cung Huyền Thương quá kịch liệt khiến Lôi Hòa Nghi mệt đến nỗi ngủ một mạch đến chiều, anh cũng không đi làm mà cứ thế ôm cô.

Mãi đến khi điện thoại vang lên, Cung Huyền Thương chưa kịp hạ âm lượng thì cô đã tỉnh.
- Mẹ...
Tối qua chiến đấu kịch liệt quá, vỡ giọng luôn rồi, Lôi Hòa Nghi khóc không thành tiếng.
Mẹ Lôi bên kia lo lắng hỏi:
- Giọng con sao đấy?
Lôi Hòa Nghi lườm Cung Huyền Thương, hắng giọng đáp lại:
- Không sao ạ, chỉ là lúc tối thức hơi khuya, máy lạnh để nhiệt độ hơi thấp nên cổ con bị lạnh thôi ạ!
- Vậy con nhớ uống thuốc kẻo bệnh trở nặng đấy nhé!
- Vâng ạ!
- Đúng rồi, sắp đến tiệc mừng thọ của ông nội, mẹ muốn lên chùa cầu phúc, con đi cùng mẹ nhé!
- Dạ được, mẹ tính khi nào đi vậy ạ?
- Ba ngày sau là ngày tốt, hôm đó chúng ta đi nhé!
- Vâng, hôm đó con sẽ về nhà đi với mẹ!
- Được rồi, mẹ sẽ sắp xếp đồ lễ, giờ con nghỉ ngơi đi!
- Vâng, tạm biệt mẹ!
- Ừ!
Mẹ Lôi tắt điện thoại, Lôi Hòa Nghi đặt điện thoại lên bàn quay người nhìn Cung Huyền Thương.
- Lần sau anh tiết chế một chút, em suýt nữa mất mạng dưới tay anh rồi!
Cung Huyền Thương luồn tay vào tóc Lôi Hòa Nghi vuốt ve.
- Em không nói những lời kích thích anh là được!
Lôi Hòa Nghi phồng miệng làm nũng:
- Em đói bụng...
- Em đợi đây, anh xuống làm gì đó cho em ăn!
- Vâng!
Cung Huyền Thương mặc quần áo đi xuống nhà, Lôi Hòa Nghi cũng mở tủ lấy sơ mi của anh mặc đi vệ sinh cá nhân sau đó gọi điện thoại phân phó người chuẩn bị vật dụng để cô bắt tay chuẩn bị quà cho ông nội.
Đợi hai người ăn uống xong xuôi, Lôi Hòa Nghi thay một bộ đồ mới thì vật dụng Lôi Hòa Nghi cho người chuẩn bị cũng được mang đến.

Cung Huyền Thương dẫn họ vào căn phòng anh đã chuẩn bị trước.

Lôi Hòa Nghi nhìn bọn họ sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy thì gật đầu hài lòng, bắt tay vào việc ngay hôm nay..


Bình luận

Truyện đang đọc