ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Lôi Hòa Nghi buổi chiều sau khi được đám người bắt cóc cởi dây trói tay cho ăn cơm xong thì lại bị trói lại như cũ, ngồi yên một chỗ.

Cả ngày mệt mỏi, đến buổi tối muốn ngủ nhưng cô cũng không dám ngủ sâu, vẫn để ý động tĩnh xung quanh.
Bốn tên đàn ông canh giữ cô lúc này có hai tên đã ngủ say, một tên đang uống rượu còn một tên cứ ngồi nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi.

Nhìn cô gục đầu sang một bên chợp mắt thì gương mặt hiện lên vẻ bỉ ổi, từng bước đi đến gần cô.

Sàn nhà đã cũ, cho dù hắn cô gắng đi nhẹ chân cũng không thể ngăn được tiếng động.
Gương mặt bị mái tóc dài che khuất của Lôi Hòa Nghi khẽ động, hai mắt mở ra, đảo liên hồi, cô cũng đã nhận ra có kẻ đang tiến đến gần mình, trong lòng căng thẳng.
Tên đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh Lôi Hòa Nghi, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, bàn ray lần mò đến cổ áo của cô.

Lôi Hòa Nghi sợ hãi quay người nhìn hắn, tên kia dừng tay lại, sau đó hai tay chuyển sang bóp chặt cổ cô khiến Lôi Hòa Nghi hô hấp khó khăn.
Tên này mới khoảng 30 tuổi nhưng vì trải qua nhiều sương gió nên trông rất già dặn, sức lực cũng rất lớn, cổ nhỏ của Lôi Hòa Nghi nhìn như sắp bị hắn bẻ gãy.
- Con khốn, khôn hồn thì ngậm miệng lại, đứng chọc tao điên lên.
Sau đó thô bao thả Lôi Hòa Nghi, đưa tay nắm lấy cổ áo cô khiến áo rách một đường, Lôi Hòa Nghi trong lòng sợ hãi nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.

Sau khi lấy lại hô hấp thì hít một hơi sâu, dốc hết sức bình sinh mà hét lớn:
- Thả tôi ra...!đừng làm như vậy...!làm ơn thả tôi ra...!Aaaaaa...!Cứu tôi...
Tiếng hét lớn đến mức vang cả khu nhà hoang, đánh thức tất cả mọi người.

Tên đàn ông đang muốn làm nhục Lôi Hòa Nghi bị mọi người nhìn chằm chằm thì giận dữ tát cô một cái khiến đầu óc Lôi Hòa Nghi ong cả lên, khóe môi bị rách mà chảy máu.
- Con khốn, tao giết mày!
Hắn lại muốn đưa tay lên bóp cổ cô thì từ đâu một viên đạn bay đến ngang qua mặt hắn, cắt một đường trên cánh tay Lôi Hòa Nghi, cắm vào nền nhà phía sau.

Tên đàn ông sắc mặt trắng bệch, Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu nhìn bắp tay không ngừng chảy máu, cắn răng nhịn đau.
Tên kia quay đầu nhìn lại thì thấy Ngụy Khiêm và Ngụy Sa sắc mặt đen thui, tràn đầy tức giận, trên tay Ngụy Khiêm là một khẩu súng, ngón tay anh ta vẫn đang đặt trên nút bắn.

Bên cạnh Ngụy Khiêm là Ngụy Sa mặc váy ngủ gợi cảm, bên ngoài khoác thêm áo choàng của Ngụy Khiêm, sắc mặt cô ta còn hơi ửng đỏ.

Rõ ràng tiếng hét vừa rồi của Lôi Hòa Nghi đã phá hỏng chuyện tốt của hai người họ.
- Khiêm...!Khiêm ca, em...!xin lỗi!
- Mày chạm đến nó lỡ như nó cắn lưỡi tự sát thì tao lấy gì chơi với Lôi gia hả thằng ngu?
- Em biết sai rồi, em không dám nữa!
- Mày cút đi chỗ khác, đổi người tới canh nó!
- Dạ, dạ!
Tên kia sợ hãi bỏ chạy, Ngụy Khiêm nhìn sang Lôi Hòa Nghi, đối diện với gương mặt sợ hãi thấm đẫm nước mắt của cô chỉ hừ lạnh một cái sau đó ôm eo Ngụy Sa rời đi.
Tên uống rượu say vừa nãy nhìn Lôi Hòa Nghi, đi đến chỗ cô, vừa chai rượu sang một bên, ngồi cách cô một khoảng trông chừng cô.
- Biết điều thì ngoan ngoãn một chút, ở đây không phải Lôi gia của cô!
Lôi Hòa Nghi phối hợp gật đầu mấy cái sau đó co rụt người lại.
Cô cúi đầu nhẹ nhàng thở một hơi sau đó nhìn sang mảnh vỡ chai rượu lăn lóc bên kia.
Ba ngày sau, bên phía Lôi Lăng Triệt, dựa theo ý kiến của Cung Huyền Thương, anh đã cho người truy quét mấy căn nhà hoang ở sâu trong rừng, cũng đã khoanh vùng được vài nơi.

Đang chuẩn bị cho người đi kiểm tra thì nhận được một bức thư, do Ngụy Khiêm gửi đến.
Sau khi xem xong anh chụp lại sau đó đưa cho quân đội.

Lôi Lăng Triệt đi đến chỗ Cung Huyền Thương, đưa bức ảnh chụp bức thư cho anh xem, Cung Huyền Thương ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ngụy Khiêm đã tiết lộ nơi ẩn náu của mình, còn hẹn chúng ta đến đó nhưng chỉ giới hạn năm người, xem ra hắn đã an bài tất cả rồi! Nếu chúng ta không có kế hoạch phù hợp sợ là sẽ khiến Nghi Nghi gặp nguy hiểm.
- Đây cũng chính là điểm tôi lo lắng, nếu hắn đã tự tin đến mức này thì chỉ có một lý do thôi.

Dù chúng ta làm gì thì cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn, chúng ta không thể mạo hiểm bày ra một kế hoạch cố định được chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
- Bên chỗ cậu cần an bài người như thế nào thì cứ làm thế ấy đi, bên phía tôi sẽ dốc sức hỗ trợ.
- Được!
Lôi Hòa Nghi mặc dù tương đối ổn định nhưng lòng cô chưa bao giờ yên ổn.

Ba ngày này, bọn chúng không hề động đến cô, ngẫu nhiên chỉ có Ngụy Sa và vài tên đàn em nhìn cô không vừa mắt mà tạo ra vài vết thương mà thôi.

Nhưng chỉ trong vòng ba ngày, bọn chúng lại lên kế hoạch muốn dùng cô dụ Lôi Lăng Triệt đến đây, trả thù cho cha của Ngụy Khiêm.
Những ngày này, bọn chúng đã lấy được rất nhiều thuốc nổ và vũ khí còn xót lại trong tổ chức, sắp xếp cho cuộc chạm trán với Lôi Lăng Triệt sắp tới.
Lôi Hòa Nghi bị bọn chúng cô lập, không biết bọn chúng đang lên kế hoạch gì nhưng cô có thể đoán được số thuốc nổ kia bọn chúng muốn giành cho Lôi Lăng Triệt.

Đạn không giết được anh thì bọn chúng sẽ thay bằng thuốc nổ.

Lôi Hòa Nghi cũng biết bản thân không thể bị động được nữa.

Thời gian đám người này rời đi để gặp Lôi Lăng Triệt, việc canh giữ cô sẽ được lơi lỏng, đây chính là cơ hội duy nhất của cô.
Ngụy Sa sau khi bàn bạc với người của mình xong thì đi đến chỗ Lôi Hòa Nghi, ngồi xuống nhìn cô:
- Yên tâm đi, cô sắp không cần phải chịu khổ nữa rồi bởi vì Lôi đại tiểu thư sẽ rất nhanh được giải thoát.

Muốn gây tổn thất cho Lôi gia chỉ một Lôi Lăng Triệt thôi sao mà đủ chứ.

Mạng của Lôi Lăng Triệt là trả cho lão đại, còn mạng của cô sẽ bồi cho ông của A Khiêm.
- Rõ ràng là các người sai nhưng tại sao lại làm ra vẻ chính chúng tôi mới là người có lỗi?
Ngụy Sa hung hăng tát Lôi Hòa Nghi một cái sau đó lạnh lùng nói:
- Ai đúng ai sai tôi không cần biết, tôi chỉ biết Lôi gia các người nợ tôi.

Người anh trai cô bắn chết là ngươi đã cưu mang tôi, tôi xem chú ấy như cha của mình.

Lôi Lăng Triệt giết chú ấy, tôi nhất định bắt hắn nợ máu trả máu.

- Vậy thì chúng ta cứ xem xem ai mới là người chiến thắng cuối cùng?
- Lôi Hòa Nghi, tôi ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng này của cô.

Chúng tôi phải sống chui sống nhủi còn cô thì ngày ngày sống trong nhung lụa, nhìn thấy dáng vẻ thanh cao không vướng bụi trần của cô, tôi chỉ muốn phá nát mà thôi.
Cô ta vừa nói xong thì đứng dậy, rút súng bên hông ra, lên nòng hướng vào Lôi Hòa Nghi bóp còi.

Viên đạn mang theo tốc độ xé gió cắt qua bả vai Lôi Hòa Nghi, để lại một vết thương dài, chiếc áo trắng đã sớm bị máu trên bắp tay tay nhuộm đỏ bây giờ lại lần nữa bị máu thấm ướt.
Lôi Hòa Nghi đau đớn không ngừng hít vào nhưng vẫn cắn răng không rên một tiếng.

Ngụy Sa cười lạnh, thu súng lại:
- Tôi thích nhất là dáng vẻ đau đến không nói nên lời này của cô! À, quên nói cho cô biết, cô sẽ không còn sống tới lúc biết ai mới là người chiến thắng cuối cùng.

Huống chi trận chiến này chúng tôi sẽ không thua, kết cục lớn nhất chính là hai bên ngọc đá cùng nát.
- Các người...!không muốn sống nữa sao?
- Sống...!sống trong sự truy sát của Lôi Lăng Triệt thì thà chết đi còn hơn.

Nhưng mà chết đi còn kéo theo mạng của hai người cũng rất đáng giá.
Cô ta nói xong thì cúi người, dùng sức bóp chặt bả vai bị thương của Lôi Hòa Nghi khiến cô mặt mũi trắng bệch.
Ngụy Sa nhìn Lôi Hòa Nghi thấy cô sắp không chịu nổi mới chịu buông tay rồi nghênh ngang rời đi.
Lôi Hòa Nghi nhéo bắp tay mình, dùng sự đau đớn để giữ bản thân tỉnh táo.
Tiếng bước chân dồn dập từ bên cạnh truyền sang còn có tiếng kéo lê vật nặng, Lôi Hòa Nghi giả vờ gục xuống bất tỉnh nhân sự.
Ngay sau đó Ngụy Khiêm dẫn đầu đàn em của mình đi ra, mấy người còn cách theo vài bao thuốc nổ.
Ngụy Khiêm liếc sang Lôi Hòa Nghi đã bất tỉnh nhân sự, bả vai không ngừng nhỏ máu thì hừ một tiếng sau đó nhẹ giọng phân phó thuộc hạ chôn thuốc nổ tại vị trí đã hẹn Lôi Lăng Triệt.

Lôi Hòa Nghi hai mắt nhắm chặt nên thính giác nhạy bén hơn bình thường.

Mặc dù Ngụy Khiêm đã cố gắng nhỏ tiếng nhưng cô mơ hồ vẫn nghe được hắn chôn thuốc nổ ở đâu.

Sau khi chỉ huy thuộc hạ xong, Ngụy Khiêm đưa tay vào trong bao tải lấy ra một quả bom hẹn giờ, nhìn quả bom vẫn chưa khởi động trên tay rồi nhìn sang Lôi Hòa Nghi:
- Đáng tiếc chúng ta chỉ có một quả bom, phải để lại cho cô ta rồi.

Nhớ kỹ, tối nay chúng ta đi gặp Lôi Lăng Triệt, ngay khi có điện thoại của tôi, hai người canh giữ Lôi Hòa Nghi lập tức rời đi, bởi vì không bao lâu sau bom sẽ nổ, rõ chưa?
- Vâng, Khiêm ca!
- Mau đi xử lý chỗ thuốc nổ đi!
- Vâng!
Ngụy Khiêm nói xong cũng đi lên phòng hoàn toàn không để ý đến Lôi Hòa Nghi.
Tối đó, Ngụy Khiêm và Ngụy Sa chuẩn bị dẫn người mang theo vũ khi đến địa điểm hẹn với Lôi Lăng Triệt, cả đám đi ra cửa nói chuyện Lôi Hòa Nghi một mình ở bên trong, cố gắng dịch người dùng mũi giày di một mảnh vỡ thủy tinh đến gần, cuối cùng sau bao công sức, mảnh vỡ thủy tinh cũng tới được tay, vừa lúc đó hai tên được giao nhiệm vụ phụ phách canh giữ cô cũng quay lại.

Trên tay còn cầm theo một quả bom, tên cầm bom đặt quả bom cách cô một đoạn, dù cô cố sức thế nào cũng không thể chạm vào quả bom được, may là quả bom vẫn chưa khởi động, có lẽ điều khiển ở trong tay Ngụy Khiêm.
Màn đêm buông xuống, cánh rừng ngày thường vốn yên lặng hôm nay lại vô cùng ồn ào.

Hai chiếc xe quân dụng vượt rừng chạy vào, tốc độ vô cùng nhanh, xung quanh có vài đặc công âm thầm ẩn nấp.
Lôi Lăng Triệt và Cung Huyền Thương ngồi trên một chiếc xe, sau khi đến bãi đất trống như lời Ngụy Khiêm nói, hai người liền xuống xe, chắn trước hai người là ba đặc nhiệm tinh nhuệ được vũ trang đầy đủ.

Riêng Cung Huyền Thương, anh cũng khoác một bộ quân phục như những đặc nhiệm kia, cũng có khăn bịt mặt chứ không để lộ mặt như Lôi Lăng Triệt.

Sở dĩ có sự khác biệt này là vì thân phận đặc thù của anh cho nên hình ảnh của anh không được lộ ra.

Lúc này Cung Huyền Thương nhìn chằm chằm phía trước, đôi mắt tràn ngập lo lắng, không thể bình tĩnh được như Lôi Lăng Triệt.
Lôi Lăng Triệt nhìn ra sự bất an của anh, đặt tay lên vai Cung Huyền Thương, trấn an:
- Bình tĩnh, cậu như thế này càng đúng ý đối phương!
- Tôi không thể không lo lắng, cô ấy bây giờ tình hình thế nào chúng ta không biết được, cậu bảo tôi làm sao bình tĩnh?
- Chỉ khi bình tĩnh chúng ta mới đủ tỉnh táo để cứu Nghi Nghi!
- Tôi sẽ cố!
Đúng lúc này Ngụy Khiêm và Ngụy Sa sánh vai nhau đi ra, nhìn Lôi Lăng Triệt đầy khiêu khích, ba đặc nhiệm đứng trước lập tức nâng súng.

Ngụy Khiêm cười khẽ, tay nhẹ nhàng giơ lên, trong tay hắn là một cái công tắc nhỏ với nút bấm đỏ.

Đôi mắt hắn khẽ liếc ra sau, ngón cái khẽ vuốt cái nút màu đỏ.

Gương mặt Lôi Lăng Triệt và Cung Huyền Thương lập tức tái đi, ba đặc nhiệm nhìn cũng nhận ra vấn đề, lập tức thu súng lại.
Lôi Lăng Triệt nhìn Ngụy Khiêm không còn chơi đùa công tắc nữa mới nhẹ nhàng thở ra:
- Ngụy Khiêm, rốt cuộc mày muốn gì?
- Muốn gì...!tao muốn Lôi Lăng Triệt mày nợ máu trả máu! Chẳng phải lúc trước mày giết bố tao quyết liệt lắm sao, sao bây giờ lại như con rùa rụt cổ thế kia.

Xem ra...!mày thật sự rất yêu thương đứa em gái này, đáng tiếc...!hôm nay ai trong chúng mày cũng không thể thoát khỏ đây.
- Ngụy Khiêm, mày đứng quá tự tin, chưa đến cuối cùng chưa biết ai thắng ai thua đâu?
- Vậy sao, nhưng mày quên rằng trong tay tao có mạng của em gái mày sao?
- Mày không được phép động đến em ấy!
- Hahaha...!mày nghĩ mày là ai mà tao phải nghe lời mày? Mày nói không được động đến cô ta là tao phải nghe à?
- Rốt cuộc mày muốn gì?
- Tao nói rồi, muốn tất cả chúng mày bao gồm Lôi Hòa Nghi đều vùi thây tại đây? Hahaha...
Ngụy Khiêm vừa đi vừa giơ công tắc lên, Lôi Lăng Triệt và ba đặc nhiệm bị động không dám làm gì.

Đợi đến khi Ngụy Khiêm đi khuất rồi, hắn ta lập tức phất tay ra hiệu với thuộc hạ:
- Bắn!
Ngay sau một chữ đó của Ngụy Khiêm, Lôi Lăng Triệt và người của mình lập tức thể hiện tố chất thân thủ đã qua đặc huấn của mình.

Chia nhau nấp sau xe và các thân cây to lớn, cùng nhau trải qua một cuộc đọ súng cam go với người của Ngụy Khiêm.


Mà lúc này những đặc công đang ẩn nấp cũng rơi vào thế bị động, không có lệnh của Lôi Lăng Triệt, bọn họ không thể mạo hiểm ra tay.

Ngụy Khiêm chỉ cho phép năm người đi, lúc này nếu hắn phát hiện có đặc công, biết Lôi Lăng Triệt không làm theo quy tắc nhất định sẽ nổi giận, đến lúc đó không ai biết Lôi Hòa Nghi sẽ thế nào.
Bên phía Lôi Lăng Triệt chỉ có ba đặc nhiệm ra tay, so với mười mấy người của Ngụy Khiêm rõ ràng là yếu thế hơn.

Nhưng lại có một ưu điểm là hiện tại đang buổi tối, những đặc nhiệm này là người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, hoàn cảnh chiến đấu hoàn toàn không ảnh hưởng nhiều đến tác phong của bọn họ, hơn nữa trang bị vũ khí của các đặc nhiệm lại hiện đại hơn người của Ngụy Khiêm gấp nhiều lần.

Lôi Lăng Triệt dù biết hiện tại năm người đang nguy hiểm vẫn chưa cho phép đặc công ẩn nấp ra tay, ít nhất hiện tại năm người các anh còn an toàn nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn còn trong tay bọn chúng, chỉ cần Ngụy Khiêm động tay một cái, cô nhất định chết không thể nghi ngờ, thủ đoạn của Ngụy Khiêm và Ngụy Sa anh chưa bao giờ xem thường.
Bên phía Lôi Lăng Triệt xảy ra một cuộc đọ súng căng thẳng, bên phía Lôi Hòa Nghi cũng căng thẳng không kém.
Không nghĩ đến lúc này cô lại phát bệnh, toàn thân nóng hừng hực, đầu đau như búa bổ.

Có thể vì những ngày này ăn uống nghỉ ngơi không đều độ cộng thêm nhiều vết thương lớn nhỏ trên người không được xử lý ổn thỏa nên dẫn đến phát bệnh.

Chính vì bản thân đã sắp chống đỡ không được, Lôi Hòa Nghi mới càng dặn lòng phải nỗ lực để chạy thoát nếu không chỉ có thể chết ở nơi này.
Cô cầm mảnh vỡ trên tay, cắt vài đường trên bắp tay mình để giữ bản thân tỉnh táo không phải hôn mê.

Sau đó đưa mảnh vỡ xuống dây thừng, cắt từ từ tránh gây ra động tĩnh quá lớn thu hút hai tên đàn ông đang canh chừng cô.
Sau khi dây trói bị cắt đứt, đôi tay được thả tự do, Lôi Hòa Nghi thở hắt ra một hơi, trán thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Cố nén cơn choáng váng, mắt liếc nhìn hai tên đang quay lưng lại với mình, tay với xuống nhẹ nhàng không chút tiếng động mở dây trói ở chân.

Sau khi các nút thắt đã được tháo gỡ, cô quấn dây quanh chân mình một cách hời hợt để ngụy trang sau đó co chân lại xuống mông để tránh bị chú ý.

Tay cầm một thanh gỗ đặt ra sau lưng, sau đó giữ lây mảnh vỡ thủy tinh, hai tay đưa ra sau, tư thế như lúc bị trói lúc trước.
Nhắm chặt hai mắt lại, hô hấp mấy lần để bình ổn tâm tình, sau đó nhìn sang hai tên kia, cất giọng yếu ớt!
- Nước...!tôi...!muốn uống nước...!làm ơn!
Hai tên kia nghe thế thì quay lại, nhìn bộ dáng yếu ớt như sắp chết của cô xì một tiếng:
- Sắp chết rồi mà cũng không yên, thôi thì nể tình cô sắp chết, cho cô thỏa mãn ước muốn.
Nói rồi một tên cầm chai nước suối còn mới đưa đến trước mặt cô, tên kia đi theo sau, quay lưng lại với cô và tên kia, châm một điếu thuốc lá.
Lôi Hòa Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tên cầm nước, hắn nhăn mặt đưa tay vặn nắp, nhân lúc hắn không chú ý, Lôi Hòa Nghi một tay vươn ra lấy gậy gỗ, tay kia cầm mảnh vỡ thủy tinh đồng thời giơ ra cắm chuẩn xác vào đầu gối hắn khiến hắn ngã ngụy xuống.

Tên kia vừa nghe động tĩnh thì lập tức quay lại, Lôi Hòa Nghi đứng lên cầm gậy gỗ đập vào đầu hắn một cái khiến hắn ngã ra sàn.

Chớp thời cơ cô lập tức cúi người tháo dây quấn ở chân rồi vọt chạy đi, vừa đi được hai bước, cổ chân đã bị nắm lấy.

Là tên cầm chai nước lúc nãy, Lôi Hòa Nghi bị nắm đột ngột cả người té sập xuống nền, dẫn đến một trận ê ẩm toàn thân.

Cô cố sức vùng vẫy chân nhưng dựa vào thể lực hiện tại khó mà thoát khỏi hắn.

Lôi Hòa Nghi dừng mọi động tác, hít sâu một hơi sau đó chân bị nắm dùng sức đá ra sau, giày cao gót chuẩn xác đạp vào mặt tên nắm chân cô, hắn ăn đau tay liền buông ra.

Lôi Hòa Nghi không chậm trễ đứng dậy tiếp tục chạy.

Tên lúc nãy bị Lôi Hòa Nghi dùng gậy gỗ đánh vào đầu lúc này cũng đã khôi phục được chút ý thức, lập tức rút súng bên hông ra, lên nòng, nhướng người bắn một phát vào bắp chân trái Lôi Hòa Nghi, cô la lên một tiếng sau đó một tay giữ vết thương ngay chân tiếp tục chạy.

Tên kia thấy cô vẫn còn ngoan cố thì lập tức bắn thêm phát nữa, lần này viên đạn lại đúng đùi phải.

Đau đớn từ hai chân truyền đến khiến Lôi Hòa Nghi không thể bước tiếp, cả người cô ngồi khụy xuống, nước mắt lập tức tuôn rơi nhưng sức sống mãnh liệt không cho phép cô bỏ cuộc, Lôi Hòa Nghi chống hai tay cố gắng nhích từng chút về phía trước.

Tên kia vẫn giơ cao súng, nhắm vào đầu Lôi Hòa Nghi.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng ồn, ngay sau đó cửa bị tông vỡ, một chiếc SUV quân dụng đi thẳng vào.

Đèn xe sáng chói khiến Lôi Hòa Nghi phải cúi người, tên đang muốn giết cô cũng bị đèn xe làm chói mắt, hành động bị trì hoãn, súng vẫn giơ lên cao nhưng vì mắt không thấy gì nên không nổ súng được.

Lôi Hòa Nghi không biết kẻ đến là địch hay bạn, sợ hãi bao trùm toàn thân, cô cố gắng thu mình lại, không dám hé mắt nhìn.

Chiếc xe lao thẳng vào trong, người đàn ông lái xe một tay giữ vô lăng một tay cầm súng hướng nửa người ra ngoài cửa xe, nổ súng kết liễu tên đang chỉa súng vào đầu Lôi Hòa Nghi và tên ôm mặt đau đớn đang muốn rút súng ra.

Vài tiếng súng vang lên khiến Lôi Hòa Nghi sợ hãi, cô càng co rúm người lại, hai tay ôm chặt đầu.
Tiếng súng ngưng hẳn, tiêng động cơ xe cũng không còn nhưng Lôi Hòa Nghi cảm giác được nó đang ngay trước mặt mình, ngay sau đó là tiếng mở cửa xe rồi tiếng bước chân.

Những chuyện vừa trải qua khiến tâm lý Lôi Hòa Nghi vô cùng nhạy cảm, tiếng bước chân ngày càng gần, cô lập tức sợ hãi ôm chặt đầu mình.
Người đàn ông ngồi khụy xuống cạnh Lôi Hòa Nghi, đưa tay chạm vào người cô, Lôi Hòa Nghi run bắn người một cái, người đàn ông càng giữ chặt cô hơn sau đó cất tiếng nói.

Giọng nói trầm uy ngay lập tức khiến Lôi Hòa Nghi sinh ra sự tin tưởng:
- Đừng sợ!
- ...
Thấy Lôi Hòa Nghi không nói gì nhưng cũng không còn sợ hãi như vừa rồi thì người đàn ông lập tức thở hắt ra một hơi, tiếp tục nói:
- Tôi là bạn của Lôi Lăng Triệt, Yến Thành Huân!
Lôi Hòa Nghi vừa nghe đến Lôi Lăng Triệt thì toàn thân thoáng thả lỏng, hé mắt nhìn, màu quân phục màu xanh quen thuộc khiến cô an tâm, sau đó cô buông lỏng hai tay ra, nhìn đối phương.

Người đàn ông trước mặt tuổi trạc với Lôi Lăng Triệt, dung mạo vô cùng anh tuấn, vì tham gia quân ngũ nhiều năm nên nhìn có phần gai góc, cùng là quân nhân nên khí chất cùng với Lôi Lăng Triệt lại tương đối giống nhau, trầm ổn, lãnh đạm nhưng nghiêm nghị đặc biệt là sự sắc sảo trong ánh mắt.
Yến Thành Huân nhìn ra sự tín nhiệm trong mắt Lôi Hòa Nghi, miệng khẽ cười sau đó đưa hai tay đỡ cô đứng dậy.
- Tôi đưa cô rời khỏi đây! Những chuyện còn lại Lôi Lăng Triệt xử lý được!

Lôi Hòa Nghi lập tức lắc đầu:
- Không được, Ngụy Khiêm đã chôn rất nhiều thuốc nổ ở chỗ hẹn, mọi người không hề biết, tôi đã nghe bọn họ nói chuyện, tôi biết, anh phải đưa tôi đến chỗ đó.

Nếu không tất cả bọn họ đều không thể thoát.
Yến Thành Huân nhìn thấy sự cố chấp trong mắt Lôi Hòa Nghi thì cũng thỏa hiệp dù sao bên phía Lôi Lăng Triệt cũng không phải chỉ có năm người, ngộ nhỡ Ngụy Khiêm làm liều thì thiệt hại không thể đo lường.

Yên Thành Huân bế Lôi Hòa Nghi lên xe, lái về phía bãi đất trống.

Yến Thành Huân để xe cách một đoạn xa để tránh bị phát hiện sau đó nhẹ nhàng cõng Lôi Hòa Nghi tiếp cận vị trí hai bên đang giằng co.

Càng đến gần tiếng súng càng lớn càng dồn dập, hai tay Lôi Hòa Nghi choàng trên cổ Yến Thành Huân càng dùng sức, anh ta cảm nhận được sự lo lắng của cô, đưa tay vỗ nhẹ.

Hai người dừng lại ngay rìa bãi đất trống, nấp sau một cây cổ thụ lớn.

Yến Thành Huân đặt Lôi Hòa Nghi đứng xuống sau đó lấy bộ đàm ra, nói khẽ vào trong:
- Lôi Lăng Triệt, Lôi Lăng Triệt...
Bên kia Lôi Lăng Triệt đang cùng Cung Huyền Thương nấp sau xe quân dụng, tai nghe ẩn sau tai vang lên giọng Yến Thành Huân, Lôi Lăng Triệt kích động sau đó ho nhẹ một cái.

Yến Thành Huân thở hắt một hơi, nhẹ giọng thông báo:
- Người đã cứu được, không cần nhân nhượng!
- Yến Thành Huân, cảm ơn rất nhiều!
Gương mặt Lôi Lăng Triệt khó nén khỏi vui vẻ, nhìn sang Cung Huyền Thương gật đầu:
- Nghi Nghi được cứu rồi!
Cung Huyền Thương so với Lôi Lăng Triệt còn kích động hơn, sau đó đôi mắt bắt đầu chuyển lạnh, nhìn về phía đối diện, tay đưa lên chạm vào khẩu súng ngay hông.
- Hôm nay tôi nhất định khiến bọn chúng có đi mà không có về!
Lôi Lăng Triệt tán thành gật đầu, Cung Huyền Thương giơ khẩu súng bạc của mình lên trời bắn một phát.

Các đặc công ẩn nấp xung quanh lập tức ra tay, xả súng vào đám người Ngụy Khiêm.
Hắn ta cười lạnh một tiếng, bấm công tắc trên tay, căn nhà hoang cách đó không xa lập tức phát nổ, đám đàn em của hắn xả súng càng quyết liệt.

Xung lực từ vụ nổ vô cùng khủng khiếp, mọi người đều bị chấn động đến đứng không vững.

Yến Thành Huân đưa tay ôm lấy đầu Lôi Hòa Nghi, dùng người mình che chắn cho cô.
Lôi Hòa Nghi nhân lúc đó nhìn sang đám người Lôi Lăng Triệt và vị trí mọi người đang đứng, lục lại ký ức để xem xem Ngụy Khiêm chôn thuốc nổ ở đâu.
Sau khi dư chấn của vụ nổ kết thúc, bên phía Lôi Lăng Triệt lập tức phản công.

Nhân lúc bên phía Ngụy Khiêm đang loay hoay, Lôi Hòa Nghi liền nói ra những vị trí được chôn thuốc nổ cho Yến Thành Huân để anh ta nói lại cho Lôi Lăng Triệt.
Yến Thành Huân không chậm trễ mở bộ đàm thông báo, cũng may tiếng súng lớn đã lấn át rất nhiều tạp âm của bộ đàm.
Lôi Hòa Nghi vẫn một mực quan sát hai bên, lúc này Ngụy Khiêm rút súng ra ngắm vào hai người Lăng Triệt và Cung Huyền Thương hay chính xác hơn là nhắm vào Cung Huyền Thương.

Lúc này Lôi Lăng Triệt đang nghe Yến Thành Huân nhắc nhở, trong tay lại không có vũ khí nên cả người Cung Huyền Thương gần như chắn trước mặt anh.

Nếu Ngụy Khiêm muốn giết Lôi Lăng Triệt thì phải xử lý Cung Huyền Thương trước.

Nhìn họng súng như tử thần đang hướng đến Cung Huyền Thương, một sự sợ hãi cực độ lập tức xuất hiện trong lòng Lôi Hòa Nghi, cả người cô run rẩy, miệng mấp máy, đôi mắt nhìn xuống khẩu súng bên hông Yến Thành Huân.

Không chút chậm trễ, cô lập tức rút súng ra nhắm vào Ngụy Khiêm mà nổ súng.

Viên đạn đột ngột bắn ra, ngay sau đó Ngụy Khiêm cũng nổ súng, may mắn viên đạn của Lôi Hòa Nghi bắn vào cánh tay Ngụy Khiêm khiến hắn bị lệch hướng, viên đạn không trúng Cung Huyền Thương mà trúng phải thân cây bên cạnh.
Ngụy Khiêm gương mặt lập tức hiện lên sự độc ác, nhìn cánh tay bị thương của mình rồi nhìn về viên đạn bắn ra, đập vào mắt là Lôi Hòa Nghi tay cầm súng.

Đôi mắt tràn ngập không thể tin và phẫn nộ, ngực thở phì phò.

Khẩu súng trên tay Ngụy Khiêm lập tức hướng về phía cô, Cung Huyền Thương bên kia cũng đã nhìn thấy Lôi Hòa Nghi, vẻ mặt liền hiện lên chút đau lòng, nhìn thấy họng súng Ngụy Khiêm lấy cô làm mục tiêu thì thay đổi sắc mặt.

Súng bạc trong tay hướng đến Ngụy Khiêm, ngay khi Ngụy Khiêm nổ súng, Yến Thành Huân đã nhanh tay ôm cô nấp sau gốc cây, đồng thời lấy lại khẩu súng trên tay cô.
Ngay sau khi Ngụy Khiêm bắn, bản thân hắn ta cũng ăn một phát đạn vào giữa xương quai xanh do Cung bắn, cả thân hình lập tức lung lay.

Bên kia Yến Thành Huân sau khi lấy lại súng cũng bồi cho Ngụy Khiêm một phát súng ngay tim khiến hắn ngã gục xuống.

Sau hai phát súng đó một phát súng khác lại vang lên, sau đó là hàng loath những tiếng súng khác.
Ngụy Khiêm nghiêng đầu nhìn Ngụy Sa, thều thào:
- Chạy...!mau...!nhanh lên, chạy...!đi, em...!phải sống, báo thù...!phải sống...!giết...!Lôi Hòa Nghi!
Sau đó Ngụy Khiêm dùng chút sức lực cuối cùng bắn một phát đạn xuống đất, ngay lập tức dây nối với thuốc nổ được chôn dưới đất lập tức bốc cháy.

Ngụy Sa khóc nức nở nhìn Ngụy Khiêm rồi bị những thuộc hạ còn lại đẩy ra xa vị trí thuốc nổ.
Ngay khi dây cháy, Lôi Lăng Triệt bắn một cây pháo lên trời, trực thăng lập tức xuất hiện, thả thang dây xuống.

Mọi người lần lượt đu dây leo lên, Cung Huyền Thương đứng cách Lôi Hòa Nghi gần nhất lập tức chạy về phía Yến Thành Huân, vị trí của hai người tương đối xa thuốc nổ nên tương đối an toàn.
Cung Huyền Thương lập tức ôm lấy Lôi Hòa Nghi, cùng Yến Thành Huân chạy ra phía xa.

Ngay khi tiếng nổ đầu tiên vang lên, Cung Huyền Thương nằm xuống, một tay đỡ đầu cô, mộ tay ôm cả người cô vào lòng, dùng thân mình che chắn cho Lôi Hòa Nghi, còn cô gắng chút sức còn xót lại đưa tay giúp Cung Huyền Thương bịt tai lại tránh cho dư âm của vụ nổ ảnh hưởng đến anh.

Yến Thành Huân cũng lập tức nằm xuống hai tay lấy đầu, bịt chặt hai tai.
Vụ nổ qua đi, bên phía Ngụy Khiêm ngoại trừ Ngụy Sa may mắn chạy thoát thì không một ai sống xót.

Trực thăng vẫn lượn trên bầu trời, rọi đèn xuống dưới.
Yến Thành Huân và Cung Huyền Thương lập tức đứng dậy, Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi đã ngất đi trong lòng thì tâm can đau nhói.

Cởi áo ngoài ra khoác lên cho cô sau đó bế cô chạy ra ngoài, Yến Thành Huân chạy theo sau.

Nhìn thấy ba người bình an vô sự, Lôi Lăng Triệt trên trực thăng thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho phi công đáp xuống.
Cung Huyền Thương bế Lôi Hòa Nghi lên trực thăng, quân y được sắp xếp đi đến kiểm tra cho cô.
- Phần đầu bị chấn thương nhẹ nhưng không được xử lý tốt để lại máu bầm, bả vai và cánh tay bị đạn cắt bị thương, bắp tay nhiều vết thương do bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng.

Bắp chân trái bị trúng đạn, đùi phải cũng tương tự, theo quan sát sơ bộ đạn bắn không trúng vị trí trọng yếu, sẽ không để lại di chứng, vết thương tương đối nhiều nhưng không được xử lý dẫn đến cơ thể phát sốt, cộng thêm dư chấn từ vụ nổ nên tiểu thư tạm thời hôn mê, không nguy hiểm.

Trên người cô ấy có lẽ còn vài vết thương ngoài da khác nhưng tình hình hiện tại không thích hợp kiểm tra, chúng ta phải quay về bệnh viện trước, đạn trong chân cô ấy phải được lấy ra càng sớm càng tốt, xung quanh vết thương có nhiều bụi bẩn, nếu không nhanh sẽ rất dễ bị nhiễm trùng dẫn đến hoại tử.
Đoàn người lập tức tăng tốc quay về bệnh viện quân y, trên sân thượng, đội ngũ y bác sỹ được thông báo trước đã đứng đợi sẵn.

Cung Huyền Thương lúc này đã bỏ mũ trùm mặt xuống, bế Lôi Hòa Nghi đi đến đặt trên giường bệnh, nắm tay cô một đường đi thẳng xuống phòng bệnh.


Đến khi cô phải vào phòng giải phẫu anh mới chịu buông ra.
Cung Huyền Thương và Lôi Lăng Triệt ngồi trước phòng phẫu thuật, gương mặt căng thẳng, không bao lâu sau thì những người khác cũng đến.

Lôi Lăng Triệt nói sơ tình hình của Lôi Hòa Nghi cho Lôi lão gia và mọi người trong nhà.

Gương mặt ai nấy cũng đều hiện lên vẻ đau lòng nhưng hơn hết là sự nhẹ nhõm khi biết Lôi Hòa Nghi không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này Yến Thành Huân cũng đi đến, Lôi Lăng Triệt tiến tới ôm lấy anh ta, dáng vẻ vô cùng cảm kích.
- Yến Thành Huân, cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu!
Yến Thành Huân bật cười, đưa tay vỗ vào lưng Lôi Lăng Triệt mấy cái:
- Chuyện nên làm, dù sao lần trước cũng nhờ cậu phối hợp nên chúng tôi mới dễ dàng triệt phá tổ chức buôn bán ma túy của lão Ngụy, cậu thậm chí đã giết được ông ta, chẳng những vậy cậu còn thay tôi chắn một viên đạn, nói thế nào cũng là tôi nợ cậu.

Vì việc này mà em gái cậu mới gặp chuyện không may, tôi phải nói lời xin lỗi, phối hợp với cậu cứu cô ấy hiển nhiên là chuyện mà tôi phải làm.

Cũng may cô ấy không có gì nguy hiểm nếu không tôi sẽ cảm thấy áy náy.
Lôi Lăng Quân nhìn Yến Thành Huân lắc đầu, sau đó giới thiệu anh ta với mọi người:
- Ông nội, Cung gia gia, mọi người, đây là Yến Thành Huân, quân hàm thiếu tướng, quốc tịch nước Y, nhiệm vụ lần trước của cháu chính là phối hợp với Yến thiếu tướng và quân đội nước Y triệt phá đường dây buôn bán ma túy của lão Ngụy.
Yến Thành Huân thực hiện tư thế chào theo quy tắc của quân đội sau đó đi đến trước mặt Lôi lão gia, cúi đầu đầy kính trọng:
- Lôi lão tư lệnh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt, cháu quả thật được mở mang tầm mắt, chẳng trách Lôi thiếu tướng tuổi trẻ đã đạt được thành tựu như vậy, hóa ra là nhờ ngài một tay dạy bảo.
Lôi lão gia cười nhẹ đỡ Yến Thành Huân dậy, vỗ vai anh, ảnh mắt đầy thưởng thức:
- Không dám, Yến thiếu tướng là người trẻ tuổi nhất giữ quân hàm thiếu tướng từ trước tới nay trong lịch sử nước Y, năng lực của cậu không chừng còn hơn cả A Triệt, cậu quá khen nó rồi.

Yến gia cũng đã không khiến mọi người thất vọng khi đã tạo ra một nhân tài như cậu.

Rất tốt!
Yến Thành Huân bộ dáng khiêm nhường lễ độ, không dám nhận lời khen của Lôi lão gia, nhìn sang lão nhân bên cạnh Lôi lão gia thì hai mắt lóe lên, lần nữa cúi đầu:
- Ngày hẳn là Cung lão rồi, Thành Huân hân hạnh được gặp!
Cung lão gia lập tức phất tay:
- Quá lời rồi, không dám không dám, tuổi đều đã già còn có thể gây nên sóng gió gì nữa chứ, thiên hạ bây giờ là của mấy người trẻ tuổi các cậu!
Yến Thành Huân cười cười hoàn toàn không tin câu nói không thể gây nên song gió gì của Cung lão gia nhưng người đã nói như vậy, anh ta còn có thể đáp thế nào chứ.
Chỉ có Cung Huyền Thương nãy giờ yên lặng không nói gì, đôi mắt vẫn dán vào phòng phẫu thuật, gương mặt càng lúc càng nhợt nhạt.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, bác sỹ dáng vẻ mệt mỏi đi ra, sắc mặt nhẹ nhàng hướng mọi người gật đầu.
- Lệnh thiên kim không sao chỉ là thời gian qua ăn uống nghỉ ngơi không tốt dẫn đến cơ thể suy nhược cộng thêm vết thương lớn nhỏ trên người nên sẽ phát sốt trong vài ngày.

Sau khi cô ấy tỉnh lại cần chú tâm bồi bổ để khôi phục, vết thương ở trên chân nên hạn chế để cô ấy đi lại.

Còn những vết thương ngoài da khác đã được xử lý ổn thỏa, qua một thời gian sẽ lành lại.

Còn về mặt tâm lý, mọi người hãy cô gắng giúp cô ấy duy trì trạng thái thư giãn, tránh căng thẳng kích động, tùy theo tố chất tâm lý mạnh hay yếu, thời gian bình phục sẽ khác nhau.
Mọi người nghe bác sỹ nói thì cũng nhẹ lòng, tảng đá trong lòng được buông xuống, sau khi bác sỹ đi thì y tá bên trong đẩy giường bệnh ra.

Lôi Hòa Nghi sắc mặt trắng nhợt yếu ớt hôn mê trên giường, Cung Huyền Thương đứng dậy đi đến nhìn cô một cái, chắc chắn người đã không còn nguy hiểm thì cười một cái.

Sau đó cơ thể không chống đỡ nổi mà ngã xuống.
Lôi Lăng Quân đứng gần anh nhất lập tức quay lại đỡ lấy Cung Huyền Thương, lay anh:
- Cung Huyền Thương...!Cung Huyền Thương, cậu sao vậy?
Mọi người lập tức chuyển ánh mắt từ Lôi Hòa Nghi sang Cung Huyền Thương, vẻ mặt nghiêm trọng nhất chính là Cung lão gia:
- Lão Lôi, ông và mấy đứa nhỏ đi xem Nghi Nghi, tiểu tử này để tôi và mấy đứa trai tráng này.
- ...!Được, có vấn đề gì thì phải nói cho tôi!
Cung lão gia vỗ vỗ vai Lôi lão gia rồi gật đầu, sau đó ông đi đến chỗ Cung Huyền Thương, Olearn và Yến Thành Huân cũng đi đến.

Lantana và Ninh Mẫn cũng rất lo lắng cho Cung Huyền Thương nhưng dưới sự thúc ép của Olearn cũng đi theo Lôi lão gia xem Lôi Hòa Nghi.
Lôi Lăng Triệt và Yến Thành Huân sờ cả người Cung Huyền Thương cuối cùng chạm phải phần áo đã ướt đẫm máu ngay bụng anh.

Yến Thành Huân nhíu mày lên tiếng:
- Bị thương rồi không ngờ anh ta vẫn chống đỡ được lâu như vậy.

Nhìn vết máu trên chân anh ta tôi cứ nghĩ là máu của Lôi tiểu thư.
Lôi Lăng Triệt nhìn Cung Huyền Thương sau đó nói:
- Vết thương này hẳn là sau khi cậu ấy bắn Ngụy Khiêm không để ý bị Ngụy Sa đáp trả.
Nói xong, Lôi Lăng Triệt khoác tay Cung Huyền Thương qua vai mình, Yến Thành Huân cũng sang giúp một bên, Lôi Lăng Quân đỡ lấy Cung lão gia, lúc nãy Olearn cũng kéo bác sỹ và giường bệnh đến.
Lôi Lăng Triệt và Yến Thành Huân đặt Cung Huyền Thương lên giường bệnh, cởi bớt quần áo đang bó chặt lấy người anh ra rồi để bác sỹ đưa anh vào phòng phẫu thuật.
Lôi Lăng Triệt nhìn sang Cung lão gia, cúi đầu:
- Cung gia gia, là cháu lơ là thất trách không nhìn ra vết thương của Cung Huyền Thương, cháu xin lỗi.
- Không trách cháu, là tiểu tử này quá cố chấp, nó chưa tận mắt nhìn thấy Nghi Nghi bình an, nó sẽ không để chúng ta biết.

Cái tính cách quật cường này đến cuối cùng là tốt hay xấu đây, haiz.

Lão già này sớm muộn gì cũng bị nó dọa chết.
Lôi Lăng Quân nhìn Cung lão gia an ủi:
- Cung gia gia, người đừng nói như vậy, Cung Huyền Thương sẽ buồn đấy!
Cung lão gia vỗ tay Lôi Lăng Quân mấy cái rồi ngồi xuống ghế chờ.
Yến Thành Huân đưa tay gãi cằm trầm ngâm, nhìn vào phòng phẫu thuật của Cung Huyền Thương rồi nhìn về hướng Lôi Hòa Nghi vừa được đưa đi, mắt lóe lên, một bộ dáng hóa ra là vậy.
Sau ba ngày hôn mê trên giường bệnh thì cuối cùng Lôi Hòa Nghi cũng đã tỉnh lại.

Vừa mở mắt đã bị ánh nắng rực rỡ bên ngoài làm chói mắt, mất một lúc cô mới có thể thích ứng được.

Nhận thức được bản thân đang ở bệnh viện, Lôi Hòa Nghi vui mừng nhận ra bản thân cuối cùng cũng được sống lại, cảm giác này có bao nhiêu hân hoan chắc cả đời này cô cũng không quên được.

Cả người động đậy muốn ngồi dậy nhưng đau đớn toàn thân đặc biệt là từ hai nhắc nhở cô không thể.

Lôi Hòa Nghi vươn tay nhấn chuông gọi người, không tới mấy giây Lôi Lăng Hàn bên ngoài đi vào.

Nhìn em gái đã tỉnh thì vui vẻ ra mặt:
- Nghi Nghi, em cần gì sao?
Vừa nói vừa đi đến ôm lấy cô, cử chỉ cẩn thận vì sợ chạm phải vết thương của cô.

Lôi Hòa Nghi xúc động ôm lấy anh trai sau đó hỏi:
- Mọi người đâu rồi anh?
- Mọi người đi xem Cung Huyền Thương rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc