ẢNH ĐẾ TRUY THÊ!


Hai ngày sau, Lôi Hòa Nghi tất bật chuẩn bị hành lý, sắp xếp công việc rồi lên máy bay đến Hawaii cùng Cung Huyền Thương.
Ban đầu cô còn thong thả vì nghĩ rằng Cung Huyền Thương cũng cần chút thời gian để đặt vé máy bay, đặt phòng, sắp xếp công việc ở Cung thị và tránh tai mắt của giới truyền thông.

Nhưng ai ngờ hiệu suất làm việc của người đàn ông này quá khủng khiếp, cô chưa chuẩn bị gì thì anh đã hoàn thành tất cả, nói trắng ra là anh đã sớm biết cô không thể tránh khỏi chuyến du lịch này nên đã an bài xong xuôi mọi chuyện từ lâu, quá phúc hắc, quá mưu mô.
Sau một quãng đường dài thì hai người cũng đến được Hawaii, Cung Huyền Thương giúp Lôi Hòa Nghi xách vali đưa cô đến phòng nghỉ đã đặt trước.

Sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân xong xuôi, anh quay về phòng mình ở đối diện cất đồ rồi đưa cô ra nhà hàng dùng bữa.

Đồ ăn trên máy bay không hợp khẩu vị nên cả hai ăn không nhiều, Lôi Hòa Nghi lại thích ăn hải sản, đến nhà hàng ở Hawaii thì miễn chê.
Lôi Hòa Nghi ăn một bữa no nê, thỏa mãn nằm dựa cả người ra ghế.

Cung Huyền Thương nhìn cô đã no thì đứng dậy đi thanh toán sau đó trở lại đỡ cô đứng lên.
- Vừa mới ăn no, đi dạo một chút cho tiêu hóa.
- Được!
Lôi Hòa Nghi sóng vai cùng Cung Huyền Thương đi ra ngoài, từng bước từng bước đi dạo trên bãi cát.

Vì là bãi biển nên nắng tương đối gắt, Cung Huyền Thương đưa chiếc kính mát mắc vào áo mình cho cô:
- Em đứng đây đợi tôi một lát!
Lôi Hòa Nghi nhận lấy kính mát nhìn anh gật đầu, Cung Huyền Thương chạy một mạch về một hướng, mấy phút sau quay lại với hai chiếc mũ đan trên tay, cẩn thận đội lên cho Lôi Hòa Nghi sau đó mình cũng đội lên rồi tiếp tục cùng cô đi dạo.

Lôi Hòa Nghi sờ chiếc mũ trên đầu, khóe miệng cong lên.
- Cung Huyền Thương, sao anh lại phải nhọc lòng như thế này?
- Tôi làm việc trước giờ đều rất tùy hứng không cần lý do nhưng nếu em muốn biết, tôi cũng không ngại bịa một cái.
- Tôi không thích nghe những lời nói dối!
- Đùa em thôi, tương lai sẽ cho em biết.
- Tùy anh!
Lôi Hòa Nghi nói xong vươn vai ngáp một cái, Cung Huyền Thương lập tức lên tiếng:
- Đi đường xa cộng với chênh lệch múi giờ, hẳn là em cũng mệt mỏi rồi, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, hôm sau bắt đầu đưa em đi chơi.
Lôi Hòa Nghi xác thực có chút mệt mỏi, nghe để nghị của Cung Huyền Thương thì không ngần ngại gật đầu.

Hai người quay về phòng lên giường nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Lôi Hòa Nghi vừa vệ sinh cá nhân xong thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, đi đến mở cửa thì quả nhiên Cung Huyền Thương đến, trên tay còn cầm theo khay đựng đồ ăn sáng.
- Anh vào đi!
Cung Huyền Thương đặt khay đồ ăn lên bàn, nghiêng đầu ra hiệu cho cô:
- Vẫn còn nóng, em dùng đi, tôi ra ngoài sắp xếp một chút để lát nữa đưa em đi chơi.
- Được!
Nửa tiếng sau Lôi Hòa Nghi mang khay đồ ăn ra trả cho nhà hàng, thay một bộ đồ mới đi cùng Cung Huyền Thương ra bãi biển.
- Cung Huyền Thương, hôm nay chúng ta làm gì?
- Đưa em đi chơi một vài môn thể thao!
- Ồ...
- Trước đây em đã đến Hawaii chưa?
- Chưa, tuy tôi học ở Mỹ 4 năm nhưng chưa từng đi đến Hawaii, năm đầu thì chú tâm vào việc học nên rất bận.

Những năm sau vừa học vừa bận việc ở thương hiệu nên không có thời gian, có du lịch thì cũng chỉ đi những thành phố lân cận đương nhiên có thêm mục đích công việc nên thường bị bó buộc, không thể chơi hết mình được.
- Vậy chuyến đi này em không được nghĩ đến công việc nữa, tôi cho em chơi thoải mái.
- Được được!
Hai người đi thêm một chút nữa thì đến nơi, nơi này xếp rất nhiều moto nước, Lôi Hòa Nghi vừa nhìn đã sáng mắt.

Cung Huyền Thương nắm tay cô đi về phía trước, thảo luận với nhân viên một chút rồi ra hiệu với Lôi Hòa Nghi, hai người đi thay đồ rồi lấy ao phao mặc vào.
Cung Huyền Thương dẫn cô đi đến một chiếc moto nước, mình ngồi lên trước, Lôi Hòa Nghi lập tức leo lên ngồi sau lưng anh.

Hai tay tự nhiên choàng qua hông anh.
- Em sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng!
- Vậy chúng ta đi!
Cung Huyền Thương khởi động, thoáng chốc moto đã phóng đi như một cơn gió, Lôi Hòa Nghi ban đầu còn giật mình, hai tay nắm chặt phần áo trước hông Cung Huyền Thương, cả người theo quán tính giật về sau rồi sau đó bật lại về phía trước, va vào lưng Cung Huyền Thương.
- Em không sao chứ?
Lôi Hòa Nghi suýt xoa một tiếng, một tay giữ áo Cung Huyền Thương, một tay xoa mũi, đáp:
- Vẫn ổn!
- Xin lỗi, quên nhắc em sức giật của moto nước không thua xe moto.

- Không sao!
- Vậy thì tốt!
Lôi Hòa Nghi rút kinh nghiệm, xích người lại gần Cung Huyền Thương, không quan tâm sự ngại ngùng hay e dè, ôm chặt hông anh, cằm tì vào vai Cung Huyền Thương.
- Thế này thì không sợ nữa!
- Vậy nhớ ôm cho chắc vào!
- Sức tôi lớn lắm đó!
Nói xong tay còn siết chặt hông anh để minh chứng cho những gì mình nói, Cung Huyền Thương thấp giọng cười một tiếng rồi tiếp tục phóng đi.
Lôi Hòa Nghi sau vậy phút lạ lẫm thì lập tức tận hưởng cảm giác sảng khoái này thoải mái hét lên, áp lực công việc những ngày qua đều bị gió trời thổi đi lên chín tầng mây.
- Có phải rất thoải mái không?
- Ưm!
- Giờ thì em đã biết không phải chỉ có đua xe mới có thể giải tỏa tâm trạng rồi chứ.
- Anh nói không sai, như thế này thích hơn nhiều.
- Rất vui vì em thích nó!
Hai người lượn thêm mấy vòng nữa rồi trở lại bờ, Lôi Hòa Nghi tính cởi áo phao ra thì bị Cung Huyền Thương ngăn cản, anh lại dẫn cô đi về phía trước một chút đăng kí chơi flyboat.
- Flyboat, tôi không biết chơi cái này!
Cung Huyền Thương vỗ vỗ đầu cô:
- Có tôi ở đây, em sợ gì chứ.
- Anh dạy tôi sao?
- Chỉ cần em không có chứng sợ độ cao thì không có gì phải lo.
- Được rồi, tôi giao cho anh cả đấy.
Mấy phút sau, cách mặt biển một đoạn vang lên tiếng hét ngang bằng tông giọng cá heo của Lôi Hòa Nghi.

Hai tay cô gái nắm chặt hai tay người đàn ông bên cạnh.

Lôi Hòa Nghi tuy không sợ độ cao nhưng lần đầu trải qua cảm giác lơ lửng giữa không trung, phía dưới là đại dương sâu thẳm, đây quả thật là khảo nghiệm tâm lý với cô.

Cung Huyền Thương như trở thành cọng rơm cứu mạng, bị cô nắm không buông.
Anh đứng một bên nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lôi Hòa Nghi cười không ngậm được mồm, nước mắt cũng muốn rớt ra.
Lôi Hòa Nghi nắm chặt tay anh, nhìn anh cười như được mùa thì không khỏi tức giận, đánh lên tay anh một cái:
- Anh vui lắm sao?
- Xin lỗi nhưng mà dáng vẻ lúc này của em khiến tâm trạng của tôi vô cùng tốt.

Bình thường em đều mang dáng vẻ tự tin, nhưng nhìn em hiện tại khác xa cho nên tôi không nhịn được...
Lôi Hòa Nghi phồng mang trợn mắt, quên đi cảm giác sợ sệt vừa rồi, nhìn Cung Huyền Thương đầy tức giận.
- Được rồi, tôi không cười em nữa.
Lôi Hòa Nghi hừ một tiếng, vẻ mặt dịu đi.

Cung Huyền Thương hắng giọng, nắm hai tay cô, chậm rãi buông ra, Lôi Hòa Nghi giật mình:
- Đừng thả...!đừng thả...
- Đừng sợ, sẽ không rơi xuống đâu, tập trung giữ thăng bằng...!nghe tôi...!đừng nhìn xuống dưới, nhìn tôi này...
Lôi Hòa Nghi nhắm mắt hít thở, lát sau mở mắt nhìn vào mắt Cung Huyền Thương, cảm nhận được sự khích lệ của anh, hai tay cô chậm rãi thả tay anh ra, đứng thẳng.
- Tôi...!được rồi...
- Em giỏi lắm!
Mặc dù cô đã giữ được thăng bằng, đứng được nhưng Cung Huyền Thương vẫn nhìn ra tay cô hơi run rẩy, anh lập tức nắm lấy tay cô, Lôi Hòa Nghi cũng không chậm chạp nắm chặt tay anh.
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi, hai người chơi flyboat với đủ loại hình dạng, xoay vòng, uống lượn, lộn nhào, đáp xuống sát mặt nước rồi lại phóng lên, sau mấy đợt như thế thì Lôi Hòa Nghi cũng không còn sợ nữa, hai người chơi điêu luyện, không khác gì Iron Man.

Lôi Hòa Nghi thoải mái chơi đủ động tác, mặc dù không điêu luyện và linh hoạt được như Cung Huyền Thương nhưng lần đầu tiên được như vậy đã là rất tốt rồi.
Chơi đến khi mệt nhoài thì hai người cũng chịu vào bờ, trời cũng đã đến trưa, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi tắm cho sạch sẽ rồi mới ra nhà hàng.

Hai người gọi một xuất hải sản lớn ra bãi biển vừa nướng vừa ăn.
Sau khi nhân viên sắp xếp xong thì Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi cũng đi ra.

Cô thay một bộ váy trắng hai dây liền thân dài chấm đất, đi chân trần, đầu đội chiếc nón Cung Huyền Thương đã mua hôm qua để che nắng.

Còn Cung Huyền Thương mặc áo sơ mi tay ngắn phối cùng quần đùi dài đến gối dáng rộng, cũng đi chân trần như cô, đeo kiếng mát.
Cung Huyền Thương không cho Lôi Hòa Nghi nướng hải sản, nhất quyết đẩy cô đến chiếc ghế dưới một gốc cây, bảo cô ngồi ngắm biển, còn đưa cho cô một quả dừa đã được đục để cô uống giải khát trong lúc đợi anh nướng.

Lôi Hòa Nghi không đủ khả năng cãi lại Cung Huyền Thương nên chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo anh.

Nhưng cô cũng không ngồi ngắm biển mà xoay ghế lại, nhìn dáng vẻ tất bật nướng hải sản của Cung Huyền Thương.


Trong lòng một dòng nước ấm chảy qua, mỗi lần bên cạnh anh dường như cô chẳng cần động tay vào việc gì, đến động não cũng chẳng cần, người đàn ông này lại nguyện ý làm mọi thứ cho cô.
Lôi Hòa Nghi uống hết nước trong quả dừa thì bên Cung Huyền Thương cũng sắp xong, cô đặt quả dừa xuống một bên, đi đến chỗ Cung Huyền Thương.
Anh nhìn cô cong môi mỉm cười sau đó quay xuống xem hải sản, gắp một con tôm hùm ra, để nguội một lát rồi dùng dụng cụ lột vỏ ra.

Thổi nhẹ mấy cái cho nguội sau đó nhưng vào nước chấn đưa đến bên miệng Lôi Hòa Nghi.
- Em ăn đi!
Lôi Hòa Nghi há miệng nếm thử sao đó bật ngón tay cái.
- Ngon lắm, anh cũng ăn đi!
Vừa nói vừa cắt một miếng đưa đến bên miệng Cung Huyền Thương, anh há miệng đớp lấy.
Hai người cứ như thế nướng lần lượt từng loại hải sản rồi cùng nhau thưởng thức.
Ở một góc nào đó có hai bóng người lén lén lút lút nhìn hai người, trong tay là điện thoại không ngừng chụp tanh tách.
Chàng trai bên cạnh gãi đầu, nhìn xuống cô gái:
- Lantana, em tính đu theo Cung Huyền Thương và Rachel suốt cả chuyến đi hả?
- Đó là mục đích mà chúng ta đến Hawaii mà, anh quên rồi sao?
- Anh...
- Anh muốn về thì cứ về, em không cản đâu.
- Không phải anh muốn về mà là...!mà là anh sợ sẽ bị hai người kia nhồi cơm chó cho no chết.
- Mới có một ngày thôi mà đã chịu không nổi, anh kém quá đó.
Olearn hận đến dậm chân bình bịch:
- Không phải anh kém mà là cái tên họ Cung kia quá khủng khiếp rồi, mới một ngày mà rải không biết bao nhiêu cơm chó.
Lantana đẩy đẩy chiếc kính trên mặt, ghét bỏ nói:
- Đó gọi là quan tâm, người thông minh đều nhìn ra Cung Huyền Thương quan tâm Nghi bảo thế nào, chỉ có cô nàng này u mê không nhìn ra anh ta yêu mình.

Còn anh nữa, thay vì chê Cung Huyền Thương cao tay thì sao không học hỏi anh ta đi, anh quan tâm em được một phần như Cung Huyền Thương đối với Nghi bảo thì tốt biết mấy.
- Oan cho anh quá, là em không cho anh cơ hội chăm sóc em mà...!em lúc nào chả đu theo Cung Huyền Thương và Rachel, anh còn không có thời gian riêng tư bên em.
- Hửm...
Lantana quay người lườm một cái, Olearn lập tức làm động tác khóa miệng, ngoan ngoãn giữ yên lặng.
Bên kia, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi sau khi ăn trưa thì lại đi dạo một lát.
- Cung Huyền Thương, lát nữa chúng ta đi đâu?
- Lát nữa sẽ đưa em đi dạo thủy cung!
- Được, cũng lâu rồi tôi không đi tham quan thủy cung, thủy cung ở Hawaii nhất định rất đặc biệt.
Chiều hôm đó Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi đến thủy cung, hai người đi dạo bên trong rất lâu, mua một ít đồ lưu niệm, lại đi dạo ở các cửa hàng xung quanh một lúc, thưởng thức ẩm thực của Hawaii đến khi trời chập tối thì lại đi về.
Đi cả một buổi trời, lúc trở về Cung Huyền Thương ghé vào một nhà hàng sang trọng để dùng bữa.

Vì trước đó hai người đã ăn không ít nên buổi tối cả hai chỉ ăn nhẹ.
Nhà hàng có chơi piano, Cung Huyền Thương để ý Lôi Hòa Nghi nghe rất say sưa mà đàn piano cách bàn hai người cũng không xa.

Thế là anh quyết định đứng dậy đi đến chỗ vị nghệ sĩ đang chơi piano, anh chàng nghệ sĩ kia gật đầu với Cung Huyền Thương sau đó đánh xong bản nhạc hiện tại rồi nhường vị trí lại cho anh.
Cung Huyền Thương tự nhiên ngồi vào ghế, thử âm rồi bắt đầu chơi, Lôi Hòa Nghi sau giây phút ngạc thì cũng lấy lại bình tĩnh, cầm lấy ly rượu vang đi đên ngồi bên cạnh piano, nửa người trên đều dựa vào đàn, nhìn dáng vẻ say sưa múa tay trên từng phím đàn của Cung Huyền Thương.
Anh một bên tay chơi đàn mắt vẫn nhìn Lôi Hòa Nghi, đôi mắt nhu tình như sắp hòa tan cô khiến cô như bị mê hoặc, không ngừng trầm luân.
Phía xa xa Lantana và Olearn cũng ngụy trang ngồi dùng bữa nhưng đôi mắt như camera không ngừng dán chặt vào hai người nam thanh nữ tú bên đàn piano.

Vì bài hát Cung Huyền Thương chơi rất bắt tai lại cuốn hút cho nên ánh mắt của hầu hết thực khách trong nhà hàng đều nhìn về phía Cung Huyền Thương vì lẽ đó nên không ai quan tâm đến ánh mắt nóng bỏng của Lantana.

Huống chi hai người kia trong mắt đều là hình bóng của đối phương, dĩ nhiên sẽ không để tâm đến những người ngoài.
Thực khách trong nhà hàng có người nhận ra Cung Huyền Thương, lập tức lên tiếng xì xào nhưng theo phép lịch sự thông thường đều không lấy điện thoại ra quay chụp.
Cung Huyền Thương chơi đến những giai điệu cuối cùng của bài, ánh mắt Lôi Hòa Nghi cũng đã có chút say mê.

Anh nhấn một phím đàn cuối cùng rồi kéo dài sau đó cúi đầu hôn lên trán Lôi Hòa Nghi mà cô cũng chỉ như bị điện giật không hề né tránh, hai má chậm rãi đỏ lên.

Cảnh tượng lãng mạn này rơi vào trong mắt những người ở đây đều trở nên xinh đẹp lạ thường, bên ngoài cửa thủy tinh là ánh sao rực rỡ, sóng biển dập dờn, bên trong một cặp tình nhân dung mạo xuất chúng bên đàn piano, cảnh tượng nhìn thì không có gì xuất sắc nhưng lại khiến mọi người không khỏi suýt xoa.
Lantana vừa hay bắt trọn khoảnh khắc này, vui đến mức chỉ hận không thể đứng lên khoa tay múa chân một hồi, may mà Olearn giữ cô lại kịp.
Mà Lôi Hòa Nghi khi bị Cung Huyền Thương hôn lên trán chỉ hơi giật mình một tí, trong lòng không có cảm giác bài xích, chỉ hơi lạ lẫm.

Cung Huyền Thương sau khi rời khỏi chỉ xoa đầu cô một lúc mỉm cười hệt như vừa rồi anh chỉ cố trêu cô.

- Lúc trước từng nói nếu có cơ hội sẽ chơi đàn cho em nghe, tiếc là không thể để em độc quyền nghe một mình.

Tương lai nhất định chỉ chơi cho em nghe, được không?
Lôi Hòa Nghi bật cười một tiếng lắc đầu:
- Những gì từng nói với tôi anh đều nhớ kĩ như vậy sao?
- Phải, chuyện đã hứa với em tôi sẽ không quên.

Còn muốn nghe nữa không?
- Muốn...!nhưng mà anh dạy tôi được không, tôi chỉ biết thổi sáo và gảy đàn tranh thôi, nhạc cụ thì chỉ học lỏm được một ít từ Lantana, có điều không phải piano mà là violon.
- Em muốn học thì tôi rất hân hạnh được dạy cho em! Nào qua đây!
Cung Huyền Thương nắm hai tay Lôi Hòa Nghi đỡ cô đứng dậy, mang chiếc ghế của cô qua cạnh mình.

Chỉ có cô từng phím đàn sau đó chậm rãi chơi một bài mới.

Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh mắt chăm chú nhìn, tai chú tâm nghe.
- Em đến thử đi!
- Được sao?
- Đừng sợ, tôi luôn ở đây!
Lôi Hòa Nghi chậm rãi gật đầu, ngồi vào chiếc ghế của Cung Huyền Thương, anh đứng dậy đi ra sau lưng cô, hắng giọng một cái rồi nói:
- Xin phép...
Sau đó mười ngón tay chạm vào tay Lôi Hòa Nghi, nắm tay cô dạy cô chơi đàn:
- Đừng căng thẳng, cứ thả lỏng, như lúc em chơi flyboat vậy, nhớ rằng...!tôi luôn ở phía sau em...
Mười ngón tay Lôi Hòa Nghi dần thả lỏng, để cho Cung Huyền Thương dẫn dắt, tay hai người đan vào nhau, ấn lên từng phím đàn tạo ra từng thanh âm du dương...
Sau khi tìm được cảm giác đổi lại là Lôi Hòa Nghi dẫn dắt Cung Huyền Thương.

Bầu không khí tương tác giữa hai người vô cùng hài hòa, như tách ra khỏi thế giới riêng, chỉ có hai người với nhau.
Những người khách trong nhà hàng đều dừng tay ngắm nhìn và lắng nghe hai người hòa tấu.

Đến khi Lôi Hòa Nghi tấu xong một bản mới ngượng ngùng dừng tay, nhìn khắp nhà hàng, mọi người không ngần ngại vỗ tay hoan hô cô.

Cung Huyền Thương biết Lôi Hòa Nghi ngại ngùng nên nắm tay cô đứng dậy, nhìn mọi người gật đầu cảm ơn rồi về bàn của mình.

Sau khi thoát khỏi cảm xúc phiêu diêu vừa rồi cả hai cũng lên xe trở về.
Lôi Hòa Nghi mệt mỏi cả ngày nên rất nhanh đã nghỉ ngơi, Cung Huyền Thương thì xử lý một vài việc ở Cung thị thông qua họp trực tuyến với Kỷ Tuyên.

Sau đó lại lên kế hoạch giải trí cho ngày mai.
Sáng hôm sau Lôi Hòa Nghi đến gọi Cung Huyền Thương dậy cùng đi ra nhà hàng dùng bữa.
- Hôm nay chúng ta đi đâu?
- Buổi sáng chúng ta đi lướt sóng sau đó sẽ đi lặn, buổi chiều sẽ đưa em ra cảng xem cá voi.
Lôi Hòa Nghi vừa nghe đã muốn thử, trong lòng vô cùng phấn khích:
- Trước kia có từng học lặn nhưng tôi không biết lướt sóng!
- Em lướt cùng tôi là được!
- Ưm!
Hai người đi đến trung tâm lướt sóng, Cung Huyền Thương mua thuê một chiếc ván cho hai người rồi thay quần áo và mặc áo phao, sau đó cầm theo ván dẫn Lôi Hòa Nghi ra khơi.
Lôi Hòa Nghi không biết lướt sóng cho nên mọi sự đều do Cung Huyền Thương sắp đặt, khi anh đứng trên tấm ván phiêu du cùng từng đợt sóng, cô chỉ biết đứng sau lưng giữ người anh thật chắc để không bị ngã, nước hắt vào mặt cũng không dám đưa tay lên vuốt.
- Đừng sợ, sẽ không ngã đâu!
- Mặc dù tôi bơi không tồi nhưng chúng ta đã ở cách xa bờ rất nhiều, anh bảo tôi làm sao yên tâm?
- Cứ tin tôi...
- Tôi nào dám nghi ngờ bản lĩnh của anh!
Cung Huyền Thương chỉ cười không đáp lại, tiếp tục lướt sóng.

Vì lát nữa còn phải đi lặn nên anh muốn giữ sức lực, lướt sóng rất nhanh đã kết thúc.

Sau khi giao lại ván, hai người đi nghỉ ngơi và nghiên cứu địa điểm lặn biển một lát.

Không bao lâu sau cano phụ trách đưa hai người đến địa điểm lặn cũng đến.

Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi thay đồ, sắp xếp một lát rồi lên cano, đi một quãng đường dài cuối cùng cano cũng dừng lại.

Hai người mang theo bình oxy nhảy xuống biển, chân không ngừng quẫy đạp bơi xuống đáy biển.
Bên dưới vô số rặng san hô sặc sỡ màu sắc và vô vàn những sinh vật biển lạ mắt, tuy đã tham quan thủy cung rất lâu và cũng đã nhìn thấy rất nhiều sinh vật biển nhưng chân chính ngắm nhìn đáy biển vẫn khiến người ta có cảm giác thành tựu, Lôi Hòa Nghi cũng không ngoại lệ.

Gương mặt tràn đầy vui vẻ, tay giơ lên chạm vào những chú rùa nhỏ đang bơi, mấy chú cá nho nhỏ sặc sỡ màu sắc không ngừng lướt qua cũng bị cô tranh thủ chạm một ít.

Cung Huyền Thương thì không quá nhiệt tình, đôi mắt vẫn luôn dán chặt vào Lôi Hòa Nghi.
Cô sau khi ngắn những đàn cá nhỉ bơi qua chán rồi thì từ từ bơi xuống sâu hơn xem những rặng san hô và sao biển, Cung Huyền Thương chậm rãi bơi đến cạnh cô.
Lôi Hòa Nghi cầm một con sao biển nhỏ màu cam lên giơ ra trước mặt anh, Cung Huyền Thương mỉm cười xoa đầu cô, Lôi Hòa Nghi nhìn một hồi rồi trả nó về vị trí cũ.

Tay chạm vào một hòn đá khiến nó rơi xuống, một vài sinh vật ẩn nấp bên trong bị giật mình tuôn chạy ra.


Lôi Hòa Nghi nhìn một chút rồi hoảng hốt quay sang ôm chặt lấy Cung Huyền Thương, cả người run lên.
Anh lập tức đưa tay ôm lấy cô, nhìn kỹ thì phát hiện trong số những sinh vật bơi ra có một con lươn nhỏ, nhìn sơ qua thì khá giống rắn, chẳng trách Lôi Hòa Nghi sợ như vậy.

Sau khi những sinh vật biển chạy đi hết, Cung Huyền Thương mới nhẹ nhàng vỗ lưng Lôi Hòa Nghi, ra hiệu cho cô biết.
Lôi Hòa Nghi chậm rãi quay đầu lại, thở phào một hơi, Cung Huyền Thương nhìn cô bỗng trở nên nhút nhát thì nắm lấy tay cô.

Sợ hãi trong lòng Lôi Hòa Nghi biến mất, nắm lấy tay Cung Huyền Thương, hai người cùng nhau bơi trong nước, xuyên qua vô số cảnh đẹp, vui chơi thỏa thích đến khi oxy sắp hết mới chịu nhoi lên.

Cung Huyền Thương lên cano trước rồi mới kéo Lôi Hòa Nghi lên, hai người tháo bình oxy ra, mệt mỏi ngồi nghỉ một hồi lâu.
Sau khi trở lại bờ cũng đã có chút đói bụng, tắm rửa sạch sẽ hai người ra nhà hàng dùng bữa.

Ẩm thực ở Hawaii rất đa dạng, hai người thường xuyên ăn ở nhà hàng nhưng cũng không hề bị ngán hay ngấy.
Ăn uống no nê Cung Huyền Thương lại đưa Lôi Hòa Nghi đến thị trấn Lahaina ngắm cá voi.

Ở đây có rất nhiều nhà hàng xây dựng thêm ban công, Cung Huyền Thương đã sớm đặt chỗ, lúc hai người đến thì trời cũng đã chiều, vừa hay có thể ngắm hoàng hôn.
Trước khi lên ban công, Lôi Hòa Nghi cẩn thận bôi kem chống nắng, mang theo máy ảnh và ống nhòm sau đó mới cùng Cung Huyền Thương đi lên.

Hai người thích mắt ngắm cá voi lưng gù ở ngoài khơi, tuy không thể nhìn ở khoảng cách gần nhưng được chứng kiến trực tiếp thế này cũng đã rất tuyệt rồi.
Cung Huyền Thương đứng bên cạnh cưng chiều nhìn Lôi Hòa Nghi, cô không ngừng dán mắt vào ống nhòm để nhìn cá voi, dường như bên ngoài có xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến cô.

Hai người dành cả buổi chiều để xem cá coi, đến giờ thì Cung Huyền Thương đi ra mang thức ăn cùng cocktail vào.
Lúc này Lôi Hòa Nghi mới thấy đói bụng, cất ống nhòm đi, ăn tối sau đó cùng Cung Huyền Thương uống cocktail ngắm hoàng hôn trên biển.
- Ngày mai sẽ dẫn em đi xem núi lửa!
Lôi Hòa Nghi đang nhâm nhi cocktail suýt nữa thì bị câu nói của Cung Huyền Thương làm cho sặc.
- Có thể sao?
- Có thể, Hawaii là một trong số ít những nơi cho phép du khách tham quan lòng núi lửa.

Điểm đến ngày mai của chúng ta là Công viên Quốc gia Núi lửa Hawaii.

Đợi tham quan núi lửa xong chúng ta sẽ đến thị trấn Kalapana, ở đó em có thể đi bộ trên dung nham khô.

Ngày mai thời tiết tốt, buổi tối sẽ dẫn em lên núi Mauna Kea ngắm sao!
- Ngắm sao!? Nhưng chúng ta không có kính viễn vọng.
Cung Huyền Thương bật cười, nhìn cô trêu chọc:
- Kính viễn vọng tôi đã mua rồi, ngày mai sẽ có cho em sử dụng.

Chẳng lẽ tôi lại để nghị em làm việc mà chưa chuẩn bị gì sao?
Lôi Hòa Nghi nhấp một ngụm cocktail rồi đặt ly xuống, nằm dài xuống sàn:
- Đi du lịch với anh đúng thật là thoải mái, chẳng cần lo nghĩ phải làm gì tiếp theo, nên chuẩn bị cái gì? Cung Huyền Thương, nếu Cung thị phát triển mảng du lịch dưới sự điều hành của anh nhất định sẽ rất thành công.
- Em cho rằng ai cũng được tôi đối xử chu đáo như vậy sao?
- Xem như tôi chưa nói gì đi!
Lôi Hòa Nghi nằm nghiêng lại, nhìn Cung Huyền Thương xem xem câu nói của anh có nửa phần trêu đùa nào không.

Xác định không có thì quay người nằm sấp lại, mặt nhìn ra biển, dùng ánh tà chiều che đi gương mặt đã đỏ lên của mình.
Cung Huyền Thương cũng không nói về chủ đề đó nữa, đứng dậy nói với cô:
- Cũng không còn sớm nữa, nếu không về ngay thì trời sẽ muộn mất.
- À được rồi, chúng ta quay về, tôi phải chuẩn bị đồ mai đi dạo núi lửa nữa chứ.
Lôi Hòa Nghi quay người lại, Cung Huyền Thương nắm lấy tay cô đỡ cô lên rồi ra xe đi về.

Lúc về đến nơi thì Lôi Hòa Nghi đã ngủ ngon lành trên ghế phụ, Cung Huyền Thương cũng không nỡ đánh thức cô dậy, cả người nhẹ nhàng xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi dịu dàng bế cô ra.

Đi về phòng một cách nhẹ nhàng nhất, đi ngang qua nhân viên cũng ra hiệu bọn họ giữ yên lặng.
Sau khi sắp xếp chu toàn cho cô xong Cung Huyền Thương mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Lúc thức dậy, Lôi Hòa Nghi ngẩn ngơ một hồi mới nhớ lại hôm nay mình sẽ đi tham quan núi lửa.

Tất bật vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đồ đạc và những vật dụng cần thiết cho chuyến đi.

Lúc Cung Huyền Thương sang gõ cửa, cô vẫn còn đang xếp đồ vào balo.
- Em đang chuẩn bị đồ sao?
- Đúng vậy, không biết có thiếu gì không nữa!
- Em không cần mang nhiều đâu, tôi chuẩn bị cả rồi.
- Cũng không thể chỉ để một mình anh mang được.
- Không vấn đề gì, tôi là đàn ông, thể lực tốt hơn em, mang nhiều một chút không sao, ngược lại là em, dù thể lực tốt nhưng mang đồ nhiều như vậy cũng không ổn.

Chúng ta sẽ đi rất nhiều, nếu em mệt sẽ bị tụt lại phía sau đấy.
- Biết rồi mà, chỉ một ít nữa thôi.
- Nhớ là chỉ một ít thôi đấy.
- Tuân lệnh!.


Bình luận

Truyện đang đọc