ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Diệp Viễn Tâm rút kinh nghiệm xương máu, quyết định chơi lớn. Anh cảm thấy chắc chắc gần đây mình quá an phận, biểu hiện quá mức thiện lương, mới làm cho đám phóng viên hạng ba đó cảm thấy loại văn chương gì cũng có thể viết được.

Anh không phản đòn một chút thì thật có lỗi với danh hiệu “Chó điên” được ông chủ công ty đối thủ trao tặng.

Trong lúc Diệp Viễn Tâm một bên tập trung đoàn luật sư kim bài đăng thông báo, một bên đích thân ra trận xông pha đánh chiến với người ta, đoàn làm phim “Đường số 09 phố Bắc” cũng nắm bắt thời cơ tung ra đợt tuyên truyền đầu tiên.

Bộ phận tuyên truyền của “Đường số 09 phố Bắc” vốn im hơi lặng tiếng, đùng một phát lại chơi trội mở trò đếm ngược. Mọi người còn đang đắm chìm trong trận chiến của Diệp Viễn Tâm đột ngột bị cú đếm ngược này hấp dẫn tầm nhìn.

Ai cũng đoán chắc rằng bên phía tuyên truyền chuẩn bị công bố chuyện gì động trời lắm. Đặc biệt là người hâm mộ của Hứa Bạch, đã bắt đầu nằm vùng từ sớm, chỉ sợ bỏ qua bất kỳ tin tức hiếm khi có được liên quan tới cậu.

Bảy giờ tối, bộ phận tuyên truyền bắt đầu cách mỗi mười lăm phút công khai một tấm ảnh chụp. Từ diễn viên gạo cội ông Trọng đến Đỗ Trạch Vũ, lại đến Cố Địch, Diêu Yểu, ngoại trừ ảnh chụp và tên, không có thêm bất kỳ miêu tả gì, một bộ phong cách lạnh nhạt.

<Đường số 09 phố Bắc> là kịch bản độc lập, không có quần thể fan nguyên tác, nhưng có rất nhiều người hướng về tổ hợp “Đạo diễn mỹ học Diêu Chương + Tân ảnh đế Hứa Bạch”. Bọn họ chờ rồi lại chờ, chờ đến cuối cùng cũng không chờ được bên phía tuyên tuyền thả ra tạo hình của Hứa Bạch.

Chín giờ tối, cuối cùng bộ phận tuyên truyền cũng đăng lên một đóa hải đường nằm trong vũng máu, và một dòng tương ứng —– là ai đã giết tôi?

Người hâm mộ của Hứa Bạch điên rồi, khung bình luận bên dưới bài đăng nhanh chóng bị spam.

Mưa bom bão đạn: Là các người giết chết lòng hiếu kỳ của tụi tui! Giao anh nhà tui ra mau!

A Lâm quý phi: Là các người các người các người! Tui đợi cả đêm! Giao anh nhà tui ra mau!

A Bạch cúi chào: Muốn xem một tấm ảnh của anh nhà tui cũng khó quá [ cười khóc ] [ cười khóc ] @Hứa Bạch, nói mau có phải anh với đạo diễn thông đồng với nhau!

Đồi gió hú: Xin chào mọi người, lần này Hứa Tiên của chúng ta diễn một đóa hoa hải đường, cảm ơn đã ủng hộ.

Con thỏ 007: Xin chào mọi người, tui là hái hoa đạo tặc 007.

Dubai Vương phi: Xin chào mọi người, tui là hái hoa đạo không không có.

Thuốc súng nhỏ bùm bùm: Trong nhà vừa trúng được chậu hải đường, các cô đoán được tui muốn làm gì không [ta là ông chú 40 khát khao khó nhịn.jpg ]



Bình luận sôi trào một giờ, trong lúc ánh đao soàn soạt giết tới đoàn phim, có người ngoài dự đoán thấy được một tin tức ở trang chủ weibo.

Thiếu nữ J: A a a a a a a a a! [[ Hình ảnh ]] đây, là, cái, gì! Vừa mới tắt weibo mở lại đập vào mắt là Hứa Tiên nhà tui! Rung động! Đây là mưu sát!

Trong ảnh, một tòa nhà cũ kiểu Tây, thanh niên tuấn tú trong bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn ngồi trước cửa sổ nghiên đầu ngủ gật. Một nửa thân mình lộ dưới ánh sáng, nửa còn lại chìm trong bóng tối, tay còn cầm quyển sách. Ánh nắng miêu tả sườn mặt y, hết thảy đều mang vẻ yên tĩnh mà tốt đẹp.

Nhưng xem kỹ lại sẽ phát hiện đầu y đang đổ máu, máu tươi theo gương mặt chảy dài tới đường cằm gợi cảm, một giọt lại một giọt dừng lại nơi ngón tay trắng nõn, tựa như nước sơn đỏ tươi điểm tô lên móng tay.

Ánh sáng và bóng tối, duy mỹ và máu tươi, đồng thời tồn tại trong một tấm ảnh.

Những người đang vội vàng làm mới trang weibo càng kinh hỉ phát hiện nó là ảnh động, máu tươi lập tức đổ xuống trước mắt các cô. Xẹt qua gương mặt tuấn tú các cô tưởng niệm lâu nay, sau đó trong động mạch chủ ở cổ, một đóa hoa hải đường đỏ tươi đột ngột bung nở.

Cây cỏ gấu: Ngao ngao ngao ngao cổ! Cổ của anh tui!!!

Tiểu tiên nữ số một: Tui chính là đóa hoa kia! Báo cáo hết!

Khoai tây: Cầu đại thần photoshop đóa hoa kia thành mị! Mị! Mị!

Gà gỗ nhỏ: Đã chết tươi!

Hậu cung của Hứa A Tiên: Em yêu anh Diêu đạo! Đẹp đẹp đẹp quá đi!

Kinh trong ngạc nhiên, bất ngờ

Hỉ trong vui vẻ, vui sướng, vui mừng

……..

Thời điểm đợt tuyên truyền này bùng nổ trên mạng, tại nhà số 10 phố Bắc, A Yên nửa tin nửa ngờ mà nói: “Tôi thấy hẳn là bọn họ không biết bản thể của tiên sinh ngài chính là —— Hải đường.”

Phó Tây Đường không đáp, anh chỉ chăm chú nhìn ảnh động kia trên điện thoại, nhìn đóa hải đường nở rộ trong cổ Hứa Bạch, trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.

A Yên không đoán được tâm tư của anh, “Hay để tôi kêu Diệp Viễn Tâm đổi đi?”

“Cộc, cộc,…….” Phó Tây Đường gập ngón tay gõ lên bàn, thật lâu sau mới nói: “Không cần.”

Trên mạng bởi vì lần tuyên truyền này của đoàn phim và Diệp Viễn Tâm mạnh mẽ ra trận, những lời châm chọc Hứa Bạch cũng bị đè xuống. Toàn bộ tin tức thất thiệt liên quan tới Phó Tây Đường bị gỡ sạch sẽ, tới thật nhanh, đi cũng thật nhanh.

Đương nhiên, không thiếu người sẽ đàm tiếu: Tứ Hải quả nhiên tiền muôn bạc vạn, phim mới quay chưa bao lâu là làm tuyên truyền lớn như vậy, quảng cáo lớn lối.

Diệp Viễn Tâm trực tiếp chia sẻ weibo kia —— Ông đây thích. Mi quản được sao? Đâu phải tiền của mi, ông cần mi dạy ông xài à?

Đảng hóng hớt có người không thích hành động của Diệp Viễn Tâm, nhưng cũng rất nhiều người thích xem anh vả mặt anh hùng bàn phím. Fan Hứa Bạch một đám vỗ vỗ ngực tỏ vẻ: Nhìn thấy sức chiến đấu của Diệp Đại thiếu còn hùng mạnh như vậy, chúng ta đều an tâm rồi. Sau đó nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ăn ăn uống uống vẫn không quên phát cờ hò reo cho Diệp Viễn Tâm, hiện trường cỗ vũ sôi nổi nhiệt huyết.

Diệp Viễn Tâm trút xong nỗi hận thì thoải mái rồi, bắt đầu chuyển qua rút thăm trúng thưởng chiêu đãi quần chúng, thu mua lòng người. Tặng tiền mặt, tặng vé vào cửa xem biểu diễn, tặng voucher ăn uống ở Hà Hòa Hiên, tặng đủ loại đồ vật người ta có thể nghĩ ra hoặc là không thể tưởng tượng được, dù sao anh cũng có tiền mà.

Quần chúng nhất thời lóa mắt, Tứ Hải Giải Trí thật giàu có.

Người của đoàn phim <Đường số 09 phố Bắc> lại từ chuyện này nhìn ra được trọng điểm. Tứ Hải Giải Trí rất coi trọng Hứa Bạch, ngay cả Đại lão bản sau màn cũng đối đãi cậu đặc biệt, vị tân ảnh đế này tương lai rộng mở nha.

Hứa Bạch cảm giác được rõ ràng nhân viên trong đoàn phim càng thêm cung kính với cậu.

Đối với chuyện này, Hứa Bạch thản nhiên đón nhận, tiếp tục cần cù chăm chỉ đóng phim, thành thật kiên định ngủ nghỉ, hết thảy biểu hiện không có gì khác biệt với trước đây. Từng ngày một trôi qua, chờ đến khi Hứa Bạch chợt nhớ tới có khả năng Phó Tây Đường và hoa hải đường có quan hệ với nhau, đã là chuyện của sau đó.

Đoàn phim một đường gió êm sóng lặng, Hứa Bạch cũng không đi qua cách vách nữa.

Dường như A Yên cũng rất bận, cửa sắt vẫn luôn đóng kín, hai khỏa dây thường xuân mỗi ngày ghé vào trên tường khua tay ra hiệu.

Em trai: Anh, sao Hứa Bạch không qua bên này chơi nữa?

Anh trai: Cậu ta làm việc.

Em trai: Vậy tại sao cậu ta không tặng quà nữa?

Anh trai: Chắn là không có tiền.

Em trai: Vậy sao.

Anh trai: Lần trước cậu ta tặng cái gì?

Em trai: Một chậu hoa hướng dương, đang đặt ở hành lang. Em nói chuyện với cô ấy, cổ nói lúc cổ còn là một cái hạt giống đã bị chim sẻ tha tới nhà ảnh đế. Cổ lớn lên ở đó.

Anh trai: Trong vườn nhà Hứa Bạch hoa gì khác không?

Em trai: Có phượng tiên hoa.

Anh trai: Loại đó không đưa tới cũng được.

Em trai: Vậy à.

……..

Thực ra là do Hứa Bạch bận quá, từ sớm đến tối đều có cảnh quay, có đôi khi quay tận rạng sáng mới kết thúc công việc. Liên tục mấy ngày mấy đêm, tuy chất da Hứa Bạch trời sinh đã tốt, cũng quay ra quầng thâm mắt.

May mắn là Thẩm Thanh Thư cậu đóng cũng đang trong thời kỳ mất ngủ, mắt thâm quầng, ánh mắt hơi tiều tụy, trạng thái thực tế vô tình lại phù hợp với nhân vật.

“Gầy thêm chút đi.” Diêu Chương sờ sờ cằm.

Hứa Bạch không ngại nỗ lực giảm cân, nhưng đối với kịch bản cậu cũng có lý giải của riêng mình, liền nói: “Đúng là tiều tụy, nhưng đạo diễn Diêu, toàn bộ câu chuyện diễn ra tổng cộng cũng chỉ trong chín ngày, đâu thể gầy đi quá nhiều.”

Diêu Chương ngẫm lại: “Cũng đúng. Vậy cậu suy xét biểu cảm cho đúng một chút. Thẩm Thanh Thư tuy đã chết, chịu đủ đả kích, hoang mang bất kham, nhưng y là một người lòng mang lý tưởng, người có niềm tin sẽ không dễ bị lay động. Cho dù tiều tụy thế nào, trong ánh mắt y nhất định vẫn còn ánh sáng…..”

Hứa Bạch nghiêm túc thảo luận với Diêu Chương, Cố Địch và lão tiên sinh đôi khi cũng gia nhập. Mọi người tùy tiện kéo mấy cái ghế tới trong góc nghiên cứu kịch bản, mồm năm miệng mười phát biểu ý kiến của mình.

Ngay cả Đỗ Trạch Vũ luôn khó chịu với Hứa Bạch đôi khi cũng biệt nữu tham gia vào. Đương nhiên, cậu ta nhất định sẽ ngồi ở chỗ cách xa Hứa Bạch nhất.

Không được tự nhiên

Trợ lý khuyên nhủ: “Anh Đỗ à, anh nhịn chút đi. Diệp tổng có vẻ rất coi trọng Hứa Bạch, anh ở công ty con muốn được anh ta ưu ái thì tạm thời không thể đắc tội Hứa Bạch. Hơn nữa nghe nói Hứa Bạch có quan hệ khá tốt với Đại lão bản, anh nói chuyện hòa nhã với ảnh đi, không chừng  lần nọ gặp chúng ta tặng quà thật sự chỉ là trùng hợp.”

Đỗ Trạch Vũ đen mặt nói: “Cậu không hiểu.”

Trợ lý không hiểu ra sao, không hiểu là không hiểu cái gì.

Đỗ Trạch Vũ cảm thấy trợ lý đúng là gỗ mục không thể khắc, vì thế đứng lên, nói: “Cậu xem đây.”

Thường là để chỉ người không có hy vọng gì nữa.

Dứt lời, cậu quay đầu nhìn về phía Hứa Bạch, sau đó vẫn chờ cho tới khi Hứa Bạch quay đầu lại nhìn mình. Cậu lập tức trừng mắt liếc nhìn Hứa Bạch, Hứa Bạch cũng không thèm để ý, gật gật đầu đáp lại, lộ ra một ánh mắt trìu mến quan tâm.

Đỗ Trạch Vũ đen mặt: “Cậu đã thấy chưa?”

Trợ lý không hiểu ra sao, “Em thấy gì?”

“Cậu coi ánh mắt kia kìa, quả thực như từ ái nhìn đứa thiểu năng trí tuệ! Tức chết anh mày rồi!” Đỗ Trạch Vũ cảm thấy như đang chơi Vương Giả Vinh Diệu, vất cả cực khổ đánh người kết quả bị đứa nhóc học sinh đối diện trào phúng một trận.

Trợ lý: “………..”

Anh con mẹ nó chính là đứa thiểu năng trí tuệ còn gì!

Khương Sinh cũng vạn phần khó hiểu đối với đủ loại hành vi khiêu khích cấp bậc trẻ mẫu giáo của Đỗ Trạch Vũ, cậu ta hỏi Hứa Bạch vì sao phải thân thiện với Đỗ Trạch Vũ như vậy.

Hứa Bạch trả lời: “Cậu không thấy Đỗ Trạch Vũ rất dễ thương sao?”

Khương Sinh, hôm nay tui cũng không hiểu nổi mạch não ảnh đế nhà mình.

Buổi tối lại có cảnh quay đêm, tương ứng trong phim, Thẩm Thanh Thư dần dần tới gần sự thật, vì thế y nhất thời xúc động, từ sân phơi ở lầu hai leo lên nóc nhà, ý đồ trải nghiệm lại thực cảnh ngày mình rơi từ mái nhà xuống.

Bởi vì là buổi tối, tầm nhìn không tốt, căn nhà cổ này cũng quá cũ xưa, có khả năng mái ngói sẽ bị lỏng. Vì an toàn của chính mình, Hứa Bạch đeo dây cáp vào. Nhưng dây cáp cũng chỉ để phòng ngừa “lỡ như” mà thôi, vì theo đuổi cảm giác chân thật, Hứa Bạch vẫn phải nghĩ cách tay không từ sân phơi leo lên.

Thầy hướng dẫn võ thuật thí nghiệm mấy lần, cuối cùng xác định được lộ tuyến, để Hứa Bạch tiến hành diễn thử. Hứa Bạch là yêu quái, thể chất vốn mạnh hơn so với nhân loại, nghe thầy hướng dẫn nói một lần đã thành thạo leo lên. Đến một hơi thở dốc cũng không có, thoải mái phóng khoáng đứng trên nóc nhà, quay đầu lại hỏi: “Như vầy hả?”

Thầy hướng dẫn không còn gì để nói, chỉ biết vỗ tay cho động tác nhanh nhẹn phi thường của ảnh đế.

Diêu Chương thì không khách khí chút nào, giơ loa lớn hô lên: “Cậu xuống dưới cho tôi! Cậu cho rằng mình là con khỉ hả, xẹt một cái lên! Xẹt một cái xuống……….”

Lời còn chưa dứt, ảnh đế vừa vặn “xẹt một cái xuống” ngượng ngùng sờ sờ mũi.

Diêu Chương sắp tức chết rồi, cuối cùng cũng không nói được gì, chỉ trừng mắt liếc Hứa Bạch một cái, lại cầm loa rống vào tai cậu: “Chú ý an toàn!”

Mười phút sau, màn diễn leo nóc này bắt đầu quay.

Mọi người đều không để ý tới cửa sổ phòng sách ở cách vách vốn luôn đóng kín, đã mở ra tự bao giờ. Phó Tây Đường đứng ở đó nhìn Hứa Bạch đang bò lên nóc nhà, trong tay còn cầm một quyển sách.

Đều do cái loa lớn Diêu Chương quá nhanh, anh vốn định bày ra kết giới cách âm ở cửa sổ bên này, không ngờ lại thấy được “Hầu ảnh đế” biểu diễn “xẹt”.

Lại là cậu bạn nhỏ thú vị này.

Phó Tây Đường cứ như vậy dừng bên cửa sổ tiếp tục xem. Anh thấy Hứa Bạch bò lên bò xuống, máy quay phim dùng đủ loại góc độ vòng quanh cậu, rồi không biết trên đường có gì đó sai lầm, loa lớn Diêu Chương hô “cắt”, kêu Hứa Bạch lại nói chuyện một phen, sau đó lại bò tiếp.

Một chút khoảng cách như vầy, với Phó Tây Đường mà nói tương đương gần ngay trước mắt. Anh có thể nhìn rõ ánh mắt Hứa Bạch tràn ngập nghiêm túc, trên trán hơi hơi rịn mồ hôi, và đôi tay dính đầy tro bụi.

“Hứa Bạch, okay chưa?” Diêu Chương xác nhận lần nữa.

Hứa Bạch quay đầu lại cười cười, giơ tay ra hiệu ‘OK’

Diêu Chương hô lên: “Một lần cuối cùng, mọi người tranh thủ thời gian!”

Hứa Bạch lại bò lên nóc nhà lần nữa, cậu đã bò quá nhiều lần, một vẻ ngựa quen đường cũ. Mấu chốt ở đây là biểu cảm của cậu vào lúc này, ánh mắt càng phải thêm phần hoài niệm.

“Tốt tốt tốt, chú ý đừng bò nhanh, chỗ này làm bộ trượt một chút, các bộ phận khác cũng cẩn thận một chút!” Diêu Chương gắt gao nhìn chằm chằm mặt Hứa Bạch trên màn ảnh, bắt được biểu cảm ông ta muốn, lập tức kích động vỗ bốp một cái lên đùi.

“Tốt, qua!” Diêu Chương cực kỳ vui vẻ.

Nhưng chính vào lúc này, biến cố xảy ra, mái ngói trên nóc nhà ước chừng bởi vì tuổi tác quá cao, không chịu nổi dẫm đạp nãy giờ, đột nhiên sụp xuống một khối.

Hứa Bạch nhất thời không kịp phản ứng, một chân bị lọt vào.

Mọi người hốt hoảng, Diêu Chương chạy đi gọi người hỗ trợ. Phó Tây Đường ở cách vách hơi nhíu nhíu mày, chuyện đột nhiên xảy ra trong chớp mắt, anh cũng không kịp phóng ra pháp thuật ngăn cản nó sụp xuống.

Hứa Bạch nhanh chóng tự bình tĩnh lại, một bên ổn định thân mình phòng ngừa mái ngói khác rơi xuống, một bên hô: “Tôi không sao, đừng gấp gáp!”

Mọi người trong đoàn phim nghe vậy cũng an tâm hơn nhiều.

Thực mau, Hứa Bạch đã được cứu xuống. Cậu bị thương không nặng, mảnh ngói cắt một đường phía trên cổ chân, cộng thêm trật khớp.

Diêu Chương nhanh chóng kêu người đỡ Hứa Bạch xuống lầu đi khám, ai ngờ đoàn người vội vã chạy xuống dưới lầu, lại nhìn thấy Đại lão bản nhà bên đã đứng ở phòng khách.

Hứa Bạch còn đang cố gắng thuyết phục vết thương nhỏ như vầy chườm lạnh một chút là được, không cần phải đi bệnh viện cho thêm phiền thoái, nhưng Diêu Chương không đồng ý. Ông ấy còn chưa biết trên đời này có yêu quái tồn tại, tuy rằng sau khi yêu quái hóa hình thì không khác gì người bình thường, nhưng nếu xét nghiệm máu sẽ lộ tẩy ngay. Nếu không phải cực kỳ bất đắc dĩ, Hứa Bạch sẽ không đi bệnh viện, dù có đi, cũng phải để bác sĩ mình chỉ định khám cho.

Nhưng đã trễ thế này, nói không chừng người ta đã sớm tan tầm.

Giờ khắc này Phó Tây Đường xuất hiện trước mặt Hứa Bạch, tựa như cứu tinh.

“Qua bên kia đi, bác sĩ lập tức tới ngay.” Phó Tây Đường nói.

Bình luận

Truyện đang đọc