ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Giờ phút này Đỗ Trạch Vũ – từ ấy trong tôi bừng nắng hạ, mặt trời chân lý chói qua tim – bỗng như giác ngộ.

Cậu thấy Hứa Bạch nhìn Chu Tề bằng ánh mắt từ ái phi thường quen thuộc. Trước đây cậu cho rằng đó là ánh mắt thương cảm cho người thiểu năng trí tuệ, nhưng không ngờ tới nó được dùng khi Hứa Bạch bàng quan với người khác. Thì ra anh quả thực phóng khoáng như vậy.

Cậu chợt cảm thấy đỉnh đầu Hứa Bạch phảng phất như mang vòng ánh sáng thần thánh.

Chu Tề còn đang đắm chìm dưới thánh quang:!!!

Cuối cùng Chu Tề vẫn chủ động chào Hứa Bạch, Hứa Bạch nhìn cậu tràn ngập khoan dung từ ái, có muốn làm lơ cũng không được. Ánh mắt đó như muốn nói —– tới đây đi, đừng sợ, cậu cứ tới đây nào.

Quỷ quái thật.

Hứa Bạch cười đáp, lại trò chuyện vài câu với Chu Tề, sau đó cũng không nhiều lời nữa.

Chu Tề đại khái cũng thấy quá xấu hổ, tìm đại một cái cớ rồi rời đi. Chốc lát sau, Hứa Bạch nhìn thấy cậu đáp lời một đạo diễn mình từng hợp tác trước đây, trò chuyện rất vui vẻ.

Nhìn kỹ, Chu Tề đúng là rất đẹp, đạt chuẩn mỹ nam không tì vết, cũng không làm người ta có cảm giác giả trân như phẫu thuật thẩm mỹ, nét đẹp rất tự nhiên. (gốc là từ chỉ vẻ đẹp kiểu những chàng trai đẹp hơn hoa boy over flowers ấy)

“Nhìn thấy chưa, thủ đoạn giao tế của người ta mạnh hơn cậu nhiều” Chu Tử Nghị bỗng xuất hiện bên cạnh Hứa Bạch.

“Sao anh như u hồn sau lưng người khác vậy, đi lại chẳng có tiếng bước chân” Hứa Bạch ghé mắt.

Chu Tử Nghị kiềm chế xúc động muốn trợn trắng mắt, “Đây là trọng điểm hả? Trọng điểm là vừa rồi đạo diễn Phàn nói với anh, ông ấy định quay phim truyền hình lại, phim võ hiệp, kịch bản là Lâm Ung lão tiên sinh tự tay chấp bút, cậu có hứng thú không?”

“Đạo diễn Phàn? Không phải đang quay sao?” Hứa Bạch nghi hoặc.

“Thất bại rồi còn gì!”

“Ồ.”

“Gửi kịch bản cho cậu ha?”

“Được đó.”

Hai người dùng dăm ba câu đã quyết định xong, Đỗ Trạch Vũ bên cạnh nghe mà sửng sốt, trong lòng hâm mộ tới cực điểm. Đó là đạo diễn Phàn đó, vậy mà đã quay phim truyền hình lại rồi, không biết cậu có cơ hội tranh thủ một vai không, dù là vai phụ nhỏ thôi cũng tốt.

Hay là bây giờ đi theo Hứa Bạch lân la làm quen?

Nhưng nhớ lại trước kia ở đoàn phim hình như lúc nào mình cũng có địch ý với người ta, tuy chỉ là trừng mắt, nhưng cho đến nay cậu vẫn chưa thể tự nhiên được.

Càng muốn cái gì thì càng biệt nữu.

Lúc này Diệp Viễn Tâm lên sân khấu phát biểu, anh tự xưng là kẻ tục tằng, nhưng là một kẻ tục tằng thú vị. Lãnh đạo nói chuyện phải có giảng đạo, khoác lác khoe khoang một hơi, nói cho mọi người biết năm nay anh vẫn rất có tiền, sang năm lại càng có tiền hơn năm nay. Hơn nữa, mỗi lần anh nói chỉ gói gọn trong năm phút, khoác lác cũng phải tóm tắt đơn giản rõ ràng súc tích, level đỉnh cao.

Bởi thế ông chủ Quảng Hạ đối diện tặng anh một biệt hiệu “Diệp nhanh mồm”, người đàn ông nhanh nhất giới giải trí.

Hứa Bạch thật sự rất nghi ngờ có phải ông chủ Quảng Hạ cả ngày rỗi việc, ngồi miết trong phòng suy nghĩ biệt danh cho Diệp Viễn Tâm hay không?

Giật mình hoàn hồn lại, Diệp Viễn Tâm bỗng dưng điểm danh Hứa Bạch, khen lấy khen để một thôi một hồi.

Mọi người sôi nổi nhìn qua, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt vẫn là mỉm cười, vỗ tay không ngừng.

Hứa Bạch bất đắc dĩ mà cười cười, làm một tư thế buông tay. Vừa không khiến người khác nghĩ cậu kiêu căng, cũng không khiêm tốn quá đáng.

Chu Tử Nghị bên cạnh bình tĩnh nhỏ giọng: “Đây là cháu ngoại trai cho cậu mặt mũi đấy à, đưa cậu lên đầu bài, Cữu lão phu nhân.”

Hứa Bạch: “Bát tự còn chưa có đây này”

Chu Tử Nghị: “Cậu theo đuổi người ta thật hả?”

Hứa Bạch: “Chứ sao”

Chu Tử Nghị: “Anh nói này Hứa Bạch, cậu coi chừng có ngày đó.”

Lãng Lý Bạch Điều nào có sợ hãi, “Thử không, hay bây giờ anh gọi điện tố với Phó tiên sinh ha?”

Lúc này, Diệp Viễn Tâm xuống sân khấu bước về phía Hứa Bạch, “Gặp được cậu rồi, đi chung với tôi, tôi giới thiệu cho cậu vài người”

“Được” Hứa Bạch vui vẻ đuổi theo, quay đầu ra dấu cho Chu Tử Nghị, Chu Tử Nghị liền đi trước tìm những người khác.

Vì thế không bao lâu sau, mọi người phát hiện Hứa Bạch nghiễm nhiên thành tâm điểm của vòng xã giao. Diệp Viễn Tâm dẫn cậu tới gặp toàn các tiền bối gạo cội và các ông lớn chỉ cần tùy ý vung tay ra chút tài nguyên, cũng đủ làm người ta đỏ mắt.

Tiệc tất niên hôm nay, Diệp Viễn Tâm mời rất nhiều khách khứa.

Giờ khắc này, mọi người mới chân chính ý thức được lời đồn “Hứa Bạch là con ruột của Tứ Hải” có bao nhiêu chân thật, xem ra Diệp Viễn Tâm quyết ý muốn bồi dưỡng Hứa Bạch thành kim bài kế tiếp.

Vì thế ánh mắt mọi người nhìn Chu Tề cũng thêm chút ý vị sâu xa.

Sắc mặt Chu Tề hơi cứng lại, đối mặt với trường hợp như vậy, dường như thong dong của cậu không đủ dùng.

Diệp Viễn Tâm rất nhanh đã đưa Hứa Bạch gặp hết một lượt người, rồi anh đặt ly rượu lên khay của phục vụ vừa ngang qua, vỗ vỗ vai Hứa Bạch, một mình đi về trung tâm hội trường.

“Tách” Anh ngạo nghễ búng tay một cái, toàn bộ đại sảnh chìm vào bóng tối. Ánh đèn từ trên cao chiếu theo bóng dáng anh, bao quanh thân anh một vòng ánh sáng.

“Tới rồi đây, tiết mục cuối cùng, mọi người hứng khởi lên nào” Diệp Viễn Tâm cười sang sảng, sau đó xoay người, ánh đèn dời về sân khấu.

Cô gái MC mặc một bộ lễ phục xanh ngọc xuất hiện giữa sân khấu, nữ hoàng giải trí tiếng tăm lừng lẫy của Tứ Hải chỉ cần đôi ba câu đã làm bầu không khí nóng lên.

Cái gọi là tiết mục cuối của Diệp Viễn Tâm, cũng là tiết mục thường niên, biễu diễn và rút thăm trúng thưởng.

Phần thưởng từ xe trị giá mấy chục vạn tới tài sản mấy trăm vạn đều có hết. Về phần biểu diễn, năm đầu tiên Hứa Bạch vào Tứ Hải đã bị đẩy ra hát một lần, từ đó về sau không lên sân khấu lần nào nữa.

Khi mọi người vào bàn đều nhận được một bảng số nhỏ cỡ bằng đồng tiền xu, dùng khi rút thăm trúng thưởng. Nữ MC vừa khuấy động chương trình vừa mời khách quý lên sân khấu rút thăm, rút xong một vòng là tới phần mọi người lên biểu diễn.

Hứa Bạch cố ý ngồi rất xa, dựa vào cửa sổ, thản nhiên tùy ý uống nước trái cây thưởng thức các tiết mục. Không phải cậu không thích phần thưởng, thực ra cậu cực kỳ thích thú với mấy trò rút thăm trúng thưởng, khi còn nhỏ thường xuyên tới mấy quán có trò chơi rút số ——– năm mao tiền một phiếu, thành công lập kỷ lục chưa bao giờ trúng thưởng.

Uống nước ngọt chưa từng uống tới chai “Trúng thêm một chai”.

Chơi bài người sói, chắc chắn sẽ là người chết đầu tiên.

Gắp thú bông, chưa từng gắp trúng.

Người nghe đau lòng, người thấy cũng phải rơi lệ.

Cậu thậm chí còn lập một tài khoản weibo phụ chuyên dùng để chia sẻ rút thăm trúng thưởng, sáng tạo ra truyền kỳ “chia sẻ rất nhiều năm, một lần cũng chưa trúng”. Có một thời gian, tài khoản phụ này bị các tài khoản Account Marketing điên cuồng chia sẻ, ai cũng “ Hahahaahahahaha”, “Hú hồn chim én”, “Thiệt thê thảm, a di đà a men” vân vân, cười đủ mười vạn kiểu.

Tức tới nỗi suýt nữa Hứa Bạch đã lên tài khoản chính chửi người.

Bây giờ Hứa Bạch cũng đã nguôi ngoai, chuyện xưa như mây khói, trần gian khổ ải vô biên mà.

“Số 52! Ai giữ số 52?”

Bỗng nhiên Hứa Bạch nghe nữ MC hô một con số đặc biệt quen tai. Đầu tiên cậu hơi sửng sốt, sau đó vô thức lấy bảng số trong túi ra, tập trung nhìn —– 52!

Cậu trúng thưởng rồi?!

Thiết lập dễ dàng bị phá vỡ vậy sao????

Cậu còn đang ngạc nhiên, nhất thời quên hô lên. Kết quả một người khác bước khỏi đám người, mỉm cười giơ bảng số trong tay, được mời lên sân khấu.

Mọi người sôi nổi chúc mừng, thuận miệng khen vài câu, dù sao cũng không tốn tiền.

“Tiểu Chu may mắn ghê, về sau là hàng xóm của anh Mạnh rồi.”

“Đúng vậy, đúng là phúc tinh ha.”

“……”

Người lên sân khấu đúng là Chu Tề, cậu trúng được một biệt thự. Đương nhiên, không phải tặng luôn cả biệt thự cho cậu, chỉ là ngày nào cậu còn ở Tứ Hải thì ngày đó có thể sống ở biệt thự này. Hứa Bạch nhớ là vài vị tiền bối trong công ty đều ở khu đó, địa thế tương đối tốt.

Nhưng số 52 còn đang được cầm trong tay cậu mà?

Hứa Bạch hơi hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm bảng số suy nghĩ vài giây, liền hiểu ra —– Chu Tề sẽ không nhận vơ trước mặt nhiều người như vậy, rất dễ bị vả mặt.

52 đảo lại là 25, cố tình bảng số không quy định chiều nên dễ bị nhìn nhầm.

Nghĩ vậy, Hứa Bạch liền thả lỏng, thản nhiên dựa vào bức màn màu trắng gạo, uống thêm một ngụm nước trái cây.

Diệp Viễn Tâm thừa lúc không ai chú ý lặng lẽ đi lại đây, kéo kéo cà vạt nhẹ nhàng thở ra, hỏi thăm Hứa Bạch tình hình gần đây của Cữu lão gia. Ai ngờ nói nói, trong lúc vô tình nhìn thấy bảng số trong tay Hứa Bạch, liếc mắt thấy số 52 bắt mắt kia liền nhíu mày hỏi: “Của cậu là 52? Sao ban nãy Chu Tề lại lên?”

“Có lẽ của cậu ta là 25, nhất thời xúc động nhìn nhầm. Huống chi đèn tối như vầy” Hứa Bạch nói như không có gì.

Diệp Viễn Tâm lại không tỏ thái độ.

Anh ngắm nghía bảng số kia một lát, nhìn Chu Tề trên sân khấu bị MC chọc ghẹo đòi cậu biểu diễn tiết mục, lại quay đầu nhìn Hứa Bạch lười nhác tự tại. Thật lâu sau, bỗng dưng cười cười, “Mong là như vậy”

Hứa Bạch cười cười thay lời đáp lại.

Diệp Viễn Tâm nói tiếp: “Cũng chỉ là một căn nhà thôi. Tôi nói này, cậu mà vỗ mông ngựa Cữu lão gia nhà tôi, toàn bộ tài nguyên của Tứ Hải đều tùy ý cậu, muốn gì được nấy, tôi cũng chỉ là đứa nhóc đỗ xe vào bãi giúp cậu thôi. Thường khi ông đây khó tìm được người hợp nhãn duyên lắm, nếu cơ hội tốt như vậy mà cậu không bắt lấy, tôi cũng lười nói với cậu nữa. Ra ngoài đừng nói với ai là Diệp Viễn Tâm tôi bồi dưỡng ra cậu”

Hứa Bạch nói giỡn: “Diệp tổng ưu ái tôi, không phải vì Phó tiên sinh à?”

“Tưởng bở hả?” Diệp Viễn Tâm trợn trắng mắt, “Đợi có người thu phục được Cữu lão gia nhà tôi, tôi lập tức thoái vị nhường ngôi, làm phú nhị đại ăn no chờ chết của tôi. Thấy sao, cậu tới đi ha?”

Hứa Bạch nghiêm túc nghĩ nghĩ, kiên quyết lắc đầu.

Xem ra theo đuổi Phó tiên sinh cũng có nguy hiểm nha, không khéo lại bị bắt thừa kế tài sản kếch xù.

Điện thoại Diệp Viễn Tâm bỗng rung lên ong ong. Anh vừa mở ra nhìn, lập tức từ Diệp tổng chìm đắm trong xa hoa trụy lạc chuyển thành cháu trai ngoan ngoãn, thần bí chớp chớp mắt với Hứa Bạch, phóng đi như bỏ trốn.

Mãi cho đến khi bốn phía bắt đầu nổi lên tin tức “Đại lão bản sắp tới rồi”, Hứa Bạch mới phản ứng lại —— hình như Phó tiên sinh tới.

Rõ ràng hôm nay Phó tiên sinh đi gặp Thương Tứ mà, xong rồi sao?

Đám người không ngừng nhìn quanh khắp đại sảnh, tất cả đều có mười hai vạn tò mò đối với Đại lão bản thần bí này. Chu Tề và người đại diện chạy tới chỗ gần cửa, ngẩng đầu chờ đợi.

Ngay cả Hứa Bạch cả ngày sống chung một nhà với Phó tiên sinh, cũng không nhịn được mà nhìn ra cửa, hơi có chút chờ mong.

Từ cửa hướng trong sảnh, cảnh tượng lúc Phó tiên sinh tới đây, nhất định như rực sáng một vùng trời.

Nhưng mọi người đợi thật lâu, cũng chưa thấy ai bước vào.

Mãi mới có động tĩnh, tất cả nhất trí tập trung tầm mắt, chỉ nhận được gương mặt như khổ qua của nhân viên phục vụ. Cậu ta bưng khay tiến không được lùi cũng không xong, chẳng biết nên thế nào.

Hứa Bạch đoán là Phó tiên sinh vừa lúc có việc tìm Diệp Viễn Tâm, với tính cách của anh, chắc chắn cũng không muốn lộ diện ở đây. Nghĩ vậy, thất vọng trong lòng Hứa Bạch chậm rãi phai nhạt, cậu lại dựa vào cửa sổ, không nhìn nữa.

Trong ánh sáng mờ ảo, cậu mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đang bước tới. Xích bạc trên mắt kính lấp lóe như phản chiếu ánh sáng, rồi lại như sao trời.

“Phó tiên sinh ơi?” Hứa Bạch ngạc nhiên, càng nhiều là vui mừng.

Phó Tây Đường dừng lại trước mặt cậu, vươn ngón trỏ đè lên môi, “Đừng để ai biết đấy”

Hứa Bạch nhìn trái ngó phải, xác định không ai chú ý tới bên này, vội vàng hỏi: “Sao Phó tiên sinh lại tới đây?”

“Tôi tìm Diệp Viễn Tâm” Phó Tây Đường đáp, rũ mi nhìn bất ngờ vui vẻ chưa tan hết trong mắt Hứa Bạch, “Tiện đường đón cậu về đây”

Bình luận

Truyện đang đọc