ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Phó Tây Đường tự mình lái xe tới, là một chiếc Porsche màu xám bạc, không quá phô trương cũng không hạ thấp thân phận. Đương nhiên trong mắt Hứa Bạch, không gì có thể hấp dẫn ánh mắt người khác hơn Phó tiên sinh.

Có Phó tiên sinh pháp lực vô biên ở đây, Hứa Bạch cũng không sợ bị người ta nhận ra. Cậu không thèm dùng thủ thuật che mắt, thoải mái đỡ Cố Tri bước về phía anh.

Quả nhiên, người đi đường chỉ thoáng nhìn qua gương mặt Hứa Bạch rồi thôi, không một ai tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Phó tiên sinh, sao anh lại tới đây?” Hứa Bạch dừng lại ở cách anh vài bước chân, để Cố Tri dựa vào người mình.

Phó tiên sinh nhàn nhạt lướt qua Cố Tri, cửa sau xe tự động mở ra, một lực lượng vô hình nâng Cố Tri đặt vào ghế sau.

Hứa Bạch tới kiểm tra, đảm bảo Cố Tri đã nằm an ổn mới yên tâm.

Phó Tây Đường tự mình mở cửa bên ghế phó lái cho cậu, “Đi thôi”

Hứa Bạch sờ sờ mũi, chờ tới lúc xe lăn bánh, cậu trộm nhìn sắc mặt Phó Tây Đường, tự biện giải cho mình: “Cố Tri là bạn thân nhất của em, ách….. Gần đây ảnh hơi buồn phiền cho nên uống nhiều một chút”

“Tôi biết mà” Vừa lúc đèn đỏ, Phó Tây Đường dừng xe, quay sang nhìn Hứa Bạch: “Nể tình cậu ta uống say”

Chắc chắn là Phó tiên sinh đang ghen này.

Hứa Bạch không khỏi chuyên chú nhìn nhìn sâu vào mắt anh,  “Nếu về sau em ra ngoài tụ tập bạn bè, Phó tiên sinh thấy em nên làm thế nào?”

“Xuất phát từ tình cảm, dừng lại trong lễ nghĩa” Phó Tây Đường cho câu trả lợi cực kỳ tiêu chuẩn.

“Nếu em uống say như Cố Tri, không nhớ được thì làm sao đây?” Hứa Bạch chống cằm, cong cong khóe môi, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gương mặt điển trai của mình.

Đèn xanh, xe lại chậm rãi đi tiếp, Phó Tây Đường đạp chân ga, “Vậy đành phải làm phiền em mỗi lần đi uống rượu đều dẫn tôi theo”

Hứa Bạch bị chọc ghẹo tới lòng vui rạo rực không kiềm chế nổi. Kết quả vừa nhấc đầu, lại phát hiện trong vòng chưa đầy năm phút mà bọn họ đã ở trên đường trước chung cư của Cố Tri. Xe hơi màu xám bạc lướt như bay giữa quang ảnh cây ngô đồng và đèn đường đan xen nhau. Dường như trong lúc lơ đãng, bọn họ đã trình diễn một màn du hành ma huyễn trong đêm giữa lòng đô thị.

“Tới rồi” Phó Tây Đường ý bảo Hứa Bạch em có thể đưa Cố Tri lên phòng rồi đấy.

Hứa Bạch biết Phó Tây Đường không phải người lòng dạ hẹp hòi, sẽ không xét nét chuyện cậu và bạn bè lui tới. Cậu tự nhiên đỡ Cố Tri xuống xe, nói với Phó Tây Đường một câu đợi một chút liền đi vào chung cư.

Ban đêm gió lạnh thổi qua từng cơn, Cố Tri đã có chút thanh tỉnh.

Hứa Bạch đỡ anh vào phòng ngủ, lại rót cho anh ly nước. Xác định không có việc gì, lúc này mới rời đi.

Lúc dợm mở cửa, Hứa Bạch lơ đãng thoáng nhìn qua phòng khách, thấy một bản nhạc quen thuộc rơi trên thảm trước cửa sổ sát đất. Là <Tinh quang>, thời gian mấy năm làm trang giấy ố vàng cũ kỹ, nhưng giai điệu vẫn êm tai không đổi.

Hứa Bạch nhìn bản phổ nhạc, lại quay đầu liếc mắt hướng phòng ngủ, mỉm cười nhẹ giọng nói tiếng “Ngủ ngon”.

Cuối tháng, cổ phiếu Bách Đạt không ngừng trượt giá, tin tức trên mạng liên quan tới việc “Tứ Hải thu mua Bách Đạt” ngày càng dày đặc. Hứa Bạch lại hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào, như nước chảy may trôi hoàn thành việc đóng máy.

Giữa trưa cùng ngày hơ khô thẻ tre, đoàn phim nhận được một bữa tiệc lớn tinh xảo từ Hà Hòa Hiên. Nhân viên nhà hàng được huấn luyện nghiêm chỉnh xếp một dọc bưng từ trong xe ra từng mâm từng mâm các món hải sản còn bốc khói và mỹ thực đủ loại, còn có trái cây, đồ uống và điểm tâm ngọt, mỗi người đều có phần ———- nhân viên nói đây là quà của Tứ Hải, cảm ơn mọi người đã quan tâm Hứa Bạch trong thời gian qua.

Cả đoàn phim vui vẻ muốn bay lên, thiếu chút nữa đã hợp lại biểu diễn tiết mục tung Hứa Bạch lên cao.

Weibo chính thức của “Đường số 09 phố Bắc” đăng bài khen ngợi tích cực về Hứa Bạch và ảnh tiệc đóng máy, fan khắp nơi quỳ rạp xuống trước độ xa hoa hấp dẫn này, hơn nữa còn phát hiện ra ——— Hứa Bạch người ta giữa những ồn ào ầm ĩ đã bình thản ung dung quay xong bộ phim rồi, đã thế cuộc sống cũng quá có tư vị luôn.

Trái lại Dương Hạo được Bách Đạt dốc sức lăng xê đâu?

Phim mới bị hoãn vô thời hạn, dự định ngày hai mươi lăm khai máy, giờ đã là qua tháng rồi, đoàn phim cũng chưa tập hợp đầy đủ. Dương Hạo không ngoài ý muốn nhận lại giễu cợt dồn dập, thành tích thực đều bị đào ra so sánh với Hứa Bạch, kết quả toàn bộ đều bị treo lên đánh.

Fan Hứa Bạch đánh xong đến lượt fan Chu Tề đánh. Fan Chu Tề đánh xong, fan Diệp Viễn Tâm vẫn còn muốn đánh tiếp.

Đương nhiên đây cũng vô hình trung chứng thực danh hiệu “Con ruột Tứ Hải” của Hứa Bạch. Hứa Bạch chỉ cần biết lần này Diệp Viễn Tâm phô trương thanh thế thu mua Bách Đạt, trăm phần cũng đã có chín mươi là bởi vì mình.

Bách Đạt và Tứ Hải thù oán chất chứa đã lâu, trước đây cũng gây cấn với nhau vài lần. Nếu nói Diệp Viễn Tâm và ông chủ của Quảng Hạ là vua không gặp vua, nhưng tán thưởng thực lực của đối phương, thì anh đối với người của Bách Đạt thuần túy chỉ là muốn thấy họ khó chịu.

Thù mới hận cũ quện thành một khối mới có sự ra đời của thương vụ M&A oanh liệt này.

Hứa Bạch thấy mình oan quá, so với hiệp sĩ cõng nồi Chu Tề còn oan hơn. Rõ ràng cậu còn chưa làm gì, cuối cùng lại bị đẩy lên đầu ngọn sóng dư luận.

Nhưng đã ăn chén cơm minh tinh này thì phải chịu, Hứa Bạch cũng không cảm thấy uất ức gì. Điều kiện dành cho cậu như vậy, Tứ Hải để cậu chuyên tâm đóng phim, không lên chương trình thực tế không giật tít tai tiếng, muốn nghỉ ngơi thì cho nghỉ ngơi, giống y như đối xử với con ruột. Nếu chút nhiệt độ cũng không chịu nể mặt duy trì, tự Hứa Bạch cũng thấy có lỗi với công ty, có lỗi với phần thưởng thức từ Diệp Viễn Tâm.

Vừa lúc, còn gần một tháng rưỡi nữa mới tới bộ phim tiếp theo, Chu Tử Nghị nhận cho Hứa Bạch mấy dự án quảng cáo và chụp bìa tạp chí. Hứa Bạch cứ thế tiến vào một đợt công tác bận rộn.

A Yên cho rằng mình bị nhét đầy cẩu lương đang chuẩn vị cuốn gói trốn khỏi nhà, trơ mắt nhìn Hứa Bạch mỗi ngày đi sớm về trễ, mà tiên sinh nhà nó chỉ có thể chịu cảnh phòng không gối chiếc.

“Tiên sinh, uống trà này” A Yên để trà lên bàn sách, nhanh chóng thu tay lại, phảng phất như sợ Phó Tây Đường biến thân thành yêu quái nuốt chửng mình.

Phó Tây Đường chỉ lẳng lặng nhìn cậu nhóc tác quái.

“Tiên sinh ơi, giờ giới giải trí quá loạn, trai xinh gái đẹp một đống, chốn phồn hoa dễ mê hoặc lòng người lắm” A Yên sâu sắc bày tỏ ý kiến.

Phó Tây Đường ngước mắt, “Không bằng ngươi đi theo em ấy?”

A Yên vội gật đầu không ngừng: “Được ạ được ạ, tôi nhất định giám sát người chặt chẽ cho ngài! Tiểu yêu tinh nào cũng không dụ anh ta đi được!”

“Cách vách đã sửa sang ổn chưa?” Phó Tây Đường thong thả ung dung cầm muỗng nhỏ khuấy trà sữa, trong ánh mắt u oán của A Yên, bình tĩnh nói: “Ngươi cứ ở nhà đợi đi”

A Yên nghẹn một ngụm máu, thiếu chút nữa tự mình sặc chết.

Hôm nay Hứa Bạch chụp tạp chí. Trên cổ tay cậu đeo một chuỗi Phật châu, áo trắng cân vạt nhẹ nhàng khoác lên người, chất liệu trong suốt hững hờ, vạt áo tách ra nơi bắp đùi, phần lớn diện tích phần áo phía sau lưng thêu một tiên hạc đang giương cánh muốn bay lên. Phía dưới là chiếc quần dài ống suông rộng rãi, bên hông treo một khối tua rua ngọc trụy.

Chủ đề kỳ này là hơi thở Trung Hoa truyền thống.

Hiện trường quay chụp vội vàng căng phông nền rồi dựng cảnh, phun khói thổi gió, Hứa Bạch cầm cây quạt đạo cụ tựa lên đài bối cảnh đã được trang trí thong thả phe phẩy quạt. Bởi vì yêu cầu của bộ ảnh nên mái tóc bị làm ướt được vén hết về phía sau, chỉ để lại một hai giọt nước chậm rãi chảy dọc theo gương mặt cậu, trượt khỏi chiếc cằm thanh tú rồi thả mình rơi xuống.

“Anh Hứa!” Cách đó không xa có người gọi cậu.

Hứa Bạch quay đầu theo bản năng, một sợi tóc bướng bỉnh rơi xuống, đảo qua đuôi mắt cậu. Hứa Bạch cứ thế dựa vào bên đài, tùy ý quay đầu, tư thế nghiêng ngả lười biếng. Chiếc quạt trong tay chuẩn xác che khuất nửa khuôn mặt bên dưới làm sống mũi cao thẳng kia càng hút mắt hơn.

Mà sau lưng cậu là đài cao đang chìm trong ánh đèn nửa sáng nửa tối đầy vẻ hư ảo, khiến người ta như gặp phải lỗi giác về thời gian. Trên người Hứa Bạch thấp thoáng bóng dáng một vị công tử đã đi qua vô số tháng năm, đem hết thảy phồn hoa và hương vị của ngày cũ gói gọn trong khung hình.

“Tách tách” Nhiếp ảnh gia mau chóng nhấn khép lại màn trập, vui sướng tỏ vẻ bức ảnh này sẽ đưa vào phần behind the sence.

Hứa Bạch cười bất đắc dĩ với anh, nhún nhún vai, thoạt nhìn đầy vẻ “dê con vô tội mặc người bày bố”, chọc cho nhân viêc công tác xung quanh cười rộ cả lên.

Rất nhanh đã chính thức bắt đầu buổi chụp. Hứa Bạch ngồi dưới ánh đèn nhập nhòa, theo lời nhiếp ảnh gia không ngừng biến đổi tư thế, nghiêm túc tạo dáng.

Tin tức về tạp chí được sắp xếp truyền phát lên mạng rất nhanh chóng. Bản thân Hứa Bạch cũng rất lâu rồi chưa chính thức xuất hiện trước công chúng, người hâm mộ cực kỳ sốt ruột. Bên phía tạp chí chuẩn bị mánh lới xong xuôi, trưa hôm đó đăng lên weibo một tấm ảnh hậu trường, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, gần như khiến cộng đồng mạng dậy sóng.

Nhiếp ảnh gia đại đao: Hạc giữa trời mây, bóng tiên nhân thấp thoáng trong gương, mọi người có háo hức không? [[Hình ảnh]]

Vào lúc Hứa Bạch còn đang bận rộn ở bên ngoài chưa về nhà, Phó Tây Đường một mình ở phòng sách đùa nghịch máy bay hơi nước của mình, lại lần nữa tu bổ pháp trận. Sau đó, anh nhận được ảnh chụp A Yên gửi đến, là ảnh hậu trường của Hứa Bạch. Phó Tây Đường mặt không đổi sắc xem hết một lượt.

Anh chỉ thật bình tĩnh cầm lấy máy tính ở kế bên tìm nguồn của tấm ảnh, click mở bình luận.

Tiểu nhị: Ngao!!!! Anh yêu của mị! Đẹp tới hôn hôn hôn mê luôn!!!

Giả gái thần sầu: Sao ảnh đẹp dữ thần vậy! Trên thế giới này sao có người đẹp như này! Boom vũ trụ nổ mạnh!

Baby sociu: Mua mua mua! Đừng ai cản tui tui muốn mua mua mua! Vì anh đẹp trai của chúng ta!

Hứa Duy: Điên cuồng đánh call cho Hứa A Tiên!!!

Lang quân si tình: aaaaaaaaaaaaaaaa anh yêu!

Vương giả chân chính: Hứa A Tiên! Hứa A Tiên! Tên chàng là Hứa A Tiên!

………..

Phó Tây Đường thầm nghĩ người trẻ tuổi bây giờ không biết rụt rè hơn rất nhiều so với bọn họ trước đây.

Cũng may không có ai kêu khóc đòi sinh khỉ con cho Hứa Bạch nữa, cũng khá tốt.

Quần áo ăn mặc xem như còn kín đáo, cũng được.

Anh xem bình luận được bao lâu, Diệp Viễn Tâm lại gửi tới rất nhiều ảnh chụp. Mỗi một tấm đều có dung lượng rất lớn, cả thư mục cũng nặng cả GB, đặt tên là ——– Hứa Bạch cao thanh quyến rũ chưa qua Photoshop.

Diệp Viễn Tâm vừa hay tin Hứa Bạch trở thành Cữu lão phu nhân của mình, anh còn chưa rõ mình nên mừng hay nên lo. Điều này có nghĩa là không ai có thể động vào cậu ấy, về sau anh đại khái là từ phục vụ Cữu lão gia thành phục vụ hai vợ chồng Cữu lão gia và Cữu lão phu nhân.

Nhưng mà Cữu lão gia khi về già còn có thể……. À không không, hiện tại Cữu lão gia còn tuổi trẻ tráng niên lắm. Ngài có thể tìm được bạn đời cũng khá tốt, người này là nhân tài được tuệ nhãn của Diệp Viễn Tâm nhìn trúng bồi dưỡng nên lại càng tốt.

Anh cảm thấy tự hào từ đáy lòng, thậm chí còn có hơi kiêu ngạo.

Kiềm chế tâm tư tranh công, Diệp Viễn Tâm kêu trợ lý tra xét lịch trình của Hứa Bạch. Sau đó móc nối quan hệ lấy được sản phẩm mới ra lò gửi cho Cửu lão gia để vuốt mông ngựa.

Ảnh thô vừa chụp xong chưa qua chỉnh sửa, tươi rói và đảm bảo hương vị nguyên thủy.

Phó Tây Đường nhấn xem hết tấm này tới tấm khác. Ngón tay tay không nhanh không chậm nhấn chuột, thần sắc thong dong.

Mấy tấm đầu tiên cũng coi như còn có quy củ. Phó Tây Đường chậm rãi xem, chính là giây tiếp theo, một ánh mắt mang theo chút hơi nước quyến rũ động lòng người bỗng xuất hiện, chuyên chú nhìn thẳng anh.

Gian phòng cổ kính với bình phong quân tử, sàn nhà gỗ đồng, mành trắng thưa mỏng che ngang nửa ống kính khiến nửa khung hình như nhập nhòe trong làn sương. Đằng kia Hứa Bạch lười biếng không xương đang ngả người ngồi bệt trên sàn nhà, đưa lưng về phía anh. Lư hương chạm rỗng đặt bên chân cậu, khói trắng lả lướt bay lên, cảnh vật tựa như ảo mộng.

Người ấy quay đầu lại, xuyên qua màn mây khói mỏng manh nhìn anh.

Hình như có cơn gió nhẹ nhấc lên một góc lụa trắng, có vẻ như cậu vừa tắm rửa xong, tay đeo Phật châu vén mái tóc ướt đẫm vướng víu ra sau. Tựa hồ cảm ứng được điều gì, cậu vẫn giữ nguyên tư thế ngoái đầu lại nhìn kẻ đang trộm ngắm mình.

Một giọt lại một giọt nước từ mái tóc còn ướt đẫm rơi xuống quần áo trắng ngà để tiên hạc trên lưng ngửa đầu tựa như khát vọng cam lộ.

Trên mặt cậu ấy không chút điểm trang, sạch sẽ, thanh triệt tản mác tự nhiên. Đôi mắt kia như đầm nước trong suốt, lẳng lặng phản chiếu bóng dáng anh. Trong lúc lơ đãng lại có một hai chú cá nhảy khỏi mặt hồ, nghịch ngợm hôn lên đầu ngón tay cậu, quấn lấy cậu đòi chơi đùa.

Nụ cười gợn nhẹ nơi khóe môi, đường cằm thon gọn, xương quai xanh, còn có cơ bụng như ẩn như hiện sau lớp rèm mỏng, tất cả đều thuyết minh rõ ràng hai chữ “Gợi cảm”.

Vạt áo kia nửa mở, cậu lại không mặc thêm gì bên trong.

Tuy là đưa lưng về phía ống kính, chỉ lộ một chút trên ảnh, nhưng hiện tường thì có rất nhiều người.

Phó Tây Đường quyết định thu hồi lời nói vừa nãy, như vầy một chút cũng không được.

Cố tình vào lúc này Hứa Bạch lại gửi tin nhắn tới ———- hôm nay đụng phải một vị tiền bối trong công ty, mọi người hẹn nhau cùng liên hoan, anh không cần chờ em về ăn cơm chiều đâu ^__^

Phó Tây Đường nhìn chằm chằm di động một hồi lâu, lại thấy Hứa Bạch gửi thêm một tin nhắn.

Knoxville ngày mai: Em hứa hôm nay không uống rượu!

Phó Tây Đường bật cười, tươi cười chứa nhiều hơn một chút bất đắc dĩ. Lát sau, anh trả lời một câu “Tôi biết rồi” thì buông di động, giơ tay sờ gương mặt Hứa Bạch trong ảnh hồi lâu mới dừng một chút, lại cầm máy tính bảng lên xem tiếp.

Lúc này, dây thường xuân em gõ gõ cửa sổ, khoa tay múa chân nói: Tiên sinh, hái được cây đậu rồi, có thể làm cơm chiều rồi.

Phó Tây Đường gỡ mắt kính xuống, xoa xoa ấn đường, “Hôm nay ăn Hà Hòa Hiên”

Dây thường xuân em ngẩn người, sau đó ngoan ngoãn chụm chụm đầu nhọn, chạy xuống lầu báo tin dữ cho A Yên.

A Yên nghe xong, im lặng chốc lát, sau đó ném chậu cây đậu phộng qua một bên, giũ giũ tóc cất giọng ông cụ non: “Ai, đô thị phồn hoa này, năm tháng vô tình này. Nhớ khi đó, ông đây cũng là nhân vật danh chấn Tứ cửu thành, mỗi ngày đều có người mời đi uống rượu…..”

Bình luận

Truyện đang đọc