ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Hứa Bạch cầm mắt kính đứng ở một bên, lặng yên nghiêm túc ngắm Phó Tây Đường  phô diễn trù nghệ. Không khí dần được lấp đầy bởi mùi thức ăn hấp dẫn, lại thoang thoảng chút mờ ám như có như không cứ liên tục trêu ghẹo thần kinh Hứa Bạch không thôi.

Cậu quả thật không nghĩ ra được, chẳng qua chỉ là gỡ kính hộ anh ấy thôi, có gì mà phải mặt đỏ tim đập chứ. Còn chưa đến nước ta cùng quân trút bỏ xiêm y cơ mà.

Từ đằng xa A yên đã nghe được mùi thơm mà lần tới phòng bếp, cậu nhóc nép bên cửa, cắn một viên kẹo hồ lô hồng hồng dao dác ngó vào trong. Cái mũi nhỏ khịt khịt, cậu nhóc liền đoán ra tiên sinh nấu món gì ngay. Y ta hỏi Hứa Bạch bằng vẻ mặt cực kỳ khó hiểu: “Không phải cậu không thích ghen sao? Khoai tây sợi chua cay toàn là dấm á nha.”

Hứa Bạch quay đầu đáp đến là đúng lý hợp tình: “Tôi không thích dấm, nhưng dấm của khoai tây sợi chua cay thì không tính nha.”

Cách nói này giống y như “Tôi không phải đồng tính luyến ái, chỉ trùng hợp thích một người đàn ông thôi hà”. Hoàn toàn lột tả rõ nét cái gọi là trăm phần không biết xấu hổ.

A Yên nhướng mày, “Vậy cậu ăn được ớt xanh xào khoai tây sợi luôn ha?”

Hứa Bạch cũng nhướng mày theo, “Tôi không thích ăn ớt xanh nha.”

“Cậu cũng đâu thích dấm.”

“Nhưng thích khoai tây sợi chua cay.”

A Yên đành chấp tay đầu hàng vô điều kiện. Dấm khoai tây sợi cua cay chắc chắn chính là đồ yêu diễm đê tiện quyến rũ người u mê mất trí.

“Mâm.” Phó Tây Đường duỗi tay.

Hứa Bạch ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, cầm mâm đưa tận tay anh. Mà dây thường xuân em còn đang ân cần chuẩn bị dâng mâm cho tiên sinh thì ấm ấm ức ức quấn mình lên vòi nước, bày ra dáng vẻ ta đây nhìn hết thảy trước mắt mà lòng này chết lặng.

Thật kỳ lạ đó đa, cảm giác như chỉ có riêng mình cố tình bị ngăn cách ở bên ngoài, dây thường xuân ta đau lòng, trống vắng, lạnh lẽo quá đi.

Cuối cùng một bàn tiệc lớn sáu mặn một canh, chay mặn kết hợp cũng đã nấu xong.

Hứa Bạch hỗ trợ dọn đồ ăn ra bàn, sắp xếp xong chén đũa ngồi vào chỗ thì đã đói không chịu nổi. Trời biết từ đêm qua tới giờ cậu mới ăn có một chút, giờ thấy thịt thiếu điều chỉ muốn gắp bỏ ngay vào miệng nuốt trọng luôn.

Nhưng tay cậu vừa nhấc đũa lên đã bị Phó Tây Đường đè lại.

“Uống canh trước đã.”

Dứt lời, Phó Tây Đường lướt nhìn anh em hồ lô trên đỉnh đầu A Yên: “Gỡ tổ chim của ngươi xuống.”

Anh em hồ lô có vẻ rất thích mái tóc xoan tự nhiên của A Yên, mềm mại, nhuyễn mịn, đặc biệt thích hợp để làm tổ. Nhưng tiên đã sinh có lệnh, A Yên liền xách cả đám đặt lên mâm rồi đổ một ít salad rau dưa cho bọn nhóc.

Thật ra mấy đứa nhỏ Ảnh yêu này đều không nhất thiết phải ăn uống, phần lớn dựa vào hút pháp lực hoặc sinh khí của trời đất mà lớn lên.

Hứa Bạch liếc nhìn chén canh, bên trong là cá trích hầm, nếu cậu nhớ không lầm thì hình như nó có công dụng dưỡng dạ dày. Hứa Bạch không khỏi tự hỏi có phải Phó tiên sinh đặc biệt làm cho mình hay không.

Cậu bình tĩnh múc một chén canh, lại bình tĩnh uống, ánh mắt thi thoảng đảo đến Phó Tây Đường, thưởng thức dáng vẻ ưu nhã trên bàn ăn của anh. Một chén canh xuống bụng, dạ dày liền cảm nhận được ấm áp. Cơm canh mỹ vị, Phó tiên sinh mỹ cảm, cả người Hứa Bạch như được ngâm trong suối nước nóng, phút chốc đã thoải mái cực kỳ.

Sau đó vừa ngẩng đầu đã phải sửng sờ trước cảnh một phần ba bàn đồ ăn anh dũng ra đi.

A Yên!!!!!!!!!!!!! Hứa Bạch bình tĩnh hòa nhã uống hết ngụm canh trong chén, lại nhẹ nhàng thản nhiên gắp một đũa xương sụn lớn nhất, món mà đáng ra nên nhai rôm rốp như đậu giòn mới rang lại được cậu nhấm nháp từ tốn tới khó tin.

Đã thế cậu còn ra vẻ ta đây giữ phong thái cao sang, chu toàn lễ nghi cơ bản, một âm thanh “rột rạt” khi nhai cũng không có, làm A Yên lần nữa đầu hàng vô điều kiện.

Cậu nhóc nhường phần còn lại trên dĩa cho Hứa Bạch, chuyển hướng qua gắp một đũa nẫng hơn phân nửa dĩa thịt.

Ta hận. Hứa Bạch tâm bình khí hòa đắm chìm trong nỗi hận thua trận tranh cướp đồ ăn.

Sau bữa cơm, A Yên liền bị bắt đi rửa chén, Hứa Bạch ăn no căng bụng dắt chó tản bộ ngoài vườn hoa. Thời điểm này cậu tuyệt đối không được phép béo dù chỉ là một chút, bằng không hiệu quả thị giác kém đi, chắc chắn cậu sẽ phải hứng chịu cảnh Diêu Chương mắng té tát như bắn rap diss. (cẩu huyết lâm đầu)

Là một diễn viên, cậu buộc phải khống chế thể trọng cho tốt, làm không được thì cuốn gói về quê lội ruộng cho xong ——- đây là trích nguyên văn lời Diêu Chương.

Ban đầu Hứa Bạch định mời Phó tiên sinh cùng đi dạo, nhưng cậu lúng túng quá lại thôi.

Giờ cũng đã muộn rồi, lỡ như ánh trăng sáng kia quá ghẹo người, cậu không kiềm giữ nổi mà quá phận với Phó tiên sinh thì sao? Nói đi nói lại cũng nên chậm rãi một chút, tranh thủ làm cho Phó tiên sinh có ấn tượng tốt trước đã, rồi hẵng tính đến chuyện thổ lộ.

“Uông!” Xem đi, tướng quân cũng đồng ý bốn chân.

“Uông!”

“Uông!”

“Sao thế Tướng Quân?” Hứa Bạch ngồi xổm xuống sờ đầu chó Tướng Quân. Đại đa số thời gian Tướng Quân đều duy trì hình tượng chú chó an tĩnh, trừ phi thật sự xảy ra chuyện, nếu không nó sẽ không sủa gấp gáp như vậy.

Cậu cứ tưởng Khư Lê lại đến gây chuyện, nào ngờ quay đầu nhìn lại, thì ra là Phó Tây Đường. Phó tiên sinh cầm một chén đồ ăn cho chó lại đặt xuống trước mặt tướng quân.

“Uông!” Tướng quân lập tức vui sướng sủa vang, vừa ăn vừa hớn hở vẫy đuôi.

Hứa Bạch hơi xấu hổ mà vuốt ve sống mũi.

Phó Tây Đường lại làm như không có chuyện gì, thực bình thường hỏi: “Cùng tôi đi dạo một chút?”

Hứa Bạch liền sảng khoái đồng ý “Được.”

Hai người rảo bước dưới trăng, vai kề vai tản bộ quanh vườn hoa nhà số 10. Ánh trăng bàng bạc kéo dài hai chiếc bóng của Phó Tây Đường và Hứa Bạch chậm rãi xích lại gần nhau, ngay trước khúc quanh liền hòa hợp thành một.

Anh em hồ lô lại cưỡi lên người dây thường xuân em, lắc qua lắc lại chơi đánh đu. Trong bếp, oán khí từ đỉnh đầu A Yên ngùn ngụt bốc lên tận trời, cậu nhóc mở cửa sổ ra hất nước vào bọn nó, thề muốn sống mái một phen.

Hứa Bạch xem mà buồn cười, đi xa một khoảng rồi mới thu hồi sự chú ý, lại trịnh trọng nói lời cảm tạ với Phó Tây Đường: “Nếu không có chuyến đi vào thế giới sách vừa rồi, chỉ sợ tôi không thể đột phá bình cảnh nhanh đến vậy. Có điều tôi gặp Bắc Hải tiên sinh ở trong đó, còn thấy anh và một người đàn ông thần bí đánh nhau, cái này……. có sao không?”

Đây không phải cậu cố ý nhìn trộm chuyện quá khứ của Phó tiên sinh, tuy rằng trong lòng Hứa Bạch rất muốn biết rõ Phó Tây Đường của năm xưa rốt cuộc ra sao.

Phó Tây Đường lắc đầu, hỏi ngược lại cậu: “Cậu không muốn hỏi gì sao?”

Hứa Bạch nghe xong, bèn thấy có hy vọng rồi, không cố làm ra vẻ mà hỏi ngay: “Thân thể Bắc Hải tiên sinh không khỏe sao tiên sinh?”

Phó Tây Đường đáp: “Có một số chuyện xảy ra, rễ của y khô héo, mất hết pháp lực, hơn nữa còn mắc chứng suy giảm trí nhớ của người già.”

Một hoa yêu mang bộ rễ chết dần chết mòn, pháp lực bị rút đi từng chút một, anh ta bắt đầu sinh bệnh, bắt đầu già nua, chờ đợi anh phía trước đơn giản chính là tử vong.

Nghe vậy, Hứa Bạch chỉ đành im lặng. “Một số chuyện” trong lời Phó Tây Đường là gì, có lẽ không tránh khỏi liên quan tới người đàn ông thần bí kia, chỉ là Hứa Bạch sợ nhắc chuyện cũ lại khơi dậy buồn đau của anh nên không dám hỏi thêm.

Phó Tây Đường nói tiếp: “Quyển <Một đóa hoa> cậu thích nhất kia là y viết trong lúc đang bệnh tật triền miên. Thân thể tệ làm y không nhớ rõ rất nhiều chuyện trước đó, nên y đem tất cả phó thác vào ngòi bút. Sau khi y qua đời, tôi sửa sang lại những bản thảo đó rồi đưa đến chỗ nhà xuất bản.”

Dưới đêm trăng sáng trong mà lạnh lẽo, âm thanh mang hơi lạnh vốn dĩ của Phó Tây Đường như mang theo ma lực, đưa suy nghĩ của Hứa Bạch về lúc Phó Bắc Hải còn tại thế. Chính ở nơi đây, anh ấy ngồi trên bậc thang đằng kia, không nề hà phiền phức giảng giải cho Hứa Bạch về từng đỉnh núi, từng đám mây, từng nhánh cây ngọn cỏ và cả những mảnh lá rụng anh tha thiết yêu.

Cậu bỗng dưng nhớ tới dòng chữ đề trên bìa lót của <Một đóa hoa> —— gửi nhân gian yêu mến không dời.

“Bắc Hải tiên sinh là một người thú vị, tôi và anh ấy ngồi đã ở đằng đó nói chuyện thật lâu. Anh ấy kể với tôi nhiều việc, tiết lộ cả bí mật thụ yêu ở cạnh hồ không hề tắm rửa, cả hàng cây đều khó ngửi vô cùng.” Hứa Bạch không kìm được mà nhớ lại.

“Vậy ư?” Trong mắt Phó Tây Đường cũng nổi lên gợn sóng, “Trong phòng sách của tôi có một ít bản nháp chưa công bố của y, nếu cậu thích thì cứ cầm về xem thử đi.”

“Vậy thì tốt quá.” Trong lòng Hứa Bạch tuy rằng thương cảm Bắc Hải tiên sinh, nhưng rất nhanh đã được lời nói của Phó Tây Đường dỗ vui vẻ trở lại. Điều này đại biểu là khoảng cách giữa cậu và Phó tiên sinh càng gần hơn rồi phải không?

“Đúng rồi, Phó tiên sinh ơi, tin nhắn tôi gửi hôm qua anh có nhận được không? Mãi không thấy anh trả lời, tôi còn tưởng có chuyện gì rồi.” Vốn dĩ tin nhắn chỉ là chuyện nhỏ, Hứa Bạch cũng không để ý tới vậy. Nhưng cậu đã gửi từ hôm qua mà từ khi Phó Tây Đường trở về đến giờ đều không hồi đáp, có phần không giống tác phong của anh.

Cữu lão gia vốn luôn rất chú trọng lễ nghĩa.

“Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi trùng hợp đi vào một kết giới của đại yêu nên mất tín hiệu. Rời khỏi đó đã là sáng nay, ước chừng khi ấy cậu đang đóng phim, tôi cũng không muốn quấy rầy cậu.” Phó Tây Đường giải thích.

“Thì ra là thế, lần này Phó tiên sinh ra ngoài là đi thăm bạn sao?”

“Cũng không phải. Bắc Hải qua đời có để lại một hạt giống hoa, chỉ là đến nay chưa rõ tung tích, tôi vẫn luôn tìm kiếm.”

“Hạt giống?” Hứa Bạch vội vàng hỏi: “Nếu tìm được hạt giống, sau này Bắc Hải tiên sinh có thể sống lại không?”

Nghe vậy, Phó Tây Đường chợt dừng bước, quay đầu nhìn thẳng Hứa Bạch. Nhìn đôi mắt cậu phút chốc sáng bừng lên không rõ bởi ánh trăng hay hy vọng đang phủ đầy, trong lòng anh bỗng như có gió xuân nhẹ thoảng qua, ôn hòa lại an nhiên. Anh đáp: “Có lẽ hồn phách của y đã không còn nữa, tôi cũng không có cách nào dự đoán trước được.”

Hứa Bạch ngước mặt lên nhìn anh, ý đồ muốn tìm kiếm đau thương trong đôi mắt kia, nhưng hoàn toàn không thấy được chút gì. Vốn chẳng có gì để phải nghi ngờ, Phó tiên sinh trước nay luôn là một người mạnh mẽ thản nhiên, cách một tầng thấu kính, tình ý nồng đậm mấy cũng chưa chắc đủ sức xuyên qua nổi đôi mắt như mênh mang lại sâu thẳm biển cả kia mà chạm vào nội tâm anh.

Nhưng tối nay anh chuyện trò nhiều hơn vài câu với Hứa Bạch lại cùng nhau tản bộ, cùng nhau ngắm trăng, thật khiến Hứa Bạch phải ——– suy nghĩ miên man!

Hứa Bạch tịnh tâm lại, bày ra vẻ nghiêm trang: “Cho dù không ở đây, chắc chắn cũng ở nơi nào đó.”

Nếu Bắc Hải tiên sinh có luân hồi chuyển thế, có lẽ anh cũng đã trải qua một kiếp người hạnh phúc. Điều này hoàn toàn có khả năng mà, đúng không?

Hứa Bạch bỗng lại nhớ đến thư viện yêu quái, ánh mắt sáng ngời: “Muốn tìm đồ, có thể nhờ Tứ gia giúp đỡ mà! Anh ta có thể tiến vào trong sách truy ngược thời gian mà?”

Vừa dứt lời, Hứa Bạch đã tự mình 囧. Phó tiên sinh là ai cơ chứ, anh và Tứ gia là bạn bè ngàn vạn năm có lẻ, chắc chắn đã sớm nghĩ đến chuyện này, nào tới phiên cậu nhắc nhở.

Nhưng Phó Tây Đường dường như rất hưởng thụ, khóe miệng nhấc lên một độ cong nhỏ tới khó nhận ra: “Cảm ơn cậu đã nhắc.”

Sau đó, anh hơi cúi đầu hạ mắt chuyên chú nhìn Hứa Bạch: “Tôi nên đáp lễ cậu thế nào cho phải đây?”

Đúng là chết người mà!

Một thoáng nhẹ cúi đầu, xích bạc lay động dưới ánh trăng, gương mặt thanh tuấn lại mê hoặc của Phó tiên sinh quả thực có khả năng hạ gục cả thế giới!

Còn ai xứng với danh mỹ nhân dưới trăng hơn Phó tiên sinh!

Chỉ có thể là Phó tiên sinh!

Giờ phút này trong đầu Hứa bạch tràn ngập suy nghĩ mình sẽ làm một bài thơ, đề tựa là ——- <Chết dưới bạch nguyệt quang>

Ôi cậu quả là một thiếu nam có tấm lòng thuần khiết trong trắng.

Hứa Bạch chậm chạp mãi chưa thốt ra được trả lời.

Phó Tây Đường nhẹ nhàng cười bảo: “Về đi.”

Hứa Bạch nhìn bóng dáng cao lớn của Phó Tây Đường rời đi, vội vàng sải bước đuổi theo, rất không biết xấu hổ hỏi: “Bây giờ tôi nói thì còn tính không?”

Phó Tây Đường lãnh khốc, “Quá hạn rồi tôi không chờ.”

Hứa Bạch sáp lại gần nhìn anh, “Vừa rồi anh cười sao Phó tiên sinh?”

“Ừ.” Phó Tây Đường không phủ nhận.

“Nhưng mà tôi chưa thấy rõ nữa, anh cười lại với tôi lần nữa đi, chỉ một cái thôi, được không?” Hứa Bạch đề nghị hết sức thành khẩn.

Phó Tây Đường quay đầu nhìn cậu, Hứa Bạch lại bày ra vẻ mặt thuần lương vô tội.

A Yên, dây thường xuân em và anh em hồ lô ở phòng bếp ló đầu ra hóng chuyện, vỏ hạt dưa phi phi phi phun đầy đất. A Yên hoàn toàn không hiểu nổi làm cách nào mà anh em hồ lô cắn hạt dưa được, chỉ thấy hạt dưa chui vào quả cầu đen một cái, chốc lát sau vỏ đã văng ra. Cứ như suối phun tự động.

A Yên tấm tắc lấy làm lạ, lại quay đầu xem Hứa Bạch tiếp. Vừa tách tách cắn hạt dưa, vừa lén lút tán thưởng trong suy nghĩ —– Hứa Bạch, anh Yên đây nể cậu là một anh hùng.

Cậu dám kêu tiên sinh cười cho cậu xem.

Cậu hay lắm, anh Yên đánh giá cao cậu.

Phó tiên sinh đứng ngược sáng, anh đưa lưng về phía ánh trăng, bình tĩnh nhìn Hứa Bạch “Cậu trở về tắm rửa ngủ đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc