ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Hôm sau, ba người tiếp tục hành trình tìm kiếm.

Cửa vào tiểu Nam Sơn biến hóa ngày càng phức tạp, gần như là mỗi giờ đều chuyển đổi thành một vị trí khác, dù Phó tiên sinh suy tính đủ đường cũng khó mà tìm được nó kịp thời gian.

Thân thể Hứa Bạch tốt nên đi theo Phó Tây Đường cũng không thấy mệt. Nhưng Phó Tây Đường thấy trán cậu rịn lớp mồ hôi mỏng lại đau lòng, bèn đề nghị cậu: “Hay em biến về nguyên hình đi, tôi mang em đi.”

“Không cần đâu, em còn đi nổi mà.” Hứa Bạch ngượng ngùng sờ mũi. Cậu thầm nghĩ chắc ngày thường mình lười nhác quá mức, không nằm dài trên sofa cũng nằm liệt trên ghế khiến Phó tiên sinh xem nhẹ thể lực của thân trai tráng này.

Phó Tây Đường cũng không miễn cưỡng, đưa khăn tay cho cậu: “Nếu mệt thì mình dừng lại nghỉ ngơi, không cần gấp gáp.”

“Dạ.” Hứa Bạch đồng ý ngay, nửa giờ ngắn ngủi trôi qua, cậu liền thực hiện theo lời mình đã nói, biến về thành bạch xà. Cậu vừa vô ý dẫm vào vũng nước, làm ướt hết cả giầy, để tiện cho việc di chuyển cậu lại không đem theo đôi giầy nào khác. Tuy Phó Tây Đường có thể giúp cậu làm khô giầy ngay lập tức, nhưng Hứa Bạch lại ——– giở chứng lười.

Pháp lực của Hứa Bạch hạn chế, không cách nào điều khiển được kích cỡ biến hóa. Phó Tây Đường khom lưng điểm nhẹ lên trán cậu, truyền cho cậu ít pháo lực, bạch xà lập tức thu nhỏ lại thành kích cỡ khi mới chào đời, linh hoạt quấn lên tay Phó Tây Đường.

Hứa Bạch cảm thấy rất mới lạ, bởi nguyên hình của cậu quá lớn, đi đường cũng không tiện hơn hình thái con người là bao, nên sau khi trưởng thành ngoại trừ trường hợp cần xuống nước thì cậu rất ít khi biến về nguyên hình.

Ai ngờ hiện tại cậu có thể biến thành con rắn nhỏ, cứ như một người trưởng thành bỗng thu nhỏ thành đứa trẻ mới đầy tháng, tầm mắt nhìn thế giới cũng khác đi.

Hứa Bạch nhất thời hứng trởi, cuốn vòng dạo quanh cổ tay Phó Tây Đường, sau đó nâng đầu lên le le lưỡi, đôi mắt lóng lánh sáng ngời nhìn Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường mỉm cười, bỗng nhớ tấm ảnh chụp được kẹp trong quyển <Một đóa hoa>. Hứa Bạch cũng lớn tầm này, đội vòng hoa phá vỏ trứng nhô đầu lên, ngây thơ mờ mịt, ngơ ngác đáng yêu.

Sau đó không còn được thấy ảnh chụp Hứa Tiểu Bạch nữa, nhưng bây giờ Hứa Đại Bạch đang ở ngay trước mắt, Phó Tây Đường đưa tay sờ sờ đầu cậu. Rắn nhỏ thân mật cọ cọ lại anh, thậm chí trườn theo bờ vai rồi an tọa trên vai, ngẩng đầu cọ tai anh.

Hứa Bạch thu nhỏ lại, trình độ dính người lại tăng lên thẳng tắp.

Sóc Yên nhìn hai người ngọt ngào, một mình cô đơn lẻ bóng đong đưa cái đuôi đỏ thẫm chuyền cành, “Hưu hưu” từ dây leo này nhảy tới cổ thụ khác, thân thủ mạnh mẽ, xứng đáng với danh đại hiệp cái thế.

Phó Tây Đường cứ như vậy mang theo kungfu Sóc và bạch xà nhỏ ngoan ngoãn tiếp tục lữ trình.

Hứa Bạch ghé vào đầu vai Phó Tây Đường, lắc lư theo bước chân anh, trong lòng an vui đến lạ.

Càng tiến về phía trước cỏ dại càng dày, dây đằng sinh trưởng càng tươi tốt. Phó Tây Đường rút ba toong trong ống tay áo ra, nhẹ nhàng chỉa xuống đất, cỏ cây tự động dạt ra hai bên tạo thành con lộ nhỏ.

Bất tri bất giác, Hứa Bạch đã ngủ quên trên vai Phó Tây Đường, thái dương dần ngả về tây, gió đêm lạnh lẽo xâm chiếm toàn bộ Tần Lĩnh. Trong giấc ngủ mơ, Hứa Bạch cảm nhận được lạnh lẽo liền dụi sâu vào quần áo Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong tây trang. Rắn nhỏ cách lớp áo mỏng bò trên người anh, khó tránh khỏi khơi lên chút cảm giác khác thường.

May mắn thay tính nhẫn nại cảu Phó Tây Đường rất mạnh, còn đưa tay đỡ lấy Hứa Bạch lúc cậu mơ mơ màng màng thiếu chút nữa rơi xuống. Cuối cùng Hứa Bạch cuộn tròn lại chui vào túi áo sơ mi, chỉ chừa lại cái đầu nhỏ gác lên một bên túi để thông khí.

Cậu ngủ trên ngực Phó Tây Đường, tiếng tim đập trầm ổn như khúc hát ru của tự nhiên, dỗ cậu an giấc. A Yên thấy Hứa Bạch ngủ, liền xuống khỏi cành cây, yên lặng theo sau lưng Phó Tây Đường chờ nhặt rắn. 

Cậu nhóc biết tiểu bảo bối có tướng ngủ rất kém, mỗi tiên sinh có thể chịu đựng được thôi.

Không biết qua bao lâu, Hứa Bạch từ từ chuyển tỉnh. Cậu theo bản năng muốn dụi mắt, lại phát giác mình đang ở trạng thái nguyên hình, đành từ bỏ động tác yêu cầu cao này, nhô cái đầu nho nhỏ khỏi túi áo tây trang của Phó Tây Đường.

“Phó tiên sinh ơi?” Hứa Bạch vừa nói chuyện vừa phun thiếu, cậu không thể khống chế thiếu, tự cảm thấy mình như con rắn giả.

“Em đói bụng chưa?” Phó Tây Đường điểm điểm đầu cậu.

Hứa Bạch hơi không phục, sao cậu ở trong mắt Phó tiên sinh cứ không phải mệt thì chính là đói, lực bạn trai ngày xưa như dần xói mòn theo thời gian, không lưu lại chút vết tích.

Nhưng quả thật cậu đang đói bụng.

“Dạ đói.” Hứa Bạch thành thật.

Phó Tây Đường lấy một ít thịt khô ra xé vụn đút cho cậu. Hứa Bạch biến thành rắn nhỏ thì sức ăn cũng giảm theo, chốc lát sau đã ngừng, “Phó tiên sinh ăn chưa?”

“Rồi em.” Phó Tây Đường đáp, phủng cậu trong lòng bàn tay rồi dùng khăn lau miệng cho cậu.

Bây giờ Hứa Bạch mới nhìn được rõ ràng, bọn họ đã tới một triền núi xa lạ, Phó Tây Đường đang ngồi trên tảng đá xanh bóng loáng, A Yên nằm trên đống cỏ khô bên cạnh, tướng ngủ hình chữ X không chút hình tượng, trên bụng còn lác đác vài miếng vải vụn, trông như cái yếm nhỏ.

Ánh trăng chín nùng, gió đêm tựa ai thán, vô số yêu quái trong rừng cây phía sau dây đằng chung quanh, tò mò đánh gia ba vị khách xa lạ.

Tuy Tần Lĩnh có hai nhà ga của đoàn tàu Bắc Quốc, nhưng hiện giờ rất ít yêu quái đi sâu vào rừng núi. Yêu quái ở đây đã quá nhàn rỗi, hễ có yêu quái ở ngoài tiến vào, cho dù là cách cả ngọn núi cũng phải lật đật chạy tới nhìn xem.

Nhưng hơi thở đại yêu từ Phó Tây Đường khiến chúng yêu quá sợ hãi, chỉ dám đứng ở xa xa mà nhìn, không dám bước lên nửa bước.

Hứa Bạch không biết nhiều như vậy, chỉ thấy hơi lạnh, vì thế hỏi: “Phó tiên sinh ngồi ở chỗ này bao lâu rồi? Sao không tìm chỗ nào nằm ngủ chút?”

“Cây cối hoa lá vốn sinh trưởng tại dã ngoại, thời tiết đêm nay không tệ, cũng không lạnh mấy.” Phó Tây Đường giải thích, lại sợ chốc nữa Hứa Bạch cảm mạo, bèn cầm ba toong cắm xuống bên chân, thiếu phát ra ánh sáng lục.

Giây lát sau, ba toong biến thành dù lớn, che phủ ba người dưới bóng mình.

Hứa Bạch dựa vào ngực Phó Tây Đường, ngồi dưới vầng sáng ánh từ trên dù, nhìn sao trời lấp lánh, cảm thấy lãng mạn cực kỳ.

Đúng lúc này, di động Hứa Bạch nhận được tin nhắn từ Cố Tri. Phó Tây Đường giúp cậu click mở, “Anh ta gửi demo bài hát mới cho em, muốn nghe không?”

“Là khúc ngâm nga hôm nướng BBQ hả?”

Phó Tây Đường hỏi giúp cậu, Cố Tri xác thực đúng là như vậy, nói đây là ca khúc đầu tiên anh và Tưởng Cố Bắc đồng sáng tác, sẽ cùng đề chữ ký.

Hứa Bạch chỉ nhận định một câu: “Tưởng Cố Bắc là tên đại ngốc.”

Hừ.

Phó Tây Đường nhìn cậu rung đùi đắc ý, nhịn không được sờ sờ đầu nhỏ của cậu, thẳng tới khi Hứa Bạch Hứa Bạch bị sờ cho choáng váng, anh mới buông tay, click mở tệp có tên demo <Hỏi>.

Nhạc dạo nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, tựa cơn gió đêm mang theo ánh trăng dịu ngọt ghé thăm quán nướng ngày hôm ấy, như dạo bước chốn nhân gian ồn ã. Giọng hát từ tính mà thanh nhuận của Cố Tri vang lên, xuyên qua làn khói ở hàng nướng BBQ, hướng về phía trước thẳng chạm tới sao trời, hòa cùng nền trời kỳ ảo xa xôi.

“Vì đâu nhật nguyệt tinh tú trên kia lóng lánh

Suốt tháng quanh năm soi lối ai về

Vượt núi băng sông, mỏi mệt là chi?

Ngâm khúc du dương lại về phía trước

Thiếu niên nơi quê cũ luôn thầm hỏi, ai người thắp sáng sao trời?

Dưới biển sâu kia là dáng ai ngã xuống

Thời gian dừng chút được không? Niên hoa bạc thếch rồi

Bồi hồi vô nghĩa, đợi trông vốn lỡ làng

Dưới giàn hoa lá mượt xanh

Tiếng ve râm ran giữa hạ

À ha à ha

Nói gì an yên nơi thị thành hoa lệ

Ánh đèn rực rỡ vây người lặng câm

Nói gì tương phùng giữa mênh mông người

Thinh không lấy cơn gió lạnh đáp lời

Thiếu niên nơi cố hương đã thôi truy vấn, là ai buông bỏ ước mơ

Ai giải được ưu sầu

Dừng lại được không, tà dương khuất bóng

Đừng hỏi nữa được không, sơ tâm ngã gục lâu rồi

Bao người còn đang hối hả, đám đông xa lạ, chuyến tàu đêm hôm

À ha à ha

Ngước mắt dõi trông vì đâu nhật nguyệt tinh tú trên kia lóng lánh

Sông nước mênh mang đổ về đâu

Vì ta ở đây

Người ở đây

Move on, nghĩ suy vô nghĩa mà thôi

…”

Ca từ như than nhẹ, dần dần chuyển thành lời thì thầm trữ tình, vẫn là phong cách trước này của Cố Tri, thiếu.

A Yên còn thở đều ngủ say sưa, không bị tiếng hát vang vọng đánh thức. Hứa Bạch gác đầu lên cổ tay Phó Tây Đường, tự động hóa thành phế xà, tâm tình dao động theo tiếng hát du dương.

Phó Tây Đường nhẹ nhàng vuốt ve lớp vảy bóng loáng của cậu, làm cậu nhanh chóng thiếp đi.

Đến lúc tỉnh lại, rạng đông đã lên ở chân trời.

Hứa Bạch mơ mơ màng màng cọ cọ xương quai xanh của Phó Tây Đường, “Mình đi tiếp hả anh?”

Phó Tây Đường lắc đầu, “Hôm nay không cần đi.”

“Không cần đi?” Hứa Bạch hơi giật mình.

“Ừ, tối qua tôi sửa tham số tính toán lại, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Mặt trời mọc hôm nay là lúc cửa vào tiểu Nam Sơn xuất hiện tại đây, chúng ta chỉ cần chờ thôi.”

Lúc này Hứa Bạch mới tỉnh táo lại, lắc lắc đầu nhỏ xua hết buồn ngủ còn sót lại, sau đó biến thành hình người dưới sự yểm hộ của Phó Tây Đường rồi mặc quần áo vào. Rửa mặt xong, cậu nhìn triền núi đối diện không chớp mắt ———- dãy núi bên kia trập trùng, giữa những khe núi phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Mặt trời mọc rồi.

Thái dương khổng lồ đỏ hồng chầm chầm dâng lên từ khe núi, cảnh sắc ấm áp khiến lòng người bừng lên vui mừng.

Nhưng cửa vào đâu?

Hứa Bạch để ý kỹ bốn phía, chảng bao lâu sau đã thấy gợn sóng trong suốt bỗng nổi lên trong không khí. Từng vòng sáng dần dần khuếch tán, làm cảnh vật trước mắt Hứa Bạch trở nên mông lung hơn.

Cậu ngừng hô hấp theo bản năng.

Giây tiếp theo, mông lung dần chuyển thành chân thật.

Bích Thủy Hồ trong suốt xuất hiện trước mặt ba người, mặt hồ lóng lánh tựa như có kim lân du đãng. Chuyển tầm mắt lên trên là nhà gỗ nhỏ cổ kính, mà khắp sườn núi nơi nhà gỗ tọa lạc chính là hải đường đương nở rộ.

Có cơn gió thoảng quá cuốn cánh hoa hải đường rơi lả tả, phủ kín mặt đất.

Hứa Bạch kích động không tả nổi, đây là tiểu Nam Sơn! Đây là hải đường! Là Bắc Hải tiên sinh!

“Phó tiên sinh?” Cậu vội quay lại nhìn Phó Tây Đường.

Anh luôn đè nén hết thảy kích động trong lòng, giờ khắc này lại giống như không thể tiếp tục kiềm chế để giữ được vẻ ngoài bình tĩnh như trước nay nữa. Trong mắt anh lóe lên tia sáng, phơi bày tất thảy tâm sự của anh.

“Đi thôi em.” Phó Tây Đường dắt tay Hứa Bạch, xách A Yên vừa tỉnh ngủ còn chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, bước về hướng đối diện hồ nước.

Anh đạp lên mặt nước như đi trên đất bằng. Hồ nước dưới chân anh nổi lên gợn sóng nhẹ, một vòng nối một vòng theo bước chân anh kéo dài tới bờ bên kia.

“Trời trời trời trời ạ! Nhị đại gia!!!” A Yên đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mừng như điên mà nhìn hết thảy trước mắt, co chân chạy ào vào bụi hoa.

“Người đâu rồi Nhị đại gia?”

“Tiên sinh tới tìm người! Tôi là A Yên đây!”

Tiếng gọi của A Yên quanh quẩn khắp sườn núi tiểu Nam Sơn, Hứa Bạch tinh mắt thấy được dưới bụi hoa thấp thoáng một bóng người. Cậu còn tưởng đó là Phó Bắc Hải, vội vàng chạy tới, lại thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhắm mắt nằm trên ghế gỗ bập bênh, mái tóc đen dài suông mượt uốn lượn thả trên mặt đất.

Hứa Bạch thật sự chưa từng gặp được ai xinh đẹp đến vậy, nhất thời nhìn tới ngây người. Thẳng đến khi tiếng bước chân của Phó Tây Đường vang lên, cậu mới hồi thần, định nhỏ giọng đánh thức cô ấy dậy.

Nhưng có vẻ cô ngủ rất sâu, không có chút phản ứng.

Cô là người cá kia sao? Hồn phách của cô theo hạt giống hoa của Bắc Hải tiên sinh tới đây, tự mình gieo nên biển hoa này ư?

“Phó tiên sinh ơi?” Cậu quay đầu lại.

Phó Tây Đường bước tới, “Hồn phách của cô ấy đã không còn.”

Hứa Bạch ngạc nhiên: “Không còn nữa? Nhưng nhìn cô ấy y như còn sống mà.”

Phó Tây Đường không đáp, chỉ điểm ra một giọt nước, bắn về phía cô. Chuyện kỳ lạ xảy ra ngay sau đó —– viên đạn nước kia thẳng tắp một đường xuyên qua người cô. Mà thân thể cô ấy tựa hoa trong gương, trăng trong nước, hóa thành từng đốm sáng nho nhỏ phiêu tán vào không trung.

Hứa Bạch không khói dõi mắt theo những vụn sáng ấy rời đi, nhớ đến vừa rồi trên gương mặt cô thấp thoáng vệt nước mắt, trong lòng dâng lên nỗi buồn bã không tên, lẩm bẩm hỏi: “Cô ấy sẽ về đâu?”

Phó Tây Đường cũng ngẩng đầu, đáp: “Tiêu tán vào hư không. Cũng chưa hẳn là không tốt, ít nhất là sạch sẽ thoải mái ra đi, không bụi trần vương vấn”

Hứa Bạch biết nửa câu sau là Phó Tây Đường muốn an ủi cậu, vì thế cười cười, từ từ làm dịu thương cảm. Cậu quay đầu nhìn lại biển hoa rực rỡ, bắt được bóng dáng A Yên bèn hỏi: “Gốc hoa nào là Bắc Hải tiên sinh? Hay tất cả?”

Phó Tây Đường đưa mắt nhìn qua, lại lắc đầu.

Lúc này, A Yên vội vàng chạy tới, giơ móng vuốt tóm lấy ống quần Phó Tây Đường nói: “Vì sao Nhị đại gia không đáp lời ta?”

Phó Tây Đường khó có lúc không khiển trách A Yên hấp tấp, chỉ bình tĩnh nói: “Không phải y đã trả lời người sao?”

A Yên khó hiểu, “Nhưng ta không nghe thấy!”

“Những cánh hóa này là y hồi đáp, đẹp lắm mà, phải không?” Phó Tây Đường dứt lời, những khóm hải đường như đáp lời mà theo gió nhẹ nhàng lay động.

Cảnh sắc tươi đẹp động lòng người như vậy, phảng phấp góp nhặt tất thảy những đẹp đẽ tươi sáng ở thế gian tập trung hết về đây, bày ra trước mặt cố nhân.

Nhìn xem, rất đẹp mà, phải không.

Bắc Hải tiên sinh còn trên thế gian này sao? Có lẽ anh ở đây, lần nữa được gieo mầm, vượt qua tháng năm đằng đẵng lớn lên, lần nữa trở về bên cạnh họ.

Cũng có lẽ anh đã vĩnh viễn tiêu tán giữa mênh mông trời đất này, nhưng để lại một biển hoa xinh đẹp như vậy cũng xem như đủ rồi.

Chuyện về anh, chuyện của anh, để nó đến hồi kết đi.

Chỉ là cuộc sống của những người còn lại vẫn tiếp tục.

A Yên ngơ ngẩn, tựa như đã hiểu, lại như vẫn mơ hồ.

Hai ngày sau, ba người ở lại nhà gỗ nhỏ, ban ngày ngắm hoa, ban đêm thưởng thức đom đóm bay múa, xem bình minh hé lộ, xem ánh trăng tàn, chìm trong bầu trời lấp lánh sao.

A Yên lưu luyến biển hoa cả ngày, rốt cuộc chậm rãi tiếp nhận sự thật.

Cậu nghĩ chắc chắn Bắc Hải tiên sinh đang ở đâu đó dõi theo mình. Nhìn cậu dần dần lớn lên, rồi cậu sẽ thường xuyên trở về đây thăm anh.

Ngày rời đi, Hứa Bạch và A Yến cùng tản bộ khắp rừng hoa một lần.

A Yên không nỡ dời bước, trong lòng bịn rịn luyến tiếc, nhịn không được hét lớn với những khóm hải đường: “Nhị đại gia! Lần sau tôi mang cho anh hồ lô ngào đường được không!”

Nói xong, câu nhóc yên lặng bỏ thêm một câu: Nhưng không được ăn nhiều đâu, ăn nhiều sẽ sâu răng đó.

Tiên sinh sẽ mắng anh đó.

Hứa Bạch cũng không nén được xúc động, dang tay hét lên: “Lần sau tới đây, A Yên sẽ cao 1 mét 7!”

A Yên: “1 mét 8”

Hứa Bạch: “Một mét bảy lăm đi, đừng ham hố quá”

A Yên: “Tuyệt giao đi”

Hai người cười đùa chốc lát, cùng nhau bước lại trước nhà gỗ. Phó Tây Đường không có nhiều nhiệt huyết như vậy, phần lớn thời gian đều an vị trên chiếc ghế bập bênh yên lặng đọc sách.

Hứa Bạch hỏi: “Anh chờ lâu lắm à?”

Phó Tây Đường khẽ cười cười: “Không em, cũng chỉ bằng thời gian đọc một quyển sách”

Dứt lời, anh đặt sách lên ghế, theo Hứa Bạch và A Yên đi về hồ nước.

Gió lại nhẹ thoảng qua, cuốn theo hải đường cùng nhảy một điệu rực rỡ. Có cánh hoa nọ đáp trên trang sách đang mở, chính là bìa lót với dòng chữ phiêu dật đề bằng bút máy —– Gửi nhân gian yêu mến không dời.

Bình luận

Truyện đang đọc