ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Cuối cùng Hứa Bạch cũng không cạo được quả đầu đinh, Tony lấy cái chết ra uy hiếp không cho.

Theo như lời anh, nếu Hứa Bạch cạo đầu đinh ở studio của anh đi ra ngoài rêu rao khắp nơi, tuyệt đối chính là hủy diệt kinh tế chặt đứt đường sống của người ta, không đạo đức, không biết suy nghĩ, bất nhân bất nghĩa.

Dưới sự đe dọa lẫn dụ dỗ của Tony, ý tưởng bay mất.

Tony năm lần bảy lượt thuyết phục Hứa Bạch cắt tóc kiểu đầu cây chổi, cạo tóc dọc ở hai bên, hoặc cạo hẳn nửa bên, hiện đang lưu hành phong cách như vậy.

Tên khoa học của kiểu tóc nhà người ta đương nhiên không phải đầu cây chổi, là Hứa Bạch đặt tên riêng cho nó.

Tóc kiểu này không hợp với gu thẩm mỹ của Hứa Bạch, lại còn gay gay.

Cậu nói với Tony: “Nếu anh cạo tóc em thành như vậy, lần sau tới em sẽ yêu cầu thầy Kevin.”

Tony khuất phục, không bao giờ nhắc tới đại danh đầu cây chổi nữa.

Hứa Bạch là khách quý bao riêng một phòng tạo hình.

Phó Tây Đường ngồi ở sofa trong phòng, thong dong nhìn tạp chí thời trang trên kệ sách bên cạnh. So sánh với đại lão gia thanh quý, đại minh tinh và người mẫu trên bìa tạp chí cũng phải ảm đạm kém sắc.

Hứa Bạch ngồi trước bàn trang điểm, nhìn Phó Tây Đường được phản chiếu trong gương, trừng mắt nhìn nhân viên tìm cơ hồi đảo qua đảo lại trước mặt Phó Tây Đường.

Chốc lát anh rót nước, chốc lát lại hỏi anh ấy có yêu cầu gì không, tưởng tôi không biết các người nghĩ gì sao hả?

Hứa Bạch trong gương trừng đối phương, đối phương đắm chìm trong thịnh thế mỹ nhan của Phó Tây Đường, hoàn toàn không phát hiện ra.

Phó Tây Đường ngẩng đầu lên, đối mặt với Hứa Bạch trong gương, Hứa Bạch lạnh nhạt quay đầu đi.

Chờ mọi người tạm thời ra ngoài hết, Tony cũng đi lấy đồ, Phó Tây Đường đứng lên bước tới sau lưng Hứa Bạch, đôi tay đáp lên vai cậu nhìn gương nói: “Giận dỗi?”

Hứa Bạch vắt chân lên tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ tay vịn, hơi hơi nheo mắt lại nói: “Phó tiên sinh hôm nay hình như phá lệ ôn hòa ha.”

Lần đầu gặp mặt kia, khí lạnh trên người phả thẳng vào mặt Hứa Bạch, bây giờ lại ôn tồn lễ độ với mấy chị em gái xinh xắn là thế nào?

“Không thích à?”

“Đâu có.”

Thật ra là Phó Tây Đường cố tính ẩn bớt khí thế tự thân, hôm nay anh theo Hứa Bạch ra ngoài cũng không muốn lớn tiếng lấn át chủ. Xem ra hành động vốn tri kỷ của anh ngược lại làm cậu bạn nhỏ nhà anh ghen tị mất rồi.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Phó Tây Đường liền tránh qua một bên.

Tony cầm mấy bộ quần áo đi vào, thấy Phó Tây Đường đứng ở chỗ đó, liền học theo Hứa Bạch chào “Phó tiên sinh.”

Phó Tây Đường lạnh nhạt đáp lời, một âm tiết không nhẹ không nặng, lạnh lẽo xa cách. Hơn nữa ánh mắt anh từ đầu tới cuối đều đặt trên người Hứa Bạch, chỉ là hai người không dựa vào quá gần, chỉ giống như bạn bè bình thường.

Bọn họ giao tiếp bằng ánh mắt mà Tony không hiểu được.

Phó Tây Đường: Em thấy như vậy có được không?

Hứa Bạch: Coi như là được.

Trực giác nói cho Tony biết Phó tiên sinh lúc này và ban nãy có gì đó không giống nhau, theo bản năng không dám tới gần quá, lời vui đùa cũng chưa nói đã thúc giục Hứa Bạch nhanh thử quần áo.

Hứa Bạch thay một bộ đi ra, đôi mắt nhìn về chỗ Phó Tây Đường: “Phó tiên sinh thấy sao?”

Lại một bộ khác, cậu vẫn nhìn về phía anh, “Phó tiên sinh?”

Tony yên lặng đứng ở một bên: Stylist như mình để trưng bày ư?

Dựa theo yêu cầu của Hứa Bạch, hôm nay cậu phải theo hướng chín chắn thành thục. Tony lại thấy từ chín chắn này không hợp lắm, vì thế đổi cho cậu thành văn nhã bại hoại……….. Uầy không phải, là thời thượng tinh anh.

Tóc cắt bớt chút xíu, thêm ít keo xịt tóc vuốt ngược ra sau, cũng không phải phải óp hết vào nề nếp bóng lưỡng, mà sấy hơi phồng rối, còn có chút xoăn xoăn.

Tây trang vẫn là loại màu đen Hứa Bạch hay mặc nhất, cũng không mấy hoa lệ. Tony tiếc nhất là Hứa Bạch không chịu mặc mấy kiểu quần áo bắt mắt nổi bật, chỉ đành liều mạng đầu tư vào việc phối phụ kiện.

Anh chọn cho Hứa Bạch một cặp kính gọng vàng, cà vạt cũng chuyên môn chọn dựa trên khoản thuê thùa, màu xám bạc như lông vũ, điểm to hoa văn màu lam giống chiếc quạt hoa mỹ đang xòe ra.

Tony nhìn nhìn, lại gọi chuyên viên trang điểm qua giúp Hứa Bạch che đi màu môi tự nhiên, tạo cảm giác bệnh sắc tái nhợt.

sắc thái của người bệnh

Hứa Bạch nhìn gương sửa sang lại cổ áo, nói: “Như vầy không chín chắn lắm nhỉ?”

Tony vô tội chịu thua hàng vỉa hè này, lanh trí nghĩ ra cách, bảo Hứa Bạch: “Bằng không em hỏi Phó tiên sinh xem tạo hình này được không?”

Hứa Bạch quay đầu nhìn Phó Tây Đường, Phó Tây Đường đã ngồi lại sofa ung dung nhìn cậu, mắt kính yên vị trên sống mũi ——- nhìn cứ như dùng đồ tình nhân với Hứa Bạch.

“Tạo hình này được lắm.” Hứa Bạch vỗ vỗ vai Tony.

Tony chưa hiểu chuyện gì:???

Hoàn thành phần tạo hình ước chừng cũng mất hai ba tiếng đồng hồ. Chuẩn bị xong hết mọi thứ thì Khương Sinh cũng đã tới, cậu sẽ đưa Hứa Bạch tới tiệc tối.

“Xin chào Phó tiên sinh.” Nhìn Phó Tây Đường đi ra cùng Hứa Bạch, Khương Sinh vội vàng cúi đầu chào hỏi, cũng nhanh nhẹn mở cửa xe cho bọn họ, thái độ cung kính tới mức khiến Tony phải tò mò.

Anh biết Hứa Bạch không hề làm kiêu, ở chung với Khương Sinh không khác gì bạn bè. Bây giờ Khương Sinh cung kính như vậy, chỉ có thể là do Phó Tây Đường.

Rốt cuộc vị Phó tiên sinh này có địa vị ra sao? Hứa Bạch chỉ nói là bạn, nhưng khí chất này, khí thế này tuyệt đối không thể là bạn bè bình thường được.

Anh vội vàng nháy nháy mắt với Khương Sinh, mọi người đều quen biết đã lâu, anh tin Khương Sinh hiểu rõ ý mình.

Kết quả Khương Sinh nghi hoặc nhìn anh, lướt qua anh vòng tới ghế lái, đánh xe rời đi. Một bên khởi động xe, một bên nhỏ giọng hỏi Hứa Bạch: “Anh Hứa, hôm nay mắt của anh Tony bị gì thế?”

Hứa Bạch: “…….. Không có gì, sắp tới cậu ít gặp anh ấy một chút.”

“Dạ.” Tuy trong lòng Khương Sinh còn nghi hoặc, nhưng Phó Tây Đường đang ở đây, cậu rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.

Khương Sinh lái xe, tốc độ là của xe bình thường, hòa vào dòng xe cộ khổng lồ của Bắc Kinh lúc chạng vạng, từ phòng làm việc tới tiệc tối mất tầm một giờ.

Vốn dĩ bọn họ đã dự trù dư dả thời gian, Hứa Bạch cũng không nóng nảy, nhân đó còn nói chuyện nhiều hơn với Phó tiên sinh. Phó Tây Đường gỡ đồng hồ trên tay xuống đeo cho Hứa Bạch.

Phó Tây Đường giải thích: “Tôi làm một cơ quan nhỏ bên trong, chỉ cần vặn nút bên hông là có thể che dấu gương mặt thật của em.”

“Không khác gì thuật che mắt của em nhỉ?”

“Ừ.” Đạo hạnh của Hứa Bạch còn nông, thời gian duy trì thuật che mắt ngắn, Phó Tây Đường bèn cải tạo đồng hồ của mình lại, đưa cho cậu phòng thân.

Hứa Bạch nhất thời phấn khởi, “Còn công năng nào nữa không?”

Phó Tây Đường đáp: “Bên trong còn có la bàn, nếu lúc nào em muốn tìm tôi, cứ đi theo la bàn.”

Hứa Bạch nhướng mày, “Chẳng lẽ Phó tiên sinh còn định đi xa nhà.”

Phó Tây Đường rũ mắt nhìn cậu, “Phòng ngừa lỡ như thôi.”

“Thế cũng khó lắm đấy.” Hứa Bạch dứt khoát khóa ngồi trên đùi anh, đôi tay vòng ôm cổ anh: “Ngày nào đó em cần tìm bạn trai, lại còn phải dùng tới la bàn, vậy chắc chắn là anh bỏ em đi rồi.”

Tư thế này là Hứa Bạch cao hơn Phó Tây Đường một cái đầu, cậu cúi xuống nhìn Phó Tây Đường, ánh mắt bỗng có thêm chút ngông cuồng.

Khương Sinh lái xe ở đằng trước nhìn thấy động tĩnh ở ghế sau, giật mình ngồi thẳng người, mắt nhìn chằm chằm con đường phía trước.

Cậu bị sự lớn mật của Hứa A Tiên làm cho khủng hoảng rồi.

Cứ tưởng bọn họ ở bên nhau, Đại lão bản là bên chủ động, tiểu thuyết đều viết như vậy mà. Nhìn tình hình hiện tại, xem ra anh Hứa mới là bên chủ động nha, coi tư thế này này, giọng điệu nữa này, quá đúng luôn!

Thì ra anh là kiểu mẫu này nha anh Hứa, em đúng là nhìn lầm anh!

Khương Sinh không dám nhìn, trong lòng lại tò mò muốn chết, nhịn không được liếc nhìn gương. Tầm mắt vừa chạm tới bóng người trong gương đã thấy Phó Tây Đường ngước mắt nhìn mình.

Ánh mắt đó lãnh tới nỗi trái tim nhỏ bé của cậu run run rẩy rẩy, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, không không dám dòm ngó nữa.

Phó Tây Đường thu hồi tầm mắt, ôm eo Hứa Bạch nói: “Tôi đi đâu được đây?”

Hứa Bạch nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Biển Bắc trời Nam, mọi nơi trên thế giới, không phải anh đã đi nhiều nơi lắm rồi sao? Không có thành thị nào làm anh muốn ở lại ư?”

“Có.” Phó Tây Đường bỗng cho ra một đáp án khẳng định.

Hứa Bạch nhướng mày, “Nơi nào?”

Khóe môi Phó Tây Đường chậm rãi cong lên, “Bắc Kinh.”

Anh đưa tay tháo kính của Hứa Bạch xuống, cầm trong tay thưởng thức, lại nói: “Về sau cũng có thể sẽ thay đổi, còn phải xem em muốn đi nơi nào?”

Hứa Bạch sắp bị anh trêu chọc tới chết, cậu phát giác càng ngày mình càng thích Phó tiên sinh, u mê không thể kiềm chế. Cậu không chút nghĩ ngợi cúi đầu hôn lên môi anh, cũng mặc kệ trong không gian nhỏ hẹp này, tư thế của hai người có bao nhiêu mờ ám.

Phó Tây Đường đảo khách thành chủ, đưa tay ghì sau cổ Hứa Bạch, đáp lại bằng cái hôn sâu hơn. Tay còn lại bồi hồi bên hông Hứa Bạch, thậm chí đi xuống dưới nữa, làm thân mình Hứa Bạch run lên.

Khương Sinh đáng thương hết sức chuyên chú lái xe, nỗ lực không quan tâm chuyện ở đằng sau, rồi lại hận không thể bịt kín. Mới đầu cậu còn tò mò không hiểu sao hai người không nói chuyện nữa, sau lại nghe được vài âm thanh khiến người ta suy nghĩ bậy bạ.

Lộ trình một giờ, cậu thấy mình đã đi qua một thế kỷ. Hai người ở ghế sau tình nồng ý mật, cậu là kẻ độc thân, sắc mặt lại phảng phất như bị tiểu yêu tinh hút khô tinh khí.

“Xuống xe được rồi.” Phó Tây Đường nhẹ nhàng vỗ mông Hứa Bạch, nhắc cậu.

Hứa Bạch nâng đầu đang chôn trên vai anh lên, gương mặt hồng hồng, màu môi tự nhiên cũng khôi phục lại. Cậu cúi đầu nhìn nhìn, quần áo rối loạn, cà vạt cũng bị tháo ra.

“Chậc.” Hứa Bạch nghĩ thầm hình như hơi quá rồi.

Phó Tây Đường duỗi tay thong thả ung dung thắt lại cà vạt cho cậu, động tác thành thạo như đã làm vô số lần.

Hứa Bạch hưởng thụ phục vụ của anh, dùng khăn giấy hủy diệt chút son môi cuối cùng, hỏi: “Giờ nhìn em okay không?”

Lau đi lớp trang điểm bệnh sắc, Hứa Bạch giờ phút này môi hồng răng trắng, nhìn rất có tinh thần.

Phó Tây Đường lại đeo mắt kính lên cho cậu, nói: “Được rồi.”

“Okay.” Hứa Bạch trả lời lanh lẹ, nhìn trên người mình không thấy có gì không ổn liền chuẩn bị xuống xe. Lúc này, Khương Sinh đã vững vàng đỗ xe trước thảm đỏ, bóng dáng Phó Tây Đường bị che lấp bởi khoảng tối trong xe, cũng không lo lắng bị phát hiện.

“Em đi à.”

“Lát nữa gặp lại.”

Hai người nói xong, Hứa Bạch lại quay đầu hôn lên khóe môi anh một cái rồi mới bước nhanh xuống xe, đóng cửa lại, ý cười tự tin mà thong dong đi dưới ánh đèn flash.

“Hứa Bạch!”

“Hứa Bạch nhìn bên này!”

“Ngao ngao ngao Hứa A Tiên nhà chúng ta tới rồi!”

Fan và truyền thông nối tiếp nhau gọi tên cậu liên tục, Phó Tây Đường lẳng lặng ngồi trong xe, ánh mắt đuổi theo bóng dáng cậu, lặng lẽ tươi cười.

“Đi thôi.” Anh phân phó Khương Sinh.

Hứa Bạch bước lên thảm đỏ lại phát hiện một hình bóng quen thuộc ở đằng trước, là Tưởng Cố Bắc. Anh ở chỗ ký tên tương tác với MC, thấy Hứa Bạch đi tới, đáng lẽ anh nên vào bàn trước, nhưng lại làm như không hiểu ám chỉ của MC, vẫn đứng đó chờ Hứa Bạch qua.

Hai người gật đầu chào nhau, mặc kệ sau lưng như thế nào thì vẫn phải giữ mặt mũi cho nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc