ẢNH ĐẾ VÀ PHÓ TIÊN SINH CỦA CẬU ẤY

Hứa Bạch nhận được hồi âm của Cố Tri là khi đã kết thúc công việc. Hai người ăn ý không nhắc tới chuyện của Bách Đạt, chỉ hẹn cuối tuần đi ăn chung, tụ tập một hồi.

Hứa Bạch khuyên Cố Tri lần nữa. Cố Tri nói anh cần thêm thời gian suy nghĩ xem bản thân thực sự muốn gì.

Trên bàn cơm, A Yên nhìn Hứa Bạch nhắn tin với Cố Tri, Phó Tây Đường lại không nói câu nào. Cậu nhóc phảng phất như có thêm can đảm, học theo lấy di động ra chơi trò chơi.

Ai ngờ Phó Tây Đường lạnh lùng liếc mắt qua, anh còn chưa nói gì, cậu nhóc đã bị đông lạnh đến chết khiếp.

A Yên không phục, đây là kỳ thị trắng-trợn và chèn ép rõ ràng.

Kết quả là Hứa Bạch nhanh nhẹn cất di động, cực kỳ ngoan ngoãn gắp một miếng thịt, sau đó lại nghiêm túc gắp một miếng lớn vào chén Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh ăn đi.”

Dứt lời, ánh mắt cậu quét qua A Yên, cất giọng không tán đồng: “Ăn cơm mà còn chơi trò chơi nữa”

A Yên trợn mắt há hốc mồm.

Ảnh đế! Ảnh đế tâm cơ! Là A Yên nhìn lầm người!

A Yên tức chết rồi, quay đầu nhìn Phó Tây Đường, lại thấy ánh mắt Phó Tây Đường bình tĩnh nhìn Hứa Bạch, nhẹ giọng hỏi: “Vừa miệng chứ?”

Hứa Bạch còn đang nhai thịt, thỏa mãn gật đầu. Bữa tối hôm nay vẫn là Phó Tây Đường đích thân vào bếp, làm một bàn toàn món Hứa Bạch thích, sao cậu thấy không ngon cho được?

Giải quyết xong một ngụm đồ ăn lớn, cậu múc chén canh chậm rãi uống, lại giải thích: “Vừa rồi em gửi tin nhắn cho Cố Tri, anh ấy là nghệ sĩ của Bách Đạt, em sợ lần này liên lụy tới ảnh.”

Phó Tây Đường liền đáp: “Cậu ấy có tài, Diệp Viễn Tâm sẽ không bỏ qua”

Nghe Phó Tây Đường khẳng định Cố Tri, Hứa Bạch không khỏi cười rộ lên, “Đúng không, anh ấy chỉ thiếu khuyết một bệ phóng tốt thôi. Bách Đạt dựa vào vài thủ đoạnlăng xê nâng người, không hợp với anh ấy.”

“Ừ”

“Thực ra bài hát của ảnh rất được yêu thích, bài <Lá rơi> kia……..”

Hai người câu được câu chăng trò chuyện, rõ ràng không dựa sát vào nhau, nội dung nói chuyện cũng bình thường, nhưng bong bóng hồng phấn như không ngừng bay bay khắp gian phòng. Một ánh mắt lơ đãng chạm nhau, một cái mỉm cười, đều tản ra mùi yêu đương chua loét.

A Yên bị bong bóng hồng phấn ép phải rời sân, thật sự rất muốn bỏ nhà trốn đi.

Cơm nước xong, A Yên lại đau khổ bị an bài vào phòng bếp rửa chén, ai oán tới hận không thể phát cho mình một bản nhạc. Từ cửa sổ phòng bếp nhìn ra, chủ nhân mới của cậu đang đứng dưới tán Mãn nguyệt, duỗi cái eo lười, ngẩng đầu nhìn chạc cây rậm rạp.

Dây thường xuân em bò lên cây ngồi, Hứa Bạch liền hỏi nó: “Cây này cần tưới nước không?”

Dây thường xuân em lắc đầu: Không cần, nó chỉ cần ánh trăng.

Hứa Bạch lại hỏi: “Phó tiên sinh nói nó là nhân duyên thụ, có quan hệ gì với Nguyệt lão không?”

Dây thường xuân em: Không biết nữa, anh có thể đi hỏi tiên sinh, cái gì tiên sinh cũng biết hết.

Hứa Bạch: “Ra là vậy.”

Dây thường xuân em: Hai người sẽ kết hôn sao?

Hứa Bạch: “……..”

Dây thường xuân em: Anh trai tôi nói, không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương đều là chơi lưu manh, cậu đang chơi lưu manh sao?

Hứa Bạch: “Tôi không có.”

Dây thường xuân em: Vậy anh muốn kết hôn với tiên sinh chứ gì.

Sao lại nhảy tới kết hôn rồi!

Hứa Bạch cảm thấy mình không thể giải thích với một cây dây leo, nói một hồi không chừng tới cả chuyện sinh con mất, lòng bàn chân như dôi dầu bỏ chạy.

Dây thường xuân em nhìn bóng dáng của cậu, hoang mang huơ huơ đầu, sau đó chậm rì rì bò lên đầu tường chọc chọc anh trai ngày nào cũng ngủ nướng, hỏi: Kết hôn phải phát kẹo mừng đúng không?

Dây thường xuân anh: Hả??

Hứa Bạch trở về phòng tắm rửa lấy lại bình tĩnh.

Hôm nay kết thúc công việc sớm, nguyên bản dựa theo thói quen, cậu sẽ tới thư phòng đọc sách cùng Phó tiên sinh. Nhưng đó là trước khi bọn họ ở bên nhau, Hứa Bạch tìm đủ mọi cách mà trêu ghẹo người ta, nào biết thẹn thùng.

Giờ đã trêu được vào tay rồi, thành công rồi ngược lại biết ngượng ngùng.

Cậu tổng cảm thấy cánh cửa kia mở ra thông tới một thế giới mới. Bên trong đó, chỉ có hai người cậu và Phó tiên sinh đơn, độc, ở, chung.

Đơn độc ở chung thì sẽ làm gì?

Chỉ cần nghĩ tới ánh mắt giao nhau, nắm nắm tay nhỏ, Hứa Bạch đã cảm thấy máu toàn thân sôi trào, sắp nổ mạnh.

Lúng túng quá đi.

Nhưng nếu bỗng dưng không đi nữa, chẳng phải càng lúng túng hơn?

Hứa Bạch bứt hết nửa số tóc, ngồi xếp bằng trên giường yên lặng mấy chục giây, cuối cùng anh dũng đứng lên, lấy tư thái thấy chết không sờn bước ra ngoài —– bọn họ ở bên nhau rồi, nắm năm tay nhỏ hôn hôn môi, hoàn toàn hợp pháp hợp lý, có gì đâu mà biệt nữu.

Có tiện nghi mà không chiếm, là vương bát đản.

Lãng Lý Bạch Điều dũng cảm tiến tới, Lãng Lý Bạch Điều không hề sợ hãi.

Phó Tây Đường đang mở máy tính xem gì đó trong phòng sách.

Hứa Bạch đi vào như bình thường, ánh mắt ra vẻ bình tĩnh đảo qua Phó Tây Đường, dừng lại ở góc cửa sổ cậu hay ngồi ——– nơi đó nhiều thêm một cái sofa lười, bên cạnh còn đặt một bàn trà nhỏ màu trắng. Đèn để trên đất chiếu xuống một mảng ánh sáng vàng làm cả góc nhỏ đều ấm lên.

Góc nhỏ này như đặc biệt tạo ra cho Hứa Bạch, thoạt nhìn bắt mắt, lại dung hợp hoàn mỹ với phòng sách trang nhã cổ điển.

Ánh mắt Hứa Bạch phát sáng, vừa bước nhanh qua vừa hỏi: “Anh làm đấy à?”

Phó Tây Đường dừng tay đánh chữ, thân thể ngửa ra sau tựa lưng vào ghế ngồi yên lặng nhìn cậu không đáp, nhưng ánh mắt kia thuyết minh hết thảy.

Hứa Bạch đứng bất động nhìn sofa lười, cởi giầy bước lên thảm, đặt mông ngồi xuống. Hai chân thích ý giãn mở ra phía trước, lười nhác từ khắp người đều tản ra ấn cậu chặt chẽ vào sofa.

Phó Tây Đường nói: “Chu Tề định đưa lại biệt thự kia cho em.”

“Hả? Trả cho em?” Hứa Bạch thầm nghĩ đúng là nhận nhầm rồi, sau đó lại lắc đầu nói: “Nếu đã cho cậu ấy, thì là của cậu ấy. Có trả lại cho em, em cũng đâu dọn tới ở.”

Phó Tây Đường gật đầu.

Hứa Bạch thay đổi tư thế, nằm dài lên sofa nhìn Phó Tây Đường, “Hôm nay nghe nói Tứ Hải muốn thu mua Bách Đạt, có thật không?”

Ánh mắt Phó Tây Đường đảo qua tư liệu thu mua Bách Đạt Diệp Viễn Tâm gửi, cùng với hướng đi của cổ phiếu, giơ tay gõ mấy dòng, bình tĩnh phun ra hai chữ, “Là thật”

“Đừng nói là vì em nha?”

“Nếu tôi nói phải?”

Phó Tây Đường nhẹ giọng hỏi lại, như lông chim mềm mại khẽ quét vào lòng Hứa Bạch, quét tới cậu ngứa ngáy tâm can.

Cậu đón lấy ánh mắt Phó Tây Đường nhìn sang, nhịn không được ngoắc ngón tay, “Anh lại đây với em”

Lúc này đây cậu bạn nhỏ nằm ườn ra không có chút hình tượng nào. Cong cong khóe môi thoạt nhìn rất phong lưu gợi cảm, nhưng lỗ tai lại hơi hơi đỏ lên. Quần áo cọ xát trên sofa, lộ ra nửa cái eo, hai chân duỗi dài ở đằng sau hình như hơi khẩn trương mà căng thẳng tắp.

Phó Tây Đường tùy ý để cậu mê hoặc, bước tới chỗ cậu, bị cậu kéo tay lôi về phía trước.

“Ngồi đi ngồi đi” Hứa Bạch không để ý mà kéo Phó Tây Đường chen chúc cạnh mình, hai người dính lấy nhau trên sofa lười. Sofa bị trọng lượng gấp đôi ép trượt lún xuống khiến họ dựa sát vào nhau, tùy tiện cử động một cái đã cảm nhận được da thịt cọ xát cách lớp vải.

Nhiệt độ cơ thể từ Phó Tây Đường truyền tới Hứa Bạch, trong lòng cậu vô thức an ổn hơn. Tuy tim vẫn bùm bùm đập mạnh, nhưng cảm giác khi tiếp xúc này, khiến tất cả đều an tường thoải mái như thể đây vốn là chuyện nước chảy mây trôi đương nhiên phải xảy ra như vậy.

Không còn bị cọ ngứa ngáy như vừa nãy.

Đáng tiếc là không có gương, nếu không nhìn thấy đường đường phố Bắc Phó tiên sinh lại chen trên sofa với cậu như vậy, chắc chắn cậu sẽ bật cười.

Thực tế thì cậu cứ cười suốt.

Tính ổn định của sofa lười không tốt, cậu cười như vậy, thân mình lệch đi. Nghiêng ngã một hồi vừa hay dựa vào khuỷu tay Phó Tây Đường.

Phó tiên sinh tây trang phẳng phiu, thanh quý ưu nhã đang chăm chú nhìn cậu.

Khoảng cách gần như vậy, đến cả âm thanh hơi thở từ đối phương cũng được phóng đại rõ ràng.

“Phó tiên sinh” Hứa Bạch duỗi tay vòng ôm cổ anh, rướn vào bên tai anh nhẹ giọng nói: “Lúc này không nên nhắc tới Chu Tề, Bách Đạt gì đó, chúng ta nên làm chuyện người yêu nhau nên làm”

Phó Tây Đường vòng tay vuốt ve làn da bên gáy cậu, ánh mắt tối lại. Hứa Bạch không nhìn thấy, lại có thể cảm nhận được bàn tay khác đang đặt trên eo mình cũng nhẹ nhàng vuốt ve, đụng chạm như có như không làm mỗi tế bào cảm quan của cậu đều muốn hét chói tai.

Phó Tây Đường như đang không ngừng dò tìm, chọn chỗ tốt để hạ khẩu.

Rõ ràng là động tác vô cùng trong sáng lành mạnh, tới hôn môi cũng chưa có, Hứa Bạch đã không chống đỡ nổi. Nếu mà hôn xong, Hứa Bạch chắc sắp thành phế xà.

Phó Tây Đường để Hứa Bạch dựa vào người mình, mặc kệ là đọc sách hay là nghỉ ngơi đều duy trì tư thế này.

Hứa Bạch híp mắt nhìn anh mở tay ra, dùng pháp lực triệu hồi quyển sách dày cộm từ trên kệ. Lật giở từng trang, bên trong đều là tiếng nước ngoài làm người ta đau đầu và đồ án máy móc có xem đên hết đời cũng chẳng hiểu nổi.

“Đây là cái gì?”

“ <Nguyên lý máy móc> của Mạc Phỉ Tư”

Hứa Bạch liếc nhìn bìa sách mới tinh, “Sách mới à? Phó tiên sinh còn học nữa sao?”

Phó Tây Đường mỉm cười, “Cái này gọi là học hành không có giới hạn”

Hứa Bạch dứt khoát giả chết. Cậu đã tốt nghiệp lâu rồi, ai cũng không thể đẩy cậu trở lại đại dương học tập, tuyệt đối không.

Cuối tuần, Hứa Bạch và Cố Tri hẹn nhau ở Hà Hòa Hiên. Lần này bởi duyên cớ là Phó Tây Đường, hai người trực tiếp được sắp xếp vào phòng chuyên dụng đón tiếp khách quý ở lầu ba, chính là chỗ lần trước Hứa Bạch bồi Diệp Viễn Tâm và Phó Tây Đường dùng cơm.

Sợ Phó Tây Đường ở đây sẽ làm Cố Tri cảm thấy không được tự nhiên, nên Hứa Bạch không để anh theo cùng. Chờ đến khi chuyện của Cố Tri với Bách Đạt xong xuôi mới chính thức giới thiệu bọn họ với nhau.

Cố Tri vừa tới đã uống một ngụm trà lớn, sau đó đặt ly xuống thật mạnh, “Tưởng Cố Bắc đại ngốc kia vậy mà lại chuyển tới lầu dưới chỗ anh ở”

Hứa Bạch rót đầy ly trà cho anh, hỏi: “Trước anh có thể nói cho em biết, giữa anh và Tưởng Cố Bắc xảy ra chuyện gì rồi sao, hửm người anh em?”

Cố Tri lại không đáp, im lặng ngồi xuống đối diện Hứa Bạch.

Khả nghi, cực kỳ khả nghi.

Hai anh em chí cốt mặt đối mặt, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không nói câu nào, xem ai thắng được ai.

Cuối cùng Cố Tri bại trận, ghé vào trên bàn thò về phía Hứa Bạch, nhỏ giọng nói: “Tưởng Cố Bắc nói trước đây hiểu lầm anh”

“Hiểu lầm gì?”

“Hiểu lầm mấy năm trước còn chung nhóm, trộm nói xấu anh ta, còn hiểu lầm anh thích em gái cup D của nhóm nhạc kế bên.”

“Phốc” Một hớp trà của Hứa Bạch suýt nữa phun ra.

Cố Tri bình tĩnh lấy khăn giấy xoa xoa miệng, hai anh em lại đối diện nhau trải qua một đoạn yên lặng dài, sau đó không hẹn mà cùng nâng chung trà lên chạm một chút.

Hứa Bạch nói: “Tưởng Cố Bắc đúng là không phụ biệt hiệu anh đặt cho”

Cố Tri: “Cũng không phải”

Hứa Bạch rất tò mò: “Anh rốt cuộc có thích em gái cup D kia không?”

Cố Tri: “…….”

Cố Tri lại im lặng, Hứa Bạch thấy khả nghi, tuyệt đối có vấn đề.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Hứa Bạch, Cố Tri thành thật đính chính: “Nhóm nữ đó giải tán còn sớm hơn bọn anh, em gái kia về sau đã lui giới kết hôn. Năm đó…….. Không phải cô ấy thích anh, mà là Tưởng Cố Bắc, cổ nhờ anh hỗ trợ giật dây bắc cầu làm quen.”

Hứa Bạch: “………. Tưởng Cố Bắc thích cô ấy?”

Cố Tri: “Anh đâu biết.”

Người anh em, em muốn nói với anh, Tưởng Cố Bắc hoặc là thích em gái kia, hoặc là thích anh đó.

Nhưng nhìn bộ dạng tích tụ tâm sự của Cố Tri, Hứa Bạch cũng không nói ra câu đó, sợ làm anh thêm phiền lòng, dù sao nó cũng không quá ảnh hưởng tới chuyện lần này. Ngày nhóm nhạc bọn họ giải tán đã cách đây tám năm rồi.

Tám năm, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, lại đủ để thay đổi một người.

“Đúng rồi, cậu và Phó tiên sinh kia rốt cuộc là sao?” Cố Tri hỏi.

“Gặp nhau đã thấy có duyên, Phó tiên sinh đối đãi với em rất tốt” Hiện giờ nhớ lại, cậu và Phó tiên sinh giống như có hảo cảm với nhau, sau đó tự nhiên tiến tới ở bên nhau. Không có hiểu lầm, không có cẩu huyết, bình thường tới không thể bình thường hơn.

Cố Tri mở to cặp mắt cá chết, “Em trai, nói anh em chí cốt cả đời đi với nhau mà, bỗng dưng cậu thoát ế vậy hả?”

“Thời tới cản không nổi”

“Ăn mừng đi, mời anh ăn tiệc lớn”

“Em có thẻ giảm giá, ăn thoải mái đi”

Hai người ăn ý gọi một bàn đồ ăn, lại kêu thêm bia. Ngày thường vì bảo vệ giọng, Cố Tri không dính thuốc lá, rượu bia, hễ cay độc là không đụng tới, hôm nay phá lệ, nói là phải chúc mừng Hứa Bạch.

Uống hết nửa két bia, cả người Cố Tri thoạt nhìn ngốc ngốc, bỗng nhiên nói: “Có lẽ anh sẽ rời khỏi Bách Đạt”

Hứa Bạch sửng sốt, không ngờ mình còn chưa bắt đầu khuyên, chính anh đã quyết định xong rồi.

Cố Tri không phải người dễ khuyên nhủ, mặc dù nhìn anh có vẻ là người vạn sự đều không để trong lòng, lâu lâu nói đi là xách đồ ra ngoài lữ hành sưu tầm phong tục, hứng thú tới có thể ôm đàn ghi-ta hát ở quán rượu quạnh quẽ ít khách, cũng sẽ vì đợi một buổi hoàng hôn mà ngồi trên nóc nhà cũ nát chờ vài tiếng đồng hồ.

Nhưng anh rất hoài cựu, lại cố chấp. Nhiều năm như vậy, biết rõ Bách Đạt không phải nơi tốt, vẫn kiên trì không rời đi.

“Làm sao bỗng dưng lại có quyết định thế?” Hứa Bạch hỏi.

“Không có gì, chỉ tự dưng cảm thấy hẳn là nên thay đổi một chút.” Cố Tri lắc lư chai bia trong tay, nói: “Tưởng Cố Bắc làm anh nhớ rất nhiều chuyện cũ, trước kia bọn anh ở trong ký túc xá, luôn cãi nhau vì chút lông gà vỏ tỏi, nhìn nhau không thuận mắt. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn có một ít chuyện đáng để hoài niệm, chỉ là anh cố tình quên hết. Cậu còn nhớ bài <Tinh quang> không?”

Cố Tri có vẻ như say rồi, nói cũng nhiều hơn.

Hứa Bạch yên lặng gom mấy chai bia về trước mặt mình, “ <Tinh quang> ấy hả, đương nhiên em nhớ rõ, là bài hát anh chưa cho ra mắt”

Cố Tri gật đầu, “Kỳ thật soạn nhạc là Ian, viết bass là đại ma vương Tưởng Cố Bắc, viết lời là anh. Công ty muốn đưa bài này cho người khác hát, bọn anh coi như thành tay súng. Tưởng Cố Bắc không đồng ý, quậy tung lên với công ty”

Khí chuyện phát sinh, Hứa Bạch còn đang học đại học. Cậu nhớ mang máng nhóm Month nhiều lần truyền ra tin đồn giải tán, các thành viên lại lục tục đi ăn máng khác, sau đó không còn sau đó nữa.

Bài hát <Tinh quang> hoàn toàn bị đóng băng. Sau này khi Hứa Bạch và Cố Tri đã là bạn bè, cậu mới thấy bản nhạc ở nhà anh. Lúc ấy cậu còn tiếc nuối một hồi, bài hát hay cứ thế mà bị mai một.

Nghĩ đến đây, Hứa Bạch lại nghe Cố Tri lầu bầu: “Tưởng Cố Bắc là đồ ngốc, anh ta dám mắng anh.”

Hứa Bạch cẩn thận nhìn anh, sâu sắc nghi ngờ anh say rồi.

Cố Tri lại nheo mắt,  “Tức chết anh, cái tên ẩm ương mắc bệnh phản nghịch tuổi teen đó”

Dứt lời, Cố Tri ngã bẹp trên bàn, phát ra một tiếng “Cốp” vang dội.

Hứa Bạch: “……………….”

Hứa Bạch lại đợi chốc lát, Cố Tri cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cậu ước lượng số bia anh uống, còn dư cũng non nửa két.

Tửu lượng này, Hứa Bạch chịu thua không bì nổi.

Nhìn Cố Tri say rượu, Hứa Bạch cũng không biết nên thở dài hay nên cười, cuối cùng lắc đầu, chuẩn bị nhờ Ha Hòa Hiên hỗ trợ đưa anh lên xe.

Cậu vừa kêu người tới, di động đã sáng lên.

Phó tiên sinh gửi tin nhắn nói: Đang ở dưới lầu đợi đón em.

Bình luận

Truyện đang đọc