ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

Edit: OnlyU

Cục trưởng Đồng vừa đi, chính là trong núi không có hổ, con khỉ xưng vương. Phòng họp trở thành sân nhà của một mình Lý Toản.

Hắn đẩy tấm bảng trắng ra giữa, viết bốn chữ “Cá sấu ver 2” bên dưới tên Lưu Siêu rồi đậy nắp bút, cũng không quay đầu mà hỏi: “Vệ Minh có chơi thuốc phiện hay không?”

Chung Học Nho đáp: “Không có.”

Lý Toản hỏi tiếp: “Vệ Minh và Lưu Siêu hoàn toàn không quen nhau biết nhau trước đó?”

Lần này Trần Tiệp trả lời: “Em đã hỏi mẹ, bạn trai và bạn học của Vệ Minh, bọn họ đều nói trước đây chưa từng thấy Lưu Siêu. Đồng thời điều tra lịch sử di động của hai người, kết quả đúng là họ không hề quen biết nhau. Hơn nữa một sinh viên đại học danh tiếng, có tiền đồ sáng lạn và một con nghiện bị ung thư, đúng là người của hai tầng lớp khác nhau.”

“Cơ bản không có khả năng gia o thiệp.”

Kỳ thật trong xã hội, khác biệt tầng lớp rất rõ ràng, nếu như tầng lớp khác biệt quá lớn thì thật sự rất khó có khả năng giao tiếp với nhau.

Quý Thành Lĩnh nói tiếp: “Vệ Minh đi theo con đường học thuật, các mối quan hệ không rộng, giao tiếp cơ bản là bạn học. Quan hệ xã hội đơn giản, hơn nữa cô ấy ở trong phòng thí nghiệm suốt ngày, không có cơ hội phát sinh tranh chấp với người khác.”

Lão Tăng lên tiếng hỏi: “Vệ Minh có bạn trai phải không?”

“Đúng vậy.” Quý Thành Lĩnh lật hồ sơ: “Bạn trai của Vệ Minh tên là Trình Khoa, lớn hơn Vệ Minh 5 tuổi, năm nay 29 tuổi. Anh ta là sinh viên đại học Y Việt Giang, sau khi tốt nghiệp làm bác sĩ khoa ngoại ở bệnh viện cấp 3 khu Minh Loan, với tay nghề vượt trội, đầu xuân năm nay đã được thăng lên bác sĩ trưởng.”

“Một năm trước, Trình Khoa và Vệ Minh quen nhau trong một đại hội giao lưu giữa đại học Việt Giang và đại học Y Việt Giang, hai người có ấn tượng không tồi với nhau. Sau đó có duyên gặp lại, qua lại nửa năm thì xác định quan hệ, từ đó ổn định tới nay.”

Trần Tiệp gật đầu nói tiếp: “Có người nói tình cảm của họ rất tốt. Lần này Vệ Minh gặp chuyện không may, Trình Khoa lập tức xin nghỉ, toàn bộ quá trình ở bên cạnh mẹ Vệ Minh chạy tới chạy lui xử lý sự cố. Hơn nữa anh ta còn ủng hộ cảnh sát tra rõ chân tướng Vệ Minh té lầu.”

Lão Tăng mở hồ sơ: “Nghe ra không phải giết người vì tình. Các mối quan hệ không có vấn đề, cơ bản không phát sinh tranh chấp với ai, có thể loại trừ khả năng báo thù.” Anh ngẩng đầu nói: “Hay là do vì tiền?”

Quý Thành Lĩnh nói: “Vệ Minh là gia đình đơn thân, mẹ của cô ấy tốt nghiệp cao đẳng, sau đó mở một nhà trẻ. Tài sản có 2 – 3 triệu, nhưng đó đều nằm trong nhà trẻ, hơn nữa còn là tài sản cá nhân của mẹ Vệ Minh.”

“Không phải giết người vì tình hay vì báo thù, cũng không phải vì tiền. Vậy chỉ còn khả năng cuối cùng.” Lý Toản gõ gõ lên mặt bàn có tiết tấu, vừa nhìn công thức phân tử của “Cá sấu ver 2” vừa nói: “Vệ Minh biết được bí mật không nên biết, do đó bị diệt khẩu.”

Đây là phán đoán phù hợp nhất với tình tiết vụ án.

Loại trừ vì tình, thù, tiền, ba lý do thường thấy trong án mạng, kết hợp với kết quả phân tích Lưu Siêu, có thể suy đoán gã giết Vệ Minh để diệt khẩu.

Trước khi Vệ Minh được cáng cứu thương khiêng đi đã hộc máu nói ra hai chữ “cá sấu”.

Lưu Siêu là dân liều mạng, trước khi chết còn chơi ma túy kiểu mới cùng loại với “cá sấu”.

Bút dạ linh hoạt chuyển động giữa các ngón tay Lý Toản, hắn vừa suy nghĩ vừa nói: “Nguyên nhân Vệ Minh bị diệt khẩu có thể vì cô ấy biết bí mật gì đó, bí mật này có liên quan đến ma túy “cá sấu” kiểu mới.”

Vệ Minh là một sinh viên đại học bình thường, sao lại liên quan đến ma túy kiểu mới? Các mối quan hệ đơn giản, cô phát hiện ma túy kiểu mới cách nào?

“Vệ Minh là sinh viên khoa hóa phải không?”

Quý Thành Lĩnh gật đầu: “Đã thi đậu nghiên cứu sinh, vốn tháng ba có thể tiến vào viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang.”

Mấy người biết chuyện nghe vậy ồ lên.

“Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt giang rất trâu bò à?” Trần Tiệp không hiểu hỏi.

“Ừ, rất trâu bò.” Chung Học Nho nghe vậy đáp: “Có điều đó là một viện nghiên cứu tư nhân trực thuộc danh nghĩa đại học Việt Giang, tương đối ít nổi danh. Nhưng danh tiếng trong giới thì khá cao, trước đây từng nghiên cứu mấy hạng mục, các phản hồi đều rất tốt.”

Hắn nói tiếp: “Vệ Minh vừa thi nghiên cứu sinh là đã đậu, chứng tỏ trình độ của cô ta đủ cao.”

Lão Tăng hỏi Lý Toản: “Cậu hoài nghi cái chết của Vệ Minh có liên quan đến việc cô ta là sinh viên khoa hóa và viện nghiên cứu hóa học à?”

Mọi người nghe vậy nhìn về phía Lý Toản, bọn họ đều biết điều chế ma túy và hóa học có quan hệ chặt chẽ.

Thầy giáo hóa học trường trung học điều chế ma túy, giảng viên hóa học ở đại học lợi dụng phòng thí nghiệm chế ma túy, không phải không có các vụ án đó, tùy tiện tra trên mạng là ra cả đống tin tức.

“Nếu các mối quan hệ của Vệ Minh không có vấn đề, vậy tra môi trường làm việc và học tập.” Lý Toản viết ba chữ “Viện nghiên cứu” lên bảng trắng, đồng thời nói: “Vương Đang Đang, cậu điều tra về hướng đi của viện nghiên cứu. Đào thật sâu vào.”

Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Nếu thật sự có vấn đề thì chắc chắn sẽ giấu rất sâu.”

Vương Đang Đang bày tỏ kỹ thuật của cậu chưa bao giờ là vấn đề: “Lỡ vượt giới hạn thì sao?”

Lý Toản vừa nghe thế lập tức cầm bút dạ ném qua: “Đừng giả bộ ngoan hiền trước mặt papa, đừng tưởng papa không biết trong nhà con có mấy máy chủ.”

Cây bút đập vào giữa trán Vương Đang Đang, cậu lập tức nhăn mặt, uể oải rũ vai nói: “Mới hai cái, vừa đổi kiểu mới.”

Lý Toản lười giành xương với tên cẩu IT này, hắn quay sang những người khác nói: “Mọi người bắt đầu điều tra cả Vệ Minh và Lưu Siêu. Đầu tiên từ các mối quan hệ của Lưu Siêu, đúng rồi… Gã từng tiêu xài ở một tiệm Spa trên phố Khanh Thủy hồi đầu tháng hai đúng không?”

Tài liệu này là Vương Đang Đang tra được, Lý Toản không chỉ xem qua mà hắn còn nhắc tới lúc nãy, nhưng bây giờ lại nói đến lần nữa, chứng tỏ có vấn đề.

Vương Đang Đang hỏi: “Sao vậy?”

Lý Toản nhướng mày: “Chỉ là quá trùng hợp.”

… Tiệm Spa của tên đeo dây chuyền vàng vừa bị bắt mại dâm kia.



Đại sảnh phân cục khu Đông Thành.

Trong sảnh người đến người đi, thỉnh thoảng có người kẹp tài liệu vội vội vàng vàng chạy đến chỗ xe cảnh sát, sau đó chiếc xe bật đèn hiệu chớp sáng loang loáng nhanh chóng rời đi.

Có người đến bảo lãnh người thân phạm tội đi ra, người thì chỉ chỉ mắng mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép suốt dọc đường, có hai người thì im lặng thất vọng cùng cực, chỉ nói một câu “Sau này đi theo chính đạo.” rồi không nói gì nữa, người được bảo lãnh thì hai mắt đỏ au, gương mặt này vẻ sám hối.

Nhân gian muôn màu muôn vẻ, có khóc có cười, ngoại trừ bệnh viện và cục cảnh sát.

Vệ Mạn Quân siết chặt túi xách da đến nỗi ngón tay trắng bệch, sắc mặt và môi như hòa vào vách tường màu trắng xanh. Hai mắt bà đờ đẫn, cho đến khi thấy nhóm Lý Toản đi ra, bà nhận ra Quý Thành Lĩnh và Trần Tiệp.

Bà lập tức tiến lên níu lấy Quý Thành Lĩnh: “Đồng chí cảnh sát, vụ án của con gái tôi… có tiến triển chưa?”

Một câu ngắn gọn không nhiều từ nhưng lại như tốn hết sức lực của bà, phảng phất như xé rách phổi, máu tươi từ đó trào ngược lên cổ họng, vừa mới mở miệng đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Lý Toản dừng bước, quay người nhìn qua.

Trần Tiệp hơi ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng nói: “Đó là Vệ Mạn Quân, mẹ của Vệ Minh.”

Vệ Mạn Quân, 49 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ như ba mươi mấy, vốn là một người tao nhã, xinh đẹp, tài trí, làm công việc giáo dục. Nhưng con gái qua đời đột ngột, chỉ trong vòng nửa ngày, bà nhanh chóng suy sụp.

Quý Thành Lĩnh ôn tồn an ủi: “Chúng tôi đang điều tra, không thể tiết lộ tiến triển vụ án.”

Vệ Mạn Quân run run môi, khàn giọng nói: “Minh Minh và gã hại chết con bé vốn không quen biết, chắc chắn còn có hung thủ sau màn! Hung thủ hại chết Minh Minh của tôi, “hắn” chắc chắn đã chứng kiến Minh Minh chết đi… Các anh phải bắt được hắn, nhất định phải bắt hắn! Sau đó hỏi hắn, nhớ kỹ hỏi hắn, không thù không oán, tại sao hại chết Minh Minh của tôi?!”

“Tại sao phải hại con bé chết tàn khốc như vậy?! Có biết trước khi chết Minh Minh đau đớn thế nào không?! Xương sườn gãy đâm vào tim và phổi, máu chảy ngược, mũi miệng toàn là máu!”

“Minh Minh của tôi, trước khi chết quá đau đớn.”

Lý Toản mím môi, nói nhỏ với Trần Tiệp: “Cô qua an ủi, ổn định tâm trạng bà ấy.”

“Vâng.” Trần Tiệp đi đến đỡ Vệ Mạn Quân: “Bà Vệ, cảnh sát hình sự chúng tôi đang điều tra vụ án, tạm thời không thể công khai nội tình. Nhưng chúng tôi bảo đảm, nhất định sẽ điều tra đến cùng.”

Vệ Mạn Quân nắm chặt lấy cổ tay Trần Tiệp, nhìn chằm chằm cô thật lâu: “Tôi nghe được, cô, mọi người… nói được phải làm được!”

Trần Tiệp nặng nề gật đầu, hứa hẹn nói: “Chúng tôi bảo đảm!”

Cổ tay cô bị nắm chặt đến phát đau, cô thầm nghĩ bà Vệ nhìn thì ôn hòa yếu đuối nhưng sức lực thật lớn. Nhưng ngẫm nghĩ lại, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ con gái chết thảm như vậy, bà đau đớn bộc phát sức lực cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Vệ Mạn Quân từ từ buông tay Trần Tiệp ra, lùi ra sau hai bước, hai vai đột nhiên rũ xuống, sống lưng thẳng tắp ưu nhã mấy thập niên nháy mắt còng xuống. Ánh mắt bà đầy vẻ tang thương, cúi đầu nói một câu: “Đồng chí cảnh sát, cám ơn.”

Trần Tiệp tận mắt thấy sự thay đổi trong nháy mắt của bà, trong lòng không khỏi chua xót, lại tiếp tục nhẹ nhàng an ủi.

Lý Toản đứng một bên quan sát, lòng bàn tay thò vào túi lấy bao thuốc lá, hắn rút một điếu vân vê đầu lọc, nhưng cuối cùng vẫn không hút.

Hắn không giục Trần Tiệp, cũng không bảo mấy người Quý Thành Lĩnh đi trước mà yên lặng kiên nhẫn chờ đợi.

Lúc này có một thanh niên cầm nước và cháo đến, vừa thấy Vệ Mạn Quân lập tức vội vàng và đầy lo lắng chạy tới: “Dì, dì sao rồi? Uống miếng nước và ăn chút gì vào bụng trước đi dì.” Y vặn chai nước, sau đó mở nắp cặp lồng, ân cần chăm sóc Vệ Mạn Quân, đồng thời không quên nho nhã lễ độ cám ơn: “Làm phiền các đồng chí cảnh sát rồi.”

Lý Toản đút tay vào túi, nhớ lại vừa nãy lúc người này đi ngang qua, hắn ngửi thấy mùi cồn khử trùng nồng nặc trên người đối phương.

“Tôi là Trình Khoa, bạn trai của Vệ Minh.” Trình Khoa tự giới thiệu, đợi Vệ Mạn Quân bình tĩnh một chút, y lập tức đi đến gần Lý Toản đứng đó không xa, nhỏ giọng nói: “Chào anh, tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc lý do gì tên kia hại chết Vệ Minh…”

“Rốt cuộc tại sao phải hại chết Vệ Minh?” Trình Khoa khó kiềm nén tức giận và khó hiểu: “Gã đó vốn có ý mưu sát!”

Lý Toản nói: “Bà Vệ cho rằng có người thuê Lưu Siêu hại chết Vệ Minh.”

Trình Khoa sửng sốt: “Lưu Siêu?”

“Là người hại chết Vệ Minh.”

“Có bằng chứng không?”

Lý Toản: “Tạm thời không có.”

Trình Khoa nhìn về phía Vệ Mạn Quân thất hồn lạc phách, lắc đầu nói: “Hiện tại tâm trạng dì không ổn định, cấp bách cần tâm lý ký thác mới nhận định còn có thủ phạm thật sự phía sau màn. Nhưng sinh hoạt thường ngày của Vệ Minh rất đơn giản, cô ấy không có khả năng đắc tội ai, cũng không có khả năng cản đường ai.”

“Đồng chí cảnh sát, anh nói xem ai có thể mưu hại Vệ Minh?”

Lý Toản đáp: “Theo băng ghi hình camera giám sát, Lưu Siêu vừa kéo vừa đánh Vệ Minh. Cô ấy vốn có thể được cứu, nhưng Lưu Siêu liều mạng kéo cô ấy té xuống lầu, rất rõ ràng là có ý giết người.”

Trình Khoa xoa mũi, mệt mỏi thở dài: “Vì Lưu Siêu là cặn bã của xã hội, gã thù xã hội, căm thù những người sống tốt hơn gã nên gã trả thù xã hội. Phụ nữ, người già và trẻ em là đối tượng gã nhắm vào để trả thù xã hội, Vệ Minh bất hạnh bị chọn trúng.”

Lý Toản hỏi: “Trình tiên sinh rất hiểu bọn phạm tội.”

Trình Khoa đáp: “Không phải am hiểu mà bác sĩ khoa ngoại chúng tôi đã gặp quá nhiều sự cố thương vong. Có người đang êm đẹp đi trên đường, nhưng vì quá xinh đẹp mà bị cắt cổ họng…” Y dừng một chút, vô thức ấn cổ tay trái rồi nói tiếp: “Nếu còn hung thủ thật sự, tôi là người hy vọng cảnh sát nhanh chóng phá được án hơn bất kỳ ai. Nhưng tôi cũng không muốn cái chết của Vệ Minh bị người ngoài ngờ vực vô căn cứ, trở thành một cô gái “đáng chết“.

Trình Khoa nói đến đây, tâm trạng hơi kích động.

“Xin lỗi, tôi hơi kích động.”

Lý Toản tỏ vẻ thông cảm, bạn gái vô tội chết thảm, không thể kiểm soát cảm xúc là rất bình thường.

Trình Khoa và Vệ Mạn Quân có lập trường khác nhau nên suy nghĩ khác nhau cũng dễ hiểu, người bình thường cơ bản sẽ không liên tưởng đến thuê người giết người. Đặc biệt với điều kiện tiên quyết là người thân và bạn bè đều biết rõ nạn nhân không có thù hận sâu sắc với ai, rất khó để liên tưởng đến thuê giết người.

Trình Khoa vừa nói xong thì di động trong túi vang lên. Y lấy ra xem, sau đó ngượng ngùng gật đầu một cái với Lý Toản rồi đi đến góc vắng nhận điện thoại: “Chủ nhiệm, tôi ở khu Đông Thành…”

Quý Thành Lĩnh lặng lẽ đến gần, Trần Tiệp vẫn đang an ủi Vệ Mạn Quân.

Lý Toản lên tiếng: “Nói Trần Tiệp khai thác Vệ Mạn Quân.”

Quý Thành Lĩnh: “Anh nghi ngờ bà Vệ? Tâm trạng bà ấy đang rất suy sụp, bà ấy và con gái sống nương tựa lẫn nhau, sẽ không hại Vệ Minh.”

“Bà ấy không hại Vệ Minh nhưng có thể đang che giấu gì đó. Cậu và Trần Tiệp phối hợp, xong việc thì đến chỗ Vương Đang Đang lấy tài liệu, giúp đỡ điều tra viện nghiên cứu tư nhân kia.”

Lý Toản dặn dò xong, phất phất tay đi đến Đội an ninh trật tự kế bên liên hệ tình cảm.

Vì có sợi dây liên hệ là Trần Tiệp – tên lửa cừ khôi của Đội bắt mại dâm trước đây, thế nên quan hệ của Lý Toản và Đội bắt mại dâm khá vui vẻ, muốn đặt câu hỏi, muốn hồ sơ về kẻ tình nghi, bên kia không nhiều lời lập tức cung cấp.

Đội trưởng đội an ninh trật tự dẫn Lý Toản đi gặp tên đeo dây chuyền vàng, vừa đi vừa hỏi: “Trần Tiệp có làm việc nhanh nhẹn gọn gàng không?”

Hắn lười biếng đáp: “Vô cùng nhiệt tình.”

Đối phương nghe vậy lập tức vui vẻ, trước kia Trần Tiệp là cấp dưới có năng lực nhất của anh, đáng tiếc vì lỗ mãng chọc phải tổ ong vò vẽ mà bị điều đến Đội hình sự.

“Vậy là tốt rồi, xem ra Trần Tiệp đã bắt nhịp được với Đội hình sự.” Anh dừng bước, gõ cửa phòng thẩm vấn liếc nhìn vào: “Là người này. Đội trưởng Lý cứ vào hỏi đi.”

Lý Toản bước vào: “Tôi chỉ xin hai ba phút thôi.”

Đội trưởng bên kia phất tay, nói không phải chuyện gì lớn, cứ tự nhiên thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, tên đeo dây chuyền vàng chán nản ủ rũ, rõ ràng vì bị bắt cả người và tang vật, phải đối mặt với chế tài của pháp luật mà lo lắng, gã liếc mắt nhìn Lý Toản rồi tiếp tục ủ rũ.

Lý Toản mở ghi chép trên bàn thẩm vấn, đi thẳng vào vấn đề: “Có biết Lưu Siêu không?”

Tên đeo dây chuyền vàng uể oải nói: “Phố Khanh Thủy ai mà không biết? Lưu độc quỷ, hạ lưu tiếng tăm lừng lẫy.”

Lý Toản khép sổ lại: “Nói chút nghe coi.”

Tên đeo dây chuyền vàng nhìn Lý Toản, bỗng lên tinh thần: “Đồng chí cảnh sát, anh đang tra án?”

Lý Toản như nằm liệt trên ghế, lười biếng hỏi: “Sao?”

Đối phương kinh hỉ: “Nếu anh tra án thì tốt quá! Anh nói xem, nếu tôi tích cực giúp cảnh sát điều tra phá án, thái độ tốt đẹp thì có tính là lập công chuộc tội không?”

Hắn gật đầu: “Còn xem anh có phối hợp hay không.”

“Tôi nhất định phối hợp.” Tên đeo dây chuyền vàng vội nói: “Anh muốn biết về Lưu độc quỷ? Tôi biết gã, gã lăn lộn ở phố Khanh Thủy từ lâu, mấy năm trước buôn bán ma túy bị bắt. Tháng 9, hay là tháng 10 năm ngoái được thả ra… Gã có biệt danh là Lưu độc quỷ, độc trong chơi chất độc, nhưng trước kia gã là dân cờ bạc.”

Lý Toản hỏi: “Ngay từ đầu Lưu Siêu không dính ma túy?”

“Không dính. Sau này mới dính, dính một cái là phế luôn. Trong ba thứ cờ bạc – ma túy – mại dâm, một mình gã dính hai thứ, sớm muộn gì cũng chết ở đầu đường.”

“Lưu Siêu chết rồi.” Lý Toản thản nhiên nói: “Còn hại chết một nữ sinh viên.”

Tên đeo dây chuyền vàng nghe vậy cảm thán: “Cặn bã. Gã không tích đức cho bản thân kiếp sau thì cũng nên tích đức cho vợ con. Đồng chí cảnh sát, anh muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng. Tuy tôi tổ chức mại dâm nhưng không ép người ta làm đ*ếm, cũng không giết người.”

“Xem ra anh chưa mất lương tâm.” Lý Toản nói một câu rồi chuyển đề tài: “Ma túy của Lưu Siêu từ đâu đến?” Thấy nét mặt đối phương do dự, hắn bổ sung một câu: “Anh chỉ cần tiết lộ cái tên mà Lưu Siêu thường xuyên tiếp xúc hai tháng gần đây, tôi sẽ bảo mật.”

Tên đeo dây chuyền vàng nhìn vách kính một chiều trong phòng thẩm vấn, lại ngẩng đầu nhìn camera giám sát trên đầu, gã nhìn xung quanh một lát, cuối cùng mở miệng: “Bán ma túy ác hơn mở sòng bạc, đó mới là chân chính chơi đùa với tính mạng, tôi không dám đắc tội bọn họ. Thế nhưng… người kia có biệt danh là Trần Tam Hắc, tay đen tâm đen thế lực càng đen. Hắn mở một câu lạc bộ thể hình ở phố Khanh Thủy, thật ra vẫn có tiếng gió nói hắn chính là đầu nậu ma túy khu Đông Thành.”

“Hàng từ chỗ của hắn. Có người từng thấy Lưu độc quỷ ra vào câu lạc bộ thể hình của Trần Tam Hắc hồi đầu tháng, sau đó Lưu độc quỷ đi tiệm gội đầu, lỡ miệng nói…”

Lý Toản hỏi: “Lưu Siêu nói gì?”

“Lần này hàng đủ mạnh.”

Hàng mới?

Lý Toản hỏi tiếp: “Câu này có bị truyền đi không?”

“Không có. Người gội đầu cho Lưu độc quỷ lúc đó chính là bồ cũ của tôi, tôi cố ý dặn dò cô ta không được nói câu này ra, để trong bụng đến thối luôn.”

“Câu lạc bộ thể hình kia tên gì?”

“Câu lạc bộ thể hình Thiên Phong.”



[Mạng lưới ma túy ở thành phố Việt Giang tập trung ở phố Khanh Thủy. Trần Tam Hắc phố Khanh Thủy, buôn ma túy lập nghiệp, một gã cô đơn không cha mẹ vợ con. Thủ đoạn độc ác, trung thành và tận tâm.]

Giang Hành đứng dưới bóng cây đọc tin nhắn WeChat, cách đó không xa là một hàng đèn đường sáng trưng và xe cộ đậu bên đường.

Vài cư dân gần đó đạp xe leng keng leng keng từ từ lướt qua, lúc đi ngang qua Giang Hành đang đứng dưới bóng cây còn thuận tiện liếc nhìn một cái, không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Đẹp như vẽ.

Giang Hành nhắn tin: “Trần Tam Hắc trung thành với ai?”

Tin nhắn đã được gửi đi, y lập tức xóa bỏ.

Bên kia đáp: “Giấu rất sâu, tôi tra nữa sẽ bị để ý.”

Giang Hành: “Ra giá đi, tôi trả.”

Hacker bên kia nhắn tiếp: “Đừng nói mấy câu thế này chứ, đau lòng đó. Chút trở ngại nho nhỏ có thể phá hỏng quan hệ giữa chúng ta sao? Hai mươi ngàn.”

Hai mươi ngàn là USD, hai người hiểu rõ trong lòng.

“Tiền bạc thỏa đáng có thể khiến quan hệ giữa hai chúng ta càng hòa hợp, ưu đãi nho nhỏ chính là tình thú nho nhỏ.” Hacker chẳng biết xấu hổ nói: “Tôi có thể lén nói cho anh biết ba vòng của đội trưởng Lý.”

Động tác gõ chữ của Giang Hành khựng lại, thầm nghĩ tại sao hắn phải biết ba vòng của Lý Toản? Đều là đàn ông, biết ba vòng làm chi? Lúc tắm so xem ai uy vũ hơn sao?

Cần gì phải vậy?

Chỉ có đàn ông mang tâm lý tự ti mới thông qua so sánh ba vòng nhàm chán mà có cảm giác tự hào.

Giang Hành nghĩ như vậy, trong đầu lại không tự chủ hiện lên cảnh Lý Toản muốn cởi lưng quần tối hôm đó, sau đó lại nhớ đến dáng người cao ráo cân đối của Lý Toản khi mặc đồng phục cảnh sát, y bỗng hơi hiếu kỳ.

… Khoan đã!

Ba vòng phải đo sát vào người, bị biết được thì gần giống như khỏa thân. Biết số đo ba vòng, cơ thể chính là bị nhìn thấu, vậy không phải ngày nào cũng bị rình coi?

Giang Hành đen mặt, trả lời đối phương: “Tâm mày dơ quá.”

Hacker:???

Giang Hành tiếp tục: “Tôi và đội trưởng Lý không phải quan hệ đó. Cậu đừng đụng đến ba vòng của người ta, không được phép rình coi, bằng không tôi tìm người chặn hết đơn hàng của cậu trong ba năm.”

Giang Hành: “*Dâm tặc chết tiệt.”

*Nguyên văn 金鱼佬 kim ngư lão: xuất phát từ 1 vụ án ở Hong Kong, một người đàn ông trung niên muốn dụ dỗ các bé gái đã nuôi cá vàng trên sân thượng, dụ các bé gái xem cá vàng rồi xâm phạm.

Hacker:???

Hết chương 32

Bình luận

Truyện đang đọc