ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Trần Tiệp tê cả da đầu: “Đối với Lâm Triều Kỳ, Quan Ngân không muốn chết chính là chệch đường ray. Mạng sống của Quan Ngân không phải là mạng người mà là vũ khí giúp cô ta giải quyết Lưu Thừa Triệu.”

Không liên quan đến giới tính, chỉ xét trên phương diện cá nhân thì Lâm Triều Kỳ thật khủng bố.

Quý Thành Lĩnh nói: “Giết người mà không hề có gánh nặng trong lòng, trước khi giết người còn bình tĩnh lên kế hoạch, tham dự nhiều vụ án đặc biệt nghiêm trọng, có thể còn là chủ mưu. Biết rõ sẽ đối mặt với án tử hình nhưng tâm lý lại bình tĩnh không giống người thường.” Cậu đặt hai tay lên kính thủy tinh một mặt, chăm chú nhìn Lâm Triều Kỳ trong phòng thẩm vấn: “Có thể cô ta có tính cách “Dark Triad”, có hành vi phản xã hội.”



*“The Dark Triad” là một thuật ngữ thông dụng trong lĩnh vực tâm lý học. Nó đề cập đến ba nét tính cách riêng biệt nhưng có liên quan chặt chẽ: tính tự đại, thủ đoạn xảo quyệt và thiếu nhân cách.
  • Tự đại: Bao gồm những đặc điểm ích kỷ, thích khoe khoang, kiêu ngạo, thiếu sự đồng cảm, và quá nhạy cảm với những lời chỉ trích.
  • Thủ đoạn xảo quyệt: Đề cập đến việc một cá nhân thường xuyên sử dụng các kỹ thuật xảo quyệt và dối trá trong ngoại giao, bao gồm tráo trở, lén lút, tư lợi, và thiếu tình cảm và đạo đức.
  • Thiếu nhân cách: Bao gồm thiếu sự đồng cảm, không biết hối hận, hành vi chống đối xã hội, dễ bị lôi kéo. Điều quan trọng là cần lưu ý phân biệt giữa các tính trạng tâm thần của một kẻ tâm thần, và bạo lực tội phạm.
Trần Tiệp hỏi lại: “Rối loạn nhân cách chống đối xã hội?”

*Rối loạn nhân cách chống đối xã hội (Antisocial personality disorder, đôi khi gọi là psychopath) là một rối loạn sức khỏe tâm thần, thuộc nhóm B (Cảm xúc và bốc đồng) rối loạn nhân cách. Trong đó:
  • Cá nhân luôn tỏ ra không quan tâm đến đúng sai.
  • Bỏ qua, xâm phạm các quyền và cảm xúc của người khác.
  • Có xu hướng đối kháng, thao túng hoặc đối xử khắc nghiệt với người khác
  • Thái độ thờ ơ, không có cảm giác tội lỗi hay hối hận về hành vi của mình.
Những cá nhân mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội thường vi phạm pháp luật, trở thành tội phạm. Họ có thể nói dối, cư xử thô bạo hoặc bốc đồng. Họ có vấn đề với việc sử dụng ma túy và rượu. Do những đặc điểm này, những người mắc chứng rối loạn này thường không thể hoàn thành các trách nhiệm liên quan đến gia đình, công việc hoặc trường học. https://youmed.vn/tin-tuc/roi-loan-nhan-cach-chong-doi-xa-hoi-nguyen-nhan-chan-doan-va-dieu-tri/

“Không giống nhau.” Quý Thành Lĩnh nói: “Tính cách Dark Triad thường biểu hiện thân xã hội, được mọi người yêu mến, có sức thu hút nhất định. Nhưng những người này lạnh lùng vô tình, am hiểu điều khiển và âm mưu tính toán, thiếu đạo đức và tâm lý cảm thông, thiếu đồng cảm và cảm giác lo âu… Ví dụ đơn giản nhất, trong bộ phim nổi tiếng “Thiên tài độc ác”, như tiến sĩ “Silent Lamb” chẳng hạn chính là nhân cách Dark Triad.”

Rối loạn nhân cách chống đối xã hội là bệnh tâm thần, có tính công kích cao, thiếu cảm giác xấu hổ, không thích ứng xã hội, hành vi không có kế hoạch, IQ thấp, tính tình nóng nảy, khó tự kiềm chế, địa vị xã hội tương đối thấp.

Tính cách Dark Triad có lúc bị cho là nhân cách phản xã hội có IQ cao, thực tế nó là một nhóm tính cách gồm ba loại nhân cách đen tối đan xen lẫn nhau, còn được gọi là bộ ba tính cách đen tối.

Họ có IQ cao lại giỏi ngụy trang, người như thế thường có địa vị khá cao trong xã hội và nhân duyên tốt, nhưng không thể thân thiết. Một khi thân thiết với người khác sẽ bại lộ khuyết điểm tính cách của họ.

Trần Tiệp nhận xét: “Đúng là đáng sợ.”

Trong phòng thẩm vấn yên tĩnh đến tịch mịch, bầu không khí thể hiện cảm giác cắt rời kỳ lạ, người thẩm vấn và người bị thẩm vấn phảng phất như đang im lặng đấu nhau.

Lâm Triều Kỳ buộc tóc đuôi ngựa thấp, mái tóc chải cẩn thận ra sau, gương mặt trang điểm nhẹ, môi đỏ tươi, mặc bộ đồ công sở, rõ ràng là trang phục của nữ tinh anh thành thị.

Lúc Lâm Triều Kỳ nói câu “Liên tục xảy ra sự cố ngoài ý muốn, tôi đã đủ phiền.”, khí chất dịu dàng vô hại nháy mắt lộ ra vẻ bực bội và chán ghét, tròng mắt nâu đặc trưng của người Châu Á như một cái động đen không đáy, không chút che giấu lạnh lùng và ác ý từ trong nội tâm.

Lâm Triều Kỳ hơi nghiêng đầu hỏi: “Đội trưởng Lý tức giận?”

“Người bình thường khó mà không tức giận.” Lý Toản mở nắp bút bi khác viết xuống mấy chữ “Tính cách Dark Triad” lên biên bản ghi chép, sau đó nói tiếp: “Vệ Minh vô tình tra được Viện nghiên cứu từng mua ma hoàng trước trận hỏa hoạn, cô ấy phát hiện vấn đề. Sau đó tiếp tục điều tra, ngoài ý muốn có được cái thẻ nhớ rồi xem thấy đoạn video. Vệ Minh kể cho bạn trai là Trình Khoa, người mà cô ấy tín nhiệm, nhưng cô ấy không ngờ Trình Khoa lại là người của cô, kết quả Vệ Minh bị Trình Khoa thuê Lưu Siêu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối diệt khẩu. Thẻ nhớ vẫn không có tung tích, cô vừa ra lệnh Trình Khoa theo dõi Vệ Mạn Quân, vừa gấp rút tiến hành kế hoạch tiếp quản tập đoàn Triều Nhật… Nếu không có cái thẻ nhớ, kế hoạch của cô sẽ càng chu đáo, ít ra cảnh sát không tra ra cô.”

Lúc này Lâm Triều Kỳ tỏ ra hiếu kỳ: “Chuyện Vệ Minh té lầu đã được xóa sạch dấu vết, sao anh lại nghi ngờ tôi?” Cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Chỉ dựa vào việc Vệ Minh từng làm việc trong Viện nghiên cứu thì không thể nào nói là trùng hợp được, tôi, Vệ Minh và Lưu Siêu chưa từng xuất hiện cùng nhau.”

Lâm Triều Kỳ thật sự rất ngạc nhiên, suy cho cùng vì bước đi sai lầm ban đầu mới khiến Lý Toản nhắm họng súng vào cô ta.

Lý Toản nói: “Năm năm trước, có một khoản tiền rót vào đường dây buôn lậu, khoản tiền này bắt nguồn từ tập đoàn Triều Nhật.”

Lâm Triều Kỳ kinh ngạc: “Anh tra được tường tận như vậy?” Cô xòe tay, tiếc nuối nói: “Mấy năm trước hải cảng rất loạn, đủ mọi thành phần trong đó, vốn rất khó quản lý, một số nguồn vốn loạn như cuộn đay. Nếu cho tôi thêm một hai năm, các người sẽ không bắt được chút sai lầm nào của tôi.”

Lý Toản lành lạnh nói: “Nếu vậy thì đúng là báo ứng chính xác.”

“Tôi không gặp thời mà thôi.” Lâm Triều Kỳ không tin báo ứng, cô nói tiếp: “Tháng 12 năm ngoái, Trình Khoa lấy được cái thẻ nhớ, đúng là vì vụ buôn lậu hải cảng mà bỏ lỡ thời cơ tiêu hủy. Vệ Minh tra được ghi chép về ma hoàng 6 năm trước ở nhà của tôi, lúc đó tôi không có ở nhà, là Lưu Thừa Triệu tiếp cô ta. Anh biết vì sao Lưu Thừa Triệu tiếp đãi Vệ Minh không?”

Lý Toản đáp: “Vì Vệ Minh làm thời vụ ở Viện nghiên cứu.”

“Đúng vậy.” Lâm Triều Kỳ cười châm biếm, gương mặt đầy vẻ miệt thị: “Tên ăn hại Lưu Thừa Triệu cho rằng Vệ Minh có quan hệ với tôi, muốn moi tung tích về cái thẻ nhớ từ miệng Vệ Minh. Suy nghĩ kỹ lại, hẳn là Vệ Minh trộm được thẻ nhớ vào hôm đó.”

Lúc Lâm Triều Kỳ về đến nhà có gặp Vệ Minh chưa kịp đi, lúc đó cảm xúc của Vệ Minh không đúng lắm.

Vệ Minh là bạn gái của Trình Khoa, Lâm Triều Kỳ biết ít nhiều về tính cách của đối phương, thế nên lúc đó Lâm Triều Kỳ hiểu lầm vẻ sợ hãi của Vệ Minh là trầm mặc ít nói.

Lâm Triều Kỳ hỏi: “Vệ Minh giấu thẻ nhớ ở đâu?”

Lý Toản đáp: “Trước khi chết, cô ấy nói hai chữ “cá sấu” với tôi.”

Lúc Vệ Minh té lầu, Lâm Triều Kỳ đứng lẫn trong đám đông, khoảng cách xa nên cô ta không biết Vệ Minh có nói. Cô ta rướn người về phía trước: “Cá sấu? Vệ Minh không thể biết về ma túy mới. Tính tình Trình Khoa rất cẩn thận.”

“Cá sấu chính là nơi giấu thẻ nhớ, trong thẻ bài vòng cổ của cún cưng Cầu Cầu nhà cô, chính là trong cái thẻ bài hình cá sấu.” Lý Toản cong môi cười, ánh mắt giễu cợt còn đáng sợ hơn Lâm Triều Kỳ: “Video mà cô luôn muốn tiêu hủy nằm ngay trước mắt cô, có phải rất hài hước không?”

Lâm Triều Kỳ yên lặng siết chặt nắm tay, móng tay cắt giũa chỉnh tề đâm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp cô ta tỉnh táo, nhưng càng làm cô ta phẫn nộ hơn.

Lồng ngực đột ngột đau đớn vì khó thở, Lâm Triều Kỳ hô hấp khó khăn, cô ta nhắm mắt hít sâu, cố đè nén cơn tức giận đến nỗi muốn giết người cho hả giận. Lâm Triều Kỳ có thể dễ dàng tha thứ kế hoạch của cô ta thất bại hoặc chấp nhận IQ và mưu kế không bằng người khác, duy chỉ có không thể chịu đựng được sự trùng hợp gần như mỉa mai này!

“Rầm!”

Cuối cùng Lâm Triều Kỳ vẫn không đè nén được cơn tức giận, cô ta dùng sức đạp vào chân ghế sắt đang ngồi, trong không gian kín mít bỗng vang lên tiếng trầm đục thật lâu không tiêu tan.

“Tại sao Vệ Minh không mang cái thẻ nhớ đi?” Lâm Triều Kỳ nghi ngờ Vệ Minh cố ý, chỉ để chế giễu mưu kế ngu ngốc của cô vào lúc này. “Vệ Minh cố tình giấu ngay trước mắt tôi?”

Cuối cùng tâm lý phòng ngự vững chắc của Lâm Triều Kỳ cũng nứt ra, tâm trạng tiêu cực không ngừng lan tràn.

Lâm Triều Kỳ giết người phóng hỏa, vận chuyển buôn lậu ma túy, tùy ý đùa bỡn người khác, thậm chí dễ dàng cướp đoạt mạng sống quý giá của người khác, lúc bị vạch trần vẫn có thể vui vẻ trò chuyện, nhưng bởi vì hành vi khác thường của Vệ Minh, Lâm Triều Kỳ không kiềm chế được cảm xúc.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Trần Tiệp nghẹn họng nhìn trân trối: “… Không phải chứ?”

“Một trong những đặc điểm của tính cách Dark Triad chính là tự luyến.” Quý Thành Lĩnh nói: “Lâm Triều Kỳ ngạo mạn, thích điều khiển và kiêu căng, tự cho là đúng. Cô ta có thể thua người mà cô ta công nhận là mạnh hơn, nhưng không thể chịu đựng khi thua bởi một người cô ta đánh giá yếu hơn.”

Thế nên hiện tại tâm trạng Lâm Triều Kỳ sắp hỏng mất.

Lý Toản thực hành đúng nghĩa sâu xa của câu “Dậu đổ bìm leo”, tiếp tục kích thích mạnh Lâm Triều Kỳ: “Cô có biết cảnh sát nhổ sào huyệt chế ma túy của cô thế nào không? Vì Trình Khoa bắt Vệ Mạn Quân và Thái Tú Anh, họ là mẹ của Vệ Minh và Quan Ngân. Vệ Mạn Quân gắn máy nghe lén định vị trên người, Thái Tú Anh không biết nhiều chữ nhưng biết nhìn đường.”

Gương mặt Lâm Triều Kỳ âm u thấy rõ, ẩn ẩn hiện vẻ điên cuồng.

“Hai người mẹ tình cờ quen biết nhau, dùng đoạn video mà hai dì ấy cũng không biết đang ở đâu khiến Trình Khoa mắc mưu. Vì thế cảnh sát mới dễ dàng triệt phá xưởng sản xuất ma túy, bắt Trình Khoa, truy bắt ma túy mới vừa vận chuyển ra khỏi thành phố Việt Giang.” Lý Toản tiếp tục nói: “Người mà cô xem thường liên tục phá hỏng kế hoạch cô tính toán cẩn thận. Cô thua không phải vì không gặp thời, mà là thua bởi những người bình thường.”

Rầm! Rầm!

Lâm Triều Kỳ như phát điên vừa đấm vừa đá vào ghế sắt thẩm vấn, dường như không hề biết đau đớn mà ra sức cực mạnh.

Khắp phòng thẩm vấn vang lên tiếng trầm đục nặng nề.

Lý Toản khinh thường kết luận: “Lâm Triều Kỳ, cô chỉ là một người bình thường có tâm lý biến thái. Cô không phải thiên tài.”

“Câm miệng!!!” Lâm Triều Kỳ há miệng thở dốc thành tiếng, một lúc lâu sau cô ta mới nhoẻn miệng cười, nụ cười vừa biến thái vừa thần kinh, giống như một sinh vật âm u bò ra khỏi bùn lầy ao đầm, ra khỏi đống rác thối mục nát, xinh đẹp lại thối nát, khiến người ta nhìn mà khó chịu. “Đội trưởng Lý, anh bớt nói đi, đừng có kích thích tôi.”

Cô ta khàn khàn nói: “Không phải tôi đang rất phối hợp với anh sao? Nếu anh cứ tiếp tục kích thích thôi, coi chừng tôi mặc kệ không nói gì nữa, đến lúc đó anh mất nhiều hơn được.”

Lâm Triều Kỳ có cái để kiêu ngạo, cô ta không kiềm chế được cảm xúc nhưng vẫn có thể nhanh chóng hiểu rõ mục đích Lý Toản kích thích cô ta.

Lý Toản đáp: “Tôi không lỗ.”

Lâm Triều Kỳ hừ một tiếng rồi lại cười sảng khoái, nếu đổi lại là một thiếu nữ ngây thơ cười như vậy thì có thể nói tiếng cười này trong trẻo như chuông ngân. Nhưng vì là Lâm Triều Kỳ nên lại chỉ nghe ra vẻ quỷ dị.

“Anh đoán đúng, tôi thẳng thắn nhận tội. Nói tiếp. Đội trưởng Lý, anh nói tiếp đi.”

Lúc này lão Tăng ghi không nổi nữa, nhóm người Quý Thành Lĩnh đứng bên ngoài quan sát cũng khó chịu không thôi. Có mấy cảnh sát hình sự nhát gan đã lui ra ngoài, còn lại những người to gan lớn mật thì hiếu kỳ nghe tiếp, đương nhiên không bao gồm mấy người dày dặn kinh nghiệm.

Lâm Triều Kỳ thật sự khiến người ta sợ hãi, có thể so với ma quỷ.

Cảnh sát hình sự có tâm lý hơi yếu sợ là sẽ mất cân bằng được trong quá trình thẩm vấn, nhưng Lý Toản vẫn vững như núi Thái Sơn, tâm lý mạnh đến nỗi khiến người ta kính nể.

Quý Thành Lĩnh nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc vì lý do gì mà đội trưởng Lý không hề có tiếng tăm trong Đội hình sự thành phố những năm gần đây?” Một người chuyên nghiệp lão luyện như vậy không thể vô danh.

Trần Tiệp đổi chân trụ, cũng nhỏ giọng nói: “Mấy năm trước tôi ở Đội bắt tệ nạn mại dâm, danh tiếng của Đội hình sự không được tốt lắm, viện dưỡng lão, cậu hiểu đó. Nên tôi cũng không biết, hôm nào chuốc say lão Tăng, chắc chắn ảnh biết.”

“Thì thầm cái gì đó?”

Cục trưởng Đồng bỗng nhiên xuất hiện phía sau mấy cảnh sát hình sự đang vây xem, mọi người nghe tiếng mà giật mình, vội quay đầu chào rồi nhường đường cho cục trưởng Đồng đi lên trước, có một cảnh sát kỳ cựu tường thuật lại quá trình thẩm vấn.

Cục trưởng Đồng nghe xong cau mày, nét mặt nghiêm trọng, nói với cảnh sát kỳ cựu bên cạnh: “Sau khi kết thúc vụ án, đưa Lý Toản đến bác sĩ tâm lý.”

Trần Tiệp và Quý Thành Lĩnh liếc nhìn nhau, không đoán ra tính toán của cục trưởng Đồng.

Trong phòng thẩm vấn.

Lý Toản tiếp tục nói: “Bảy năm trước, phố Khanh Thủy chuẩn bị quy hoạch thì xảy ra vụ ẩu đả có vũ khí, Trần Tam Hắc im hơi lặng tiếng trà trộn vào phố Khanh Thủy. Một năm sau, 80 – 90% ma túy đá có độ tinh khiết cao bắt nguồn từ phố Khanh Thủy, thị trường ma túy ở thành phố Việt Giang nghiêng hẳn về phía phố Khanh Thủy. Một năm tiếp theo, gián điệp báo cáo một vụ buôn bán ma túy khổng lồ, phố Khanh Thủy bị hàng chục cuộc truy quét ma túy quy mô lớn nhỏ khác nhau trong năm đó. Thế lực phố Khanh Thủy bị cảnh sát dọn dẹp sạch sẽ, không ai tranh giành với Trần Tam Hắc, mạng lưới buôn ma túy của gã nhanh chóng khống chế toàn bộ khu phố.”

“Đại khái sáu năm trước, ma túy đá tinh khiết cao bắt nguồn từ phố Khanh Thủy là do cô lợi dụng Viện nghiên cứu hóa học mua ma hoàng điều chế. Cô thu được một số tiền, đưa tiền này cho Lưu Thừa Triệu, hình thành tập đoàn Triều Nhật như bây giờ.” Lý Toản đổi đề tài: “Cô đầu tư vào tập đoàn Triều Nhật là để rửa tiền?”

Lâm Triều Kỳ đáp: “Số tiền khổng lồ như vậy, tôi phải có một tên gọi để quang minh chính đại cầm tiền về tay. Lưu Thừa Triệu vừa ngu vừa tự cao, rất dễ nắm thóp, dễ giải quyết, hắn chỉ may mắn mới nắm được nhược điểm của tôi.”

Lý Toản lười nghe cô ta phàn nàn, hắn nói tiếp: “Năm năm trước, Trần Tam Hắc là đàn em của cô, gã quản lý mạng lưới buôn ma túy phố Khanh Thủy. Cô có được số tiền lớn hơn nữa, sau đó cô lợi dụng tài khoản khó tra được của tập đoàn Triều Nhật rót nguồn tài chính này vào băng đảng buôn lậu hải cảng… Sao cô lại tham gia vào băng đảng buôn lậu hải cảng?”

Lâm Triều Kỳ: “Không ai chê nhiều tiền.”

“Nói dối. Lúc đó Trương Phú Thanh ngồi ngay vị trí này của cô, cũng là tôi thẩm vấn hắn. Hắn nói chúng muốn kiếm tiền nhưng không muốn chết, đạp một đường dây cao thế, sao dám đạp hai cái? Buôn lậu, ma túy, giết người phóng hỏa… Có lẽ cô không sợ đạp đường dây cao thế, nhưng cô cẩn thận. Đạp càng nhiều đường dây thì càng nhanh chết. Cô sẽ không chủ động muốn chết, trừ phi có người ra lệnh cho cô.”

Lão Tăng khiếp sợ: “Đội trưởng Lý?”

Lý Toản mặt không đổi sắc: “Mười một năm, dù là bảy năm trước, cô chỉ vừa tốt nghiệp không lâu. Không nhân mạch, không có tài chính, cô lấy đâu ra nhân lực, vật lực và tiền tài mua 2 tấn ma hoàng, còn điều chế thành ma túy đá? Trừ phi khi đó đã có một đường dây ma túy gần như hoàn chỉnh.”

Lâm Triều Kỳ: “Đồng chí cảnh sát, điều tra được không có gì tốt cho anh đâu.”

Lý Toản: “Không cần cô tốn công lo lắng. Chỉ cần cô khai ra là được.”

“Nhưng tôi không muốn nói.” Lâm Triều Kỳ lắc đầu: “Đội trưởng Lý, anh không đáng để tôi mở miệng. Có điều tôi thân thiện tặng anh một câu, những chuyện trước kia đã như bong bóng, vỡ toang, không còn chút dấu vết dưới ánh mặt trời. Nên anh đừng hỏi nữa, đổi đề tài?”

“Trương Phú Thanh tự sát có bàn tay của cô?”

“Có.”

“Cô làm chủ?”

Lâm Triều Kỳ đáp: “Tôi phụ trách dọn sạch.”

Nói cách khác, không có Lâm Triều Kỳ sắp xếp giết chết Trương Phú Thanh thì vẫn sẽ có người khác ra tay, chẳng qua Lâm Triều Kỳ dính vào sự cố này, thuận tay giải quyết tai hoạ ngầm.

Trong phòng thẩm vấn, không ai lên tiếng một lúc lâu, bầu không khí nặng nề, ngoại trừ Lâm Triều Kỳ và Lý Toản, mọi người – kể cả những cảnh sát đang đứng bên ngoài phòng thẩm vấn – đều có những suy nghĩ khác nhau, cố gắng theo kịp bước tiến của hai người.

Lâm Triều Kỳ bỗng chủ động nói: “Thật ra làm xong vụ này, tôi có thể lên bờ.”

Lý Toản ngẩng đầu.

Lâm Triều Kỳ nói tiếp: “Chỉ cần lô ma túy mới này vận chuyển ra ngoài là tôi có thể hoàn toàn cắt bỏ với quá khứ, tập đoàn Triều Nhật là quà của tôi. Đội trưởng Lý, tôi vốn có thể làm một doanh nhân nhiệt tình làm từ thiện. Tôi sẽ không dính đến ma túy nữa, sẽ làm công ích, giúp đỡ vô số người tàn tật đáng thương nghèo khó ở thành phố này, quốc gia này.”

“15 mạng người ở Viện nghiên cứu, Vệ Minh và Quan Ngân, những người chết vì ma túy… Lẽ nào họ không đáng thương?” Hắn hỏi ngược lại.

Lâm Triều Kỳ khó hiểu: “Nhưng giết tôi không có ích gì cho xã hội này.”

Lý Toản đứng dậy: “Cô chỉ là rác rưởi phá hỏng trật tự xã hội, chỉ mang lại ô nhiễm và gây hại. Nhìn rõ bản thân một chút đi, đừng thiếp vàng lên mặt. Lãng phí.” Hắn nói xong quay qua thì thầm vài câu với lão Tăng.

Lão Tăng thu dọn hồ sơ rồi đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Lý Toản cầm tay nắm cửa đứng ở cửa. Mấy cảnh sát hình sự trẻ tuổi, cả những người lão luyện và cục trưởng Đồng đã đi rồi.

Lý Toản nói với nhóm Trần Tiệp: “Đi làm việc đi, đừng chắn ở đây.”

Mọi người lập tức giải tán, Lão Tăng cũng đi làm việc.

Bên ngoài phòng thẩm vấn không còn ai, Lý Toản vòng trở lại, tắt ghi âm và camera giám sát, lấy di động mở chức năng ghi âm. Sau đó hắn ngồi vào bàn, mười ngón tay giao nhau để trên đùi, nhìn chằm chằm Lâm Triều Kỳ hỏi: “Còn nhớ Giang Hạnh không?”

Đương nhiên Lâm Triều Kỳ nhớ rõ: “Nhân viên lễ tân Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang 6 năm trước.” Cô ta dừng vài giây rồi cong môi nói: “Cô bé đáng thương, chết quá thảm, đúng không? Chiếc đũa đâm và động mạnh chủ ở cổ, máu phun ra, chảy máu rất lâu mới chết. Hình như mới 19 tuổi? Hay là 20? Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp.”

Lý Toản chợt thấy đau đầu, hắn đè lên huyệt Thái Dương như sắp nổ tung.

Nhắc đến Giang Hạnh, nghe Lâm Triều Kỳ miêu tả, trong đầu hắn không ngừng hiện lên cảnh thiếu nữ tử vong đau đớn trong đoạn video đen trắng. Hình ảnh lóe lên, từ cảnh tử vong đen trắng nảy đến cảnh Giang Hành ngồi một mình trên sô pha trong căn hộ, vẻ mặt đầy hối hận và sa sút.

Lý Toản nghe thấy bản thân bình tĩnh hỏi tiếp: “Giang Hạnh bị giam hơn nửa tháng, bị tiêm ma túy, bị quay video… Cô có biết nguyên nhân Giang Hạnh bị giết không?”

Ánh mắt Lâm Triều Kỳ trở nên kỳ quái, giống như lần đầu quan sát kỹ Lý Toản, cuối cùng mím môi cười thận trọng: “Bởi vì cô ta biết chuyện không nên biết, bị diệt khẩu.”

“Chuyện gì?”

“Đương nhiên là ma túy. Nhưng chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thấy đoạn video ở thị trường chợ đen mới biết được cô ta đã chết.”

“Ai giết Giang Hạnh?”

“Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, người nọ ở Lưỡi Liềm Vàng.”

Lưỡi Liềm Vàng là một trong bốn nơi sản xuất ma túy lớn trên thế giới, gần với Tam Giác Vàng, nằm ở vị trí nút giao giữa Afghanistan, Iran và Pakistan, hiện đã trở thành đường dây buôn bán ma túy liên thông Âu Á.







*Lưỡi liềm Vàng (The Golden Crescent) là tên được đặt cho một trong số hai khu vực sản xuất thuốc phiện trái phép lớn quan trọng của châu Á (khu vực kia là Tam giác Vàng), nằm ở vị trí nút giao giữa Trung Á, Nam Á và Tây Á. Khu vực này bao trùm lên phạm vi 3 quốc gia, Afghanistan, Iran và Pakistan, nơi mà vùng núi non bao quanh tạo thành hình lưỡi liềm.

Trong đó, ma túy tập trung chủ yếu ở Afghanistan – “công xưởng ma túy” lớn nhất toàn cầu. Hiện Afghanistan đang sản xuất lượng heroine nhiều gấp hai lần so với lượng chế xuất của toàn thế giới mười năm trước với hơn 97% sản lượng heroine toàn cầu có nguồn gốc từ đây. Heroine sản xuất ở Afghanistan trị giá 30 tỉ USD/năm và một phần không nhỏ trong số tiền này đang tài trợ cho bọn phiến loạn và khủng bố quốc tế, gây nên tình trạng bất ổn định ngày một lan rộng trên thế giới.

Lâm Triều Kỳ nghiêng đầu nói: “Đội trưởng Lý, anh biết tại sao tôi phối hợp như vậy không?”

Lý Toản rất biết lắng nghe: “Tại sao?”

“Vì anh chỉ là một đội trưởng hình sự một phân khu nhỏ ở thành phố ven biển của Trung Quốc, chống lại trùm ma túy lớn chiếm cứ Lưỡi Liềm Vàng nhiều năm, sẽ chết không có chỗ chôn.” Lâm Triều Kỳ cười càng thêm đắc ý: “Tôi và họ không phải quan hệ cấp trên cấp dưới mà là quan hệ hợp tác. Phố Khanh Thủy và băng đảng buôn lậu chỉ là bố trí của họ ở thành phố Việt Giang, thông qua tôi.”

“Hai tơ nhện trong mạng lưới lớn, anh đừng kiêu ngạo tự mãn khi chỉ hủy được hai sợi tơ.”

“Đội trưởng Lý, phỏng chừng một loạt hành động này của anh đã khiến họ chú ý. Anh tự cầu phúc đi, cẩn thận đừng chết bất đắc kỳ tử ngoài đường.”

“Đội trưởng Lý, nếu anh không quá thông minh thì bây giờ tôi đã thuận lợi cắt đứt khỏi quá khứ, làm một nữ cường không ngừng vươn lên.” Lâm Triều Kỳ đột nhiên nổi giận, ánh mắt đầy thù hận: “Tôi tính toán nhiều năm như vậy, anh nói hủy là hủy! Anh có bản lĩnh lắm!!”

Lý Toản không chớp mắt lấy một cái, hắn tắt ghi âm di động, nhét vào túi rồi đi ra cửa phòng thẩm vấn.

Lâm Triều Kỳ hô lên: “Lý Toản! Sao anh không nói gì?!”

Hắn không quay đầu, chỉ phất tay nói: “Đi thong thả, không tiễn.”

Hết chương 57

Bình luận

Truyện đang đọc