ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

Edit: OnlyU

Lý Toản đi đến cửa sổ gần hành lang hút thuốc, tàn thuốc rơi vào khe cửa, trong khe cửa toàn là rêu xanh mềm mềm.

Lão Tăng đến gần nói: “Bằng chứng phạm tội của Trình Khoa và Trần Tam Hắc vô cùng rõ ràng, chờ kết án sẽ chuyển giao cho tòa án xét xử, Lâm Triều Kỳ không thoát khỏi án tử hình. Đội phòng chống ma túy Cục thành phố đã tiếp nhận vụ buôn lậu thuốc phiện phố Khanh Thủy, tiếp theo sẽ có một đợt truy quét lớn.”

Lý Toản đáp: “Phố Khanh Thủy sớm nên quy hoạch.”

Lão Tăng gật đầu rồi nói tiếp: “Vụ án này liên lụy quá rộng, chúng ta phải chỉnh lý vụ án suốt đêm để trình lên, Cục thành phố dự định tiếp nhận xử lý tiếp. Cục trưởng Đồng còn dặn dò, rảnh rỗi cậu phải đến bác sĩ tâm lý.”

Lý Toản: “Đã biết.”

“Đừng có nói miệng không thôi lại lừa anh không đi. Làm nghề của chúng ta rất dễ bị bệnh tâm lý.” Anh vừa nói vừa rút một phần hồ sơ kẹp dưới nách ném cho Lý Toản: “Đây là hồ sơ cậu nhờ anh điều tra vụ giết người trong kho hàng ở ngoại ô khu Ninh An, mấy năm rồi, anh tốn không ít công sức mới moi được một phần hồ sơ từ bên Ninh An.”

Lý Toản đón lấy tập hồ sơ: “Cám ơn anh.” Hắn đổi điếu thuốc sang tay trái, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có chặn được ma túy loại mới được chuyển đi không?”

Lão Tăng đáp: “Vừa nhận được tin, đến cửa khẩu Thẩm Quyến thì chặn được. Từ Việt Giang đến Thẩm Quyến đổi mấy chiếc xe, năng lực phản trinh sát của chúng rất lợi hại.”

Lý Toản lại hỏi có ai bị thương hay không, kết quả có hai cảnh sát phòng chống ma túy bị thương nhẹ, không ai tử vong, lúc này hắn mới yên tâm. Lý Toản căn dặn tiếp: “Bảo Trần Tiệp chỉnh sửa báo cáo kết án, sau đó đưa tôi mang đến cục trưởng Đồng phê duyệt.”

“Biết rồi.”

Điếu thuốc giữa ngón tay Lý Toản cháy hết đến đầu lọc, suýt nữa hắn bị phỏng tay, tàn thuốc thật dài rơi xuống. Hắn dụi tắt đầu lọc ném xuống, sau đó cầm hồ sơ đi ra khỏi phân cục.

Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Phía đường chân trời thưa thớt vài ngôi sao, gió đêm hơi lạnh, không khí mang theo hơi ẩm của mùa xuân. Đèn đường giống như cây bạch dương cao ngất, tia sáng tĩnh mịch rọi xuống con đường sạch sẽ. Xe đạp và người đi đường nối đuôi nhau nườm nượp trên vỉa hè, đa số là cư dân phụ cận đi đến công viên hoặc từ công viên về nhà.

Bên ngoài phân cục là đường lớn, phía trước cách 10m là một ngã tư, quẹo phải đi thêm 10m nữa là tới công viên. Ở ngã tư đường có một tụ điện được vẽ lá sen màu xanh lá cây, Giang Hành mặc áo len đen cổ tròn, tay áo vén lên đến khuỷu tay đang đứng ở đó.

Người đi đường cho rằng y đang đợi đèn đỏ, đến lúc đèn xanh sáng lên, có người nhịn không được nhắc nhở y, nhưng Giang Hành chỉ cúi đầu nói một câu, người kia qua đường rồi mà vẫn còn quay đầu nhìn lại.

Từ góc độ của Lý Toản có thể thấy được một bên mặt của Giang Hành, môi y cong lên, mỉm cười lịch sự mà lại xa cách. Hắn đi đến gần Giang Hành khoảng 3 – 4 m, y bỗng quay đầu nhìn qua, vừa cảnh giác lại vừa nhạy bén.

Giang Hành vừa thấy Lý Toản, vẻ lạnh nhạt xa cách trên mặt từ từ thả lỏng, dần nở nụ cười tươi: “Tôi đi ra ngoài cũng gặp cậu, cậu nói xem có quá trùng hợp không?”

Lý Toản giật giật khóe môi, không muốn tán dóc với y về cái gọi là “làm bộ vô tình gặp được”, một tay hắn đút túi quần, hơi híp mắt lười biếng lẹt xẹt đi qua đường.

Giang Hành theo sau.

Hai người đi đến công viên Đại Phúc, ngồi xuống bàn đá dưới cây đa lớn gần cửa nói chuyện, cách hơn 10m bên tay trái là địa bàn nhảy quảng trường, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, không biết có phải nhờ có cây đa cản trở hay không, tiếng nhạc truyền đến chỗ này nhỏ đi rất nhiều.

Ít nhất nói chuyện không cần phải rống to, cũng không cần phải ngồi gần nhau là được.

Giang Hành hỏi: “Tiến triển thế nào? Thuận lợi không?”

“Có thể kết án rồi.” Lý Toản hiểu rõ y muốn biết cái gì, hắn lấy di động ra, bấm mở ghi âm rồi giơ đến trước mặt Giang Hành: “Khẩu cung của Lâm Triều Kỳ, tôi không thể xác định là thật hay giả.”

Giang Hành mặt mày nghiêm nghị, y mở ghi âm rồi đưa lên tai tập trung lắng nghe. Đoạn ghi âm chỉ ngắn ngủi hai phút đồng hồ, nói về nguyên nhân cái chết của Giang Hạnh và vị trí của kẻ chủ mưu hại chết cô.

Giang Hành nghe xong rồi nghe lại thêm hai lần, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc, nhưng không có khiếp sợ và phẫn nộ như trong dự đoán của Lý Toản, phảng phất như những câu này nằm trong phạm vi suy đoán của y.

“… Anh rất có bản lĩnh!” Ghi âm đến đây là kết thúc.

Giang Hành trả di động cho Lý Toản: “Cám ơn.”

“Thành ý của sự hợp tác.” Hắn đẩy hồ sơ lão Tăng vừa đưa lúc nãy qua Giang Hành, nhỏ giọng nói: “Thực hiện hứa hẹn. Thời gian khá lâu, có điều ghi chép rất tỉ mỉ.”

Giang Hành nghe vậy hỏi: “Cậu xem rồi?”

Lý Toản đáp: “Hồ sơ chép tay thông thường tỉ mỉ hơn đánh máy, đều là quản lý vụ án, hồ sơ tài liệu ghi chép toàn bộ quá trình, đánh máy chưa chắc không có bỏ sót.”

Giang Hành lại nói cám ơn, y không vội mở hồ sơ ra xem.

Đây là hồ sơ về vụ án mạng xảy ra trong một kho hàng ở ngoại thành Ninh An 6 năm về trước, chính là hồ sơ ghi chép về án mạng của Giang Hạnh, từ lúc nhận được tin người báo án, ảnh chụp hiện trường đầu tiên đến báo cáo khám nghiệm tử thi v.v… Toàn bộ được ghi chép trong tập hồ sơ này.

Lúc đó phân cục khu Ninh An nhận được điện thoại nặc danh báo cảnh sát, cảnh sát nhanh chóng chạy đến, mang thi thể đã cứng ngắc của Giang Hạnh về. Bọn họ lập án điều tra, tiến hành thăm dò hiện trường án mạng, khám nghiệm tử thi, nhưng không lâu sau thi thể người chết được mang đi.

Vì thế vụ án trở thành án treo.

Lý Toản lên tiếng: “Hình như anh không ngạc nhiên về nội dung đoạn ghi âm.”

“Tôi đoán được ít nhiều.” Giang Hành đáp: “Nhà họ Giang không có thù oán sâu như vậy với người khác. Trước khi chết, Giang Hạnh bị tiêm ma túy, chỉ có thể là bị diệt khẩu.” Nguyên nhân diệt khẩu liên quan đến thuốc phiện.

Giang Hành trở về quá trễ, khám nghiệm tử thi lần nữa đã không cách nào phân tích được thành phần loại ma túy tiêm vào người Giang Hạnh, nhưng không chừng báo cáo khám nghiệm của cảnh sát có ghi lại.

Lý Toản nhìn Giang Hành, dưới ánh sáng loang lổ nhiều màu sắc, không thấy rõ được nét mặt của y. Hắn tiếp tục kể lại vụ án Lâm Triều Kỳ cho Giang Hành nghe, động cơ gây án và kết quả giống như họ suy đoán, không chênh lệch quá lớn.

“Phía sau vụ buôn lậu hải cảng và sản xuất ma túy đều có dấu vết phạm tội của cùng một cá nhân hoặc một băng đảng tội phạm, từ 6 – 7 trước đã bắt đầu an bài. Quy mô lớn, thâm nhập sâu, không dễ diệt trừ.” Hắn đột nhiên ung dung nói: “Chỗ tốt là nắm được hai đầu dây, thuận theo đó kéo xuống, sớm muộn gì cũng một lưới bắt hết.”

Giang Hành nhìn đồng hồ nói: “Tám giờ, chưa muộn lắm. Ăn cơm chưa?”

Lý Toản nhìn theo tầm mắt của Giang Hành, thấy y đeo một cái đồng hồ đeo tay trang nhã khiêm tốn, hắn đứng dậy nói: “Chưa ăn.”

“Trong nhà có nấu cháo hải sản.”

Lý Toản đi được vài bước bỗng khoanh tay xoay người lại, nói với Giang Hành – người không coi bản thân là khách, trình độ mới gặp như đã quen có thể so với nước máy: “Anh bạn, đã nói sẽ không ở lâu, xong việc đi ngay, anh không quên đó chứ?”

“Đương nhiên không quên. Từ trước đến giờ tôi luôn nhất ngôn cửu đỉnh, không lừa gạt người khác, đặc biệt là bạn của tôi.” Giang Hành đi tới, rất tự nhiên khoác vai Lý Toản, như hai anh em tốt thẳng thắn trong sáng. Y nói tiếp: “Nhưng tôi chưa xong việc mà, đúng không?”

Vai trái Lý Toản run lên, hắn hất cánh tay đang khoác trên vai xuống. Lý Toản thầm nghĩ chuyện mà Giang Hành muốn làm chẳng phải là điều tra nguyên nhân cái chết của Giang Hạnh sao? Hiện giờ có tung tích của hung thủ hại chết Giang Hạnh, thành phố Việt Giang không còn lý do khiến y lưu lại.

Giang Hành biết rõ Lý Toản đề phòng y rất cao, trước kia hoài nghi y phạm tội, bây giờ nghi ngờ y có mưu đồ bất chính… Được rồi, đúng là tâm tư y không thuần khiết, có ý đồ bất chính.

“Không nể tình bạn cùng trải qua sống chết của chúng ta thì cũng nên nể tình bạn thâm sâu giữa cha mẹ chúng ta chứ, đừng quá kháng cự như vậy được không? Về nhà, đừng quá soi mói, nói về nhà thuê nghe không có tình cảm gì cả.” Giang Hành rất biết cách khiến bản thân sống vô cùng tình cảm, cuộc sống luôn đầy thú vị.

“Cháo hải sản là món sở trường của tôi, chảo hải sản đúng chuẩn Hong Kong, trước đây tôi có học với đầu bếp. Đội trưởng Lý nể mặt, đánh giá thử xem sao?”

Y đã nói như vậy rồi, không nể mặt thì có vẻ hắn quá hẹp hòi. Huống chi hắn không phải là người nhỏ mọn.

Cuối cùng Lý Toản gật đầu, hai người sóng vai bước đi.

Đến cổng công viên, Lý Toản lên tiếng: “Tình bạn cùng trải qua sinh tử? Anh khoác lác hay nhỉ!”

Giang Hành bắt đầu nói xàm: “Vụ nổ tàu hàng lần trước đó, chúng ta suýt nữa chết cùng nhau, ngay cả tro cốt cũng sẽ chôn cùng nhau. Còn lần nắm tay nhau chạy thoát khỏi phố Khanh Thủy nữa, phía sau là đám côn đồ đuổi theo, còn bắn nhau kịch liệt, mấy chuyện này không tính là cùng trải qua sống chết sao? Người bình thường đã sớm kết nghĩa vườn đào rồi.”

Lý Toản oán thầm trong lòng, người bình thường có uống say rồi hôn nhau không? Còn là hôn lưỡi!

Khóe mắt Giang Hành luôn từng giờ từng phút chú ý đến Lý Toản đi bên cạnh, mỗi lần đi ngang qua cột đèn, ánh đèn sáng rõ, lồng ngực y sẽ run lên, một cái, hai cái… hơi loạn nhịp.

Ánh đèn càng sáng càng thấy rõ gương mặt Lý Toản, ngay cả mấy nốt ruồi màu nâu cực nhỏ cũng thấy được rõ ràng. Mí mắt hơi rũ xuống, mí mắt hai mí cong cong kéo dài tới khóe mắt thì nhạt đi. Lúc nhìn lên thì hai mí càng sâu càng thấy rõ, đôi mắt sáng như sao, tĩnh lặng như hồ nước lạnh lẽo, lại sắc lạnh như lưỡi dao.

Dù đã say vẫn bộc lộ tính xâm lược bẩm sinh.

Trái tim Giang Hành đập loạn nhịp, trái tim y vốn như một cánh đồng hoang vu, mênh mông bát ngát, bình yên tự do, bỗng có một đốm lửa nhỏ rơi xuống, lửa cháy lan trên đồng cỏ, bùng cháy hừng hực oanh oanh liệt liệt khiến y choáng ngợp không biết phải làm sao.

Y nghe Lý Toản hỏi: “Anh thích đàn ông?” Giọng nói của hắn chậm lại, dường như đang do dự có nên thẳng thắn hay không, tâm lý không tán đồng lại sợ xúc phạm giới tính người khác.

Đây là sự ôn hòa trong lơ đãng của Lý Toản.

Giang Hành “ừ” một tiếng, nếu không đi gần thì có lẽ hắn đã không nghe được, vì bài nhạc nền nhảy quảng trường ở đây quá lớn.

Thẳng thắn thừa nhận còn khiến người ta không được tự nhiên hơn che che giấu giấu. Hai tay đang đút túi quần của Lý Toản không tự giác vuốt nhè nhẹ, cố gắng thiện ý nhắc nhở: “Tôi không phải.”

Giang Hành đáp một tiếng, không có phản ứng quá lớn như mất mát khổ sở v.v…, nét mặt cũng không thay đổi gì nhiều nhưng có thể khiến người ta nhìn ra y đang hưởng thụ bầu không khí vui vẻ hòa thuận của buổi đêm thành thị. Qua một lúc lâu y mới mở miệng nói: “Đội trưởng Lý từng có bạn gái?”

Lý Toản đáp: “Chưa yêu đương không có nghĩa tôi là đồng tính luyến ái.”

Đúng là hắn chưa từng hẹn hò yêu đương với ai, khi còn trẻ thì đi theo các chú bác từng chăm sóc hắn học kiến thức trinh sát, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, căn bản không có sức lực và tâm trí cho tình đầu.

Sau này gặp biến cố lớn, càng không có tâm tư nghĩ đến ái tình.

Giang Hành im lặng một lúc lâu, đột nhiên kinh ngạc nói: “Cậu sống 29 năm mà chưa từng nắm tay ai, thậm chí thầm mến cũng chưa từng?” Y lầm bầm cảm thán: “Đội trưởng Lý thật ngây thơ.”

Lý Toản: “…” Tên bỉ ổi!

Giang Hành biết chừng mực, y cười híp mắt nói: “Tôi là bẩm sinh. Nhưng đội trưởng Lý yên tâm, tôi không bẻ cong thẳng nam. Bẻ cong thẳng nam, thiên lôi đánh chết.” Điều kiện tiên quyết là Lý Toản thật sự là thẳng nam.

Hắn “à” một tiếng, không quá hứng thú với thế giới gay của bọn họ.

Đề tài dừng ở đây, hai người ăn ý không nói tiếp, đồng thời không nhắc đến nụ hôn nồng cháy sau khi uống say tối hôm đó.

Lý Toản không muốn nhắc đến, Giang Hành thì không muốn lợi dụng một nụ hôn ý loạn tình mê sau khi say rượu. Với sự ngạo mạn từ sâu trong xương tủy của y, y khinh thường việc lợi dụng ái muội trong trạng thái không tỉnh táo thiếu kiên định để góp một viên gạch vào con đường theo đuổi ái tình của y.

Giang Hành thường treo nụ cười trên mặt, tính cách coi như ôn hòa lịch sự, nhưng thực tế lại thường làm vài hành vi khác người. Gia thế, giáo dưỡng, chỉ số thông minh… luôn ưu tú hơn người bình thường, có thể nói Giang Hành là tầng trên của kim tự tháp xã hội, có sự kiêu ngạo bẩm sinh.

Y muốn có được tình cảm này, tất nhiên là phải quang minh lỗi lạc, rực rỡ lóa mắt, đương nhiên phải chính trực, hoàn mỹ không tỳ vết.

Giang Hành lên tiếng: “Lý Toản, tôi thích cậu.”



Mấy hashtag đang bùng nổ hiện nay chính là:

#Tập đoàn Triều Nhật.

#Lâm Triều Kỳ.

9 giờ sáng, trang web chính thức của phân cục Khu Đông Thành đăng ba thông báo, nói rõ về quá trình điều tra phá án, thứ nhất là vụ án đốt xác 17/02, thứ hai là vụ cháy nghiêm trọng ở Viện nghiên cứu hóa học đại học Việt Giang làm 15 người chết 6 năm trước do có người phóng hỏa, thứ ba là vụ án xưởng sản xuất ma túy khu Ninh An, liên quan đến buôn thuốc phiện ở phố Khanh Thủy.

Vụ án nào cũng khiến dư luận bùng nổ, tất cả đều lên hot search khiến xã hội xôn xao thảo luận.

Đáng sợ hơn là tất cả các vụ án đều có liên quan đến tập đoàn Triều Nhật, hung thủ vụ án đốt xác là Lưu Thừa Triệu – tổng giám đốc tập đoàn Triều Nhật, mấy ngày trước vụ này đã sôi sục khắp internet.

Sau đó vợ của Lưu Thừa Triệu, Lâm Triều Kỳ đứng ra tổ chức họp báo, PR mạnh mẽ khiến người ta thông cảm cho hoàn cảnh mà cô ta gặp phải.

Kết quả chưa tới hai ngày sau, mấy cú twist cực mạnh liên tục đập vào mặt mọi người.

Thì ra Lâm Triều Kỳ mới là kẻ đáng sợ nhất, cô ta không chỉ liên quan đến vụ phóng hỏa giết 15 bạn học kiêm đồng nghiệp, mà còn là bà chủ đứng sau xưởng sản xuất ma túy, đồng thời còn điều khiển nguồn cung ma túy xuất phát từ phố Khanh Thủy, buôn bán ma túy bắt đầu từ rất lâu, phạm vi cực lớn.

Nhớ lại những hình ảnh của Lâm Triều Kỳ trong video hôm họp báo, cô ta đỏ cả hai mắt, dáng vẻ kiên cường bất khuất, sau đó tiếp quản tập đoàn Triều Nhật, trở thành thành viên hội đồng quản trị có tiếng nói lớn, kết hợp với hàng loạt tội ác mà cô ta gây ra sau lưng như giết người và buôn bán ma túy, quả thật Lâm Triều Kỳ khiến người ta sợ hãi cực độ.

Giống như bộ phim huyền bí mà không phải hiện thực.

Nếu không phải trang web của cảnh sát thông báo, bằng chứng vô cùng chính xác rõ ràng thì cư dân mạng cười vào mặt. Với những hành vi của Lâm Triều Kỳ, cư dân mạng vừa sợ hãi vừa suy đoán, không biết đằng sau vụ Lưu Thừa Triệu giết người đốt xác có bàn tay của Lâm Triều Kỳ hay không?!

Tuy suy đoán táo bạo nhưng lại tiếp cận chân tướng.

Từ lúc thông báo được phát ra đến khi lên hot search rồi đạt trình độ cực hot toàn dân thảo luận tốn tầm hai tiếng đồng hồ. Đến 1 giờ chiều, các đề tài liên tục bùng nổ trên hot search chính là:

#Người vợ đáng sợ bản hiện thực.

#Ác chi hoa.

# Lâm Triều Kỳ ma quỷ tái thế.

Lúc này không cần tốn tiền PR, trên mạng ùn ùn xuất hiện các đề tài thảo luận, về nhân tính, về tâm lý biến thái và phạm tội, về đau thương vĩnh viễn không thể chữa lành của gia đình người bị hại.

Tập đoàn Triều Nhật bị cảnh sát kinh tế điều tra kỹ càng, cổ phiếu sụt giảm, lần này không thể cải tử hồi sinh được nữa.

Tập đoàn phát hành cổ phiếu lớn như vậy nhanh chóng trở nên trống rỗng, chưa tới một năm thì tuyên bố phá sản, bị chính phủ tiếp quản bán đấu giá xây dựng lại. Một điều buồn cười là tập đoàn Triều Nhật phá sản không khiến thành phố Việt Giang rung chuyển gì lớn, chỉ vỏn vẻn hạ GDP khu Bắc Điền.

Có thể trước đây tập đoàn Triều Nhật độc quyền thương nghiệp, bức tử nhiều công ty nhỏ, bá đạo ngăn cản các tập đoàn xí nghiệp khác gia nhập cảng Bắc Điền. Một khi tập đoàn Triều Nhật vừa ngã xuống lại thúc đẩy cạnh tranh cảng Bắc Điền. Sau một thời gian trì trệ, kinh tế cảng Bắc Điền lại phục hồi và phát triển, cảnh tượng thịnh vượng phồn vinh.

Nhưng Lưu Thừa Triệu – kẻ tự cho là không thể thay thế – lại không thấy được, vì hắn phạm tội vô cùng ác liệt, lại biết rõ mà không báo, bao che cho hành vi phạm tội của Lâm Triều Kỳ, cuối cùng bị tuyên án tử hình.



Cảnh sát hình sự phân cục khu Đông Thành uể oải hoan hô, bọn họ thức liên tục nhiều đêm vì vụ án này, bây giờ kết án nhưng ai cũng mệt mỏi không có tinh thần.

Hai mắt thâm quầng to tướng của Vương Đang Đang đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cậu có cảm giác mấy con chữ trong màn hình đang nhảy múa. Cậu ngáp một cái, giọng mũi đặc sệt nói: “Trần Tiệp, lần này chúng ta có thể xin được máy chủ dung lượng lớn không?”

Trần Tiệp uống nước táo đỏ, ánh mắt vô thần nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Lão Tăng nằm xuống thẳng hàng với cô, hai mắt đồng dạng thâm quầng, dáng vẻ  như thận bị sấy khô. Quý Thành Lĩnh nhìn bọn họ, lại quay đầu nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch đang nằm hoặc ngồi của mấy người khác, cậu nhịn không được cũng kéo ghế nằm liệt.

Quý Thành Lĩnh yếu ớt nói: “Đội trưởng Lý nói tối nay mời chúng ta đi ăn đồ nướng.”

Trần Tiệp cũng yếu ớt đáp: “Ừa.”

Lão Tăng hỏi: “Cậu ta chạy đâu rồi?”

Quý Thành Lĩnh đáp: “Không biết. Buổi trưa ra ngoài đến giờ chưa quay lại.”

Anh lại hỏi: “Gần đây có phim điện ảnh gì không? Đề cử xem.”

Quý Thành Lĩnh đề cử mấy bộ phim điện ảnh được chấm điểm cao, hai người tiếp tục đề tài này, tiện thể mời Trần Tiệp cùng xem.

Cô cám ơn rồi lắc đầu từ chối, cô nói muốn tiết kiệm chút sức lực còn sót lại để đu ái tình tuyệt mỹ, dạo này lương thực ít đến thảm thương, chỉ đành dựa vào chút đường ít ỏi trước kia mà kéo dài mạng sống.

Quý Thành Lĩnh nghe mà không hiểu mấy lời kỳ quái của cô, cậu quay đầu trò chuyện câu được câu không với lão Tăng.

Lý Toản mà bọn họ nhắc tới hiện đang ở trong bệnh viện, thăm hỏi Vệ Mạn Quân và Thái Tú Anh gần như đã khỏi thương tích, thuận tiện đưa Quan Kim đến.

Trong phòng bệnh, Quan Kim đang nói chuyện với Thái Tú Anh. Bên ngoài, Vệ Mạn Quân đã làm xong thủ tục xuất viện, đang đứng trước mặt Lý Toản.

Vệ Mạn Quân lên tiếng: “Tôi đã thấy tin tức, kẻ hại chết Minh Minh không thoát một tên. Đồng chí cảnh sát, cám ơn cậu.”

Lý Toản: “Không có hai dì trợ giúp, vụ án sẽ không tiến triển thuận lợi như vậy.”

Thù hận của Vệ Mạn Quân đã tiêu tan hơn phân nửa, bà đã báo thù cho con gái, nhưng dù vậy Vệ Minh vĩnh viễn không thể quay về. Nỗi đau này không thể hóa giải, không cách nào tiêu tan dù kẻ thù có chết nhiều lần đi nữa, suốt quãng đời còn lại nó sẽ không ngừng dằn vặt bà, ở bất cứ nơi đâu, bất kỳ thời điểm nào.

Vệ Mạn Quân không nhiều lời, bà nói cám ơn rồi rời đi.

Trên hành lang thật dài trắng bệch và sáng loáng của bệnh viện, lưng Vệ Mạn Quân còng xuống, dường như không còn sức lực đứng thẳng được nữa.

“Két” một tiếng, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, Quan Kim ló đầu ra nhìn Lý Toản: “Mẹ gọi anh vào.” Hắn nói xong bước ra, đỡ cửa cho Lý Toản đi vào.

Thái Tú Anh bị thương nặng hơn Vệ Mạn Quân, phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm, tiền thuốc men được những nhà hảo tâm trong xã hội quyên tặng.

Thái Tú Anh ngọ ngoạy muốn ngồi thẳng lên, Lý Toản đi tới giúp thì bà đẩy tay hắn ra: “Tôi có thể tự ngồi dậy, cám ơn.” Thái Tú Anh ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Lý Toản hỏi: “Lúc nào tôi có thể mang tro cốt Quan Ngân đi?”

Hắn đáp: “Lúc nào cũng được, làm vài thủ tục đơn giản là được.” Hắn ngồi xuống nói: “Sau này dì có dự định gì?”

Thái Tú Anh đáp: “Đưa Quan Ngân và Quan Kim về nhà, người chết lá rụng về cội.” Bà nói ra dự định của mình: “Quan Ngân mua một căn hộ nhỏ trong thành phố, tôi nghe nói đang trả khoản vay, tôi định nhờ người bán đi. Còn một triệu tên cầm thú Lưu Thừa Triệu gửi vào tài khoản, có thể làm phiền đồng chí giúp tôi trả lại không? Quyên góp hay là đưa cho nhà nước, tùy cậu xử lý.”

Lý Toản đồng ý: “Tôi sẽ nhờ người giúp.”

Thái Tú Anh: “Cám ơn.”

Hai người im lặng một lúc lâu, Thái Tú Anh xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà, thời gian trôi qua từng giây từng phút, bà bỗng mở miệng: “Đồng chí cảnh sát, tôi không còn việc gì nữa.” Ngụ ý chính là tiễn khách.

Lý Toản gật đầu đứng lên, vốn tưởng Thái Tú Anh sẽ không nói gì nữa chợt nghe bà khàn khàn hỏi: “Quan Ngân bị ức hiếp như vậy, cậu nói xem, sao con bé không về nhà?”

Hắn im lặng chốc lát, cuối cùng an ủi đơn giản: “Có lẽ là không muốn liên lụy người nhà.”

Bà lắc đầu, sau đó cứ liên tục lắc đầu như vậy, bà hiểu rõ tại sao Quan Ngân không về nhà tìm giúp đỡ hơn bất kỳ ai, vì nhiều năm qua bà trọng nam khinh nữ, Quan Ngân không nhìn thấy hy vọng từ chính gia đình của cô.

Lý Toản đi ra khỏi phòng bệnh, lúc đóng cửa thoáng liếc thấy Thái Tú Anh bụm mặt khóc nỉ non đầy đau đớn, tự trách và hối hận.

Quan Ngân bị ức hiếp, tứ cố vô thân, có lẽ cô từng có ý nghĩ quay về nhà, tìm kiếm sự ấm áp của gia đình, nhưng từ trước đến giờ Thái Tú Anh luôn lơ là không quan tâm đến cô chính là nguồn gốc khiến cô tự ti từ sâu trong nội tâm. Quan Ngân không dám hy vọng xa vời gia đình sẽ giúp đỡ, càng sợ ánh mắt thất vọng của mẹ, thế nên cô chọn cách một mình anh dũng chiến đấu.

Lúc này Thái Tú Anh đang vô cùng hối hận trong phòng bệnh, bà đã làm gì mới khiến Quan Ngân đến chết vẫn nghĩ mẹ không yêu cô?

Bà thật thất bại!

Bà cho rằng một đứa con khỏe mạnh thông minh có tương lai sáng sủa thì không cần quá nhiều yêu thương, bà lơ là con gái suốt từ bé đến lớn, trách cứ và đòi hỏi, cuối cùng hại chết con ruột của bà.

Nếu như bà không cố chấp, không bất công như vậy thì dù không luôn công bằng, ít nhất sẽ khiến Quan Ngân biết cô được gia đình yêu thương, có phải con gái bà sẽ trở về nhà vào lúc bất lực nhất?

Có phải Quan Ngân… sẽ không chết?



Lý Toản ngậm điếu thuốc, y tá nhắc nhở hắn trong bệnh viện cấm hút thuốc, hắn đành nhét điếu thuốc lên vành tai, đi đến khu nghỉ ngơi ngoài bãi cỏ dưới lầu phơi nắng.

Phơi nắng đến khi mơ mơ màng màng ngủ thì bỗng có một bóng mờ che khuất trước mặt, hắn mở mắt ra liền thấy gương mặt gần trong gang tấc của Giang Hành.

Lý Toản ngồi im bất động, không ngạc nhiên ngồi thẳng khiến hai người bị cụng đầu. Hắn chớp mắt mấy cái, mở miệng nói: “Tôi hy vọng đây là trùng hợp.” Không phải là cố ý theo dõi.

“Là trùng hợp.” Giang Hành chống lưng ghế xoay người lại, ngồi xuống cạnh Lý Toản: “Thỉnh thoảng tôi sẽ đến bệnh viện nhìn một chút. Tôi nhớ mẹ của Vệ Minh và Quan Ngân… và cả Mai Quyên đều đang ở bệnh viện.”

Lý Toản vừa trả lời vừa nhích qua một bên, cố gắng giữ khoảng cách với Giang Hành, còn đặc biệt giải thích: “Tôi không phải thằng khốn nạn thích chơi trò mập mờ trong tình cảm, cũng không phải kỳ thị anh, tôi chỉ tỏ rõ thái độ.”

Ngày đó trên đường về nhà đột nhiên nghe Giang Hành thổ lộ, bề ngoài Lý Toản vẫn giữ bình tĩnh không đáp ứng nhưng thật ra trong lòng bị dọa đến ngớ người.

Hắn không ngờ Giang Hành sẽ thình lình thổ lộ như vậy, dưới tiếng còi xe hơi không kiên nhẫn và tiếng nhạc nhảy quảng trường, Giang Hành thổ lộ nhẹ bẫng, vừa đột ngột lại vừa như đang nói đùa.

Nhưng tệ nhất là Giang Hành nghiêm túc, y không nói chơi, càng không đùa giỡn hắn.

Lý Toản đau đầu, trịnh trọng từ chối.

Hiển nhiên Giang Hành không có ý định tiếp thu lời từ chối của hắn.

Y liếc mắt nhìn Lý Toản, kỳ quái nói: “Tôi biết, cậu không cần giải thích. Trò chuyện bình thường mà thôi, tôi không đùa giỡn lưu manh.”

Sau khi thổ lộ xong, Giang Hành vẫn giữ dáng vẻ ung dung tự tại như trước, thậm chí không nhìn ra y có động tác gì gọi là theo đuổi người ta. Ngược lại Lý Toản cố sức giữ khoảng cách, khiến thỉnh thoảng hắn hoài nghi có phải bản thân đang phản ứng thái quá hay không.

Nhưng hắn không có hiểu biết gì về giới gay, lẽ nào họ tỏ tình xong, bị từ chối thì sẽ từ bỏ, sau đó chuyên tâm làm bạn bè?

Hết chương 58

Bình luận

Truyện đang đọc