ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

Edit: OnlyU

Phòng vệ sinh công cộng trong tòa nhà Tích Lưu đồ sộ được dọn vệ sinh hơn mười lần mỗi ngày, ngay cả trong góc kẽ cũng sạch sẽ sáng bóng, hương chanh tẩy mùi tràn ngập không gian không lớn không nhỏ.

Sau khi bầu không khí xấu hổ và khẩn trương biến mất, một loại không khí mập mờ khác chầm chậm lưu động trong không gian, tình cảnh im ắng không tiếng động càng thúc đẩy bầu không khí này bao trùm toàn bộ tay chân và cơ thể như thủy triều, thình thịch thình thịch… Ai? Nhịp tim của ai đang khua chiêng gõ trống?

Lý Toản chợt nhận ra tiếng tim đập kịch liệt đến từ lồng ngực hắn, bàn tay đang chống lên vách tường siết lại, nóng bỏng như chạm vào lửa, hắn ngượng ngùng thu tay, liên tục lùi ra sau, thân trên cũng ngửa ra sau, cố gắng rời xa Giang Hành, tránh cho trái tim đột ngột nhảy ra ngoài, máu chảy đầm đìa hù người ta chạy mất sẽ không hay.

Lý Toản biết bản thân đang suy nghĩ miên man, toàn là những chuyện không đâu, nhưng vì hiện tại hắn không biết phải đối mặt với Giang Hành thế nào.

Cảm giác này rất kỳ quái, hắn cau mày nghĩ, thế nhưng không tệ, hắn không có ý định rút lại lời tỏ tình.

Giang Hành đi rửa tay, rút khăn giấy hút nước tỉ mỉ lau khô ngón tay, ngay cả nước giữa những kẽ tay cũng được lau sạch, sau đó y xoay người lại, vừa kéo cà vạt hoa văn lẳng lơ vừa nói với Lý Toản: “Đội trưởng Lý, qua đây.”

Hắn quay đầu quan sát y, không cách nào nhìn ra y đang suy nghĩ gì qua nét mặt.

Lý Toản tiến lại gần, không hề sợ hãi, hắn đi đến trước mặt Giang Hành, ánh mắt dừng lại ở cái cằm trắng, dời xuống một chút, ánh mắt đảo qua hầu kết nhô ra, rơi xuống cổ áo hơi xộc xệch và cà vạt kéo lỏng, đến xương quai xanh như ẩn như hiện trong cổ áo trắng.

Hiện tại Giang Hành giống một con hồ ly nghìn năm tu luyện đắc đạo, không hề cố kỵ bộc lộ hết vẻ cợt nhả không nơi che giấu.

Y giơ ngón tay chạm vào giữa cổ Lý Toản, như có như không vuốt nhẹ, lòng bàn tay dán vào lỗ tai đối phương, hơi xoa nắn vành tai rồi nhanh chóng buông ra, như trêu đùa, như trấn an, lại giống như ve vãn.

Cuối cùng bàn tay vòng ra sau gáy, toàn bộ lòng bàn tay to đè xuống gáy Lý Toản, ngón tay hơi cong một chút là cả bàn tay sẽ nắm lấy cần cổ đối phương, nhưng y không làm vậy.

Giang Hành hiểu rõ, nếu y dám nắm cổ Lý Toản, ngay giây sau y sẽ bị hắn bẻ gãy cổ tay, mà sau đó, cuộc hẹn hò đầu tiên sau khi tỏ tình cạnh bồn tiểu trong toilet sẽ là hẹn hò ở khoa xương khớp trong bệnh viện.

Giang Hành cúi đầu, y ngừng một chút, giương mắt nhìn thẳng vào mắt Lý Toản, sau đó hôn xuống.

Mới đầu là môi dán môi, không ai nhúc nhích. Một bờ môi hơi lạnh lẽo, bờ môi kia thì ấm áp hơn một chút, có điều rất nhanh đã không thể phân biệt rõ nhiệt độ của ai cao thấp thế nào. Đôi môi mềm mại, rất thoải mái, khơi gợi xung động muốn nếm thử thật sâu.

Hứng thú chợt tới, liền tùy tâm mà phát động.

Không biết là ai chủ động trước, dù sao khi hai người thoáng hoàn hồn thì đôi môi hai người đã quấn vào nhau. Vươn đầu lưỡi liếm láp lẫn nhau, quấn quít lấy nhau, sau đó không yếu thế cắn lấy nhau như muốn ăn luôn vào bụng, kịch liệt như đang đánh trận.

Bàn tay vòng sau gáy Lý Toản của Giang Hành đã đổi thành ôm lấy gò má hắn, hai bàn tay đều ôm mặt hắn, chèn ép gắt gao, lại đang liều mạng kiềm chế xúc động muốn cắn nát đối phương, thế nên trong khi vẫn đang áp chế có thể nhận ra chút dịu dàng ôn hòa từ y.

Hàm răng Giang Hành cắn lấy môi Lý Toản, dùng sức nhẹ nhất nhưng vẫn khiến hắn đau, y vốn nên dừng lại, nhưng y không ngừng được.

Môi trên Lý Toản bị cắn rách da, hắn bị đau cau mày, vừa lơ là một chút đã bị công thành đoạt đất.

Hàm răng, trong môi, cả hàm trên hàm dưới và đầu lưỡi, không chỗ nào là không được “viếng thăm”, cảm giác như sắp bị nuốt vào bụng quá mức kinh hãi, khiến Lý Toản nắm lấy tóc sau gáy Giang Hành, dùng sức mới miễn cưỡng kéo y ra.

Lý Toản xin thề, giây phút khi hai người tách ra, hắn còn nghe được một tiếng “ba”, giống hệt tiếng nút gỗ rút ra khỏi miệng chai. Hắn thở phì phò, khó tin nói: “Con mẹ nó, anh tưởng đang nhai cao su hả?!”

“Gắn bó keo sơn, ví dụ như vậy.” Hô hấp Giang Hành cũng rối loạn, trán chạm vào trán Lý Toản, ánh mắt nóng bỏng.

Lý Toản: “Anh quá kích động.”

Giang Hành: “Em nên cúi đầu nhìn xem.”

Hắn liếc nhìn xuống, thầm chửi tục một tiếng rồi nói: “Trong toilet mà anh cũng cứng được?”

“Trọng tâm không phải là địa điểm, mà là tôi cùng ai, đang làm cái gì.”

Giang Hành sửa đúng, đồng thời nói: “Em cũng có cảm giác, đội trưởng Lý.”

Lý Toản chưa từng phát hiện thì ra một nụ hôn có thể phá hủy hết uy lực của hắn, hắn hoàn toàn bị cám dỗ.

“Lưỡng tình tương duyệt, thuận theo tự nhiên.” Giang Hành thẳng thắn nói: “Không kỳ quái.”

Lý Toản ôm lấy lưng Giang Hành, vùi mặt vào vai y, nhắm mắt nói: “Chịu đựng.”

Giang Hành thở dài, đối với Lý Toản thì vẫn còn quá sớm, chưa đến thời điểm, nước chảy thành sông của y không phải là hiện tại, thời gian họ rơi vào lưới tình vốn không giống nhau.

Y phải chờ một chút, chờ tình cảm của Lý Toản theo kịp y.

“Hay là tôi giúp em.”

“Miễn đi.” Lý Toản từ chối: “Nơi công cộng, kiềm chế một chút.”

Hai người ở trong toilet chờ thêm vài phút đồng hồ, chờ bình tĩnh tâm trạng, sửa sang quần áo rồi một trước một sau bước ra, gặp phải một cô gái ở cửa phòng vệ sinh.

Ánh mắt cô gái khá kỳ lạ nhìn hai người, chờ Lý Toản và Giang Hành đi thật xa rồi cô mới thì thầm: “Thanh niên bây giờ dễ nổi nóng, chút chuyện nhỏ cũng đánh nhau, không bằng ra đầu đường mua cốc trà lạnh nguôi giận.”

Lý Toản ho nhẹ một tiếng, da mặt dày có chỗ tốt là không hề cảm thấy thẹn với đôi môi bị cắn rách, cứ quang minh chính đại đi sóng vai với Giang Hành.

Gần 12 giờ khuya, rất nhiều tầng và phòng làm việc trong tòa nhà đã tắt đèn, thang máy đi xuống hầm đậu xe vẫn còn một tốp thành phần trí thức vừa mới tan làm. Lúc cửa thang máy mở ra, các cô gái đang cười đùa với nhau ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Hành và Lý Toản, họ không hẹn mà cùng sửng sốt, sau đó yên lặng lùi ra sau một bước, nhìn hai người tiến vào thang máy.

Mấy cô gái đứng sát thang máy ôm cặp hồ sơ che gương mặt đang nóng lên, ánh mắt mà chỉ bạn bè mới hiểu: Vai rộng chân dài, cao hơn 1m8, bắp tay săn chắc mạnh mẽ, không phải thùng rỗng, suy đoán có cơ bụng! Cử chỉ ngay thẳng không mập mờ, ăn mặc thỏa đáng, tùy tiện kiêu ngạo, cầm thú nhã nhặn bại hoại… Các chị em, mị có thể!

Lý Toản đẩy vành mũ lưỡi trai, cảm nhận được rõ ràng sau lưng rất náo nhiệt, nhưng hắn không biết lý do. Giang Hành khoát tay lên vai hắn, người này có thói quen đè trọng lượng mấy chục kg lên người hắn.

“Anh không biết anh nặng bao nhiêu cân hả?”

“Tôi hơi mệt.”

“Tôi không phải cái giường.”

“… Tôi còn hơi mệt.” Giang Hành dựa đầu vào vai Lý Toản, đúng là quá làm khó y, người cao hơn 1m8 mà làm động tác nghiêng đầu bẻ cổ nép vào người hắn như chim nhỏ, y khó nén uể oải nói: “Sau lưng tôi còn đau, vừa nãy ráng ngồi mấy tiếng đồng hồ, sau đó trong toilet… Em đột nhiên… Tôi quá khẩn trương, cả người căng cứng, bây giờ thả lỏng lại đau nhức.”

Phần lưng và vai Giang Hành còn chưa tháo băng đã bị Lý Toản kéo đi hẹn hò, ghế dựa trong phòng hòa nhạc không thể nằm cũng không thể dựa, đúng là đau đớn khó chịu.

Lý Toản nghĩ như vậy, hắn hiếm khi mềm lòng bèn vòng tay ôm ngang hông Giang Hành, nửa ôm nửa dìu, giọng nói nhỏ lại, dù không quen nhưng ráng học cách cư xử dịu dàng hơn: “Dựa vào một chút, sắp về tới rồi. Lát nữa tôi lái xe, anh ngủ một lát, về đến nhà sẽ gọi anh.”

Giang Hành: “Ừm.”

“Ting~”, cửa thang máy mở ra, đã đến hầm đậu xe.

Hai người không để ý đến ai bước ra khỏi thang máy, mấy cô gái bên trong đồng loạt im lặng, bầu không khí quỷ dị.

“Người yêu?”

“Cử chỉ chính trực không mờ ám Schrodinger?”

“Mị thất tình rồi!”

“Sấm sét trong toilet!”



Lại im lặng một lúc, bỗng một cô gái đấm ngực giậm chân kêu lớn: “Tôi bị nghịch cp rồi!! Tôi không sống nổi… Tôn nghiêm! Mặt mũi! Không có, mất ráo!!! Cút con mẹ nó ái tình tuyệt mỹ gì đó đi!!”

Lý Toản mở cửa xe cho Giang Hành vào, thật xa còn nghe được âm thanh trong thang máy, hắn không khỏi cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Y cười cười: “Có lẽ là thần tượng công khai tình cảm, fan sụp đổ.”

Đúng là nghe được mấy chữ “ái tình”, “cp”, Lý Toản không nghi ngờ nhiều, hắn luôn vô cảm đối với mấy vấn đề này, thế là hắn đóng cửa xe, vòng qua ghế lái, khởi động xe lái về nhà.

Lúc về đến nhà đã gần 1 giờ sáng, khu dân cư yên tĩnh, không có mấy bóng đèn, Lý Toản đóng cửa lại, đứng ở huyền quan đổi giày.

Giang Hành vào phòng khách cởi áo vest và cà vạt, mặc áo sơ mi cúi đầu tháo đồng hồ đeo tay ném lên đống quần áo, sau đó y cởi dây lưng, quần lỏng ra tuột ngang hông, chân trần tiến vào phòng tắm.

Lý Toản dựa tủ giày thưởng thức một màn này, trong lòng thầm nghĩ dù là nam hay nữ thì quá trình cởi quần áo luôn là gợi cảm nhất, câu này quả không sai.

Phía sau chậu cây cạnh ti vi là một cái giường xếp trong góc phòng, đó là giường ngủ của Giang Hành trong căn hộ này hơn mấy tháng này. Sàng giường cứng rất khó chịu, không gian phòng khách không lớn, mỗi đêm còn phải đẩy bàn trà ra, sáng hôm sau đẩy lại, rất phiền phức.

Hai ngày trước Giang Hành vẫn còn nằm viện, hôm qua mới về nhà, uống thuốc có thành phần an thần nên tối qua nằm tạm trên sô pha một đêm, sáng dậy mới thấy hai chân đã rơi xuống đất.

Lý Toản thoải mái ngồi trên sô pha, nét mặt bình tĩnh, không nhìn ra nội tâm đang nghĩ gì.

Lúc tắm Giang Hành đã tháo băng vãi, phần lưng bị bỏng đã kết vảy, vảy nhỏ thô ráp màu nâu đen giống như hình xăm lớn, nằm trên làn da trắng của y vẫn sinh ra mỹ cảm.

Lý Toản lắc lắc đầu, thầm nghĩ đại khái chính là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, vảy xấu xí cũng thành gương mặt đẹp.

Giang Hành vừa lau tóc vừa ngồi xuống bàn trà, đối diện Lý Toản nói: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Ngày mai đổi giường khác.”

Động tác lau tóc của y khựng lại, nhướng mày nói: “Là ý tôi đang nghĩ?”

Hắn rũ mắt: “Cùng giường mà thôi.”

Giang Hành cười rộ lên, cúi người nhéo nhéo tay Lý Toản: “Cùng giường sống thử.”

“Có ý gì?”

“Hiện tại nam nữ hẹn hò đều lấy tiền đề là kết hôn, khi quan hệ tiến thêm một bước chính là sống thử, nếu có thể chịu được một người khác xuất hiện cùng giường lúc ngủ, chịu được hơi thở của người kia, chịu được tiếng ngáy, nửa đêm xoay người rời giường… Vậy có thể yên tâm kết hôn rồi.”

“Anh nghĩ nhiều quá.”

Giang Hành cười cười, một tay lau tóc không được thuận tiện lắm, Lý Toản thấy thế bèn cầm lấy khăn mặt giúp y lau khô tóc.

Lúc này im lặng tốt hơn nói tiếng nào.

Kim đồng hồ “tích tắc” lặng lẽ đi tới, trong bóng đêm có mùi hương hoa lượn lờ, bầu không khí yên tĩnh kéo hai trái tim từ từ xích lại gần nhau.

Hết chương 88

Bình luận

Truyện đang đọc