ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

“Rè… rè rè…”

Dash cam báo hỏng trên xe được tháo xuống, sau vài lần sửa chữa, cố gắng lấy được đoạn video nửa tiếng trước khi ô tô bị vào nước, có điều âm thanh trong video có vấn đề.

*Dash Cam được hiểu là một thiết bị camera hành trình có chức năng là quay 360 độ nội thất bên trong xe, ghi lại hình ảnh cũng như các đoạn video trong chuyến hành trình mà quý khách hàng di chuyển. Ngoài hình ảnh và các đoạn video thì Dash Cam còn ghi lại chỉ số tốc độ của xe như tăng tốc hay giảm tốc, tốc độ, góc lái cũng như cung đường qua dữ liệu GPS thu về.

Vương Đang Đang mất một tuần chỉnh sửa âm thanh trong video, cậu bỏ đoạn video vào thiết vị truyền phát, chậm rãi điều chỉnh âm tần cho đến khi đoạn đối thoại trở nên rõ ràng.

‘Đừng vì bước sai đường mà hủy cả tương lai… Bây giờ cô thu tay còn kịp, đừng để sau này phải hối hận… Tìm Lý… Chương Hi, cô…’

‘Chương Hi, cô đừng xúc động, cô còn trẻ… Đẩy ra đi… Làm gì cũng được…’

‘Lập tức bắt Chương Hi! Đừng do dự! Lập tức… Có thể… Động tác nhanh! Đội trưởng Lý, anh… Đi thôi… Giúp tôi đi… Chương Hi không thích hợp… Đừng do dự, đạp mạnh chân ga đi… rè rè rè…”

Vương Đang Đang nghe đi nghe lại nhiều lần, ngoại trừ giọng nói của bốn người Chương Hi, đội phó Hình, Lý Toản và Giang Hành, hình như còn một giọng nói khác đang ra lệnh.

Vương Đang Đang vội bấm nút pause, chuyển đoạn ghi âm sang phần mềm khác trong máy, phân tích hai đoạn âm tần xuất hiện cùng lúc, tách ra rồi lưu lại.

Rạng sáng, Vương Đang Đang thành công tách được giọng nói thứ năm.

‘Tìm Lý Toản.’

‘Đẩy hắn ra ngoài.’

‘Tốt lắm, đi thôi.’

‘Làm rất tốt, Chương Hi. Bây giờ, đạp ga đi… Yên tâm, cô sẽ được đưa về quê nhà.’

Vương Đang Đang rùng mình một cái, sau khi chỉnh sửa, giọng nói này không khác giọng ban đầu bao nhiêu, là giọng của người trưởng thành. Giọng nói rất có cảm xúc, dường như ngày thường quen dùng ngôn ngữ khác nên tiếng phổ thông không quá chuẩn, lúc nói chuyện còn có làn điệu.

Gã kia đang xúi giục Chương Hi chủ động liên hệ Lý Toản, để lộ chuyện câu lạc bộ mua bán người, cuối cùng chỉ đạo Chương Hi đạp chân ga, kéo theo Hồ Cao Phi cùng chết.

Toàn bộ quá trình thành thạo, sung sướng mà đùa giỡn những người liên lụy, gồm cả hai mạng người Chương Hi và Hồ Cao Phi, dưới mệnh lệnh nhẹ bẫng của gã, Chương Hi đâm lan can cầu rơi xuống sông ngay trước mặt hơn mười cảnh sát.

Người này là ai? Mục đích của gã là gì? Là Lý Toản? Là câu lạc bộ? Hay là bọn buôn người? Rõ ràng mục đích của gã hoàn toàn khác với Vương Tân Vũ và Phương Minh Húc. Tại sao Chương Hi lại nghe lời gã? Là bị gã nắm nhược điểm?

Chuyện Chương Hi đâm lan can cầu tự sát gây xôn xao dư luận, sau đó Cục thành phố mạnh mẽ triệt phá đường dây buôn người trong nước, đồng thời công bố tin vui, lúc này mới giải quyết mầm họa chôn trong vụ án.

Lẽ nào tất cả đều là kế hoạch của gã kia?

Nét mặt Vương Đang Đang nghiêm trọng, cậu sao chép đoạn ghi âm vào ổ cứng, sau đó lấy di động gọi cho trung tâm pháp y.

Trời vừa rạng sáng, bên pháp y vẫn còn người trực.

“Cảnh sát hình sự Vương Đang Đang, phân cục Đông Thành.” Cậu nói số hiệu cảnh sát, chờ bên kia chứng thực rồi nói: “Tôi muốn hỏi về vụ tai nạn xe chiều tối ngày 23/05, thi thể hai người chết Chương Hi và Hồ Cao Phi đã được lãnh đi chưa?”

“Vâng, đợi một chút. Trong vòng một tuần lễ sau khi vụ đại án 21/05 kết thúc, thi thể đã được lãnh đi rồi.”

“Ai lãnh Chương Hi?”

“Đợi tôi tra xem.” Bên kia tìm danh sách đăng ký, tìm được tên trong danh sách: “Người đăng lý là chị họ cùng thôn với Chương Hi, tên là… Vạn Thiên Thủy. Người Lâm Thương, tỉnh Vân Nam.”

“Tôi biết rồi, cám ơn.”

“Không có chi. Đồng chí, còn chuyện gì không?”

“Không còn.”

Vương Đang Đang cúp điện thoại, xé tờ giấy viết ba chữ “Vạn Thiên Thủy” rồi dán bên ngoài ổ cứng di động, cậu suy nghĩ một chút rồi nhét ổ cứng vào ngăn tủ, đợi hôm nào có thời gian mang đến Đội hình sự.

***

Tháng 7, ngày dài đêm ngắn, ban ngày oi bức, mệt mỏi, không có tinh thần, đến khi trời tối, nhiệt độ không khí giảm xuống, lập tức trở nên có sức sống.

Thứ sáu, 6 giờ chiều, Đội hình sự bận rộn một ngày, mấy cảnh sát hình sự duỗi người, chờ đón hai ngày nghỉ cuối tuần, mọi người châu đầu ghé tai thương lượng làm sao sống qua ngày thứ bảy.

“Thời tiết nóng quá, mấy ngày nay liên tục 32 độ, ban ngày đi ra ngoài là cháy nắng luôn. Tôi định nằm nhà, có điều hòa dưa hấu, ngủ cả ngày, kiên quyết không ra khỏi cửa.”



*Combo ngày nóng.

“Tôi đưa vợ con ra biển chơi.”

“Không nóng chết hả?”

“Ban ngày lái xe đến khách sạn, đến 7, 8 giờ tối, mặt trời lặn, khi đó nhiệt độ giảm xuống, nước biển ấm áp vừa phải, không lo trẻ con nghịch nước bị cảm lạnh. Buổi tối còn có một hàng quán nướng ngay ngắn dọc đường, bên kia có một phố chợ đêm, đều bán hải sản.” Đồng nghiệp miêu tả kế hoạch đi biển vui chơi thật sinh động: “Hải sản tươi sống, tôm hùm, bào ngư, hàu, sò biển và mực, quan trọng là rất rẻ, ba bốn trăm tệ mà cả nhà ăn no luôn. Trái cây cũng rất nhiều… Mọi người thật sự không đi?”

Trần Tiệp sang chảnh xách cái ba lô để dưới gầm bàn cả một ngày lên, ngón trỏ móc lấy kính râm trong túi ra chơi đùa: “Mùa hè biển rộng, đồ nướng hải sản, tuyệt phối đệ nhất thiên hạ. Anh nghĩ bọn em không có tính toán này? Đã lên kế hoạch từ hai ngày trước rồi.”

Đồng nghiệp cao hứng nói: “Tôi đã nói mà, mấy người trẻ tuổi biết chơi hơn tôi nhiều!”

Trần Tiệp cười ha hả, thấy Lý Toản và lão Tăng đẩy cửa tiến vào, cô xoạch một cái đứng lên, nắm Vương Đang Đang và Quý Thành Lĩnh, vẻ mặt hưng phấn chờ mong: “Đội trưởng Lý, đội phó Tăng, chúng ra xuất phát được chưa?”

“Đến giờ rồi à?” Lão Tăng nhìn đồng hồ: “6 giờ 8 phút… Nhanh thật!”

Lý Toản mặc áo sơ mi mang dép lê, cả người lười biếng dựa cửa, giống như con cá sắp ngủm.

“Đến giờ tan làm, chuẩn bị tốt rồi xuất phát.” Hắn phất tay với mấy cảnh sát hình sự còn lại: “Các đồng chí kính yêu, hẹn gặp vào thứ hai.”

Mấy cảnh sát phải trực ban hai ngày nghỉ không muốn nhìn bọn họ, xua tay đuổi họ đi cho nhanh, nhìn lâu thật sự chướng mắt.

Đi biển chơi là ý của Trần Tiệp, nhưng rất đông người tham gia, không chỉ có mình Đội hình sự. Phòng pháp y, cảnh sát kinh tế, đội bắt tệ nạn v.v… Hoa khôi cảnh sát xinh đẹp và mấy cảnh sát trẻ tuổi đầy tinh lực lần lượt đến ghi danh vào danh sách của Trần Tiệp, đếm đếm cũng gần 50 người. Cục trưởng Đồng nghe bọn họ đi chơi tối thứ sáu, đánh nhịp một cái biến thành hội giao lưu tình cảm của cục cảnh sát.

Lý Toản trợn trắng mắt, cái bệnh thích se dây tơ hồng của cục trưởng Đồng càng đến gần thời gian về hưu thì càng nặng.

Quý Thành Lĩnh hỏi: “Đội trưởng Lý, anh có ngồi chung xe với chúng tôi không?”

“Mấy cậu đi trước, tôi về nhà một chuyến, mấy phút sau sẽ đuổi theo các cậu.”

Quý Thành Lĩnh: “Vâng, đến nơi gọi điện liên lạc.”

Lý Toản đáp một tiếng rồi về nhà, thấy Giang Hành chân trần ngồi trên sàn nhà trong phòng khách, trên bàn là hai cái laptop. Hắn lướt mắt nhìn, toàn là đồ thị đường cong nhìn không hiểu gì cả, vì vậy hắn không hứng thú dời tầm mắt.

Giang Hành tháo kính xuống, xoa xoa sống mũi, sau đó dựa vào sô pha, ngửa đầu nhìn Lý Toản: “Thu dọn đồ đạc xong rồi.”

Hắn nhìn thấy hai túi du lịch cạnh sô pha, chỉ “ừm” một tiếng rồi vào bếp rót ly nước lạnh. WeChat bỗng báo có tin nhắn, hắn bấm mở xem, là cha mẹ hắn hỏi tuần này có về hay không, đoạn sau còn bổ sung một câu “Giang Hành có tới không?”. Lý Toản có trực giác trọng tâm chính là câu sau.

Hắn chậc một tiếng, ực một cái uống hết ly nước lạnh, sau đó trở ra giơ cho Giang Hành xem nội dung WeChat: “Cha mẹ tôi xem anh thành con trai rồi.”

“Cũng tương tự mà, sớm muộn phải nhận thôi.” Y lướt mắt nhìn, sau đó cầm cổ tay Lý Toản nhéo nhéo: “Lương Quế nữ sĩ cũng rất thích em.”

Lý Toản nhẹ nhàng trở tay, trơn trợt như lươn trượt khỏi bàn tay Giang Hành, bàn tay khoát lên vai y, cúi người hôn một cái: “Đi thôi.”

Giang Hành chưa đủ: “Chỉ như vậy?”

Hắn lùi hai bước: “Anh không đủ định lực.” Hắn xách túi du lịch lên: “Tôi không muốn mất nửa tiếng đồng hồ đi tắm.”

Giang Hành: “Nói như chỉ có mình anh không đủ định lực.”

“Nên xuất phát, Giang tiên sinh.” Lý Toản liếc nhìn Giang Hành, không có ý định nuông chiều y.

Giang Hành giỏi nhất là được đà lấn tới, thành thạo nhất là giả heo ăn thịt hổ.

Mấy ngày nay vừa xác định quan hệ yêu đương, hai người đều không kiềm chế được, thường lau súng cướp cò, suýt nữa từ *second base thẳng đến gôn luôn. Chẳng qua Lý Toản vẫn không được tự nhiên, vậy nên mỗi lần đến thời điểm mấu chốt đều dừng lại, cuối cùng tốn nửa tiếng đồng hồ giúp đỡ lẫn nhau.



*Thuật ngữ bóng chày. Second Baseman: Cầu thủ bảo vệ gôn số 2 và bắt những trái bóng từ Outfielder https://wikithethao.com/luat-bong-chay-va-cac-thuat-ngu-cua-bo-mon-bong-chay/#aCac_vi_tri_thi_dau_trong_mon_bong_chay. Theo ngôn ngữ mạng thì nhị lũy còn có nghĩa là kiss.

Dựa theo trình tự yêu đương thông thường vốn không nhanh như vậy, nhưng Giang Hành lắm mưu nhiều kế, cũng nhiều thủ đoạn, thậm chí không để ý mà tỏ ra yếu thế cùng chủ động, có thể nói là không từ thủ đoạn nào.

Nếu là người khác, phỏng chừng đã sớm khuất phục rồi.

“Kéo anh một cái.” Giang Hành vươn tay.

Lý Toản như cười như không khoát túi du lịch lên vai, sau đó vươn tay nắm chặt bàn tay Giang Hành, hơi dùng sức kéo y lên. Lúc Giang Hành sắp bị kéo dậy, y đột nhiên dùng sức kéo mạnh Lý Toản, nhưng hắn đã đoán được y sẽ giở trò, túi du lịch trên vai lập tức đập xuống.

Bộp!

Túi du lịch nện ngay mặt Giang Hành, Lý Toản cười đắc ý, lắc lắc cổ tay nói: “Một lần hai lần anh thực hiện thành công là do tôi thật sự nhường anh, mấy lần sau thì xem tâm trạng tôi có muốn trúng chiêu hay không.”

Giang Hành không nhúc nhích.

Lý Toản nheo mắt nhìn: “Mấy người Quý Thành Lĩnh đang chờ hai chúng ta, anh nhanh lên, tôi xuống nhà lái xe, nhớ xách hành lý.” Hắn nói xong không thèm để ý xoay người đi, còn muốn chạy, nhưng vừa bước hai bước thì mắt cá chân đã bị nắm lại, cả người ngã ra sau.

Lý Toản hành động theo bản năng, ánh mắt lạnh đi, khuỷu tay phải thúc mạnh ra sau, nhưng bị hóa giải dễ dàng đồng thời trước mắt loáng một cái, cả người bị lật lại, còn bị Giang Hành đè xuống sô pha.

Trên trán Giang Hành vẫn còn vết đỏ do bị túi du lịch nện trúng, y phàn nàn đầy giả dối: “Đội trưởng Lý quá nhẫn tâm rồi, không sợ bạn trai em bị huỷ hoại dung nhan sao?”

“Huỷ hoại dung nhan thì đổi người khác, chút chuyện nhỏ.” Lý Toản bình thản nói.

Giang Hành ấu trĩ cắn cắn chóp mũi hắn: “Nói vài câu dễ nghe dỗ dành anh đi nào.”

Hắn cười nhạt: “Nếu anh không đứng dậy, tôi bảo đảm tàn phai nhan sắc không còn là vọng tưởng của anh nữa.”

Giang Hành không đứng dậy, y nhìn chằm chằm vào mắt Lý Toản, thấy trong con mắt đen nhánh của đối phương toàn là ý lạnh như băng, y giật mình, thoáng buông lỏng động tác khống chế, cười cười nói: “Đừng tức giận, anh chỉ đùa chút thôi.” Y từ từ ngồi thẳng dậy, khuỷu tay khoát lên đầu gối, ngón tay xoa xoa mũi nói tiếp: “Xin lỗi.”

Giang Hành thầm nghĩ y trêu chọc quá mức không chừng mực khiến Lý Toản không tiếp thu được, dù sao họ vừa từ bạn bè nhảy vọt thành người yêu, mà họ quen biết nhau thậm chí chưa được một năm.

Tính cách hai người khác nhau, sở thích, nhận thức và tư tưởng cũng khác biệt, có thể y cho rằng trêu đùa thân mật sẽ gia tăng tình cảm, nhưng đối với Lý Toản là xúc phạm.

Giang Hành yên lặng trong chớp mắt, sau đó quay qua Lý Toản xin lỗi, y không hy vọng vì chút hiểu lầm mà gia tăng hiềm khích giữa hai người.

Một chuyện tình chỉ vì không muốn mất mặt đi xin lỗi, khiến hiềm khích ngày càng mở rộng, cuối cùng dẫn đến kết thúc, vậy thì quá ngu xuẩn rồi.

Lý Toản chống khuỷu tay, hắn hơi cau mày, thở dài xoa xoa huyệt thái dương, thấp giọng nói: “Tôi không tức giận.”

Giang Hành: “?”

Hắn dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác, mím môi một lúc mới miễn cưỡng mở miệng: “Tôi không quen.”

Giang Hành câu lấy ngón tay hắn lắc lắc: “Anh đang nghe.”

Lý Toản che mắt, im lặng một lúc mới nói: “Tôi không biết phải ở chung thế nào, hơi sốt ruột không yên, thỉnh thoảng đột nhiên không biết nên trả lời thế nào, nói chuyện cứ không được tự nhiên, muốn thoải mái như trước kia nhưng không được…. Tôi không tức giận, không phải kháng cự.”

Mấy ngày sau khi xác định quan hệ, tất cả hoàn toàn bị chi phối bởi hormone, sau khi thân mật xong chính là mờ mịt không biết phải làm thế nào, Lý Toản chưa từng có người yêu, người duy nhất khiến hắn động lòng lại là đàn ông.

Hai người sống chung, không trải qua các giai đoạn yêu đương bắt buộc như sống riêng ban đầu mà nhảy cóc đến bước sống chung luôn. Tuy trước khi xác định quan hệ đã sống chung với nhau rồi, nhưng hiện giờ quan hệ và danh nghĩa thay đổi, ý nghĩa của từ “sống chung” này cũng thay đổi.

Lý Toản luống cuống tay chân, hắn sẽ đột nhiên muốn hôn Giang Hành, thỉnh thoảng sẽ si mê ánh mắt và nụ cười của y, đôi khi tan làm về nhà, nhìn thấy sườn mặt đang chăm chú làm việc nhà của y, hắn cũng bị kinh diễm, lúc hắn đang làm việc còn thất thần mấy lần… Các “triệu chứng” chưa từng xảy ra khiến hắn khẩn trương và rầu rĩ, hắn cố gắng thả lỏng, cố cư xử với Giang Hành như trước kia.

Con ngươi đẹp như viên ngọc trai đen hiện lên vẻ sầu lo khi yêu mà chính hắn cũng không biết, miệng thành thật thú nhận những lời đó chứng tỏ hắn thích và để tâm đến cỡ nào, đúng là đáng yêu không chịu được! Không thể thở nổi luôn.

Giang Hành trực tiếp cắn lên miệng hắn, hơi ảo não nói: “Anh không nên nghĩ quá nhiều.”

Lý Toản cau mày, hàm hồ hỏi: “Cái gì?”

“Anh nói là người yêu của anh rất đáng yêu.”

“Ọe!” Lý Toản nghe thế buồn nôn đến nổi da gà.

Giang Hành thấy thế cười ha hả, đến nổi chảy cả nước mắt, y vừa lau nước mắt vừa dựa lên người hắn, đứt quãng nói: “Anh cũng khẩn trương, lo lắng, luống cuống tay chân như vậy.” Y vỗ vỗ Lý Toản nói: “Chúng ta ngang ngửa nhau, em là lần đầu tiên, anh cũng vậy. Chúng ta đều đang cố gắng làm quen, thích ứng với sự tồn tại của nhau, cũng như thân phận mới của chúng ta, cách tốt nhất để thúc đẩy các mối quan hệ là trung thực nhất có thể.”

Lý Toản như có điều suy nghĩ: “Vậy nên hai tên đàn ông yêu nhau tốt nhất là nói chuyện thẳng thắn, dài dòng lải nhải dễ làm đối phương ói chết.”

“…” Giang Hành: “Ý tứ gần giống.”

Lý Toản: “Tránh ra.”

Giang Hành: “Anh muốn hôn em.”

Lý Toản: “Anh bảo đảm quản được nửa người dưới?”

Y suy tư trong chốc lát: “Anh cố hết sức.”

Lý Toản: “Lề mề.” Để bảo đảm không lãng phí thời gian thì nên đích thân hôn lên cho nhanh?

Hắn lập tức ôm cổ Giang Hành hôn lên, y nheo mắt vui vẻ đón nhận.

Nửa tiếng sau, hai người đầu đầy hơi nước tiến vào bãi đậu xe, lái xe đuổi theo nhóm Quý Thành Lĩnh, vậy nên kết quả của việc chậm chạp lề mề chính là đi tắm rửa. Cặp tình nhân mới ra lò chính là nói nhiều và quái đản như vậy, chờ họ sống chung nửa năm một năm, đến lúc đó gặp tình huống tương tự hôm nay, chắc chắn họ sẽ không nhiều lời mà làm một hiệp, đi tắm lại làm thêm hiệp nữa, không chừng còn tiết kiệm thời gian hơn.

Tầm 7 giờ 40 phút, Lý Toản và Giang Hành đến bờ vịnh Thượng Mai.

Ra khỏi bãi đậu xe, hơi nóng ập đến, đi về phía trước năm mươi sáu mươi mét, vượt qua quầy bán đồ nướng và quầy hải sản đã bắt đầu xếp bàn ghế, đi qua tầm mười cửa hàng cho thuê xe đạp, dọc theo đường nhựa đi về phía trước có thể thấy được mặt biển mênh mông.

Hai người tiếp tục đi, đèn đường hai bên sáng lên từng cái, ngọn đèn rực rỡ điểm xuyến bờ biển thành một thành phố không ngủ lãng mạn ngày hè.

Tiếng hò reo ầm ĩ theo gió biển truyền tới, thời tiết mát mẻ dần dần xua tan cơn nóng, Lý Toản và Giang Hành đến khách sạn gần bờ biển, sắp xếp hành lý trước, sau đó thay quần short, áo thun, mang dép lê đi ra ngoài.

Hết chương 89

Bình luận

Truyện đang đọc