ANH ĐẾN TỪ VỰC SÂU

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

“Lão đại! Giang tiên sinh!! Tụi em ở đây nè!”

Trần Tiệp mặc áo tắm, khiến người ta bất ngờ là dáng người cô có lồi có lõm rất có vốn liếng. Cô vẫy tay hô to, cạnh cô là Lý Di Tranh đang cầm nước dừa uống, Lý Di Tranh cũng mặc áo tắm hai mảnh khêu gợi, nhưng có mặc thêm áo sơ mi đàn ông rộng rãi che bớt da thịt một chút.

Lý Di Tranh kéo kéo cái áo sơ mi, cô bĩu môi thầm nghĩ nếu cởi ra, chắc chắn sẽ bị Chung Học Nho và anh trai cô nhắc nhở, hai thẳng nam kia tính tình rất cẩu.

Cô nheo mắt nhìn Lý Toản và Giang Hành đang sóng vai đến gần dưới ánh đèn, một người mặc áo thun và quần short bãi biển hoa văn sặc sỡ – Đừng hỏi, vừa nhìn liền biết đây là thưởng thức của anh cô, người kia thì mặc quần short thuần trắng và áo sơ mi cài nút kín, làn da trắng đến phát sáng, tóc đen như mực.

Nếu không phải một người trong đó là anh cô, còn một người thì khí tràng quá mạnh mẽ hold không được lại coi cô là em gái thì không chừng cô sẽ thật sự trèo tường.

Lý Di Tranh lên tiếng: “Sao em có cảm giác bầu không khí giữa họ hơi kỳ quái?” Rõ ràng không tiếp xúc cơ thể, nhưng bầu không khí giữa hai người như hòa vào nhau, xa lánh người ngoài, hòa hợp không gì sánh được.

Trần Tiệp nghe vậy nở nụ cười vi diệu: “Em gái à, có phải trong mắt em, bầu không khí kỳ quái đó sền sệt, mồ hôi chảy ròng ròng, hiệp trách bức trắc (chật hẹp bí bách), tình bất tự cấm (kiềm lòng không được), liệu nguyên liệt hỏa (lửa cháy hừng hực lan trên đồng cỏ), nhập mộc tam phân (mạnh mẽ hữu lực), nhĩ tấn tư ma (vành tai và tóc mai chạm vào nhau) …”

Trần Tiệp càng nói càng kích động, đã trở thành một cái máy thành ngữ bốn chữ vô tình.

Lý Di Tranh cắn ống hút, trong đầu tự động nhập vào mấy thành ngữ Trần Tiệp vừa nói, hoảng sợ phát hiện nó không chỉ phù hợp với bầu không khí giữa anh cô và Giang Hành, mà cô còn thấy rất có cảm giác.

Trần Tiệp mỉm cười, mở rộng cách cổng “Hoan nghênh em gái tiến vào thế giới của chị”, dẫn dắt Lý Di Tranh tiến vào niềm vui ship cp.

“Trong siêu thoại của chúng ta có rất nhiều tiểu thuyết và truyện tranh đồng nhân, 15+, xxx, 19+ cũng có, đa dạng nhiều loại, cần gì có đó…”

“Này không tốt đâu, đó là anh của em…”

“Em xem chút đi.” Trần Tiệp nói.

“… Có hình xxx trở lên không?”

“Bọn chị có một group kín lớn khóa thêm pass, rất nhiều file set pass, để chị kéo em vào.”

Lý Di Tranh lấy di động ra, im lặng thêm vào group, dưới tiếng hoan hô chào đón người mới, Lý Di Tranh lướt thẳng vào tập tin nhóm 2G, nhìn sơ qua hai lần lập tức xấu hổ tim đập đồng tử trợn to, cô ngu ngơ hai giây, sau đó vội vàng download, lưu lại còn đặt mật mã, xong xuôi cô cất điện thoại, tối về thưởng thức lại lần nữa.

Hai cô gái châu đầu ghé tai thì thầm, Lý Toản và Giang Hành đi đến trước mặt, hắn quét mắt nhìn hai người đang cười như điên, hắn lắc lắc đầu đi lướt qua: “Hai đứa trẻ trâu.”

Gương mặt tươi cười của Lý Di Tranh lập tức cứng ngắc, cô cắn răng nhỏ giọng mắng: “Để ảnh làm 0 đi! Em muốn vẽ art! Cho ông anh bất hiếu này thành 0!”

Trần Tiệp: “Đại đại, em vẽ cái gì chị cũng ủng hộ hết, nhất định phải để chị thành chân chó trung thành nhất dưới ngòi bút của em.”

Lý Di Tranh hất đầu: “Tối về vẽ! Tả thực!”

Đại đại vẽ art là của quý nhân gian, Trần Tiệp lập tức coi Lý Di Tranh là bảo bối nâng trong lòng bàn tay. Tình bạn giữa hai cô gái nhanh chóng thân thiết, cánh đàn ông ở đây nhìn mà không hiểu ra sao.

Quý Thành Lĩnh nói: “Tình bạn của mấy cô gái quá kỳ quái.”

Lão Tăng: “Anh đây trải qua tình trường rồi, thế mà đến giờ vẫn không hiểu, một giây trước thân thân thiết thiết, giây sau đã trở mặt vô tình.”

“Rất khó hiểu sao?” Vương Đang Đang lên tiếng: “Giống như cánh đàn ông sẽ vì ủng hộ đội bóng khác nhau mà đánh một trận, mấy cô gái cũng sẽ vì nghịch cp mà duy trì tình bạn ngoài mặt. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, hiểu ra ngay thôi.”

Quý Thành Lĩnh: “…”

Lão Tăng: “…”

Sao tên cẩu IT lại nói được mấy câu này?

Màn đêm buông xuống, ánh đèn lấp lánh, cách nơi này mười mấy mét là một buổi party trên biển, hơn mười nam thanh nữ tú hào hứng say sưa hết mình, tâm trạng thả lỏng và vui sướng theo gió biển thổi khắp nơi, lây qua từng người trên bờ biển.

Phía dưới con đường ven biển chính là bãi biển và mặt biển mênh mông, bởi vậy cạnh đường lớn có vô số quán nướng, phía sau mỗi quán là hai ba chục bàn, bàn nào cũng đầy người, họ vui vẻ hò reo nâng cốc cụng ly.

Thỉnh thoảng vỉ than nướng dài ba bốn mét bắn lên tia lửa, trên vỉ nướng là thức ăn được xếp ngay ngắn chỉnh tề, đa số là các loại thịt và hải sản, nướng đến khi thịt sáng bóng từ từ chảy mỡ, dầu mỡ rơi xuống than nóng phát ra tiếng xèo xèo, thức ăn được ướp gia vị, quét thêm lớp sốt hương liệu đặc biệt, cùng với mùi trái cây, tất cả mùi thơm nương theo gió biển thổi đến bay khắp khu phố dài.

Nhóm Quý Thành Lĩnh và lão Tăng gắp thức ăn đã nướng chín qua, ghép ba cái bàn lớn lại với nhau chất đầy đồ ăn lên, Vương Đang Đang và mấy người còn lại thì mang mấy thùng bia ướp lạnh qua, Trần Tiệp và Lý Di Tranh thì mua trái cây và nước ép trái cây tươi, toàn bộ đặt trong thùng lạnh, ai muốn uống gì tự lấy.

Giang Hành cầm một chai bia, để nắp chai ngay góc bàn, bàn tay vỗ một cái lập tức khui được nắp chai bia, y tiện tay đặt bên tay trái Lý Toản, hắn thì đang vung tay chơi oẳn tù tì ai thua phải uống với người ta.

Lý Toản gần như toàn thắng, hắn mất hứng thú nói: “Mọi người chơi tiếp đi, đừng cọ rượu của papa.” Hắn ngồi xuống giữa tiếng cười ầm ĩ, rất tự nhiên cầm lấy chai bia bên tay trái lên uống một hơi hết nửa chai.

Giang Hành hỏi hắn có muốn ăn sò sốt tỏi và miến không, còn nói mùi vị rất thơm ngon và tươi mới, sau đó lại giới thiệu mấy món hải sản nướng khác y từng thưởng thức: “Món nướng bên trái em rất cay, đừng lấy nhầm đó. Đĩa trước mặt thì hơi cay…”



Vì mọi người xung quanh nói chuyện ồn ào, nên lúc Giang Hành nói chuyện phải kề sát vào, gần như kề vào tai Lý Toản mà nói.

Hắn nửa tin nửa ngờ, dựa theo lời Giang Hành ăn đồ nướng trên bàn, đầu lưỡi vừa chạm vào thức ăn, hắn không khỏi nhướng mày, hương liệu rất nặng nhưng không ảnh hưởng đến mùi vị gốc của món ăn, hơi cay kích thích nụ vị giác nhưng vẫn trong phạm vi thừa nhận của hắn. Lý Toản hai ba miếng ăn xong một xiên, sau đó uống bia lạnh, gió biển thổi đến, tiếng sóng vỗ rì rào, đúng là ngày hè tuyệt vời.

Đồ nướng trên bàn rất nhiều, có món rất cay, có món chỉ hơi cay, cũng có món không cay, cơ bản là lẫn lộn không phân biệt được.

Trước giờ mỗi khi liên hoan với đồng nghiệp, Lý Toản không thể ăn cay đều chọn uống rượu, thỉnh thoảng ăn trúng món cay nhiều một chút là sẽ gục chết ngay tại chỗ. Nhưng lúc này có Giang Hành bên cạnh giúp hắn chọn món, rốt cuộc có thể để chai bia xuống mà tập trung thưởng thức món ăn.

Đang ăn hăng say, sơ ý một chút lập tức ăn nhầm xâu nướng cực cay, con ngươi Lý Toản mở to, nắm lấy cổ tay Giang Hành, phản ứng cực nhanh uống hai lon bia lạnh, thế nhưng môi hắn vẫn nhanh chóng sưng đỏ.

Giang Hành kinh ngạc, y nếm thử: “Đâu cay lắm đâu.”

Cái lạnh tê cả da đầu giúp vị cay giảm bớt, Lý Toản nói: “Người có khẩu vị nặng không có tư cách đánh giá.” Nói xong hắn ném ánh mắt lạnh lẽo về phía đồng nghiệp đang cụng ly, chính là người cầm xâu đồ nướng cực cay để lẫn lộn vào xâu không cay.

Lý Toản lành lạnh cười một tiếng, đột nhiên gia nhập vào nhóm mấy đồng nghiệp đang chơi oẳn tù tì uống bia, xem tư thế của hắn là không khiến người ta uống gục sẽ không thỏa mãn quay về.

Giang Hành chống cằm cười cười nhìn Lý Toản trong đám đông, sau đó bị mấy cảnh sát hình sự ngồi gần đó tóm lấy đòi chơi oản tù tì ai thua phải uống. Mấy người kia từng thua Lý Toản, phải uống đến nằm sấp, hiện tại thấy Giang Hành cả buổi không uống giọt nào, cho rằng y không uống được bèn đến gần dây dưa.

“Anh xem như là người quen của phân cục chúng tôi, còn là bạn của đội trưởng Lý, không uống là không được. Nào nào, uống một chai trước, đàn ông không được nói không!”

Giang Hành cười cười, thong thả ngồi thẳng dậy, nắm tay làm tư thế oẳn tù tì: “Sao tôi có thể nói không chứ, chơi hai ba lượt là được, mong mọi người khoan dung.”

Cả đám lập tức hung ác xoa tay, đối diện với nụ cười thân thiện của Giang Hành, lòng áy náy lập tức tan biến khi bên kia lại có một đồng đội bỏ mình dưới tay Lý Toản.



Đêm càng khuya, bầu không khí dần dần nóng lên, dường như có người uống nhiều quá, đột nhiên mượn cái loa phóng thanh rêu rao tuyên bố hôm nay anh ta trở thành chú rể, ngày mai sẽ cử hành hôn lễ ngay tại bãi biển, hy vọng được những người xa lạ ở đây chúc phúc.

Đều là người ra ngoài chơi, là khoảng thời gian tâm trạng tốt nhất, ai cũng thật lòng chúc phúc hỉ sự của người khác, tất cả những người có mặt ầm ĩ chúc mừng, bầu không khí lên đến cao trào, ngay cả bà chủ quán nướng cũng chuyển cái loa chuyên dùng khi nhảy quảng trường ra ngoài, biếu tặng KTV lộ thiên miễn phí.

Ra thật xa rồi vẫn còn nghe được tiếng nhạc, tiếng cười đùa ồn ào từ con đường ven biển truyền tới, đường núi bên kia, khu dân cư cũ trên khoảnh đất bằng phẳng đối diện vách núi, một chiếc xe hơi dừng ở chỗ tối, bóng cây loang lổ trên kính chắn gió như đang giương nanh múa vuốt.

Chiếc xe bỗng chấn động kịch liệt, bóng cây như hùa theo mà chập chờn, tiếng động yếu ớt qua đi, xe hơi từ từ yên tĩnh dưới bóng cây đang lay động dữ dội. Lúc này cửa xe mở ra, một góc váy trượt ra ngoài trước, tiếp theo là đôi chân thẳng tắp, bàn chân mang một đôi AJ (Nike Air Jordan) kiểu mới, một chân đạp xuống đất, bóng dáng không thấy rõ đóng sầm cửa xe, vội vã rời đi trong bóng tối.

“Bụp” một tiếng, đèn ban công sáng lên, một hộ dân trong khu dân cư đi ra ngoài tiểu đêm, mấy phút sau, trước khi tắt đèn, người nọ còn liếc nhìn chiếc xe hơi đậu dưới bóng cây, nhưng người nọ không để ý lắm mà tắt đèn vào ngủ tiếp.

Ngày hôm sau.

Khu dân cư ngày thường luôn yên ả nhưng hôm nay lại khác thường, sáng sớm đã ồn ào sôi sục như nước lạnh rót vào chảo dầu, tiếng ồn ào xôn xao vang lên, cạnh gốc cây đại thụ dưới lầu đầy người tụ lại, họ chỉ trỏ về phía chiếc xe hơi, có người không hiểu chuyện gì xảy ra bèn đến gần hỏi họ đang nhìn cái gì, nhận được câu trả lời là “Có người chết trong xe”.

Tin tức như mọc cánh lan truyền khắp khu dân cư, bay qua con đường ven biển đến khách sạn gần đó. Nhân viên trong khách sạn không hứng thú lắm, vì họ cần phải chuẩn bị cho hôn lễ trên bãi biển, còn phải giúp vận chuyển nguyên liệu nấu ăn, bận rộn muốn ngất luôn nè.

Khách khứa trong khách sạn nghe xong cũng không quá hiếu kỳ, so với tin tức “người chết”, chắc chắn biển rộng và bờ cát hấp dẫn hơn nhiều.

“Rầm rầm rầm!”

Tiếng đập cửa long trời lở đất vang lên, Chung Học Nho xoa xoa cái trán đau nhức không chịu nổi sau khi say rượu, hùng hùng hổ hổ đi ra mở cửa: “Không cần phục vụ phòng, không cần đưa bữa sáng, chưa đến 12 giờ không trả phòng, tốt nhất đừng là người quen biết tôi…” Cánh cửa mở ra, là Lý Toản, Chung Học Nho hít sâu một hơi kiềm chế nóng nảy khi thức dậy, cố nặn nụ cười tươi: “Anh vợ, Tiểu Tranh không ở chỗ em, bọn em không có ngủ chung.”

“Rửa mặt thay đồ đi theo tôi.” Lý Toản nói tiếp: “Gần khu dân cư có người chết.”

Chung Học Nho dùng sức lau mặt: “Cho em mười, à không, năm phút đồng hồ là được.”

Năm phút sau, Lý Toản, Chung Học Nho, lão Tăng và Quý Thành Lĩnh tập trung ở đại sảnh khách sạn, cùng xuất phát đến hiện trường phát hiện vụ án.

Hết chương 90

Bình luận

Truyện đang đọc