BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN

Mối liên kết ấn thờ sẽ dần dà cân bằng trạng thái giữa hai người. Một khi ấn thờ phát triển đủ mạnh, mối liên kết đủ sâu, thì Ô Hành Tuyết thậm chí còn có thể thử tác động lên vị Linh Vương kia.

Nếu thành công, chàng có thể áp chế phần chịu ảnh hưởng của Thiên đạo trên người Linh Vương, để Linh Vương hoàn toàn thức tỉnh.

Còn nếu thất bại…

Nếu thất bại, hệ quả là hiện thế sẽ bị chém đứt.

Nhân gian mà chàng từng tựa lưng vào tán cây để ngắm nhìn sẽ bị huỷ hoại, ngàn vạn linh hồn tiêu tán, hết thảy huy hoàng tan biến.

Tất cả những con người và nơi chốn chàng từng dõi theo dịp tháng ba xuân tới lẫn tuyết trắng đông sang, từng lắng nghe tiếng khóc tiếng cười, từng sở hữu ái hận bi hoan, sinh ly tử biệt, từng xôn xao, từng tịch mịch, đều sẽ ra đi không còn dấu tích.

Chàng không thể thua.

Ô Hành Tuyết níu chặt Tiêu Phục Huyên và khẽ giọng nhắc lại, “Ngươi hãy tin ta…”

Hiệu ứng của ấn thờ lưu chuyển và lan toả nhanh chóng ngay thời điểm ấy.

Linh Vương chống cự theo bản năng, khiến sức ép và tiên lực khủng khiếp bùng nổ khắp người…

Cuồng phong dâng trào mãnh liệt!

Kết giới đột ngột bao vây khắp một vòng. Đó là cấm chế nhô lên từ dưới mặt đất, không khác gì vô số bức tường mọc lên đến chọc trời, ngăn cách tất cả mọi người.

“Thành chủ!”

“Thiên Túc!”

Phương Trữ nhảy bắn lên, toan phá huỷ cấm chế để đến bên cạnh Ô Hành Tuyết.

Song, hắn vừa tiến qua bên trái một bước, một luồng sáng cấm chế ánh bạc ngay lập tức đập thẳng vào trước chóp mũi hắn.

Hắn xoay người sang bên phải, luồng cấm chế thứ hai cũng dộng thẳng xuống.

Hắn bèn lùi về sau một bước. Sau lưng xuất hiện ngay một cấm chế nữa.



Chỉ trong tích tắc mà mọi hướng đều kín bưng. Hắn đã bị giam trong không gian một tấc vuông, không nhích được một bước nào!

Chiêu thức, khí kình, sức mạnh của tà ma, và tiếng thét thất thanh giữa hoảng loạn đều bị nhốt bên trong không cách nào truyền ra ngoài.

Ở một bên khác.

Kiếm khí của Tiêu Phục Huyên băng nhanh hơn tất cả mọi thứ.

Ngay khoảnh khắc những cấm chế đó trồi lên từ mặt đất, hàng ngàn lưỡi kiếm ngông cuồng thuộc về Thiên Túc cũng đã vượt lên trên lớp tường cao ngất bằng ánh sáng đang lưu chuyển.

Song vào thời điểm kiếm khí mang sức nặng ngàn quân ào ạt xông tới, chuẩn bị chém xuyên qua bức tường chọc trời đó, máu tuôn liên hồi từ những vị trí bị kiếm đâm vào không ngừng kia. Trong nháy mắt, sắc đỏ đã chảy tràn từ trên cao, tuôn trào không dứt.

Lúc máu đổ ra từ trên cấm chế, Tiêu Phục Huyên nhìn thấy cơ thể cả Linh Vương lẫn Ô Hành Tuyết đều run khẽ một chút.

Tiêu Phục Huyên tái mặt, ngay lập tức thu lại kiếm khí.

Vô vàn kiếm khí vừa rút, sương gió mịt mờ phủ kín trở về. Màn sương mù bị cuốn theo gió mạnh, chỉ trong nháy mắt đã lập thành cấm chế che kín bốn phương tám hướng quanh người y.

Thành thử, y không thể trông thấy Ô Hành Tuyết được nữa.

***

Hàng ngàn hàng vạn cấm chế mãnh liệt chắn xuống nhân gian, ngăn sông cách bể, chia núi tách thành, trời rung đất lở cũng không kết nối lại được với nhau.

Chỉ duy nhất một nơi hiện diện hai bóng hình.

Đó chính là Ô Hành Tuyết và Linh Vương.

Ô Hành Tuyết siết chặt bàn tay trống không và ngước mắt nhìn sang.

Hào quang chói loà bao phủ quanh cơ thể Linh Vương. Hết thảy tiên nguyên cường thịnh nhất, linh lực thuần khiết nhất tuôn tràn từ người y đều bắt nguồn từ chính bản thân Ô Hành Tuyết vào thời kỳ đỉnh cao.

Nhưng từ khi có liên kết ấn thờ, trên cơ thể Linh Vương bắt đầu thoáng xuất hiện khí tà ma. Từng ngụm từng ngụm sương đen nhàn nhạt đang lượn lờ quanh vạt bào Linh Vương. 

Khung cảnh ấy có chút gì đó rùng rợn, giống như đang chứng kiến máu thẫm xâm lấn tuyết trắng không vướng bụi trần.

Ô Hành Tuyết ngỡ ngàng chốc lát rồi lặng người.

Vì khung cảnh ấy đâu đó tương tự với thời điểm chàng đoạ ma năm xưa.

Chỉ khác ở chỗ vào năm xưa, sương đen quấn quanh người chàng không loáng thoáng từng ngụm như vậy mà cuồn cuộn miên man như thể có khả năng nhấn chìm vạn vật.

Hiện tại đây, dường như chàng đang tự quan sát bản thân mình qua ba trăm năm dài.

Chàng nhìn bản thân nhuốm dần khí tà ma, nhìn máu tuôn trào từ huyệt đạo nào đó rồi thấm dần vào trang phục. Chàng nhìn mình từ một tiên nhân “hào quang ngời sáng” đang dần dà phai sắc lốm đốm, toát ra quỷ khí nồng nặc…

“Có hối hận không?”

Dường như Ô Hành Tuyết nghe thấy có tiếng hỏi.

Là ai đang nói chuyện?

Ô Hành Tuyết nheo mày.

Giọng nói kia chìm vào tiếng gió lốc rít gào nên vô cùng nhạt nhoà. Nhất thời, chàng khó lòng phân biệt nổi rốt cuộc đó là âm thanh tự hỏi vọng lên trong đầu chàng hay là Thiên đạo Linh đài đang muốn mượn miệng Linh Vương kia để hỏi chàng.

Ngay khoảnh khắc chàng chựng người, Linh Vương chống trường kiếm trên mặt đất thình lình ngước đầu lên.

Tiên lực ngay lập tức bùng nổ, va đập kịch liệt tạo ra cơn chấn động khiến núi sông bên trong cấm chế vang rền ầm ĩ. Liên kết ấn thờ cũng chịu ảnh hưởng từ cơn chấn động ấy và bị đứt đoạn trong giây lát. 

Chính trong giây lát đó, Linh Vương nhấc linh kiếm và lao đến cùng vũ bão!

Bóng dáng lao đến quá nhanh, thoắt như sấm chớp. Vừa mới đây người còn cách xa hàng trăm trượng, mà nháy mắt kế tiếp, mũi kiếm đã cận kề yết hầu Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết nhướn mắt lên ngay tích tắc đó.

Chàng nghiêng đầu nhìn Linh Vương đôi chút, rồi đẩy mũi kiếm sang một bên vào thời điểm chót cùng nhất.

Đồng thời, hai ngón tay chàng điểm vào chữ “Chiêu” bên cổ Linh Vương.

Thành thử…

Sức ép mãnh liệt phát ra từ mũi kiếm oanh tạc vào một bên sườn núi. Vách đá cao hàng trăm trượng đổ sập thành cát vụn, sương giá căm căm trộn lẫn với máu rót vào danh tự “Chiêu”, chỉ trong phút chốc đã lan ra hết nửa người.

Linh phách cả Linh Vương lẫn Ô Hành Tuyết đều nảy nhịp mạnh mẽ cùng một lúc.

Ấn thờ đã được kết nối một lần nữa.

Trong âm thanh đất đá đổ sụp vang dội, Ô Hành Tuyết lại nghe thấy giọng nói kia một lần nữa.

Giọng nói hỏi chàng, “Có hối hận không?”

“Ngươi đang hỏi?” Ô Hành Tuyết mấp máy môi.

Linh Vương vẫn còn đang bảo vệ tấm mặt nạ vân bạc trước đây Ô Hành Tuyết từng nâng niu không rời. Dưới tác động mỗi lúc một nặng nề của ấn thờ, thân thể y run lên khe khẽ như đang kháng cự.

“Cái gì?” Giọng Linh Vương ẩn sau tấm mặt nạ. “Không phải.”

Thực ra, không cần y trả lời Ô Hành Tuyết cũng biết.

Giọng nói kia không phát ra bên cạnh chàng mà vang vọng khắp tứ phía, dội vào tầng kết giới và cấm chế chọc trời thấu đất. Âm thanh ồn ào khủng khiếp đến vậy mà Linh Vương lại chẳng hề nhận ra.

Giống như suốt từ đầu đến cuối chỉ có một mình Ô Hành Tuyết có thể nghe được.

Ngay lúc đó, ấn thờ vừa kết nối lại đứt thêm lần nữa.

Khí chất toả quanh Linh Vương nhạt đi trong nháy mắt, cơn run khe khẽ hòng kháng cự cũng ngừng lại.

Ô Hành Tuyết thoáng nheo mắt.

Chàng cảm thấy rợn người sau gáy.

Chẳng cần ngoảnh đầu lại, chàng cũng biết chuyện gì đang diễn ra, dầu gì tất cả các chiêu thức Linh Vương sử dụng đều là những chiêu thức chàng từng quen thuộc hơn cả.

Chỉ e rằng vào lúc này đây, có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm tràn đầy linh lực đang phóng lên những áng mây rồi đột ngột lao thẳng về phía chàng!

Ô Hành Tuyết không quay đầu lại mà chỉ dùng mu bàn tay để chắn lại.

Lập tức, bọt tuyết khắp vòm trời tụ về và đông lại thành một tấm chắn ngay trước muôn vàn mũi kiếm.

Băng giá bủa tràn khắp nơi theo hướng dàn kiếm, đánh lên tiếng nổ vang rền. Dường như đang có trận tuyết lớn nhất thế gian đổ bên trong không gian cấm chế. 

Linh Vương bị đẩy văng ra xa, đồng thời Ô Hành Tuyết cũng đập lưng vào vách núi cheo leo hiểm trở một phát nặng nề. Máu trào ra từ những vết thương trên huyệt đạo trọng yếu, loáng cái đã nhuộm đỏ áo bào.

Giọng nói kia lại cất lên lần nữa, “Ngươi có hối hận không?”

Ô Hành Tuyết ho khan một tiếng, lấy mu bàn tay lau đi vết máu trên mặt. Lần này, chàng đã chịu nhỏ giọng đáp một câu lạnh tanh, “Hối hận cái gì?”

Một chiêu thức khác đánh tới!

Ô Hành Tuyết vất vả tránh thoát, đoạn lật tay tung một chiêu.

Bên trong cấm chế đổ trận tuyết lớn nhất trần gian, tuyết che mịt mờ đất trời. Cả chàng lẫn Linh Vương đều không thể nhìn thấy nhau, song từng chiêu thức đều đánh xuống một cách chuẩn xác.

Hai người họ có thói quen tấn công giống hệt nhau, và cách thức phòng ngự lẫn trả đòn cũng giống nhau như đúc.

Song Linh Vương đang ở đỉnh cao, và đang dùng kiếm.

Còn thanh kiếm của Ô Hành Tuyết đã bị phong ấn cùng với phố núi Lạc Hoa mà chàng từng mến yêu nhất ba trăm năm về trước, vào thời điểm chàng trở thành tà ma. Từ đó, chàng không bao giờ dùng kiếm nữa.

Vì vậy mà chẳng qua mấy lâu, y phục Ô Hành Tuyết đã đẫm máu.

Chàng đón nhận những chiêu tấn công mà mình quen thuộc nhất, chống cự kiếm ý mà mình quen thuộc nhất. Một lần nữa đập người vào vách núi, chàng nghe thấy âm thanh kia cất giọng hỏi mình một câu.

“Ngươi tách linh thần mộc, tự huỷ hoại linh phách, từ tiên thành ma.”

“Ngươi sa ngã từ chín tầng mây, đoạ xuống hố sâu Ma Quật. Từ Linh Vương trở thành một ma đầu mỗi khi nhắc đến người ta đều tái mặt trốn tránh chẳng khác nào rắn rết.”

“Bị tận diệt, bị quên lãng, bị nhục mạ, bị người sợ hãi.”

“Và giờ đây còn bị thay thế.”

Giọng nói đó vang vọng khắp tám hướng, chồng muôn tầng lớp, phủ rợp đất trời, hoà cùng cuồng phong hung hãn và tuyết dữ ngút ngàn. Âm thanh đó mơ hồ nhưng dường như lại mang theo sức ép nặng khủng khiếp nhất, đủ mạnh để san bằng sông núi.

“Tiên nguyên tiêu tán, mất đi thân thể thân tiên, thậm chí một thứ đơn giản như ấn thờ cũng bị đứt đoạn, không phát huy được tác dụng.”

“Ngươi có hối hận không?”

Một cơn gió thổi qua.

Ô Hành Tuyết ngước mắt lên, chàng cất giọng nhẹ nhàng mà kiên định, “Không.”

Tiếp đó, chàng nhấc tay mình giữa gió vần vũ bão và tu bổ thêm một tầng ấn thờ trên cổ mình.

Thoáng chốc, gió tuyết chợt thinh lặng như thể bị đông lại giữa không trung.

Dòng máu nóng hổi chảy xuống từ vết ấn thờ tu bổ lần hai.

Lúc xưa, có một nguyên lý tất cả mọi người trên Tiên Đô đều biết — trên tượng thần dưới nhân gian chỉ được đặt một tầng ấn thờ, không thể bổ sung thêm. Lý do là tượng thần được làm từ đồng đất nên không chịu được quá nhiều.

Hễ thêm một ấn thôi là tượng thần sẽ nổ thành cát.

Rồi sau đó có người nói rằng, thay vì vậy nếu đặt trên thể xác con rối thì sức chịu đựng bền bỉ hơn chút. Cố lắm cũng có thể đặt hai tầng ấn thờ. Song đây đã là giới hạn chót cùng rồi, cho dù có là bản thể gốc của thần tiên đi nữa cũng tuyệt đối không được vượt quá ba ấn.

Vậy mà hiện tại, bên trong cấm chế tuyết lấp kín trời xanh, ngón tay trắng bệch nhợt nhạt của Ô Hành Tuyết đang không ngừng bổ sung dấu ấn, dùng máu tươi để nuôi dưỡng.

Mỗi lần chàng đặt thêm một ấn, thân thể Linh Vương sẽ cứng đờ đi một chút.

Mỗi lần đặt thêm một ấn, Linh Vương càng giống với chàng hơn.

Mỗi lần đặt thêm một ấn… mối liên kết kết giữa chàng và một phiên bản khác càng chặt chẽ hơn.

Chàng thẳng tay chồng năm tầng ấn thờ liên tiếp.

Sau cùng, các ngón tay chàng run rẩy, trên thân thể ngập tràn văn tự bằng máu. Vậy mà chàng chỉ hạ mắt xuống, nhếch khoé miệng mấp máy đôi môi trong lặng lẽ, nói với cơn gió thiên địa vô hình kia, “Nhìn đi, ngươi sẽ ngăn cản từng này ấn thờ thế nào.”

Giọng chàng vừa thốt.

Gió tuyết rít gào dài dẵng, chàng và một phiên bản khác đã đồng tri đồng cảm. 

Bọn họ thẳng mình đứng giữa gió tuyết, cùng một hình thể, cùng một phong thái, cùng một dáng dấp máu đẫm thân mình mà chẳng vương hạt bụi.

Khoảnh khắc ấy, Ô Hành Tuyết cảm giác như mình đang tồn tại trong hai thân thể.

Chàng là ma đầu, và cũng là Linh Vương.

“Rốt cuộc ngươi từ đâu ra…”

Chàng khẽ hỏi thầm một câu trong lòng, rồi đẩy mạnh linh khí và khí kình dào dạt nhất.

Ngay sau đó, chàng nhìn rõ lai lịch “Linh Vương” nhờ trạng thái đồng tri đồng cảm.

Thực ra trước đây Ô Hành Tuyết đã từng nghi ngờ.

Rốt cuộc thân thể này được hoá hình từ loại linh vật nào để có thể đón nhận linh lực và tiên khí chàng trong thời kỳ đỉnh cao nhất mà không chỉ không nổ tan tành cả người thành mảnh vụn, lại còn có thể qua lại các “dòng rối loạn” giống hệt như Linh Vương.

Không chỉ vậy, những khung cảnh trong quá khứ mà Linh Vương này từng chứng kiến cũng giống hệt như chàng, không chệch một chút nào.

Linh vật nào trên thế gian có thể thực hiện điều đó dễ dàng như vậy? Và thân thể nào có khả năng hoá thành Linh Vương như vậy?

Đến tận thời khắc này, Ô Hành Tuyết mới vỡ lẽ…

Chàng cảm nhận được thứ thân quen quá đỗi với mình trong thân thể Linh Vương — đó là kiếm ý.

Không phải bắt chước mà thành, không phải nhào nặn từ thinh không, mà đấy là kiếm ý duy độc thuộc về Linh Vương.

Trên thế gian này từ xưa đến nay chỉ có một linh vật duy nhất sở hữu điều này…

Kiếm của Ô Hành Tuyết.

❄︎

Lời tác giả:

Mọi người chờ lâu, khúc sau còn một chương nữa nha ~

Cá:

Ngẫm lại mới thấy, rốt cuộc ai chính là người đã biến Linh Vương hào hoa phong nhã, rạng rỡ chiêu quang ra nông nỗi này nếu không phải là chị tác giả đáng mến của chúng ta??? Chị ta còn cả gan tổng kết lại tất cả những nỗi khốn quẫn Linh Vương phải chịu đựng nữa chứ, thật là một bà mẹ ghẻ đáng sợ…

Bình luận

Truyện đang đọc