BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN


Ninh Hoài Sam và cụt tay đúng hẹn chờ bên sơn đạo ngoại thành.
Trước khí lên xe, Y Ngô Sinh vén mành lên nhìn qua phía xa xa.
Bên ngoài tuyết quá lớn, không thấy rõ mặt, chỉ thấy hình dáng.

Hai thuộc hạ kia có một tên cực kỳ nhỏ gầy ốm yếu, nhìn thoáng qua giống như thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Tiểu hài nhi sao?
Y Ngô Sinh lắc đầu, khẽ thở dài trong lòng: "Thời buổi này, người tuổi còn nhỏ đã nhập tà ma đúng là không ít, thật đáng giận đáng buồn."
Hắn đã từng gặp qua chuyện này, nhất thời mềm lòng không xuống tay giết chết.
"Tiên sinh vì sao lại lắc đầu?" – Ô Hành Tuyết hỏi.

Giọng hắn dễ nghe, nói như vậy không khác gì công tử nhà giàu bình thường.
Nhưng chính là nghe đến lòng người hoảng sợ, có thể là âm cuối quá nhẹ.
Y Ngô Sinh lập tức kéo mành xuống.
Hắn cầm giấy, đang muốn trả lời, mành cửa đã bị xốc lên, gió tuyết "ù ù" ùa vào.
"Thành chủ, bọn ta đã đợi cả buổi!" – Ninh Hoài Sam đi đầu bước lên, vừa gọi Ô Hành Tuyết xong đã thấy Y Ngô Sinh, sắc mặt nháy mắt xanh mét, "Sao lại là ngươi!"
Y Ngô Sinh sửng sốt một chút.
"Phản ứng này." – Ô Hành Tuyết nhìn lướt qua: "Hai ngươi quen biết nhau?"
"A." – Ninh Hoài Sam cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói: "Ta người của Chiếu Dạ thành, ở đâu sánh kịp quen biết được loại danh môn chính phái như hắn.

Chỉ là rất nhiều năm trước phúc tinh cao chiếu, tình cờ gặp qua một lần."
Y Ngô Sinh hiển nhiên không nhận ra hắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "?"
Sắc mặt Ninh Hoài Sam càng xanh hơn,
Hắn thấp giọng mắng mấy câu thô tục, kéo cổ áo để lộ ra một đoạn gáy, tới gần nơi yếu hại, có một vết sẹo kinh hãi thật dài do kiếm gây ra.

Trên vết sẹo có vảy mới kết, dường như không lâu trước đây từng vỡ ra.
Nhìn thấy vết sẹo này Y Ngô Sinh đã nhận ra.

Hắn vô cùng kinh ngạc mà nhìn Ninh Hoài Sam, giấy trong tay bị cấu hơi nhíu lại có thể là vô cùng ngạc nhiên: "Ngươi là......!Gia Minh chi dã tiểu hài tử kia?"
"Tiểu lão mẹ ngươi." – Ninh Hoài Sam buông cổ áo ra, "Lão tử năm đó mười mấy tuổi đều đã gần bốn mươi năm."
Đối thoại này của hai người, Ô Hành Tuyết đương nhiên một chút cũng nghe không hiểu.
Nhưng không ảnh hưởng hắn mở miệng giảo hợp: "Gia Minh chi dã?"
Ninh Hoài Sam vốn dĩ đã mắng xong rồi, được hắn hỏi một câu lại cười lạnh nói: "Đúng vậy, Gia Minh chi dã.

Thành chủ ngươi biết đó, chính là ta và Hắc Bồ Tát đi giải quyết, kết quả bị Hoa gia ngăn cản chưa nói, lần đó Hắc Bồ Tát chết trên đường trở về."

"......"
Thành chủ cũng không biết.
Ô Hành Tuyết "ừm" một tiếng: "Chuyện Hắc Bồ Tát đó ta nhớ rõ." Cái rắm.
"Vết thương do kiếm này của ngươi là?"
Đều là tà ma, đánh đánh giết giết với tiên môn bách gia không phải là chuyện thường sao, chịu chút thương tích do kiếm gây ra lại canh cánh trong lòng lâu như vậy?
"Ngươi hỏi hắn." – Ninh Hoài Sam chỉ Y Ngô Sinh.
"......" – Y Ngô Sinh thầm nói ta đây là mang theo cái xe quỷ gì.
Hắn im lặng một lát sau đó vẫn giải thích: "Lúc trước trên thân kiếm lau qua một ít......!thuốc."
Vốn dĩ là bôn ba đi giết tà ma, Hoa gia lúc ấy mỗi người đều lau linh dược lên thân kiếm, thuốc vẫn là do tự tay hắn điều chế.

Một kiếm là có thể đánh thẳng nơi yếu hại, cũng có thể làm vết thương do kiếm gây ra nứt toạc lần nữa và thối rữa.
Người ở Chiếu Dạ thành bởi vì tu luyện liên quan đến tà thuật cho nên có một biện pháp chữa lành miệng vết thương, tốc độ cực nhanh hao tổn cũng cực đại.
"Một kiếm này của hắn hại ta dăm ba bữa lại phải hạ dược trì, luyện độc cấm thuật, ngâm hơn ba mươi năm." – Ninh Hoài Sam nghiến răng nghiến lợi, "Cái thân thể này của ta về sau đã không thể phát triển được nữa!"
"Còn giáo huấn ta." – Ninh Hoài Sam nhìn chằm chằm Y Ngô Sinh, "Nói cái gì ta? A, nói ta tuổi còn nhỏ đã trầm mê tà đạo lầm đường lạc lối, muốn ta mở to mắt nhìn xem những người bị tà ma hại chết đó có hay không nhắc nhở ta nhớ tới người nhà của mình.

Nói ta như vậy về sau chắc chắn hối hận cả đời."
"Lão tiên sinh." – Ninh Hoài Sam cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh đầy quỷ khí.
Lão......!tiên sinh.
Y Ngô Sinh im lặng không nói.
Con cháu tiên môn không dễ già, bộ dáng của hắn đặt trong nhà thường dân nói là 25–26 cũng không thành vấn đề.
"Toàn bộ Chiếu Dạ thành đều biết ta là cô nhi từ dưới lòng đất bò ra nha, không có người nhà vứt đi để tưởng tượng, làm sao bây giờ đây.

Nhưng thật ra lão tiên sinh ngươi lúc trước có nghĩ tới có một ngày sẽ cùng ta oan gia ngõ hẹp không?"
Y Ngô Sinh: "......"
Lường trước đao kiếm tương phùng, không lường trước chen chúc chung xe ngựa.
Tầm mắt Ninh Hoài Sam từ vải đen bịt trên miệng và mũi của hắn nhìn lướt qua, cay nghiệt mà nói: "Ai cha cha, hình như lão tiên sinh ở trong xe ngựa đây đãi ngộ có chút tệ hại nha, ta –––– "
Làn da Y Ngô Sinh tái nhợt bị hắn châm chọc dường như nổi lên chút huyết sắc, lại thấy từ bên cạnh cửa một vỏ kiếm màu bạc hơi nâng lên, "bang" một cái đập vào sau đầu gối Ninh Hoài Sam.
Ninh Hoài Sam đùng một tiếng hướng tới Y Ngô Sinh quỳ gối xuống.
"......"
Ta ––––
Hắn ôm đôi chân tê dại của mình "đệt" một tiếng, quay đầu trừng người đánh hắn.

Đã thấy Thiên Túc thượng tiên rũ mắt nhìn hắn, mặt vô biểu tình mà động ngón tay một cái, kiếm lập tức quay về.
Ninh Hoài Sam nhìn trên tay Tiêu Phục Huyên chợt loé lên vương liên màu đen, nhớ tới đây là con rối của thành chủ nhà hắn, muốn làm cái gì cũng đều nghe theo thành chủ.

Ninh Hoài Sam quay đầu nhìn Ô Hành Tuyết: "Thành chủ ngươi sai hắn đánh ta?"
Ô Hành Tuyết: "......"
Ta không có.
Hắn ngước mắt nhìn chăm chú Tiêu Phục Huyên đối diện.
Tiêu Phục Huyên cũng nhìn qua hắn, ánh mắt cách ánh sáng lờ mờ.

Một lát sau hắn rất nhẹ rung mi mắt, mặt lại tỏ vẻ không liên quan đến mình mà quay đi.
Ô Hành Tuyết: "......"
Đường đường thượng tiên còn châm ngòi ly gián ta?
Ngón tay hắn xoa xoa noãn lô, quan sát trong chốc lát.

Sau đó ngón tay gõ gõ mặt bàn, nói với Ninh Hoài Sam: "Cũng không cần phải quỳ suốt, ngươi đang cản người khác lên xe, ngồi đằng kia đi."
"Ai?" – Ninh Hoài Sam trừng mắt nhìn lại.
Vừa lúc thấy cụt tay vịn cửa xe, một chân đặt lên xe, một chân khác vẫn còn treo ngoài xe.

Hắn mặt vô biểu tình tặng cho Ninh Hoài Sam một câu: "Nhịn ngươi đủ lâu rồi lăn vào đi."
Ninh Hoài Sam: "......"
Hắn nghẹn khuất muốn chết, nhìn chằm chằm chỗ trống bên cạnh Y Ngô Sinh thật lâu, cắn răng một cái, quay đầu ngồi xuống bên cạnh Ô Hành Tuyết.
Sau đó, hắn liền thấy kiếm của Tiêu Phục Huyên chuyển động.
Ninh Hoài Sam quả thật là phản xạ có điều kiện, mông mới vừa dính vào tấm ván gỗ đã giật bắn lên, bắn đến bên cạnh Y Ngô Sinh, chen với "kẻ thù" của hắn mà ngồi xuống.
"Không cho ngồi thì không cho ngồi, thành chủ đừng đánh người mà." – Hắn lẩm bẩm.
Ô Hành Tuyết: "......"
Đỉnh đầu Ô Hành Tuyết mọc tràn lan một dãy dấu chấm hỏi.
Ai không cho ngươi ngồi?
Ninh Hoài Sam phát hiện Tiêu Phục Huyên cũng không có ý muốn xuất kiếm, lúc này mới cảm giác bản thân chuyện bé xé ra to, tức khắc không còn mặt mũi.
Hắn cũng ngại đổi lại, chỉ đành trưng một mặt đưa tang chen chúc bên canh Y Ngô Sinh.
Cụt tay nhìn thoáng qua trái phải, cũng tới ngồi xuống chen chúc bên cạnh Ninh Hoài Sam.
Hắn trái lại cũng không phải không dám ngồi đối diện, chỉ là chen với Ninh Hoài Sam để tiện truyền âm.
Một ngón tay hắn chỉ đến Ninh Hoài Sam, dùng truyền âm chỉ có hai bọn họ nghe thấy: "Phát hiện không, thành chủ từ đầu đến cuối không nhúc nhích, còn luôn ôm noãn lô sưởi tay."
Ô Hành Tuyết khí kình cực hàn, so với gió tuyết mười dặm biển Vô Đoan còn lạnh hơn.

Hắn nắm lấy kiếm thường sẽ phủ một tầng sương mù, hắn nhéo cằm ngươi sương lạnh có thể từ ngón tay hắn một đường đông lạnh đến mặt ngươi.

Chỉ có người khác sợ hắn, hắn chưa từng sợ lạnh.
Người như vậy sao có thể ôm khư khư noãn lô sưởi tay không buốn?
Ninh Hoài Sam nghĩ nghĩ, cũng truyền âm trở về: "Ta mới nãy tức đến mụ đầu, không phản ứng lại.

Hiện tại ngẫm lại......!Ta lúc ấy ở Gia Minh chi dã nhặt về một cái mạng, trở lại Bất Động thành người đầu tiên nhìn thấy chính là thành chủ, hắn nhìn miệng kiếm dài kia của ta dần dần thối rữa ra."
Không loại trừ sự việc từ ban mươi năm trước, đã không nhớ rõ.

Nhưng nhìn đến vết thương còn không hề có ấn tượng đúng là có chút kỳ quái.
Hai người lên xe, càng chắc chắn suy đoán lúc trước.
–––––––
Xe ngựa một đường không ngừng, đi ba ngày vòng qua hơn hai mươi cấm chế tiên môn, cuối cùng xa xa nhìn thấy bóng dáng Đại Bi cốc.
Ô Hành Tuyết đẩy mành chắn cửa sổ nhìn thoáng qua vừa lúc nhìn thấy thâm cốc thật lớn lẳng lặng nằm phía sau sương tuyết, phía trước lối vào cốc có một vách đá như lạch trời, trên vách đá một cây cầu treo hẹp dài dẫn đến lối vào Đại Bi cốc.
Trên xích cầu mọc đầy dây leo, dài dài ngắn ngắn treo rũ xuống dưới.

Nhìn thoáng qua dường như đã lâu thật lâu rồi không ai đi vào.
Nhưng kỳ quái chính là cách lối vào cốc không đến một dăm vậy mà có một toà khách điếm.
Không, gọi là khách điếm có hơi quá, cùng lắm xem như hai túp lều tranh lớn.

Túp lều phía trước xung quanh trống không, chỉ có cái nóc.

Trong lều có bàn ghế, chỉ có thể che mưa rơi thẳng xuống, không chắn được gió thổi nghiêng.
Túp lều cỏ phía sau ngược lại có thể ở tạm hai ngày.
Hiện tại, túp lều tranh kia vậy mà lại có người.
––––––––
Xe ngựa dừng lại trước lều tranh.
"Đại Bi cốc vùng này bọn ta quen thuộc nhất.

Hai bọn ta đi dạo trước xung quanh, dọn dẹp một vài tạp vật chắn đường, để không làm chậm trễ thành chủ vào cốc." – Ninh Hoài Sam và cụt tay chào hỏi, đi trước đến nơi khác.
Ô Hành Tuyết bọn họ xuống xe ngựa, đi đến lều tranh.
Y Ngô Sinh sợ người ngoài cảm thấy kỳ quái, lấy cái khăn dài dùng giữ ấm trên xe quấn quanh vài vòng trên cổ che lại vải đen bịt kín miệng mũi.

Hắn hỏi người ngồi trong lều tranh: "Đại Bi cốc phogn cốc đã lâu các vị sao lại ở chỗ này?"
Lều tranh có ba người nhìn như đệ tử tiên môn nhưng lại không mang theo gia huy.
Bọn họ tuổi rất trẻ, quần áo phiêu phiêu, ngày rét đậm cũng không sợ lạnh, nhìn chằm chằm xe ngựa, vẻ mặt đề phòng.
Còn lại bốn người nhìn giống bá tánh bình thường, hai nam hai nữ, dáng vẻ trung niên, áo thô quần ngắn.
Có lẽ vì sợ gió bọn họ bó chặt tay chân, trên cổ quấn khăn bông dày, khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn và vết sẹo.

Trên bàn trước mặt bọn họ đặt thanh kiếm, còn có mấy chén trà nóng cuộn sương trắng.
Trong đó có một người phụ nữ, đôi mắt đỏ bừng như là vừa khóc.


Nàng chuyển tròng mắt, ánh mắt lướt qua Y Ngô Sinh, lại dừng trên người Ô Hành Tuyết.
Có thể là thấy Y Ngô Sinh bọc khăn vải lớn rất giống bọn họ.

Mà Ô Hành Tuyết toàn thân đều không mang theo đao kiếm, chỉ ôm một cái noãn lô, không có sức uy hiếp.
Người phụ nữ do dự một lát, đáp: "Không còn cách nào, tới tìm người."
"Tìm người?" – Ô Hành Tuyết hỏi.
"Ừ." – Người phụ nữ gật đầu, đang muốn nói tiếp, "Hai đứa con gái ta ––– "
Tên đệ tử tiên môn bên cạnh "khụ" một tiếng nhắc nhở: "Không cần nhiều lời."
Khu vực Đại Bi cốc thật sự rất khốc liệt, đặc biệt là sau khi phong cốc, người sống đến đây cực kỳ hiếm, tử khí cực nặng.

Toàn bộ thâm cốc bị mây đen sương mù bao phủ bên trong.
"Trước đó bọn ta từng nói qua, ở nơi này nhìn thấy người không nhất định sẽ là người." – Đệ tử tiên môn nhỏ giọng cười một tiếng.
Ô Hành Tuyết nhĩ lực cực tốt nghe thấy rõ ràng, nhíu mi lại.
Trong lòng nói lời này cũng không có vấn đề, bọn họ này một vị là tàn hồn, một vị xác chết vùng dậy, một tà ma, thật đúng là đều không phải người.
Hắn làm như không nghe thấy, đi qua hỏi một câu: "Các vị nếu tìm người vì sao lại ngồi ở đây?"
Đệ tử tiên môn nhíu mày, lát sau lại nói: "Ngưới trước đây chưa từng tới Đại Bi cốc?"
Dù sao bọn Ninh Hoài Sam không ở đây, Ô Hành Tuyết nói: "Chưa từng."
Đệ tử tiên môn nói: "Vậy không trách được."
"Đại Bi cốc phong cốc đã lâu, rất nhiều người lại không đến nữa, không biết quy củ." – Đệ tử tiên môn chỉ vào cây cầu rồi nói: "Cốc này chỉ có thể tiến vào lúc ban đêm, sau khi mặt trời xuống núi, miếu tiên ở cửa cốc có đèn.

Đèn sáng mới có thể qua cầu, nếu không lên cầu chính là chết."
"Tại sao vậy?" – Ô Hành Tuyết liếc nhìn cây cầu một cái.
Người phụ nữ nhỏ giọng nói: "Bên dưới cây cầu kia đầy ắp đồ vật nằm bò."
"Nếu đã nguy hiểm như vậy, cả đường lại có cấm chế của tiên môn, làm sao có người vào nhầm được, còn cần phải đi tìm?" – Y Ngô Sinh hỏi.
"Bởi vì không phải vào nhầm." – Người phụ nữ nhìn thaosng qua miếu tiên nơi cửa cốc, lại nói với Y Ngô Sinh: "Là bị điểm triệu tới."
Ô Hành Tuyết nghe thấy thanh kiếm bên cạnh thoáng chuyển động.
Hắn quay đầu nhìn thấy Tiêu Phục Huyên đang cau mày.
"Làm sao vậy?" – Ô Hành Tuyết hỏi.
"Điểm triệu." – Tiêu Phục Huyên trầm giọng lặp lại, "Trước kia chỉ có một tình huống, sẽ dùng đến điểm triệu."
"Tình huống thế nào?"
"Được trời ban chữ, điểm triệu thành tiên."
Đại đa số tiên nhân đều là tu hành phi thăng mà thành, chỉ có một ngoại lệ cực hiếm hoi –––– không trải qua tu hành, tuổi cực trẻ đã trực tiếp thành tiên.
Ở Tiên Đô được gọi là "Thiên Chiếu", người được "Thiên Chiếu" điểm triệu thành tiên sẽ được trời ban chữ, không về cai quản Linh Đài thập nhị tiên.
Người như vậy, Tiên Đô từ đầu đến cuối chỉ có hai vị, một vị trong đó chính là Tiêu Phục Huyên.
Cho nên......!"điểm triệu" thuộc về trời vì sao lại xuất hiện ở Đại Bi cốc.
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
QAQ.


Bình luận

Truyện đang đọc