BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN

Hai tiểu đồng tử chạy tới nơi mới phát hiện trước mặt còn có một người khác. Cả hai đều liếc nhìn Tiêu Phục Huyên rồi ngoan ngoãn nhận ai mới là chủ nhân, rúc ra sau lưng và nép mình vào áo choàng của Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết thấy mình lượm trúng con nít quỷ rồi.

Tiêu Phục Huyên nghiêng mặt sang, không ngó ngàng tiểu đồng tử nói năng linh tinh mà nhìn thẳng vào Ô Hành Tuyết.

Ô Hành Tuyết khép mắt lại.

Lần đầu tiên trong đời chàng thấy muốn giấu gia môn tới vậy.

Hay mình bịa bừa một cái tên đi.

Ô Hành Tuyết nhủ thầm trong lòng.

Suy cho cùng, vị Thiên Túc này lạnh lùng xa cách, chắc chắn không nhớ rõ trên Tiên Đô có những ai. Nghe qua tên huý áng chừng cũng không để ý chứ đừng nói chi đến việc ghép tên với mặt.

Cứ quyết định vậy đi.

Chàng vừa tính mở miệng thì Tiêu Phục Huyên đã hé viền môi mỏng, âm thanh trầm ấm vang lên, “Ta và Linh Vương không thù không oán, tại sao phải cho người làm hại ta.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Khá lắm, khỏi bịa.

Hai tiểu đồng tử nghe vậy thì chìa đầu ra từ sau lưng chàng và tròn xoe đôi mắt. Sau đó, hai đứa nhìn sang Ô Hành Tuyết và nói nhỏ, “Tâu đại nhân, đó là Thiên Túc ạ? Có phải tụi con nói hớ rồi không?”

Ô Hành Tuyết: “…”

Chàng đặt tay sau đầu nhóc ta để hướng mặt nhóc lên rồi hững hờ hỏi, “Hai đứa tưởng giọng hai đứa nhỏ lắm hả?”

Tiểu đồng tử lơ ngơ ngốc xít, đâu đã hiểu năng lực của những người trên Tiên Đô. Trước mặt Thiên Túc, thứ mà hai đứa đinh ninh “nhỏ giọng” chẳng khác gì nói xấu công khai.

Tiểu đồng tử: “Không nhỏ ạ?”

Ô Hành Tuyết tức tới bật cười.

Tiểu đồng tử thấy chàng cười thì có vẻ thẹn thùng, bèn lẳng lặng thụt đầu về.

Ô Hành Tuyết giữ nguyên nụ cười, giương mắt lên nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Phục Huyên.

“…” Linh Vương đại nhân chỉ đành mở miệng giải thích, “Là thế này, ta vừa rời khỏi phủ Tang Phụng thì bị kéo lại nài nỉ ỉ ôi một hồi lâu, ta chịu không nổi nên nói bừa một câu để trốn đi, chỉ là nói đùa một chút mà thôi.”

Chàng nhủ thầm, cái tính kỳ kèo của Lễ các chắc ai cũng từng lĩnh giáo. Nhắc tới Tang Phụng ắt hẳn Tiêu Phục Huyên sẽ hiểu ngay cơ sự ra làm sao, đỡ phải giải thích dài dòng.

Không ngờ Thiên Túc thượng tiên nghe xong thì nhìn chàng rồi trầm giọng, “Tang Phụng là ai?”

Ô Hành Tuyết ngạc nhiên vô cùng. “Ngài không biết Tang Phụng à?”

Tiêu Phục Huyên: “Ta nên biết sao?”

Ô Hành Tuyết giải thích thêm, “Lễ các, cái vị chuyên đưa đồng tử tiên sứ cho người khác ấy.”

Tiêu Phục Huyên vừa nghe thì sượng mặt ngay lập tức.

Thật ra trên mặt y cũng không có biểu cảm gì, nhưng cái phản ứng vừa nhắc tới đồng tử đã vỡ lẽ như thể từng phải ngậm đắng nuốt cay này khiến Ô Hành Tuyết cảm thấy rất chi buồn cười.

“Xem ra Thiên Túc cũng bị giày vò không ít,” Ô Hành Tuyết nói.

Chàng không cách nào nén đi nét cười trong mắt, Tiêu Phục Huyên buông mắt nhìn chàng rồi cất giọng nghiêm nghị, “Xem ra, gây hoạ mà Linh Vương nhắc tới là kêu Lễ các đến giày vò ta lần nữa.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Là ai bảo Thiên Túc kiệm lời, tích chữ như vàng?

Chàng phủ nhận tắp lự, “Tất nhiên là không phải.”

Tiêu Phục Huyên: “Vậy thì là gì?”

Linh Vương nuốt “Ực” trong lòng một cái, bịa không ra lý do, sau cùng đành cười cong khoé mắt mà nói, “Đã nói là chỉ đùa thôi mà, không nên xem là thật. Nếu Lễ các đến gây hoạ cho ngài thật thì ngài đến tìm ta tính sổ cũng không muộn.”

Ngón tay để sau lưng chàng ngoắt lên, một cơn gió quét hai tiểu đồng tử đứng đằng sau ra.

Tiểu đồng tử ngơ ngác: “?”

Chưa chờ hai đứa hỏi ra thành lời, Ô Hành Tuyết đã đẩy cái ót chúng tới trước.

Hai hôm nay, tiểu đồng tử được chàng dạy nên hình thành phản xạ có điều kiện — vừa chọt vào ót liền lập tức gửi lời chào tạm biệt. Hai nhóc ngẩng mặt lên, cất giọng với Tiêu Phục Huyên bằng âm điệu lảnh lót, “Đại nhân ắt còn công vụ, đại nhân nhà ta cũng có việc bận, thôi thì không chậm trễ thêm nữa, xin cáo từ!”

Thiên Túc: “…”

Ô Hành Tuyết xoay người rời khỏi, chợt nhớ đến nét mặt khôn tả thành lời của Thiên Túc ngay khoảnh khắc ấy, chàng khó nén lòng mà bật cười.

Lần đầu tiên trong suốt ba ngày kể từ khi quay về từ nhân gian, chàng đã cười sảng khoái đến vậy.

Thường phục trắng lướt gió về Toạ Xuân Phong, áo choàng vân bạc như tuyết phất phơ sau người, thấp thoáng để lộ đôi ủng bạc hoà một thể vào sương gió mây sa nơi Tiên Đô.

Tiểu đồng tử nhìn mà ngây ngất, thoắt cái đã quên bản thân vừa gây hoạ. Hai đứa lần lượt lót tót đuổi theo sau, hiếu kỳ thưa, “Tâu đại nhân.”

Ô Hành Tuyết lười biếng đáp “Ừm” một tiếng.

Tiểu đồng tử hỏi, “Đại nhân và Thiên Túc có mâu thuẫn từ trước ạ?”

Ô Hành Tuyết: “Sao có thể? Không có.”

“Thế đại nhân và Thiên Túc có giao hảo phải không ạ?”

“Không luôn. Đây là lần đầu gặp đấy.”

“Ớ?”

“Nhóc ớ cái gì.”

Rời đi một lúc rồi, Ô Hành Tuyết mới nhận ra mình và Tiêu Phục Huyên hoàn toàn không trao đổi khách sáo, không chào hỏi hàn huyên, thậm chí còn không giới thiệu tên tuổi, quả thật chẳng giống như mới gặp lần đầu, tiểu đồng tử có tò mò cũng không lạ.

Nhưng không ngờ câu trả lời của tiểu đồng tử lại hỏi sang một chuyện khác, “Lần đầu gặp mà đại nhân biết người ta là ai ạ?”

Ô Hành Tuyết trả lời, “Dễ nhận ra mà, danh tự được ban còn chưa biến mất trên cổ, thân kiếm cũng có chữ ‘Miễn’ đó.”

Tiểu đồng tử “Ồ” lên rồi hỏi tiếp thắc mắc nữa, “Vậy làm sao người ta biết đại nhân là ai ạ? Đại nhân không đeo kiếm mà.”

Ô Hành Tuyết dừng bước chân.

Đúng thật, hôm nay chàng không mang mặt nạ, cũng không đeo linh kiếm, bên cổ cũng không có chữ. Vậy tại sao người kia khẳng định chắc nịch chàng là ai?

Chàng thơ thẩn một chút rồi quay đầu lại nhìn.

Bấy giờ, nấc thang bạch ngọc và Linh đài đã lùi lại đằng xa, chỉ còn bóng hình loáng thoáng. Chàng thấy bóng người cao ráo của Tiêu Phục Huyên đang bước lên những bậc thang cuối cùng rồi tan biến vào khói mây.

***

Thoạt đầu, Ô Hành Tuyết còn tưởng rằng một câu đùa bâng quơ sẽ chấm dứt tại đấy, và mối quan hệ giữa chàng và Tiêu Phục Huyên cũng không khác biệt nhiều so với những người khác trên Tiên Đô.

Những chuyện quá vãng kia chỉ giữ trong lòng là được, chàng nào mong đối phương nhớ ra những chuyện ấy, bởi vậy nên cũng không thể hiện thân thiện quá đà với người kia.

Linh Vương biếng lười thực sự, dù hay niềm nở và thích sự hài hước nhưng trước giờ không thể xem là thân thiện.

Trên Tiên Đô có một lời đồn vu vơ rằng mối quan hệ giữa Thiên Túc và Linh Vương không bình thường.

Lời đồn truyền tới tai Ô Hành Tuyết làm chàng chấm hỏi đầy mặt.

Hôm đó, Ô Hành Tuyết vừa định ra ngoài thì bị Tang ma ma của Lễ các kéo ngược trở lại.

Người kia lấy rượu trong hầm rượu ra và kể chàng nghe lời đồn nọ, Ô Hành Tuyết nghe vào chả hiểu ra làm sao, bèn hỏi, “Sao lại nói quan hệ không bình thường, chú nói rõ thêm xem nào.”

Tang Phụng nói, “Đại nhân còn nhớ hôm ngài đến Lễ các chỗ tôi không, có người bảo thấy đại nhân và Thiên Túc đứng nói chuyện một lúc rất lâu trước bậc thang bạch ngọc trước cửa Linh đài.”

Ô Hành Tuyết: “Rồi sao nữa.”

Tang Phụng: “Hết rồi.”

Ô Hành Tuyết: “?”

Linh Vương hoang mang tột độ. “Vậy tại sao lại có tin đồn kia?”

Tang Phụng rất kiên nhẫn giải thích, “Thiên Túc thượng tiên tích chữ như vàng, cần nói chuyện gì đều nói tóm gọn trong thời gian ngắn nhất, việc lần đó đích thực là chuyện hiếm trong những chuyện hiếm, nghe đâu hôm đó Thiên Túc nói tương đối nhiều?”

“…”

Linh Vương thầm rủa các người có bệnh à.

Chàng tức giận, nói, “Bình thường các chú đếm số câu để luận quan hệ hả? Nói nhiều thì quan hệ tốt, nói ít thì quan hệ xấu à? Nếu nói vậy thì chẳng hoá ra ta giao hảo tốt nhất với Thiên đạo Linh đài hay gì.”

Tang Phụng: “…”

Nghe đến Thiên đạo, chúng tiên nhiều ít đều tỏ phần kính cẩn và kiêng dè, làm gì có chuyện tiện thể nhắc tới như vậy. Tang Phụng há miệng ra rồi đóng lại mấy lần mới nói, “Đại nhân xin đừng nói đùa như vậy.”

Ngừng đoạn, anh ta mới trả lời nửa đầu câu hỏi của Ô Hành Tuyết, “Tất nhiên là chúng tôi không xem việc nói ít nói nhiều để luận quan hệ, nói ra thì… thường xem xét tần suất ghé cung phủ nhiều hơn.”

Ô Hành Tuyết tóm gọn lại giúp anh ta, “Số lần thăm hỏi à.”

Tang Phụng ngẫm thấy cũng không phải chuyện gì xấu, bèn tiếp lời chàng và nói, “Đúng vậy, có thể ghé thăm dù không có công việc gì thì hẳn nhiên cho thấy đó là mối quan hệ thân thiết.”

Ô Hành Tuyết “Ồ” lên và cười nói, “Thế thì chú còn thân thiết với ta hơn Thiên Túc đấy.”

Nói đến đây, chàng ngừng lại một chút, xoay nhẹ ngón tay lên chén rượu trên bàn.

Nét cười còn vương trên mặt mà lòng chàng đã gợn lên một cảm giác lạ lùng, không rõ đấy là xúc động hay nuối tiếc, hay liệu chăng là xen lẫn cả hai.

Cảm giác nọ chỉ lướt qua chóng vánh.

Ô Hành Tuyết nâng chén nhấp một chút rượu, vui cười nói, “Ít nhất ta từng đến Lễ các chỗ chú, chứ Thiên Túc thì đến nơi ở ta còn không biết.”

Tang Phụng sững sờ, nâng chén cụng ly với chàng, uống một ngụm mới nói, “Chỗ Lễ các tôi đây không dám bàn việc khác, nhưng khẳng định nắm rõ cung phủ của chúng tiên hơn bất kỳ ai, dù sao ngày nào chúng tôi cũng phải ghi chép những việc này mà. Nơi ở Thiên Túc thượng tiên có tên là Nam Song Hạ (1), cách chỗ ngài ở rất xa.”

(1) Nam Song Hạ: có nghĩa là “bên dưới khung cửa sổ ở hướng nam”.

“Mấy năm trước, ngài đóng cửa tĩnh toạ trong phủ nên có chuyện chưa biết. Có một khoảng thời gian linh khí trên Tiên Đô rơi vào trạng thái mất cân bằng cực độ và xuất hiện hai vòng xoáy.”

Thời điểm đó, cả năm giác quan của Ô Hành Tuyết đều suy giảm hoàn toàn nên đúng là không biết chuyện này, hôm ấy cũng là lần đầu chàng nghe đến. “Hai vòng xoáy là sao?”

Tang Phụng nói, “Hai vòng xoáy hình thành từ sự hội tụ của linh khí cực thịnh và cực suy, giống như những xoáy nước giữa lòng đại dương. Tôi và Mộng Cô gọi thế cho tiện, lâu ngày đâm ra quen miệng. Không nói cũng biết chỗ linh khí cực thịnh chính là Linh đài. Suy cho cùng, nơi đó liên kết trực tiếp với Thiên đạo. Còn chỗ cực suy…”

Tang Phụng dừng đoạn, Ô Hành Tuyết nhỏ nhẹ tiếp lời, “Nam Song Hạ?”

Tang Phụng gật đầu. “Đúng vậy, là nơi đó.”

Ô Hành Tuyết cau mày. “Y có biết không?”

Tang Phụng nói, “Biết chứ, chính y chọn nơi đó mà.”

“Khoảng thời gian Thiên Túc được triệu hoán chính là lúc sự mất cân bằng hiển hiện rõ rệt nhất. Nghe đâu chỉ cần lướt ngang qua cũng thấy được cái nơi âm u hắc ám cực độ với sát khí ngất trời đó. Thế nên không ai tình nguyện đến đó cả,” Tang Phụng nói. “Trong dân gian cũng có câu “lấy độc trị độc, dùng sát ngăn sát” đấy phải không? Nghe đâu cần người có sát khí nặng hơn nó mới có thể trấn áp được nó.”

Ngặt nỗi, người bình thường phi thăng thành tiên thì có ai mang sát khí đâu? Nói gì đến loại sát khí nặng đến mức có thể kháng lại luồng sát khí kia.

“Nếu để mấy vị trên Linh đài như Tiên thủ Hoa Tín đến trấn áp thì cũng được đấy, ít nhất là trong thời gian ngắn. Thế nhưng vài ngày còn ổn, mấy tháng cũng tương đối, rồi mấy năm mấy chục năm sau thì sao? Tiên nào có thể ngăn chặn hoàn toàn sát khí. Không một ai có thể trấn áp nó trong thời gian dài cả…”

Tang Phụng dừng đoạn, tiếp tục, “Nhưng Thiên Túc có thể.”

Nói rồi, anh ta hạ giọng thấp hơn, “Lần đầu tiên tôi gặp Thiên Túc đã thấy sát khí trên người y cực kỳ dày đặc, dày đặc đến mức tôi ngờ rằng người tôi gặp không phải là tiên mà giống như là… như là…”

Như là người bước ra khỏi núi thây biển máu với thanh kiếm trên tay.

Tang Phụng thấy câu này nghe không hay lắm, mà anh ta cũng không thích nói xấu sau lưng người khác nên đắn đo một hồi rồi quyết định nuốt ngược trở vào.

Song dù anh ta không nói ra, Ô Hành Tuyết vẫn có thể đoán được ý anh ta muốn nói gì.

“Thiên Túc thật sự dùng sát khí trấn áp sát khí, từ khi y vào ở nơi đó, mọi thứ đã quang đãng sáng sủa hẳn lên, chỉ còn sương mù bảng lảng chứ không thấy bất kỳ dấu vết nào khác của luồng khí cực âm u hắc ám năm nào.”

Tang Phụng khua cả hai tay và nói, “Nam Song Hạ của y đối xứng với Linh đài, mỗi nơi trấn áp một vị trí, nhờ đó giữ vững cân bằng cho Tiên Đô. Nếu không có y, có khi Tiên Đô không tồn tại được mấy năm đâu, ắt là sẽ sớm sụp đổ, không chỉ thế còn gây tai hoạ cho núi Thái Nhân và tháp Tiên ở bên dưới nữa, khi đó chẳng phải sẽ gieo tai ương khắp nhân gian hay sao.”

Ô Hành Tuyết lắng nghe chứ không nói gì nhiều.

Khi nghe thấy Tang Phụng lẩm bẩm “Mà cũng không biết tại sao một Thượng tiên lại mang sát khí dày đặc như vậy”, chàng đã thơ thẩn xuất thần.

Ai khác không biết, chứ chàng tường tận hết cả — sát khí nặng nề như vậy chỉ có thể tích tụ ở những anh tài làm tướng nhiều kiếp, kết thúc đời mình giữa sa trường và gánh vô vàn vong hồn dưới lưỡi kiếm.

Mà chàng không chỉ biết, còn tận mắt chứng kiến.

Chàng đã từng thấy Tiêu Phục Huyên kiếp trước vác kiếm băng qua mảnh đất hoang ngập đầy tử thi, giờ đây nhớ lại còn có thể cảm nhận được mùi hương khi ấy.

Thật lạ kỳ, vị tướng quân ấy cả người đẫm máu, nhưng sao chàng không ngửi thấy mùi máu. Không biết nên diễn tả mùi hương ấy ra sao, chỉ biết khi lọt vào khứu giác, nó khiến chàng bất giác nhớ tới thép lạnh và trời đông buốt giá.

“Đại nhân,” Tang Phụng bất thình lình nói, “hôm nay ngài kiên nhẫn ghê đấy.”

Ô Hành Tuyết chợt hoàn hồn, thu lại tầm mắt từ bên ngoài cửa sổ.

Chàng đặt chén rượu giữa hai ngón tay xuống rồi cất giọng bực dọc, “Sao hửm, không lẽ lúc thường ta thiếu kiên nhẫn ư?”

Tang Phụng thoáng ngẫm nghĩ mới nói, “Thông thường ngài không để tôi nói một hơi dài như vậy.”

Thật ra cũng không phải không để người khác nói một hơi dài như vậy, chẳng qua xưa giờ chàng hiếm khi đặt câu hỏi nên tất nhiên người khác cũng không giải thích hay kể chuyện gì một mạch, nói đến đâu chỉ dừng câu chuyện đến đó mà thôi.

Ô Hành Tuyết xoay chén rượu chứ không nói gì.

Mỗi khi ai khác nhắc đến Tiêu Phục Huyên, chàng vẫn luôn muốn nghe ngóng nhiều hơn một tí. Tuy vậy, chàng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, đến cả hai đứa ngốc… hai tiểu đồng tử đi theo chàng ngày đêm mà cũng không nhận ra, không ngờ hôm nay lại tình cờ để Tang Phụng phát hiện chút manh mối.

Đến bản thân Ô Hành Tuyết cũng hơi ngỡ ngàng.

Có điều, chàng vẫn cảm thấy chuyện này thiết nghĩ cũng thường thôi, dù gì họ cũng có một câu chuyện xưa kia mà. Chàng bèn nói với Tang Phụng, “Dù gì cũng là Thiên Túc, nghe các người kể nhiều vậy nên ta cũng thấy hơi tò mò lây.”

Tang Phụng gật gù, lòng bảo cũng phải thôi.

***

Vậy nhưng Tang Phụng không biết rằng đêm hôm ấy, Linh Vương “chỉ thấy hơi tò mò” không dành thời gian nghỉ ngơi mà khoác áo mỏng ra ngoài.

Hai tiểu đồng tử theo bước mà thắc mắc không thôi. “Tâu đại nhân, hôm nay chúng ta đi đâu thế ạ?”

Đại nhân nhà chúng nhạt giọng trả lời, “Đi dạo chút thôi.”

Tiểu đồng tử “Ồ” lên.

Nhưng chúng không ngờ lần đi dạo này lại dạo hết một nửa Tiên Đô. Mà đại nhân nhà chúng đi thẳng băng băng có mục đích chứ nào có “dạo” ở đâu.

Mãi đến khi Ô Hành Tuyết dừng chân bên một cây cầu ngọc bích và dõi mắt trông về toà cung phủ bên kia rãnh nước quanh co, tiểu đồng tử mới nhận ra chuyến đi này quả thật là có chủ đích.

“Tâu đại nhân, đó là nơi nào thế ạ?” Tiểu đồng tử không hiểu lắm nên nhìn theo ánh mắt chàng về hướng kia, rồi đứa nào cũng run cầm cập. “Bên đó âm u quá.”

Ô Hành Tuyết nói, “Hai đứa nhóc các ngươi ngậm miệng được không?”

Tiểu đồng tử mím môi, nấc ầm ừ hai tiếng, tỏ vẻ đã ngậm chặt miệng.

Ô Hành Tuyết mỉm cười rồi nhanh chóng thu vén sắc mặt, bấy giờ mới nhỏ giọng trả lời, “Toà cung phủ đó tên là Nam Song Hạ.”

Không biết cái tên đó có sẵn hay do Tiêu Phục Huyên đặt, và cũng không biết vì sao y lại dùng cái tên như vậy.

Trước đây, Ô Hành Tuyết chưa từng đến chỗ này, nên không hề hay biết nơi này về đêm lại âm u đến thế, âm u đến mức không giống như đang ở trên Tiên Đô.

Mà khi nhìn kỹ, có thể thấy bên trong phủ có ánh đèn dầu. Ngặt nỗi ngọn đèn dầu đã bị che khuất sau màn sương mù xám xịt và lạnh lẽo, nhìn từ đằng xa thấy sao leo lắt mù mờ.

Tang Phụng có nói chỗ này đã tốt lên nhiều trong vài năm trở lại đây. Nói thế, thật khó lòng mường tượng nơi này trông ra sao lúc Thiên Túc vừa chuyển đến.

Nó quá chi… quá chi là quạnh quẽ.

***

Sớm hôm sau, Tang Phụng vừa đến Lễ các đã thấy một bóng người đứng chờ phía trước, người ấy dáng cao đ ĩnh đạc như ngọc.

Tang Phụng cực lực dụi mắt, hồi lâu sau mới thốt, “Linh Vương đại nhân? Sao ngài lại ở chỗ này?”

Anh ta nhấp miệng lẩm bẩm tính giờ, đoán thế nào cũng không biết tại sao người không thích thăm hỏi người khác như Linh Vương mà lại đứng trước cửa Lễ các chờ mình.

Suốt ngày hôm đó, Tang Phụng cảm thấy mơ màng lâng lâng.

Linh Vương chủ động tìm đến Lễ các ắt có việc khẩn cấp gì đó?

Không ngờ, anh ta mời Linh Vương vào trong rồi hàn huyên cả buổi mà không hề thấy đề cập đến “có việc” gì cả mà chỉ đơn thuần là ngồi nói chuyện phiếm.

Việc đó làm Tang Phụng ngơ ngác ngỡ ngàng, phải tự nhéo đùi xem thử thế nào vì cứ thấy chuyện này sai sai ở đâu.

Sau khi uống cạn hai bầu rượu, những mối nghi ngờ đã được ném sang một bên, hai người tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.

Bản chất Tang Phụng thuộc dạng ma ma tổng quản thích lo toan, Lễ các còn chuyên trông coi mấy chuyện linh tinh, kể ra một phát là nói liền một hơi, mồi thêm hai câu sẽ dễ dàng chuyển đề tài sang hướng mà ai đó muốn nói đến.

Khi Tang Phụng nói tới ba chữ “Nam Song Hạ”, Ô Hành Tuyết mỉm cười cầm chén rượu, lòng nhủ cuối cùng cũng nhắc tới, thật mệt chết ta.

Chàng tiếp lời Tang Phụng, vờ như vô tình nhắc tới, “Thế thì… Thiên Túc sống ở cái chỗ sát khí ngất trời như vậy, ngày thường cũng không mấy ai ghé qua, trong phủ chẳng có hơi người. Thế các vị đây đưa đồng tử qua chỗ y một lần không được rồi thôi luôn hả?”

Tang Phụng: “…”

Nói thật thì nói thật thôi, nhưng không biết vì lý do gì mà anh ta không dám tỏ lời đồng tình, giống như là  một câu thôi thì trách nhiệm đổ lên đầu Lễ các chỗ họ ngay vậy.

Một lúc lâu sau, anh ta ậm ờ đáp “À” rồi bảo, “Biết làm sao bây giờ? Với tính tình của Thiên Túc thì tôi cũng bó tay.”

Ô Hành Tuyết tức giận nói, “Ta cũng bảo không cần mà chú vẫn cù cưa tới chỗ ta mấy lần đấy thôi? Không cố gắng thêm được hả.”

Tang Phụng: “Tôi cố lắm rồi, thậm chí còn liều mạng nhờ Mộng Cô cố giúp một lần.”

Ô Hành Tuyết: “Hửm? Cố thế nào?”

Tang Phụng gãi mặt, ra vẻ như đau quai hàm dữ lắm. “Tôi nhờ Mộng Cô thử dùng mỹ nhân kế.”

Ô Hành Tuyết: “…”

Linh Vương nín thinh, nhưng Tang Phụng tự khai tiếp, “Sau đó Mộng Cô nói với tôi là nếu còn đưa ra mấy tối kiến chán sống như vậy nữa thì sẽ làm thịt tôi tại chỗ.”

“Tiểu đồng nhà chú ai cũng tác phong như thế à?” Linh Vương bất chợt hỏi.

Thật ra chàng muốn hỏi “đều rập khuôn” hay sao, nhưng nể mặt Tang Phụng nên không huỵch toẹt ra.

Tang Phụng hồn nhiên không hay biết, gật đầu nói, “Đúng vậy, tất cả đều rất hiểu chuyện.”

Linh Vương nói, “Vầy đi, mai chú dẫn vài đứa đến chỗ ta.”

Tang Phụng ngạc nhiên. “Để làm gì? Linh Vương đại nhân muốn nhận những tiểu đồng đó à?”

“Không,” Linh Vương khẳng định chắc nịch, sau đó nói tiếp, “ta giúp chú chỉnh trang một chút, xong chú đưa bọn họ sang chỗ Thiên Túc.”

Tang Phụng rất nghi ngờ. “Có tác dụng không?”

***

Sự thật chứng minh, có tác dụng.

Chưa tới hai ngày, Lễ các đã gửi một bức thư đến Toạ Xuân Phong, trên thư viết đầy những lời ngợi ca có cánh, thấy rõ người viết vô cùng vui vẻ phấn chấn.

Tóm tắt một chút, nội dung bức thư đại khái thế này:

“Tôi nhận mười hai tiểu đồng về rồi thực hiện theo lời đại nhân chỉ dẫn, nhân lúc Thiên Túc không ở nhà mà đưa chúng vào trong sân Nam Song Hạ rồi bỏ chạy. Hai hôm nay tôi chờ ở Lễ các nhưng những tiểu đồng kia hoàn toàn không bị gửi trả về. Nếu như là trước đây, một khi Thiên Túc hồi phủ, chắc chắn trong thời gian một chung trà thôi là mấy tiểu đồng tử đó xếp hàng nghiêm túc quay về ngay rồi. Đến Mộng Cô cũng hết hồn, lần đầu tôi được chiêm ngưỡng cảm xúc đó trên mặt cô nàng đấy, không biết đại nhân đã làm sao hay thế?”

Tiểu đồng tử đọc to bức thư với giọng vô cùng truyền cảm, đoạn ngửa đầu lên hỏi, “Tâu đại nhân, có cần hồi đáp không ạ?”

Ô Hành Tuyết nói, “Không cần, xong việc là được.”

Tiểu đồng tử lại hỏi, “Vậy đại nhân đã làm cách nào thế ạ?”

Đại nhân không chút niệm tình: “Nhóc đoán xem.”

Tiểu đồng tử: “…”

***

Kết quả là, hai tiểu đồng tử còn chưa kịp đoán thì đáp án đã tự tìm đến cửa.

Đêm hôm đó, Ô Hành Tuyết dựa đầu bên trường kỷ, tay xếp giấy tính hoá thành thứ gì ồn ào chút đỉnh thì chợt nghe tiếng mấy tiểu đồng tử lạch bạch chạy vào bẩm báo, “Tâu đại nhân! Bên ngoài phủ có người ạ.”

Ô Hành Tuyết hơi ngạc nhiên.

Bởi nhìn chung, nếu có người bên ngoài Toạ Xuân Phong thì chàng nên cảm nhận được. Chúng tiên Tiên Đô muốn âm thầm xuất hiện dưới mắt chàng nói thật là không dễ dàng gì, cho dù hiện tại chàng đang thơ thẩn thiếu tập trung nên không ngưng thần tụ khí đi nữa.

“Ai vậy?” Ô Hành Tuyết ngồi thẳng dậy.

Tiểu đồng tử chưa kịp trả lời đã thấy áo bào tuyết trắng lướt qua trước mặt mình. Ánh mắt nó loáng nhoè một cái, khi nhìn lại đã thấy Linh Vương nhà mình biến mất tăm khỏi trường kỷ, và ngoài sân vườn lại xuất hiện thêm một bóng người.

Ô Hành Tuyết lười ra cửa nên chỉ khoác áo vào rồi nhảy ra từ khung cửa sổ.

Bóng chàng tưởng chừng hoàn toàn tan vào sương đêm, trong một nháy mắt còn bên cửa sổ, nháy mắt tiếp theo đã đến cổng sân của căn phủ.

Chàng thoáng lướt nhìn bên ngoài.

Bên hông cửa Toạ Xuân Phong có treo những dải đèn rất dài, sáng ngời nơi nơi, trông có đôi phần tương tự dải đèn trên khu chợ Lạc Hoa Đài. Ánh sáng từ những dây đèn đan xen vào nhau thành từng mảng lớn, nhìn vào có thể cảm nhận được sự sôi động rộn ràng.

Một bóng người rất cao tựa lưng vào tường, tay ôm kiếm đứng dưới ánh đèn, đôi mắt buông hờ chờ tiểu đồng tử vào thông báo.

Đó là Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết ngẩn người. “Sao ngài lại tới đây?”

Ít có ai ghé đến Toạ Xuân Phong chỗ chàng, mà ghé giờ này thì càng ít. Đằng này người tới còn là Thiên Túc thượng tiên không ưng giao thiệp thì càng quá ư là hiếm thấy.

Thiên Túc liếc mắt sang phía chàng, không trả lời mà xoay nhẹ thanh kiếm trong tay, gõ bao kiếm vào góc tường phía xa hơn, môi mấp máy, “Đi ra.”

“?”

Ô Hành Tuyết hơi khó hiểu, bèn đưa mắt nhìn về phía bao kiếm.

Chàng thấy sau khi Tiêu Phục Huyên gõ xong, một đám tiểu đồng tử cao chưa tới đùi Ô Hành Tuyết cúi gằm đầu, xếp thành một hàng dài bước ra khỏi góc tường và chầm chậm đi tới trước mặt mình.

Tiêu Phục Huyên hững hờ nói, “Quen mắt không?”

Ô Hành Tuyết: “…”

Quá quen.

Khỏi cần đếm Ô Hành Tuyết cũng biết có tổng cộng mười hai tiểu đồng tử đang xếp hàng, đây là những người Lễ các đưa sang cho Tiêu Phục Huyên. Mấy tiểu đồng tử này đều bị chàng xử lý qua một chút nên tất nhiên là quen rồi.

Linh Vương nhủ thầm trong lòng không xong rồi, bộ dạng này không phải tới làm khách thăm hỏi.

Thật vậy, Thiên Túc hất cằm về phía nhóm tiểu đồng tử đó, nghiêm giọng nói, “Có người nói nếu Lễ các đến tìm ta thì khi đó tính sổ cũng không muộn.”

“Ta đi làm việc bên ngoài, vừa quay về Tiên Đô.” Trên người y còn đượm hương vị gió sương của nhân gian, sau khi đứng thẳng người dậy từ ven tường, y nhấc kiếm vén sợi dây đèn dài lên rồi cất giọng hững hờ, “Giờ đến tính sổ có muộn không?”

Bình luận

Truyện đang đọc