BA TRĂM NĂM KHÔNG GẶP THƯỢNG TIÊN

“Thung lũng Đại Bi?” Ô Hành Tuyết tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Ừm.” Tiêu Phục Huyên xác nhận.

Ô Hành Tuyết thả nhẹ giọng, “Ông ấy thật sự đi đến đấy.”

Dẫu không nhìn rõ biểu cảm trên mặt chàng thì vẫn có thể thấp thoáng nghe được đôi chút ngậm ngùi.

Ninh Hoài Sam lén nhìn thành chủ nhà mình, nét mặt hơi xấu hổ, “Ta biết sai rồi, thưa thành chủ. Ta không nên nói như vậy với Y Ngô Sinh, ông ta vốn không định đi, là tại ta ngu ngốc xúi bẩy người ta.”

Tình cảm cậu dành cho Y Ngô Sinh mang nhiều ít bấp bênh, bên trong vừa có phẫn hận lại vừa có thương cảm, tự lúc bắt đầu đã vô cùng phức tạp. Hiện tại nhóm họ đều đã rời khỏi quá khứ, chỉ còn mỗi mình Y Ngô Sinh chơi vơi cô lẻ trong dòng thời gian kia.

Nghĩ đến chuyện ấy làm cậu thấy áy náy thật lòng, bèn xuôi tay thành thật nhận lỗi.

Tính nết cậu vừa lì lợm vừa hung hăng, xưa giờ không thiếu làm những chuyện bừa bãi. Sau khi làm xong lại hối hận, thế là phải vừa đe doạ Phương Trữ không được cáo trạng lên, vừa im ỉm đi thu dọn hậu hoạ. Đến chừng nào dọn dẹp xong xuôi cậu mới dám xuất hiện trở lại trước mặt thành chủ.

Còn nếu không thu dọn chỉn chu, cậu sẽ run lẩy bẩy đi nhận tội. Mà lần nào cậu nhận tội, thành chủ cũng đều dựa vào cửa mà rằng, “Ngươi sai ở đâu? Ngươi không sai, hay để ta vái ngươi một vái để chứng minh nhé.”

Giọng điệu như thế rất chi là…

Ầy…

Chỉ cần nghĩ đến thôi là Ninh Hoài Sam tê tái cả da đầu.

Cậu đã sẵn sàng bị nghe đâm chọc một tràng rồi, ngờ đâu thành chủ nhà cậu lại nói, “Ngươi nói đúng.”

Ninh Hoài Sam: “?”

Cậu há mõm ngước mặt lên, nghe được thành chủ điềm nhiên tiếp tục, “Đúng thật là tội của ngươi.”

Ninh Hoài Sam: “Dạ?”

Ô Hành Tuyết: “Dạ cái gì, nếu ngươi không lắm mồm như vậy thì bây giờ Y Ngô Sinh đang trên đường sang kiếp sau rồi.”

Ninh Hoài Sam: “???”

Ninh Hoài Sam còn đang lùng bùng đầu óc, gương mặt cũng dần lộ rõ vẻ hoang mang…

Sao phản ứng của thành chủ nhà cậu quái đản quá vậy!

Nếu bất thường chắc chắn có vấn đề.

Không biết vì lẽ gì, Ninh Hoài Sam bất giác ngước lên thoáng nhìn Thiên Túc. Xong lại sực nhận ra, ánh nhìn cậu mang chút ý cầu xin trợ giúp. Chẳng rõ bắt đầu từ khi nào, cậu đã cảm thấy Thiên Túc có thể kiềm thành chủ nhà mình vào những thời điểm trọng yếu.

Thế nhưng cũng hoài công, Thiên Túc còn không thèm liếc cậu nửa mắt.

Ninh Hoài Sam ngập ngừng nhìn trở lại, Ô Hành Tuyết hất cằm sang bên cạnh, cất giọng nhẹ bẫng, “Đi.”

Ninh Hoài Sam nhìn theo hướng chỉ của chàng, thấy phía bên đó có tầm khoảng sáu gian nhà, bốn hành lang nối liền nhau, một gian đình, một gian lầu cao, và một cái đầm lạnh lẽo bao bọc xung quanh.

Vậy muốn cậu đi đâu?

Ninh Hoài Sam lẳng lặng chìa tay ra, giấu bên trong ống tay áo đặng nhéo Phương Trữ một phát thật mạnh.

Phương Trữ: “…”

Phương Trữ bị đau hay sao mà giật ngược ngón tay lại, quay sang hỏi, “Chuyện gì?”

Ninh Hoài Sam trợn tròn mắt trong lòng, dùng ngón tay đang nhéo người để truyền âm sang, “Cứu mạng chứ gì trời? Mày mau giải thích giúp tao coi thành chủ đang kêu tao đi đâu vậy?”

Một lúc lâu sau, Phương Trữ mới truyền âm đáp lại, “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai?”

Ninh Hoài Sam tuyệt vọng.

Thế gian vật đổi sao dời, giờ đến Phương Trữ cũng thấy chết mà không cứu.

Lòng cậu dấy lên chút chua xót.

Khi Ninh Hoài Sam ngẩng đầu lên, ánh mắt Ô Hành Tuyết đang lướt qua mặt cậu và nhẹ nhàng dừng trên người Phương Trữ, xem chừng đã thấy hành vi của bọn họ nên đoán ra bọn họ đang truyền âm trong im lặng.

Vậy thì Phương Trữ sẽ càng không ra tay giúp đỡ.

Cũng may, thành chủ vẫn chừa cho cậu một đường sống, chàng mở miệng chỉ rõ ràng, “Đến căn nhà kia, tự đóng cửa hối cải trong đó.”

Ninh Hoài Sam gục đầu, rầm rì “Ờm” một tiếng. Mà trong lòng cậu âm thầm vò đầu bứt tai, sao thành chủ quên hết chuyện cũ mà đánh một phát không lệch một li khỏi tử huyệt của cậu vậy — với cái tính nết này của cậu, mắng chửi hay đánh đấm đều không vấn đề, có thể nhẫn nhịn đau đớn thể xác nhưng chịu không nổi tịch mịch.

Bắt cậu tự nhốt để hối cải, chẳng bằng đâm hai nhát kiếm đổ máu cho xong.

Mà lúc trước thành chủ cũng đâu có đam mê này đâu ta…

Ninh Hoài Sam run run khoé môi, lặng lẽ nhận lệnh mà không nói tiếng nào. Song cậu vừa nhấc đầu lên đã thấy nét mặt thành chủ bỗng dưng tái đi dưới ánh nắng, chút hồng hào loáng thoáng trước đây bất chợt phai nhạt hoàn toàn.

Cậu ngẩn cả người, thốt, “Thưa thành chủ, ngón tay ngài…”

Thấy rõ ngón tay Ô Hành Tuyết để lộ bên ngoài đang ngả xanh, dù mới một khắc trước hãy còn bình thường.

Phương Trữ cũng nhìn chằm chằm vào nơi đó, một lát sau hắn chủ động truyền âm cho Ninh Hoài Sam, “Không phải mày nói kiếp kỳ thành chủ trôi qua suôn sẻ à?”

Ninh Hoài Sam: “Tao đoán thế, không phải có Thiên Túc hỗ trợ còn gì, tao nghĩ là suôn sẻ lắm. Không ngờ…”

Phương Trữ lại truyền âm, “Với cả, Thiên Túc…”

Hắn dừng đoạn, chừng như còn quá ngỡ ngàng nên không biết nên hỏi từ đâu.

Ninh Hoài Sam tự nhủ trong lòng tao hiểu sự bỡ ngỡ của mày mà! Lúc mày còn chưa thèm về, một mình tao ở đây lãnh đủ hết đó!

Tuy thế, cậu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nói, “Mày tính hỏi tại sao Thiên Túc giúp thành chủ vượt kiếp kỳ hả?”

Phương Trữ lặng lẽ đáp, “Ừ.”

Ninh Hoài Sam chốt kèo, “Nói ra thì dài lắm, từ từ tao kể mày nghe sau.”

Phương Trữ: “…”

Hiện tại cậu không có tâm trạng giải thích cho Phương Trữ cho lắm, mà đang lo lắng tình huống của Ô Hành Tuyết hơn. Cậu nhìn chòng chọc ngón tay Ô Hành Tuyết và hỏi, “Thành chủ ơi, sao lại lạnh xuống nhanh vậy ạ?”

Khi hỏi câu này, cậu thậm chí còn cảm nhận được một luồng không khí lạnh căm căm đang lan dần ra trong không khí quanh sân, nhiệt độ thấp đến mức làm cậu giật mình đánh thót.

Đã đến mức này rồi, vậy chẳng lẽ không những không nguôi dịu mà còn nghiêm trọng hơn?!!!

Ninh Hoài Sam chớm nghĩ vậy thì mặt mũi cũng tái mét hẳn.

Ô Hành Tuyết chỉ buông mắt thoáng nhìn, đoạn đút ngón tay vào trong ống tay áo và nói, “Không sao, không có ảnh hưởng gì.”

Giọng điệu này không khác gì đám ma đầu lúc nào cũng cố giấu giếm, tỏ ra mình mạnh khoẻ vào kiếp kỳ ở trong Chiếu Dạ thành, thế nhưng khi chàng buông mắt, trong nét mặt lại lộ ra sự mệt mỏi, dường như không cách nào che giấu được những chật vật của kiếp kỳ.

Ninh Hoài Sam lại quay sang nhìn Tiêu Phục Huyên. “Thiên Túc…”

Thiên Túc một mực kiệm lời nhấc mi mắt, hàng mày nhíu nhẹ, không ngờ chịu trả lời cậu, “Khả năng là thể xác này của ta có vấn đề.”

Thể xác?

Ninh Hoài Sam sững sờ đôi chút, sau đó đã nghe Phương Trữ truyền âm tới, “Tình hình của Thiên Túc hình như cũng không ổn.”

Bấy giờ, Ninh Hoài Sam mới kịp phản ứng lại, trả lời, “Ờm, chắc là không phải bản thể nên cũng có ảnh hưởng ít nhiều. Huống gì thể chất của tiên và ma khi chạm vào nhau…”

Cậu càng nghĩ càng thấy xong đời!

Độ kiếp kỳ kiểu gì mà thành lưỡng bại câu thương vậy! Thế chẳng phải đương không cho thằng chó Phong Tiết Lễ được hưởng lợi trên trời rớt xuống hả?!

Ninh Hoài Sam nghĩ vậy liền nói ngay với Ô Hành Tuyết, “Thưa thành chủ, ta không tự hối cải nữa! Chuyện Y Ngô Sinh ta làm sai ta nhận, nhưng chờ đến khi thành chủ hết kiếp kỳ rồi hãy bàn tiếp, chứ không ta đây không an tâm!”

Ô Hành Tuyết lại nói, “Ngươi cứ yên tâm tự hối, ta còn Phương Trữ.”

Ninh Hoài Sam: “…”

Cũng phải.

Xưa giờ Phương Trữ luôn bình tĩnh cẩn trọng hơn, những lần kiếp kỳ trước đây hắn đảm đương hết mọi kham khổ, một vai gánh hết việc hai người.

Ninh Hoài Sam bĩu môi, không làm sao phản bác lại được.

Dù gì cũng đã phạm sai lầm, muốn trốn cũng trốn không được. Ninh Hoài Sam đành cúi gằm đầu, nấn ná từng bước đi tới gian phòng phụ, miệng không ngừng làu bàu, “Phương Trữ, đều trông nhờ mày hết đó Phương Trữ, nếu có chuyện gì xảy ra tao không để yên cho mày đâu.”

Kết quả, khi cậu ngoái đầu lại nhìn thì thấy nét mặt Phương Trữ không được hay ho cho lắm.

Ninh Hoài Sam: “?”

Bộ nhớ tao dữ vậy hả?

***

Không ngờ Ninh Hoài Sam rất thành thật, bảo cậu tự bế hối lỗi thì cậu liền ngoan ngoãn chui vào phòng và phong ấn lại.

Chỉ nghe thấy mấy tiếng rầm rầm vang vọng, Ninh Hoài Sam đã phủ cấm chế toàn bộ gian nhà, không gian xung quanh tức thì trở nên im lìm, chìm vào một khoảnh đen như mực, không còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Thế là một Tước Bất Lạc rộng lớn nhường đó dường như chỉ còn lại ba người.

Ô Hành Tuyết thu tầm mắt từ hướng bên kia và nhìn sang Phương Trữ.

Phương Trữ cũng vừa khéo nhìn qua.

Hắn lia mắt sang hai người rồi tức thì cụp xuống, không muốn nhìn thẳng, trông không khác gì một thuộc hạ th@n cận biết nghe lời và không có gì đáng phải lo ngại.

Ô Hành Tuyết không để ý đến hắn nhiều, chỉ nói, “Ngươi còn đứng đây làm gì?”

Bấy giờ, Phương Trữ mới ngẩng đầu, cất giọng có chút lo lắng, “Thân thể thành chủ…”

Ô Hành Tuyết: “Ta vừa nói rồi còn gì, không ảnh hưởng gì cả, cần làm gì thì cứ làm thôi.”

Phương Trữ gật đầu, nói, “Thành chủ có gì cần dặn dò xin cứ nói.”

Ô Hành Tuyết khoát tay. “Không cần.”

Thân là thành chủ, chàng luôn làm mọi sự theo ý mình chứ không cần giải thích ngọn nguồn từng chuyện. Chàng nói đoạn, xoay người bước vào trong phòng, song vừa ngoảnh đầu đi thì như sực nhớ đến gì đó bèn nói, “À phải, ngươi đến phòng phơi sách giúp ta —”

Phương Trữ ngẩng cao đầu, chờ chàng nói tiếp.

Đương khi Ô Hành Tuyết còn đang bần thần do dự, hắn còn nhỏ giọng nhắc nhẹ, “Thưa thành chủ?”

Ô Hành Tuyết nói tiếp trong nét mệt rũ rượi, “— thôi, giữ hay không cũng thế.”

Phương Trữ mấp máy môi, xem chừng đang tính khuyên nhủ chàng. Nhưng rồi sau cùng vẫn chọn hướng mắt trở xuống và không nhiều lời nữa.

“Ta còn cần bế quan thêm một ngày, ngươi canh giữ bên ngoài. Nếu có việc thì gửi truyền phù vào trong, đừng chỉ gõ cửa sổ mấy cái ta không nghe được đâu.” Ô Hành Tuyết thì thào như đang lẩm bẩm, nói xong đi thẳng vào trong phòng. Tiếp đó, một tiếng rầm đánh lên, cửa phòng đã đóng chặt, lớp cấm chế bọc trong sương lạnh đăm đăm cắm thẳng xuống.

Ở bên trong Chiếu Dạ thành, ai cũng biết một điều, khi sức mạnh Ô Hành Tuyết đạt đến đỉnh điểm, những nơi khí kình lan đến đều trở lạnh đến đóng băng, chỉ trong chớp mắt đã có thể đóng một lớp sương giá trắng xoá.

Vậy mà hiện tại, khi cấm chế áp xuống lại chỉ xuất hiện chút sương trăng trắng bên góc khung cửa sổ.

Phương Trữ thoáng nhìn qua, nét lo toan trên mặt còn chưa phai.

Hắn đứng yên trước cửa một chốc, sau đó không về phòng mình mà đi đến một băng ghế trên hành lang ngoài sân để ngồi xuống, dường như đang muốn canh giữ cho thành chủ nhà mình.

Cửa phòng vừa đóng lại, Ô Hành Tuyết đã nghiêng người nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ chạm trổ hoa văn.

Khi ngón tay chàng đặt lên bệ cửa, những vết xanh tím ban nãy đã biệt tích, bộ dáng mệt nhoài cũng không thấy tăm hơi.

Nếu khúc cây Ninh Hoài Sam chuyên phá bĩnh mà trông thấy thì chắc chắn sẽ há hốc mồm tròn xoe mắt mà trầm trồ, “Diễn xuất đỉnh của chóp!”

Có thể dễ dàng liên tưởng ra mười hai đồng tử ở Nam Song Hạ năm xưa được nhận chân truyền từ ai.

Ánh mắt chưa thu về, Ô Hành Tuyết vẫn đang săm soi Phương Trữ ngoài sân, đồng thời cất giọng nói với người bên cạnh, “Nét mặt thế mà bình tĩnh thật đấy, thình lình bị ta hỏi chuyện mà vẫn không lộ vẻ sốt sắng…”

Tất cả đều biết lầu các trong Tước Bất Lạc trùng trùng điệp điệp, có rất nhiều gian nhà được sắp xếp thành một trận cục. Nếu người lạ xông vào mà không được chỉ đường thì không dễ dàng gì tìm được nơi muốn đến, trong tình huống đó mà bất chợt nhận được mệnh lệnh dễ khiến người ta nôn nao trong lòng.

Vậy mà nét mặt Phương Trữ chẳng mảy may biến chuyển, thậm chí còn không lộ vẽ sững sờ hay bất an một tẹo nào.

“Ừm.” Tiêu Phục Huyên liếc nhìn chàng, tựa hồ đã đoán được nên mớm lời giúp, “thế nhưng.”

Ô Hành Tuyết nhướng mày nhoẻn cười, trong mắt loé lên tia sáng. “Nhưng không qua mắt nổi lời dối trá của ta.”

Chàng gõ nhẹ tay lên cánh cửa, nói, “Ta thuận miệng bịa ra cái tên phòng phơi sách thôi.”

Chàng kêu Phương Trữ đến phòng phơi sách tìm thứ gì đấy, mà Phương Trữ đứng dưới chờ lệnh một cách bình tĩnh không hề biến sắc, không thắc mắc một chút nào.

Khổ nỗi… trong Tước Bất Lạc hoàn toàn không có cái địa danh “phòng phơi sách” này.  

Lời tác giả:

Sợ để mọi người chờ, mình cập nhật trước một chương ~ nhưng mà mọi người đừng thức khuya để chờ chương kế tiếp nha, mình cũng không biết phải viết mất bao lâu nữa. Ngủ sớm chút nhé, ngủ ngon ~

Bình luận

Truyện đang đọc