BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Công việc hôm nay của anh không nhiều, đi gặp đối tác xong là có thể về nhà, anh liền đẩy nhanh tốc độ bàn việc để về nhà thật nhanh với cô, lại không nghĩ anh chàng thư ký này rất 'thật thà chất phác', bao nhiêu điều tốt đều nhường cho công ty anh, bù lại anh ta nói rất nhiều, kéo dài thời gian của anh, anh liền có chút không vui, lúc bước ra khỏi phòng riêng, anh chàng còn mãi nói gì đó, anh không nghe lọt được chữ nào, hoàn toàn không để tâm.

Lúc Hạ Viên Viên gọi "Trình Tranh" anh tưởng như nghe nhầm, nhưng thực sự cô ngồi đó, rất thanh lịch và xinh đẹp, ánh nắng rọi vào cô, làm màu tóc cô ngã nâu, mặt cũng sáng hơn, tim anh lệch một nhịp, nhưng ngương mặt vẫn rất bình tĩnh không để lộ ra ngoài. Trái ngược với anh, Trình Tranh làm bộ mặt cau có, anh thật không biết mình làm gì sai, lại nhìn sang người đối diện cô, là Trần Hữu Bằng, anh biết anh ta.

"Trình Tranh, thật trùng hợp." Hạ Viên Viên bước tới, vẻ mặt cực kì hào hứng, nụ cười vô cùng tao nhã.

Trình Tranh hoàn toàn không để ý gì đến cô ta, cô nhìn xuống ly nước trên bàn, nói "Đúng là rất trùng hợp."

Hạ Viên Viên vui vẻ, cực kì đắt ý, nhìn sang Trần Hữu Bằng từ nãy giờ không nói câu nào, im lặng thưởng thức cà phê, Tô Sương từng nói, cô thích uống cà phê, từ một người ghét thứ nước đen đen này như anh, liền nghiện cà phê. Mỗi lần nhớ cô, hoặc tức giận, uống một ly cà phê, anh sẽ thấy rất thoải mái.

"Học trưởng Trần, đã lâu không gặp" Hạ Viên Viên chào hỏi, anh không đáp, cô cũng không thèm để ý, chuyện này cô đã đoán trước.

"Tranh Tranh, cậu xem, đây là ai?" Hạ Viên Viên kéo tay Đường Diệc Thành, anh rút ray lại cô ta cũng chỉ cười cho qua. Trình Tranh lại thấy ngứa mắt.

Cô hoàn toàn không để ý tới, Đường Diệc Thành lại chú ý đến gương mặt cô, biết cô đang không vui, anh lại không biết nên đứng lên kéo cô đi, hay là trầm mặc một bên nữa.

"Học trưởng Trần, em đồng ý với lời mời của anh" Trình Tranh nhìn Trần Hữu Bằng nói, cô cười nụ cười tự tin, lu mờ đi Hạ Viên Viên bên cạnh. Trần Hữu Bằng nhếch mép cười một cái, dường như rất hài lòng với điều này.

"Không ngờ, Tranh Tranh lại đi gặp riêng chồng chưa cưới của bạn thân" Hạ Viên Viên nói nhỏ, nhưng cả ba người đều nghe. Bầu không khí trầm xuống một cách đáng sợ. Mặt Đường Diệc Thành nổi đầy vạch đen, tay của Trần Hữu Bằng siết chặt ly sứ, Trình Tranh thì khác, cô cười một cái.

"Tôi thì hy vọng, cô đừng lâm vào cảnh tiểu tam" Trình Tranh cười kiêu ngạo, hất cằm về phía Hạ Viên Viên, cô ta dĩ nhiên không hiểu. Mặt hơi biến sắc nhìn Trình Tranh, lúc định nói thì cô đã tạm biệt Trần Hữu Bằng ra khỏi cửa.

Trần Hữu Bằng uống hết ly cà phê trong tay, đi ngang qua Hạ Viên Viên, liếc mắt khinh bỉ sau đó cũng tính tiền rời đi.

Đường Diệc Thành đứng đó, nhìn Hạ Viên Viên, cô ta bây giờ như một con tiểu bạch thỏ, ngây thơ nhìn anh.

"Nếu cô không cần công việc này nữa, tôi có thể đuổi cô."

Đường Diệc Thành chạy nhanh về nhà, Trình Tranh lúc đến quán cà phê có đi xe riêng, cô cũng lái rất nhanh.

Trình Tranh ngồi trong phòng khách, tay vuốt ve Fou, anh đẩy cửa bước vào, vẻ mặt cô bình tĩnh như vậy nhưng anh biết cô đang tức giận.

"Tranh Tranh" anh định vươn tay ra chạm vào cô, cô lại nhích ra, anh hơi ngạc nhiên. Đường Diệc Thành chỉ đành rút tay lại, nhìn cô. Ánh mắt anh rất chan chứa, nhưng cô lại không thấy được, Fou thấy tình hình không ổn liền nhảy xuống khỏi vòng tay cô. Trình Tranh liền thấy không có gì nữa, sự bình tĩnh không được như lúc ban nãy.

"Tranh Tranh, rốt cuộc em khó chịu chuyện gì?" anh không im lặng nữa, lại tới lượt cô im lặng. " Em muốn anh làm gì?"

Bây giờ cô không nghe được chữ nào, anh càng nói cô càng tức giận, trời vừa nắng đây, mây đen đã kéo tới, nhiệt độ cũng giảm xuống nhanh.

"Đường Diệc Thành! Hãy tự trọng, anh là người đã có vợ!" cô nói.

"Ý em là gì?" anh nhíu mày.

"Rất rõ ràng, em không đồng ý chuyện anh có tình nhân bên ngoài, vừa là thư ký vừa là mối tình đầu của anh!" cô hét lên, tay nắm lại, móng tay đâm sâu vào da thịt đau đớn, cô quay lưng bỏ đi thì anh đã giữ cô lại.

"Em đang nói cái gì vậy!?" anh cũng không kiềm được mà gằng giọng.

"Đừng tưởng em không biết, Hạ Viên Viên là tình đầu của anh" cô nói, quả thực cô nghĩ như vậy.

"Trình Tranh! Em bình tĩnh một chút được không!?" anh hét lên, cô ngạc nhiên nhìn anh, cười một nụ cười tự giễu. Anh có phần hối hận.

"Tôi là vợ anh, còn không được anh quan tâm như vậy" cô nghĩ đến tấm ảnh trên tờ thông báo lần trước, Trình Tranh vung tay rút khỏi tay anh, lại chạy ra ngoài. Anh chỉ biết đứng đó nhìn cô đi, kẻ im lặng nãy giờ đã chịu bò ra, Fou uốn quanh chân anh như an ủi, anh nhìn nó, gương mặt cực kì khó coi.

Anh thậm chí còn không nhớ lúc đi học có một người tên Hạ Viên Viên...

Trình Tranh lái xe về nhà ba mẹ Trình, nếu là bình thường cô nhất định sẽ đi tìm Tô Sương, nhưng cô nàng không có ở đây, nơi cô đến cũng không có, chỉ có thể về nhà, trên đường còn tiện mua thêm vài thứ để ba mẹ không nghi ngờ.

Ba mẹ thấy cô về rất vui, nhưng nhìn con gái dính mưa lại có phần xót xa, lại không nỡ trách mắng.

"Tranh Tranh, con đã tắm chưa?" mẹ Trình ở ngoài cửa phòng hỏi. Trình Tranh đang lau tóc ở trong phòng, nghe tiếng mẹ nên đứng dậy mở cửa. Mẹ Trình bước vào nhìn con gái, cô tiếp tục lau tóc, mẹ Trình nói.

"Tranh Tranh, con vẫn tốt chứ?"

"Ý mẹ là sao?" cô có phần hơi thấp thỏm.

"Mẹ quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của con thôi" bà lo lắng Đường Diệc Thành không chăm sóc tốt cho cô, nhưng lại lo lắng cô không nhận ra tâm ý của anh.

"Vẫn bình thường, mẹ đừng lo lắng" cô thở phào nhẹ nhỏm, mỉm cười nói với mẹ.

Mẹ Trình im một lúc, lại nói.

"Diệc Thành rất tốt, nhưng nếu con không thích nó, hoặc sống lâu như vậy vẫn không có tình cảm, con có thể ly hôn, dù sao cũng không ai biết con có một đời chồng" mẹ Trình nhắm mắt nói, bàn tay của bà vỗ lên bàn tay của cô, cùng một màu da nhưng lại rất khác biệt.

"Mẹ nói gì? Sao lại không biết?" cô nhíu mày hỏi, mẹ Trình cũng rất bình tĩnh trả lời, chuyện này vốn là ba Trình nói bà giữ bí mật nhưng bà thấy cũng không có gì to tát hết nên cũng nói cho cô.

"Ba con ấy, lúc Diệc Thành kết hôn với con, ông ấy đã ra điều kiện, nói tuyệt đối không muốn để mọi người biết đến con là vợ nó, ông ấy chỉ là không muốn con bị mọi người nói đã trải qua một đời chồng thôi" bà lãnh đạm nói, còn theo dõi gương mặt cô. Cô hoàn toàn không nghe được gì nữa, lỗ tai lùng bùng khó chịu, cực kì hối hận.

Đường Diệc Thành lại đứng trước cửa nhà cô, không biết nên vào hay nên đi, cả người cứ như vậy đứng dưới mưa, toàn thân ướt sũng. Lúc anh muốn đi, cửa nhà lại mở ra, Trình Tranh nghe mẹ nói xong liền muốn ra chạy đi tìm anh, lại đúng lúc gặp anh ở cửa. Bốn mắt nhìn nhau, cực kì lúng túng.

Bình luận

Truyện đang đọc