BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Con đường đến sảnh lớn chưa bao giờ ngắn như vậy, Trình Tranh đang ước sao nó có thể dài ra một chút, cô cảm thấy có chuyện không may mắn, bước chân vừa muốn chậm lại muốn nhanh. Cô vừa bước khỏi thang máy lại đúng lúc thấy Tô Sương giáp mặt với Lệ Cẩm, tâm trạng cũng theo đó mà bất an.

"Tô Sương " Trình Tranh chạy lại kêu một tiếng, Tô Sương nhìn thấy cô liền rất vui vẻ.

"Tranh Tranh!!! Nhớ cậu quá đi! " Tô Sương nhịn không được liền chạy tới ôm lấy cô, làm cô có chút thấy buồn cười, vỗ vỗ lưng cô.

"Không nghĩ cậu về sớm vậy" cô buông Tô Sương nói, cô nàng lại bĩu môi khinh bỉ cô.

"Cậu đang muốn mình không về nữa phải không?" cô cười haha mấy cái rồi lắc đầu, nhìn qua Tô Sương một cái, cô nàng có chút đen hơn trước, nhưng có lẽ cô hợp với màu da này hơn, mái tóc có vẻ vừa được cắt tỉa lại, dài tới cổ, nhìn rất năng động, có lẽ lần này tham gia chuyến từ thiện đã giúp Tô Sương mới mẻ hơn.

"Đi thôi, lên phòng" Trình Tranh dắt tay Tô Sương, còn gật đầu cảm ơn cô tiếp tân rồi mới rời đi, nhưng cái đuôi phiền phức Lệ Cẩm lại không có ý buông tha.

"Công ty không phải là nơi người ngoài có thể ra là ra vào là vào" Lệ Cẩm với mái tóc cắt sát, hai tay khoanh lại trước ngực trông rất giống bà chủ. Tô Sương giật giật lông mày, rõ ràng cô nàng thấy ngứa tai với nhữnglời nói vừa rồi, nhưng nể mặt Trình Tranh, vẫn tiếp tục làm lơ. Lệ Cẩm dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội hạ thấp cô và Tô Sương, vẫn dùng nụ cười ngạo ngễu tiến về phía trước.

"Ăn mặc như vậy thực không hợp với màu sắc nơi này" Lệ Cẩm chỉ tay vào áo khoác màu jean của Tô Sương, rồi lại nhìn xung quanh sảnh lớn mà mỉm cười khinh bỉ, mọi người thấy một màn thú vị cũng cười theo. Tay Trình Tranh nắm chặt cô, cô nàng đang tức giận nên tay siết chặt cô đau đớn.

Lệ Cẩm thấy Tô Sương có chút phản ứng liền được nước làm tới, nhưng cô ta không biết câu nói này khiến cô ta mãi mãi cũng không ngóc đầu lên được. "Đúng là chỉ có đồng loại mới đi cùng nhau "

Tô Sương buông tay Trình Tranh, giới hạn đã tận, nếu hôm nay cô không dạy cho Lệ Cẩm một bài học, cô chắc chắn sẽ không nuốt nổi cục tức này.

Cô cười cười, tay cũng đưa lên chạm vào bả vai Lệ Cẩm, vẻ mặt rất khó nói, Lệ Cẩm lại ngu ngốc không biết cô nàng đang làm gì, miệng thôi cười, dùng ánh mắt khó hiểu đăm chiêu quan sát Tô Sương.

"Bộ váy cũng thật đẹp" chiếc váy mà Lệ Cẩm đang mặc rất đẹp, có màu đỏ sắc sảo, đây lại là chiếc váy đang bán rất đắt trên thị trường, nhưng mặc lên người cô ta quả thực rất tiếc.

"Bộ đồ trên người tôi còn đáng giá hơn bộ đồ rách trên người cô" Lệ Cẩm hất mặt về phía Tô Sương nhưng đang nói với vẻ hiển nhiên, mọi người lại được một trận cười.

"Quả thực rất đẹp" cô lập lại thêm một câu nữa, rồi dừng lại ở đuôi váy, dùng tay day day phần vải ở đó, nhẹ nhàng nói "Chắc sẽ tiếc lắm khi bị rách", Lệ Cẩm mở trừng mắt giống như muốn xác minh mình không nghe nhầm, nhưng thời điểm lúc cô ta mở mắt cũng chính là lúc cô ta chứng kiến chiếc váy cô ta yêu thích bị xé ra, riếng "Rẹt" vang lên làm cả sảnh lớn im lặng, tim giống như bị bóp nghẹn, Trình Tranh đứng đó day trán, cô thực sự biết sẽ có kết cục này, mắt nhắm lại mà không dám nhìn.

Sau tiếng âm thang bị xé là tiếng thét chói tai của Lệ Cẩm. Cô ta như bị lên cơn. xông tới nắm lấy vạt áo của Tô Sương.

"Mày vừa làm gì vậy hả!?" Chiếc váy này ngốn hết cả bao nhiêu tiền lương của cô ta, chỉ vì muốn vào được tròng mắt của sếp lớn, cô ta dùng mọi cách làm đẹp mình hơn, trông sang chảnh hơn nhưng lại không đổi lại được gì, chiếc váy còn bị rách đến mức thảm hại. Mặt Lệ Cẩm bây giờ không khác gì con cá gai, khi tức giận sẽ phồng mang trợn má lên, trông rất đáng sợ. Lệ Cẩm đẩy Tô Sương một cái thật mạnh, cô ngã xuống đất vang lên một tiếng làm mọi người giật mình, một đám nữ nhân viên hay đi cùng Lệ Cẩm chạy ra cản cô ta, Trình Tranh cũng chạy đến chỗ Tô Sương, cô đang rất đau lưng, tay không ngừng xoa chỗ bị đau, dùng ánh mắt ấm ức nhìn về phía Trình Tranh.

"Chuyện gì vậy!?" Giọng nói âm lãnh cất lên thu hút sự chú ý của mọi người, ngạc nhiên nhất là Lệ Cẩm, cô ta thu lại vẻ dữ tợn ban nãy mà trở nên nhu mì hơn, đến gần với Trần Hữu Bằng.

"Chủ tịch, là thư ký Trình đưa người lạ vào công ty, còn đánh chị Lệ Cẩm " một nhân viên nữ nói.

"Phải ạ, Lệ Cẩm bị oan" mọi tội danh đều đổ lên đầu Tô Sương, nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt kinh hỉnh, Lệ Cẩm lau nước mắt đứng nép vào bên cạnh anh, lông mày cô giật giật "Tên đàn ông chết tiệt, bây giờ còn dám giở trò ngoại tình" muốn giả bộ thì cô sẽ giả bộ đến nơi.

"Bằng Bằng... " Tô Sương vờ mệt mỏi tựa vào vai Trình Tranh, giọng nói dịu dàng có chút tha thiết làm trái tim anh rung lên một nhịp. Trình Tranh thì há hốc mồm, cô thật sự nghi ngờ khả năng diễn xuất của Tô Sương....

Trấn Hữu Bằng bước đến chỗ cô, nhận Tô Sương từ tay cô, hành động cực kì dịu dàng "Anh đây " hai tiếng này đủ để biết bao cô gái nguyện chết vì anh, mọi người trong sảnh ngạc nhiên, không tin sếp mình cũng có mặt này.

"Bằng Bằng, là cô ta xô em" Tô Sương mắt ươn ướt, chỉ tay về phía Lệ Cẩm, anh dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn về cô ta, làm cô ta sợ hãi lùi một bước, muốn tiến đến giải thích nhưng Tô Sương vẫn đi trước một bước, tay cô sờ bụng "Bảo bối của chúng ta có sao không?" giọng cô nghèn nghẹn làm mọi người tưởng thật, tim anh run bần bật, biết cô nói dối nhưng vẫn làm theo cô.

"Tô Tô, em...có thai?" anh hỏi, Trình Tranh lại một lần nữa ngạc nhiên, Tô Sương gật đầu.

"Hai tuần rồi" Trình Tranh như muốn đập đâu, cô ơi, cô theo tour rời Bắc Kinh một tháng thì lấy đâu có đứa bé hai tuần hả!? Lông mày anh giật giật, bế thốc cô lên.

"Anh đưa em đi bệnh viện "

"Trần Hữu Bằng, nếu bảo bối của em có vấn đề, anh nhất định phải giết cô ta! " Tô Sương ôm cổ anh, ánh mắt đầy phẫn nộ, làm anh cũng theo đó mà căng thẳng, nhìn về phía Lệ Cẩm một cái, cô ta không khỏi rùng mịn.

"Đừng nói nữa, anh đưa em đi "

"Còn một chuyện nữa " mọi người xung quanh nghe những lời mà Tô Sương nói, không bị bệnh tim mà cũng lên cơn vì đau tim, chuyện tình yêu của sếp lớn quả thực rất kịch tính.

"Em nói nhanh đi " anh không kiên nhẫn, rất muốn đánh cô, không biết là học cái tính nói dối này từ ai, mà lại thật đến vậy, còn đứa trẻ hai tuần nữa, anh bị cấm dục một tháng rưỡi rồi!

"Bằng Bằng, chiếc áo khoác Gucci anh mua cho em, bị cô ta nói là rác rưởi " Lệ Cẩm trợn mắt, cô có nói sao? Trình Tranh đứng một bên che miệng, mặt quay đi chỗ khác cố nín cười.

Trần Hữu Bằng im lặng, nhìn chằm chằm Tô Sương, cô dùng đôi mắt to tròn long lanh nước của mình nhìn cô, anh cười thầm trong lòng ghé xuống tai cô nói nhỏ.

"Giá mà trên giường em cũng như thế này" Tô Sương đỏ mặt, dùng ánh mắt giết người nhìn anh, anh còn nháy mắt một cái với cô, sau đó ôm cô bước ra phía cửa, Tô Sương nhìn qua vai anh, thấy được vẻ mặt của Lệ Cẩm, cô còn không quên lè lưỡi một cái, làm Lệ Cẩm biến sắc, muốn nhào tới vạch mặt cô, nhưng mà cô bây giờ rất thê thảm, mất mặt đã đành có khi còn mất cả công việc.

"Chị Lệ Cẩm bây giờ làm sao đây?" một nữ nhân viên nói, giọng hoảng hốt.

"Chúng ta sẽ bị đuổi việc mất "

"Em còn phải nuôi em nhỏ đi học "

"Đủ rồi!" Lệ Cẩm không nghe được gì nữa, cô thật sự đang chìm sâu, không có cách nào mà bò dậy được, cô bị khủng hoảng, lại gặp những người này léo nhéo một bên cô chịu không nổi, bất giác nhìn về phía Trình Tranh, vẻ ngoài dịu dàng thanh lịch khiến cô ta thấy khó chịu, liền muốn mở miệng chỉ trích cô.

Trình Tranh mãi nhìn về phía cửa, thật sự có chút mệt mỏi, Tô Sương hôm nay quậy như vậy chắc chắn Trần Hữu Bằng không tha cho cô, có lẽ phải mấy ngày nữa mới gặp lạ.

"Đúng là kẻ đi cửa sau" trong danh sách cô lại có thêm một giọng nói đang ghét, chính là Lệ Cẩm, cô ta bước đến trước mặt cô "Dựa hơi bạn thân để được làm thư ký của bạn trai bạn, chắc là có ý định không hay ho nhỉ " Lệ Cẩm đã rất thảm hại mà vẫn tỏ vẻ cao sang làm cô có chút buồn cười.

"Nói người phải nhìn lại mình " Trình Tranh nhìn thẳng vào mắt cô ta nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí có phần trêu chọc, Lệ Cẩm không nghĩ cô hiền như vậy lại có mặt này, có không phản ứng kịp, khi định hình được thì cô đã ngạo ngễu bước đi.

Bước vào thang máy cô thở hắt ra một hơi, tay vuốt vuốt ngực. "Tô Sương chết tiệt, để lại một đống thứ rắc rối cho mình giải quyết "

Bình luận

Truyện đang đọc