BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Không nghĩ Lệ Viễn Cảnh lại tìm cô sớm như vậy, hôm qua vừa trao đổi thông tin liên lạc, hôm nay đã xuất hiện, cô có phần ngạc nhiên, mà anh lại hẹn cô cùng đi ăn trưa, thật sự rất trùng hợp, Trình Tranh thầm nghĩ, tiện tay đưa cốc nước cam lên miệng uống, mắt thoáng nhìn qua anh.

"Mời cô đi ăn thật sự rất đường đột, không làm trễ nải công việc của cô chứ?" Lệ Viễn Cảnh thận trọng hỏi, còn quan sát ánh mắt lẫn cử chỉ của cô.

Trình Tranh lắc lắc đầu, tao nhã nói không.

"Dù sao cũng giờ ăn trưa, tôi cũng đang đói bụng "

Lúc Lệ Viễn Cảnh mời cô đi ăn, cô cũng không tìm được lý do để từ chối, mà bụng của cô lại đang đánh trống, cô đành miễn cưỡng chấp nhận lời mời đó.

Phục vụ mang đồ ăn ra, cô là một dĩa mì ý, anh là một dĩa cơm.

Theo thói quen cô bỏ thêm ớt vào, vì cô thích ăn cay mà.

"Cô Trình thích ăn cay sao?" Anh tùy tiện hỏi một câu, chủ yếu là muốn nắm rõ sở thích của cô.

Trình Tranh đang dùng nĩa đưa mì lên, vì câu hỏi của anh mà dừng lại, gật nhẹ đầu một cái. Cô dĩ nhiên thích ăn cay rồi.

"Vậy chắc cô thích món Tứ Xuyên lắm "

"Đúng vậy "

Nhận được câu trả lời của cô, anh liền trở nên phấn khích.

"Vừa hay tôi biết một quán gần đây, bán rất ngon, cô muốn đi thử không?"

Cô gật gật, thực sự hứng thú.

"Vậy hôm khác tôi mời cô "

Trình Tranh vẫn gật đầu.

Cô không trả lời, anh cũng không biết nói gì tiếp, chỉ im lặng ăn cơm, mà trong lòng anh đang đánh trống ăn mừng. Ngoại trừ tiếng nhạc trong nhà hàng, tiếng va chạm giữa dao nĩa, tiếng người xung quanh nói ồn ào, hai người họ hoàn toàn im lặng, tách biệt với thế giới ồn ào.

Đường Diệc Thành khẽ chau mày, tay nắm chặt lại thành quyền.

Buổi trưa anh rời khỏi công ty, chạy xe đến công ty cô định rủ cô đi ăn, không nghĩ lại có người đến trước anh. Bộ dạng nhu thuận hiền lành của cô khiến anh tức giận, nhìn người đàn ông đó mặt mày hớn hở vui vẻ, anh lại càng căm phẫn hơn. Tức giận như vậy, anh chung quy vẫn ngồi trong xe dõi theo hai người họ. Tuy bọn họ không nói gì nhiều, đa phần là cúi đầu ăn cơm, nhưng nhiều lúc anh vẫn thấy được ánh mắt thâm tình của người đàn ông đó dành cho cô, trong lòng sinh nên ghét bỏ cực hạn, tức giận như vậy, nhưng anh không bỏ đi.

Sau khi ăn xong, Lệ Viễn Cảnh uống một ngụm nước lọc, mắt lại quan sát cô. Cô rất xinh đẹp, mắt to mũi cao, đôi môi nhỏ tô màu hồng nhạt, làn da trắng không tì vết, lâu lâu cô vươn tay vén đi những sợi tóc rơi vãi trên gương mặt, cử chỉ tao nhã thanh lịch, mà lúc này anh mới chú ý tay cô rất đẹp, nhìn thoáng qua có vẻ rất mềm, như là được chăm sóc rất kỹ, anh lại chú ý đến ngón áp út bên tay trái của cô ánh lên ánh sáng bạc, là một chiếc nhẫn kim cương, nhìn sơ qua rất đơn giản mà hình thể chiếc nhẫn lại thu hút mắt người nhìn, anh khẽ chấn động. Rất nhiều lời muốn hỏi nhưng chung quy đều không thể nói ra.

Lệ Viễn Cảnh lái xe đưa cô trở về công ty, Trình Tranh cúi người cảm ơn anh, cô không nói hẹn gặp lại, cô chỉ nói "Anh đi đường cẩn thận " vì câu nói đó mà anh thực sự lái xe cẩn thận.

Lúc cô trở lại tiểu Lý đang ở trong phòng sắp xếp lại tài liệu. Cô không để ý, nhưng tiểu Lý lại nhìn cô với ánh mắt và ý cười mờ ám, cô buột miệng hỏi.

"Có chuyện gì sao? Mặt chị dính gì à?" Cô sờ tay lên mặt, nụ cười của tiểu Lý sâu hơn.

"Không phải, em chỉ thấy chị bình thường rất trầm tính, không nghĩ cũng là một người đầy mưu mô "

"Không mưu mô sao có thể làm thư ký bên cạnh tổng tài hả tiểu thư? " Trình Tranh chỉ tay vào trán tiểu lý, búng một cái, tiểu Lý rụt cổ lại, phụng phịu, nhưng sau đó lại cười.

"Thư ký Trình, anh ấy là chồng chị hả? Rất được nha"

Tiểu Lý thấy Lệ Viễn Cảnh đưa cô về, nên bắt đầu suy nghĩ lung tung. Mà Lệ Viễn Cảnh trông mắt cô nàng rất được, gương mặt nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được là người chính trực, có chữ tín, có thể tin tưởng được, ngũ quan không tính là xuất sắc như người mẫu trên báo chí nhưng là nhìn vẫn rất thuận mắt, mà cô nàng lại thấy, tính cách của anh có hơi không hợp với Trình Tranh. Vì cô khá trầm tính và ít nói.

Trình Tranh lắc đầu. Ngôn Tình Sủng

"Sao chứ? Nhẫn cũng đã đeo rồi mà " tiểu Lý chỉ chỉ vào tay cô, Trình Tranh kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn trong tay, không nói gì.

"Không phải là không phải thôi, anh ấy chỉ là một người bạn " cô trở về chỗ ngồi, thoáng thấy gương mặt tiểu Lý không vui, như là đứa trẻ không vòi được kẹo của mẹ, cô cười nói "Nếu em thích, chị giới thiệu cho em, anh ấy cũng rất được "

Tiểu Lý đỏ mặt "Em vẫn còn yêu mến cuộc sống độc thân lắm!" Cô nàng đưa tay hình chữ X, lắc đầu nguầy nguậy, chạy nhanh ra khỏi phòng làm việc của cô. Trình Tranh cười vài tiếng sảng khoái sau đó cũng quay lại với công việc.

Khương Tuấn nhàn nhã bước vào công ty, anh vừa ăn trưa xong, bụng no căng ra, lúc này muốn tìm chiếc giường êm ái ngủ một giấc.

Một cổ lạnh lẽo bao trùm hành lang khiến anh không rét mà run, phải ngoảnh đầu lại nhìn.

Công ty hôm nay đặc biệt im ắng hơn mọi ngày, ngoại trừ tiếng gõ máy tính, tiếng sột soạt của sổ sách và tiếng giày, anh hoàn toàn không nghe được gì khác, nhịn không được nên kéo một người lại hỏi.

"Có chuyện gì vậy?"

Người anh vừa kéo lại là một chàng thanh niên, nhìn sơ qua thì hình như tên Diệp.

"Khương Tổng, anh mới về nên không biết, chủ tịch không hiểu làm sao khi từ ngoài về lại trở nên kì lạ, thần sắc không tốt, chúng tôi đều không dám làm ồn", A Diệp che miệng nói thì thầm, Khương Tuấn nhíu mày khó hiểu.

"Chủ tịch ra ngoài à?"

A Diệp gật gật, Khương Tuấn kêu anh ta đi đi, anh ta liền ôm tập hồ sơ đi ngay, Khương Tuấn nhanh chóng chạy đến thang máy, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến phòng Đường Diệc Thành.

Anh thoáng thấy Phương Kiệt ngồi co rúm một góc, dáng vẻ hồn bay phách lạc, bộ dạng này chắc chắn là bị Đường Diệc Thành hù dọa, anh thầm thở dài, vỗ vỗ vai Phương Kiệt một chút, thấy ánh mắt như có như không của Phương Kiệt anh liền mệt mỏi, kéo cửa bước vào.

Đường Diệc Thành có sở thích bật máy lạnh ở nhiệt độ thấp, mà khi có Trình Tranh anh đều duy trì ở độ ổn định, nếu không cô nhất định sẽ mở một khóa giáo huấn anh. Mà hiện tại anh đang không vui, rất không vui, nên bật nhiệt độ khá thấp, Khương Tuấn chưa bước vào đã lạnh đến run rẩy, Phương Kiệt một bên cũng hắt xì một cái.

Khương Tuần ở trong phòng, cái lạnh bao trùm khiến anh thầm rủa trong lòng, tay đút túi quần, siết lại thành nắm đấm để cầm cự cái rét, cố nặn ra một bộ dạng hời hợt thường ngày.

"Sao rồi? Là ai chọc giận Đường Tổng của chúng ta?"

Đường Diệc Thành rất giống Trình Tranh, mỗi khi tức giận đều vùi đầu vào công việc, làm việc đến nổi không để ý bất cứ điều gì. Nghe Khương Tuấn nói, anh liếc mắt nhìn Khương Tuấn, Khương Tuấn khẽ rùng mình. Thiết nghĩ nếu anh không phải làm bạn với tên này 10 năm chắc chắn sẽ bị bộ dạng này dọa chạy đi mười mét, rùng mình như vậy đã nhẹ hơn cái tên Phương Kiệt xanh méc ngồi ngoài kia.

Khương Tuấn vẫn cười, tuy là có chút cứng nhắc.

"Tiểu Tranh luôn có cách chọc giận cậu "

Đường Diệc Thành cau mày khó chịu, dường như mỗi lần anh gọi thân mật với Trình Tranh một chút, tên đó liền khó chịu, anh đột nhiên muốn cắt cái miệng của mình đi.

Qua một lúc lâu, Khương Tuấn mới mở miệng.

"Không nói ra sẽ không có cách giúp cậu đâu"

Hình như lời này có tác dụng, Đường Diệc Thành dừng bút, ngã người về sau.

"Khương Tuấn "

"Ừ " Anh nhấp một ngụm trà trên môi, giảm bớt cái lạnh xung quanh.

"Tôi có đẹp trai không?"

"Phụt" Bao nhiêu ngụm trà tinh túy vừa uống vào đều theo tiếng từ miệng Khương Tuấn bay ra hết. Anh trợn mắt lên nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lớn.

"Trả lời đi chứ?"

"Cậu có phải là phòng lạnh quá nên não cũng bị đông lại rồi không?" Khương Tuấn lau khóe miệng, thiếu chút đã la lên.

"Tôi chỉ hỏi có một câu thôi mà, đã làm gì cậu đâu", Anh nhíu mày, nhìn bộ dạng của Khương Tuấn.

"Hỏi người khác đi, tôi không phải là đồng tính luyến ái!!!" Khương Tuấn bực bội nói, vẻ mặt đều hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, Đường Diệc Thành nhìn theo có chút khó hiểu.

Anh rất tự tin với nhan sắc của mình, có phải Trình Tranh chê anh già rồi không, cùng lắm anh chỉ hơn cô ba tuổi, không tính là già mà. Cô sao lại đi tìm người mới chứ, người đàn ông đó cùng lắm thua anh năm tuổi thôi. Đường Diệc Thành buồn bã cúi đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc