BÀ XÃ ĐẠI NHÂN

Khương Tuấn bỏ đi, nhưng là vẫn quay lại, anh cố gắng điều tiết tâm tình mình một chút mới xuất hiện trước mặt Đường Diệc Thành, lại không nghĩ tên này không biết điều, xém làm anh nghẹn thêm lần nữa.

"Khương Tuấn"

"Gì"

"Bình thường cậu dùng loại mặt nạ nào vậy?"

"Sặc" Khương Tuấn rút kinh nghiệm không uống nước nữa, nhưng là khi nghe câu này xong, anh vẫn có chút giật mình.

"Đường Diệc Thành, cậu uống nhầm thuốc rồi phải không?" Khương Tuấn nghi ngờ hỏi lại nhận được cái cau mày của anh, Khương Tuấn biết anh không uống nhầm thuốc.

"E hèm!" Khương Tuấn hắng giọng, đứng dậy đến gần anh, lấy điện thoại ra, bấm bấm cái gì đó rồi đưa đến trước mặt anh, nói "Đây là loại tôi hay dùng, rất tốt, lần đầu tiên đã thấy hiệu quả "

Đường Diệc Thành nhìn qua, nhớ nhãn hiệu rồi quay mặt đi chỗ khác, Khương Tuấn cũng cất điện thoại vào.

"Hiếm khi thấy cậu có hứng thú với làm đẹp" Khương Tuấn ôm lấy khuôn mặt của mình, Đường Diệc Thành thì không nói, còn anh là dùng mặt để kiếm tình yêu, dĩ nhiên phải chăm sóc kĩ lưỡng.

"Lắm chuyện" Đường Diệc Thành phun ra hai chữ đó khiến Khương Tuấn bực nhọc, thật sự trong mắt Khương Tuấn, Đường Diệc Thành là kẻ vong ân bội nghĩ nhất!

"Làm ơn mắc oán" Khương Tuấn bỏ lại câu đó rồi đi ra ngoài, Đường Diệc Thành ngã ra đằng sau, thầm nghĩ, nếu Trình Tranh chê anh già, thì anh nhất định sẽ cố gắng làm mình trẻ trung hơn, để hợp với cô. Anh cũng không nghĩ nữa, trực tiếp rời khỏi phòng, chạy đến một cửa hàng skincare nổi tiếng để mua mặt nạ mà Khương Tuấn giới thiệu.

Chiều xuống, xe đi trên đường rất đông, có vài đoạn còn bị kẹt, Trình Tranh cũng bị kẹt lại ở một con đường cách công ti không xa, tuy trên xe không chịu cái nóng gay gắt nhưng cô vẫn thấy hơi khó chịu và nực nội.

Cô vừa đi gặp khách hàng về, bây giờ phải chạy về công ty giải quyết hồ sơ gấp để trình lên cho Trần Hữu Bằng, ông việc thật sự rất nhiều, cô bận bù đầu bù cổ không có thời gian để ý chuyện khác, tiểu Lý nhìn cô nói.

"Thư ký Trình, em sắp không nhìn ra chị rồi "

"Hử" Cô ậm ừ như có như không, tiểu Lý nhíu mày nhìn cô, cô vẫn mãi lục lọi đống giấy tờ, tiểu Lý cuối cùng cũng không nhịn được mà kéo cô dậy.

"Tiểu Lý, em làm gì vậy? Chị phải tìm hồ sơ đây"

Tiểu Lý nhìn căn phòng nhìn tràn đầy giấy tờ không khỏi thở dài, cuối cùng cô cũng là người sắp xếp lại thôi.

"Thư ký Trình, chúng ta đều là phụ nữ, em cũng phải thừa nhận chị là đại mỹ nữ, nhưng hiện tại chị nhìn chị xem, nhan sắc xuống dốc không phanh, em sắp không nhận ra chị rồi " Tiểu Lý than oán một hơi, đưa chiếc gương cầm tay cho cô, quả thực cô có hơi đen hơn trước một chút, gương mặt nhợt nhạt do thiếu ngủ, cô phải công nhận mình tàn đi rất nhiều.

Tiểu Lý không cho cô tìm hồ sơ nữa trực tiếp đẩy cô về, còn nói là "Chị vẫn nên nghỉ ngơi đi", dù sao bên cạnh chủ tịch cần một thư ký vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, mà Trình Tranh lại có cả hai, tuy nhiên dạo gần đây cô gầy hơn, không giữ được làn da trắng nõn nà nữa, tiểu Lý nhìn cô có chút luyến tiếc. Trực tiếp quăng tập hồ sơ ra đằng sau, kéo Trình Tranh đi ăn.

"Tiểu Lý, dự án...."

"Suỵt" tiểu Lý đưa tay lên miệng bảo cô giữ im lặng, cô nàng lại nói "Chủ tịch cũng có vợ, nhu cầu thiết yếu của phụ nữ chắc chắn Boss cũng hiểu thôi" không hiểu sao tiểu Lý thích gọi Trần Hữu Bằng là Boss, Trình Tranh nghe mãi cũng quen.

Tiểu Lý kéo cô đến một quán ăn dinh dưỡng nào đó, không đợi cô gọi món đã gọi hộ cô, dù sao làm việc cùng nhau một thời gian, tiểu Lý phần nào hiểu được sở thích của cô.

Cùng tiểu Lý ăn xong thì trời cũng tối đen, trước khi cô về còn đặc biệt dặn dò cô phải chú ý ăn uống và ngủ đủ giấc, cô cũng chỉ biết gật gù theo không nói câu nào, mà cô cũng chẳng biết nói gì. Trình Tranh có ngỏ ý đưa tiểu Lý về công ty lấy xe, nhưng cô nàng từ chối. Cô cũng tạm biệt rồi chạy xe về luôn.

Trình Tranh được ăn no nên muốn nằm ngủ ngay, bao nhiêu tài liệu đều bị tiểu Lý để lại trong phòng làm việc, nói tóm lại tối nay cô có thể thư giãn một chút.

Nghĩ nghĩ, cô lái xe vào sân, kiểm tra cửa lại kỹ càng mới yên tâm vào nhà.

Fou thấy cô liền bước lại, cọ cọ cái thân lông lá vào chân cô, đuôi còn quấn quýt vào chân, chắc nó đói bụng. Trình Tranh xoa đầu nó, cũng định bụng vào bếp tìm đồ ăn cho nó. Không nghĩ một màn trước mắt làm cô giật mình.

"Em về rồi "

"Anh làm gì vậy?" mày cô nhíu lại, gương mặt hiện đầy vẻ nghi hoặc, Fou trong lòng cô cũng mở to mắt.

"Đắp mặt nạ" Đường Diệc Thành ngẫm nghĩ một lát lại bổ sung "..làm đẹp "

Trình Tranh càng cau mày rõ hơn, nhìn cũng biết Khương Tuấn lại nói gì với anh rồi, chẳng biết điều này là tốt hay xấu nữa, cô thở dài, trực tiếp đi qua anh, liền bị anh giữ lại.

"Anh muốn gì?"

"Em giận sao" tuy bị mặt nạ che mất nhưng cô vẫn thấy được mắt anh hơi buồn, nhất thời cô có phần xiêu lòng.

"....không "

"Em chê anh già rồi phải không?"

"...."

Anh đang nói gì vậy? cô nhíu mày nghi hoặc nhìn anh.

"Vì vậy nên anh đắp mặt nạ liền có thể trẻ lại, tóc bạc cũng đi nhổ hết, em sẽ không chê anh già rồi tìm người khác, được không?"

"...."

Đường Diệc Thành anh nhất định là bệnh rồi. Anh là chủ tịch, chỉ vừa xấp xỉ ba mươi tuổi, tóc bạc ở đâu ra đây? Cơ bụng săn chắc, đi ngoài đường người khác hận không thể đem anh trở thành bạn trai mình, anh còn lo anh già sao?

Trình Tranh đưa tay lên day trán, đã mệt mỏi như vậy còn gặp anh nũng nịu, cô nhất thời muốn cười lại không muốn cười, dù sao bây giờ cô hiển nhiên muốn tức giận.

"Anh suy nghĩ nhiều quá" Cô đẩy tay anh ra, bỏ đi lên lầu.

Fou kêu lên một tiếng liếc mắt to tròn nhìn anh.

Cô đi một chút rồi thấp giọng nói "Sẽ không đâu "

Những lời này đều lọt vào tai anh, gương mặt anh vui vẻ lạ thường, cô cũng cười nhẹ rồi đi lên phòng.

Dù sao hôm nay cũng quá mệt mỏi rồi, nên đi ngủ thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc