BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Trần Dương lần nữa xuyên qua tường rào ở cửa ra vào của Cửu Bộ, anh nhìn thấy một chàng trai đầu trọc có hình xăm quen thuộc, biểu cảm lập tức khó coi. Bởi vì không hiểu sao người này chán ghét cảnh sát, đó giờ chưa từng hòa nhã với đồng chí ở cổng bảo vệ, An Niên ngồi ở ghế phụ đang nhìn anh ta, mỉm cười sâu xa với anh ta.

Nụ cười này, chỉ cần là đàn ông thì đều dễ dàng hiểu sai có được không!?

Trần Dương cáu kỉnh xuống xe, vốn tâm trạng đã không tốt giờ càng thêm bực tức.

“Anh Trần Dương, tôi muốn về thay quần áo.” An Niên nói với Trần Dương, sau đó tự mình chạy tới ký túc xá dành cho nhân viên ở đằng sau toà nhà rồi.

“Ơ, An Niên, ngày hôm qua không quay về ký túc xá ở à?” Trước mặt gặp được đạo sĩ Yên Tửu mới từ ký túc xá đi ra để đi làm.

An Niên ngoan ngoãn đáp: “Đúng vậy, ngày hôm qua ở trong nhà anh Trần Dương.”

“Ở nhà anh Trần Dương à…” Đạo sĩ Yên Tửu thì thầm một tiếng, sau đó lập tức mỉm cười với Trần Dương giống như chàng trai đầu trọc có hình xăm.

“…” Trần Dương.

Không được! Phải đi tìm trưởng khoa Lưu nói một chút, Trần Dương khóa xe, ngay cả phòng làm việc của mình cũng không đi vào, đi thẳng đến khoa nhân sự lầu hai.

Đạo sĩ Yên Tửu ở cửa ra vào còn cố đợi Trần Dương trong chốc lát, vốn muốn trò chuyện cùng Trần Dương vài câu nhưng kết quả Trần Dương chỉ gật đầu rồi rời đi ngay, cứ thế không cho anh ta có cơ hội nói chuyện.

“Nhanh vậy đã bành trướng rồi?” Đạo sĩ Yên Tửu nhíu mày, lập tức không ngại lớn chuyện lấy điện thoại di động ra mở nhóm biên tập làm việc ở Cửu Bộ và gửi một tin tức ra ngoài.

Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: Có một tin động trời siêu nóng, em mèo nhà ta tối không về ngủ, ngủ lại ở trong nhà một chàng trai.

Hà Thần bảo vệ cổng: Tôi làm chứng.

Tam Mao của bộ Phù Chú: Vãi nồi, tin tức này nóng thật.

Nhị Mao của bộ Phù Chú: Vãi nồi…

Tổ Linh Dị số bốn: Vãi nồi…

….

Trầm Chi Ngữ ở tổ Linh Dị số hai: Nói bậy bạ gì đó, đó là cộng sự mới của em mèo mà.

Tam Mao của bộ Phù Chú: Em mèo có cộng sự mới?

Nhị Mao của bộ Phù Chú: Vì vậy em mèo có thể ngủ lại trong nhà cộng sự mới là phái nam.

Tổ Linh Dị số bốn: Nói trọng điểm.

Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: Nói trọng điểm.

Hà Thần bảo vệ cổng: Nói trọng điểm.

Triệu Phương của tổ Linh Dị số hai: Vãi chưởng, các người đừng có không văn minh vậy chứ.

Trưởng khoa Lưu phòng nhân sự: Có phải các người đã quên Bộ trưởng cũng ở trong nhóm này không.

Một câu của trưởng khoa Lưu trong nháy mắt như ném bom nổ vào nhóm. Ước chừng sau một giây sững lại, tất cả đồng nghiệp các ngành đều dùng tốc độ như “múa tay” bắt đầu thu hồi tin nhắn của mình, may mà bọn họ spam tin nhắn rất nhanh, đại đa số tin nhắn đều đang trong thời gian có thể rút về, chỉ có tin nhắn đầu tiên mà đạo sĩ Yên Tửu gửi đi vượt quá thời gian quy định nên không thể rút về, bị lẻ loi trơ trọi giữa một đám.

Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: Cái đậu má, mấy cái đứa khốn nạn này.

Sau khi đạo sĩ Yên Tửu mắng xong, lập tức thu hồi với tốc độ ánh sáng. Nhưng mà tin nhắn buổi tối em mèo không về ngủ mà ngủ trong nhà một chàng trai vẫn trơ trơ ở đó, không thể thu hồi về.

“Tên ngu ngốc này, tiền thưởng tháng này nhất định sẽ bị trừ sạch.” Trưởng khoa Lưu hóng hớt vô cùng vui vẻ, vừa ngẩng đầu lập tức phát hiện nhân vật nam chính trong cuộc buôn chuyện đang đứng ở cửa ra vào phòng làm việc của ông ấy.

“Trưởng khoa Lưu.” Trần Dương gõ cửa, đi đến.

“Trần Dương, tìm tôi có việc gì à?” Tối hôm qua sau khi trưởng khoa Lưu nhận được cuộc điện thoại ông ấy đã biết hôm nay Trần Dương sẽ tìm đến mình, vì vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Trần Dương nói thẳng: “Tôi muốn nói chuyện cùng ông.”

“Ngồi xuống trước đã.”

Trưởng khoa Lưu thuận tay rót một chén nước cho Trần Dương, nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi điều gì, tôi giải thích với cậu một lần nữa, tôi thật sự không biết An Niên chính là con mèo mà cậu ôm trong lòng. Nếu tôi mà biết thì tôi đã sớm…”

“Trưởng khoa Lưu, hôm nay tôi đến tìm ông không phải là vì chuyện này.” Trần Dương trực tiếp cắt lời giải thích của trưởng khoa Lưu.

Chuyện này không cần biết trưởng khoa Lưu thật sự không biết hay là vờ không biết, chỉ cần là ông ấy không muốn thừa nhận thì Trần Dương không còn cách nào khác. Và anh chưa bao giờ lãng phí thời gian rối rắm ở mấy chuyện này.

“Không phải chuyện này sao!? Vậy đó là chuyện gì?”

Trần Dương hỏi: “Tôi muốn biết, tại sao Cửu Bộ điều tôi tới đây.”

“Không phải đã nói rồi sao, chuyện này là An Niên…”

“Chuyện này tuyệt đối không phải An Niên làm.” Trần Dương biết rõ trưởng khoa Lưu lại muốn bắt đầu ba phải, vì vậy không đợi ông ấy nói xong đã chặn kín hết đường đi: “Nếu như An Niên điều tôi đến Cửu Bộ, như vậy khi cô ấy nhìn thấy tôi sẽ rất vui vẻ, sẽ không luôn biến thành mèo trốn tránh tôi.”

Trưởng khoa Lưu thấy Trần Dương đã nhìn ra, lập tức dứt khoát thừa nhận: “Chuyện này à, đúng thật là không phải An Niên điều cậu tới đây, nhưng mà An Niên là nhân tố mang tính quyết định điểm ấy.”

“Như vậy, tôi có thể biết nhân tố quyết định này là gì không? Hơn nữa, tôi là một người bình thường, rốt cuộc ở trong Cửu Bộ có thể làm cái gì?” Vấn đề này ngày đầu tiên khi đến Cửu Bộ Trần Dương đã hỏi, nhưng mà bị trưởng khoa Lưu nói cho có lệ. Nhưng hôm nay, Trần Dương sẽ không cho ông ấy cơ hội này nữa.

“Bởi vì cậu nhặt An Niên về nhà.” Câu này vượt quá dự kiến của Trần Dương, câu trả lời của trưởng khoa Lưu dứt khoát một cách bất ngờ.

Thật ra nguyên nhân sớm muộn cũng phải nói cho Trần Dương biết, chỉ là trước kia trưởng khoa Lưu không thể xác định An Niên có giữ Trần Dương ở lại hay không, dù sao hiện tại những cộng sự ông ấy giúp An Niên tìm nhưng không có một ai nán lại được quá một ngày. Trước khi xác nhận Trần Dương có thể ở lại Cửu Bộ, ông ấy cũng không tiện lộ ra quá nhiều thông tin về của An Niên.

Nhưng mà hôm nay sau khi đã có thể xác định An Niên đồng ý để Trần Dương làm cộng sự, trưởng khoa Lưu sẽ không băn khoăn, lập tức nói ra đầu đuôi gốc ngọn.

“An Niên rất đặc biệt, trên người của cô ấy có truyền thừa sức mạnh cuối cùng của tộc mèo yêu.”

“Vì vậy… An Niên là mèo yêu?” Tuy rằng anh cũng có hoài nghi, nhưng mà khi thực sự được chứng thực, Trần Dương vẫn bị dọa sợ.

Trưởng khoa Lưu lắc đầu: “Không phải, sau khi thành lập đất nước là không thể thành tinh, trên đời này đâu còn yêu, An Niên là người.”

Trần Dương hỏi: “Vậy vì sao cô ấy có thể biến thành mèo?”

Trưởng khoa Lưu nói: “Đây cũng là điều tôi muốn nói cho cậu biết, là một trong cơ mật cao nhất trong Cửu Bộ chúng ta. An Niên khi còn bé là một đứa trẻ bị vứt bỏ, vừa ra đời đã bị người ta nhét vào cửa ra vào của cô nhi viện.”

“Cô nhi viện đó rất vắng vẻ, điều kiện cũng không được khá lắm, có rất nhiều trẻ con, nhân viên công tác cũng bận không thở nổi, vì vậy phần lớn là đứa bé lớn chút dẫn theo vài đứa bé nhỏ hơn tự chơi. Đại khái là khi An Niên ba tuổi, lúc ấy cô ấy vừa biết đi đường và biết nói chuyện không lâu, theo đứa trẻ lớn hơn trong cô nhi viện lên núi đi chơi, cũng không biết như thế nào mà lạc vào nơi của tộc mèo yêu.”

Trưởng khoa Lưu phổ cập: “Cái gọi là tộc mèo yêu chính là tại thời đại yêu tộc còn chưa bị diệt sạch hoàn toàn, nơi tu luyện của những mèo yêu mạnh. Chỗ tu luyện của loại yêu tộc này trên đời này đã vô cùng hiếm thấy, có thể nói gần như không có, nhưng mà vận may của An Niên lại tốt tới thế.”

Trần Dương khó hiểu nói: “Thế nhưng An Niên là người, coi như là có thể đi vào tộc mèo yêu thì tại vì sao có thể truyền thừa sức mạnh của mèo yêu.”

Trưởng khoa Lưu nói: “Cái này thì không được biết, yêu tộc đã mất tích quá lâu, ghi chép có trên đời ít càng thêm ít, hầu như không có ai biết nguyên nhân. Tóm lại, lúc An Niên ba tuổi đi lạc vào tộc mèo yêu, sau đó bị nhốt ở trong đó trọn vẹn mười hai năm.”

“Mãi cho đến năm năm trước, Bộ trưởng chúng ta may mắn có duyên phận phát hiện ra An Niên, mới dẫn cô ấy về theo. Nếu như cậu đã gặp An Niên, như vậy có lẽ cũng có thể phát hiện cô ấy không giống người bình thường, cô ấy đơn thuần, thiếu tri thức bình thường, không có tâm phòng bị, lại không giỏi giao tiếp với người khác. Nguyên nhân cơ bản là ngay chỗ cô ấy chỉ mới bước vào xã hội này có năm năm.”

Trưởng khoa Lưu nói: “Nhưng mà  sức mạnh của An Niên rất mạnh, mèo mun trời sinh có năng lực trấn áp và nuốt chửng tai hoạ, An Niên là thiên sư có năng lực mạnh nhất của Cửu Bộ chúng ta. Vừa rồi cậu hỏi tôi là cậu là một người bình thường tại sao được điều đến Cửu Bộ, và có thể làm cái gì…”

Nghe đến đó, Trần Dương cảm thấy đã mơ hồ suy đoán ra.

“Cậu được điều đến Cửu Bộ là vì khi An Niên biến thành mèo sẽ tiếp xúc gần gũi với cậu, việc duy nhất cậu phải làm chính là chăm sóc tốt An Niên.”

Đúng là bảo mình tới nuôi mèo.

Trần Dương hỏi: “Cửu Bộ có nhiều người vậy, có lẽ không đến nỗi ngay cả một người có thể chăm sóc An Niên cũng không có nhỉ.”

Trưởng khoa Lưu uống một hớp tiếp tục nói: “Biết ngay không gạt được cậu, cảnh sát như các cậu nhìn vấn đề đúng là thấu hiểu hoàn toàn. Thật ra trên người An Niên ngoại trừ kế thừa sức mạnh mạnh mẽ của mèo mun ra thì đồng thời còn kế thừa chút lời nguyền rủa nho nhỏ trên người của mèo mun.”

Trần Dương nhíu mày: “Lời nguyền rủa nho nhỏ?”

“Cũng có nghĩa là An Niên chán ghét người nào thì người đó sẽ mọc chút nấm mốc. Đương nhiên, tâm tư An Niên đơn thuần, hầu như rất ít khi ghét người khác, nhưng mà coi như là người tốt thì cũng sẽ có vài ngày tâm trạng không tốt.”

Trưởng khoa Lưu cố gắng giảm sức sát thương của lời nguyền rủa xuống một chút: “Nhưng mà cậu không cần lo lắng, mệnh của cậu tốt, trên người lại có bùa hộ mệnh, vì vậy hoàn toàn có thể không bị lời nguyền rủa ảnh hưởng, hơn nữa An Niên rất thích cậu, vì vậy cô ấy sẽ không chán ghét cậu đâu.”

Trần Dương tổng kết: “Vì vậy… Thật ra tôi là một bảo mẫu.”

Trưởng khoa Lưu bắt đầu phóng to sự vĩ đại: “Đừng, cậu không thể nói như vậy được. Cậu cũng không phải là bảo mẫu bình thường, người cậu bảo vệ là thiên sư có năng lực mạnh nhất Cửu Bộ chúng ta, Cửu Bộ đang bảo vệ sự yên ổn dương gian của Trung Quốc, mà An Niên bảo vệ Cửu Bộ, còn người cậu bảo vệ chính là An Niên. Nói một cách khác, cậu gián tiếp bảo vệ toàn bộ Trung Quốc đó chàng trai trẻ à.”

Trần Dương lạnh lùng nhìn trưởng khoa Lưu khoa trương: “…”

“Được rồi, tôi nói có chút quá lố.” Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Dương, trưởng khoa Lưu thừa nhận bản thân khoa trương. Trần Dương này không hổ là đã từng làm cảnh sát, ánh mắt này khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn nói ra sự thật, thẳng thắn được khoan hồng.

“Thật ra An Niên rất đáng thương, cô ấy nhỏ vậy đã bị biến thành mèo, một mình sinh sống ở tộc mèo yêu hơn chục năm. Khi Bộ trưởng chúng ta tìm được cô ấy, An Niên cũng đã quên làm sao để nói rồi, sau khi đi ra học hơn nửa năm mới học được ngôn ngữ nhân loại một lần nữa.”

Trưởng khoa Lưu thấy đạo lý lớn không ép được Trần Dương, bắt đầu đánh bài tình cảm: “Về sau Bộ trưởng chúng ta lại định cho An Niên đến trường học, nhưng mà An Niên biết trên người mình có lời nguyền rủa, vì sợ ảnh hưởng đến các bạn nên chết sống không muốn đi học. Cuối cùng thật sự không có biện pháp, Bộ trưởng mới để An Niên gia nhập Cửu Bộ.”

“Nhưng mà cậu cũng biết, nhân viên Cửu Bộ không nhiều lắm, lại phải bảo vệ toàn bộ sự an toàn của nước nhà, vì vậy An Niên thường xuyên đảm nhiệm công việc vượt quá khả năng. Thế nhưng coi như là An Niên mạnh mẽ hơn đi nữa thì cũng có tình huống linh lực tiêu hao quá độ, huống chi lúc đó cô ấy còn là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Trước đây cậu có thể nhặt được An Niên cũng là bởi vì lúc An Niên đang làm việc linh lực tiêu hao quá lớn, biến về thành mèo, không có cách nào duy trì hình người.”

Vì vậy An Niên không phải cố ý lừa gạt anh, mà là vì bị thương nên không cách nào duy trì hình người? Nghe đến đó biểu cảm của Trần Dương đã có một ít thả lỏng.

Sự thay đổi biểu cảm của Trần Dương đương nhiên không giấu được Trưởng khoa Lưu, biết có hiệu quả, trưởng khoa Lưu tiếp tục đánh ra bài khổ tình: “Thật ra An Niên hóa thành mèo vốn nên ở lại Cửu Bộ, nhưng mà lời nguyền rủa trên người An Niên sau khi biến thành mèo sẽ bị tăng lên, con bé sợ liên lụy chúng tôi vì vậy chỉ cần một khi bị thương sẽ chạy ra ngoài một mình. Thà biến thành mèo lang thang trong công viên, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm chứ cũng không muốn tiếp xúc cùng người khác.”

“Cậu nhìn những con mèo trong sân chúng ta đi.” Trưởng khoa Lưu nói xong hốc mắt cũng đỏ: “Những con mèo này đều là đồng nghiệp của Cửu Bộ chúng ta đi ra ngoài tìm An Niên tìm về đấy. Mỗi lần chỉ cần không thấy An Niên, chúng tôi sẽ đứng ngồi không yên.”

“Cậu nói xem, linh lực của con bé tiêu hao lớn như vậy, hình người cũng không thể duy trì, chỉ là một con mèo bình thường mà thôi. Con bé chạy ra như vậy, bọn tôi rất lo lắng. Vì vậy mỗi ngày đều đi ra ngoài tìm, chỉ cần trông thấy con không khác An Niên lắm là lập tức ôm về, rồi không biết từ bao giờ trong sân đã hơn một trăm con mèo rồi, chỉ mới vài năm thôi đấy.”

“Cảnh sát Trần, chúng tôi biết cậu là một vị cảnh sát vô cùng ưu tú, để cậu đến Cửu Bộ chăm sóc An Niên sẽ có chút mai một tài năng của cậu, nhưng mà chúng tôi thực sự không có cách nào.” Trưởng khoa Lưu tự mình nói tự mình cảm động tới khóc, nghẹn ngào nói.

“Cậu nghĩ mà xem, An Niên bảo vệ chúng tôi như vậy, nhưng mà lúc con bé bị thương chúng tôi lại không làm được gì. Con tim chúng tôi đây cũng cực kỳ khó chịu. Vì vậy, khi chúng tôi vô tình phát hiện sau khi An Niên biến thành mèo đã bằng lòng tới gần cậu, hơn nữa cậu cũng không bị chịu ảnh hưởng của lời nguyền rủa, chúng tôi thật sự không nhịn được mới có thể dùng lệnh điều động đặc biệt điều cậu tới đây.”

Trần Dương biết rõ trong lời này của trưởng khoa Lưu có khoa trương và cố ý gây kích động, nhưng mà sau khi anh nghe vẫn cảm thấy xúc động. Anh ở trong công viên cho An Niên ăn nửa tháng mới ôm cô trở về nhà, lúc đó cho dù là một con mèo thì anh cũng nổi lên lòng thương hại, huống chi bây giờ anh biết rõ đó là một người hóa thành mèo.

Nửa tháng đó là thời điểm thủ đô lạnh nhất, mỗi ngày không phải trời mưa thì là tuyết rơi, tròn nửa tháng không thấy ánh mặt trời. Mỗi lần đi cho Lông Mi ăn, cả người Lông Mi đều ướt sũng. Trong đầu Trần Dương không tự chủ thay thế mèo mun thành hình thái con người của An Niên. Dường như anh thấy được một cô gái chân trần mặc áo liền váy màu đen, ôm đầu gối trốn dưới ghế dài, trong bụi cây, cuộn người co ro, chống cự lại rét lạnh.

Ngực như bị ai hung hăng bóp chặt, cảm giác vừa đau vừa nghèn nghẹn chằng chịt không kiểm soát được quét sạch cả người anh.

“Anh Trần Dương.” Bỗng nhiên, một bàn tay trắng nõn nhỏ bé quơ quơ trước mắt Trần Dương, Trần Dương hoàn hồn, thấy An Niên mặc áo lông hồng nhạt đang nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh, hai mắt thật to và Lông Mi chờ anh cho ăn trong mưa gió hợp lại một cách hoàn mỹ.

“Anh Trần Dương, đây ạ, anh nên ký tên.” An Niên đưa bút trong tay cho Trần Dương.

Ký tên? Ký vụ gì thế?

Trần Dương cúi đầu, phát hiện trước mặt của mình không biết từ lúc nào có một phần văn kiện. Anh nhìn lướt qua, phát hiện đây là một phần văn kiện kết nạp, phía trên ghi tổ trưởng An Niên tổ một đồng ý kết nạp anh vào tổ một, trở thành tổ viên chính thức của tổ một. Và ở phần vạch kết nạp, An Niên đã ký xong rồi.

“…”

Trần Dương im lặng nhìn thoáng qua trưởng khoa Lưu phía đối diện, trưởng khoa Lưu đang hòa ái mỉm cười với anh.

Trần Dương nghĩ, vừa rồi chắc chắn anh thất thần rất lâu, lâu đến mức trưởng khoa Lưu nhìn ra anh dao động, lâu đến mức trưởng khoa Lưu gọi An Niên tới, ký xong phần văn kiện này trước, thế cho nên nếu như bây giờ anh không ký sẽ khiến An Niên buồn bã ngay.

Trần Dương nhìn thấu tất cả, cuối cùng dưới nụ cười vì thực hiện được ý đồ của trưởng khoa Lưu, anh vẫn ký tên của mình xuống.

“Tốt rồi, từ giờ trở đi, nhân viên cuối cùng của tổ một là đây.” Trần Dương vừa mới ký xong, trưởng khoa Lưu đã nóng lòng rút văn kiện về, bỏ vào tủ hồ sơ và khóa lại, cứ như sợ Trần Dương đổi ý.

An Niên hỏi: “Cảm ơn trưởng khoa Lưu, chúng cháu có thể đi chưa ạ?”

“Có thể, có thể. Có điều…” Trưởng khoa Lưu thấm thía nói: “An Niên, cháu phải nắm chặt lần tự thi này nhé.”

“À.” Vừa nghe đến tự thi, mặt An Niên bất giác xụ xuống, giống như bầu trời vạn dặm không một gợn mây trong nháy mắt giăng kín mây đen.

Trần Dương khó hiểu hỏi: “Tự thi gì thế?”

“Tự thi khoa chính quy.” Trưởng khoa Lưu nhanh nhẹn giải thích: “An Niên chưa từng đi học, nhưng mà con bé rất khao khát có được bằng cấp đại học, vì vậy đang cố gắng thi đậu.”

“Hóa ra là như vậy.” Không thể tưởng tượng được An Niên còn rất có lòng cầu tiến đấy, mới năm năm mà đã tự học đến mức có thể tham gia cuộc thi khoa chính quy rồi.

“Trưởng khoa Lưu, năm nay cháu chỉ đăng ký một khoa thôi được không, thật sự là rất khó.” An Niên đáng thương đưa ra một ngón tay với trưởng khoa Lưu.

“Một khoa quá ít, tối thiểu nhất hai khoa, bằng không chú không có cách nào ăn nói với Bộ trưởng.” Trưởng khoa Lưu cũng vờ đáng thương.

“Ồ, vậy được rồi.” An Niên thỏa hiệp, nhưng mà cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, vẻ mặt không vui.

Trưởng khoa Lưu vỗ đùi kích động nói: “Đúng rồi, An Niên à, cháu có thể tìm Trần Dương giúp đó. Trước đây Trần Dương là thủ khoa của kỳ thi đại học, cháu có biết thủ khoa trong kỳ thi đại học là gì không! Chính là học sinh thông minh nhất toàn bộ thủ đô, điểm kỳ thi đại học cũng gần như đạt điểm tối đa rồi.”

Trần Dương chợt cảm thấy không ổn, quả nhiên, chỉ thấy hai mắt An Niên chợt tỏa ánh sáng, dùng gương mặt sùng bái nhìn anh.

“Tôi… tôi giúp cô ôn tập.” Trần Dương cảm thấy miệng mình có lẽ có ý thức của chính nó, không ngờ còn tự động trả lời.

“Thật tốt quá.” An Niên rất vui mừng, kích động nhảy lên người Trần Dương, vô cùng thuần thục chui vào trong lòng Trần Dương, vui vẻ cọ cọ.

“…” Trần Dương

Xem ra, lời ngày hôm qua dặn dò như không rồi.

Trưởng khoa Lưu không chê chuyện lớn chụp ảnh lại, lúc đang định gửi vào nhóm thì thấy trong nhóm công tác thình lình có một tin nhắn.

Bộ trưởng An: Ai lại tung tin nhảm sẽ bị trừ tiền thưởng một năm.

Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: Bộ trưởng, tôi sai rồi, nhà tôi khố rách áo ôm lắm.

Bộ trưởng An xem wechat rồi?

Trưởng khoa Lưu thấy thế đoán chừng là không thu về được, nhưng không kiềm chế nổi tính nhiều chuyện, vì vậy thêm vào một nhóm đã lập, che giấu hai người bộ trưởng An và An Niên, gửi ảnh đi.

Đạo sĩ Yên Tửu của tổ Linh Dị số ba: Vãi chưởng!

Trong nháy mắt, nhóm nhiều chuyện của Cửu Bộ spam “Vãi chưởng!”

Bình luận

Truyện đang đọc