BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Cửu Bộ.

Gần tới cuối tháng, cho dù vì “bạo lực gia đình” bị thương, nhưng Trần Dương cũng không thừa thời gian để ở nhà nghỉ ngơi, anh muốn chỉnh lý lại toàn bộ tài liệu đã bỏ lỡ trong thời gian này.

Dĩ nhiên, nếu như không chỉnh lý lại thì cũng chẳng có gì, chỉ là tiền lương tháng này bị trừ một nửa mà thôi. Tuy nhiên, so sánh với mấy ngày trước An Niên vừa kiếm được mấy triệu thì chút tiền này cũng chẳng đáng gì. Chỉ là, Trần Dương vừa nghĩ tới tiền thưởng đó là do An Niên cố gắng bắt ma lắm mới có được, không muốn An Niên bị tổn thất một đồng nào.

“Anh Trần Dương, anh nên đến bệnh viện thay thuốc đi.” An Niên bấm thời gian nhắc nhở.

“Thay thuốc?” Trần Dương nhìn thời gian ở góc phải máy vi tính, có hơi kinh ngạc nói: “Cũng đã đến giờ này rồi hả? Suýt chút nữa là anh đã quên mất rồi.”

“Chuyện thay thuốc này không được quên.” An Niên dặn dò với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Phải, nghe em.” Đóng máy tính lại, cầm chìa khóa xe lên, Trần Dương nói với An Niên: “Chúng ta đi thôi.”

“Em không đi, em muốn ở lại chỉnh lý tài liệu giúp anh.” An Niên bất ngờ từ chối nói: “Em chỉnh lý tài liệu giúp anh một chút, chờ buổi tối là chúng ta có thể về sớm hơn chút rồi.”

Chỉnh lý tài liệu? Trần Dương nghĩ đến những tư liệu buổi sáng An Niên gửi cho anh kia, hầu như mỗi phần anh đều phải chỉnh lý lại. Chỉ là… hiếm khi An Niên có tấm lòng này, anh đâu từ chối được.

“Vậy thì nhờ em vậy.”

“Dạ, em sẽ cố gắng.”

Dáng vẻ khi nói chuyện của An Niên thực sự là đáng yêu, Trần Dương không nhịn được, hôn trộm một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà của cô bạn gái rồi mới rời đi. Mà An Niên ở lại văn phòng, che gò má bị hôn của mình, trên mặt thoáng qua vẻ kinh hoảng.

Mới vừa rồi, linh lực trên người cô lại không ổn định rồi.

Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại động dục? Nhưng gần đây cô không đụng chạm gì với những con mèo khác mà.

An Niên có hơi hốt hoảng, gần đây cô tìm kiếm rất nhiều tin tức liên quan tới động dục trên mạng, cô search mèo, cũng tìm kiếm những động vật khác, nhưng cô phát hiện những triệu chứng kia đều không phù hợp với triệu chứng mà cô biểu hiện.

Cuối cùng cô tìm kiếm người, nhưng tin tức về người động dục trên mạng lại ít đến đáng thương, cô chẳng tìm được mấy cái, nhấn vào một cái thì tất cả đều viết về động vật.

Nếu như cô động dục, mà lại không giống với mèo, vậy chắc chắn là người, nhưng con người động dục rốt cuộc nên làm cái gì? An Niên vừa mới yêu đương chưa tới một tháng, nôn nóng cắn cắn móng tay.

Có rồi! Bỗng nhiên, An Niên nghĩ tới một chuyện, cô kích động chạy ra khỏi phòng làm việc, lao thẳng tới nhà ăn ở tầng một.

Bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, mọi người ở Cửu Bộ đang ăn suất cơm dành cho nhân viên, bởi vì cuối tháng, nên mọi người rất đông đủ, đều về để kịp báo cáo.

“Cậu còn thiếu bao nhiêu?” Đạo sĩ Yên Tửu hỏi Triệu Phương.

“Chắc là một buổi chiều nữa là làm xong.” Triệu Phương trả lời.

“Aiz, tôi thì còn nhiều lắm.” Đạo sĩ Yên Tửu chán nản nói: “Hồi tôi đi học còn chưa từng viết nhiều chữ như vậy, cậu nói xem bắt một con ma mà lại còn cần viết báo cáo gì chứ, có phiền phức hay không vậy.”

“Đang than phiền cái gì đấy, chúng ta là quản lý chính quy hóa. Cậu nhìn các cậu bây giờ xem, cũng đã làm việc bao nhiêu năm rồi, viết một cái báo cáo mà còn lủng củng sai chính tả. Lại nhìn Trần Dương người ta đi, hành văn ngắn gọn, văn từ ưu mỹ, vừa nhìn đã thoải mái, các cậu học thêm chút đi.” Trưởng khoa Lưu khen.

“Đúng vậy, vẫn là em mèo tốt, từ khi có Trần Dương thì không cần lo việc viết báo cáo nữa.” Đạo sĩ Yên Tửu hâm mộ vô cùng.

“Hey, gần đây tôi phát minh ra được một cái bùa chú mới, tên là bùa sạch sẽ, chỉ cần dán tấm bùa chú dán lên người thì bản thân cũng không cần tắm nữa, mọi người có muốn thử chút không?” Tam Mao bỗng nhiên nói.

“Không cần, tôi thích tắm.” Thẩm Chi Ngữ dẫn đầu nói.

“Tôi cũng thích tắm.” Những người khác nhao nhao bày tỏ.

“Đám người này, có biết cái gì gọi là tài nguyên sinh thái không? Tấm bùa chú này của tôi có giá trị lớn lao biết bao chứ, mấy người có hiểu không.” Vẻ mặt Tam Mao kiểu người có tài nhưng không gặp thời.

“Vậy tôi hỏi cậu, tấm bùa chú này bao nhiêu tiền một tấm?” Thẩm Chi Ngữ hỏi.

“Tấm bùa này của tôi, mặc dù không tiêu hao nhiều linh lực, nhưng suy nghĩ vô cùng hao tâm tốn sức, cho nên tôi định bán năm ngàn một tấm.” Tam Mao nói.

“Hóa đơn nước một tháng của cậu là bao nhiêu tiền?” Thẩm Chi Ngữ tiếp tục hỏi.

“Chưa tới một trăm thì phải.” Tam Mao trả lời.

“Vậy cậu cảm thấy bùa của cậu có thể bán ra ngoài được không?”

“…” Tam Mao bỗng chốc sửng sốt: “Chết tiệt, lại là một sản phẩm nghiên cứu thất bại.”

“Bịch bịch bịch…” Lúc này, bên ngoài nhà ăn truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập, An Niên vọt vào nhà ăn như một cơn gió.

“Em mèo, em không ra ngoài ăn với Trần Dương hả?” Nhị Mao nhìn thấy An Niên, có hơi kinh ngạc hỏi. Phải biết rằng từ khi Trần Dương tới Cửu Bộ, anh đã không để cho An Niên ăn một bữa cơm đặt mua bên ngoài nào nữa, hầu như mỗi bữa đều là hai người lái xe ra ngoài ăn. Bây giờ những người ở Cửu Bộ ăn cơm trưa đều không dẫn theo hai người bọn họ.

“Anh Triệu.” Hai mắt An Niên lấp lánh nhìn chằm chằm Triệu Phương.

“Sao vậy?” Triệu Phương nhìn An Niên, trọng miệng còn gặm một cái đùi gà.

“Có phải anh thường hay động dục không?” An Niên lớn tiếng hỏi.

“Khụ…” Triệu Phương bỗng chốc sơ sẩy, cắn nát xương gà, xương mắc ở cổ họng suýt chút nữa đã trôi xuống.

“Ha ha ha ha…” Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, trong nhà ăn bùng nổ một trận cười to, rất nhiều người cười đến suýt chút nữa làm lật úp hộp cơm.

“Em mèo, anh trêu em chọc em, sao bỗng nhiên em lại đi trêu chọc anh vậy.” Triệu Phương rất vất vả mới xuôi được, khóc không ra nước mắt nhìn An Niên.

“Nhưng mà… anh Thẩm nói anh ngày ngày động dục ở quán bar mà.” An Niên nhìn về phía Thẩm Chi Ngữ chứng thực.

“Không sai, là anh nói.” Thẩm Chi Ngữ dám làm dám chịu.

“Cậu…” Triệu Phương chỉ chỉ vào Thẩm Chi Ngữ, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể nói ra gì được, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói giống như đã nhụt chí: “Trẻ con không nên hỏi chuyện này.”

“Nhưng mà… em cũng động dục.” Vẻ mặt An Niên rất khổ não.

“Phụt!” Trong nhà ăn đồng loạt truyền tới âm thanh thức ăn bị phun ra. Sau đó là một sự yên lặng như chết, mọi người không thể tin nhìn về phía An Niên. Chỉ có duy nhất trưởng khoa Lưu là người biết chuyện, vẻ mặt cũng coi như bình tĩnh.

“Em… động tình với ai?” Hồi lâu sau, Triệu Phương hỏi.

“Anh Trần Dương,” An Niên trả lời.

Vẻ mặt mọi người không thể tin, đồng thời lại hiện ra biểu cảm đã sáng tỏ. Cũng phải, ngoại trừ Trần Dương ra còn có thể là ai đây.

“Chẳng lẽ… các em… đã ấy rồi?” Triệu Phương thận trọng hỏi.

“Đã ấy?”

“Ngủ chung rồi hả?” Triệu Phương cảm thấy tim của mình sắp không xong rồi.

“Ngủ rồi.” Ngày nào bọn họ chẳng ngủ chung.

“Hít!” Âm thanh hít khí thay nhau vang lên, ngay cả trưởng khoa Lưu coi như bình tĩnh cũng không thể bình tĩnh được nữa. Tiến triển này nhanh hơn tưởng tượng của ông ấy, không phải mới chỉ hôn thôi sao, nhanh như vậy đã mất tiết tháo rồi? Quả nhiên đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới mà, ngay cả cảnh sát nhân dân cả người chính khí cũng không thể tin được.

“Em… em…” Triệu Phương che ngực, bi thương hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Ngủ hay là động dục?” An Niên hỏi.

“Đều nói tất ra.” Sắc mặt Thẩm Chi Ngữ sa sầm lại, trầm giọng hỏi.

“Ngủ chung rất lâu rồi, còn gần đây mới động dục.” An Niên nói.

Cầm thú!

Còn chưa động dục đã ngủ với em mèo của chúng tôi rồi, đồ cầm thú!

Mọi người ở Cửu Bộ dường như thấy em mèo chưa bao giờ là người thông thạo chuyện đối nhân xử thế, từng chút từng chút trưởng thành đến bây giờ. Vốn tưởng rằng ngàn chọn vạn chọn, tìm một người có nhân phẩm và gia thế phải hết sức cẩn thận (sao lại nghe như đang chọn đối tượng vậy?) để hợp tác. Nhưng vô cùng không ngờ tới, thì ra Trần Dương lại là một con cầm thú như vậy.

“Anh đi chỉnh đốn anh ta!” Triệu Phương ném đũa đi, đứng lên muốn đi tìm Trần Dương.

“Đứng lại!” Thẩm Chi Ngữ ngăn Triệu Phương lại: “Hỏi ý của em mèo trước đã.”

Triệu Phương hung hãn ngồi xuống, bỗng nhiên có một loại tâm trạng cha già khổ cực nuôi con gái lớn rồi bị người ta bắt cóc đi, thật là muốn chỉnh đốn thằng nhóc này, nhưng lại sợ thằng nhóc này đối xử không tốt với con gái mình.

“Mọi người làm sao vậy?” An Niên nhạy cảm nhận ra được tâm trạng của mọi người hình như không phải rất tốt.

“Em thích Trần Dương không?” Thẩm Chi Ngữ lên tiếng hỏi.

“Thích chứ.” An Niên trả lời không chút do dự.

“Vậy được… em thích, vậy bọn anh sẽ ủng hộ em.” Thẩm Chi Ngữ siết thật chặt quả đấm, không tự chủ làm gãy đôi đũa duy nhất trong tay.

“…” An Niên nghi ngờ trừng mắt nhìn, luôn cảm giác có chỗ nào không đúng, bản thân cô muốn hỏi động dục thì nên làm thế nào, tại sao bỗng nhiên mọi người lại muốn ủng hộ cô?

“Khụ… An Niên, có phải là cháu muốn hỏi vấn đề gì hay không?” Bởi vì biết trước một chút nội tình, cho nên trưởng khoa Lưu vẫn bình tĩnh phát giác ra nghi hoặc của An Niên.

“Cháu… cháu muốn hỏi anh Triệu, nếu như động dục, vậy phải làm sao mới có thể xoa dịu xuống.” An Niên lo lắng hỏi, cô thật sự không muốn làm anh Trần Dương bị thương nữa.

“Sao vậy, chẳng lẽ Trần Dương dùng sức mạnh với em?” Động tình mà phải kìm nén, vậy không phải là thú tính của Trần Dương bộc phát không biết đủ sao? Trần Dương thấy em mèo của bọn họ không hiểu cái gì nên muốn bắt nạt đúng không?

Những người khác của Cửu Bộ cũng đều có suy nghĩ này, chợt sắc mặt đều trầm xuống, trong mắt tụ tầm ánh nhìn gặp kẻ địch.

“Hắt xì!” Trần Dương vẫn đang lái xe hắt hơi một cái, động đến vết thương bên hông: “Xong rồi, đến bệnh viện lại còn bị Tề Khải niệm.”

“Không phải vậy, không phải vậy, là em dùng sức mạnh với anh Trần Dương.” An Niên vội vàng lắc đầu.

“Hít.” Mọi người lại hít một hơi khí lạnh nữa, khiếp sợ ngã ngồi trên ghế.

“Em… gần đây em cứ luôn động tình một cách khó hiểu, em… em sợ em sẽ không khống chế được, sẽ làm anh Trần Dương bị thương…” An Niên vừa nói mà nước mắt đã sắp chảy ra: “Nhưng mà, em lại không muốn tách biệt với anh ấy.”

Chớp mắt mấy cái, rồi lại chớp mắt mấy cái, mọi người ở Cửu Bộ, tự giác vây thành một vòng, trao đổi bằng ánh mắt.

“Chúng ta vuốt từ đầu xuống.” Nhị Mao đề nghị.

“Đầu tiên, Trần Dương ở cùng với em mèo.” Tam Mao đề xuất sự kiện.

“Vì vậy bản năng của em mèo bị kích động, sau đó hình như… khụ… phương diện kia hơi thịnh vượng quá.” Đạo sĩ Yên Tửu nói bổ sung: “A di đà phật.”

Mọi người trợn trắng mắt, ý đó như đang nói, anh cứ việc giả làm hòa thượng một mình đi, giả bộ cái gì mà giả bộ.

“Dùng sức mạnh làm Trần Dương bị thương.” Trưởng khoa Lưu chỉ ra điểm mấu chốt.

“…” Vẻ mặt mọi người vô cùng xoắn xuýt, quả thực là không thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó sẽ như thế nào, em mèo nhà bọn họ đơn thuần biết bao, làm sao có thể là người như vậy chứ.

“Lưu béo, có phải phương diện kia của em mèo, sẽ bị bản tính của mèo ảnh hưởng không, dẫu sao bây giờ là mùa mèo động dục mà.” Thẩm Chi Ngữ nghĩ cách chối bỏ trách nghiệm cho em mèo.

“Đúng đúng đúng, nhất định là vậy, em nèo của chúng ta nhất định là bị bản năng ép buộc.” Triệu Phương sống chết không tin em mèo đơn thuần của bọn họ sẽ đi làm loại chuyện này.

“Cũng không phải là không có khả năng, dẫu sao trên người An Niên có không ít tập quán của mèo mà.” Trưởng khoa Lưu nói.

“Vậy…” Mọi người đối mặt lần nữa, cuối cùng đạt thành ý kiến thống nhất.

“Em mèo à, bọn anh giúp em.” Triệu Phương phát biểu ý kiến trả lời hộ mọi người.

“Thật sao, vậy em phải làm thế nào mới có thể khắc chế động dục.” An Niên kinh ngạc vui mừng hỏi.

“Cái này không cần khắc chế, chỉ cần Trần Dương phối hợp là được.”

“???” An Niên luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhìn vẻ mặt lời thề sắt son của mọi người, cuối cùng lựa chọn tin tưởng.

Trong bệnh viện.

“Hắt xì.” Trần Dương không nhịn được lại hắt xì.

“Có phải là cậu bị cảm không, cứ hắt xì mãi thế.” Tề Khải hỏi.

“Không biết, chắc là thế.” Trần Dương rút một tờ khăn giấy ra, che mũi cứ ê ẩm mãi của mình.

“Cô bạn gái của cậu đâu, sao lại không đi theo cậu thế?” Tề Khải hỏi.

Nhắc tới An Niên, khóe mắt Trần Dương hơi cong lên, vẻ mặt vô cùng cưng chiều nói: “Cô ấy giúp tôi làm chuyện chính cô ấy không thích làm.”

“Yo yo yo, đã bắt đầu phát cơm chó rồi đấy, đúng là thật muốn chụp lại bộ dáng này của cậu đăng lên vòng bạn bè, để cho những người đó nhìn xem cậu Trần yêu đương cũng chỉ có như vậy thôi.” Tề Khải nhìn vết thương của Trần Dương, khẽ cau mày lại.

“Sao vậy?” Trần Dương chú ý tới biểu cảm của Tề Khải.

“Vết thương của cậu, không khép lại.” Tề Khải nói.

“Bây giờ mới một ngày, nào có nhanh như vậy.” Trần Dương nói.

“Không đúng, thứ đồ làm cậu bị thương vô cùng sắc bén, hôm qua tôi đã xử lý rất sạch sẽ giúp cậu rồi, hôm nay hẳn là nên bắt đầu khép lại mới đúng. Nhưng mà…” Tề Khải dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vạch xem vết thương trên eo Trần Dương.

“Vết thương của cậu, không có một chút thay đổi nào cả. Cậu nói thật với tôi đi, rốt cuộc là thứ gì làm cậu bị thương?”

Không khép lại, chẳng lẽ là pháp lực của mèo yêu trên người An Niên?

Trần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể là do thời gian quá ngắn, cậu băng bó lại giúp tôi trước đi, có lẽ qua một thời gian nữa là tự nhiên sẽ khép lại thôi.”

“Được, vậy lại quan sát thêm một ngày vậy.” Tề Khải bôi thuốc rồi băng kỹ lại giúp Trần Dương, cuối cùng dặn dò: “Có chút khó chịu nào thì gọi điện cho tôi.”

“Yên tâm đi, tôi không sao đâu.” Trần Dương cười, đứng dậy rời khỏi bệnh viện.

Trên đường trở về từ bệnh viện, Trần Dương đi ngang qua KFC, nghĩ tới An Niên cực khổ chỉnh lý lại tài liệu ở văn phòng, Trần Dương xuống xe mua một combo Big Mac Family, mang về Cửu Bộ,

“Về rồi à?”

Xe vừa mới vào Cửu Bộ, người gác cửa từ trước đến nay chưa bao giờ phản ứng lại anh, bỗng nhiên gật đầu với anh.

“Về rồi.” Mặc dù thấy lạ, nhưng Trần Dương vẫn lễ phép đáp lại.

Chờ Trần Dương đi vào, người gác cửa cầm điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn wechat: [Mục tiêu đã xuất hiện.]

Trần Dương đỗ xe xong, ôm combo Big Mac Family lên văn phòng ở trên tầng, chỉ là anh vừa mới bước chân lên bậc thang thì chân sau đã bị người ta cản lại.

“Mọi người, có chuyện?” Trần Dương nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Chi Ngữ, Triệu Phương và đạo sĩ Yên Tửu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt anh.

“Ừm.” Thẩm Chi Ngữ vừa ra dấu, ba người phối hợp ăn ý bắt đầu ra tay. Đạo sĩ Yên Tửu cướp lấy hộp combo Big Mac Family trong tay Trần Dương trước, để đỡ lãng phí đồ ăn ngon, Thẩm Chi Ngữ và Triệu Phương thì một trái một phải nâng người lên, trực tiếp lôi vào nhà ăn.

“Mọi người… đang muốn làm gì vậy?” Trần Dương không hiểu sao bị kéo vào nhà ăn, hơn nữa còn bị mọi người ở Cửu Bộ đè trên ghế không thể nhúc nhích, đầu óc mơ hồ.

“Có lời muốn nói với anh.” Triệu Phương nói, đưa tay lấy một miếng khoai tây chiên KFC từ trong hộp combo Big Mac Family, thơm quá.

“Lại muốn mua cổ phiếu à?” Trần Dương hỏi.

Mọi người bỗng chốc sửng sốt, lại đối mặt nhau: Đúng rồi, vẫn phải chờ Trần Dương mua cổ phiếu giúp bọn họ nữa, không thể đắc tội quá ác được.

Cánh tay đè Trần Dương buông lỏng ra, bầu không khí trong nhà ăn cũng thả lỏng hơn không ít.

Xem ra là đoán đúng rồi, Trần Dương nghĩ vậy nên nói: “Bây giờ là xế chiều, thị trường chứng khoán đã đóng rồi, sáng mai rồi hãy nói.”

“Không phải chuyện cổ phiếu.” Triệu Phương đè Trần Dương muốn đứng dậy xuống.

“Rốt cuộc anh có suy nghĩ thế nào với An Niên?” Thẩm Chi Ngữ trực tiếp hỏi.

An Niên? Trần Dương lập tức sửng sốt, nhìn trưởng khoa Lưu theo bản năng.

“Không phải tôi nói.” Trưởng khoa Lưu vội vàng phủi sạch quan hệ, ông ấy nhận một tấm bùa hộ mệnh đã nhận lời giữ bí mật, ông ấy cũng vẫn luôn giữ bí mật rất tốt.

“Hóa ra ông đã biết sớm rồi.” Mọi người tức giận nhìn về phía trưởng khoa Lưu.

“Tôi cũng là tình cờ nhìn thấy bọn họ thân thiết ở văn phòng.” Trưởng khoa Lưu giải thích.

Cái mặt mo của Trần Dương lập tức đỏ lên, tuy nói anh không ngại công khai quan hệ của anh và An Niên, nhưng dùng loại phương thức này công khai, thật sự là có hơi xấu hổ. Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là hôn môi trong văn phòng mà thôi, chưa làm gì cả.

“…” Giới hạn của mọi người lại được đổi mới, em mèo này vừa được giác ngộ mà lại mãnh liệt như vậy.

“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có thật lòng với em mèo hay không?” Triệu Phương chất vấn.

“Dĩ nhiên!” Trần Dương trả lời không chút do dự.

Chết tiệt, mặc dù câu trả lời này không sai, nhưng vẫn muốn đánh người thì làm thế nào đây?

“Nếu như em mèo thích anh, chúng tôi cũng không có gì để nói. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu…” Thẩm Chi Ngữ nghiêm túc nói.

“Nếu như anh dám bắt nạt em mèo, chúng tôi mặc kệ anh có phải là cậu ấm nhà thị trưởng hay không, có quen biết phán quan hay không, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

Trần Dương thấy vẻ mặt Thẩm Chi Ngữ nghiêm túc, lại nhìn những người khác của Cửu Bộ, những người này không phải ai cũng nói, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn anh hình như đều giống nhau. Ánh mắt này Trần Dương cũng đã từng có rồi, năm đó khi em gái Trần Ngư dẫn Lâu Minh về nhà, anh cũng có loại ánh mắt như vậy.

“Được.” Trần Dương trả lời sảng khoái.

“Được cái gì?” Triệu Phương cả giận nói: “Tỏ thái độ đi.”

“Nếu như tôi bắt nạt An Niên, khiến An Niên không vui thì tùy mọi người xử lý, tuyệt không đánh trả.” Trần Dương nói.

“Đánh trả, anh đánh thắng được tôi không?” Triệu Phương khinh thường nói.

Trần Dương nhếch mắt, chợt đưa tay lên tóm lấy cánh tay Triệu Phương, trở tay một cái, xoay người, rồi sau đó đá một phát, chỉ hai chiêu đã đè Triệu Phương mới vừa rồi còn ồn ào xuống đất.

“Ôi.” Mọi người sợ hết hồn, đồng loạt lui về phía sau một bước.

“Bắt ma tôi không bắt lại mọi người, nhưng đánh nhau thì chắc chắn mọi người không đánh thắng tôi đâu.” Trần Dương buông Triệu Phương ra, bình tĩnh ung dung nói.

Mọi người ở Cửu Bộ lúc này mới nghĩ tới một chuyện, trước kia người này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự đó, đã từng được huấn luyện đánh nhau rồi.

“Chúng tôi không đánh nhau với anh.” Bỗng nhiên Thẩm Chi Ngữ nói: “Nhưng dựa vào câu nói đã muốn chúng tôi giao em mèo cho anh, chúng tôi không yên tâm.”

“Vậy mọi người muốn thế nào mới yên tâm.” Trần Dương biết mọi người trong Cửu Bộ là người nhà của An Niên, anh rất vui vì An Niên có một bang người nhà bảo vệ cô như vậy, cho nên không hề tức giận với hành động của mọi người.

“Tam Mao, cầm bùa cậu vừa mới vẽ tới.” Thẩm Chi Ngữ chìa tay về hướng Tam Mao.

“Này.” Tam Mao lập tức đưa phù chú ra.

“Đây là bùa mới nhất Tam Mao vừa nghiên cứu ra, nó có một tác dụng kỳ lạ.” Thẩm Chi Ngữ nói: “Để lại vân tay máu của người yêu lên tấm bùa này, một khi bên nào làm cho bên kia đau lòng, nam sẽ liệt dương, còn nữ sẽ bị hủy dung.”

Trần Dương nhướng mày, gắt gao nhìn chằm chằm lá bùa kia.

“Yên tâm, hiệu lực chỉ có thời gian một năm thôi, sẽ không thật sự làm anh bị phế đâu.” Thẩm Chi Ngữ tiếp tục nói: “Sao nào, có dám lưu vân tay máu lên đây không?”

Trần Dương chìa tay ra cho Thẩm Chi Ngữ, Thẩm Chi Ngữ hiểu ý, đưa bùa cho Trần Dương. Trần Dương nhận lấy, giơ tay lên cắn ngón tay, nhấn một cái vân tay máu thật to lên.

Mọi người nhướng mày, Thẩm Chi Ngữ nói với Triệu Phương: “Đi gọi em mèo cùng tới ấn lên.”

Chỉ chốc lát sau, em mèo đang chóng mặt bị dẫn xuống, mơ mơ màng màng cũng ấn một dấu vân tay máu lên tấm bùa.

“Bùa này để làm gì vậy?” Ấn vân tay xong, An Niên mới nhớ ra hỏi.

“Xoa dịu tâm trạng.” Thẩm Chi Ngữ nói láo.

An Niên không nghi ngờ anh ấy, cho rằng tấm bùa này là tấm bùa để khống chế cô động dục.

Trần Dương thấy Thẩm Chi Ngữ không nói thật với An Niên, anh cũng không giải thích nhiều, quang minh chính đại nắm tay An Niên, dẫn cô rời đi.

Hai người bọn họ vừa đi, Tam Mao lập tức xông tới, nhìn hai dấu vân tay máu lớn như vậy trên tấm bùa, rất phiền muộn nói: “Năng lực trừ tà trên máu của An Niên quá mạnh mẽ, chức năng tấm bùa này của tôi cũng bị che lấp mất rồi.”

“Bùa sạch sẽ của cậu vốn dĩ là vô dụng.” Triệu Phương ném bùa lại cho Tam Mao.

“Cậu nói… chúng ta làm như vậy, có phải có hơi quá đáng không?” Đạo sĩ Yên Tửu nhỏ giọng nói.

“Quá cái gì mà quá, Bộ trưởng còn chưa biết đâu.” Triệu Phương nói: “Anh có tin là nếu như Bộ trưởng biết em mèo bị người ta lừa chạy mất rồi, có thể sẽ tức giận rút mất hồn phách của Trần Dương, ném vào trong Cực Địa Băng Xuyên không.”

“Nhưng… rõ ràng là em mèo của chúng ta chủ động trước mà.” Tam Mao nhỏ giọng nói.

Mọi người đột nhiên cảm giác thấy Trần Dương có hơi đáng thương.

“Hay là, chúng ta lừa Bộ trưởng trước đi?” Nhị Mao đề nghị.

Mọi người nhất trí đồng tình.

Bình luận

Truyện đang đọc