BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

An Niên đã tỉnh, kế hoạch quay về thủ đô được đưa vào chương trình trong ngày. Nhưng trước khi quay về còn có một vài chuyện cần phải xử lý, Trần Dương mời Vương Hạc ăn cơm, cảm ơn anh ấy thời gian này đã giúp đỡ. Mà Nghê Phi cũng có một cam kết cần phải thực hiện.

Ba năm trước, vào đêm mà Huyết Phách xảy ra chuyện, cô ấy đã hứa với lệ quỷ Lý Trường Đức đã giúp mình lúc đó rằng sẽ có một ngày giúp ông ta đi đầu thai. Lần này cùng Trần Dương đến thủ đô, Nghê Phi không biết mình sẽ bị Cửu Bộ xử lý như thế nào, vì vậy trước khi đi, cô ấy muốn hoàn thành cam kết này.

Mười giờ tối, Trần Dương một lần nữa mượn du thuyền của khách sạn, một nhóm bốn người cùng với một con ma cùng nhau đi đến vùng biển quốc tế.

“Chị Nghê Phi, chị thực sự có thể thanh lọc ác quỷ đã từng phạm tội giết chóc sao?” Trong lúc Trần Dương lái du thuyền, An Niên ngồi trên boong tàu nói chuyện phiếm với Nghê Phi.

“Có thể, nhưng sẽ tiêu hao linh lực khá là lớn, không thể dùng thường xuyên.” Ngày đó An Niên đã nuốt ma vương cứu Huyết Phách nên Nghê Phi rất thích cô gái có thể biến thành mèo mun này.

“Chị giỏi quá.” Vẻ mặt An Niên tràn ngập bội phục, đây là thiên sư đầu tiên có thể thanh lọc ác quỷ mang tội nghiệt giết chóc mà cô từng gặp.

“Em mới lợi hại, một ngụm nuốt trọn ma vương, chị thấy thiên sư khắp thiên hạ không ai hơn được em đâu.”

“Bây giờ chúng ta đang tâng bốc thương mại lẫn nhau sao?” Sau khi chuyển từ xem hoạt hình sang xem phim thần tượng, An Niên học được không ít từ ngữ thịnh hành.

“Không sai.” Nghê Phi cười, lấy chai sữa chua bên cạnh đưa cho An Niên: “Nào, uống sữa chua đi.”

“Cảm ơn chị.” An Niên cười híp mắt nhận lấy, mở ống hút ra rồi uống luôn, dáng vẻ hạnh phúc thỏa mãn đó khiến Nghê Phi nhìn mà không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu của An Niên.

“Cảm giác thật tốt.” Nghê Phi than thở, trong đầu không khỏi nhớ đến dáng vẻ khi An Niên biến thành mèo.

“Bố em nói vì em ăn nhiều, dinh dưỡng tốt nên lông tóc mới đẹp.” An Niên tranh thủ trả lời.

“Ngưỡng mộ quá.” Nghê Phi tiếp tục cảm thán.

“Không cần ngưỡng mộ. Chị Nghê Phi, tóc của chị cũng rất đẹp.”

“Không, điều chị ngưỡng mộ không phải tóc của em, mà là ngưỡng mộ anh Trần Dương của em.” Nghê Phi lắc đầu.

“Ngưỡng mộ anh Trần Dương?” An Niên quay lại nhìn buồng lái. Cách một lớp kính chắn gió, ánh mắt của Trần Dương và An Niên chạm nhau, sau đó anh nở một nụ cười với An Niên. An Niên thấy vậy, vội vàng giơ móng vuốt lên đáp lại.

“Thật sự ngưỡng mộ quá.” Nghê Phi thấy cảnh này, một lần nữa không kiềm chế được sự hâm mộ trong nội tâm. Trần Dương thật sự rất hạnh phúc, vừa có bạn gái vừa có mèo.

“Hả? Chị Nghê Phi? Chị vừa nói gì?”

“Không có gì, em uống sữa chua tiếp đi.”

“Vâng.” An Niên gật đầu rồi tiếp tục ngoan ngoãn uống sữa chua.

Thật là… đáng yêu quá. Thật muốn trộm về nhà.

Một bên khác, Liêu Trường Kỳ nhất quyết đòi đi theo tham gia náo nhiệt cùng Huyết Phách bị “vứt bỏ” đang ngồi chung với nhau trò chuyện. Không còn cách nào khác, sau khi Nghê Phi nhìn thấy An Niên thì không còn để ý đến Huyết Phách nữa. Huyết Phách cực kỳ tức giận, nhưng mà anh ta không đánh lại An Niên, cũng không chọc nổi Nghê Phi, chỉ có thể tức tối ngồi ở phía sau boong thuyền bày tỏ sự phẫn nộ.

“Không phải cậu đã nói cậu sẽ không vì quan hệ giữa một khế ước nho nhỏ mà tùy tiện yêu một người phụ nữ sao?” Liêu Trường Kỳ vẫn còn nhớ nội dung cuộc nói chuyện giữa ông ấy và Huyết Phách ở cửa nhà họ Mạnh.

Lúc đó, ông ấy đã dự đoán rằng Huyết Phách sẽ thích Nghê Phi, sau đó con ma nào đó bày ra vẻ mặt đầy xem thường, kết quả còn chưa được bao lâu, hai người này, không đúng, là một người một ma đã ở bên nhau. Ỷ vào việc người ngoài không nhìn thấy mà khoe tình cảm, nếu không phải vì đánh không lại, ông ấy cũng muốn dùng kiếm gỗ đào đâm chết Huyết Phách.

“Đúng vậy.”

“Vậy bây giờ cậu…” Liêu Trường Kỳ chỉ về một phía khác ở du thuyền: “Mặt có đau không?”

“Tôi không thích cô ấy vì khế ước.” Huyết Phách trả lời: “Lúc tôi còn sống chỉ thích một mình cô ấy.”

“Cậu nhớ ra rồi?” Liêu Trường Kỳ kinh ngạc nói, chưa từng nghe qua kẻ bị xoá sạch trí nhớ còn có thể khôi phục.

“Chưa.” Huyết Phách lắc đầu.

“Làm tôi hết hồn, tôi đã nói mà. Nhưng mà, cậu có hỏi tại sao cô ấy lại xóa đi trí nhớ của cậu không?” Liêu Trường Kỳ tò mò hỏi.

“Không cần hỏi tôi cũng biết.” Huyết Phách khinh thường nói: “Suy nghĩ của người phụ nữ đó rất đơn giản, chẳng qua là sợ tôi chết quá thảm, lúc nghĩ đến sẽ không thoải mái.”

“Cũng phải, lăng trì đó, từng mảnh từng mảnh máu thịt bị cắt đi, cứ như miếng vịt quay vậy. Nghĩ đến là cảm thấy rợn cả tóc gáy.”

“…” Ông ấy đang cảm thấy mùi thơm xông vào mũi rồi đúng không?

Một tiếng ‘cạch’ vang lên, cửa buồng lái mở ra, Trần Dương bước ra từ trong đó, đối diện với một người một ma đang tán gẫu.

“Đến rồi?” Liêu Trường Kỳ hỏi.

“Đến rồi.” Trần Dương gật đầu, sau đó hai người một ma cùng nhau đi ra boong tàu.

“Anh Trần Dương.” An Niên nhìn thấy Trần Dương lập tức bỏ lại Nghê Phi chạy qua đó. Trần Dương yêu chiều xoa xoa đầu An Niên, vừa đưa mắt lên nhìn thì đối diện với ánh mắt có chút ghen tị của Nghê Phi, chợt ngạc nhiên cau mày.

Cô ấy ghen tị cái gì?

Lúc này, Huyết Phách đi đến trước mặt Nghê Phi nói: “Anh đi gọi con lệ quỷ kia đến.”

Sau khi Nghê Phi gật đầu, Huyết Phách bỗng nhiên bay ra ngoài biển, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Khoảng một phút trôi qua, mặt biển bỗng nhiên có từng đợt sóng gợn, Huyết Phách mang theo lệ quỷ Lý Trường Đức từ dưới đáy biển cùng nhau nổi lên, đứng trên mặt biển cách du thuyền không xa.

Hoàn thành xong nhiệm vụ, Huyết Phách lại bay về bên cạnh Nghê Phi.

“Người đẹp, cuối cùng cô cũng quay lại rồi.” Lý Trường Đức mừng rỡ nhìn Nghê Phi trên du thuyền. Thân là một con lệ quỷ mà khi nhìn thấy nhiều thiên sư xuất hiện lại có thể vui mừng đến vậy, cũng chỉ có một mình ông ta.

“Tôi đã đồng ý với ông, đương nhiên sẽ quay lại.” Nghê Phi cũng chưa từng nghĩ rằng là một thiên sư, cô ấy sẽ có một ngày thật lòng cảm ơn một lệ quỷ.

“Vậy cô… cô là… là muốn…” Ý thức được ‘đồng ý’ mà đối phương nói là gì, Lý Trường Đức kích động đến có chút không nói nên lời.

“Tôi tới đưa ông đi đầu thai.” Nghê Phi cười giơ pháp khí trong tay lên, đó là cái trống con nhà họ Mạnh cho cô ấy mượn để tiến hành nghi thức ban phước. Hiện giờ nhà họ Mạnh đã sụp đổ, không ai đòi cô ấy trả lại, Nghê Phi tự nhiên nhận lấy.

Nói xong câu này, Nghê Phi bắt đầu hành động, luồng khí lành màu vàng theo nhịp trống vây quanh lệ quỷ Lý Trường Đức, dần dần thanh lọc oán khí màu đen nồng đậm xung quanh ông ta.

“Chúc Thuật quả nhiên mạnh mẽ, lại có thể thực sự lọc sạch oán khí của tội nghiệt giết chóc.” Liêu Trường Kỳ đặc biệt theo đến đây để chứng kiến cảnh tượng này thở dài từ trong thâm tâm, chỉ có cùng là thiên sư mới biết được năng lượng này mạnh mẽ đến nhường nào.

“Cuối cùng tôi cũng biết tại sao lúc tôi còn sống không theo đuổi được cô ấy.” Dường như Huyết Phách đã hiểu ra điều gì.

“Tại sao?” An Niên tò mò hỏi.

“Tôi của lúc đó, không vào được thế giới của cô ấy.” Huyết Phách nói, người trần mắt thịt như anh ta nào đã được thấy quang cảnh như thế này.

Trần Dương nhìn Huyết Phách, ánh mắt thoáng qua một chút suy nghĩ sâu xa, sau đó không kìm được nhìn về phía An Niên bên cạnh.

Nhận ra ánh mắt của Trần Dương, An Niên ngẩng đầu cười ngọt ngào với Trần Dương, đôi mắt to tròn cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, trong đó tràn ngập ánh sao. Trần Dương không kìm được dời ánh mắt đi, không muốn để đối phương phát hiện ra sự sợ hãi trong đôi mắt mình.

Nghi thức kết thúc, toàn bộ linh hồn của Lý Trường Đức cũng thay đổi rực rỡ hoàn toàn, sắc mặt tái nhợt dường như cũng có vài phần tinh lực của người sống.

“Tôi… bây giờ tôi có thể đi đầu thai rồi?” Lý Trường Đức cảm nhận được sự nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, hưng phấn đến mức hận không thể chạy một vòng quanh xung quanh đại dương bao la này.

Nghê Phi kết thúc thuật pháp có chút mệt mỏi, cô ấy dừng lại một chút rồi mới nói: “Tôi đã thanh lọc sạch sẽ oán khí trên người ông, nhưng bây giờ tôi không còn linh lực để đưa ông đến Địa Phủ nữa.” Vừa nói, Nghê Phi vừa nhìn sang Liêu Trường Kỳ: “Chuyện này có thể làm phiền tiền bối được không?”

Việc nhờ vả này là tạm thời, nhưng Nghê Phi cảm thấy Lý Trường Đức sẽ không từ chối. Dù sao đưa một con ma không có oán khí đến Địa Phủ đối với thiên sư mà nói chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi. Nhưng điều cô ấy không biết là, điều này chỉ áp dụng với những thiên sư khác, còn đối với thiên sư của Cửu Bộ thì không chỉ đơn giản là một cái nhấc tay.

“Không thành vấn đề.” Liêu Trường Kỳ nói.

“Cảm ơn đại sư.” Lý Trường Đức cảm ơn Liêu Trường Kỳ.

“Không cần, tiền phí là một trăm nghìn.” Liêu Trường Kỳ đưa tay ra.

“…” Có ý gì? Lý Trường Đức sững sờ nhìn Liêu Trường Kỳ.

“Ha ha ha…” Liêu Trường Kỳ cười tiếp tục đưa tay ra.

“Ông còn thu tiền của ma nữa à?” Huyết Phách mới thành ma không bao lâu, hoàn toàn không hiểu được sự gian khổ của ma. Anh ta chỉ cảm thấy Liêu Trường Kỳ thật hết chỗ nói, ngay cả tiền của ma cũng kiếm, đúng là nghèo đến điên rồi.

“Giao dịch công bằng, không phân biệt người ma.”

“Chắc tôi tin.” Huyết Phách trừng mắt nhìn ông ấy, hỏi An Niên đang đứng ở một bên: “An Niên, cô có biết mở quỷ môn quan không?”

“Tôi biết, nhưng mở quỷ môn quan cũng phải thu phí thủ tục, năm trăm nghìn.” An Niên đáp.

“…” Nghê Phi vừa mới lấy lại tinh thần từ cạn lời lại bị kinh ngạc, từ chối cho ý kiến.

“Xem đi, tôi còn lấy rẻ hơn bọn họ.” Liêu Trường Kỳ bày ra vẻ mặt ‘tôi đã lấy giá hữu nghị rồi’.

Tình cảnh bỗng có chút lúng túng, Trần Dương không thể làm gì khác hơn là ra mặt giải thích: “Cửu Bộ có quy định, đối với cô hồn dã quỷ bỏ đi mất, nếu như muốn thông qua Cửu Bộ một lần nữa quay về Địa Phủ thì nhất định phải dựa theo thời hạn ở lại nhân gian để thu một khoản phí thủ tục nhất định. Lý Trường Đức đã ở lại nhân gian năm trăm năm, một trăm năm mươi nghìn đã là lệ phí thấp nhất rồi.”

“Cửu Bộ còn có quy định này?” Nghê Phi kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, nhưng tiền bối Liêu đã không còn ở Cửu Bộ nữa.” Trần Dương nhìn về phía Liêu Trường Kỳ: “Ông ấy không bị quy định này kiềm hãm mới đúng.”

“Không sai, nhưng tôi cảm thấy chế độ này rất tốt nên đã giữ lại cho mình.” Liêu Trường Kỳ cười híp mắt nhìn về phía Lý Trường Đức đang đợi đầu thai.

“Không có tiền cũng không sao, tôi nhớ là ông thường xuyên đến chợ Quỷ, vậy trên người ông có gì đáng tiền không?”

Đây là muốn lừa gạt đồ cổ? Trần Dương lập tức nhớ đến hai món đồ cổ giá trị hàng triệu mà Lý Trường Đức bán ở chợ Quỷ.

Lời này đã nhắc nhở Lý Trường Đức, ông ta bỗng nhiên kích động hỏi Nghê Phi: “Thiên sư Nghê, cô có thể giúp tôi viết một quyển sách quỷ không?”

Cái gọi là sách quỷ chính là thư của Địa Phủ. Thật ra ở thời đại khoa học kỹ thuật phát triển cao như bây giờ, Địa Phủ cũng đã dùng điện thoại và máy tính rồi, cũng không có nhiều ma dùng sách quỷ nữa. Nhưng có một tình huống ngoại lệ đó là khi cô hồn dã quỷ có việc cần cầu xin quỷ sai thì nhất định phải dùng sách quỷ. Có hai nguyên nhân, thứ nhất, cô hồn dã quỷ không có thông tin điện thoại của quỷ sai. Thứ hai, cô hồn dã quỷ hoàn toàn không dám đến gần quỷ sai.

Lý Trường Đức là cô hồn dã quỷ, không thể nào truyền sách quỷ đi theo thủ đoạn bình thường, vì vậy chỉ có thể để Nghê Phi hỗ trợ, viết ra những gì ông ta muốn viết, sau đó dùng linh lực truyền đi.

“Có thể.” Mặc dù linh lực của Nghê Phi đã tiêu hao rất nhiều, nhưng gửi một sách quỷ đi vẫn không có gì khó: “Ông muốn đưa đi đâu?”

“Miếu Thành Hoàng?” Lý Trường Đức nói.

“Miếu Thành Hoàng?” Mọi người nghi hoặc khó hiểu.

“Những năm qua tôi ở dưới biển mò được không ít đồ cổ, muốn đem đi quyên góp để tích trữ một chút công đức, mong là sớm ngày được đầu thai. Bây giờ không phải tôi sắp đến Địa Phủ sao? Cho nên tôi nghĩ dù sao những đồ cổ này cũng phải quyên tặng, vậy tôi sẽ quyên tặng cho Địa Phủ. Như vậy thì sau này tôi ở Địa Phủ cũng sẽ sống tốt hơn một chút.” Lý Trường Đức cười nói.

“…” Mọi người nghe vậy nhất thời im lặng, nhưng mà nghĩ lại thì không khỏi muốn thầm hô một tiếng cao minh.

Người ta thường nói không tu kiếp này tu kiếp sau, thực ra thì đều làm việc thiện khi còn sống. Còn nơi thực sự quyết định kiếp sau là đâu? Là Địa Phủ. Nhưng gần như cho đến bây giờ không có ai nói rằng muốn làm gì đó cho Địa Phủ, cho dù là tiền đi đường cũng chỉ rải cho quỷ sai đến câu hồn mà thôi.

“Viết thì có thể viết. Nhưng đây là đồ của nhân gian, làm sao để quyên góp cho Địa Phủ?” Nghê Phi nghi hoặc hỏi.

“Việc này tôi đã nghĩ xong rồi, tôi định sửa lại một ngôi miếu Thành Hoàng.” Lý Trường Đức nói.

“Lúc tôi ở chợ Quỷ đã từng nghe nói rằng miếu Thành Hoàng của thành phố Lam Tuyền đã hơn vài chục năm không tu sửa, có hơi đổ nát. Tôi định dùng những đồ cổ này để tu sửa thật tốt cho ngôi miếu Thành Hoàng ở thành phố Lam Tuyền, để cho ngài ấy ở đó thật thoải mái. Cho dù thế nào, sau này tôi qua đó cũng trở thành quỷ dân dưới quyền của ngài ấy, nịnh nọt trước cũng không sai.”

“…” Mọi người lại cạn lời, nói nịnh nọt một cách thản nhiên như vậy, e là cũng không còn ai khác.

“Lúc còn sống ông làm gì?” Liêu Trường Kỳ không kìm được hỏi.

“À, tôi làm trợ lý hai năm.”

“Mấy người nghĩ kế, nịnh hót dưới tay quan huyện ấy à?” Huyết Phách hỏi.

“Đúng vậy.”

Khó trách, mọi người đều sáng tỏ.

“Vậy ông nói đi, tôi viết giúp ông.” Nghê Phi lấy bùa và bút ở trong túi xách ra.

“Cô cứ viết là cô gặp phải một con cô hồn dã quỷ, ủy thác cho cô sửa miếu Thành Hoàng ở nhân gian, cô cảm thấy con ma này có tấm lòng hiếm có nên đặc biệt viết một bức thư thông báo cho Thành Hoàng.” Lý Trường Đức nói.

“…” Lợi hại, mượn danh nghĩa người khác, cho dù làm được việc tốt cũng không để lại tiếng thơm, cũng không để người khác khinh thường việc làm thiện nguyện của ông ta.

Tuy rằng Lý Trường Đức này có chút tâm cơ, nhưng suy cho cùng đây cũng là việc tốt. Cuối cùng Nghê Phi cũng giúp ông ta viết sách quỷ này rồi gửi luôn tại chỗ.

“Sách quỷ đã gửi rồi, nhưng chưa chắc Thành Hoàng đã xem.” Nghê Phi nói.

“Không sao, đợi miếu Thành Hoàng sửa xong ngài ấy chắc chắn sẽ biết.” Lý Trường Đức cũng không phải một con ma nóng lòng. Sau đó, Lý Trường Đức một lần nữa lặn xuống nước kéo một bọc đồ cổ lớn lên trên, dự trữ suốt ba trăm năm, cái túi này nếu như đem đến phòng đấu giá để bán thì không biết phải được bao nhiêu tiền.

Trần Dương ngồi xuống lật qua, phát hiện ra trong đó có không ít đồ bằng đồng thau và bằng ngọc. Có một, hai món anh thấy khá là quen, hình như là đồ cổ cấp bậc quốc bảo.

“Ông Lý, những đồ cổ này của ông có giá trị vô cùng lớn, tùy tiện cầm một món ra ngoài bán là gần như có thể sửa xong miếu Thành Hoàng. Hay là những thứ còn lại tôi giúp ông quyên góp cho viện bảo tàng, cũng coi như tích góp công đức.” Trần Dương đề nghị.

“Được thôi, được thôi.” Lý Trường Đức hào phóng đáp. Dù sao những thứ này mang xuống địa phủ cũng không dùng được, có thể đổi lấy công đức là tốt nhất.

Lúc này, Liêu Trường Kỳ cũng sáp lại, ông ấy lật xem một chiếc bình rượu bằng đồng thau ở trong túi rồi nói: “Ông cho tôi thứ này, tôi sẽ đưa ông đến Địa Phủ.”

Ngay vào lúc Lý Trường Đức đang định đồng ý, trong hư không bỗng nhiên có một vòng xoáy xuất hiện, một cái cửa hiện ra, ngay sau đó một bóng người từ bên trong đi ra.

“Ai?” Huyết Phách phản ứng lại đầu tiên, lập tức đứng chắn trước mặt Nghê Phi.

“Đừng hốt hoảng, tôi là quỷ sai.” Người kia khẽ cười, giọng nói trong trẻo dễ nghe.

Quỷ sai? Mọi người nhìn qua, phát hiện người đó là một cô gái, trông khoảng trên dưới hai mươi tuổi, mặt mày xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, lúc cười lên trên gương mặt còn có một lúm đồng tiền nhàn nhạt.

“Ồ… anh cảnh sát đẹp trai.” Cô gái nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy Trần Dương thì ánh mắt sáng lên một chút.

Trần Dương sửng sốt: “Cô quỷ sai, cô biết tôi à?”

“Có, tôi có biết. Lúc tôi vừa chết tôi thích anh lắm đấy.” Quỷ sai gật đầu liên tục.

Lúc vừa mới chết thích anh lắm đấy là có ý gì?

“Ai ya, có lẽ anh không biết, lúc tôi còn sống là một người háo sắc, nhìn thấy trai đẹp là muốn đi đến hôn vài cái. Tôi đã hôn không ít trai đẹp, chỉ có anh là có chính khí quá mạnh, không thể hôn dễ dàng.”

“…” Nếu như có một ngày bạn biết rằng mình đã từng bị ma nữ sàm sỡ thì có cảm nhận gì? Dù sao Trần Dương cũng cảm thấy rất không tốt.

“Phụt, khụ khụ.” Nghê Phi, Huyết Phách, Liêu Trường Kỳ, thậm chí là Lý Trường Đức ở một bên cũng đang cố gắng nín cười.

“Cô cũng là đồ diêm dúa đê tiện muốn tranh giành anh Trần Dương với tôi.” Chỉ có mình An Niên, An Niên nổi giận rồi. Hôn trộm anh Trần Dương còn không phải đồ diêm dúa đê tiện sao? Cô mặc kệ đối phương có phải quỷ sai hay không, dù sao cô cũng không vui.

Trong nháy mắt, linh khí xung quanh rung động mãnh liệt, linh hồn mèo trong người An Niên nổi lên.

“Đừng… đừng kích động mà, tôi chưa hôn được.” Nữ quỷ sai sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vội vàng giải thích.

“Thật?” An Niên nghi ngờ.

“Thật đấy, thật đấy. Em gái anh ấy kịp thời xuất hiện ngăn tôi lại.”

An Niên suy nghĩ một chút rồi thu hồi lại linh lực, đối phương biết Thi Thi, vậy chắc chắn là thật.

“Phù, sợ chết đi được.” Nữ quỷ sai ôm ngực thở dốc.

“Vậy hôm nay cô tới làm gì? Lại muốn hôn anh Trần Dương sao?” An Niên chất vấn.

“Không dám, không dám.” Quỷ sai cũng không mù, vừa nhìn đã biết đây là hoa đã có chủ. Chưa nói đến việc cô ấy đã không háo sắc rất nhiều năm, cho dù là trước đây cũng chưa bao giờ hôn trai đẹp đã có chủ: “Tôi tới tìm Lý Trường Đức.”

“Tôi?” Lý Trường Đức sửng sốt.

“Đúng vậy. Vừa rồi ở dưới đó trình lên một quyển sách quỷ, nói ông muốn tu sửa một tòa miếu Thành Hoàng cho thành phố Lam Tuyền. Thành Hoàng vô cùng vui vẻ, cho nên đặc biệt phái tôi đến đưa ông xuống Địa Phủ.”

Nữ quỷ sai giải thích, loại sách quỷ này Thành Hoàng trước nay chưa bao giờ xem, nhưng quỷ sai làm việc hôm nay rất nhanh nhạy, phát hiện nội dung thư nói muốn sửa nhà cho Thành Hoàng nên vội vàng đưa lên, mới dẫn đến chuyện lần này.

“Có… có thật không?”

“Tôi đã đến rồi, ông còn không tin cái gì nữa, đi thôi.” Quỷ sai vừa nói vừa rạch ngón tay lên không trung, trong không trung lại xuất hiện một cánh cửa.

“Cô đợi một chút.” Lý Trường Đức đè nén sự kích động chạy đến trước mặt Liêu Trường Kỳ, sau đó đoạt lại đồ cổ trong tay ông ấy nhét vào tay Trần Dương.

“Cái này đưa cho cậu, làm phiền cậu quyên tặng nó và sửa chữa miếu Thành Hoàng giúp tôi.” Nói xong, không đợi Trần Dương từ chối, lại lấy ra hai món đồ cổ trong túi cho Nghê Phi.

“Thiên sư Nghê, hai thứ này tôi tặng cô, cảm ơn cô đã giúp tôi thanh lọc oán khí trên người tôi.”

“Không cần.” Hai người đồng thời từ chối.

“Nếu không cần thì hai người cứ quyên góp, dù sao tôi cũng đã tặng hai người rồi.” Giao xong, Lý Trường Đức đi đến bên cạnh nữ quỷ sai: “Quỷ sai đại nhân, có thể đi được rồi.”

“Được.” Quỷ sai đưa Lý Trường Đức đi vào quỷ môn, trước khi đóng cửa, nữ quỷ sai bỗng nhiên quay đầu cười với Trần Dương: “Anh đẹp trai, giúp tôi mang một thứ tốt về cho Thi Thi nhé.”

Quỷ môn quan đóng lại, sau đó liền biến mất.

“Cái… cái đó là của tôi.” Liêu Trường Kỳ quyến luyến nhìn bình rượu đồng thau trong tay Trần Dương. Đường vân cổ xưa đẹp đẽ đó, đây chính là thứ có khí tức lâu nhất ở trong cái túi đó.

Trần Dương nhìn ông ấy, đưa đồ trong tay cho An Niên rồi dặn dò: “An Niên, anh đi lái thuyền, em trông coi đồ cẩn thận.”

“Vâng.” An Niên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ôm cái bình rượu đồng thau ngồi xuống bên cạnh túi đồ cổ, đôi mắt to nhanh nhẹn cảnh giác nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng rực của Liêu Trường Kỳ.

“…” Mẹ nó, đề phòng cướp đấy à?

Bình luận

Truyện đang đọc