BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Trần Dương bị An Niên yêu cầu sinh em bé ngay trước mặt mọi người thật sự không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của mình như thế nào, bất đắc dĩ, ủ rũ, thậm chí là dở khóc dở cười, nhưng lại đi kèm với một chút vui sướng và động lòng mà anh cố gắng áp chế. Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, Trần Dương dùng một câu muốn sinh em bé thì phải kết hôn trước để lừa gạt cho qua chuyện.

Chỉ có điều, câu lừa gạt này cũng không kéo dài bao lâu, chỉ được một buổi chiều.

“Anh Trần Dương, vậy khi nào chúng ta sẽ kết hôn?” Về đến nhà, An Niên nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Trần Dương. Trần Dương đổ rác, cô đi theo xuống lầu, Trần Dương vào bếp rửa bát, An Niên ở bên cạnh xếp đĩa, Trần Dương giặt quần áo, cô giúp anh ấn nút máy giặt mở công tắc điện, chỉ thiếu nước đi vệ sinh cũng đi theo, dường như nhất định phải xác định được ngày kết hôn thì mới xong.

“Tám giờ rồi, có phải bộ phim gần đây em đang xem sắp bắt đầu rồi không?” Trần Dương định nói sang chuyện khác.

“Đúng nhỉ, vậy anh mau nói đi, khi nào chúng ta sẽ kết hôn?” An Niên vội đi xem phim, nhưng mà cũng rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Trần Dương cười khổ, ngừng động tác gọt hoa quả trong tay, quay người lại cố gắng giải thích với An Niên: “An Niên, kết hôn là một chuyện vô cùng nghiêm túc, chúng ta không thể qua loa như vậy được.”

“Anh không muốn cưới em?” An Niên hoảng sợ.

“Đương nhiên không phải.” Trần Dương vội vàng phủ nhận.

“Vậy không phải được rồi sao?” An Niên thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng anh Trần Dương không muốn cưới cô.

“An Niên, kết hôn không phải chỉ là hai người sống chung với nhau, nó còn mang rất nhiều ý nghĩa, đặc biệt là đối với phụ nữ. Trong hôn nhân, phụ nữ phải trả giá nhiều hơn đàn ông.” Trần Dương nghiêm túc nói.

“Em còn nhỏ, suy nghĩ vẫn chưa được thấu đáo, anh không muốn em mơ hồ ra quyết định.”

An Niên nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu, cô có chút không hiểu ý mà Trần Dương muốn nói. Kết hôn mang rất nhiều ý nghĩa? Vậy cô không kết hôn thì làm sao hiểu được những ý nghĩa đó chứ? Trong mắt cô, cô thích anh Trần Dương, anh Trần Dương cũng thích cô, vậy không phải là được rồi sao?

“Mơ hồ rồi đúng không?” Trần Dương nhìn qua vẻ mặt của An Niên cũng biết là An Niên không hiểu. Anh nắm tay An Niên kiên nhẫn nói.

“Anh biết em rất thích Tiểu Vệ, nhưng chúng ta không thể chỉ vì Tiểu Vệ mà kết hôn. Bố mẹ yêu thương con cái là thiên tính, vậy nên cho dù Tiểu Vệ không thể trở thành con của chúng ta thì nhất định cũng sẽ gặp được bố mẹ yêu thương cậu ấy.”

“Nhưng mà… em đã đồng ý với Tiểu Vệ rồi.”

“Vậy ngày mai anh giải thích với Tiểu Vệ giúp em.” Trần Dương dỗ dành.

An Niên buồn bã cúi đầu, vẻ mặt đầy không vui.

“An Niên, cho dù anh đồng ý, Tiểu Vệ cũng chưa chắc đã có thể trở thành con của chúng ta.” Trần Dương thở dài, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giải thích.

“Sắp xếp đầu thai là chức năng của Địa Phủ, Địa Phủ sắp xếp đầu thai như thế nào chúng ta không có quyền can thiệp, biết chưa?” Trần Dương nói. Đây cũng là điểm mà Trần Dương cảm thấy An Niên ngây thơ, cô thực sự cho rằng hai người họ thương lượng xong thì chuyện này sẽ nước chảy thành sông sao?

An Niên không lên tiếng, những chuyện mà Trần Dương nói, cô cũng hiểu một phần trong đó, một phần khác vẫn chưa hiểu. Cô không hoàn toàn đồng ý với cách giải thích của Trần Dương, nhưng không có tài ăn nói xuất sắc để phản bác lại anh, vì vậy chỉ có thể buồn bã rời khỏi nhà bếp.

Lúc Trần Dương bưng đĩa hoa quả đã gọt xong trở lại phòng khách thì thấy An Niên đang ôm gối làm tổ trên sofa, trên tivi đang phát phim truyền hình mà cô thích nhất.

Dáng vẻ của cô hình như trông cũng giống như ngày thường, nhưng mà tối nay An Niên lại rất yên lặng. Trong lúc Trần Dương bưng đĩa hoa quả đến, cô không nóng lòng đoạt lấy để ăn nữa, khi xem đến đoạn phim hay cũng không tìm Trần Dương chia sẻ nữa. Cô chỉ âm thầm yên lặng xem xong hai tập phim liên tiếp rồi về phòng đi ngủ.

Lần đầu tiên Trần Dương bị lạnh nhạt cười khổ, được rồi, anh thừa nhận lúc An Niên không để ý đến anh, anh có chút không thích ứng, nhưng chỉ có trải qua suy nghĩ thì An Niên mới có thể trưởng thành. Có lẽ trên thế giới này không có bất cứ người nào hi vọng An Niên nhanh chóng trưởng thành hơn anh.

Không có An Niên bầu bạn, Trần Dương cũng không muốn ngồi một mình trong phòng khách. Anh tắt tivi, đi vào phòng tắm tắm rửa, thay quần áo ngủ xong trở lại phòng ngủ thì An Niên đã biến thành mèo mun cuộn tròn nằm trên chiếc gối có hoa văn màu nhạt, hình như đã ngủ rồi.

Trước kia, hầu như đồ trong nhà Trần Dương đều có màu đậm, nhưng từ khi quen biết An Niên, vì có thể tìm được mèo mun nhỏ nhà anh dễ dàng hơn, Trần Dương gần như đổi hết những đồ có màu đậm trong nhà. Thậm chí ngay cả quần áo cũng không mua màu đen, dường như trong đời này trừ An Niên ra anh không cần bất cứ thứ gì khác màu đen nữa.

“Ngủ ngon!” Trần Dương nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh An Niên, tiến lại gần cô, cho đối phương một nụ hôn ngủ ngon, sau đó hôn đến đánh thức mèo mun mà anh cho là đã ngủ say.

An Niên bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào Trần Dương, trong đôi mắt mèo màu vàng không hề có chút buồn ngủ.

“Anh tưởng là em ngủ say rồi.” Trần Dương khẽ cười.

“Em chưa ngủ, em đang suy nghĩ.” An Niên trả lời.

“Vẫn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi à? Đừng nóng vội, từ từ suy nghĩ, chuyện này không thể suy nghĩ ra trong chốc lát được.” Trần Dương hi vọng mèo mun nhỏ nhà mình có thể mau chóng lớn lên, nhưng có một số việc phải thông qua thời gian và trải nghiệm mới có thể hiểu được.

“Không khó nghĩ, em đã hiểu ra rồi.”

“Hiểu ra rồi?” Trần Dương sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: “Vậy em đã hiểu ra được những gì?”

“Em đã nghĩ thông suốt rồi, anh nói nhiều chuyện như vậy, thật ra chỉ là vì anh sợ kết hôn.” An Niên kích động từ trên gối đứng dậy, cái đuôi vểnh cao lên.

“Anh… anh…” Trần Dương muốn nói sao anh lại sợ kết hôn được? Kết quả không đợi anh hỏi, An Niên đã nói ra nguyên nhân.

“Anh nói nhiều thứ như vậy, cái gì mà hôn nhân có rất nhiều ý nghĩa, trong hôn nhân bên nữ phải trả giá bao nhiêu bao nhiêu đó, cái gì mà em còn nhỏ không hiểu những thứ này. Nhưng nếu như không kết hôn, em vĩnh viễn sẽ không biết hôn nhân có ý nghĩa như thế nào.” An Niên kích động nói.

“Hơn nữa những điều mà anh nói hình như đều là em bị thiệt, vậy em không để ý thì tại sao anh phải để ý?”

“Anh…” Trần Dương á khẩu không trả lời được.

“Cho nên anh là sợ kết hôn.” An Niên có lý có chứng cứ đáp.

“…”

“Anh lấy em ra làm cái cớ.” An Niên còn có chút tức giận.

“An Niên, em còn nhỏ…” Trần Dương định giải thích.

“Em đã hai mươi tuổi rồi, em nhỏ chỗ nào chứ, cô nói em đã đến tuổi kết hôn theo luật pháp rồi.”

Mẹ anh nói với em lúc nào, sao anh không biết?

“Thi Thi cũng kết hôn lúc hai mươi tuổi, bây giờ đã có em bé rồi.” An Niên tiếp tục nêu ví dụ.

“Em và Thi Thi không giống nhau…” Thi Thi từ nhỏ đã lớn lên cùng loài người, không phải…

“Không giống nhau chỗ nào, à…” Vẻ mặt An Niên thay đổi, dường như đã tự đoán được câu trả lời: “Anh… có phải anh chê em ngực nhỏ không?” Sự khác nhau giữa cô và Thi Thi, không phải chỉ là ngực của Thi Thi to hơn cô sao?

“Khụ khụ khụ.” Trần Dương nghẹn họng, ho đến toàn thân run rẩy, suýt chút nữa thì ho đến mức rơi xuống giường. Có điều đầu óc không tự chủ mà chạy lệch hướng theo lời nói của An Niên.

An Niên ngực nhỏ ư? Trần Dương cố gắng nhớ lại, hình như, hình như quả thực không lớn lắm, nhưng cũng đủ để anh nắm trong lòng bàn tay.

Tư tưởng xấu xa của Trần Dương một đi không trở lại, anh cũng không biết mình đã tưởng tượng bao lâu. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, phát hiện ra mèo mun nhà mình đang cầm điện thoại tra cứu gì đó.

“An Niên, em nghe anh giải thích…”

“Không cần, vấn đề này không khó giải quyết.” An Niên không quay đầu lại mà trả lời luôn, bày ra dáng vẻ em có thể làm được.

“Không khó giải quyết cái gì, em đang tra cái gì vậy?” Trần Dương đi đến nhìn màn hình điện thoại của An Niên, sau đó thì nhìn thấy một cặp núi đồi đầy đặn của phụ nữ, cùng với từ ngữ quảng cáo: Phụ nữ hoàn hảo, song nhũ hoàn hảo, chỉ cần 3888.

Chỉ cần 3888…

Vẻ mặt Trần Dương tái xanh, cướp lấy điện thoại của An Niên, giận quá hóa cười nói: “Em đang làm gì vậy?”

“Tìm bệnh viện bơm ngực.” An Niên trả lời rất bình thản.

“Hự…” Trần Dương ôm lấy dạ dày đau lên vì tức giận, cố gắng cảnh cáo bản thân không được nổi cáu: “Anh… anh không chê em… ngực nhỏ.” Nói trong, vành tai của Trần Dương không kìm được mà đỏ lên. Chết tiệt, người khác yêu đương cũng sẽ thảo luận chuyện ngực nhỏ sao? Đúng là quá xấu hổ.

“Vậy thì anh chính là sợ kết hôn.”

Sợ kết hôn và chê ngực bạn gái nhỏ, hai lựa chọn này bày ra trước mắt anh, Trần Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lựa chọn vế đằng trước: “Được rồi, anh có hơi sợ kết hôn.”

“Em đã nói rồi mà.” Giọng nói An Niên trở nên bao dung: “Em đã tra trên Baidu rồi, trên mạng nói có rất nhiều người sợ kết hôn, đặc biệt là trước khi kết hôn. Nhưng mà không sao, anh Trần Dương, em sẽ đợi anh. Khi nào anh muốn kết hôn thì em sẽ cưới anh.”

Thật là cảm ơn em quá…

“Nói xong rồi, trong lòng em cũng thoải mái hơn nhiều rồi. Vậy em đi ngủ trước đây, ngủ ngon.” Mèo mun đi đến hôn một cái lên trán Trần Dương, sau đó mặt đầy thỏa mãn quay lại gối của mình đi ngủ. Rất nhanh sau đó đã vang lên tiếng ngáy nho nhỏ.

Ngủ, em cứ như vậy mà ngủ? Chụp cho anh một cái chứng sợ kết hôn rồi đi ngủ? Vậy em nói xem anh nên ngủ thế nào đây? Nội tâm Trần Dương gào thét không tiếng động, nhưng trong đầu không ngừng lẩn quẩn lời cam kết mà An Niên nói với anh: “Không sao, anh Trần Dương, em đợi anh, khi nào anh muốn kết hôn thì em sẽ cưới anh.”

Anh muốn kết hôn rồi, em cưới anh đi, vậy có lẽ anh sẽ trở thành người cầu hôn dễ dàng nhất trên thế gian này rồi. Trần Dương trông thấy An Niên đã ngủ say, nội tâm mềm mại lập tức biến thành cười khổ: “Không phải em nói em không còn nhỏ nữa sao, khi nào em mới có thể thay đổi thói quen biến thành mèo khi đi ngủ vậy?”

Sáng sớm hôm sau, hai người đến Cửu Bộ đi làm đúng giờ.

“Anh đi giải thích với Tiểu Vệ.” Trần Dương nhìn thiếu niên quỷ đang cho mèo ăn ở phía xa, chuẩn bị đi giải thích.

“Không cần, để em nói là được rồi.” An Niên ngăn lại.

“Có được không?”

“Được, em đã đồng ý với Tiểu Vệ, đương nhiên phải để em giải thích.” An Niên kiên trì đáp.

“Vậy cũng tốt.” Mặc dù Trần Dương không biết An Niên sẽ giải thích như thế nào, nhưng thấy cô kiên trì như vậy, anh cũng không ngăn cản.

“Vậy em đi đây.” An Niên vừa nói vừa định đi tìm thiếu niên quỷ.

“Đợi một chút.” Trần Dương bỗng kéo tay cô, trong khoảnh khắc An Niên quay người lại, anh nói ra quyết định mình đã suy nghĩ cả buổi tối: “An Niên, đợi lần này Bộ trưởng quay về, chúng ta nói với ông ấy đi.”

Nói với bố chuyện gì? An Niên suy nghĩ một lúc sau đó nhanh chóng hiểu ra, ánh mắt lập tức sáng lên, gật đầu thật mạnh: “Được.”

“Đi tìm Tiểu Vệ đi.” Trần Dương buông tay ra, nhìn An Niên nhanh nhẹn chạy về phía thiếu niên quỷ.

“Chuẩn bị nói với Bộ trưởng rồi?” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên xuất hiện đằng sau Trần Dương, dọa Trần Dương giật cả mình.

“Trưởng… trưởng khoa Lưu.” Trần Dương cảm thấy kỳ lạ. Trưởng khoa Lưu là người rất béo sao có thể đi đường mà không phát ra âm thanh?

“Khoảng đến tháng sau Bộ trưởng sẽ quay về, cậu còn nửa tháng để chuẩn bị. Tôi nhắc nhở cậu nhé, trước khi công bố tình yêu thì nên công bố tài sản trước, trên trời dưới đất, trong họ hàng bạn bè, người có chút quan hệ, nếu có quen ai tài giỏi thì cứ nói hết ra.”

“Để làm gì?” Trần Dương ngẩn ra, gia thế của anh cũng không được coi là kém, hơn nữa trông Bộ trưởng An cũng không giống người ham hư vinh mà.

“Để ông ấy muốn đánh kẻ xấu mà e ngại, đến lúc đó tha cho cậu một mạng.”

“…” Có cần khoa trương như vậy không?

“Tiểu Vệ.” An Niên chạy đến bên cạnh thiếu niên quỷ.

“An Niên.” Thiếu niên quỷ nhìn thấy An Niên, vẻ mặt lập tức căng thẳng. An Niên đã đồng ý với cậu ấy, hôm nay sẽ cho cậu ấy câu trả lời về chuyện đầu thai.

“Tôi đã bàn bạc với anh Trần Dương rồi.” An Niên cũng không phải người thích vòng vo, vừa đến là đi thẳng vào vấn đề.

“Thế nào?” Thiếu niên quỷ căng thẳng đến âm khí cũng không ổn định, tất cả mọi người trong Cửu Bộ đều cảm nhận được nhiệt độ trong Cửu Bộ nhanh chóng tăng lên.

“Anh Trần Dương không phản đối cậu làm con của chúng tôi.”

“Thật sao?”

“Nhưng bây giờ có hai vấn đề khá là phiền phức.” An Niên giơ hai ngón tay lên: “Thứ nhất là anh Trần Dương sợ kết hôn, tạm thời vẫn chưa muốn kết hôn. Thứ hai là không thể đảm bảo khi cậu đầu thai thì nhất định có thể đầu thai vào nhà chúng tôi.”

Không sai, đây chính là tổng kết và hiểu rõ mà An Niên đã rút ra sau cuộc nói chuyện ngày hôm qua của bọn họ. Hôm qua anh Trần Dương nói với cô nhiều điều như vậy, từ đầu đến cuối chỉ nói Tiểu Vệ chưa chắc có thể đầu thai thành công đến nhà bọn họ, nhưng cho tới nay vẫn chưa từng nói rằng anh không thích Tiểu Vệ.

Cho nên, chỉ cần không phải anh Trần Dương không thích Tiểu Vệ, vậy thì chuyện này sẽ đơn giản hơn nhiều rồi. Không phải chỉ là chút vấn đề thôi sao, cụ Mác đã nói rồi, gặp phải vấn đề chúng ta sẽ giải quyết vấn đề.

Đợi đã, câu này là cụ Mác nói à? Thôi kệ, dù sao cô chỉ biết rằng Mác là một danh nhân.

“Vậy phải giải quyết thế nào?” Thiếu niên quỷ hỏi.

“Tôi đã nghĩ rồi.” Tối qua trước khi đi ngủ An Niên đã nghĩ đến cách giải quyết: “Anh Trần Dương sợ kết hôn, tôi sẽ cố gắng chữa khỏi cho anh ấy, tôi nghĩ là sẽ chữa khỏi nhanh thôi.” An Niên cảm thấy cô chữa trị đã có chút hiệu quả, vừa rồi anh Trần Dương nói muốn đi tìm bố cô để ngả bài.

“Còn việc Địa Phủ đầu thai, tôi có thể tìm người hỏi thăm.” Điều này An Niên cũng đã nghĩ đến, chưa nói đến việc anh Trần Dương quen biết phán quan Địa Phủ, cho dù phán quan này không biết thì cô cũng có thể tự chạy đến Địa Phủ mà. Hoặc là có thể đi hỏi Thi Thi, từ nhỏ Thi Thi đã bắt ma, chắc chắn là quen biết nhiều quỷ sai hơn cô.

“Vậy… vậy tôi sẽ đi đầu thai chậm một chút.” Nghe nói bố tương lai đã đồng ý, thiếu niên quỷ thấy được hi vọng cuộc sống.

Xa xa, Trần Dương ở trong phòng làm việc trên tầng ba thấy thiếu niên quỷ hình như không buồn bã cho lắm, lập tức thở phào nhẹ nhõm: Xem ra Tiểu Vệ vẫn rất thấu tình đạt lý.

Thành phố Dung.

Sau khi nghỉ ngơi điều dưỡng một tuần, cuối cùng ông cụ Vạn cũng từ bệnh viện về nhà. Ngày đầu tiên sau khi về nhà, ông ấy đã nhận được một tin tức lớn, cháu gái Vạn Lâm của ông ấy sắp kết hôn rồi, ngày cưới đã định vào ba ngày sau.

Ông cụ Vạn rất vui mừng, ông lần mò ngọc bội trong tay, trong bóng đêm tâm trạng khó mà bình tĩnh.

“Ông chủ.” Một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào, ông ấy là trợ thủ của ông Vạn, cũng là học trò của ông, có vị trí đặc biệt trong nhà họ Vạn.

“Thủ Bình, đã chuẩn bị xong bùa tặng cháu chưa?” Ông cụ hỏi.

“Chuẩn bị xong rồi ạ.” Trương Thủ Bình khom người nói: “Chỉ cần cô chủ đeo lên, rất nhanh sẽ mang thai.”

“Được.” Hình như ông cụ rất hài lòng, ông đưa tay lên, đưa ngọc bội đang vuốt ve trên tay cho Trương Thủ Bình: “Đi đi, lấy hồn thể về.”

“Vâng.” Trương Thủ Bình nhận lấy ngọc bội rồi rời đi.

Sau khi ông ấy rời đi, ông cụ cũng không lên giường nghỉ ngơi. Ông vẫn ngồi ở ban công nhìn về phía Trương Thủ Bình rời đi, đợi ông ấy quay lại. Lúc này đã là hai giờ sáng, sương đêm rất nặng, đối với một ông cụ cơ thể yếu ớt thì thức đêm không ngủ là một chuyện rất hại cơ thể. Nhưng ông Vạn cũng không cảm thấy mệt, ánh mắt của ông lấp lánh có tinh thần, mang theo ánh sáng hi vọng. Cho đến khi chiếc xe đã rời đi một lần nữa quay lại. Lúc này, thậm chí ông còn có chút kích động, ngón tay hơi run run.

“Ông chủ.” Trương Thủ Bình đi vào phòng, trả ngọc bội lại cho ông cụ.

“Có chuyện gì vậy?” Ông cụ chỉ cần nhìn qua ngọc bội là đã biết bên trong trống trơn không có gì cả.

“Hồn thể không có ở đó.”

“Cái gì?” Ông cụ rất kinh ngạc, vậy mà lại trực tiếp từ trên xe lăn đứng dậy.

“Ông chủ.” Trương Thủ Bình vội vàng đỡ lấy ông.

“Đi tìm cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc