BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

“An Niên?”

Nghe thấy người này mở miệng gọi An Niên, Trần Dương không khỏi nhìn cậu ta thêm một chút. Người này khoảng hai mươi tuổi, vẻ bề ngoài thuộc kiểu giữa thiếu niên và thanh niên, là kiểu các chàng trai trẻ đẹp mới nổi mà các cô gái bây giờ đang theo đuổi.

Dùng keo xịt tóc để cố định kiểu tóc, gương mặt trang điểm nhẹ, quần áo lộng lẫy, vừa nhìn là biết cố ý phối đồ, liên kết với việc hôm nay rạp chiếu phim có hai bộ phim tổ chức buổi ra mắt, Trần Dương đoán người này hẳn là một diễn viên nào đó tới tham gia buổi ra mắt phim.

“Cậu là?” An Niên mơ hồ cảm thấy người này có hơi quen quen, nhưng trong chốc lát không nhớ ra.

“Tôi là Triệu Nhược Minh.” Cậu ta đáp.

“Triệu Nhược Minh?” An Niên vẫn không có ấn tượng.

“Ai ya, không nói với cậu nữa, tôi đang vội đi cứu người.” Hình như Triệu Nhược Minh đang rất vội, không đoái hoài đến việc ôn chuyện cũ với An Niên, vội vã chạy ra bên ngoài.

“Chúng ta cũng đi xem một chút.” Nghe thấy là muốn đi cứu người, Trần Dương dẫn theo An Niên đuổi theo Triệu Nhược Minh.

Sau đó, hai người đi theo Triệu Nhược Minh đến hầm gửi xe của trung tâm thương mại.

Triệu Nhược Minh rất nhanh trí, vừa ra khỏi thang máy đến hầm gửi xe là lập tức dùng điện thoại ấn gọi vào số của người mà cậu ta cần tìm. Sau đó dựa theo tiếng chuông điện thoại mà nhanh chóng chạy đến.

“Anh Phùng, anh Phùng!” Sau khi thuận lợi tìm được chiếc xe cần tìm, Triệu Nhược Minh chạy qua đó không ngừng dùng tay đập lên cửa sổ thủy tinh, muốn đánh thức người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh ở bên trong.

Trần Dương cũng qua đó xem, phát hiện ghế lái trên xe ô tô có một người đàn ông đang ngồi hôn mê bất tỉnh, trên áo sơ mi của người đàn ông toàn là máu tươi, tình hình vô cùng nguy cấp. Triệu Nhược Minh định mở cửa xe, nhưng cửa xe đã bị tài xế khóa kín từ bên trong, muốn cứu người thì phải đưa người ra trước mới được.

“Tránh ra.” Trần Dương nhìn xung quanh một lượt, sau đó xách lấy một cái bình cứu hỏa ở trong góc rồi tỏ ý bảo Triệu Nhược Minh tránh ra.

Triệu Nhược Minh hiểu được, vội vàng tránh sang một bên. Trần Dương tiến lên, trực tiếp dùng bình cứu hỏa đập vỡ cửa sổ thủy tinh ở phía sau, mở cửa xe ra.

“Anh Phùng, anh Phùng.” Cửa xe vừa mở ra, Triệu Nhược Minh vội vàng chạy đến.

“Gọi xe cứu thương chưa?” Trần Dương hỏi.

“Gọi rồi, trước khi xuống đây tôi đã gọi rồi.” Triệu Nhược Minh gọi xe cứu thương rồi mới xuống lầu.

“Anh ta là bạn của cậu à? Vậy cậu có biết anh ta có tiền sử bệnh án gì không?” Nếu như là bỗng nhiên phát bệnh thì có thể dùng thuốc cấp cứu trước.

“Không biết. Vừa rồi tôi đang gọi video với anh ấy, anh ấy bỗng nhiên hộc máu ngất xỉu, vậy nên tôi mới vội vàng chạy xuống.” Triệu Nhược Minh giải thích.

“Thường ngày sức khỏe của anh Phùng rất tốt, không giống như bị bệnh.”

Trong lúc gọi điện thoại bỗng nhiên ngất xỉu, khó trách vừa rồi lại chạy vội như vậy.

“Anh Trần Dương.” Lúc này An Niên bỗng nhiên đi đến, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Trần Dương.

“Hả?” Trần Dương quay lại.

An Niên nhìn Triệu Nhược Minh đầy cảnh giác, sau đó mới đi đến bên cạnh Trần Dương nói nhỏ vào bên tai anh: “Người này không phải bị bệnh, mà là bị nguyền rủa cắn trả.”

Nguyền rủa cắn trả? Trần Dương nghe vậy thì nhíu mày, nhìn người đàn ông gọi là anh Phùng đó, ánh mắt có chút thay đổi: “Có nghiêm trọng không?”

“Chắc là không nghiêm trọng, dù sao cũng không chết được.” An Niên cũng không biết nghiêm trọng đến mức nào mới được coi là nghiêm trọng, cuối cùng đưa ra một tiêu chuẩn đánh giá vừa đơn giản vừa thô bạo.

Cái gì gọi là có lẽ không chết được? Như vậy cũng máu lạnh quá rồi. Triệu Nhược Minh đang định nói gì đó thì âm thanh của xe cứu thương bỗng nhiên ở ngoài cửa hầm để xe truyền đến.

“Xe cứu thương đến rồi, cậu đưa anh ta đến bệnh viện đi.” Xe cứu thương đã đến, cũng không còn việc gì của anh nữa, Trần Dương đưa An Niên rời khỏi hầm để xe. Trong lúc Triệu Nhược Minh còn đang định nói gì đó thì xe cứu thương đã đi đến gần, cậu ta không thể làm gì khác đành đưa bệnh nhân đến bệnh viện.

Rời khỏi hầm để xe, Trần Dương đưa An Niên vào thang máy quay lên tầng, dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm một nhà hàng để ăn cơm trưa. Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện xảy ra vừa rồi.

“Triệu Nhược Minh đó là ai vậy?” Trần Dương hỏi.

“Ừm… em không nhớ ra.” An Niên cố gắng nhớ lại một lượt, nhưng vẫn không nhớ ra người này là ai.

Không nhớ ra, vậy thì là người không quan trọng. Trần Dương tự động xem nhẹ người này, sau đó hỏi tiếp: “Vừa nãy em nói người đàn ông hôn mê kia bị người ta nguyền rủa cắn trả, anh ta cũng là thiên sư à?”

“Không phải.” An Niên lắc đầu: “Trên người anh ta không có linh khí, là một người bình thường. Có lẽ là anh ta nhờ người nguyền rủa người khác, sau đó bị thiên sư lợi hại hơn phản kích.”

Nếu đã bị thiên sư lợi hại hơn phản kích thì chuyện này cũng không cần Cửu Bộ của bọn họ ra mặt nữa, chắc hẳn thiên sư lợi hại hơn kia sẽ nghĩ ra cách điều tra ngọn nguồn.

“Đừng ăn thịt không như vậy, ăn rau chút đi.” Trần Dương thấy trong bát của An Niên toàn là thịt, không kìm được mà gắp vài đũa rau xanh vào trong bát của An Niên. Mặc dù An Niên không kén ăn, nhưng so với rau xanh thì rõ ràng là cô thích ăn thịt hơn.

“Anh Trần Dương, chiều nay chúng ta đi đâu vậy?” An Niên vừa ăn cơm vừa nghĩ đến việc của chiều nay.

“Chiều nay về Cửu Bộ đi, đã lâu rồi chúng ta không đến đó, có nhiều báo cáo ùn lại cần phải viết.” Trần Dương nói.

“Đúng nhỉ, sắp đến cuối tháng rồi, chúng ta phải mau chóng viết xong báo cáo, như vậy mới có thể nhận tiền thưởng.” An Niên cực kỳ có kinh nghiệm, không khó để nhìn ra, trước đây cô toàn để đến cuối tháng mới viết báo cáo.

“Yên tâm, tiền thưởng không thiếu phần em đâu.” Trần Dương bật cười, cũng không biết Cửu Bộ có bầu không khí kỳ lạ gì không mà lại biến An Niên từ một người rõ ràng gần như không có khái niệm gì với tiền bạc cũng trở nên tham tiền.

Thực ra thì nói tham tiền cũng không đúng, phải nói là tham tiền lương mới đúng. Mỗi tháng An Niên đều hi vọng mình có thể lấy được rất nhiều rất nhiều tiền lương. Nhưng mà so với những đồng nghiệp khác mơ ước mua cổ phiếu kiếm nhiều tiền của Cửu Bộ thì vẫn có sự khác biệt.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động ở trên bàn của Trần Dương bỗng nhiên rung lên. Trần Dương liếc nhìn, phát hiện là trưởng khoa Lưu nên lập tức nghe điện thoại.

“Trưởng khoa Lưu?”

“Trần Dương, cậu và An Niên đang ở đâu?” Giọng nói của trưởng khoa Lưu hình như có hơi sốt ruột.

“Ở trung tâm thương mại Tinh Huy.” Trần Dương trả lời.

“Tôi gửi địa chỉ cho cậu, nửa tiếng sau chúng ta gặp mặt ở đó.” Nói xong trưởng khoa Lưu lại trực tiếp tắt điện thoại, chỉ chốc lát sau, ông ấy gửi một vị trí định vị qua wechat.

“Không được ăn cơm nữa à?” An Niên nghe xong cuộc đối thoại đáng thương hỏi, cô vẫn chưa ăn no.

Trần Dương nhìn qua địa chỉ, sau đó an ủi: “Địa điểm mà trưởng khoa Lưu nói rất gần chỗ này của chúng ta, chỉ cần khoảng hai mươi phút là có thể đến đó rồi, em còn có thể ăn mười phút nữa.”

An Niên vừa nghe chỉ còn lại mười phút, lập tức không đoái hoài đến việc nói chuyện nữa, điên cuồng vùi đầu vào ăn, cứ như vậy dùng mười phút ăn sạch toàn bộ thức ăn trên bàn, không hề lãng phí tiền cơm của Trần Dương dù chỉ một chút.

Nửa tiếng sau.

Cổng khu dân cư biệt viện Long Đình, Trần Dương và trưởng khoa Lưu gặp mặt nhau, sau đó trưởng khoa Lưu nói với bảo vệ ở ngoài cổng vài câu, sau đó hai chiếc xe được phép đi vào khu dân cư. Ô tô đi dọc theo con đường của khu dân cư, đi đến chỗ trong cùng nhất, dừng ở một tòa nhà kiểu hoa viên.

“Thành.” Trưởng khoa Lưu vừa xuống xe, một giọng nữ dễ nghe ở ngoài cửa truyền đến.

“Nhã Ni.” Trưởng khoa Lưu bước nhanh đi đến, từ cách xưng hô của hai người có thể thấy được quan hệ giữa hai người họ hẳn là rất quen thuộc.

“Anh Trần Dương, chị gái này thật là xinh đẹp.” An Niên nhìn qua, không kìm được mà khen ngợi.

Trần Dương nhìn sang, vẻ mặt cũng có chút kinh ngạc. Anh biết người này, bà ta là ảnh hậu phái thực lực trong nước Tần Nhã Ni. Tần Nhã Ni đã nổi tiếng ở Trung Quốc gần hai mươi năm rồi, lúc Trần Dương còn đi học đã từng xem không ít phim do bà ta đóng vai chính.

Cho dù Tần Nhã Ni này ít nhất cũng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bây giờ nhìn lại giống như mới ba mươi vậy. Khiến anh nhìn mà cũng muốn cảm thán một câu, nữ minh tinh bây giờ đúng là biết cách bảo dưỡng.

“Trần Dương, An Niên, hai người qua đây.” Trưởng khoa Lưu bỗng nhiên vẫy tay với hai người.

Trần Dương và An Niên theo lời đi đến.

“Cậu chính là Trần Dương à, cảm ơn bùa hộ mệnh của cậu.” Hai người vừa đi đến gần, Tần Nhã Ni đã cảm kích nói với Trần Dương.

Bùa hộ mệnh? Xem ra bùa hộ mệnh mà trưởng khoa Lưu mua với anh là dành cho vị ảnh hậu này rồi.

“Không cần khách sáo. Bùa hộ mệnh đó là do trưởng khoa Lưu mua với tôi, bà muốn cảm ơn thì nên cảm ơn trưởng khoa Lưu mới đúng.” Trần Dương nói.

“Cảm ơn, đều phải cảm ơn hết. Cần phải cảm ơn Thành, cũng cần phải cảm ơn cô cậu. Xem kìa, đừng đứng ở ngoài cửa nói chuyện, nào,mau vào nhà đi.” Vừa nói Tần Nhã Ni vừa vội vàng đưa bọn họ vào nhà.

Bọn họ vừa vào nhà, trong phòng khách đã có ba người đang ngồi, trong đó có hai người Trần Dương thấy có hơi quen, hình như đã thấy trong bộ phim nào đó rồi.

“Ồ?”

“Chậc!”

Hai tiếng chất vấn liên tiếp vang lên, lần lượt đến từ An Niên và trưởng khoa Lưu.

“Sao vậy Thành? Anh nhìn thấy cái gì rồi à?” Tần Nhã Ni lập tức hỏi trưởng khoa Lưu.

“Trên người bọn họ có một vài thứ.” Trưởng khoa Lưu không gạt Tần Nhã Ni, trực tiếp nói.

“Cái gì? Trên người chúng tôi có một vài thứ? Thứ gì?” Trưởng khoa Lưu vừa dứt lời, ba người ngồi trong phòng khách lập tức không bình tĩnh được nữa, thanh niên ngồi ở gần cửa nhất thậm chí còn xông đến trước mặt trưởng khoa Lưu.

“Trên người bọn họ có cái gì?” Trần Dương hạ giọng hỏi An Niên.

“Tàn niệm của nguyền rủa.” An Niên cũng nhỏ giọng trả lời.

Nguyền rủa? Sao lại trùng hợp như vậy? Vừa rồi ở trung tâm thương mại vừa mới đụng phải một người bị nguyền rủa bị cắn trả, ở đây lại gặp phải ba người có tàn niệm nguyền rủa.

Trưởng khoa Lưu không để ý đến người vừa xông đến trước mặt mình, vẫn nói với Tần Nhã Ni: “Một vài thứ không sạch sẽ.”

Sắc mặt Tần Nhã Ni trắng bệch, kinh hoàng hỏi: “Là… là ma sao?”

“Không phải đâu, đừng sợ.” Trưởng khoa Lưu an ủi, giọng nói dịu dàng đến bất ngờ.

Trưởng khoa Lưu trả lời tự nhiên, Tần Nhã Ni nghe xong quả thực cũng yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự dịu dàng duy nhất này của trưởng khoa Lưu khiến Trần Dương đang nhìn ở một bên không kìm được có chút kinh ngạc, ngay cả An Niên thường ngày luôn cứng nhắc cũng nhận ra sự khác thường.

“Sao trưởng khoa Lưu trông có vẻ kì lạ thế nhỉ?” An Niên hỏi Trần Dương.

Trần Dương cười khổ, đang định giải thích, nhưng lại ngại vạch trần tâm tư của trưởng khoa Lưu trước mặt nhiều người như vậy. Nếu như ban đầu Trần Dương chỉ là suy đoán thì lúc này gần như đã có thể xác định, trưởng khoa Lưu thích bà ảnh hậu Tần này.

“Nhã Ni, để khách ngồi xuống nói chuyện trước đã.” Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo nỉ nhàn nhã đang ngồi ở chính giữa phòng khách bỗng nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy, anh xem đầu óc của em này. Nào, mọi người mau ngồi đi.” Tần Nhã Ni sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, người giúp việc bưng trà và hoa quả lên.

“Đại sư Lưu, lần này cảm ơn ông.” Người đàn ông trung niên cảm ơn trưởng khoa Lưu.

“Ôi, đại sư Lưu thì tôi không dám nhận, ông cứ gọi tôi là Lưu lừa gạt đi.” Trưởng khoa Lưu khinh thường đáp.

“…” Vị chua nồng quá.

Vẻ mặt người đàn ông kia cũng rất lúng túng, cầu cứu nhìn Tần Nhã Ni ở bên kia.

“Hai người các anh đừng cứ gặp mặt là gây gổ nữa được không?” Tần Nhã Ni vội vàng hòa giải: “Tiền Dược, lần này anh cũng tin là Thành thực sự có bản lĩnh rồi chứ? Sau này anh không được nói anh ấy là đồ lừa đảo gạt tiền nữa.”

“Được, đều là lỗi của anh.” Người đàn ông trung niên tên Tiền Dược vội vàng gật đầu phụ họa.

Tiền Dược? Trần Dương suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này là ai. Tiền Dược là đạo diễn nổi tiếng trong nước, là chồng của ảnh hậu Tần Nhã Ni. Tình địch à, khó trách vị chua lại nồng đến vậy.

Hiển nhiên là trưởng khoa Lưu là không thích Tiền Dược, nhưng ông ấy không muốn Tần Nhã Ni khó xử, vì vậy thuận thế cho đối phương một cái bậc thang: “Nói thử xem, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tần Nhã Ni lên tiếng trước: “Chuyện là như vậy, thời gian này Tiền Dược đang quay một bộ phim hành động có hai nam chính.”

“Khoảng nửa tháng trước em đi thăm anh ấy, sau khi đến phim trường thì gặp phải một tai nạn, lúc đó sợi dây cáp bị đứt, một diễn viên kĩ xảo ngã từ tầng hai xuống bị thương ở chân. Vốn dĩ khi quay loại phim này diễn viên bị thương cũng là chuyện thường tình, nhưng không hiểu sao ngày đó em cứ thấy trong lòng không yên, sau khi về đến nhà tim cũng đập loạn nhịp.”

“Sau đó lại vài ngày trôi qua, có một lần Tiền Dược về nhà, em nhận ra sắc mặt của anh ấy cực kỳ không tốt, hơn nữa em vừa đến gần một chút thì anh ấy sẽ cảm thấy cơ thể phát lạnh.”

“Em nhớ đến những lời trước đây Thành đã từng nói nên nghi ngờ liệu có phải trên người Tiền Dược có thứ gì không sạch sẽ hay không, vì vậy em tìm đến anh muốn xin bùa hộ mệnh để Tiền Dược đeo bên người.”

Tần Nhã Ni nói: “Ai ngờ hai tiếng trước bọn họ đang quay một cảnh phim ô tô lao nhanh, ô tô bỗng nhiên mất khống chế, trực tiếp lao về phía Tiền Dược.”

“Không đụng trúng?” Trưởng khoa Lưu có hơi thất vọng, còn ở đây thì chắc chắn là chưa đụng trúng. Bùa hộ mệnh này có hiệu quả quá tốt cũng là một vấn đề.

“Đụng trúng rồi.” Tiền Dược không đoái hoài đến thái độ của trưởng khoa Lưu, tiếp lời của vợ: “Lúc đó ô tô bị lệch khỏi tuyến đường mà chúng tôi xác định ban đầu, lao về phía tôi với tốc độ 120 km/h, tôi và những người liên quan đều bị xe đâm xuống biển. Lúc đó hai người họ cũng ở trên xe.”

Tiền Dược nhìn hai người còn lại nói: “Nhưng kỳ tích là, trong tai nạn nặng nề như vậy mà ba người chúng tôi lại không hề bị thương. Sau đó tôi vừa được người ta kéo lên từ dưới hồ thì Nhã Ni gọi điện thoại đến, hỏi tôi có phải bùa hộ mệnh vỡ rồi không? Lúc này tôi mới phát hiện vòng ngọc trên tay đã vỡ rồi.”

Tiền Dược vừa nói vừa lấy chiếc vòng ngọc đã vỡ ra đặt trước mặt mọi người, bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ, viên ngọc trên sợi dây màu đỏ chỉ còn lại một nửa. Trưởng khoa Lưu nhìn chiếc bùa hộ mệnh, một lần nữa cảm thấy hiệu quả của bùa hộ mệnh thực sự quá tốt, ba người họ cũng không gãy tay gãy chân gì.

“Một nửa kia của viên ngọc chắc là bị rơi xuống hồ rồi, vẫn chưa tìm được.” Tần Nhã Ni lại nói.

“Vỡ rồi cũng không có tác dụng gì, mất thì mất, không cần tìm nữa.” Trưởng khoa Lưu cầm bùa hộ mệnh không còn nguyên vẹn lên, cảm nhận một lúc, phát hiện trên bùa hộ mệnh này quả nhiên đã không còn sự chuyển động của linh lực nữa.

Phải biết rằng bùa hộ mệnh ông lấy ở chỗ Trần Dương là bùa hộ mệnh cao cấp nhất của giới siêu hình học, mỗi ngày Trần Dương giao tiếp với ác quỷ mà linh lực của bùa hộ mệnh vẫn không hề suy chuyển, từ điểm này đã có thể thấy được uy lực của tấm bùa hộ mệnh này mạnh đến nhường nào. Khiến tấm bùa này bị vỡ thì phải là sức mạnh lớn đến mức nào mới có thể thực hiện được.

“Thành, rốt cuộc mấy người Tiền Dược bị sao vậy?” Dưới sự ám chỉ của chồng, Tần Nhã Ni một lần nữa lên tiếng hỏi.

“Bị người khác nguyền rủa.” Trưởng khoa Lưu trả lời.

“Nguyền rủa? Là kiểu tai họa giáng đầu đó sao?” Một trong hai người bị trúng nguyền vẻ mặt khó coi hỏi.

“Lời nguyền trên người mọi người cơ bản đã bị bùa hộ mệnh giải trừ rồi, bây giờ chỉ còn sót lại một chút, tôi không nhìn ra là thứ gì đã tạo nên lời nguyền này.” Trưởng khoa Lưu lắc đầu đáp.

“Vậy… đại sư, có phải sau này chúng tôi sẽ không sao nữa không?” Người kia hỏi tiếp.

“Nếu như người kia không nguyền rủa mọi người nữa thì đương nhiên là không sao.” Trưởng khoa Lưu nói.

“Vậy đại sư, ông có biết là ai đang nguyền rủa chúng tôi không?”

“Lời nguyền đã được hóa giải, tôi không tìm được nguồn gốc.” Trưởng khoa Lưu tiếp tục lắc đầu, nếu như lời nguyền vẫn chưa được bùa hộ mệnh giải trừ, trưởng khoa Lưu vẫn có cách để điều tra ra được.

“Đồng thời nguyền rủa ba người, vậy thì nhất định là kẻ đó đã từng giao tiếp với cả ba người các anh. Các anh suy nghĩ một chút xem gần đây có đắc tội ai không.” Trần Dương bỗng nhiên nhắc nhở.

“Ba người chúng tôi?” Ba người họ nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra câu trả lời.

“Nếu như nói đến người chúng tôi đã từng đắc tội trong giới giải trí thì chắc chắn là có, nhưng xác suất để cả ba chúng tôi cùng đắc tội thì quả thực rất thấp.” Tiền Dược nói.

“Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên ba người chúng tôi hợp tác với nhau, trước đó cũng không thân quen lắm.” Một người khác cũng nói.

“Vậy chuyện này tôi không quản được, hay là sau này đến lúc mọi người lại bị nguyền rủa thì hẵng đến tìm tôi.” Trưởng khoa Lưu đáp.

“…” Sắc mặt của ba người kia lập tức vô cùng khó coi, mẹ nó ai còn muốn bị nguyền rủa lần nữa chứ? Hôm nay suýt chút nữa thì một xe ba mạng rồi.

“Thành, em luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến bộ phim mà bọn họ đang quay, hay là anh đến phim trường xem giúp bọn họ một chút, liệu có phải chỗ nào có vấn đề không.” Tần Nhã Ni nói.

“Việc này, dạo này anh không có thời gian.” Trưởng khoa Lưu thấy Tần Nhã Ni lộ vẻ thất vọng, lập tức nói tiếp: “Có điều em có thể mời Trần Dương và An Niên đi, tu vi của hai người họ cũng không thấp hơn anh.”

“Vậy ư?” Tần Nhã Ni lập tức kinh ngạc vui mừng nhìn hai người họ.

“…” Cuối cùng Trần Dương cũng hiểu tại sao trưởng khoa Lưu lại bảo anh và An Niên đến đây. Nếu như anh nhớ không nhầm, mặc dù trưởng khoa Lưu học thức uyên bác nhưng năng lực thực chiến lại cực kỳ kém. Đây rõ ràng là sợ bản thân không giải quyết được nhưng lại không muốn mất thể diện trước mặt người phụ nữ mà mình thích nên cố ý đưa anh và An Niên đi cùng.

“Được.” Cuối cùng Trần Dương vẫn giữ thể diện cho trưởng khoa Lưu, hai bên hẹn nhau sáng mai cùng đến phim trường tìm hiểu nguyên nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc