BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Trần Dương đã ở trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát 24 tiếng mới được thả, hai người đến đón anh là Thẩm Chi Ngữ và Triệu Phương của tổ linh dị số hai.

Triệu Phương vừa bước vào phòng thẩm vấn, trong lòng đã hét lên vô cùng mất cân bằng: “Đậu xanh, đãi ngộ này của anh tốt quá rồi đấy. Anh bị giam để thẩm vấn hay là đến làm khách thế, gà rán và bia đã đều chuẩn bị cho anh đầy đủ.” Triệu Phương chỉ vào một hộp đầy gà rán trước mặt Trần Dương và nói.

“Đó là nước trái cây.” Khưu Hằng đi cùng bọn họ nhanh chóng giải thích, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng cảnh sát bọn họ.

“Càng quá trớn, nước trái cây đắt hơn bia nhiều. Má nó, lần trước tôi bị đưa đến sở cảnh sát điều tra, 48 tiếng không có một phút nào dừng lại, các người cứ dùng ánh sáng vỡ vụn đó mà chiếu vào tôi, tôi suýt bị suy nhược thần kinh đấy.” Triệu Phương chất vấn Khưu Hằng.

“Tôi nói này, có phải cảnh sát các anh xử án không đối xử như nhau đúng không, sao cùng là giam giữ và điều tra mà anh ta có thể thoải mái như vậy.”

“Ờm…” Khưu Hằng bị hỏi đến sững sờ: “Hai anh à, không phải các anh tới đây đón lão đại sao?”

“…” Ngừng một chút, Triệu Phương nghển cổ nói: “Trong lòng tôi không cân bằng mà thôi.”

Khưu Hằng lau mồ hôi và thầm nghĩ: Những đồng nghiệp mới này của lão đại là cái quái gì vậy?

“Tôi có thể đi rồi?” Trần Dương nắm chắc trọng điểm và xác nhận với Khưu Hằng.

“Được rồi ạ, các thủ tục đều đã làm xong.” Khưu Hằng vừa nói vừa trả lại điện thoại di động bị tịch thu của Trần Dương khi anh ấy mang về sở cảnh sát: “Lão đại, điện thoại di động của anh.”

“Cảm ơn.” Trần Dương nhận lấy điện thoại, bật nó lên, gật đầu với Khưu Hằng và vô cùng quen thuộc bước ra khỏi phòng thẩm vấn.

Khi họ ra khỏi phòng thẩm vấn, tất cả cảnh sát họ gặp dọc đường đều chào Trần Dương: “Đội trưởng Trần, anh về đấy à.”

“Đội trưởng Trần, đi nhé.”

“Đội trưởng Trần, rảnh rỗi thì về đây chơi nhé.” Giữa những lời chào hỏi, Trần Dương bình tĩnh dẫn theo Thẩm Chi Ngữ và Triệu Phương ra khỏi sở cảnh sát. Ai không biết tình huống này, còn tưởng rằng chính Trần Dương đến bảo lãnh cho hai người bọn họ.

“Đừng tiễn nữa, quay lại làm việc đi.” Trần Dương nói với Khưu Hằng, người đã tiễn anh suốt chặng đường.

“Vậy em quay về đây.” Khưu Hằng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lão đại, nếu sau này có chuyện tương tự hãy nói với em trước, em sẽ giúp anh che giấu.”

Mặc dù Khưu Hằng không biết chi tiết về tình hình hiện tại của Trần Dương là làm gì, nhưng đó chắc hẳn là một bộ phận đặc biệt. Nếu không, lệnh đặc xá đột nhiên từ trên truyền xuống, không có bất kỳ lý do nào đã trực tiếp yêu cầu thả người?

“Hãy làm tốt công việc của mình.” Trần Dương răn dạy.

“Đã hiểu.” Khưu Hằng mỉm cười, gật đầu với hai người kia rồi quay trở lại văn phòng của mình.

“Lão Thẩm à, tôi nghĩ hôm nay chúng ta không nên đến, anh ta cũng có thể tự mình ra ngoài.” Sau khi nhìn thấy nhân duyên của Trần Dương trong sở cảnh sát, Triệu Phương không thể không phàn nàn với đối tác của mình.

Thẩm Chi Ngữ đảo mắt và không để ý đến anh ấy.

“Tôi cũng đã từng làm việc ở đó, vì vậy mọi người đều khá khách sáo với tôi, nhưng nếu thực sự phạm luật, họ phải làm gì thì họ vẫn sẽ làm.” Trần Dương giải thích và hỏi: “Còn An Niên thì sao, cô ấy thế nào rồi?”

Thực ra lúc gặp được hai người họ, việc đầu tiên Trần Dương muốn hỏi là tình trạng của An Niên, nhưng vì Khưu Hằng luôn có mặt nên rất khó để hỏi cụ thể. Trước khi bị đưa đến sở cảnh sát, anh đã gọi cho trưởng khoa Lưu, trưởng khoa Lưu tự mình đến đưa An Niên đã biến thành mèo mun đi. Mặc dù trước khi đi trưởng khoa Lưu đã cam đoan với anh rằng An Niên sẽ ổn, nhưng Trần Dương vẫn lo lắng.

“An Niên vẫn ổn.” Thẩm Chi Ngữ đáp.

“Vậy tại sao cô ấy không đến?” Không phải Trần Dương tự ái, mà là vì dựa theo tính cách của An Niên, nếu cô không sao thì nhất định sẽ đi theo đám Thẩm Chi Ngữ đến đón anh.

“Em mèo vẫn chưa tỉnh.” Triệu Phương nói.

“Vẫn chưa tỉnh lại là ý gì? An Niên hôn mê cả ngày rồi? Không phải anh nói là cô ấy không sao sao?” Trần Dương lo lắng nói.

“Đừng lo lắng, đi đường rồi nói.” Thẩm Chi Ngữ ra hiệu cho Trần Dương lên xe.

Triệu Phương phụ trách lái xe, Thẩm Chi Ngữ ngồi ở ghế phụ nói qua tình hình của An Niên với Trần Dương.

“An Niên không có vấn đề gì lớn, tạm thời ngủ đông, hai ngày nữa sẽ tỉnh lại.” Thẩm Chi Ngữ nói.

“Tạm thời ngủ đông?” Trực giác của Trần Dương cảm thấy đây không phải là hiện tượng tốt: “Tại sao lại đột nhiên ngủ đông, hơn nữa nếu ngủ ĐSo lại bỗng nhiên biến thành mèo?”

Lần này, nếu không phải có anh ở bên cạnh, An Niên sẽ biến thành mèo trước mặt mọi người, đồng thời cũng ngủ thiếp đi. Vừa nghĩ tới đây, Trần Dương đã sợ hãi, con người sinh ra đã có tâm lý bài xích.

“Vì cứu anh.” Thẩm Chi Ngữ đáp.

“Vì cứu tôi?” Trần Dương sửng sốt.

“Phải nói rằng An Niên cho rằng cô ấy phải cứu anh.” Thẩm Chi Ngữ giải thích.

“An Niên khác với chúng ta, cô ấy thừa hưởng sức mạnh của quỷ mèo nên mới có khả năng xua đuổi tà ma. Cô ấy không học tập theo truyền thống để trở thành thiên sư, mặc dù An Niên có năng lực rất mạnh, nhưng lại thiếu hiểu biết về pháp thuật siêu hình học.”

“Tôi đến bệnh viện để gặp Lưu Minh Lệ rồi, có lẽ lúc ấy cô ta muốn tiêm thẳng những oán khí còn sót lại ở trong cơ thể vào linh hồn anh.” Thẩm Chi Ngữ dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.

“Oán khí trên người cô ta là khi nuôi những oan nghiệt để lại, nhưng oan nghiệt đã bị An Niên loại bỏ, cho nên dư âm của oán khí sẽ không quá lớn. Nếu nhiễm vào người, nhiều nhất sẽ gặp tai nạn, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng trực tiếp tiêm vào linh hồn thì khác, đây là cấm thuật trong thế giới siêu hình học, một khi sử dụng, chắc chắn thiên sư sẽ bị phản kích, sau khi chết linh hồn sẽ biến thành ma và sẽ không bao giờ tái sinh.”

“Với phản ứng dữ dội như vậy, có lẽ anh có thể tưởng tượng ra hậu quả nếu tâm hồn mình bị tiêm nhiễm oán khí đúng không.” Thẩm Chi Ngữ liếc nhìn Trần Dương.

“Linh hồn bị tiêm nhiễm oán khí, sau khi anh chết linh hồn của anh sẽ biến thành một hồn ma giống như cô ấy và không thể đầu thai.” Triệu Phương không thích cách làm để tôi cho cậu đoán của Thẩm Chi Ngữ, trực tiếp nói thẳng.

“Đó là lý do tại sao An Niên chặt tay Lưu Minh Lệ.” Trần Dương hiểu ra: “Bởi vì cô ấy không biết cách ngăn cấm thuật này.”

“Đúng vậy, nếu như lúc đó tôi có mặt, tôi có thể làm gián đoạn việc sử dụng cấm thuật.” Thẩm Chi Ngữ thích trí thông minh của Trần Dương, cho dù anh không hiểu bí thuật gì cả, nhưng chỉ cần mình giải thích sơ qua là anh có thể suy một mà ra ba, thấy mầm biết cây.

“Nhưng An Niên không hiểu, An Niên bắt ma và trừ ác đều dựa vào bản năng. Cô ấy không có thủ pháp giống như thiên sư bọn tôi, nên cũng không biết làm thế nào để hoá giải. Cô ấy càng không biết, bởi vì bùa hộ mệnh trong tay anh, cho dù linh hồn anh có chứa đầy oán khí thì chỉ cần lập tức về Cửu Bộ là vẫn có thể gỡ bỏ.”

“Để tôi nói cho anh biết, cho dù là như vậy, đó cũng là vì An Niên đã cứu anh.” Triệu Phương sợ Trần Dương không cảm kích, vội vàng nói thêm: “Nếu không cô ấy cũng sẽ không ngủ đông.”

“Lý do ngủ đông của An Niên là gì?” Trần Dương hỏi.

“Bởi vì cô ấy ra tay làm Lưu Minh Lệ bị thương.” Thẩm Chi Ngữ đáp.

“Anh có ý gì? An Niên làm tổn thương Lưu Minh Lệ thì cô ấy sẽ ngủ đông. Chẳng lẽ…” Trần Dương có suy đoán: “An Niên không thể làm tổn thương con người?”

“Đúng vậy, sức mạnh của An Niên rất mạnh, nhưng nó cũng mang lại nhiều hạn chế. Một trong những hạn chế là không được sử dụng sức mạnh của quỷ mèo để làm tổn thương con người.” Thẩm Chi Ngữ nói.

“Để cứu anh, An Niên đã dùng móng mèo chặt đứt cánh tay của Lưu Minh Lệ, vi phạm điều cấm kỵ nên linh lực phản tác dụng, thân thể biến chất thành mèo.”

“Hiểu rồi chứ, em mèo là vì anh, biết linh lực sẽ phản ứng dữ dội, cô ấy sẽ biến chất thành một con mèo không có sức mạnh chống trả ngay tại chỗ mà vẫn muốn cứu anh. Nếu sau này anh dám có lỗi với em mèo, anh xem tôi sẽ xử lý anh như thế nào.” Triệu Phương hung hăng nói.

Trần Dương không để ý đến lời nói của Triệu Phương, anh chỉ hỏi: “Bây giờ An Niên đang ở đâu?”

“Ở ký túc xá của Cửu Bộ. Nhưng chờ cô ấy tỉnh lại, có lẽ cô ấy sẽ lại lẻn ra làm mèo hoang.” Thẩm Chi Ngữ nói, bình tĩnh nhìn phản ứng của Trần Dương qua gương chiếu hậu.

“Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” Trần Dương nói.

“Anh muốn thế nào cũng được, dù sao anh cũng là đối tác của cô ấy.” Thẩm Chi Ngữ làm nền, từ biểu hiện của Trần Dương, về cơ bản anh ấy có thể biết được rằng mình đã đạt được mục đích, vì vậy anh ấy chuyển chủ đề và bắt đầu bàn việc.

“Vụ án của Lưu Minh Lệ đã kết thúc, nhưng đây là vụ án của nhóm một các anh, như thường lệ tôi nên nói với anh một tiếng, tài liệu ở đây.”

Thẩm Chi Ngữ lấy ra một túi hồ sơ đưa qua cho anh, đồng thời giới thiệu: “Tổ tiên của Lưu Minh Lệ cũng là một thiên sư, tuy nhiên cũng dần dần suy tàn, nhưng hồi nhỏ Lưu Minh Lệ có sống với ông nội một thời gian nên ít nhiều cũng đã tiếp xúc với một số thứ siêu hình học.”

“Sau này sẽ dùng thuật siêu hình để hại người, vì bạn trai thời đại học đã lừa dối cô ta. À đúng rồi, chúng tôi cũng tìm thấy một bộ xương trong cửa hàng hoa của Lưu Minh Lệ, triệu hồi được một con ma nam thông qua bộ xương, ma nam này là bạn trai cũ của Lưu Minh Lệ. Có vụ án giết người này, Lưu Minh Lệ sẽ được giao thẳng cho cảnh sát, chúng ta chỉ cần lập ghi chép là được.”

Trần Dương lật xem tài liệu, hỏi: “Có phải ma nam này là người mà trước đó An Niên đã nhìn thấy không?”

“Đúng vậy.” Thẩm Chi Ngữ nói: “Khi Lưu Minh Lệ giết bạn trai cũ của mình, cô ta muốn trói linh hồn anh ta và tra tấn anh ta, nhưng bạn trai cũ của cô ta đã bỏ chạy vì cô ta sử dụng pháp thuật không đến nơi đến chốn.”

“Cậu nói xem người phụ nữ này tàn nhẫn quá, chặt một chân đi còn chưa đã ghiền, còn phải nhốt linh hồn, tra tấn người khác.” Triệu Phương líu lưỡi.

“Sợ à, sau này bớt đi hộp đêm lại đi. Nếu cậu chết, tôi nhất định không siêu thoát cho cậu.” Thẩm Chi Ngữ hung ác nói.

“Phủi phui cái mồm nhà cậu, cô gái Lưu Minh Lệ này có tâm lý biến thái đó được không, những người phụ nữ khác vẫn rất đáng yêu.” Triệu Phương nói tiếp.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đáng thương nhất là bạn thân của cô ta, cô gái tên Triệu Thanh. Cậu nói xem nếu cô ấy biết mình độc thân nhiều năm như vậy, là bởi vì mọi người đàn ông xung quanh tiếp cận cô ấy đều bị bạn thân của cô ấy giết chết, liệu cô ấy có suy sụp không?”

Lúc này, Trần Dương cũng lật đến phần cuối của hồ sơ, trong đó có lời thú tội của Lưu Minh Lệ, sở dĩ cô ta giết những người gần gũi với Triệu Thanh là vì Triệu Thanh không giữ lời. Bởi vì khi bị bạn trai cũ bỏ rơi, bạn thân Triệu Thanh của cô ta đã nói với cô ta một câu: Đàn ông là cái thá gì, sau này chị em sẽ đồng hành cùng cậu.

Lưu Minh Lệ đã hoàn toàn thất vọng với đàn ông, coi Trệu Thanh như rơm cứu mạng, vì vậy khi cô ấy muốn yêu cô ta đã ngăn cản Triệu Thanh. Cho dù Triệu Thanh có thích hay không Lưu Minh Lệ cũng sẽ ngăn cản, sở dĩ cô ta kiên trì giết Trần Dương là vì Trần Dương đã thực sự làm Triệu Thanh rung động, kể cả sau khi vụ án kết thúc, Triệu Thanh vẫn thỉnh thoảng nhắc đến Trần Dương với cô ta.

Nhìn thấy nguyên nhân vì sao mình bị đuổi giết, Trần Dương không thèm chớp mắt, đọc xong thông tin, xe cũng về đến Cửu Bộ.

“Đây là chìa khóa phòng ký túc xá của An Niên, phòng 2008.” Khi anh xuống xe, Thẩm Chi Ngữ đưa một chùm chìa khóa cho Trần Dương.

“Cảm ơn.” Trần Dương cầm lấy chìa khóa, đi tới ký túc xá phía sau toà nhà văn phòng.

Sau khi Trần Dương rời đi, Triệu Phương xuống xe, đi tới chỗ Thẩm Chi Ngữ, lấy làm lạ hỏi: “Tôi nói này, cậu giải thích rõ ràng cho anh ta nghe làm cái gì, cứ nói thẳng với anh ta là vì cứu anh ta nên An Niên mới ngủ đông là được rồi.”

“Lại cứ khăng khăng nói An Niên không cứu anh ta thì anh ta cũng sẽ không sao, chẳng phải điều đó có nghĩa là em mèo của chúng ta là làm điều thừa sao?”

“Cậu cho rằng Trần Dương cũng ngu như cậu chắc.” Thẩm Chi Ngữ mắng.

“Nói chuyện thì cứ nói, cậu mắng tôi làm cái gì.” Triệu Phương tức giận nói: “Một chuyện rất đơn giản mà cậu cứ muốn nói thành một vòng lớn, cậu có mệt không hả?”

Thẩm Chi Ngữ không muốn nói chuyện với tên ngốc, anh ấy dùng hành động thể hiện tâm trạng hiện tại của mình, xoay người rời đi.

“Mỗi lần không nói lại được tôi đều bỏ đi, giống như một người phụ nữ ấy.” Triệu Phương.

=====

Trần Dương đến ký túc xá dành cho nhân viên ở phía sau Cửu Bộ, đây là lần đầu tiên Trần Dương đến ký túc xá, phải nói điều kiện ăn ở của Cửu Bộ tốt hơn Lữ đoàn cảnh sát hình sự nhiều. Mỗi người một phòng đơn, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng tắm và một nhà bếp tốt hơn các căn hộ của thành phần tri thức ở thành phố nhiều, cùng với bãi cỏ rộng phía sau nhà tạo nên hiệu ứng tầm nhìn cũng rất tốt.

Nhưng lúc này Trần Dương không có tâm trạng để đánh giá cao những thứ này, anh đẩy cửa phòng 2008 bước vào phòng ký túc xá của An Niên.

Căn phòng của An Niên rất đơn giản, ngoài những đồ đạc cần thiết, những vật dụng thường thấy trong phòng là những chiếc gối và đệm nằm trên ghế sô pha trông rất êm ái. Trần Dương gần như có thể tưởng tượng thấy cảnh khi An Niên nằm trên sô pha xem TV cùng với một đống chăn gối.

Đi qua phòng khách, là phòng ngủ của An Niên, đẩy cửa phòng ngủ ra, Trần Dương nhìn thoáng qua con mèo mun trên chiếc giường lớn màu hồng. Tràn đầy màu hồng và một chút màu đen rất bắt mắt.

“Xem ra cho dù là mèo mun thì cũng thích màu hồng.” Trần Dương xoa đầu An Niên, động tác mềm mại khiến anh có chút thích thú. Đã lâu lắm rồi, từ khi anh biết Lông Mi là con người, anh không vuốt ve con mèo như thế này nữa. Lúc này lại được vuốt ve, anh mới nhận ra rằng anh cũng khá nhớ nhung.

Chơi với con mèo một lúc, Trần Dương ôm con mèo mun vào lòng, đứng dậy rời khỏi phòng An Niên, vừa ra đến phòng khách thì tình cờ gặp trưởng khoa Lưu đang đi vào.

“Trần Dương, tới rồi đấy à.” Trưởng khoa Lưu nói.

“Trưởng khoa Lưu.” Trần Dương chào hỏi.

“Ở sở cảnh sát vẫn ổn chứ, bọn họ không gây khó dễ cho cậu đâu đúng không.” Trưởng khoa Lưu xin lỗi: “Xin lỗi, thủ tục này khá phức tạp và mất nhiều thời gian.”

“Không sao, tôi không sao.” Trần Dương hiểu rõ, là một cục đặc biệt, hoạt động của Cửu Bộ càng phức tạp khi gặp xung đột với pháp luật.

“Cậu định đưa An Niên về sao?” Trưởng khoa Lưu chỉ vào con mèo mun trong tay Trần Dương nói.

“Vâng.” Trần Dương gật đầu.

“Cũng được, có lẽ ngày mai An Niên sẽ tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại, cần một thời gian để tu luyện mới có thể trở lại làm người.” Trưởng khoa Lưu dặn dò.

“Mấy ngày này hãy chăm sóc An Niên thật tốt, đừng để con bé này chạy đến công viên và lại trở thành một con mèo hoang.”

“Được.” Trần Dương nói: “Vậy mấy ngày này tôi sẽ không tới bộ nữa.”

“Không sao, không sao. Trần Dương à, câu không cần quá nghiêm túc với công việc đâu. Cửu Bộ của chúng ta không quẹt thẻ, chỉ cần mọi việc được bộ sắp xếp đều hoàn thành tốt là được. Tôi là trưởng khoa phòng nhân sự, có thể đảm bảo với cậu rằng cậu không tới thì tiền lương của cậu cũng sẽ được trả.”

Trưởng khoa Lưu cảm thấy có lẽ mình là trưởng khoa phòng nhân sự chu đáo nhất trên thế giới này, khuyến khích nhân viên không đi làm vẫn được trả lương, tuyệt vời biết bao.

“Cảm ơn, tôi đi trước đây.”

“Chờ một chút, tôi phải chụp hai bức ảnh.” Trưởng khoa Lưu nói xong bèn cầm điện thoại chụp ảnh An Niên trong vòng tay Trần Dương. Sau khi chụp xong, trước ánh mắt ngạc nhiên của Trần Dương, ông ấy giải thích.

“Cái gì ấy nhỉ, à Bộ trưởng của chúng ta nghe nói An Niên ngủ đông, cứ muốn thấy An Niên nên tôi mới chụp hai tấm hình.”

“Bộ trưởng… có phải ông ấy tức giận không?” Trần Dương biết Bộ trưởng Cửu Bộ là bố nuôi của An Niên, nhưng mấy ngày nay anh vẫn chưa được gặp.

“Đương nhiên là có một chút, nhưng cậu đừng lo lắng, chỉ cần cậu chăm sóc An Niên thật tốt. Bộ trưởng An sẽ không làm gì cậu đâu, hơn nữa chuyện này cũng không trách cậu.” Trưởng khoa Lưu an ủi.

Trần Dương cười khổ, Thẩm Chi Ngữ cũng nói không phải lỗi của anh, nhưng nếu không phải anh, đổi lại là bất kỳ người nào hiểu pháp thuật siêu hình học thì An Niên đã không phải ngủ đông.

“Trưởng khoa Lưu, tôi nghĩ có lẽ mình thật sự không thích hợp với Cửu Bộ…” Trần Dương suy nghĩ một chút rồi nói.

“Alo alo alo, cậu đang ở trong phòng làm việc của tôi sao? Được, tôi tới ngay…” Trưởng khoa Lưu cúp điện thoại, quay đầu hỏi Trần Dương: “Cậu vừa nói cái gì?”

“Tôi nói…”

“Ôi, nói chuyện sau nhé, tôi còn có việc đi trước đây.” Nói xong, trưởng khoa Lưu mở cửa chạy đi không còn tăm hơi.

“…” Trần Dương nhìn kỹ năng diễn xuất khiên cưỡng của trưởng khoa Lưu, biết rằng có lẽ sau này đi tìm ông ấy sẽ không có kết quả.

=====

An Niên tỉnh dậy trong vòng tay của Trần Dương, có lẽ đã là đêm khuya, Trần Dương ngủ quên trên ghế sô pha, TV trong phòng khách vẫn đang chiếu những bộ phim hoạt hình An Niên yêu thích.

Khi tỉnh dậy An Niên rất vui mừng, cô thấy mình đang ở trong nhà của Trần Dương, đã lâu rồi cô không được Trần Dương ôm như thế này. Cả không gian đều được bao bọc trong mùi của Trần Dương, mang đến cho cô cảm giác an toàn vô cùng.

Nhưng ngay sau đó, An Niên lại không vui, bởi vì cô nhớ rằng cách đây không lâu, Trần Dương đã không cho cô đến sống trong nhà anh.

Giờ nghĩ đến chuyện này, An Niên vẫn có chút buồn. Nhưng nỗi buồn qua đi, An Niên vẫn là một con mèo có khí phách, mặc dù cô rất thích ngửi mùi trên cơ thể của Trần Dương, nhưng cô là một con mèo nói được làm được.

Không thể để Trần Dương tỉnh dậy nói mình được, mình phải trốn đi trước khi anh ấy phát hiện ra.

Sau khi hạ quyết tâm, An Niên đứng dậy khỏi vòng tay của Trần Dương, rồi nhảy xuống…

“Leng keng…” Khi An Niên đang nhảy, có một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, lúc này An Niên mới nhận ra rằng không biết từ lúc nào mà trên cổ cô đã có một cái chuông mèo.

“An Niên.” Lúc An Niên đáp xuống thảm, Trần Dương tỉnh lại, theo tiếng chuông, anh nhìn thoáng qua con mèo mun trên thảm. Trần Dương thấy An Niên đã tỉnh thì vui mừng ôm chầm lấy cô, nhưng An Niên đã lùi lại và tránh đi.

“An Niên?” Trần Dương vồ hụt, bối rối nhìn An Niên một lúc.

“Sao… sao anh lại đeo chuông mèo cho em.” An Niên, người chưa từng bị bắt lén vô cùng tủi thân, mèo bọn họ đi đường chẳng bao giờ có âm thanh, đeo chuông vào thì làm sao sau này cô có thể trốn được. An Niên lấy móng vuốt giật mạnh chiếc chuông trên cổ, nhưng không thể bỏ ra được.

“Để anh cởi cho em.” Trần Dương ngồi xổm xuống giúp An Niên tháo chuông, giải thích: “Anh muốn khi em tỉnh dậy mình sẽ biết ngay, cho nên mới…”

Thực ra Trần Dương cố ý làm vậy, bởi vì trưởng khoa Lưu và Thẩm Chi Ngữ đều nhắc nhở anh rằng sau khi An Niên biến thành mèo, cô thích lẻn vào công viên làm mèo hoang. Trần Dương sợ An Niên bỏ chạy, lại không muốn nhốt cô lại, vì vậy anh đã mua một chiếc chuông mèo cho cô.

“Được rồi, em đi đây.” Chuông được gỡ, An Niên vẫy đuôi, xoay người rời đi.

“Em đi đâu vậy?” Trần Dương vô thức túm lấy cái đuôi của An Niên.

“Meo meo!!” An Niên lập tức cau mày.

Trần Dương sợ hãi vội vàng buông ra: “Xin… xin lỗi.”

“Không… không được túm đuôi của em.” Đuôi mèo gắn liền với đốt sống và là bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể mèo, vừa rồi khi Trần Dương túm, An Niên cảm thấy toàn thân tê dại, gần như không thể đứng vững.

“Xin lỗi, anh không cố ý. Chỉ là… em muốn đi đâu?” Trần Dương hỏi.

“Em muốn đến công viên.” An Niên đáp

“Em đến công viên làm gì?” Trần Dương cau mày.

“Em đã biến thành một con mèo, sẽ mất một tuần mới có thể trở lại thành người. Trong thời gian này, lời nguyền của em sẽ mạnh hơn, em không thể tiếp xúc với con người.”

“Vậy thì em ở lại chỗ anh đi.”

“Em không ở.” Anh Niên kiêu ngạo đáp

“Tại sao?” Trần Dương kinh ngạc.

“Đỡ sau này anh lại xua đuổi em đi.”

“…” Cô ấy đang mang thù sao???

Bình luận

Truyện đang đọc