BẠN GÁI CỦA TÔI LÀ MÈO

Mười giờ tối, tại miếu Thành Hoàng ở thủ đô.

Một chiếc xe thương vụ màu đen chậm rãi lái vào bãi đỗ xe bên ngoài miếu Thành Hoàng, sau đó xe dừng lại, cửa xe được mở ra, Âu Thành ra khỏi ghế lái, xuống cùng lúc với Âu Thành còn có một đứa bé trai năm tuổi, chỉ có điều đứa bé trai này không phải đi xuống từ cửa xe, mà là xuyên thẳng qua cửa sau.

“Chị mèo mun, anh Trần Dương.”

Tiểu Đông mặc một bộ đồ Tây màu đen vui vẻ hô về phía hai người đang đứng ở cách đó không xa.

“Tiểu Đông.” An Niên vẫy tay với Tiểu Đông.

Trần Dương cười, hỏi Tiểu Đông: “Sao đổi xưng hô rồi thế? Trước kia không phải toàn gọi là chú sao?”

Tiểu Đông rất nghiêm túc đáp lời: “Em gọi chị mèo mun là chị, chị mèo mun gọi anh là anh. Nếu như em gọi anh là chú thì lệch vai vế rồi.”

Trần Dương bật cười: “Nhỏ tuổi nhưng thông minh.”

“Anh Trần, cô An.” Âu Thành cũng đã đi tới, hai hàng lông mày của anh ấy nhíu chặt, chỗ hốc mắt có quầng thâm mắt rõ ràng, có vẻ không nghỉ ngơi tốt.

“Anh Âu.” Trần Dương gật đầu xem như chào hỏi.

Bởi vì cũng sắp đến giờ, sau khi chào hỏi xong mọi người cùng nhau đi về phía miếu Thành Hoàng.

Ngoài sảnh chính miếu Thành Hoàng có một cánh cửa cao lớn màu đỏ thắm, cửa lớn đóng chặt. Họ đi đến phụ cận, không đợi Trần Dương hay là An Niên tiến đến gõ cửa, cửa lớn đột nhiên tự động mở ra, lộ ra một pháp thân Thành Hoàng pháp tướng trang nghiêm ở bên trong.

“Đã đến.” Bỗng nhiên, một người đàn ông mặc trang phục thời nhà Đường màu trắng từ bên trong cửa đi ra, mặt mày người đàn ông quan ngọc, thanh tú, tóc dài dùng một cây trâm bạch ngọc buộc lên, tỏa ra khí chất thư hương cổ xưa.

“Phán quan đại nhân.” Trần Dương nhận ra giọng nói này.

“Tôi là Hướng Nam.”

Hướng Nam khẽ gật đầu với Trần Dương, rồi sau đó ánh mắt lướt qua một người bình thường duy nhất ở đây không nhìn thấy anh ấy, tay phải vừa nhấc lên kéo hồn phách của Âu Thành ra.

Hồn lìa khỏi xác, cơ thể Âu Thành mềm nhũn, ngã xuống đất, Tiểu Đông đứng ở một bên bị hoảng lập tức kêu to lên: “Bố! Bố ơi!”

Âu Thành đã hồn lìa khỏi xác nhưng không màng thích ứng cảm giác bay bổng, vội hô lên: “Tiểu Đông, bố đây.”

“Bố?” Nhìn thấy Âu Thành ở hình thái linh hồn, Tiểu Đông vốn sửng sốt một chút, lập tức kích động nhào tới. Âu Thành vươn tay đỡ được, lần đầu tiên không để cho Tiểu Đông xuyên qua ngực của mình.

Tiểu Đông vui vẻ kêu lên: “Bố, bố đỡ được con.”

“Ừ, bố đón được rồi, cuối cùng bố đã có thể chạm được vào con rồi.” Âu Thành ôm chặt Tiểu Đông vào trong lòng, tựa như muốn dùng cái ôm duy nhất này để bổ sung những thiếu sót của năm năm qua.

Hướng Nam nhìn Trần Dương đang mang kính râm, nhắc nhở: “Hồn phách của anh tôi sẽ không kéo ra, tháo kính râm xuống và mở mắt âm dương đi, cùng tôi đi vào thôi.”

“Tôi biết rồi.” Trần Dương tháo kính râm, ra hiệu An Niên giúp anh mở mắt âm dương. Trở về anh nhất định phải tìm trưởng khoa Lưu ý kiến mới được, cái kính râm này thật sự là quá bất tiện. Ví dụ như thời khắc trang nghiêm thế này, chẳng phải mang kính râm sẽ tỏ vẻ không tôn trọng Thành Hoàng đại nhân sao?

An Niên nắm ống tay áo của Trần Dương, sau đó nhón chân lên, nhẹ nhàng thổi thở ra một hơi trên đôi mắt Trần Dương. Mắt âm dương đã được mở ra khi đôi mắt Trần Dương khép lại và mở ra.

Sau đó hai người và hai ma cùng nhau đi theo sau lưng Hướng Nam vào trong đại điện. Sau khi tiến vào sảnh chính, Hướng Nam đi thẳng đến trước mặt pháp thân của Thành Hoàng, cung kính hành lễ nói: “Thành Hoàng đại nhân, người trong cuộc đều đã đến đông đủ.”

Sau khi Hướng Nam dứt lời, mọi người thấy mảnh gỗ điêu khắc pháp thân kia bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, một giọng nói uy nghiêm vang lên trong sảnh: “Tôi đã xem qua đơn kiện, các người có gì tố, cầu?”

Mọi người nhìn nhau một lát, cuối cùng vẫn là Trần Dương ra mặt nói: “Thành Hoàng đại nhân, chúng tôi muốn hỏi là tình huống Tiểu Đông có thể xử lý nhẹ hơn, tiếp tục đầu thai chuyển thế được không?”

“Ồ?” Lực chú ý của Thành Hoàng bỗng chốc bị Trần Dương hấp dẫn: “Sinh khí trên người của cậu có chút quái lạ.”

Trần Dương sững sờ, đang không biết nên tiếp lời như thế nào, phán quan Hướng Nam ở một bên bỗng nhiên lại gần, nhỏ giọng báo cáo bên tai Thành Hoàng: “Đại nhân, đây là anh của Trần Ngư.”

“À.” Thành Hoàng đại nhân lập tức hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi. Người này là anh trai vốn đã chết, nhưng được Trần Ngư lợi dụng sơ hở cứu về. Sau khi biết rõ Trần Dương không có vấn đề, Thành Hoàng đại nhân không quan tâm nữa, tiếp tục thẩm tra xử lí bản án.

Thành Hoàng nói: “Đơn kiện của các người được viết rất rõ ràng, tôi đã tra xét, tình huống của Tiểu Đông đúng là có tình có lý. Ba lần đầu đầu thai trước của Tiểu Đông đều chết non, hơn nữa bản tính không ác, vì vậy ở kiếp này khi cậu bé đầu thai Địa Phủ đã cố ý sắp xếp cho cậu bé một gia đình có gia cảnh thật tốt.”

“Nhưng do khi ở đầu thai hệ thống xuất hiện độ lệch, xảy ra sai lầm là song bào thai đã đầu thai nhưng chỉ có một người được thai nghén trong cơ thể người mẹ, dẫn đến cậu bé lại chết non một lần nữa.”

Âu Thành nghe hết những lời này, trong lòng thật sự là có nhiều cảm xúc. Những lời này của Thành Hoàng đang nói cho anh ấy biết Tiểu Đông có khả năng còn có hy vọng đầu thai, cũng đang nói cho anh ấy biết lúc đầu Tiểu Đông vốn không phải là con của mình.

Tiểu Đông bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Thế mẹ thì sao, nếu như cháu đầu thai sai, vậy có phải cháu không có ở trong bụng mẹ thì có phải mẹ sẽ không sao hết đúng không?”

Thật ra Âu Thành cũng muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà anh ấy sợ hỏi rồi Thành Hoàng sẽ mất hứng, tiếp đó sẽ ảnh hưởng đến thẩm phán của Tiểu Đông, nhưng lại không ngờ Tiểu Đông tự mình hỏi.

Thành Hoàng nói: “Không phải, trong số mệnh của cô ấy vốn là có một kiếp này.”

Chẳng biết tại sao, sau khi nghe câu trả lời của Thành Hoàng, nghe thấy trong số mệnh vợ của mình đã định sẵn sẽ khó sinh mà chết, trong lòng Âu Thành lại thở dài một hơi. Nếu không thì anh ấy không biết mình còn có thể giống như đó giờ yêu cả hai đứa nhỏ như nhau hay không.

An Niên không nhịn được hỏi: “Thành Hoàng đại nhân, nếu là hệ thống của Địa Phủ xảy ra sai lầm, Tiểu Đông đầu thai sai mới tạo thành bi kịch, vậy có phải Tiểu Đông có thể được thêm một lần đầu thai phải không?”

Thành Hoàng nói: “Sai lầm của Địa Phủ có thể chỉnh sửa một lần nữa. Nếu như lúc ấy Tiểu Đông kịp thời trở lại Địa Phủ đầu thai một lần nữa thì Địa Phủ nhất định sẽ đền bù tổn thất cho cậu bé, để cậu bé tìm được nơi đầu thai tốt hơn. Nhưng mà cậu bé ký sinh sống trên thân người, trái với pháp luật và quy định của Địa Phủ. Cho dù là xuất phát từ nguyên nhân gì, phạm sai lầm chính là đã phạm sai lầm.”

“Thế nhưng…” An Niên sốt ruột nhìn Trần Dương, chẳng lẽ vẫn chưa được sao?

“Đừng nóng vội, Thành Hoàng còn chưa nói hết mà.” Trần Dương trấn an An Niên.

Đúng như dự đoán, chợt nghe Thành Hoàng tiếp tục nói: “Nhưng mà niệm tình là hệ thống đầu thai của Địa Phủ xuất hiện độ lệch mới tạo thành bi kịch, có thể cho cậu bé thêm một cơ hội đầu thai nữa.”

“Cảm ơn Thành Hoàng đại nhân.” Âu Thành nghe xong, kích động hành lễ với Thành Hoàng. Anh ấy đã suy nghĩ thông suốt, mặc kệ Tiểu Đông có phải đầu thai sai mới được làm con của anh ấy hay không, nếu như đã trở thành vậy thì vĩnh viễn là con của mình.

Thành Hoàng nhìn về phía Âu Thành, hỏi: “Cậu là Âu Thành?”

“Vâng.” Âu Thành chỉ cảm thấy một luồng uy áp đè ép khiến anh ấy không thể động đậy.

“Cậu vì bảo vệ hồn phách Tiểu Đông, lợi dụng thuật của thầy tướng số đánh cắp sinh khí của người sẽ chết, vi phạm điều thứ tám trăm sáu mươi chín của pháp quy Địa Phủ.”

“Cái gì? Không phải Thành Hoàng đại nhân, những sinh khí đó là cháu nuốt, không liên quan đến bố của cháu.” Tiểu Đông nhanh chóng la lên với Thành Hoàng, cậu bé không muốn ba vì cậu bé mà bị Thành Hoàng xử phạt.

“Nếu là cậu chủ động nuốt, như vậy dù là có lý có tình tôi cũng không có thể để cậu lại trên đời này.” Một luồng khí lưu vô hình từ đỉnh đầu đè xuống, hóa thành một sợi dây thừng trói chặt Tiểu Đông, Tiểu Đông lập tức không thể động đậy.

Âu Thành tiến lên một bước chủ động thừa nhận sai lầm nói: “Thành Hoàng đại nhân, là lỗi của tôi, là tôi sốt ruột cứu con nên mới có thể tiêu tiền thuê thiên sư đo tính thiên mệnh, trộm sinh khí, đều là lỗi của tôi.”

Thành Hoàng nhìn về phía Hướng Nam đang ở bên cạnh, hỏi: “Hướng Nam, đánh cắp sinh khí nên xử lý ra sao?”

Hướng Nam hồi đáp: “Người đánh cắp sinh khí sau khi chết cần vào tầng thứ ba Địa Ngục và bị phạt trăm năm, vả lại nơi đầu thai vào của đời sau sẽ ba kiếp liên tiếp không được vào người phú quý.”

“Cậu có phục không?” Thành Hoàng nhìn về phía Âu Thành, uy áp cực lớn từ ngoài cửa bay đến.

Âu Thành đầu đầy mồ hôi nghiến răng đáp: “Tôi phục.”

“Bố! Bố ơi!” Tiểu Đông đang bị trói sau khi nghe được bố mình chết sẽ xuống Địa Ngục chịu phạt vì mình, vả lại còn liên tiếp ba đời không được đầu thai vào nhà người phú quý, lập tức lòng nóng như lửa đốt. Bất giác điều động sức mạnh của bản thân lên, một luồng gió âm từ lòng bàn chân nhanh chóng chạy ngược lên.

“Hử?”

Hướng Nam ở bên cạnh nhận thấy được khác thường, bút trong tay phán quan mới vừa nhúc nhích, chỉ thấy An Niên đứng ở một bên chạy tới trước anh ấy một bước, vỗ lên đầu Tiểu Đông, ép lệ khí trên người Tiểu Đông xuống. Sau khi vỗ đầu Tiểu Đông xong, An Niên quay đầu nhìn về phía Hướng Nam chắp tay trước ngực tạo hình van xin.

Xin anh đấy, xin anh đấy!

“…” Hướng Nam im lặng một lát, lập tức thu hồi bút phán quan, giả bộ như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ là ngay khi anh ấy thu hồi bút phán quan, rõ ràng cảm nhận được ánh mắt ông Thành Hoàng đang dạo quanh người mình. Hướng Nam lù lù bất động, giả ngu đến cùng.

“Bố…!”

“Câm miệng, cấm nói chuyện. Nếu còn nói nữa bố sẽ không nhận đứa con trai là con nữa.” Tiểu Đông suýt nữa bị một chưởng đập tới hôn mê hồi phục tinh thần, còn muốn giải vây cho Âu Thành, lại bị sự nghiêm nghị của Âu Thành cản lại.

Đôi mắt Tiểu Đông đột nhiên trợn to, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Những lời này của Âu Thành còn khủng khiếp hơn việc Thành Hoàng muốn khiến cậu bé hồn phi phách tán. Cậu bé há miệng mấy lần muốn nói điều gì nhưng lại sợ mình không nghe lời lên tiếng thì bố thật sự sẽ không nhận cậu bé nữa. Vì vậy chỉ có thể lắp bắp nhìn bố của mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng mà cuối cùng không nói thêm câu nào nữa.

Thành Hoàng xem tuyên bố phán quyết: “Đã như vậy, thế thì tôi sẽ chắn liên hệ giữa cậu và linh hồn sống của con người, sau đó mang cậu quay về Địa Phủ. Chờ lệ khí trên người của cậu tan hết lại được đầu thai một lần nữa. Nhưng mà trong khoảng thời gian lệ khí tan hết này, cậu phải làm việc cho Địa Phủ để đền bù sai lầm cậu phạm vào.”

Tiểu Đông nhìn bố mình, lại nhìn Trần Dương và An Niên ở một bên, cuối cùng nhẹ gật đầu với Thành Hoàng.

“Rất tốt.” Dứt lời, một con dấu màu vàng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, con dấu trôi lơ lửng trong không trung, Trần Dương lờ mờ có thể nhìn thấy hai chữ Thành Hoàng theo thể Triện từ trong đó. Lập tức, con dấu phát ra một đường ánh sáng màu vàng bắn về phía Tiểu Đông. Mặc dù hào quang xuyên qua tức thì nhưng mà mọi người đều thấy chùm sáng màu đỏ bị con dấu hấp thu vào.

Đó có lẽ là liên hệ linh hồn giữa Tiểu Hạ và Tiểu Đông. Trần Dương nghĩ, quay đầu nhìn An Niên, chỉ thấy An Niên cũng đang mừng rỡ nhìn lại anh, dường như biết rõ Trần Dương muốn hỏi điều gì nên gật mạnh đầu với anh.

Trần Dương mỉm cười, dẫn đầu bái tạ Thành Hoàng nói: “Cảm ơn Thành Hoàng đại nhân.”

“Cảm ơn cảm ơn, Thành Hoàng đại nhân ông thật là một người tốt, không, là ma tốt, cũng không đúng… Phải nói là thần tốt?” Thay đổi ba cái xưng hô liên tiếp, An Niên cũng mông lung, ngẩng đầu thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trần Dương đang nhìn cô, An Niên lập tức hoảng hốt nói: “Có… có phải em nói sai hay không?”

Hướng Nam vẫn luôn đứng ở một bên đi lên trước nói: “Không sao, Thành Hoàng đại nhân đã đi rồi.”

Lúc này mọi người mới ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện pháp thân Thành Hoàng trên đài cao lại khôi phục hình tượng trang nghiêm trước đó, hiển nhiên Thành Hoàng đã đi rồi.

Hướng Nam vươn tay cởi bỏ trói buộc trên thân Tiểu Đông, nói: “Em theo anh quay về Địa Phủ nhé?”

Âu Thành bỗng nhiên cầu xin nói: “Phán quan đại nhân, có thể cho chúng tôi chút thời gian tạm biệt không? Tôi vẫn chưa nói chuyện này với đứa trẻ kia.”

Hướng Nam nhăn nhíu mày, biểu cảm có chút khó xử.

Trần Dương nói: “Phán quan đại nhân, chúng tôi có thể giúp anh trông chừng Tiểu Đông, cam đoan cậu bé tạm biệt xong sẽ lập tức đi đến Địa Phủ.”

An Niên cũng nói: “Đúng đấy, đúng đấy, có tôi ở đây, cậu bé trốn không thoát đâu.”

Hướng Nam suy nghĩ một chút nói: “Đi đi, trước hừng đông sáng tôi sẽ trở lại mang cậu bé đi.”

Nói xong, Hướng Nam lại vung tay lên, chờ mọi người phục hồi tinh thần thì đã ở bên ngoài miếu Thành Hoàng rồi.

Bên trong miếu Thành Hoàng, Hướng Nam nhìn An Niên vẫn đứng trước mắt mình, mắt to trừng mắt nhỏ với anh ấy, bó tay nửa ngày, nói: “Cô không đi?”

Mẹ nó, sao linh lực của con bé này mạnh quá vậy, không ngờ thổi như thế nhưng vẫn bất động.

“À, à!” Lúc này An Niên mới phản ứng kịp, dĩ nhiên trong sảnh cũng chỉ còn một mình mình thừa thãi, lập tức vội vàng chạy ra ngoài.

Cô vừa chạy ra khỏi cửa lớn điện Thành Hoàng, cửa lớn màu đỏ thắm lập tức phát ra tiếng kêu đóng lại.

Bình luận

Truyện đang đọc