BẢO BỐI SÁT THỦ CỦA THIÊN LONG LÃO ĐẠI



Doãn Tuyết sau khi trút giận xong thì cũng vào trong, đi đến nơi Băng Tâm và Đường Hinh đang ở, thấy sắc mặt Doãn Tuyết không được tốt cho lắm Đường Hinh quan tâm hỏi thăm :
" Tuyết Tuyết à? em bị làm sao vậy.

Nói là đi hít thở không khí trong lành mà sao mặt mày lại nhăn nhó thế kia, khí lành không có lại hít phải khí độc à? " Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại cảm thấy bực mình.

Doãn Tuyết chu môi oán giận hỏi Đường Hinh :
" Chị dâu à? Em có xinh không? ".

Đường Hinh bị câu hỏi của Doãn Tuyết chọc cười, cố gắng nén nhịn nhìn chăm chú vào cô em này.


Trước, sau, trái, phải của Doãn Tuyết đều đem ra nhìn hết một lượt rồi nói :
" Em rất đẹp, trước sau gì đều không có khuyết điểm, làm sao có ai nói gì em à.

" Bị nói trúng tim đen Doãn Tuyết đưa mắt nhìn đi nơi khác lắp bắp trả lời :
" Chị nghĩ nhiều rồi, làm gì có ai dám chê em chứ? dám chê em, em sẽ tiễn hắn ta tới trình báo diêm vương luôn.

"
Đường Hinh : " haha, chị đâu có nói là ai chê em, là em tự nói đó… Tuyết Tuyết à, thực sự có người chê em sao… " Nhận ra mình đã nói hớ Doãn Tuyết ngượng ngùng chối cãi.
" Em không có, không có thật mà…"
_________
Dulcie, như thường lệ cô ta là người sẽ thay anh tiếp đãi vài vị khách, trong lòng biết rất rõ quan hệ giữa hai người là đôi bên cùng có lợi, Lãnh Ngạo giúp cô ta có được danh vọng, tiền tài, đổi lại cô ta trở thành dụng cụ phát tiết mỗi khi anh cần và giúp anh tiếp rượu một số đối tác trong những buổi tiệc tùng mà anh có mặt.

Dulcie có thể ở lại bên cạnh Lãnh Ngạo hai năm một phần là do cô ta hiểu chuyện, biết mình nên làm gì và không nên làm gì, nhưng phần lớn chính là nhờ đôi mắt của mình.

Lãnh Ngạo rất thích đôi mắt của cô ta bởi vì đôi mắt này rất giống với bé gái trong tấm hình anh đặt ở văn phòng tổng tài.
Lãnh Ngạo rất ghét những ai
không phận sự mà ra vào văn phòng của mình, Dulcie cũng biết điều này nhưng khi ấy cô ta gặp phải một Scandal rất lớn có thể ảnh hưởng tới sự nghiệp của mình, nên Dulcie đành phải liều một phen tới Nam Cung Thị cầu cứu anh và đã nhìn thấy tấm hình đó, một bé gái vô cùng xinh xắn đôi mắt to tròn và ánh mắt biết cười.

Rất may anh đã đồng ý cứu cô ta một mạng, kể từ đó cô ta tự tạo cho mình cái mác ’ người tình của Nam Cung tổng.

’ Sự nghiệp của cô ta ngày càng phát triển cũng nhờ có 6 chữ này.


Lãnh Ngạo biết chuyện cũng chẳng thèm để tâm, bởi vì nó là chuyện không đáng.

Cả buổi tiệc Dulcie cứ luôn mất tập trung, hết nhìn Lãnh Ngạo lại nhìn Băng Tâm, xiết chặt ly rượu trên tay, ánh mắt nhìn về phía Băng Tâm như muốn cô ngay lập tức biến mất.

Kể từ khi Lãnh Ngạo và cô ta trở về từ trung tâm thương mại NL chưa một lần tới chỗ cô ta, dù là mắt của cô ta anh cũng chẳng thèm nhìn, huống chi là phát tiết.

Vì sao ư? Vì người con gái có tên là Doãn Băng Tâm ấy, cô ta có đôi mắt cực kỳ giống với bé gái trong tấm hình của Lãnh Ngạo, không chỉ mắt mà còn là tất cả ngũ quan đều giống.

Dulcie tin chắc rằng Lãnh Ngạo cũng nhận ra nếu không sẽ chẳng ôm lấy cô gái ấy ngay lần đầu tiên gặp mặt.

Càng nghĩ sát ý trong mắt cô ta nổi lên càng nhiều Dulcie nói thầm trong lòng : ’ Phải rồi chỉ cần cô ta biến mất, Ngạo sẽ quay lại với mình như trước.

Chỉ cần anh ấy ở bên cạnh mình bất kể anh ấy coi mình là ai cũng được.


Đoạn cô ta hướng mắt về phía Băng Tâm một lần nữa ánh mắt độc ác cộng với nụ cười nham hiểm.

Rốt cuộc Dulcie đang tính toán gì trong đầu, cô ta vốn chẳng hề hay biết mình đây là ’ châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.’ Liệu rằng kết cục thảm hại nào đang chờ cô ta.
Trở lại với Hắc Ảnh, ở bên ngoài một lát cảm thấy bàn chân của mình cũng tạm ổn nên tập tễnh đi vào trong.


Bạch Ảnh ở phía xa thấy điều khác thường của chiến hữu nên bước tới hỏi han.
" Hắc Ảnh, cậu làm sao vậy? Chân bị làm sao mà lại tập tễnh như này? cậu bị ai đánh đấy à? " Dứt lời Bạch Ảnh khom người xuống xem xét vết thương của Hắc Ảnh mới tá hỏa khi phát hiện dấu giày cao gót của phụ nữ còn in lại trên giày da mà Hắc Ảnh đang mang.

Đứng dậy bụm miệng cười thành tiếng Bạch Ảnh nhìn khuôn mặt méo mó của Hắc Ảnh trêu ghẹo
" Haha, Hắc Ảnh cậu…, cậu đây là bị gái đánh sao? thật thê thảm.

‘’
Hắc Ảnh : ‘’ Này thấy mình ra nông nỗi này, cậu vui lắm sao, còn không mau đỡ mình qua ghế ngồi đi…"
" haha, thực sự bị gái đánh sao? thật tò mò không biết là thần thánh phương nào lại có thể ra tay với cậu, trước đây thực hiện nhiệm vụ 1 địch 10 cũng đâu thấy cậu bị thương… cơ hội hiếm thấy đấy.

"
" Cậu bớt lải nhải đi, mau đỡ mình."
" Được được, nhưng cậu thực sự bị con gái đánh sao.?" Hắc Ảnh không trả lời mà trực tiếp ngó lơ đi câu hỏi của Bạch Ảnh.

Trong tứ đại hộ phát thì Bạch Ảnh là người có tính tình vui vẻ nhất, nên đương nhiên câu ta cũng sẽ là kẻ lắm lời nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc