BẢO BỐI SÁT THỦ CỦA THIÊN LONG LÃO ĐẠI



Chẳng mấy chốc trời đã tối cả gia đình lại quây quần với nhau bên mâm cơm, nhưng lần này không đông đủ như bữa trưa bởi Hắc Ảnh và Doãn Tuyết đã ra ngoài làm việc trên bàn cơm chỉ còn Nam Cung lão, Doãn lão, Lãnh Ngạo, Băng Tâm, Từ Viên Khang vàTrình Lạc.
Nếu như lấy Băng Tâm và Lãnh Ngạo làm ranh giới thì từ phía họ đổ về bên phải phía Nam Cung lão và Doãn lão là khung cảnh bình yên, an nhàn của tuổi già.

Còn từ phía Băng Tâm và Lãnh Ngạo đổ về bên trái thì là khung cảnh giông tố, đầy những tia lửa điện của Trình Lạc và Từ Viên Khang bắn ra, họ nhìn nhau như kẻ thù chỉ hận không khiến đối phương bại dưới tay mình.

Không thể nhịn thêm nữa Trình Lạc đứng lên hướng về phía hai ông lão nói :
" Thưa Nam Cung lão gia, Doãn lão gia cháu đã ăn xong rồi hai ông cứ ăn tự nhiên đi ạ.

Cháu đã ăn no rồi, Cháu xin phép đứng dậy trước ạ.

" Hai ông lão chỉ gật đầu không nói gì.
Băng Tâm : ‘’ Cậu đã ăn gì đâu mà no không khẻo sao? "
" Không có,mình ổn mà mình ra ngoài trước đây.

" Trình Lạc trả lời Băng Tâm xong liền đi ra ngoài, trước khi đi Trình Lạc còn nhìn về phía Từ Viên Khang ra hiệu cho cậu ta theo cô ra ngoài.

Sau khi Trình Lạc đi chưa được bao lâu Từ Viên Khang cũng lấy lí do đi ra ngoài.
Lãnh Ngạo thấy cô cứ nhìn hai người họ mà quên ăn, nên gắp thức ăn bỏ vào bát cô ân cần nói :
" Đừng quan tâm tới người khác, ăn cơm đi em cứ như vậy sao mà hấp thụ thức ăn tốt được "
Băng Tâm : " Hai người họ bị sao vậy?"
" Theo anh nghĩ chắc là Viên Khang đã thích cô bạn của em rồi.

Nếu không với tính cách của cậu ấy sẽ không chọc ghẹo cô ta như vậy.


"
Băng Tâm : " Cậu ta thích Lạc Lạc sao? "
" Anh nghĩ là vậy.

"
Băng Tâm : " Em không đồng ý chuyện này đâu.
" Tại sao? "
Trước khi trả lời câu hỏi của anh Băng Tâm đã lườm anh rồi mới nói : " Anh còn giám hỏi sao? Nam Cung thiếu và Từ Thiếu nổi tiếng trăng hoa.

Nếu như anh dám phản bội em, em tuyệt đối không tha cho anh, còn Lạc Lạc lại khác cậu ấy mỏng manh hơn vẻ bề ngoài rất nhiều.

Bị mối tình đầu phản bội đã tạo thành bóng ma trong tâm trí cậu ấy, em không cậu ấy bị tổn thương lần thứ hai.

"
" Anh biết trước đây anh rất trăng hoa nhưng anh hứa từ nay về sau và mãi mãi sau này anh chỉ thuộc về một mình em mà thôi.

Anh dùng cả tính mạng của mình để đảm bảo đấy.

"
Băng Tâm : " Thật sao? "
" Hơn cả chữ thật.

" Nói rồi hai người nhìn nhau cười, Nam Cung lão và Doãn lão không thể nhìn thêm được nữa, Nam Cung lão nhìn về phía Doãn lão mà nói :
" Doãn lão đi thôi, bữa cơm này không ăn nổi nữa rồi.

Trường hợp này giới trẻ bây giờ hay gọi là ’ Cẩu Lương ’ Đấy.

Mau đi thôi.

Nói rồi hai người cùng nhau rời khỏi phòng ăn.
Trình Lạc sau khi gọi Từ Viên Khang ra ngoài thì lập tức nói với cậu ta : " Này cái đồ biếи ŧɦái kia tôi đã nói chúng ta hãy xem nhau như chưa từng quen biết sao anh cứ luôn nhìn chằm chằm vào tôi? Còn liên tục khiêu khích tôi rốt cuộc anh muốn làm gì? "
Từ Viên Khang : ‘’ Trình tiểu thư thân mến.

Tại sao tôi có thể xem cô như chưa từng quen biết trong khi cô lại tát tôi ngay giữa đám đông như vậy? Hơn nữa trước mặt mọi người còn gọi tôi là Tra nam? Biếи ŧɦái? Tôi biếи ŧɦái chỗ nào hả? "
" Anh còn dám nhắc tới? Từ Viên Khang anh nói anh không phải tra nam vậy tại sao anh lại lại…? "
Từ Viên Khang : " Lại thế nào? Cô nên biết ơn tôi đấy khi đó là tôi dùng tay mình để bảo vệ đầu cho cô, nếu không có tôi chắc cô đã phải vào trong bệnh viện nằm rồi lại còn trách tôi, đúng là không biết tốt xấu."
Trình Lạc đúng là tức tới mức muốn xì khói mà : " Từ Viên Khangggggggg.

Đồ biếи ŧɦái đã làm sai lại còn ngụy biện, tôi thà bị ngã u đầu cũng không cần anh bảo vệ nhá? Còn nữa đâu phải tôi ngã, anh nhớ lại đi tôi đang đi thì anh đột nhiên kéo tôi ngã cùng anh.

Giờ anh lại dám ở đây lớn tiếng nói là bảo vệ tôi mà tay bị thương… Đúng là đồ tra nam."
Từ Viên Khang : " Cô… Cô… "
" Sao hả cháu trai.

Chuyện giữa chúng ta đến đây kết thúc.

Tạm biệt hẹn không gặp lại.

" Nói xong Trình Lạc liền bỏ đi một mạch không ngoảnh đầu lại.

Từ Viên Khang : " Cô gái xấc xược, tôi không dễ bỏ qua cho cô như vậy đâu.

Cô cứ chờ đấy.

Đồ nữ nhân xấc xược… "
Sau khi ăn tối xong Băng Tâm và Lãnh Ngạo lên phòng luôn, Băng Tâm đi tắm thì ai đó mè nheo nói :
" Bảo bối, cho anh tắm chung với.

"
Băng Tâm : " Không.

"
" Cũng đâu phải lần đầu tắm chung, tắm như vậy tiết kiệm nước… " Trả lời anh chị là tiếng đóng góp thật mạnh của cô Lãnh Ngạo ỉu xìu bước ra ghế ngồi chờ.
Một lát sau cánh cửa phòng tắm cũng mở ra, Băng Tâm mặc áo choàng tắm đi ra ngoài thấy vậy Lãnh Ngạo liền quăng chiếc điều khiển qua một bên nhào tới ôm lấy cô.
" Bảo bối em thơm thật đấy.

Anh muốn…"
Băng Tâm : " Muốn cái đầu anh, đi tắm đi.

" Nghe vậy Lãnh Ngạo chỉ đành đi vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước truyền ra từ trong Băng Tâm hơi mỉm cười đi đến đứng bên cửa sổ.

Đúng lúc này đồng hồ thông minh trên tay cô vang lên tín hiệu là Doãn Kỳ gọi tới, Băng Tâm quay lại nhìn về phía phòng tắm rồi mới nhận cuộc gọi, tiếng Doãn Kỳ truyền ra từ bên trong, có vẻ rất vui mừng :
" Đại tỷ là em đây.

Chị tìm ra ông nội rồi sao? Em có nghe nhị tỷ nói qua rồi.

"
Băng Tâm : " Ừ.

Phải tìm được rồi.

Chắc Tiểu Tuyết đã nói với em, bảo em đưa Trung bá qua đây đúng không? "
" Dạ đúng, nhị tỷ có nói qua rồi, em sẽ sắp xếp qua sớm.

À đúng rồi đại tỷ, Có phải chị định thực hiện bước đầu kế hoạch rồi phải không.

‘’
Băng Tâm : " Phải.

"
" Đại tỷ à… Em ,em… "
Băng Tâm : " Em cũng tham gia sao ? "
" Dạ… phải.

" Doãn Kỳ ngập ngừng đáp, nhưng đợi lát vẫn không nghe được câu trả lời từ Băng Tâm Doãn Kỳ hỏi lại.
" Đại tỷ, chị có nghe em nói không "
Băng Tâm : " Có nghe.


Kế hoạch lần này chị cho phép em tham gia."
" Thật sao đại tỷ, em sẽ làm thật tốt, sẽ không để chị thất vọng.

"
Băng Tâm : ‘’ Mong là như vậy.

Sắp xếp đưa Trung bá qua đây sớm đi, nhớ mang theo những gì cần mang đấy " Nói xong rồi Băng Tâm liền ngắt liên lạc.
Ở bên trong phòng tắm Lãnh Ngạo đang xấy tóc thì hình như phát hiện thứ gì đó giống như thuốc ở trong sọt rác mà anh thì không bị bệnh, trong phòng này ngoài anh và Băng Tâm ra thì không còn ai khác, chẳng nhẽ Băng Tâm bị bệnh gì sao.

Trong đầu vừa mới nghĩ như vậy xong Lãnh Ngạo liền khom người xuống nhặt vỉ thuốc ở trong sọt rác lên, khi biết thuốc đó là gì mặt anh dần lạnh đi, lập tức bước ra ngoài.

Băng Tâm nghe cửa phòng tắm đã mở thì quay người lại nói :
" Anh tắm xong rồi sao? " Lãnh Ngạo không hề đáp lại câu hỏi của cô, cũng không có chút phản ứng nào? Băng Tâm có chút nghi hoặc
" Anh bị làm sao vậy? " Lãnh Ngạo vẫn không trả lời mà dần bước tới trước mặt cô đưa thứ đồ trong tay ra nhìn cô mà chất vấn
" Như vậy là sao? Doãn Băng Tâm, rốt cuộc em có ý gì? Thuốc tránh thai sao? Tại sao em lại uống nó."
Băng Tâm trước những lời chất vấn của anh thì không thể giải thích hay biện hộ gì : " Lãnh Ngạo em… "
Lãnh Ngạo : " Nói đi, tại sao em không nói.

Dùng thuốc tránh thai là vì em không muốn có con với anh sao? Em không muốn cùng anh tạo dựng một hạnh phúc, không muốn cùng anh tạo dựng một gia đình sao? "
" Lãnh Ngạo, anh bình tĩnh nghe em nói em không có ý đó, chỉ là… "
Lãnh Ngạo : " Là chưa phải lúc sao? Lúc nào em cũng nói chưa phải lúc, chưa phải lúc.

Vậy khi nào mới là lúc? Rốt cuộc em muốn làm gì? chỉ cần em nói ra anh đều làm cho em, hay em căn bản không yêu anh…? "
Nhìn thấy anh như vậy khiến cô rất đau lòng, cô cũng muốn giải thích cho anh, nhưng cô không thể, chuyện lần này rất nguy hiểm cô không muốn để anh vì mình mà mạo hiểm.

Trước mặt cô đang có một cơ hội, nếu nói thẳng ra Lãnh Ngạo sẽ không đồng ý cho cô đi, sau khi đấu tranh tư tưởng cô mới nói với anh
" Nam Cung Lãnh Ngạo, thì ra trong lòng anh em là một người như vậy, là một kẻ mà lời yêu có thể tùy tiện nói.

Là một kẻ không coi trọng gia đình, nếu anh đã nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi.

Người ta yêu nhau là cần tin tưởng, anh hiện tại không tin tưởng rằng em yêu anh.

Em nghĩ chúng ta nên cho nhau thời gian để bình tĩnh lại."
Nói rồi Băng liền bước ngang qua anh vào phòng thay đồ.

Sau khi bước ra cô nhìn anh nói thầm :
’ Lãnh Ngạo em xin lỗi, chỉ cần em bắt được ông ta thôi, em nhất định phải bắt ông ta trả giá.

Tới lúc đó anh muốn trừng phạt em thế nào cũng được, xin lỗi anh em không muốn kéo anh vào vòng xoáy này…! ’ Nhìn lại anh lần cuối rồi dứt khoát bước đi, Lãnh Ngạo cũng không cản cô lại..


Bình luận

Truyện đang đọc