BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

[ Đàn chị, nhà ăn của Bắc Uyển đồ ăn ngon không ạ? ] 

Sắp đến giờ nghỉ trưa, Ôn Nhiễm nhận được tin nhắn của Tạ Quan Tinh, đối phương hỏi cô hương vị đồ ăn ở nhà ăn Bắc Uyển.

Cô cúi đầu trả lời tin nhắn.

[ Em chưa từng ăn ở đó à? Hay là thế này đi, em xem xem đứng trong quầy là ai? Nếu là người đội mũ lưỡi trai thì đồ ăn rất được, em phải đi xếp hàng trước, còn nếu là người đội chiếc mũ dùng một lần màu lam thì không nên ăn bởi vì người đó thích ăn cay, món nào cũng sẽ cho rất nhiều ớt. ] 

[ Nếu em thật sự muốn ăn ngon thì có thể đến phố ăn vặt phía sau Bắc Uyển, cơ bản sẽ không khiến em thất vọng. ]

[ Nhưng mà, em có biết phố ăn vặt Bắc Uyển ở đâu không? ]

Ôn Nhiễm nhìn dòng chữ đang nhập tin nhắn rồi tưởng tượng ra bộ dạng chau mày đi tìm đường đến phố ăn vặt của chàng trai thì không khỏi phì cười.

Má ơi, thật là đáng yêu. 

[ Đợi chị chút, tan học chị đến tìm em đưa em đi phố ăn vặt ở Bắc Uyển nhé. ]

Đúng lúc Ôn Nhiễm cũng có chút chuyện muốn hỏi cậu. 

Lần này Tạ Quan Tinh trả lời tin nhắn thật sự nhanh.

[ Vậy thì làm phiền đàn chị rồi ạ. ]

Ôn Nhiễm nhét điện thoại trở lại vào cặp, yên lặng chờ tan học. 

“Tâm trạng của cậu có vẻ rất tốt nhỉ?” Ôn Tân Nhĩ đang đặt cơm hộp. Cậu ấy đã tính kỹ thời gian sau khi kết thúc buổi học cùng với thời gian quay về ký túc xá để khớp với thời gian nhận cơm. 

Vốn định hỏi Tạ Quan Tinh trưa nay ăn gì, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy đối phương vẻ mặt xuân ý dào dạt nhìn màn hình điện thoại.

Tạ Quan Tinh nâng mắt, má lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện: “Đàn chị muốn cùng tớ đi ăn cơm trưa.” 

Ôn Tân Nhĩ: “…”

“Tớ cùng chị ấy ăn cơm chung bao nhiêu lần rồi chứ, việc này thì có gì đâu?” 

Tuy ngoài miệng thì nói như vậy nhưng Ôn Tân Nhĩ vẫn nhanh chóng mở Wechat ra. 

[ Ôn Tân Nhĩ: Lát nữa chị với A Nhượng cùng nhau đi ăn trưa à? ] 

[ Ôn Tân Nhĩ: Chỉ có hai người thôi sao? ]

Lời nói của Ôn Tân Nhĩ bây giờ ám chỉ vô cùng rõ ràng, lại còn miêu tả cực kì sinh động. 

Nhưng phản ứng của Ôn Nhiễm không đủ nhanh, thần kinh của cô tương đối chậm chạp.

Cô nhíu nhíu mày. 

[ Nếu không thì sao? ] 

Ôn Tân Nhĩ: “…”

“Trưa nay cậu định đi đâu ăn cơm vậy?” Chuông tan học vừa vang lên, Tạ Quan Tinh đã vội dọn dẹp sách vở, động tác thu dọn sách vở của cậu đều thể hiện sự vui vẻ nhưng cũng không quên quay sang hỏi Ôn Tân Nhĩ một câu. 

Ôn Tân Nhĩ vẫn ngồi tại chỗ, cậu ôm cánh tay nét mặt hơi bực: “Tớ đang rất không vui, cậu không cần dùng gương mặt vui vẻ như vậy để nói chuyện với tớ đâu.” 

“Tớ không ăn.” 

“Hả?” Chân mày của Tạ Quan Tinh chầm chậm chau lại: “Cậu không ăn trưa sẽ không thấy đói sao?” 

Nhìn sơ cũng biết người bạn Tạ Quan Tinh này chính là đang quan tâm cậu ấy!

“Tớ không đói.” Ôn Tân Nhĩ trả lời ngắn gọn. 

“Thôi… Được rồi.”

“Để lát nữa tớ mang cơm về cho cậu nhé, nếu không buổi chiều cậu nhất định sẽ đói đó.”

Tạ Quan Tinh suy xét mọi thứ rất chu đáo, cho du là người lạnh lùng như Ôn Tân Nhĩ cũng khó mà lạnh lùng trước mặt cậu được.

“Được rồi.” Chung quy thì Ôn Tân Nhĩ vẫn phải đầu hàng cơn đói, nếu người mua cơm cho cậu ấy là người khác thì cậu ấy tình nguyện nhịn đói.

Thật ra Ôn Tân Nhĩ rất kén ăn, có một số món cậu sẽ không ăn dù chỉ một chút mà Tạ Quan Tinh lại có thể nhớ rất rõ những món đó. 

Nếu Ôn Nhiễm thật sự có thể thành đôi với Tạ Quan Tinh thì Ôn Tân Nhĩ cảm thấy cũng không tệ. 

Ôn Nhiễm đứng ở dưới lầu khoa Y cùng đám người.

Ngày thường đi học cô ăn mặc rất giản dị, một chiếc áo thun dài tay màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh lá mạ, chiếc quần dài màu đen khiến chân cho dài hơn, mái tóc búi tròn làm cô bớt đi phần nào diễm lệ nhưng thay vào đó là tràn đầy sức sống và năng lượng. 

Tất cả học sinh đi ngang qua đa phần là nhịn không được phải quay đầu lại nhìn, cô cúi đầu bấm điện thoại làm bộ không cảm nhận được ánh mắt của bọn họ.

Tất cả đều thành thói quen. 

Cho đến khi tai cô bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào. 

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhưng chẳng nhìn thấy ai. 

“Chào buổi trưa, đàn chị.” Lần này lại đến bả vai cô bị người phía sau vỗ nhẹ một chút, Ôn Nhiễm quay đầu lại lập tức nhìn thấy chiếc má lúm đồng tiền của Tạ Quan Tinh đập vào mắt mình.

Khoảng cách của cả hai rất gần, ngay cả chóp mũi cũng giống như sắp chạm vào nhau. 

Trái tim trong lồng ngực Ôn Nhiễm kịch liệt nhảy loạn. 

Nhưng chắc chắn không phải do cô giật mình. 

“Đàn chị bị em dọa rồi ạ?” Tạ Quan Tinh đứng lùi ra một chút, cậu ngượng ngùng hỏi. 

“Không phải.” Ôn Nhiễm phủ nhận, cô chuyển qua đề tài khác: “Em không đi từ cửa chính ra à?” 

“Không ạ.” Tạ Quan Tinh ngoan ngoãn lắc đầu: “Em đi từ phía sau khu dạy học, đi bằng cầu thang bộ xuống tránh để đàn chị chờ lâu.” 

Đôi mắt chàng trai sáng lấp lánh, giống như con thú nhỉ lần đầu nhìn thấy thế giới, mềm mại đáng yêu vô cùng.

Ôn Nhiễm không dám nhìn lâu sợ bị chìm đắm.

“Em muốn ăn gì?” Ôn Nhiễm hỏi. 

“Ăn cái gì ạ?” Tạ Quan Tinh đeo cặp sách lại lên vai, cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Đàn chị, chị thích ăn món gì?” 

“Chị đang hỏi em muốn ăn cái gì.” Ôn Nhiễm lặp lại. 

“…” Tạ Quan Tinh đi bên cạnh Ôn Nhiễm, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy khi cô đang nói chuyện, đầu lưỡi sẽ vô tình chạm vào hàm răng trông rất dễ thương cũng rất xinh đẹp. 

“Ở đó có những món gì ạ?” Tạ Quan Tinh hỏi. 

Ôn Nhiễm bắt đầu giơ đầu ngón tay lên nhẩm tính: “Cơm rang, gà hầm nấm, lẩu Trùng Khánh, xôi Phúc Kiến, miến chua cay, hoành thánh, bánh rán, em muốn ăn gì?”

“Đàn…” Tạ Quan Tinh theo thói quen muốn hỏi đàn chị muốn ăn gì, hình như người bên cạnh đoán ra được nên cũng nhìn về phía cậu. Tạ Quan Tinh lập tức chọn bừa một món: “Gà hầm nấm đi ạ.” 

Ôn Nhiễm thu hồi ánh mắt. 

Chỉ một lát sau cả hai đã ngồi trong quán cơm này. 

Không gian bên trong trang trí rất đơn giản, là một quán ăn nhỏ sạch sẽ, chỉ có hai người phục vụ. Đây là thời gian ăn cơm trưa nên hai người đó bận đến mức chân không chạm đất. 

Ôn Nhiễm phụ trách gọi món, cô hỏi những món Tạ Quan Tinh thích ăn sau đó nhanh nhẹn gọi món. 

“Gà hầm nấm nấu mì gói ngon lắm.” 

“Nấu giá cũng ngon và nấu đậu hủ cũng ngon.”

“Em từng ăn qua rồi à?” 

Ôn Nhiễm nghe được mấy lời bình phẩm của Tạ Quan Tinh thì có chút nghi ngờ.

Tạ Quan Tinh thành thật lắc đầu, cậu chưa từng ăn qua, sẽ chẳng có ai dẫn cậu đi ăn món ngon. 

Đồ ăn ở trong mắt mọi người chỉ dùng để cung cấp năng lượng chứ không phải niềm vui. 

Nhìn Ôn Nhiễm thì sẽ thấy cô rất vui vẻ, tuy vẻ ngoài của cô xinh đẹp diễm lệ, khi nhảy múa lại còn thêm gợi cảm. Nhưng chung quy cô vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi. 

“Sau này chị dắt em đi ăn.” Ôn Nhiễm chẳng nghĩ ngợi gì lập tức nói. 

Còn chưa kịp nhận ra lời nói của mình dễ hiểu lầm thế nào, Tạ Quan Tinh đã nhanh chóng trả lời. 

“Được ạ, cảm ơn đàn chị.” 

Sau khi bữa cơm này ăn xong, Tạ Quan Tinh cũng chẳng có chút ấn tượng gì với món ăn, vì trong mắt cậu chỉ có Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm ăn gì nhìn cũng rất xinh, có đôi lúc cô sẽ tranh thủ không ai để ý mà nhét một miệng thật to làm cho hai cái má phình lên như một con hamster nhỏ. 

Sau khi ăn cơm xong Ôn Nhiễm dựa vào ghế, bàn tay đặt lên bụng thở dài. 

“Chị sao vậy?” Tạ Quan Tinh nhanh chóng đặt đũa xuống nhìn về phía Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm lắc đầu “không có gì” nhưng tâm trạng của cô rõ ràng là kém đi. 

Cũng không hẳn là kém đi mà so với khi nãy thì hơi buồn một chút. 

“Vận động viên chuyên nghiệp bọn chị sau khi ăn xong đều làm thế này cả, giống như là thói quen vậy.” Ôn Nhiễm nói vậy nhưng vẫn cầm đũa gắp một miếng củ cải cho vào miệng, cô chống cằm chầm chậm nhai đồng thời buông tiếng thở dài. 

“…”

Chuyên ngành của cô có yêu cầu rất cao đối với hình thể, trên người không được có chút mỡ thừa nào, phải cực kỳ thon thả mảnh khảnh, thần thái phải nổi bật.

“Giống như trong phim, mỗi ngày đều bị đem ra cân ạ?” Tạ Quan Tinh ăn không ít không nhiều, cậu thấy Ôn Nhiễm cũng vậy.

Cả bữa cơm cô chỉ ăn vài miếng thịt gà, khoai tây cũng chẳng hề đụng tới bởi vì có carbohydrate, còn giá đỗ và khoai nưa thì cô ăn tương đối nhiều. Mà ngay cả cơm cô cũng chỉ ăn có một ít. 

Tạ Quan Tinh đã thấy hết cũng đã nhớ kỹ. 

“Không lố vậy đâu.” Ôn Nhiễm lắc đầu: “Một tuần mới kiểm tra một lần, nếu mập lên sẽ bị phạt tiền, 500g là 50 tệ.” 

=> 50 tệ = 174.083,41 đồng

Đối với học sinh mà nói 500g là 50 tệ thì cũng quá đắt đi, bởi vì chẳng có ai chỉ mập lên 500g cả. 

“Đàn chị từng bị phạt rồi ạ?” 

“Không.” Ôn Nhiễm ngẩng mặt, nhàn nhạt đáp: “Bình thường chú ý một chút là ổn.” 

Cho dù thường xuyên ăn ở ngoài nhưng chỉ cần khống chế tốt lượng thức ăn thì cũng không sao. 

“Ừm…” Tạ Quan Tinh cúi đầu rơi vào trầm tư. 

“Không sao đâu, đàn chị…” Tạ Quan Tinh ngẩng đầu định nói mặc kệ là lúc nào đàn chị cũng rất đẹp, nhưng sau lưng Ôn Nhiễm phục vụ đang bưng hai phần rau trộn lại bất ngờ trượt chân, có nguy cơ té ngã.

Động tác nhanh hơn suy nghĩ, Tạ Quan Tinh đứng bật dậy ôm Ôn Nhiễm vào lòng. Cậu lướt qua mặt bàn, trên vạt áo sơ mi trắng quét qua bát canh và dĩa thức ăn thừa trên bàn. Trên vai, cánh tay, toàn bộ đều là màu đỏ của rau trộn. 

Ôn Nhiễm chỉ bị bắn vài giọt nước sốt. 

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ ngây người ở trong lồng ngực Tạ Quan Tinh  chớp mắt, bên trong tiệm lúc này ồn ào. 

Cùng với đó là hương cỏ chanh thoang thoảng chui vào cánh mũi. 

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Người phục vụ nhanh chóng chạy đến cầm khăn lông lau cho Tạ Quan Tinh, Tạ Quan Tinh không chút biểu cảm tránh đi, cậu buông Ôn Nhiễm ra. 

“Không sao đâu.” Tạ Quan Tinh nói. 

Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, dưới chân cô là mặt đất hỗn loạn, còn Tạ Quan Tinh thì trông có vẻ lúng túng và tủi thân. 

“Đàn chị, quần áo bẩn rồi…” Tạ Quan Tinh ấp úng. 

Nói thật ngay khoảnh khắc đó, Ôn Nhiễm cảm thấy nếu Tạ Quan Tinh muốn mạng của cô cô cũng sẽ cho! 

Má ơi có thể làm nũng như thế luôn! 

“Chúng tôi bồi thường tiền quần áo cho cậu nhé, bàn ăn hôm nay cũng miễn phí luôn, có được không hả?” Ông chủ đi lại nói. 

Ông ấy thấy Tạ Quan Tinh có vẻ lạ mặt nhưng Ôn Nhiễm thì lại rất quen. 

“Miễn phí thì được.” Ôn Nhiễm tỏ vẻ nghiêm túc: “Quần áo thì khỏi đi, lần sau chúng tôi đến hy vọng anh mời khách.” 

Ông chủ là một chàng trai béo ú, khi đối mặt với Ôn Nhiễm anh ta cảm thấy khá ngượng ngùng nên chỉ có thể gãi đầu nói được. 

“Đi.” Ôn Nhiễm cầm lấy khăn lông trong tay người phục vụ: “Chị đưa em đi xử lý chút.” 

Tạ Quan Tinh ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Ôn Nhiễm: “Dạ.”



“Chị có việc muốn hỏi em.” Ôn Nhiễm nhúng khăn lông vào nước ấm. 

Tay Tạ Quan Tinh hơi dừng lại động tác: “Việc gì ạ?” 

“Thì là.” Ôn Nhiễm mím môi, cô hơi dừng lại câu nói giống như đang suy nghĩ nói thế nào nghe cho tự nhiên nhất: “Hoa tối qua em tặng chị, chị rất thích.” 

Áo sơ mi của Tạ Quan Tinh đã cởi hai nút để lộ xương quai xanh. Cậu cụp mắt nghiêm túc nghe cô nói chuyện. 

Bên trong toilet nhỏ hẹp, cơ thể cao lớn của Tạ Quan Tinh áp đến khiến Ôn Nhiễm sinh ra cảm giác bị áp bách. 

“Đàn chị thích là tốt rồi.” Tạ Quan Tinh hơi nhướng mày, giọng nói có chút lưu luyến. 

Ôn Nhiễm vắt khô khăn lông, cô xoay người lại đồng thời gọi một tiếng: “Tạ Nhượng.” 

“Dạ?” Tạ Quan Tinh gần như là phản ứng ngay lập tức.

Sau khi phản ứng xong cậu có hơi giật mình, biểu cảm không chút kinh ngạc mà ngược lại có chút ngượng ngùng mà cười cười: “Đàn chị biết rồi sao?” 

Ôn Nhiễm đưa khăn lông cho Tạ Quan Tinh rồi “Ừ” một tiếng: “Sao em lại đổi tên?” 

“Sau khi mẹ em mất em cũng sửa lại tên.” Tạ Quan Tinh nhận lấy khăn lông, cậu không lau người mà kéo áo sơ mi lên chậm rãi lau vết dơ. 

Động tác của cậu như kiểu làm cho có, qua loa lau vài cái rồi cũng trả lại khăn cho Ôn Nhiễm: “Đàn chị, ở sau lưng em không lau được chị có thể giúp em không?” 

“…”

Nói thật, đây là lần đầu tiên suốt hai mươi năm cuộc đời Ôn Nhiễm giúp một người con trai lau người, Ôn Tân Nhĩ cũng chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ này đâu. 

Ôn Nhiễm vẫn luôn không nhúc nhích Tạ Quan Tinh thấy vậy thì cụp mắt xuống, thấp giọng gọi một tiếng: “Đàn chị…” 

“…”

Cuối cùng Ôn Nhiễm cũng vươn tay dùng khăn lông lau trên lưng Tạ Quan Tinh.

Tạ Quan Tinh khi mặc quần áo dáng người nhìn có chút gầy, bây giờ không phải không có quần áo nhưng bên trong chỉ có mỗi cái áo trắng cộc tay. Làm cho Tạ Quan Tinh không còn dáng vẻ ngoan ngoãn thường ngày nữa. 

Cánh tay và bả vai lộ ra cũng có chút cơ bắp, khi chạm vào cảm giác được sự cứng rắn ấm áp. 

Là sức sống của tuổi trẻ. 

Hơn nữa còn rất hoang dã. 

Ôn Nhiễm rất tò mò, tại sao Tạ Quan Tinh có gương mặt vô hại như vậy lại có thể có một dáng người ấn tượng như vậy. 

Mặt Ôn Nhiễm có chút nóng. 

Chỉ có thể nói qua chuyện khác. 

“Bó hoa năm cấp ba kia không phải Lục Trực Dịch đưa đúng không?” Từ đêm qua Ôn Nhiễm đã bắt đầu có nghi ngờ, Lục Trực Dịch tuy rằng ngu ngốc nhưng không giống kiểu người sẽ lừa gạt người khác. 

Tạ Quan Tinh do dự một lúc: “Cậu ấy không cho em nói với chị…” 

“…” Ôn Nhiễm rất muốn véo Tạ Quan Tinh: “Chị biết rồi nên coi như không phải em nói cho chị.” 

“Được ạ.” Ở một góc nào đó Ôn Nhiễm không nhìn thấy được Tạ Quan Tinh khẽ mỉm cười: “Là cậu ấy bảo em giúp cậu ấy tặng, hoa là em mua, thẻ là em viết. ” 

“Không phải em học cấp ba ở trường khác à?” Ôn Nhiễm nhớ mang máng hình như có việc này. 

“Năm 11 em đã chuyển trường rồi.” Tạ Quan Tinh nhẹ nhàng trả lời bâng quơ. 

Tất cả đều rất hợp lý, vậy là Tạ Quan Tinh đã sớm biết cô. 

“Đàn chị, dùng sức một chút.” Tạ Quan Tinh nhắc nhở Ôn Nhiễm còn đang thất thần: “Dùng ít sức như vậy sẽ lau không sạch đâu ạ.” 

“…”

Hai người họ từ toilet đi ra, học sinh ở ngoài ăn cơm cũng đã đổi thành một tốp khác. Bọn họ không biết Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh cùng nhau vào toilet chỉ vì quần áo của hai người bị dính dầu. 

Áo sơ mi của Tạ Quan Tinh gần như là ướt đẫm, có chút xuyên thấu dính ở trên da. Trên mặt Ôn Nhiễm có chút mồ hôi mỏng, lại còn hơi đo đỏ, rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.

Thực tế là khi bọn họ vừa xuất hiện đã có người hiểu sai.

Thậm chí còn có người ồn ào bàn tán. 

Ôn Nhiễm nhíu mày nhìn người ồn ào nhất: “Có bệnh sao?” 

Khóe miệng đang cong lên của Tạ Quan Tinh chầm chậm hạ xuống. 

Đàn chị không thích bị ghép đôi cùng cậu. 



[ Má, tôi gặp được Tạ Quan Tinh và Ôn Nhiễm ở phố ăn vặt đó! ] 

[ Thế thì lạ lắm à?” ]

[ Ngạc nhiên vậy luôn? ] 

[ Hai người đó xuất hiện ở phố ăn vặt không phải rất bình thường sao, đọc nhiều tiểu thuyết quá nên cho rằng người chỉ cần uống sương sớm là sống được à? ] 

[ Có thể cho tôi nói hết câu không? Mẹ nó tôi phục các người thật, các người mua nhà trên diễn đàn luôn sao? ]

[ Đừng nóng đừng nóng, chưa nói gì hết sao lại cãi nhau rồi? ] 

[ Các người nói mãi vẫn chưa vào trọng tâm, để tôi. Chính là tôi gặp Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh ở phố ăn vặt, hai người họ cùng nhau đi ra từ toilet. Áo của Tạ Quan Tinh còn bị ướt hết, nút cũng bị bung vài cái, còn dáng vẻ của Ôn Nhiễm. Ừm, mọi người hiểu chứ… ]

[ Má… Chơi lớn vậy luôn? ] 

[ Chơi lớn thế nào? Mấy người nói chuyện cho đàng hoàng vào nha, hai người họ là loại người thế sao? Nhiều lắm cũng chỉ là nắm tay hôn hôn thôi, ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người nữa các người nghĩ chơi lớn được đến mức nào? ]

[ Người ta nói lòng người khó đoán, ai mà biết bọn họ đã làm gì? ]

[ Mẹ nó đen đủi thật, lầu trên thật dơ bẩn. Có ai có thể đem lầu trên đi chôn giúp ông đây không? ] 

[ Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy đâu. Bình thường các người nhiều chuyện thì cũng thôi đi, nhưng chuyện này không thể nói bừa đâu. Nếu quá đáng sẽ bị trong viện gọi đi nói chuyện đó, phố ăn vặt cũng ở trong trường mà. ]  

[ Nhiều người tận mắt thấy chứ có phải là tôi bịa đặt đâu! ]

[ Nhưng chuyện này vẫn không được nói bậy, bình thường Ôn Nhiễm không so đo với mấy người mà mấy người còn muốn hủy hoại danh dự của người ta. Thử xem là người khác thì có thu thập các người không. ]

[ Chúng tôi có nói sai sao~~~ ]

[ Đã dám làm thì đừng sợ người khác nói, một bên thì nói không có quan hệ gì với Tạ Quan Tinh, chỉ là đàn chị đàn em, một bên lại vào toilet của phố ăn vặt cùng nhau triền miên. Cái gì tốt cô ta cũng chiếm hết, đúng là cạn mẹ lời mà. ] 

[ Lầu trên có vẻ hơi cọc nhỉ. ] 

[ Bạn bị liệt! ] 

[ … ]

[ Loại chuyện này vẫn là không nên nói bậy, chủ topic nhanh xóa bài đi. Các người càng nói càng quá đáng rồi đó. ] 

[ Dưa này chán quá, muốn ăn dưa của đàn chị với đàn em cơ! ] 

[ Mọi người không cần lên lớp à? Nam Đại học hành nhàn rỗi vậy sao? ] 

[ Mọi người là người Nam Đại à? Hay là mấy người anh em bên Thiết Viện? ] 

[ Mọi người không biết đó, từ sau hôm Ôn Nhiễm của Nam Đại qua Thiết Viện biểu diễn chào đón tân sinh viên bên đó thì cả Thiết Viện đều qua nhập tịch bên diễn đàn của chúng ta rồi. ] 

[ Có sao nói vậy, khi Ôn Nhiễm múa thật sự  giống hệt tiên nữ! ]

[ Điền Tiểu Điềm cũng đẹp nha! ]

[ Thôi đừng lôi Điền Tiểu Điềm ra so sánh đi. Ôn Nhiễm đối với cô ấy đúng là đả kích rất lớn đó! ] 

[ Bài đăng bạn bình luận đã không còn tồn tại. ] 

[ Đã nói các người đừng đăng mấy bài tổn hại danh dự của trường vậy rồi. Coi chừng bị mời đi uống trà bây giờ. ] 

[ Nhưng tôi còn muốn biết Ôn Nhiễm có phải đang hẹn hò với chó con họ Tạ kia không? ] 

[ Bây giờ thì khẳng định là không có nhưng các người cũng đừng ôm mộng quá. Từ khi chó con họ Tạ kia xuất hiện bên cạnh Ôn Nhiễm, có ai thấy người khác xuất hiện bên cạnh cô ấy chưa? ] 

[ Chó con họ Tạ mưu mô quá! ] 

[ Ủa tại sao lại không phải là Ôn Nhiễm la liếm Tạ chó con? ]

[ Lầu trên bị điên hả má? Mắc mớ gì Ôn Nhiễm của chúng tôi phải la liếm Tạ chó con? ] 

[ Dù sao thì Tạ chó con đang ở đây. Các vị của Nam Đại và Thiết Viện không có cơ hội đâu nha. ] 

[ … ]

Buổi tối hai người hẹn nhau đi CBD ăn chè. 

Ôn Nhiễm đã thay quần áo, trang điểm xong. Cô khoác bên ngoài một chiếc áo vest màu vàng nhạt, bên trong là một chiếc váy hoa dài. 

Dịu dàng và tươi mát.

Phong cách ăn mặc của cô vẫn luôn hot rần rần ở Nam Đại, minh chứng rõ nhất là ở trên Weibo không ít bạn cùng lớp cùng trường hy vọng sau khi cô tốt nghiệp thì có thể mở một cửa hàng. 

Bầu trời đang dần dần chuyển tối. Những đám mây xếp tầng tầng lớp lớp xinh đẹp như một giấc mơ. 

Ôn Nhiễm đi xuống lầu, cô thấy ở bồn hoa có một chàng trai đứng xoay lưng về phía này. Nhìn rất quen mắt nhưng cô không biết có phải Tạ Quan Tinh hay không, hình như cậu cao hơn so với người này. 

Giống như cảm giác được nên người đó xoay người lại. 

Anh ta đeo một cái mắt kính gọng vàng, áo sơ mi gài lên tận nút trên cùng, cổ tay cũng không chút ẩu tã, quần dài cũng không chỗ nào có nếp gấp. 

Văn nhã lại khắc chế, trầm tĩnh mà khách sáo. 

Trần Phủ Án.

“Ôn Nhiễm.”

“Đã lâu không gặp.”

“Cậu xinh hơn rồi.”

Tầm mắt của anh ra dừng lại ở bên dưới bắp chân lộ ra ngoài của Ôn Nhiễm, bên dưới là chiếc dày da màu đen. Nhìn có vẻ trưởng thành nhưng không mất đi vẻ đáng yêu. 

Ôn Nhiễm không đáp lại, cô duy trì khoảng cách với anh ta. 

Trần Phủ Án không hề để ý đến sự xa cách này của Ôn Nhiễm.

Anh ta lại nói tiếp: “Bây giờ cậu muốn đi hẹn hò với bạn trai à? Là Tạ Quan Tinh sao?” 

Ôn Nhiễm vừa định mở miệng trả lời. 

“Đàn chị…” Ở cách đó không xa, Tạ Quan Tinh xuất hiện. Cậu cũng rất có khiếu phối đồ. Một chiếc áo sơ mi cao cổ sọc lam, khoác một chiếc áo ngoài không tay màu vàng. Màu sắc này rất tương đồng với đồ của Ôn Nhiễm, thoạt nhìn giống như đồ đôi.

Trần Phủ Án nhíu mày nhìn Tạ Quan Tinh đang đi đến.

“Ôn Nhiễm, cậu thích loại người này sao?” Giọng nói của anh ta sặc mùi chế nhạo, khiến người nghe cảm thấy cực kỳ khó chịu. 

Ôn Nhiễm lạnh giọng đáp lại: “Liên quan gì cậu?”

Tạ Quan Tinh bước tới.

Ánh mắt cậu đánh giá Trần Phủ Án một lượt, cậu cười cười hệt như đứa trẻ tức giận bộc phát tính khí trẻ con. 

“Vậy anh là loại người gì?” Tạ Quan Tinh nhàn nhạt nói: “Là loại ngu vcl ~~ chứ gì nữa.” 

Ôn Nhiễm hơi sửng sốt, Tạ Quan Tinh vừa mới chửi người sao? 

Chó con cắn người? 

Tạ Quan Tinh nói xong, ánh mắt có chút lo lắng hướng về phía Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm nghĩ nghĩ rồi cũng đưa tay xoa đầu Tạ Quan Tinh: “Con nít thì không nên nói lời thô tục.” 

Đương nhiên cô không có chút ý trách cứ nào, chỉ thiếu điều muốn nói: “… nói hay lắm.” 

Mái tóc mềm mại của Tạ Quan Tinh được Ôn Nhiễm dùng tay xoa xoa khiến cậu có chút ngượng ngùng, thậm chí hai bên tai cũng đỏ ửng cả lên. Câu vội đưa tay lên sửa tóc nhằm làm giảm sự xấu hổ.

Nhưng ánh mắt cậu lại nhìn về phía Trần Phủ Án. 

Người kia cũng tức giận nhìn Tạ Quan Tinh. 

Khóe miệng Tạ Quan Tinh cong lên trông vô cùng khiêu khích, biểu cảm cực kỳ kiêu căng. Ôn Nhiễm không để ý nên cậu chẳng cần kiêng dè gì. 

Chàng trai ngày thường ngoan ngoãn lúc này lại dùng khẩu ngữ nói với Trần Phủ Án: Đồ ngu vcl ~~~.

———————————

Bình luận

Truyện đang đọc