BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Ôn Nhiễm thật sự không nghĩ ra.

Nói đúng hơn thì không phải là không nghĩ ra, mà là giờ phút này cô không thể nghĩ được cái gì khác.

Cho nên cô thật sự không biết vấn đề mấu chốt mà Tạ Quan Tinh đang muốn nói đến là gì. 

Sau khi nói chuyện với Tạ Quan Tinh xong thì Ôn Nhiễm cũng buông đũa xuống rồi cùng Dương Tiểu Mạn dọn sạch rác trên bàn ăn, cô súc miệng xong xuôi đang chuẩn bị nằm đọc sách thì lại có điện thoại gọi đến.

“Yêu Yêu…”

Ôn Tùng Hàn ho khan hai tiếng, tiếng hít thở từ trong ống nghe truyền vào tai Ôn Nhiễm.

“Trưa mai con có rảnh không? Sáng mai là bố đến Tùng Nam rồi.” Giọng nói của Ôn Tùng Hàn vô cùng dè dặt. Từ sau cái ngày mà bọn họ nói chuyện với Ôn Nhiễm về vấn đề ly hôn thì sau này ông ấy và mẹ Ôn Nhiễm đều luôn cẩn thận từng li từng tí khi nói chuyện với cô.

“Con muốn đi theo mẹ hay là đi theo bố?” Đây là câu hỏi mà ngày hôm đó Ôn Tùng Hàn đã hỏi Ôn Nhiễm.

Ôn Tân Nhĩ ngồi ở bên cạnh Ôn Nhiễm sớm đã nắm chặt tay thành quyền.

“Con đi theo chị con.”

Ôn Nhiễm: “…”

Ôn Tùng Hàn lập tức quay sang, lớn tiếng quát cậu: “Câm miệng ngay, bố có hỏi con không?” 

Ôn Nhiễm cúi đầu bình tĩnh nói: “Con không theo ai cả, con có thể ở một mình.”

Khi đó Ôn Nhiễm cho rằng ly hôn rồi thì bố mẹ cô sẽ không còn quan hệ hôn nhân nữa, cô và Ôn Tân Nhĩ sẽ mỗi người một nơi. Nhưng cô hoàn toàn không hiểu hết, ly hôn rồi có nghĩa là gia đình sẽ bị chia cắt sau đó sẽ xây dựng thành hai gia đình khác.

Ôn Tùng Hàn muốn giải thích việc này cho Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên cắt đứt lời ông ấy.

“Hai người đáng ra nên hỏi Ôn Tân Nhĩ mới phải chứ nhỉ?” 

Đôi đồng tử của Ôn Tùng Hàn lập tức có biến đổi.

Người nhà họ Ôn ai nấy cũng đều là người thông minh, một vấn đề bình thường không cần hỏi quá rõ ràng mà chỉ cần được nhắc đến thì sẽ nhanh chóng hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó.

Ôn Nhiễm đã biết, biết bọn họ không ai muốn nuôi mình.

“Con không đi cùng ai cả, con có thể ở một mình. Những việc khác mọi người có thể tự bàn bạc với nhau.” 

Nhìn thấy Ôn Nhiễm chẳng chút do dự mà đứng lên rời đi khiến Ôn Tân Nhĩ chỉ biết ngây ra gọi một tiếng: “Chị…” 

Không có những cuộc cãi vã không hồi kết, không có những âm thanh cuồng loạn ỉ ôi, bọn họ cứ vậy mà tự mình bắt đầu cuộc sống mới của mỗi người,

Đây là lần đầu tiên Ôn Tùng Hàn muốn gặp Ôn Nhiễm kể từ sau khi ly hôn.

Ôn Tùng Hàn nghe thấy đầu dây bên kia vẫn vẫn luôn im lặng không chịu nói gì thì đại khái cũng đoán được suy nghĩ của Ôn Nhiễm.

Ông ấy giành nói trước khi Ôn Nhiễm kịp mở lời: “Đến gặp bố một chút, bố chỉ muốn cùng con ăn bữa cơm mà thôi.”

Ôn Nhiễm vẫn giữ thái độ im lặng không nói chuyện.

Trải qua một lúc lâu cô mới cất tiếng hỏi: “Bố nói với Ôn Tân Nhĩ chưa?”

“Gọi em ấy đi cùng đi.”

“Bố gửi địa chỉ cho con đi.”

“Con ngủ trước đây.”

Ôn Tùng Hàn nhìn điện thoại bị gác máy im lặng rất lâu.

Ông ấy bắt đầu đặt nhà hàng cho bữa ăn trưa mai. Ôn Nhiễm khá là thích ăn cay nhưng Ôn Tân Nhĩ lại thích ăn những món thanh đạm với lại cậu ấy cũng kiêng ăn rất nhiều món.

Cuối cùng Ôn Tùng Hàn đặt bàn ở một nhà hàng Hồ Nam.



Buổi sáng hôm sau không có lớp nên Ôn Nhiễm ngủ thẳng một giấc đến 10h, sau khi ngủ dậy, việc đầu tiên là cầm ngay chiếc điện thoại lên xem.

Ôn Tân Nhĩ vừa gọi điện thoại vừa gửi tin nhắn.

[Chị đang ở đâu đấy?]

[Không phải đã hẹn sẽ đi ăn cơm với bố rồi à?]

[Chị Tiểu Mạn nói chị còn đang ngủ, em mới nhờ chị ấy gọi chị một tiếng chị ấy đã nói gần đây chị mệt mỏi phải nghỉ ngơi nhiều, hai người đúng là chị em tốt đấy.]

[Bố đặt quán ở nhà hàng Hồ Nam đó, có thể thấy bố rất thương chị.]

Sau khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, Ôn Nhiễm nhanh chóng tắt màn hình rồi ném điện thoại qua một bên.

Nhất thời cô cũng chẳng biết là Ôn Tân Nhĩ thật sự nghĩ vậy hay là đang mỉa mai mình.

Nghĩ kỹ lại thì có khả năng cao là Ôn Tân Nhĩ thật sự nghĩ như vậy, bởi vì cậu chẳng biết gì cả.

Ôn Nhiễm bước xuống giường, Dương Tiểu Mạn đang nằm trên giường chơi game vươn cổ ra hỏi cô: “Cậu muốn đi ăn cơm à?”

“Ừa.”

“Tớ muốn ăn bánh su kem.”

Ôn Nhiễm cười một tiếng: “Khi nào về tớ sẽ cầm về cho cậu.”

Cô ăn mặc rất đơn giản, chiếc áo nhung dày màu đen cộng thêm chiếc quần ống loe khiến cho đôi chân dài càng thêm thẳng tắp.

Vừa đi xuống lầu cô đã vỗ mạnh vào gương mặt đen thui của Ôn Tân Nhĩ.

“Nếu không phải mọi người nói chị đã dậy rồi thì bây giờ em còn đang ở ký túc xá chờ chị đấy.” Ôn Tân Nhĩ có rất nhiều sự không hài lòng đối với Ôn Nhiễm. 

Bắt đầu từ sau khi bố mẹ ly hôn thì Ôn Tân Nhĩ đã cảm thấy Ôn Nhiễm có gì đó thay đổi, nhưng sau khi lên đại học cậu cảm thấy cô vẫn giống như trước. Nhưng hôm nay khi nhìn vào ánh mắt Ôn Nhiễm cậu lại thấy như quay về ba năm trước.

Cậu ở rào ngăn trong sân bay đỏ mắt đợi chị gái đến tiễn mình, Ôn Tùng Hàn cũng cùng cậu chờ.

Cho đến khi loa phát thanh liên tục hối thúc thì Ôn Tân Nhĩ mới miễn cưỡng lên máy bay.

Trong lòng cậu có chút oán trách Ôn Nhiễm, tức giận cô cuối cùng không đến tiễn mình.

Ôn Nhiễm không biết một người không thích làm ra vẻ như Ôn Tân Nhĩ mà cũng có suy nghĩ phức tạp như vậy, cô ngáp một cái rồi quay sang hỏi cậu ấy: “Hôm nay em không có lớp à?”

Ôn Tân Nhĩ lạnh lùng trả lời: “Không có.”

“Ồ.”

Bây giờ bọn họ không giống như mười tám đôi mươi mà giống như đang trở về lúc còn mười lăm mười bảy tuổi.

Cách đó không xa Tạ Quan Tinh đang cầm mấy chai nước đi đến, nhận thấy bầu không khí giữa Ôn Nhiễm và Ôn Tân Nhĩ có gì đó không bình thường nhưng cậu không nói gì chỉ im lặng đưa nước cho hai người.

Ôn Nhiễm có hơi ngạc nhiên: “Em cũng đi à?”

Ôn Tân Nhĩ mở nắp chai nước chủ động trả lời: “Bố bảo em rủ bạn đi cùng đấy.”

Tạ Quan Tinh nhìn điện thoại: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đi thôi.”

Cậu nhận ra tâm trạng của Ôn Nhiễm không tốt nên không muốn nói nhiều.



Nhà hàng tại Tùng Nam mà Ôn Tùng Hàn đặt là một nhà hàng dưới tầng hầm, được gọi là nhà hàng Hồ Nam. Hôm nay là thứ bảy, lại còn vào giờ cơm nên chỗ ngồi bên trong nhà hàng gần như đều được lấp kín. Nhân viên phục vụ liên tục bưng theo chén đũa đi qua đi lại một cách tự nhiên. 

Buôn bán khá tốt. Ôn Nhiễm có biết nhà hàng này nhưng chưa có cơ hội đến ăn bởi vì những người xung quanh cô đều không thể ăn cay. 

Nhân viên phục vụ dẫn họ đi đến chỗ ngồi.

Bên trong chỉ có một mình Ôn Tùng Hàn, ông ấy đang xem thực đơn, trước mặt còn có một chén trà nóng.

Ôn Nhiễm nhìn ông ấy một lúc rồi chọn vị trí xa nhất ngồi xuống. 

Ôn Tùng Hàn mặc một chiếc áo lông cao cổ màu trắng, chiếc ghế bên cạnh đặt một chiếc áo khoác dài làm bằng vải nỉ mỏng. Tùng Nam đang chuyển từ thu sang đông nên rất dễ trúng gió, gió thổi nhẹ vào xương cũng thấy đau nhức rét buốt. Ôn Tùng Hàn đã bốn mươi mấy tuổi rồi đương nhiên sợ lạnh.

Ông ấy đeo một chiếc kính đen, dáng người khá gầy, phần đuôi mắt có nếp nhăn nhưng lại càng khiến ông ấy tỏa ra sức quyến rũ khó tả thành lời của một người đàn ông trưởng thành.

Khi ông ấy nhìn thấy Ôn Nhiễm cũng khó tránh khỏi luống cuống chân tay.

“Con coi thực đơn xem muốn ăn gì thì gọi, chọn xong rồi bố gọi nhân viên phục vụ.” Ông ấy nói.

Ôn Nhiễm nhận lấy thực đơn, khách sáo nói một tiếng cảm ơn.

Nghe thấy Ôn Nhiễm nói cảm ơn, thoáng chốc nơi đáy mắt của Ôn Tùng Hàn hiện lên vẻ đau lòng cùng áy náy. 

Ôn Tân Nhĩ mở chén đũa ra làm cho âm thanh đùng đùng vang lên không dứt, người có mắt ai cũng biết cậu ấy đang bất mãn, nhưng cụ thể là bất mãn điều gì thì chỉ có mỗi cậu ấy biết. 

Ôn Tùng Hàn quay sang nói cậu ấy.

“Nhẹ tay nhẹ chân chút đi, con đã lớn thế rồi còn cáu gắt gì nữa?” 

Ôn Tân Nhĩ không nói gì nhưng động tác dần chậm lại rồi nhẹ nhàng hơn.

“Em muốn coi thực đơn trước.” Ôn Tân Nhĩ nhìn Ôn Nhiễm, nói một cách chậm rì.

Ôn Nhiễm ngước mắt lên nhìn, trong con ngươi lộ ra sự khó hiểu nhưng sau đó sự khó hiểu cũng nhanh chóng tan hết.

“Vậy em xem trước đi.” Biểu cảm của Ôn Nhiễm nhàn nhạt, trực tiếp ném thực đơn cho Ôn Tân Nhĩ đang mỉm cười vui vẻ.

Ôn Tùng Hàn nhìn thấy những việc này thì trong lòng cực kì lóng ngóng.

Ông ấy lớn tiếng quát Ôn Tân Nhĩ: “Con gấp cái gì chứ?” 

Ôn Tân Nhĩ không nói gì, cậu ấy ngoắc nhân viên phục vụ đến để gọi món.

“…”

“Không sao đâu, cứ để nó gọi trước đi.” Ôn Nhiễm nở nụ cười khách sáo giống như phía đối diện không phải là người nhà mà chỉ là hai vị khách xa lạ mà thôi.

Ôn Tùng Hàn xấu hổ cười cười.

Ông ấy bắt đầu chú ý đến Tạ Quan Tinh.

“Nghe Tân Nhĩ nói con là bạn cùng phòng của nó, quan hệ của hai đứa cũng rất tốt.” Ôn Tùng Hàn lại biến thành bộ dạng ôn hòa, nho nhã, lễ độ: “Tính tình của Tân Nhĩ không tốt lắm, chắc con đã nhường nhịn thằng bé rất nhiều.”

Tạ Quan Tinh có chút xấu hổ mỉm cười.

“Không có đâu ạ, tính cách của Tân Nhĩ rất tốt, tính tình cậu ấy cũng tốt.”

“Tân Nhĩ nói thành tích của con rất tốt, con cũng tốt, còn là bạn thân nhất của nó ở Nam Đại nữa.”

Tạ Quan Tinh liếc nhìn Ôn Tân Nhĩ.

Ôn Tân Nhĩ vốn đang gọi món mà nghe thấy Ôn Tùng Hàn nói như vậy cũng phải nghiêm mặt nói: “Con không nói thế.”

Ôn Tùng Hàn nhịn không được vỗ vỗ lên đầu Ôn Tân Nhĩ.

“Lo gọi đồ ăn của con đi.”

Ôn Nhiễm nhìn thấy như vậy chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đặc biệt mở rộng tầm mắt.

Nếu để so sánh Ôn Tân Nhĩ với mình thì ông ấy với Ôn Tân Nhĩ mới giống người một nhà hơn, Ôn Tùng Hàn ở trước mặt cô rất mất tự nhiên. Không giống người lớn trong nhà mà giống một đứa trẻ đang phạm sai lầm hơn, khả năng cao ông ấy đối với cô chỉ có áy náy.

Ôn Tân Nhĩ gọi xong đồ ăn, Ôn Tùng Hàn rất tự nhiên cầm lấy thực đơn trả cho nhân viên phục vụ: “Được rồi, chọn mấy món… này.”

Khóe môi Ôn Nhiễm hơi mấp máy, cô chậm rãi dùng nước trà rửa đũa. Cô vốn không có thói quen này, chỉ là bây giờ thấy quá nhàm chán không biết làm gì.

Tạ Quan Tinh vốn đang nhìn điện thoại nhưng sau khi nghe thấy Ôn Tùng Hàn nói thì cậu lập tức ngẩng đầu nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ: “Ngại quá, có thể cho chúng tôi coi thực đơn chút không?”

Lúc đầu Ôn Nhiễm lấy được thực đơn nhưng vẫn chưa có gọi món.

Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua Ôn Tùng Hàn, rồi lách qua bên chỗ Tạ Quan Tinh để đưa thực đơn cho cậu.

Tạ Quan Tinh nhìn cũng chưa nhìn đã trực tiếp đưa qua cho Ôn Nhiễm: “Đàn chị xem trước đi.”

Ôn Tùng Hàn không dám nhìn Ôn Nhiễm, ông ấy đã quên mất. Cho đến khi bạn học của Ôn Tân Nhĩ nhắc nhở ông ấy mới nhớ ra hình như Ôn Nhiễm còn chưa có gọi món.

Ông ấy xấu hổ không biết nhìn chỗ nào chỉ có thể nghiêng đầu nói chuyện với Ôn Tân Nhĩ, giả bộ như chẳng có việc gì xảy ra.

Ôn Nhiễm không có cảm giác muốn ăn nên tùy tiện gọi đại hai món: “Em cũng xem chút đi.”

Cậu mở thực đơn ra, ngẩng đầu nói với nhân viên phục vụ: “Bỏ món thịt bò xào rau đi, lấy một phần ớt xanh xào, một phần thịt xông khói chưng, thêm một phần gà tê cay nữa.”

thịt bò xào rau

ớt xanh xào

thịt xông khói chưng

gà tê cay

Thịt bò xào rau là do Ôn Nhiễm tùy tiện gọi.

“Được rồi, vất vả rồi.” Tạ Quan Tinh trả lại thực đơn.

Ôn Nhiễm cúi đầu sát vào Tạ Quan Tinh: “Sao em lại bỏ món chị chọn?”

Gương mặt Tạ Quan Tinh lộ rõ vẻ vô tội: “Đàn chị không thích ăn.”

“Sao em biết?” Ôn Nhiễm hạ thấp lông mày, tâm trạng của cô khá kém, nhưng đó là lúc đối mặt với Ôn Tùng Hàn.

Nếu như nói chuyện với Tạ Quan Tinh thì những thứ khác không cần bàn.

Anh bạn nhỏ này rất biết cách để làm cho tâm trạng của cô tốt lên.

“Đàn chị thích gì hay không thích gì em đều biết rõ.” Tạ Quan Tinh nói rất chậm, âm thanh lại nhỏ, thấp giọng ở bên tai Ôn Nhiễm như đang đang thủ thỉ tâm tình: “Đây là việc em nên làm.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc