BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Dương Tiểu Mạn điên cuồng gật đầu: “Dù sao chị cũng thích lắm.” 

Khi nhìn Dương Tiểu Mạn ánh mắt Tạ Quan Tinh giống hệt ngày thường, ngây thơ trong sáng: “Chị Tiểu Mạn thích là tốt rồi ạ.” 

Bốn người cùng nhau đi xuống dọc theo con dốc bên cạnh khu dạy học, vô tình đụng vào vài thanh niên. 

Trong đó có một người cả bốn người họ đều biết. 

Trần Phủ Án.

Trần Phủ Án được vây quanh, trong tay cầm một cuốn sách, mắt kính của anh ta hôm nay đã đổi sang loại gọng đen tròn nên trông có vẻ vô hại, trên trán lưa thưa vài cọng tóc mái. Khoảnh khắc anh ta nhìn về phía Ôn Nhiễm toát lên cảm giác giống như dáng vẻ của chàng trai năm cấp ba kia. 

“Chào buổi chiều.” Anh ta nói: “Cậu vừa tan học à?” 

Đối phương rất khách sáo, Ôn Nhiễm đương nhiên cũng không thể bày ra vẻ mặt lạnh lùng. 

“Ừm.” Ôn Nhiễm cảm thấy bản thân không có chút lạnh lùng nào. 

Anh ta đưa cho Ôn Nhiễm một tập tài liệu. 

“Cậu coi đi.” 

Dương Tiểu Mạn thì thầm: “Cái gì vậy nhỉ?” 

Ôn Nhiễm mở tập tài liệu ra, bên trong là kế hoạch cho bữa tiệc tối chào đón tân sinh viên của Nam Đại. Ôn Nhiễm thắc mắc vì sao anh ta lại đưa cho mình xem thứ này, nhưng khi nhìn thấy danh sách người dẫn chương trình thì cô cũng hiểu ra. 

Dẫn chương trình gồm bốn người, hai nam hai nữ. Trừ hai người kia đi thì hai người còn lại chính là Ôn Nhiễm và Trần Phủ Án. 

Dương Tiểu Mạn cũng thấy, cô ấy cũng có chút bất ngờ. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy chính là quay sang nhìn sắc mặt của Tạ Quan Tinh. 

Trực tiếp véo chết Trần Phủ Án đi cho rồi. 

“Tớ cũng vừa nhận được thôi.” Trần Phủ Án như sợ Ôn Nhiễm hiểu lầm gì đó nên vội giải thích. 

Ôn Nhiễm nửa tin nửa ngờ.

“Nếu không còn gì thì tớ đi trước.” Trần Phủ Án lấy lại tập tài liệu trong tay Ôn Nhiễm, anh ta cùng với mấy người con trai bên cạnh dần đi xa. 

Dương Tiểu Mạn quay đầu nhìn bọn họ một lát. 

“Trần Phủ Án uống lộn thuốc à? Sao tự nhiên tỏ ra bình thường thế?” 

“Bộ dạng này của cậu ta đúng là không để cho người ta chán ghét được mà.” 

Tạ Quan Tinh liếc mắt nhìn Dương Tiểu Mạn một cái, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Học trưởng vừa về nước đã có thể đảm nhiệm vai trò người dẫn chương trình rồi. Lợi hại quá.” 

Cậu vừa nói xong sắc mặt của ba người kia cũng lập tức thay đổi. 

Dương Tiểu Mạn nhanh chóng thay đổi thái độ. 

“Mé, tôi biết cậu ta chẳng phải thứ tốt lành gì mà, khẳng định cậu ta có giở chút tiểu xảo rồi. Nếu không cậu ta vừa về nước thì dựa vào đâu mà được mời làm người dẫn chương trình chứ?” 

Biểu cảm của Ôn Tân Nhĩ thật lạnh nhạt: “Vốn chẳng phải người tốt lành gì, làm bộ làm tịch thôi mà.”

“Không đánh anh ta một trận là em khách sáo lắm rồi.” 

Ôn Nhiễm và Trần Phủ Án chia tay vào lúc Ôn Tân Nhĩ đã đi nước ngoài cùng Ôn Tùng Hàn, chứ nếu không với tính cách của cậu ấy lúc đó không đánh cho Trần Phủ Án chết đi sống lại thì cũng thành kiểu người không ra người ma không ra ma. 

Bây giờ cậu ấy đã lớn thêm vài tuổi nữa nên cũng đỡ hơn trước kia nhiều. 

Sự chú ý của Dương Tiểu Mạn vẫn đặt ở chỗ người dẫn chương trình, cô ấy thở dài: “Việc này khác nào muốn trói cậu và cậu ta vào cùng một chỗ đâu chứ? Chắc chắn chủ ý của Trần Phủ Án là nhắm vào việc này rồi.” 

“Từ trước đến giờ có bao giờ cậu làm người dẫn chương trình đâu, ai mà chẳng biết cậu chỉ hay biểu diễn tiết mục mở màn hoặc hạ màn thôi, từ bao giờ lại cho cậu làm người dẫn chương trình chứ?” 

“Vậy tiết mục mở màn là ai phụ trách? Cậu nghĩ sao?” Dương Tiểu Mạn tò mò hỏi. 

Ôn Nhiễm vắt áo khoác lên vai chầm chậm nói ra một cái tên. 

“Điền Tiểu Điềm.”

“…”

“Cô ta không phải vẫn đang bị Vương Kiêu Phi truy lùng sao?”

“Truy lùng?”

“Trong trường đang đồn ầm lên Vương Kiêu Phi muốn quay lại nhưng cô ta không chịu nên cứ luôn trốn tránh. Nếu lần này cô ta mà lên sân khấu thật chẳng phải tự mình dâng đến cửa à?” 

Ôn Tân Nhĩ bĩu môi: “Lạt mềm buộc chặt à, thứ gì không có được mới là thứ tốt nhất.”

“Không phải nhưng chị không hiểu.” 

“…”

“Chị không hiểu.”

“Trải qua việc này chắc có lẽ Vương Kiêu Phi cũng thật sự thích cô ta.” khi Dương Tiểu Mạn nói mấy lời này cô ấy còn nhân tiện liếc nhìn Ôn Nhiễm. 

“…” Ôn Nhiễm trợn tròn mắt: “Cậu nhìn tớ làm cái gì?” 

“Tớ nhìn chút thôi mà.” Dương Tiểu Mạn đáp. 



Người dẫn chương trình phải tập duyệt trước, yêu cầu phải có sự ăn ý với cộng sự của mình. Bên phía hội học sinh sớm đã gửi tin nhắn báo cho Ôn Nhiễm. 

Sau đó Ôn Nhiễm lại nhận được tin nhắn từ câu lạc bộ của mình. 

[ Đàn chị, em biết chị tuần sau phải làm người dẫn chương trình cho tiệc chào đón tân sinh viên. Nhưng người bên khoa Nghệ thuật định sẽ làm tiệc chào đón năm mới chung với tiệc chào mừng tân sinh viên. Lần trước đàn chị đã nói sẽ biểu diễn một tiết mục… Ừmmmmmmm, đàn chị vất vả rồi. ] 

Cô gái này nhắn tin với Ôn Nhiễm ở trong group chat, vậy nên Ôn Nhiễm phải quay ra đồng ý yêu cầu kết bạn của đối phương. Bên trên còn kèm theo ghi chú, nhân viên của ban tổ chức. 

Ảnh đại diện là chân dung em bé màu hồng nhạt, nhất định đây là một cô bé vô cùng đáng yêu. 

[ Ôn Nhiễm: Được. ]

Bên kia gần như là trả lời ngay lập tức. 

[ Aaaaaaa cảm ơn đàn chị ạ, em yêu đàn chị quá đi! ] 

Ôn Nhiễm cùng mấy người bên hội học sinh cũng không quen, cô chỉ cùng mọi người bên khoa văn học Nghệ thuật tổ chức mấy buổi sinh hoạt. 

Buổi diễn tập diễn ra ở trong khán phòng, khi Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn đến thì ba người dẫn chương trình khác đã có mặt sẵn ở đó. 

Trong khán phòng lớn còn có những người khác, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra tất cả đều đồng loạt quay đầu xem ai đến. 

Ôn Nhiễm mặc chiếc áo lông giản dị phối cùng quần jean, ngũ quan lạnh lùng nhưng lại phô trương. 

“Sao mọi người không hỏi trước Ôn Nhiễm xem cậu ấy có thời gian không.” Dương Tiểu Mạn đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, nhìn thấy kịch bản dày cộm của người dẫn chương trình thì bực mình nói.

“Này là phục vụ cho học sinh thôi mà, huống gì bọn tớ cũng nhờ bạn học Trần Phủ Án báo cho bạn học Ôn Nhiễm còn gì.” Người vừa nói mặc một chiếc áo nhung cao cổ màu đen, đeo kính, dáng người cao gầy, gương mặt nhợt nhạt, giọng nói phát âm khá rõ ràng. 

Thật sự thì anh ta nói cũng không sai, hội học sinh cũng không làm khó học sinh, và ngược lại danh tiếng của hội học sinh Nam Đại khá tốt đều là do họ tình nguyện phục vụ sinh viên của Nam Đại. 

Ôn Nhiễm kéo tay Dương Tiểu Mạn: “Không sao đâu, để tớ xem kịch bản của người dẫn chương trình trước đã.” 

Lúc Dương Tiểu Mạn bị lôi đi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn chàng trai vừa nói chuyện một cái. 

Ôn Nhiễm tìm một chỗ ngồi xuống rồi bắt đầu xem kịch bản của người dẫn chương trình.

Đa phần nó chẳng khác gì với lời dẫn của người dẫn chương trình ở những buổi tiệc khác, có một vài chỗ còn được in đậm: thoải mái phát huy. 

“…”

Ôn Nhiễm lật được vài tờ thì bên cạnh đột nhiên có người ngồi xuống. 

Giọng nói của Dương Tiểu Mạn cũng vang lên ngay sau đó. 

“Cậu đến đây làm gì?” 

“Tớ không có ý xấu đâu.” Trần Phủ Án trả lời. 

“Nếu có tôi lập tức chém chết cậu.” Dương Tiểu Mạn lại nói. 

Trần Phủ Án không đấu võ mồm với Dương Tiểu Mạn nữa, anh ta nhìn Ôn Nhiễm khẽ hỏi: “Cậu khát nước không? Tớ mua trà sữa cho cậu nhé?” 

“Chào buổi tối các thầy cô, bạn học và tất cả mọi người… Tôi không uống, cảm ơn cậu… Chúc mọi người buổi tối tốt lành.” Ôn Nhiễm cũng không thèm liếc nhìn Trần Phủ Án một cái, trong miệng vẫn đang lẩm nhẩm học thuộc lời dẫn chương trình, giọng điệu chưa từng thay đổi. 

Trần Phủ Án: “…”

Dương Tiểu Mạn bắt chéo chân, miệng cười tươi như hoa: “Úi chà chà, không được rồi bạn học Trần, trà sữa không thể tặng rồi.” 

Trần Phủ Án nhìn Dương Tiểu Mạn cười nhạt một cái, anh ta trước kia không biết Dương Tiểu Mạn lại độc miệng thế này. 

“Ôn Nhiễm, chúng ta tập dợt thử với nhau chút nhé?” Trần Phủ Án lại hỏi. 

Ôn Nhiễm lật sang trang, cô nhàn nhạt trả lời: “Cậu và tôi tự mình học thuộc đi, không cần phiền vậy đâu.” 

“Được.” Trần Phủ Án gật đầu sau đó chống đầu gối đứng lên, anh ta đi lên sân khấu nói chuyện với người khác. 

Tầm mắt của Dương Tiểu Mạn nhìn theo anh ta, ánh mắt cô ấy đảo một vòng rồi cũng thu về: “Thật là hiếm thấy, tớ còn tưởng cậu ta lại muốn hỏi cậu có thể quay về với cậu ta không nữa chứ.” 

Ôn Nhiễm: “Tớ từng từ chối cậu ta rồi.” 

Dương Tiểu Mạn móc từ trong túi ra một viên kẹo, cô ấy cho vào miệng: “Thật sự Trần Phủ Án là một người khá đáng sợ.” 

“Không phải người ta đều yêu nhau khi còn là học sinh chính là lúc điên cuồng nhất sao, vậy mà cậu ta lại có thể vì việc học mà rời bỏ cậu.” 

“Như vậy mà kết hôn thì chẳng biết cậu ta còn làm ra chuyện gì nữa.” 

“…” Ôn Nhiễm dựa vào lưng ghế, cô bất đắc dĩ nói: “Giả thiết này không thể thành thực.” 

“Em trai nhỏ thì sao?” Dương Tiểu Mạn hỏi. 

Tay Ôn Nhiễm hơi khựng lại, biểu cảm của cô nhẹ thay đổi: “A Nhượng sao là sao?” 

“Chắc chắn là em trai nhỏ thích cậu.” Dương Tiểu Mạn chống cằm, cô ấy chậm rì rì nói tiếp: “Nhưng có phải em ấy sợ cậu từ chối nên mãi vẫn không dám tỏ tình không hả?” 

Mấy giây sau Ôn Nhiễm mới trả lời cô ấy, cô khẽ hỏi: “Không thì tớ chủ động nhé?” 

“Đừng.” Dương Tiểu Mạn quyết đoán ngăn cản: “Cậu không hợp để chủ động đâu, đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa.” 

Ôn Nhiễm: “…”

“Cậu chỉ cần nói ra đáp án là được, đừng khiến em trai nhỏ cảm thấy chỉ có bản thân em ấy tự mình diễn kịch thì em ấy sẽ hiểu thôi. Dù sao em trai nhỏ cũng rất thông minh mà, cậu nói đúng không?” Dương Tiểu Mạn phân tích mọi thứ rõ ràng. 

Ôn Nhiễm gật đầu tán thành: “Đúng rồi.” 

Ôn Nhiễm đặt xấp tài liệu qua một bên, cô nhìn thấy wechat có tin nhắn mới. 

Cô thích xem từ dưới lên trên. 

Ở cuối cùng là tin nhắn của Ôn Tùng Hàn, ông nói đã về đến Tùng Nam, ông hỏi Ôn Nhiễm khi nào không có tiết thì cả nhà tụ họp. 

Sau đó là bà ngoại nói gần đây sức khỏe ông ngoại hơi yếu nên muốn cô về thăm ông. 

Còn có tin nhắn của Ôn Tân Nhĩ nhưng nội dung của cậu cũng giống bố mình. 

Mấy tin nhắn trò chuyện nhóm cô trực tiếp lướt qua. 

Tin nhắn trên cùng là của Tạ Quan Tinh. 

Gửi ba phút trước.

[ Đàn chị, em mua bánh kem cho chị rồi nè. Em mang đến ký túc xá cho chị nhé? ] 

Ôn Nhiễm không biết trong vô thức khóe miệng cô đã cong lên nở nụ cười. 

Cô cười không nhiều lắm, cho nên khi cô cười sẽ đặc biệt gây chú ý. 

Trần Phủ Án đứng trên sân khấu nhìn về phía này. 

Đôi mắt sau lớp kính của hắn từ từ nheo lại, Ôn Nhiễm xem gì mà vui vẻ vậy? 

Anh ta nghĩ đến thằng nhãi luôn kè kè bên cạnh Ôn Nhiễm và cảm thấy hơi bất ngờ khi hôm nay lại không xuất hiện. 

[ Chị ở khán phòng khu bên này của Tây Uyển. ] 

Ôn Nhiễm gửi tin nhắn hồi âm, cô nhìn điện thoại vài lần cũng chưa thấy Tạ Quan Tinh trả lời. Nhớ tới mấy lời vừa rồi Dương Tiểu Mạn nói khiến Ôn Nhiễm trầm tư trong chốc lát. 

[ Em có muốn đến không? ] 

Ôn Nhiễm lại gửi một tin khác đến. 

Như vậy là được rồi. 

[ Em lập tức qua đó, đàn chị chờ em một chút. ] 

Đàn chị chờ em. 

Sau khi thấy mấy chữ này Ôn Nhiễm có hơi bất ngờ. 

Trong khoảng thời gian này, mọi niềm vui trong cuộc sống của cô đa phần đều bắt nguồn từ Tạ Quan Tinh.

Cái cảm giác an toàn này cho dù là ai cũng thể mang đến, nhưng Tạ Quan Tinh lại chầm chậm từ từ, thong thả thoải mái đem đến cho cô. 

Ôn Nhiễm nhận thức sâu sắc rằng bây giờ đây cô đã có thể hoàn toàn tiếp nhận việc Tạ Quan Tinh xuất hiện ở mọi nơi trong cuộc sống của mình. 

Tạ Quan Tinh bước vào khiến cho mọi người nghe thấy âm thanh lại nhìn về phía cửa. 

Chàng trai mặc áo lông màu trắng nhìn vô cùng sạch sẽ. 

Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy khiến cậu lộ ra biểu cảm có chút thiếu tự nhiên, ánh mắt cậu đảo quanh tìm kiếm Ôn Nhiễm. Ôn Nhiễm quay đầu nhìn cậu vẫy tay. 

“A Nhượng, chị ở đây nè!” Ôn Nhiễm hướng về phía cậu gọi to. 

Tạ Quan Tinh nghe gọi A Nhượng thì biểu cảm hơi cứng lại, sau một lúc lâu cũng không nhịn được mà khẽ cười một tiếng. 

Tác giả có lời muốn nói: 

Trần Phủ Án: Đã nói không có ở đây rồi mà! 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc