BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Ôn Tân Nhĩ mệt sắp chết đến nơi, cậu cầm theo áo blouse trắng quay về ký túc xá, cặp sách tùy tiện ném bừa lên ghế, nhìn Tạ Quan Tinh đang cầm một bao khoai tây lát thật to ngồi ăn. 

“Chẳng phải cậu chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt à?” Ôn Tân Nhĩ uống một ngụm nước hỏi cậu. 

Tạ Quan Tinh lắc lắc bịch khoai tây lát, những miếng khoai tây bên trong bị lắc liên tục kêu loạt soạt, nhìn vào có thể dễ dàng thấy được người ăn có bao nhiêu vui vẻ. 

“Của đàn chị cho đấy.” 

Ôn Tân Nhĩ sửng sốt: “Ôn Nhiễm à?” 

Tạ Quan Tinh cầm một viên kẹo cứng vị trái cây trên bàn lên thong thả ung dung bóc bỏ cho vào miệng: “Ừ hứ.” 

“…” Ôn Tân Nhĩ cẩn thận nhớ lại, suy nghĩ xem đã bao lâu rồi Ôn Nhiễm chưa mua đồ ăn vặt cho cậu ấy. 

Bây giờ cô chỉ mới hẹn hò với Tạ Quan Tinh được một ngày thôi. 

Trong lòng cậu ấy không thể ngăn được cảm thấy rất chua. 

Vậy nên cậu vươn tay lấy một cục kẹo trên bàn Tạ Quan Tinh, nhanh chóng ném vào trong miệng: “Có phần của tớ không?” 

Đây là lần chủ động hiếm hoi của Ôn Tân Nhĩ. 

Tạ Quan Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ôn Tân Nhĩ một cái tỏ vẻ muốn nói lại thôi, nhưng nói so với không nói càng khiến người khác đau lòng hơn. 

Ôn Tân Nhĩ cảm thấy viên kẹo trong miệng chỉ toàn vị chua. 

Ánh mắt Tạ Quan Tinh như đang nói: “Cậu vì sao lại muốn hỏi mấy vấn đề tự rước nhục vào thân như vậy?” 

Cậu nhai nát cục kẹo rồi nhanh chóng nuốt xuống, sau đó đeo tai nghe lên hậm hực mà bắt đầu chơi game.



[Ôn Nhiễm, chúng ta nói chuyện chút đi.] 

[Cậu không hy vọng tôi sẽ đến quấy rầy Tạ Quan Tinh đâu nhỉ?]

[Cậu biết cậu ta tốt tính thế nào mà, nêu tôi đến tìm cậu ta thì cậu ta cũng chỉ cung kính xem tôi như một người đàn anh thôi.] 

Ôn Nhiễm với lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc, cô nói với Dương Tiểu Mạn: “Tớ có việc ra ngoài một lát.” 

Dương Tiểu Mạn chưa kịp hỏi gì Ôn Nhiễm đã đi ra ngoài. 

Ngày mai là đại hội biểu diễn rồi mà giờ cô còn chạy lung tung nữa. 

Bây giờ đã là 3h chiều, địa điểm gặp mặt là một cửa tiệm bánh ngọt ở khu phố ẩm thực ngoài trường. Phong cách trang trí bên trong là màu hồng nhạt phối với màu lam, khiến cho người khác còn chưa bước vào mà chỉ cần nhìn đã thấy vô cùng ngọt ngào. 

Tuy là mở bên cạnh trường đại học nhưng mỗi ngày đúng giờ tan tầm đều sẽ có rất nhiều người ở bên ngoài trường chạy đến đóng gói hai phần mang đi. 

Sinh viên trong trường thì không cần nói đến nữa, bọn họ dành rất nhiều thời gian để ở đây chụp ảnh. 

Thời gian đi học, mọi người trong tiệm không nhiều lắm, ngẫu nhiên sẽ có một vài tiếng trò chuyện vang lên. Chuông gió trên cửa mỗi khi có người mới đến đều sẽ vang lên âm thanh lanh lảnh rất dễ nghe. 

“Leng keng leng keng.” 

Trần Phủ Án ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang bước vào, anh ta giơ tay báo hiệu bản thân ngồi chỗ này. Bước chân của cô gái hơi khựng lại sau đó nhanh chóng bước về phía anh ta.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Ôn Nhiễm đứng cạnh bàn không nhúc nhích, cô lười phải ngồi xuống. Hai tay cô đút vào túi, mái tóc tùy tiện vén ra sau gáy. Vải nỉ màu đen càng khiến cô trở nên cao gầy mảnh khảnh, thanh lãnh lạnh lùng hơn. 

Trần Phủ Án nhìn thấy Ôn Nhiễm như vậy trong lòng cảm thấy có chút đau xót. 

“Bây giờ ngay cả cùng tôi nói vài ba câu cậu cũng không muốn sao?” Khóe miệng Trần Phủ Án nở một nụ cười miễn cưỡng, anh ta thật sự cười không nổi. Chỉ cần nghĩ đến việc Ôn Nhiễm và người khác hẹn hò thì anh ta không có cách nào để cười nổi nữa. 

Anh ta nghĩ là hai người chỉ tạm thời chia xa mà thôi, giống như mỗi lần cãi nhau trước đây của hồi cấp ba vậy, sau đó mọi chuyện rồi sẽ ổn. 

Nhưng lần này Tạ Quan Tinh lại ở trước mặt anh ta cố ý khoe khoang rằng mưu đồ của bản thân đã thực hiện được. 

“Em và đàn chị hẹn hò rồi.”

“Mới tối hôm qua thôi.” 

“Tớ gọi pudding khoai dẻo mà cậu thích ăn nhất cho cậu rồi đó.” Trần Phủ Án vươn tay túm chặt ống tay áo của Ôn Nhiễm: “Một lần cuối cùng tớ cầu xin cậu.”

Ôn Nhiễm cụp mắt nhìn Trần Phủ Án, ở trong ấn tượng của cô Trần Phủ Án chưa bao giờ hèn mọn thế này cả. Anh ta từ trước đến giờ luôn cho rằng bản thân cao quý, giống như chẳng ai có thể lọt vào mắt anh ta vậy, không ai có thế được anh ta yêu. 

Anh ta kiêu căng như vậy cũng là do có tư bản chống lưng, là con trai độc nhất của Trần gia. Anh ta vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, muốn gió được gió muốn mưa có mưa. Mặc dù được gia đình cưng chiều như vậy anh ta cũng không trở thành một kẻ ăn chơi trác táng. 

Ở Anh Trung anh ta vẫn luôn đạt hạng nhất khối, là đại biểu cho học sinh ưu tú, rất hay đại diện cho trường đi thi các cuộc thi cấp tỉnh và cấp thành phố, cũng như mang về rất nhiều giải thưởng. 

Anh ta có tư cách để cao ngạo, vì điều này mà trước giờ chưa có ai dám chỉ trích anh ta. 

Cho dù là ở trước mặt Ôn Nhiễm anh ta cũng chưa bao giờ quá mức hạ mình, cho nên sau này mới có chuyện anh ta tưởng là Ôn Nhiễm sẽ luyến tiếc anh ta. 

Thậm chí anh ta còn có chút coi thường Ôn Nhiễm. 

Nhưng bây giờ anh ta lại ăn nói khép nép ở trước mặt Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm nhìn anh ta, do dự một lúc rồi ngồi xuống, cô chỉ ngồi xuống thôi chứ đồ ngọt được bưng lên cô nhìn cũng chưa thèm nhìn một cái, chỉ hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì?” 

Cô rất bận, không có thời gian làm mấy chuyện tào lao như là cùng Trần Phủ Án ôn lại chuyện xưa. 

“Cậu và Tạ Quan Tinh hẹn hò rồi à?” Trần Phủ Án cúi đầu, anh ta cũng gọi đồ ngọt giống món trước mặt Ôn Nhiễm, khoai dẻo ở trên vô cùng tinh tế, xung quanh được rải xoài và dâu tây còn bên dưới là sữa dừa và sữa chua đông lạnh. 

Ôn Nhiễm gật đầu, sau đó mới sửng sốt hỏi: “Sao cậu biết?” 

“Vô tình đụng mặt Tạ Quan Tinh trong trường, cậu ta nói với tôi.” Trần Phủ Án nhàn nhạt nói. 

“Nếu không có việc gì thì cậu đừng có đến quấy rầy em ấy.” Ôn Nhiễm nhíu mày: “Em ấy bận bịu làm thí nghiệm chứ không phải giống cậu đâu.” 

Tuy trong nhà Tạ Quan Tinh có tiền nhưng trên thế giới này có được mấy người may mắn như Trần Phủ Án. Những kẻ có tiền thì chuyện gia đình của họ cũng vô cùng rối rắm, lộn xộn. Càng chưa nói đến Tạ Quan Tinh lại còn học y nữa nên Ôn Nhiễm không muốn cậu bị ảnh hưởng. 

Đặc biệt là bởi vì bản thân cô trước đây cũng đã từng chịu ảnh hưởng. Vốn cảm thấy Trần Phủ Án sẽ lì lợm la liếm nhưng cô không nghĩ anh ta sẽ có thể lì lợm la liếm đến mức như vậy đâu. 

Rõ ràng trước đây anh ta kiêu ngạo như vậy. 

Nghĩ tới đó Ôn Nhiễm lại cảm thấy có chút chua xót. 

“Trần Phủ Án, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, cậu cũng đừng đến làm phiền A Nhượng.” 

Nói rồi Ôn Nhiễm hơi dừng một chút, cô sợ Trần Phủ Án không biết A Nhượng là ai nên nói lại lần nữa: “Ý tôi là Tạ Quan Tinh.” 

Trần Phủ Án cười gượng: “Đó là tên thân mật của cậu ta sao?” 

Cho dù năm cấp ba lúc hai người hẹn hò, thoạt nhìn có vẻ tình cảm rất tốt nhưng Ôn Nhiễm chưa bao giờ gọi tên thân mật của anh ta cả. 

“Em ấy thích tôi gọi như vậy.” Ôn Nhiễm nói. 

“Còn tôi thì sao?” Trần Phủ Án nhẹ giọng hỏi: “Ôn Nhiễm, cậu đã từng thích tôi chưa?” 

Lúc này Trần Phủ Án cẩn thận suy nghĩ lại, Ôn Nhiễm có… khả năng cao là chưa từng thích anh ta, chẳng qua là anh ta xuất hiện vừa đúng lúc, đúng vào giai đoạn cô đang vô cùng yếu đuối. 

Thật sự là nếu đổi thành người khác có khả năng Ôn Nhiễm vẫn sẽ đồng ý. 

Ôn Nhiễm hơi bất ngờ một chút, cô giống như là cảm thấy có chút buồn cười cũng có chút bất đắc dĩ. 

“Trần Phủ Án, cậu thật sự cho rằng bản thân thật sự là người bị hại đấy à?” 

Trần Phủ Án lắc đầu: “Tôi không có.”

“Cậu có.” Ôn Nhiễm đáp lại ngay lập tức. 

Mặc kệ Trần Phủ Án vô tình hay cố ý nhưng anh ta đã thật sự biến bản thân thành người bị hại rồi. 

“Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có lòng vòng quanh co nữa.” Ôn Nhiễm có chút thiếu kiên nhẫn. Cô dựa vào lưng ghế sô pha, hơi chau mày lại: “Hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp riêng cậu thế này nên tôi hy vọng cậu muốn nói gì thì có thể nói rõ một lần luôn.” 

Mồm miệng của Ôn Nhiễm lanh lợi vô cùng hay có thể coi là sắc bén, chẳng qua ngày thường cô lười nói mà thôi. 

Nếu hôm nay không phải Trần Phủ Án lấy Tạ Quan Tinh ra đe dọa thì Ôn Nhiễm chắc chắn không muốn đến gặp anh ta. 

Ở trong mắt Ôn Nhiễm, Tạ Quan Tinh chính là một cậu nhóc có tính cách vô cùng tốt, rất dễ bị người khác ức hiếp. 

Nếu cậu thật sự trở thành mục tiêu của loại người như Trần Phủ Án thì sẽ khó tránh bị ức hiếp. 

Vậy nên bây giờ Ôn Nhiễm nhìn Trần Phủ Án phía đối diện trong lòng chỉ thấy vô cùng bực bội. 

“Mặc kệ cậu muốn nói gì nhưng tôi muốn nói rõ với cậu một chút, cậu tốt nhất là đừng đến tìm Tạ Quan Tinh.” Ôn Nhiễm lại lặp lại lần nữa. 

Trần Phủ Án cười một tiếng, nụ cười mang hàm ý sâu xa, lại có chút biến sắc: “Ôn Nhiễm cậu là đồ ngốc đấy à? Cậu không thấy cậu càng bảo vệ cậu ta thì tôi càng căm ghét cậu ta hay sao?” 

“Tôi không bảo vệ em ấy thì bảo vệ cậu à?” Ôn Nhiễm trả lời một cách mỉa mai, thái độ cực kỳ kém giống như mặc kệ Trần Phủ Án là ai. 

“Trước đây Tùng Nam có nhà họ Tạ à?” 

Ôn Nhiễm hơi bất ngờ: “Cậu điều tra em ấy?” 

“Hiểu rõ hơn về đối thủ thôi mà, không được sao?” 

“Cậu cũng từng điều tra tôi?” Ôn Nhiễm hỏi. 

Ôn Nhiễm không phải người quá chú trọng gia thế, trường Anh Trung là trường cấp ba của con nhà giàu nhưng Ôn Nhiễm chưa từng đi khắp nơi khoe khoang mẹ mình làm nghề gì, bố mình làm nghề gì. Chi phí sinh hoạt của cô cũng không tốn kém lắm, khi dùng chai nhựa rót nước khoáng từ máy lọc nước uống cô bị không ít bạn bè cười nhạo nghèo kiết xác, hôm sau cô mang một chiếc bình mới ra từ thương hiệu nổi tiếng mà không phải ai cũng mua được thì lại bị họ nói là phùng má giả làm người mập.

Cô cũng không ngờ Trần Phủ Án lại thích mình, bởi vì ngày thường anh ta ở trong trường vẫn luôn là bộ dạng kiêu ngạo, bạn bè anh ta giao lưu đều là con nhà trâm anh thế phiệt. 

Điều này đều là sau khi Ôn Nhiễm lên đại học rồi mới ngẫu nhiên nhớ tới. 

Nhưng mà ngay cả cô Trần Phủ Án cũng điều tra là việc mà Ôn Nhiễm không nghĩ đến. 

Đó có phải là lý do mà trước đây Trần Phủ Án hạ mình hẹn hò với cô hay không? Cũng đã trải qua cân nhắc, xem xét kỹ càng về gia thế của cô có xứng hay không rồi. 

Trần Phủ Án thoạt nhìn chẳng có chút chột dạ nào, anh ta múc nửa muỗng pudding khoai dẻo cho vào miệng: “Mẹ cậu là vũ công, bố cậu là nghệ sĩ dương cầm, đây cũng chẳng phải điều gì bí mật.” 

Ôn Nhiễm nhắm mắt lại, trong lòng cố gắng giữ bình tĩnh: “Những năm cấp 3 tôi chưa từng nói chuyện này với ai.” 

“Sau khi tôi và cậu hẹn hò không bao lâu thì tất cả mọi người đều biết, tôi còn tưởng là do trong lúc đi diễn bố mẹ tôi vô tình nhắc đến tôi và Ôn Tân Nhĩ nữa đấy.” 

“Cậu không biết việc này sẽ đem tới phiền phức cho tôi và Ôn Tân Nhĩ à?” 

Làm con của nghệ sĩ không phải là một việc đơn giản, sau đó một đoạn thời gian khá dài Ôn Nhiễm đi đường luôn bị phóng viên và fans hâm mộ xông tới làm phiền. 

Sau khi tin tức hai người ly hôn được công bố thì người muốn hỏi thăm chuyện từ Ôn Nhiễm và Ôn Tân Nhĩ lại ngày càng nhiều hơn. Phóng viên và paparazzi muốn săn tin mà bất chấp việc Ôn Nhiễm là học sinh lớp mười hai cũng bất chấp việc Ôn Tân Nhĩ chỉ mới 15 tuổi. 

Mà tất cả chuyện này đều do Trần Phủ Án gây ra. 

Việc này so với việc tung tin bậy bạ về cô trên diễn đàn càng khiến cô khó tiếp thu hơn. 

Ôn Nhiễm đứng lên: “Tôi không có tâm trạng mà ở đây lãng phí thời gian với cậu, sau này đừng tìm tôi nữa.” 

Trần Phủ Án gọi cô một tiếng. 

“Mặc kệ trước đây tôi từng làm gì thì việc tôi thích cậu vẫn là thật.” Trần Phủ Án nhỏ giọng chầm chậm nói. 

Anh ta cúi cầu, cổ hơi cong, thoạt nhìn có vẻ như lưng cũng cong xuống, anh ta ở trước mặt Ôn Nhiễm cong lưng hèn mọn làm hòa. 

“Cậu thấy đáng tin không? Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?” Ôn Nhiễm lạnh giọng hỏi lại. 

“Những chuyện này cũng chẳng còn quan trọng nữa, tôi chỉ hy vọng sau này cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa là được, tôi thật sự cảm thấy cậu rất ghê tởm đấy.” Điều khiến Ôn Nhiễm cảm thấy buồn nhất là trong mắt người này chỉ có lợi ích là quan trọng nhất, không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn, kể cả cô cũng vậy. 

“Tôi phải nói thật với cậu một điều là cậu thích hợp làm con cháu gia đình hào môn thật đấy.” Ôn Nhiễm giống như cạn lời cũng giống như bất đắc dĩ: “Bởi vì cậu giống như động vật không có tình cảm vậy đó.” 

Trần Phủ Án bình tĩnh nghe Ôn Nhiễm chỉ trích, sau khi Ôn Nhiễm nói xong anh ta ngẩng đầu lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. 

“Cậu về đi, hôm nay tôi tìm cậu chủ yếu chỉ muốn nói với cậu mấy lời thôi chứ không có ý gì khác đâu.” 

“Tôi cũng sẽ không đi tìm Tạ Quan Tinh.” Trần Phủ Án nói xong thì nụ cười trên mặt dần biến mất, mà thay vào đó là vẻ tự tin vốn có. 

“Nhưng mà tôi sẽ không bao giờ từ bỏ cậu.” 

Ôn Nhiễm nhíu mày, vừa định mở miệng đáp lại thì Trần Phủ Án tiếp tục nói: “Bởi vì Tạ Quan Tinh không đơn thuần như những gì cậu thấy đâu.”

“Cậu ta…”

“Đàn chị?”

Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền đến, giọng điệu như kiểu nghi ngờ không xác định, rõ ràng vẫn là thanh âm ngoan ngoãn như ngày thường nhưng lại khiến Ôn Nhiễm chột dạ và có cảm giác bất an khó nói. 

Ôn Nhiễm chầm chậm xoay người, con ngươi của chàng trai phía sau cũng từ từ tối sầm lại. 



Dọc đường trong khuôn viên trường trồng rất nhiều cây xanh, lá cây thủy sam khô vàng đã phủ kín mặt đất. Ngày thường sẽ có dì lao công đến dọn dẹp, nhưng dì lao công vừa dọn xong thì ở sau lưng lá cây lại bắt đầu phủ đầy sân. 

Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh sóng vai đi bên nhau. 

Ôn Nhiễm nói xong thì thở dài một tiếng: “Mọi chuyện là vậy đó, chị vốn cũng chẳng muốn nói chuyện với cậu ta đâu.” 

Có điều nếu không có cuộc nói chuyện này thì Ôn Nhiễm cũng không biết Trần Phủ Án vậy mà lại điều tra mình trước rồi mới quyết định tỏ tình. 

Đúng thật là, mở rộng tầm mắt. 

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Tạ Quan Tinh thò ra ngoài, vói qua nắm lấy tay Ôn Nhiễm. 

“Vậy nếu sau này đàn anh lại dùng lý do này hẹn đàn chị ta ngoài thì chị vẫn đi ra ngoài với anh ta à?” Tạ Quan Tinh thấp giọng hỏi. 

Ôn Nhiễm suy nghĩ, cô không biết nữa. 

Nếu Trần Phủ Án tiếp tục dùng lý do này, tiếp tục đem Tạ Quan Tinh ra làm lá chắn thì cô cũng không biết nữa. 

Cô không biết Trần Phủ Án tại sao cứ dây dưa không dứt mãi thế này, lúc đó không phải ra đi rất dứt khoát à? Đây là chuyện mà Ôn Nhiễm thấy khó hiểu nhất. 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc