BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Điền Tiểu Điềm được đưa đến bệnh viện, trong lúc đó cô ta vô cùng im lặng, cho dù lúc được đưa lên cáng cứu thương cũng không thấy mở miệng kêu đau. 

Vốn dĩ là phải có người cùng đến bệnh viện nên nhân viên trên xe cấp cứu hỏi ai sẽ cùng đi. Lúc đó ngoài Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh thì chỉ còn lại một đống người đứng xem ồn ào. 

Ôn Nhiễm đút tay vào túi, hờ hững đứng xem. 

Gọi 120 là việc làm nhân từ nhất cô có thể làm rồi. 

Vẫn là Điền Tiểu Điềm nói cô ta đi trước, lát nữa bạn cùng phòng của cô ta sẽ đến thì chuyện này mới coi như được giải quyết. 



“Đàn chị, sau này nhớ tránh xa cô ta một chút.”

Giọng nói của Tạ Quan Tinh rất nhỏ, gió ban đêm se lạnh dần làm cho Ôn Nhiễm đổ mồ hôi lạnh sau lưng. 

Ôn Nhiễm hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng gật đầu: “Chị biết rồi.”

Hôm nay đụng mặt Điền Tiểu Điềm hoàn toàn là ngoài ý muốn, cô không nghĩ đối phương lại cực đoan đến vậy. Đối với một vũ công mà nói thì đôi chân giống như tính mạng của họ. 

“Chị phải chú ý đề phòng người khác.” Tạ Quan Tinh nói rất chậm, như thể cậu đang thở dài. 

Đôi mắt Ôn Nhiễm mở to: “Chân em thế nào rồi?”

Tạ Quan Tinh cụp mắt, cậu không nói gì nữa, ngón tay hơi cong lại, mái tóc đen che đi ánh mắt thâm sâu.

“Em đau quá!” Tạ Quan Tinh tủi thân nhìn Ôn Nhiễm: “Đàn chị, em đau lắm.”

Có lẽ bình thường Tạ Quan Tinh đem đến cho người khác cảm giác cậu quá trong sáng lương thiện, lại cộng thêm bây giờ đang là ban đêm nên Ôn Nhiễm không hề nhận ra được chút bất thường nào, cũng không nghi ngờ sự lương thiện trong sáng đó có phải là giả vờ hay không. 

“Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra thử không?” Giọng nói của Ôn Nhiễm có chút lo lắng, đầu gối đập vào bậc thang xi măng chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đã thấy đau đến mức nào. 

“Nếu đàn chị muốn nói cảm ơn em thì… có thể đổi cách khác.” Bước chân của Tạ Quan Tinh dần chậm lại. 

Ôn Nhiễm cảm thấy cổ họng hơi khô, cô ho khan hai tiếng quay đầu nhìn về hướng khác. 

Việc này còn làm người ta hồi hộp hơn cả khi đứng trên sân khấu. 

Cô đã biết Tạ Quan Tinh muốn nói gì tiếp theo rồi. 

“Chị tự mình ngẫm lại trước đi, em sẽ nói cho chị biết em muốn gì sau.”

Tạ Quan Tinh nói đến đây thì dừng lại, cậu chầm chậm tung lưới, chầm chậm thu về. 

Trái tim loạn nhịp của Ôn Nhiễm từ từ ổn định lại, cô chỉ chỉ về hướng ký túc xá: “Chị về ký túc xá trước đây, chân của em… chị đặt thuốc cho em nhé, em nhớ nhận đấy.”

Tạ Quan Tinh không có từ chối, cậu cụp mắt, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn: “Dạ, cảm ơn đàn chị.”

Ôn Nhiễm nhanh chóng chạy về ký túc xá. 

Tạ Quan Tinh đứng ở đằng sau, ánh mắt cậu như bị sương mù che kín khiến cho người khác không cách nào nắm bắt được. 



Sự việc của Điền Tiểu Điềm không thể che dấu được, bên trong lầu dạy học có camera quan sát, không biết là ai đã copy đoạn clip đó rồi đăng lên diễn đàn.

Bởi vì đoạn cuối Tạ Quan Tinh đạp Điền Tiểu Điềm bị cơ thể che đi nên nhìn giống như cậu luống cuống tay chân muốn đưa chân ra đỡ cô ta, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người càng có thêm hảo cảm với đàn em lương thiện này. 

Điền Tiểu Điềm đang ở trong bệnh viện nên không có tâm trạng xem chuyện gì đang xảy ra trên diễn đàn. 

[Cmn, cmn, cmn!]

[Nếu video này là thật thì tôi chỉ có thể nói là quá đỉnh. Tôi nghĩ mấy chuyện như vậy chỉ có trên phim truyền hình thôi chứ, không ngờ lại xuất hiện cả ở bên cạnh mình.]

[Ôn Nhiễm đúng là thảm, cô ấy mà mâu thuẫn với Điềm Tiểu Điềm thì chẳng được lợi gì. Tất cả mọi việc đều là Điền Tiểu Điềm tự mình bày trò hết.]

[Điền Tiểu Điềm điên rồi à? Nếu hành vi này mà thành thì là phạm pháp rồi còn gì, cô ta xem phim truyền hình nhiều quá nên bị ảo phim đấy à?]

[Nhân cách bị méo mó à, ghét người khác đến điên luôn rồi sao?]

[Sinh viên khoa Nghệ thuật mấy người đều ghét người tài giỏi hơn mình à, sau đó thì tìm đủ mọi cách để hạ bệ người khác và nâng mình lên.]

[Đừng có mà vơ đũa cả nắm, sinh viên Nghệ thuật bọn tôi rất tốt.]

[Tuy việc làm của Điền Tiểu Điềm không thành công nhưng vẫn khá là buồn nôn đấy, trường học nhất định phải phạt nặng, nếu không sao có thể khiến mọi người phục được?]

[Tôi chỉ cảm thấy cô ta điên rồi.]

[Cô ta cũng là vũ công đấy, làm gì có việc cô ta không biết nếu té xuống như vậy có bao nhiêu phần trăm sẽ gãy chân. Người này độc ác quá rồi, hơn nữa cô ta không biết có camera giám sát hả? Vừa ác vừa ngu mà có thể trở thành sinh viên của Nam Đại chúng ta sao? Quá mất mặt.]

[Bình thường Điền Tiểu Điềm nhìn có vẻ khá tốt nhưng sao lại làm ra việc thế này nhỉ?]

[Biết người biết mặt không biết lòng, lòng dạ tiểu nhân của cô ta chắc chắn chỉ hận không thể đâm Ôn Nhiễm.]

[Ôn Nhiễm đúng là xui xẻo, bị kẻ điên này kiếm chuyện. Lại muốn so sánh với Ôn Nhiễm, Ôn Nhiễm không cùng khóa với cô ta thì có gì để mà so?]

[Điền Tiểu Điềm chỉ có chút tài năng mà dám làm ra chuyện như vậy.]

[Yêu cầu cô ta đến bệnh viện tâm thần khám thử đi.]

[Có ai thấy rõ Tạ Quan Tinh xuất hiện thế nào không?]

[Từ dưới cầu thang đi lên đấy, chắc là đang đi lên thì vô tình nhìn thấy.]

[Anh bạn trai nhỏ mạnh mẽ quá đi mất, chẳng chút do dự mà trực tiếp chạy đến quỳ xuống luôn, tôi nhìn thôi cũng đã thấy đau muốn chết.]

[Tạ Quan Tinh đúng là rất thích Ôn Nhiễm, hành động này đúng kiểu bản năng luôn á.]

[Chúc hai người trăm năm hòa hợp!]

[9999999]

[Sớm sinh quý tử!]

Dương Tiểu Mạn cầm điện thoại coi đi coi lại đoạn clip kia vài lần rồi mở miệng nói chuyện.

“Mẹ nó, Điền Tiểu Điềm điên rồi à? May mà cậu không sao đấy, nếu cậu mà có chuyện gì tớ sẽ đánh gãy chân cô ta cho mà xem!”

Bình thường những lúc thế này thì Dương Tiểu Mạn đều không cần Ôn Nhiễm đáp lời. 

“Chân Tạ Quan Tinh không sao chứ?” Dương Tiểu Mạn cuối cùng cũng hỏi một câu mà Ôn Nhiễm có thể trả lời. 

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Em ấy nói không sao.”

“Vậy thì tốt.”



Hình phạt của Điền Tiểu Điềm đã được công bố sau khi cô ta xuất viện một ngày, bởi vì tính chất sự việc nghiêm trọng cho nên hình thức xử phạt đã được công bố khắp các lầu dạy học. 

Cảnh cáo nghiêm trọng. 

Sinh viên năm hai khoa Nghệ thuật Điền Tiểu Điềm. 

Cụ thể thì không nói nhưng tất cả mọi người đều biết rõ đó là nhờ những bài viết trên diễn đàn. 

Nhưng tình hình của Điền Tiểu Điềm thì chẳng mấy ai rõ. 

Có người nói cô ta xuất hiện ở ký túc xá của Ôn Nhiễm, có thể là đến để xin lỗi. 

Dương Tiểu Mạn trợn mắt nhìn Điềm Tiểu Điềm đến “xin lỗi”.

Sắc mặt Điền Tiểu Điềm tái nhợt nhìn rất kém, hoàn toàn mất đi sức sống bình thường, khi cô ta đi đến có thể thấy tư thế bước đi có chút khác thường. 

“Đàn chị”

Cô ta gọi Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm đang đeo tai nghe, có lẽ là âm thanh không lớn nên sau khi cô ta nói xong, cô gỡ tai nghe xuống nhíu mày nhìn Điền Tiểu Điềm: “Chân cô khỏi rồi?”

Dương Tiểu Mạn nhìn thấy sắc mặt cô ta sau khi nghe Ôn Nhiễm hỏi xong thì càng tái nhợt hơn. 

Có gì đó rất lạ. 

Điền Tiểu Điềm gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Sao đàn chị biết chân em bị thương?”

Ôn Nhiễm gỡ một bên tai nghe xuống, khóe môi hơi giật giật: “Lúc đó chẳng phải cô muốn làm tôi gãy chân à?”

“Tôi đoán nếu trên đời có báo ứng, thì cô chính là như vậy đó.”

Gương mặt Điền Tiểu Điềm thoáng hiện lên vẻ bối rối.

“Cô đừng quan tâm, tôi nói lung tung đấy.” Ôn Nhiễm mỉm cười, ngũ quan lạnh lùng bị tan đi thay vào đó là sự xinh đẹp.

Điền Tiểu Điềm nhìn Ôn Nhiễm, cô ta đã hiểu ý tứ của đối phương. 

Ôn Nhiễm đang trả thù hành động mấy hôm trước của cô ta. 

Cô thật sự rất cao ngạo, nếu đổi lại là người khác thì đã xong lên đánh người rồi, nhưng cô lại chỉ ngồi ở đó bóng gió mấy câu khiến Điền Tiểu Điềm trông như con hề. 

“Em đến để xin lỗi đàn chị.” Điền Tiểu Điềm cúi đầu nhỏ giọng nói.

“Tối đó là do em quá đáng làm cho đàn chị tổn thương.” Bả vai Điền Tiểu Điềm rụt lại, gương mặt cô ta trắng bệch, nhìn qua thì có vẻ điềm đạm đáng yêu. 

Ôn Nhiễm không chút nghi ngờ mà tin rằng Điền Tiểu Điềm lúc này là thật sự đáng thương. 

Ngoại trừ bên phía trường học xử phạt thì việc này cũng có ảnh hưởng khá lớn đến chân của Điền Tiểu Điềm. Đầu tiên thì chưa nói đến việc khả năng cao sẽ để lại di chứng thì ba ngày sau là hội diễn, cô ta không có cách nào tham gia biểu diễn. 

Mà sau hành vi tối đó của cô ta thì người dám thân thiết với cô ta sẽ càng ít hơn. 

Ai biết Điền Tiểu Điềm có bất ngờ nổi điên xô họ xuống cầu thang không.

Ôn Nhiễm tốt số mới gặp được Tạ Quan Tinh nhưng Tạ Quan Tinh cũng chỉ có một mà thôi.

[Lý Mộng Giác: Ôn Nhiễm, về việc múa chính tôi hy vọng em có thể suy nghĩ chút.]

Đây là tin nhắn mới nhất trong điện thoại của Ôn Nhiễm do Lý Mộng Giác gửi đến.

Ôn Nhiễm đặt điện thoại lên bàn, quay đầu lại nhìn Điền Tiểu Điềm đang đứng ở cửa, có lẽ cô ta đã nhận được thông báo của Lý Mộng Giác rồi.

“Nếu không còn việc gì nữa làm nữa thì cô đi được rồi.” Ôn Nhiễm thản nhiên nói, sau khi nói xong ngay cả một ánh mắt cô cũng không muốn cho thêm. 

Điền Tiểu Điềm hồn bay phách lạc rời khỏi ký túc xá của Ôn Nhiễm, cả tầng lâu này đa phần đều là sinh viên khoa Nghệ thuật, nhìn thấy cô ta ai cũng nhao nhao né tránh. 

Cô ta đi rồi cô mới trả lời tin nhắn của Lý Mộng Giác.

[Xin lỗi cô Lý, em đã nhận buổi diễn ngoài trường rồi, vừa hay trúng thời gian của hội diễn nên em không thể về múa chính được nữa đâu ạ.]

Ôn Nhiễm không phải là người dễ bị bắt nạt như vậy, chỉ là cô lười phản ứng mấy người này mà thôi. 



Buổi tối, Ôn Nhiễm cầm theo thuốc lưu thông khí huyết và tan máu bầm được bệnh viện kê đem đến ký túc xá của Tạ Quan Tinh.

Đêm hôm đó quá muộn, cộng thêm việc cô chỉ biết dầu hoa hồng. Sau đó cô hỏi Tạ Quan Tinh có công dụng không, bên kia gửi lại một tấm ảnh chụp đầu gối. 

Một mảng máu bầm khá lớn, nhìn cực kỳ chói mắt. 

Tạ Quan Tinh chạy nhanh xuống lầu, lậu thở hồng hộc, đôi mắt lấp lánh đứng trước mặt Ôn Nhiễm. 

Ôn Nhiễm đưa túi thuốc cho cậu: “Chị đến bệnh viện mua thuốc cho em nè…”

Khóe môi Tạ Quan Tinh hơi cong lên, màu sắc trong mắt càng ngày càng đậm: “Chị nghĩ đây là thứ em muốn đó hả?”

Cánh tay của Ôn Nhiễm vẫn còn dơ lên trên không trung, cô chớp mắt vài cái, nhớ lại đoạn đối thoại đêm đó cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của đối phương. 

“Đàn chị…” Không gian xung quanh dần trở nên yên tĩnh, cuối cùng gần như im bặt chỉ còn lại âm thanh nỉ non của Tạ Quan Tinh. 

“Em muốn đàn chị.” Nét mặt của cậu dần trở nên tủi thân: “Em muốn ở bên cạnh chị.” 

Ôn Nhiễm há hốc miệng, nhưng không phát ra được tiếng nào. 

“Đàn chị không nói gì là vì ghét bỏ em còn nhỏ tuổi sao?” Lông mi của Tạ Quan Tinh vô cùng dài, nên khi cụp xuống tất cả màu sắc trong mắt đều bị che giấu không sót lại gì. 

“Đàn chị, hẹn hò với em nha.” Tạ Quan Tinh đưa tay móc lấy ngón tay của Ôn Nhiễm, cậu quơ quơ làm nũng: “Được không chị? Chị ơi…”

Tác giả có lời muốn nói:

Ranh giới trắng đen chính thức bị loại bỏ.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc