BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Nhận ra Tạ Quan Tinh cũng nhìn thấy nội dung tin nhắn khiến Ôn Tân Nhĩ bị xiên que đầy bột ớt làm ho sặc sụa, cậu ấy ném mạnh điện thoại lên bàn: “Đây là ai vậy, ai đây hả? Đúng là không biết xấu hổ mà!” 

Đối với nội dung của tin nhắn này Ôn Tân Nhĩ cũng không suy nghĩ nhiều, cậu ấy cảm thấy người kia chắc chắn là muốn nhắn tin cho Tạ Quan Tinh nhưng không cẩn thận nhắn nhầm vào số mình thôi. 

Tạ Quan Tinh không muốn phát hỏa với Ôn Tân Nhĩ bèn quay trở về bàn của mình ngồi xuống.

“A Nhượng, cậu đừng có suy nghĩ nhiều, tin nhắn này…” Ôn Tân Nhĩ suy nghĩ một chút: “Vừa nhìn đã biết là do một tên ngu gửi rồi.”

“Chúng ta không sai.” Ôn Tân Nhĩ đưa điện thoại đến, một chân cậu ấy dẫm lên ghế, tìm được dãy số vừa nhắn tin đến: “Chúng ta gọi lại, mắng chết cậu ta!” 

Tạ Quan Tinh lúc này mới chịu ngẩng đầu lên, ánh mắt còn mang theo chút chờ mong. 

Ôn Tân Nhĩ vốn chỉ định ba hoa chích chòe chút thôi: “…” 

Nhưng dưới ánh mắt cổ vũ của anh rể, Ôn Tân Nhĩ chỉ đành ấn gọi. 

Một hồi chuông còn chưa đổ xong đầu bên kia đã bắt máy rồi. 

“Xin chào, Ôn Tân Nhĩ à?” 

Ôn Tân Nhĩ ngẩn người, cậu ấy không gọi sai số đúng không? Cậu ấy có quen người này à? 

Cậu lại nhìn lướt qua dãy số đó lần nữa, ý định hồi tưởng lại một chút bản thân có thấy quen dãy số này hay không nhưng cậu ấy phát hiện nó hoàn toàn vô dụng. Dãy số này là số điện thoại ở Tùng Nam, mà năm lớp 10 Ôn Tân Nhĩ đã đi du học nước ngoài. Những người quen ở Tùng Nam cậu ấy cũng cắt đứt liên lạc lâu rồi, cũng chẳng có ai đột nhiên lại gửi một tin nhắn mang đầy ý tuyên chiến như vậy cả. 

“Cậu có bệnh phải không, sao lại gửi tin nhắn gì lạ vậy?” Lời này để nói cho người ở đầu dây bên kia nghe cũng là nói cho Tạ Quan Tinh nghe.

Ôn Tân Nhĩ không muốn vết nứt đầu tiên trong mối quan hệ của Ôn Nhiễm lại có liên quan đến mình. 

“Ôn Tân Nhĩ, tôi thật lòng rất thích chị ấy, anh có thể… nhường chị ấy cho tôi hay không?” Giọng nói của chàng trai kia cũng chẳng phải là kiểu đáng thương cầu xin mà là đang bố thí cho người khác, giống như đang cho Ôn Tân Nhĩ chút mặt mũi. 

Ôn Tân Nhĩ lập tức đứng bật dậy khỏi ghế. 

Tạ Quan Tinh nhìn về phía cậu ấy, cậu nhận ra cuộc điện thoại này khả năng cao là không hề đơn giản như vậy. 

“Cậu có ý gì hả?” Ôn Tân Nhĩ hạ giọng, không còn vẻ cà lơ phất phơ như ngày thường nữa. 

“Đêm nay là lần đầu tiên tôi gặp mặt chị gái, mẹ chưa bao giờ nói với tôi chị ấy xinh đẹp và ưu tú như vậy.” Kha Đường dừng một chút rồi lại bướng bỉnh nói tiếp: “Ôn Tân Nhĩ, chị ấy là chị của anh cũng là chị của tôi!” 

Ôn Tân Nhĩ vừa nghe xong thì chỉ còn cảm thấy choáng váng và mờ mịt.

Cái gì mà cũng là? 

“Môn văn tiểu học của cậu là do giáo viên thể dục dạy à? Nói chuyện cho người khác nghe hiểu được không?” 

“Mẹ của tôi cũng là mẹ của chị gái anh, năm nay tôi mười lăm, nhỏ hơn anh ba tuổi. Tôi là em trai của Ôn Nhiễm và cũng là em trai anh.” Giọng điệu của Kha Đường có chút ti tiện, nhưng vẫn kể rất rõ ràng mọi chuyện.

Có lẽ nguyên nhân khiến cậu ta kể rõ ràng mọi chuyện là vì cảm thấy có thể khiến cho Ôn Tân Nhĩ sợ chết khiếp. 

Ôn Tân Nhĩ thường xuyên chửi người khác ngu ngốc, cũng từng tự chửi mình. Nhưng cậu ấy biết người khác không ngốc cậu ấy cũng không ngốc. 

Rất nhanh cậu ấy đã hiểu người ở đài dây bên kia đang nói gì. 

Cậu ấy đột nhiên nhớ ra mẹ cậu ấy đã trở về lâu vậy rồi nhưng không hẹn cậu cùng đi ăn bữa cơm, chỉ có hôm khai giảng bà ấy gọi điện hỏi thăm chút thôi. 

Ôn Nhiễm cũng chưa lần nào nhắc về bà ấy cả. 

“Cậu… cậu có ý gì hả? Con mẹ nó, cậu thử lặp lại lần nữa xem!” Ôn Tân Nhĩ không thể tin nổi: “Cái gì mà mẹ tôi cũng là mẹ cậu chứ hả?” 

“Ý trên mặt chữ đó, hi hi, anh trai à, hôm nào ba chị em chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Kha Đường vừa nói xong đã nhanh tay ấn tắt điện thoại.



Tính cách của Ôn Tân Nhĩ và Ôn Nhiễm căn bản không giống nhau, sau khi Kha Đường tắt điện thoại, cậu ấy lập tức gọi điện thoại cho người mẹ vừa mới diễn xong của mình. 

Lúc trước khi bà ấy và bố ly hôn, tuy nói bọn họ không ở với nhau nữa nhưng bà ấy vẫn là mẹ ruột của Ôn Nhiễm. Tình cảm của bà ấy và bố không hòa thuận nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của bà ấy và con cái. 

Ôn Tân Nhĩ chưa bao giờ đến việc bà ấy tìm một người bạn đời khác sau khi chia tay với Ôn Tùng Hàn. Nhưng thằng ngu vừa mới gọi điện đến chỉ thua cậu ấy hai ba tuổi mà thôi, bà ấy cũng quá gấp gáp rồi. 

“Mẹ vẫn còn một đứa con trai nữa đúng không?” Ôn Tân Nhĩ đi thẳng vào vấn đề. 

Đối phương vẫn chưa trả lời, Ôn Tân Nhĩ lại tiếp tục dùng giọng điệu đầy châm biếm nói: “Tôi không thể ngờ được mẹ lại có thể làm ra loại chuyện thế này đâu, mẹ đang đóng phim truyền hình đấy à?” 

“Ôn Nhiễm có biết không?”

Không biết bên kia nói câu gì đó mà sắc mặt Ôn Tân Nhĩ lập tức thay đổi, cậu ấy ngắt điện thoại rồi vứt lên bàn. 

Nhưng chẳng được mấy giây cậu lại cầm điện thoại lên. 

Sao Ôn Nhiễm có thể không biết cơ chứ? 

Mẹ nó, không phải thời điểm ly hôn cô đi với mẹ mình hay sao?

“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Tạ Quan Tinh ở bên cạnh vang lên, giọng điệu của cậu đầy nghi ngờ. 

“A Nhượng, cậu có biết bố mẹ tôi đã ly hôn lâu rồi không…?” Ôn Tân Nhĩ hít sâu một hơi, thong thả hỏi. 



Thời điểm gặp lại Kha Đường đã là chuyện của một tuần sau, hôm đó là ngày cuối tuần. Chàng trai mặc một chiếc áo lông vũ dài màu đen, sau lưng là logo của một thương hiệu lớn. Trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, trên mũ cũng có logo của một thương hiệu lớn, nửa khuôn mặt của cậu ta bị khẩu trang che khuất. 

Ôn Nhiễm có thể nhận ra cậu ta hoàn toàn là vì chất giọng đặc biệt của đối phương.

Đối với giọng nói đêm đó cô có ấn tượng khá sâu sắc.

Ôn Nhiễm lạnh lùng nhìn đối phương không nói một lời. 

“Chị gái…”

“Đừng gọi lung tung.” Ôn Nhiễm chau mày, đảo mắt nhìn xung quanh, cô cùng Tạ Quan Tinh sớm đã hẹn xong tối nay cùng nhau ra ngoài ăn cơm. Giờ này chắc là cậu cũng sắp tan học rồi. 

Thí nghiệm có thể làm bất cứ lúc nào, ví dụ như cuối tuần.

Khoa Y học khá nhiều tiết, Tạ Quan Tinh chỉ có thể gọi điện thoại cho Ôn Nhiễm vào tiết tự học buổi tốt mà thôi. Ôn Nhiễm vẫn chưa nói với Tạ Quan Tinh việc trong nhà cô. 

Từ trước đến nay đối với mấy việc như này Ôn Nhiễm vẫn luôn duy trì cảm xúc bình tĩnh thản nhiên, mỗi nhà đều sẽ trải qua những chuyện khó quên, nhà nào cũng sẽ có những chuyện như vậy. 

Ngoại trừ lúc đầu có hơi kinh ngạc cùng khổ sở thì mấy ngày sau Ôn Nhiễm cần đi học sẽ đi học, cần ăn cơm sẽ ăn cơm, cuộc sống sinh hoạt chẳng khác gì lúc trước cả. 

Đương nhiên, đó là khi không có bất cứ ai chạy đến làm phiền cuộc sống của cô. 

Ôn Nhiễm nhìn vào đôi mắt đủ loại biểu cảm của Kha Đường, vẫn là không thèm quan tâm mà nói thẳng: “Vì cái gì mà cậu cho rằng tôi sẽ thích cậu?” 

“Bởi vì em muốn chị chấp nhận em.” Kha Đường không thèm nghĩ ngợi mà nói ngay. 

“Tại sao muốn tôi chấp nhận cậu?” Tay Ôn Nhiễm đút vào túi, thời tiết có chút lạnh, hơi thở phả ra đều là khói trắng xóa: “Cậu là con ông ta chứ không phải con tôi.”

Kiểu nói chuyện của Ôn Nhiễm từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, cô không quan tâm, thích gì thì nói đó. Đối phương nghe xong có vui hay không cô cũng không quan tâm. 

Càng đừng nói đối phương lại là Kha Đường.

“Bởi vì em không có chị gái…” Kha Đường nhìn Ôn Nhiễm nhỏ giọng nói. 

Cậu ta cao hơn Ôn Nhiễm nửa cái đầu, toàn thân tỏa ra vẻ ngây thơ non nớt nhưng cũng rất mạnh mẽ. Ôn Nhiễm đeo một đôi boot cao gót đế vuông màu trắng, chiếc váy len kẻ sọc ngắn ngang đầu gối càng khiến chân cô trông có vẻ thon dài hơn. 

Khí thế của cô mạnh hơn Kha Đường nhiều nên người khác có nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy hai người có gì đó. 

“Tôi cần nhiều em trai như vậy để làm gì?” Ôn Nhiễm cong khóe môi: “Huống hồ quan hệ của chúng ta hoàn toàn đối lập nhau, tôi không chán ghét cậu, cũng chẳng tranh giành gì với cậu cả, cậu nên ngoan ngoãn tránh sang một bên đừng làm phiền đến tôi thì hơn.” 

Đạo lý này ngay cả đứa trẻ lên ba cũng hiểu, Kha Đường lại không phải con của gia đình bình thường. Gia đình có một người mẹ cao ngạo như vậy sao có thể đơn giản được? 

Chỉ sợ Kha Đường chẳng qua chỉ là đến dò xét Ôn Nhiễm mà thôi, có thể tất cả mọi lời nói ra không một câu nào là thật. 

“Chị vẫn luôn nói chuyện giống như giấu dao vậy à?” Kha Đường hơi nghiêng mặt nhìn Ôn Nhiễm: “Nếu vậy sẽ không có bạn trai được đâu.” 

Bởi vì tiệc rượu tối hôm đó Ôn Nhiễm không có bạn đồng hành nam, bên cạnh chỉ có mỗi Dương Tiểu Mạn nên Kha Đường đoán chắc cô vẫn chưa có bạn trai. 

“Chị ơi, em tên Kha Đường, chị đi theo mẹ cùng đến nhà em ở có được không? Bố em vẫn luôn muốn có một đứa con gái.” Giọng điệu của Kha Đường nghe có vẻ rất ngây ngô, cậu ta vẽ cho Ôn Nhiễm một tương lai thật tươi sáng.

Ôn Nhiễm lạnh mặt nghe cậu ta nói hết. 

Người nhà họ Kha có tiền cũng chỉ có một, mấy đời đều sinh sống ở Tùng Nam. Bọn họ kinh doanh xuất nhập khẩu, gia tộc giàu có, mấy thế hệ đều nối nghiệp. Chỉ cần có một đứa con trai được sinh ra trong gia đình thì sẽ không thể sinh thêm đứa nào nữa kể cả là nam hay nữ. 

Kha Đường nói bố cậu ta vẫn luôn muốn có một đứa con gái không chừng là nói thật. 

“Cậu có bệnh à?” Sau khi tổng kết mọi chuyện, Ôn Nhiễm nhanh chóng đi lướt qua cậu ta. 

Kha Đường cũng nhanh chóng xoay người đuổi theo, Ôn Nhiễm đi nhanh cậu ta cũng đi nhanh, Ôn Nhiễm đi chậm cậu ta cũng đi chậm. Khoảng cách giữa hai người vẫn luôn duy trì vài bước chân, không xa cũng không gần. 

Bóng dáng Tạ Quan Tinh xuất hiện ở cách đó không xa. 

Cậu đeo cặp ở một bên vai, trên tay cầm một xấp bài tập, chiếc áo khoác màu trắng kem khiến cậu trông có vẻ dịu dàng hơn, cổ áo dựng đứng che đi chiếc cằm nhọn của cậu. Cậu rất cao, đứng ở đó giống như gió nhẹ đêm trăng, cũng giống như bão tuyết. 

Kha Đường ở sau lưng Ôn Nhiễm ló đầu ra, cậu ta vươn cổ lẩm bẩm một câu gì đó. 

Cậu ta cho rằng Ôn Nhiễm sẽ tiếp tục đi về phía trước nhưng không ngờ cô lại đột nhiên dừng lại. 

Kha Đường hiểu lầm là Ôn Nhiễm muốn đợi câu ta cùng đi, miệng dần cong lên. Nhưng mà nụ cười còn chưa hoàn toàn hiện rõ cậu ta đã thấy nam sinh mặc áo khoác trắng chỉ cách mấy bước chân ở trước mặt hai người đang đi về phía Ôn Nhiễm.

Bọn họ quen nhau sao?

Kha Đường bất mãn bĩu môi, mắt thấy Ôn Nhiễm dừng lại cậu ta cũng dừng theo. 

“Đàn chị, em phải đi nộp bài tập cái đã, chị có muốn đi cùng em không?” Tạ Quan Tinh cụp mắt đánh giá Ôn Nhiễm một chút, giống như là cảm thấy khoảng cách này còn chưa đủ gần nên cậu lại cúi xuống thêm chút, nhỏ giọng nói: “Đàn chị gầy quá.” 

Hơi thở của cậu bao vây lấy Ôn Nhiễm. 

Ôn Nhiễm không phát giác ra điều gì. 

Cô sờ sờ mặt mình: “Không có nha, sáng nay chị vừa cân xong đã lên hai cân rồi.” 

Cho dù cô có tăng hai cân thì vẫn gầy. 

“Đàn chị không hiểu ạ?” Tạ Quan Tinh nở nụ cười trách móc: “Bởi vì em cảm thấy em đối với đàn chị còn chưa đủ tốt, cho nên em mới nói như vậy.” 

Ôn Nhiễm chớp chớp mắt chỗ hiểu chỗ không.

Cô không có kinh nghiệm, hơn nửa năm hẹn hò với Trần Phủ Án cô hoàn toàn bị động, cô ngửa đầu nhìn Tạ Quan Tinh, dừng một chút mới nói: “A Nhượng, hình như em hơi gầy đi rồi đó.” 

Xương quai hàm của cậu vốn mềm mại tự nhiên, bây giờ chỉ cần nhìn sơ cũng phát hiện ra. 

Trước đây Tạ Quan Tinh còn có thể dùng mặt khiến người khác hiểu lầm cậu ngây thơ dễ lừa, nhưng bây giờ gầy hơn một chút, đường nét sắc bén hiện ra, lộ rõ sự không dễ chọc.

“Sao em lại gầy đi rồi?” Ôn Nhiễm không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo eo của Tạ Quan Tinh, có điều bởi vì mùa đông mặc nhiều áo quá nên cô chẳng cảm nhận được gì. 

Tạ Quan Tinh không chút dấu vết mà liếc nhìn Kha Đường phía sau lưng Ôn Nhiễm đã sớm trợn mắt há hốc mồm, cậu mỉm cười, thu hồi ánh mắt: “Bởi vì ngày đêm tơ tưởng đàn chị khiến em đêm chẳng thiết ngủ cũng chẳng thiết ăn uống.” 

Bình luận

Truyện đang đọc