BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Ôn Nhiễm không nghe rõ người ở đầu dây bên kia nói gì nên hỏi lại: “Em đang nói chuyện với ai đó?”

Thái độ của Ôn Tân Nhĩ ác liệt: “Em đang giúp chị tìm đối tượng.” 

Tạ Quan Tinh thong thả lật sách sang trang khác. 

Cô gái đầu dây bên kia kéo dài giọng nói: “Ồ… Em tìm được người nào giúp chị vậy?” 

“Là Tạ Quan Tinh, cậu ấy hỏi chị có muốn cùng cậu ấy thử tìm hiểu không?” 

Ôn Nhiễm nghe thấy cái tên quen thuộc, cô chớp chớp đôi mắt, theo bản năng nhìn về phía Dương Tiểu Mạn. 

Dương Tiểu Mạn tích cực cổ vũ: “Cậu nhanh đồng ý đi, đồng ý cậu nhóc đó đi!” 

“…” 

Bởi vì tác dụng của rượu nên đầu óc Ôn Nhiễm phản ứng có chút chậm, Dương Tiểu Mạn nhanh chóng giật lấy điện thoại trong tay cô hét lớn với người ở đầu dây bên kia: “Được chứ được chứ, em mau nói với cậu ấy chị đồng ý rồi!” 

Trước khi Ôn Tân Nhĩ kịp mở miệng cô ấy đã nhanh chóng ngắt cuộc gọi. 

Dương Tiểu Mạn nhét điện thoại trở lại tay của Ôn Nhiễm. 

“Em trai cậu giới thiệu ai cho cậu vậy?” 

Ôn Nhiễm ôm bình rượu, chậm chạp trả lời: “Cậu còn chưa biết là ai đã dám đồng ý giúp tớ rồi sao?” 

“Ờ?” Dương Tiểu Mạn nghe thấy mùi rượu trong miệng của mình, chán ghét nhíu mày: “Tớ có nghe loáng thoáng, là Tạ Quan Tinh, tớ biết người này.” 

“Cậu biết sao?” Ôn Nhiễm có chút kinh ngạc. 

Thật sự là với gương mặt của Tạ Quan Tinh việc trở nên nổi tiếng ở đại học phía Nam chỉ là sớm muộn, nhưng hôm nay chỉ mới là ngày đầu nhập học của tân sinh viên. 

Không cần suy nghĩ cũng biết là do đám người trên diễn đàn làm.  

Nam Đại là một trường đại học nổi tiếng với trăm năm lịch sử, diễn đàn cũng đã thành lập được nhiều năm rồi, Nam Đại cũng có bảng xếp hạng hoa khôi và nam khôi của mình, tên tuổi chuyên ngành, sau khi được bản thân người đó đồng ý mới được công khai, hay là làm mờ bằng một cái gì đó cũng không che nổi. 

Mỗi một năm khi tân sinh viên nhập học thì diễn đàn sẽ bỏ phiếu bầu lại một lần nữa, nhưng mà mấy năm nay bên phía nam sinh cũng không có ai có nhan sắc quá mức nổi bật. Bên phía nữ sinh đã rất nhiều lần thay đổi vị trí xếp hạng nhưng bên nam sinh vẫn là ba người cũ. 

Ôn Nhiễm cũng nằm trong bảng xếp hạng, bản thân là sinh viên khoa nghệ thuật giá trị nhan sắc đã rất cao mà cô lại còn là hoa khôi của khoa, thật ra thì phải là hoa khôi của trường mới đúng. Nhưng khi gần đến này chốt phiếu bầu Trần Phủ Án lại điên cuồng mua thủy quân không ngừng bình luận đẹp thì có đẹp nhưng không có linh hồn, điều này đã làm cho Ôn Nhiễm rớt xuống vị trí thứ hai. 

Cuối cùng người giành được hạng nhất là người giỏi nhất của khoa Y, cô ta lớn hơn Ôn Nhiễm một tuổi, cũng rất có danh tiếng ở trường, có vô số bài luận văn khoa học, tham gia rất nhiều cuộc nghiên cứu khoa học, thậm chí còn có bằng sáng chế độc quyền đứng tên mình. 

Dương Tiểu Mạn đi vào toilet, lát sau cô ấy đi ra với chiếc bàn chải đánh răng trong miệng, cô ấy lại tiếp tục câu chuyện khi nãy: “Thật ra tớ cũng chả biết đâu, nhưng không phải chiều nay em trai cậu và thằng nhóc đó đến đón cậu tan học sao? Ảnh chụp đã lan tràn đầy trên diễn đàn rồi, bọn họ còn chưa biết thằng nhóc kia là em trai cậu đâu, bọn họ còn đang xôn xao bàn tán nó với Tạ Quan Tinh ai mới là người yêu của cậu.” 

“Nhưng cũng phải nói thằng nhóc kia mấy năm nay trưởng thành nhiều rồi, tuy là gương mặt vẫn thiếu đánh như vậy.” 

“Nhan sắc của thằng nhóc kia đứng bên cạnh cậu cũng không thể bị cậu đè bẹp được, nhưng mà Tạ Quan Tinh đúng là lợi hại nha! Tớ cảm giác em trai cậu còn chưa đẹp trai bằng thằng nhóc đó đâu.” 

Ôn Nhiễm đem mấy lọ whiskey đã uống cạn nhét xuống gầm bàn, cô cau mày nói: “Cũng không khác nhau mấy, do không cùng phong cách thôi.” 

Dương Tiểu Mạn gật đầu: “Ừ đúng là phong cách khác nhau thật.” 

Cô ấy quay người đi vào toilet, còn không quên cảm thán một câu: “Bảng xếp hạng nam sinh năm nay chắc chắn phải thay đổi rồi.” 

“Tớ đã quá ngán mấy gương mặt kia rồi.” 

– 

Sau khi Ôn Nhiễm tắm xong cô nằm trên giường lướt điện thoại, cô đã hoàn toàn đem chuyện mình uống say làm gì vứt hết ra sau đầu rồi nhưng mà rất nhanh điện thoại đã hiện lên tin nhắn Wechat nhắc nhở. 

Avatar của người gửi tin nhắn là một con mèo Ragdoll rất đáng yêu, đó là Tạ Quan Tinh. 

[ Tạ Quan Tinh: Xin chào đàn chị/ icon mặt cười đáng yêu. ] 

[ Tạ Quan Tinh: Những gì lúc tối đàn chị nói đều là thật ạ? ] 

Tay Ôn Nhiễm bất ngờ run lên, điện thoại cầm không vững mà rớt lên mặt cô. 

“A ui…” 

Ôn Nhiễm xoa xoa chóp mũi tê dại, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trở thành người xấu trong lòng học đệ đáng yêu. 

Sau khi cân nhắc hồi lâu, Ôn Nhiễm còn cẩn thận nhẩm đọc lại một lần, xác định mọi thứ đều ổn cô chuẩn bị ấn nút gửi đi thì lại thấy Tạ Quan Tinh gửi đến một tấm ảnh. 

Cậu nhóc hiện tại đang nằm dài trên giường, trên người đắp mộ chiếc chăn mỏng, bộ dạng hệt như đang rất buồn ngủ, cằm gối lê cánh tay, hàng lông mi dày đậm giống cây quạt nhỏ. 

Ánh mắt Tạ Quan Tinh mơ màng nhìn vào ống kính, cảm giác giống như còn có chút nước mắt ươn ướt, mềm mại giống như một chú mèo nhỏ. 

Ôn Nhiễm yên lặng đặt điện thoại xuống, cô quay người vùi mặt vào gối. 

Trong lòng âm thầm gào thét: Nhan sắc như này ai mà chống đỡ được! 

Rất lâu sau Ôn Nhiễm mới từ trên giường ngồi dậy. 

Quên đi, không thể chịu được mà. 

[ Ôn Nhiễm: Ừ, là thật. ] 

Người đầu dây bên kia dường như là trả lời lại chỉ trong vài giây. 

Là một đoạn rất dài. 

[ Tạ Quan Tinh: Em và chị cũng không thể coi là quá thân thiết, chúng ta trước tiên cứ thử tìm hiểu nhau một thời gian xem sao, sau đó mới quyết định có muốn ở bên nhau hay không, dù sao em vẫn nhỏ hơn chị nên sẽ có những lúc em suy nghĩ không được chín chắn, nếu sau thời gian tìm hiểu mà chị cảm thấy em không thích hợp thì có thể nói thẳng ạ. ] 

Thật là thấu hiểu lòng người! Quá ôn nhu! Quá hiểu chuyện! 

Ôn Nhiễm gửi lại một sticker con mèo gật đầu. 

[ Tạ Quan Tinh: Vậy ngày mai em với Ôn Tân Nhĩ sẽ đến tìm chị cùng nhau đi ăn, bây giờ thì chị mau ngủ đi, đàn chị ngủ ngon nhé ~] 

[ Ôn Nhiễm: Ừ, em cũng ngủ ngon. ] 

Đèn ký túc xá đã tắt, Ôn Nhiễm đặt điện thoại sang bên cạnh sạc pin. Cô nhìn lên trần nhà đen như mực không chút phản ứng. 

Sao đột nhiên cô lại ra tay với bạn cùng phòng của Ôn Tân Nhĩ chứ? 

Không phải đã tính toán rất kỹ sẽ giải thích với đối phương là do mình nhất thời xúc động sao? 

Trong ký túc xá thật yên tĩnh, Dương Tiểu Mạn đang đắp mặt nạ, ánh sáng từ điện thoại hắt lên mặt cô ấy có màu xanh lam. 

Phòng của bọn họ là phòng hai người, Dương Tiểu Mạn dùng âm lượng thường ngày hỏi Ôn Nhiễm: “Cậu vừa nói chuyện phiếm với em trai nhỏ sao?” 

Tâm trạng của Ôn Nhiễm đã dần ổn định lại: “Ừ.” 

“Em trai nhỏ này được lắm nha.” Dương Tiểu Mạn vuốt thẳng mặt nạ ở ngay mắt, cô ấy bĩu môi nói: “Ôn Nhiễm nhà chúng ta đã lâu không thèm nói chuyện với đàn ông rồi, thằng nhóc này có tiền đồ lắm.” 

Cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, Ôn Nhiễm lẩm bẩm trong miệng: “Không phải như vậy, không thèm để ý đến cậu nữa…” 

Dương Tiểu Mạn nhìn thoáng qua Ôn Nhiễm. 

Mặc dù ánh sáng trong ký túc xá mờ ảo mông lung nhưng Ôn Nhiễm lại giống hệt một bức tranh, là bức tranh mỹ nữ. 

Khi còn học cấp ba người theo đuổi Ôn Nhiễm rất nhiều, khi đó tâm tư của mọi người rất đơn giản họ thích vẻ đẹp của Ôn Nhiễm, thích tính cách rộng rãi của Ôn Nhiễm. Bọn họ thường xuyên tặng đồ ăn vặt cho Ôn Nhiễm, hoặc khăn quàng cổ do họ tự dệt, còn có một vài mảnh giấy kèm theo với dòng chữ “Ôn Nhiễm, tớ muốn vào đại học cùng với cậu”. Khi đưa tờ giấy đó cho cô mặt ai cũng đỏ như mông khỉ. 

Sau khi lên đại học phương thức theo đuổi của mọi người có vẻ thành thục hơn rất nhiều, bọn họ ai nấy đều thiếu kiên nhẫn muốn giành thắng lợi khi chỉ mới theo đuổi được hai ngày. 

Bề ngoài tuy Ôn Nhiễm có chút tùy hứng nhưng thật ra cô lại là một người rất chậm nhiệt, không phải chỉ ngày một ngày đã có thể làm cô rung động. 

Có một số ít người do nhìn trúng tài nguyên gia đình nghệ thuật sau lưng Ôn Nhiễm, hộ khẩu tại Tùng Nam, những thứ đó đều là thứ vô cùng dụ dỗ bọn họ bởi nó đem lại lợi ích rất lớn. 

Dương Tiểu Mạn thở dài một hơi, xem ra xinh đẹp quá cũng không tốt. 

– 

Buổi chiều hôm sau Ôn Nhiễm mới có tiết, đêm qua sau khi uống rượu xong sau khi cô tỉnh lại đã hơn 11h trưa. 

Hôm nay là ngày thứ hai tân sinh viên nhập học. Bên ngoài hành lang có âm thanh kéo hành lý còn có tiếng dặn dò không ngớt của phụ huynh. 

Điện thoại vẫn luôn reo. 

Ôn Nhiễm rút dây sạc để điện thoại bên tai. 

Là giọng nói thiếu đòn của Ôn Tân Nhĩ: “Em đói bụng rồi, muốn đi ăn cơm.” 

“…” 

Ôn Nhiễm nhắm mặt lại, nhàn nhạt trả lời: “Cút.” 

Sau đó cô ném điện thoại xuống chân giường tiếp tục trùm chăn ngủ. 

Ngủ chưa được mấy phút chăn của cô bị kéo vài cái, Dương Tiểu Mạn xốc chăn cô lên. 

Dương Tiểu Mạn lùi về sau mấy bước, cô ấy nhỏ giọng nói: “Em trai cậu mang theo bạn trai cậu đứng đợi ở trước cửa kìa.” 

Bạn trai? 

Bạn trai nào chứ? 

Đầu óc Ôn Nhiễm dần dần tỉnh táo lại, cô gấp chăn lại để ở bên cạnh, sửa lại cho đúng lời nói của bạn mình: “Không phải bạn trai, em ấy nói muốn cùng tớ tìm hiểu nhau trước đã, thêm một thời gian nữa rồi tính.” 

Dương Tiểu Mạn há hốc miệng: “Được nha, vậy mà trong lòng em trai nhỏ cũng không loạn, quá lợi hại rồi!” 

“…” Ôn Nhiễm xuống giường: “Có phải cậu dùng từ không đúng rồi không?” 

“Cũng không khác nhau mấy.” Dương Tiểu Mạn đi theo Ôn Nhiễm đến toilet. “Em trai nhỏ rốt cuộc đang nghĩ gì? Cậu cũng đã nói thẳng ra rồi mà thằng nhóc đó còn nói trước tiên cứ tìm hiểu sao?” 

Ôn Nhiễm ngắm bản thân trong gương, đôi mắt hơi sưng nhẹ, cô vốc một ít nước lạnh dùng bàn tay che đôi mắt lại. 

“Có thể giải thích là do em ấy đơn thuần, lương thiện, đứng đắn.” 

Dương Tiểu Mạn gật đầu: “Cậu nói cũng đúng, bây giờ mà tìm nam sinh đơn thuần giống em trai nhỏ này thì rất hiếm đó.” 

Ôn Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy.” 

Sau khi đánh răng rửa mặt xong Ôn Nhiễm ngồi ở bàn trang điểm makeup, trong khi chờ kem chống nắng khô đi cô tranh thủ nghịch điện thoại một lát. 

Wechat có rất nhiều tin nhắn mới, có một cái do Ôn Tân Nhĩ gửi: Em đói bụng. 

Cô tìm được khung chat của Tạ Quan Tinh chỉ thấy cậu gửi một cái sticker con mèo chọc tay vào mặt kèm dòng chữ: Chào buổi sáng. 

Cô đang muốn trả lời thì lại nghe thấy tiếng Dương Tiểu Mạn ghé vào cửa sổ gọi mình: “Ôn Nhiễm em trai cậu đang đợi ở dưới kìa, còn có em trai nhỏ nữa.” 

Ôn Nhiễm tò mò chạy đến bên cạnh cửa sổ nhìn thử. 

Ôn Tân Nhĩ vẫn là bộ dạng lôi thôi đó, còn đội một cái mũ đánh cá trực tiếp che đi hơn nửa khuôn mặt. 

Nếu để so sánh thì Tạ Quan Tinh ăn mặc thoải mái hơn nhiều, cậu mặc một chiếc áo thun màu vàng nhạt, bên dưới là chiếc quần jean màu lam nhạt, vừa nhìn đã thấy sạch sẽ, toàn thân tỏa sáng. 

Giữa trưa ánh nắng gay gắt, Tạ Quan Tinh cả người như phát sáng, Ôn Nhiễm im lặng suy nghĩ: Làn da của em trai nhỏ thật là trắng quá đi. 

Cô đang nhìn trộm cậu thì bỗng dưng điện thoại trên bàn bất ngờ reo lên. 

Ôn Nhiễm quay trở lại bàn. 

Cô nhìn thoáng qua màn hình điện thoại. 

Đọc được nội dung trên đó khiến Ôn Nhiễm chỉ muốn lập tức chui xuống gầm bàn mà núp luôn. 

[ Tạ Quan Tinh: Đàn chị đang nhìn trộm em hả? ]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc