BINH VƯƠNG TRỞ VỀ


Sau khi Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp kiêu ngạo rời đi, Hạ Hiểu Y liền ngồi gục xuống khóc.
Một cô bé mới mười bảy, mười tám tuổi lại bị ức hiếp và chà đạp như vậy thật sự rất quá đáng.

Dù có cứng rằn đến mấy cũng không chịu nổi.
Những người có mặt trong phòng học đều bất bình, thế nhưng lúc nãy không ai lên tiếng bên vực.

Không phải họ.

không muốn, mà là không thể.
Người bình thường đi chống đối với võ giả, chẳng khác nào đi tìm chết?
Thiệu Quyên suy nghĩ một chút, liền kéo Hạ Hiểu Y ra khỏi phòng học, thấp giọng nói:
“Hiểu Y, chuyện này có lẽ không dễ giải quyết.

Gia đình Bạch Chấn Dương rất có thế lực trong hệ thống giáo dục của Ninh Châu.

Hay là...!em thử đi tìm vị tiên sinh lần trước, nhờ cậu ta giúp đỡ xem...”
Là giáo viên chủ nhiệm, Thiệu Quyên đương nhiên biết hai tuần Hạ Hiểu Y được “quản thúc tại gia” là chuyện gì xảy ra.


Lúc đó cô cũng cực kỳ phẫn độ với Tống Viễn Đông, càng thêm ngưỡng mộ người đàn ông từ trên trời giáng xuống kia.
Nếu người ấy có thể lại xuất thủ, dùng vũ lực giải quyết việc này, có lẽ còn có đường chuyển biến.
Nhớ lại ánh mắt của Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp nhìn cô, Thiệu Quyên liền cảm thấy ghê tởm trong lòng.
Một tiếng sau.
Mạc Phàm ngồi trên sô pha, nghe Thiệu Quyên kể lại chuyện xảy ra trong lớp, trên mặt cũng không có biểu cảm, không nhìn ra được anh ta đang nghĩ gì.
Lúc đầu Hạ Tiểu Y còn có chút lo lắng, nhưng khi trở về nhà, nhìn thấy Mạc Phàm, tất cả lo lắng trong lòng đều biến mất không tăm tích, thay vào đó là cảm giác an toàn mãnh liệt.
“Hiểu Y, đừng lo lắng, anh Mạc Phàm có thể xử lý được.” Hạ Thiên Kỳ nắm lấy tay Hạ Hiểu Y, nhẹ nhàng nói.
Cô nàng vẫn đang mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, trước đó đấu tập đối chiến với Mạc Phàm nửa ngày, bị người không biết thương hoa tiếc ngọc này ném ngã, mông đều sưng lên.
Tuy nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không hề lùi bước, cô biết, nếu như muốn nhanh chóng nâng cao thực lực, thì không có tư cách để kêu than.
“Không ngờ rằng chúng ta đều sắp rời khỏi Bắc An, vậy mà còn có người không có mắt tìm đến gây sự?” Mạc Phàm sau khi nghe xong thì liền nhàn nhạt hỏi:
“Nhà họ Bạch có quan hệ rất sâu với hệ thống giao dục Ninh Châu? Nhưng vì sao Bạch Chấn Dương này lại được sắp xếp học tại Bắc An?”
Thiệu Quyên tràn đầy lo lắng: "Mạc tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Bên cạnh Bạch Chấn Dương có mấy võ giả rất lợi hại.

Nghe nói bọn họ đến từ Bạch Gia Ninh Châu: “Bạch Gia Ninh Châu?” Ánh mắt Mạc Phàm chợt lóe lên.
Ở Ninh Châu, có rất nhiều gia đình mang họ Bạch.


Nhưng có thể dùng bốn chữ “Bạch Gia Ninh Châu” để xưng danh thì chỉ có một.
"Không cần lo lắng." Ánh sáng trong mắt Mạc Phàm lui đi, trả lại tĩnh mịch như cũ, mỉm cười nói:
“Tối nay tôi cùng Hiểu Y và Thiên Kỳ đi qua xem một chút.

Cô Thiệu cứ ở nhà chờ tin tốt từ chúng tôi.”
Thiệu Quyên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy lo lảng.

Nếu như nhà của Bạch Chấn Dương thật sự rất có thế lực ở cả một tỉnh thành.

Như vậy kế tiếp bị trả thù có thể là vô cùng vô tận, vũ lực chỉ có thể trấn áp đối phương nhất thời.

Tiếp theo thì phải làm thế nào?
Chờ khi Hạ Hiểu Y vào đại học Ninh Châu, đối phương còn có thể làm ra chuyện gì nữa đây?
Căn môi suy nghĩ một chút, Thiệu Quyên mới nói: "Mạc tiên sinh, tôi cùng đi với các người, nếu sau đó đội giám sát điều tra, tôi có thể làm nhân chứng.”
Mạc Phàm rất bội phục nhìn Thiệu Quyên một cái, nửa đùa nửa thật nói:
“Được.

Cám ơn cô Thiệu.

Nhưng cô tốt nhất chuẩn bị tâm lý trước, nếu tôi có ra tay nặng quá, hy vọng cô cũng đừng sợ tôi!
Tối nay khả năng cao là phải có máu.
Lúc này Hạ Tiểu Y xen vào, cô gái nghiêng đầu nói: "Anh rể, anh đang tán tỉnh cô giáo em sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc