BINH VƯƠNG TRỞ VỀ


Mạc Phàm liếc nhìn Hạ Thiên Kỳ, lập tức ho khan.

Cô nàng hiểu ý, lập tức véo em gái mình một cái:
“Con bé này, có giáo viên ở đây, đừng có nói lung tung”
Mặt Thiệu Quyên hơi đỏ, nhưng vẫn khoát tay nói: “Không sao, Hiểu Y vẫn luôn có khiếu hài hước”
Thiệu Quyên trước khi đến đây còn cho rằng Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ sẽ vô cùng tức giận nhưng xem tình hình hiện tại lại khá thoải mái.

Người đàn ông kia không biết tại sao nhưng giống như năm chắc phần thẳng trong tay.
Nhưng mà mặc kệ thế nào, điều này cũng làm cho lòng tin của Thiệu Quyên tăng lên rất nhiều.
"Ninh Châu Bạch Gia? Thật sự là đã nhiều năm không gặp.” Mạc Phàm cười lạnh trong lòng, thầm nói.
Bảy giờ tối, Bạch Chấn Dương đang ngồi uống rượu với Bạch Tam Diệp trong phòng khách, hẳn ta có chút mất kiên nhẫn, không chờ nổi nữa.
"Hạ Hiểu Y sao còn chưa tới? Thật sự là không biết xấu hổ.

Định thật sự học lại một năm sao?” Bạch Chấn Dương lại cười khẩy, chế giễu:

“Cho dù cô ta có học lại mười năm thì cũng đừng mong đậu đại học.”
Đối với một số người, cảm thấy việc thay đổi cuộc sống của người khác là điều rất dễ dàng.

Bạch Chấn Dương là một điển hình.
Bạch Tam Diệp cười ha hả hút thuốc, trong mắt bốc lên sắc quang:
“Con nhỏ đó đúng là rất đẹp, cùng thiếu gia rất xứng đôi!” “Anh Tam Diệp, chị gái ruột của Hiểu Y là đệ nhất mỹ nữ
Bắc An đó.

Anh có muốn nếm thử hương vị đệ nhất mỹ nhân không?”
Bạch Tam Diệp nghe vậy, hai mắt liền sáng lên: "Không phải là không thể, nhưng lão gia an bài cậu đi Bắc An học.

chính là muốn cậu xử sự khiêm tốn một chút.

Không biết chuyện lần này có khiến ông ấy phật ý hay không”

"Đừng để ý đến ông ấy, bố tôi mỗi ngày đều thận trọng như vậy, sống như vậy rất mệt mỏi.

Tôi không muốn giống như ông ấy." Bạch Chấn Dương khinh thường nói, sau đó uống cạn rượu trong ly, nhìn thời gian, vẻ mặt liền tối sâm lại.
"Tôi cho Hạ Hiểu Y thêm một giờ nữa, nếu trong một giờ.

này mà cô ấy không đến, vậy thì ngày mai cô ấy có quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng không buông tha cho cô ấy!” Bạch Chấn Dương lạnh lùng nói.
"Sao phải đợi đến ngày mai?" Bạch Tam Diệp cười cười: “Hay là đêm nay chúng ta đi gặp đệ nhất mỹ nhân Bắc An kia đi”
"Được, tôi cũng có chút chờ không được." Bạch Chấn Dương cười häc hắc, trong mắt lộ ra tia hưng phấn: "Anh Tam Diệp, đến lúc đó chúng ta cùng nhau vui vẻ đi."
Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Tam Diệp reo lên.
Sau khi nhìn dãy số, Bạch Tam Diệp lập tức đứng dậy bắt máy: “Phu nhân, tôi đang ở bên cạnh thiếu gia.”
Người gọi tới là mẹ của Bạch Chấn Dương, Trình Lộ Hàm!
“Tam Diệp, chuyện của Chấn Dương, ngươi giúp nó giải quyết.

Ngoài ra, cháu trai Trình Thanh Dương của ta cũng đã đi Bắc An, hai giờ nữa có thể sẽ đến chỗ các ngươi, hän mang theo vài võ giả cao cấp, đến lúc đó ngươi cùng hẳn gặp mặt một chút, coi có cần gì thì giúp hắn một tay hay không."
“Thanh Dương thiếu gia cũng tới? Được rồi, phu nhân yên tâm, Tam Diệp nhất định sẽ toàn lực ra tay.” Khóe miệng Bạch Tam Diệp nhếch lên, toát ra một nụ cười tự tin:
"Nghe nói Bắc An tông sư Hàn Hà Duyên gần đây bị một người thần bí đả thương.

Vậy thành phố Bắc An hiện tại, đã không có ai có thể uy hiếp tôi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc