BINH VƯƠNG TRỞ VỀ


Thượng Quan Tình Nguyệt bật cười: “Ô, vậy xem ra bình thường anh rất hay nói xấu về tôi?”
Mạc Phàm mặt không đổi sắc: "Không phải nói xấu, tôi chỉ là nói sự thật."
“Ta không thể giúp anh tìm cha của anh, cho nên anh có thể tiếp tục nói xấu tôi nha.

Như vậy tôi sẽ có thể vĩnh viễn ở trong lòng anh.

Ha ha ha.” Thượng Quan Tinh Nguyệt cười lớn, chọc cho Mạc Phàm tức giận là chuyện nàng cực kỳ yêu thích.
Mạc Phàm biết tiếp tục như vậy sẽ không có kết quả gì, chỉ có thể nói: “Cô đưa cho tôi giấy kết hôn cũ này là có ý gì?”
“Để cho anh thực hiện hôn ước nha.


Anh đã hứa đáp ứng tôi, không thể đổi ý!” Thượng Quan Tinh Nguyệt vui vẻ nói: "Dù sao, Hạ Thiên Kỳ đã xem như người của ta rồi, nếu ngươi dám nuốt lời, vậy ta cũng không ngại để cho vị thiên tài cấp S này trong quá trình trở nên mạnh mẽ càng vất vả hơn một chút.”
Nghe được Thượng Quan Tinh Nguyệt nhắc tới Hạ Thiên Kỳ, Mạc Phàm lập tức lạnh giọng:
"Thượng Quan, nếu ngươi dám để Thiên Kỳ chịu ủy khuất, †a nhất định đi quân bộ tìm ngươi..."
Nói tới đây, Mạc Phàm bỗng nhiên dừng lại.
Hắn vốn định nói "Đi quân bộ tìm ngươi đánh một trận", nhưng mà, vừa nghĩ đến đối phương là cường giả cấp Tinh Thần, Mạc Phàm vẫn nuốt xuống nửa câu sau.
Thực lực không bằng người, nên sợ hãi thì phải sợ hãi.

Nhưng đối tượng là Thượng Quan Tinh Nguyệt hắn vẫn không thích lắm, điều này làm cho Mạc Phàm cảm thấy rất khó chịu.
Thượng Quan Tinh Nguyệt không ngừng cười ra tiếng: "Mạc Phàm, mấy năm nay thân thể của ngươi có một ít biến hóa đáng mừng."
Mạc Phàm không nhận lời này, mà hỏi: "Kế tiếp tôi nên làm cái gì?"
"Anh cái gì cũng không cần làm, chỉ cần anh kiên trì hoàn thành hôn ước, bất luận kẻ nào tìm anh yêu cầu ly hôn, anh đều cự tuyệt, không được phép hối hận."
"Vậy tôi chẳng phải trở thành một tên không biết xấu hổ sao?”
"Không sai, tôi chính là muốn thấy bộ dáng không còn mặt mũi này của anh!” Thượng Quan Tinh Nguyệt cười nghiêng ngả nói.
Mặc dù Mạc Phàm có một số ác cảm với cô nàng này, nhưng vẫn phải thừa nhận tiếng cười của người phụ nữ này rất dễ nghe, hơn nữa, từ âm sắc mà phán đoán, Thượng Quan Tinh Nguyệt thật sự rất trẻ tuổi.
Cẩn thận tính toán, từ khi nàng xuất hiện, liên tục đánh mấy trận đại thắng gần như phản kích tuyệt địa, cho đến khi nằm binh quyền trong tay, tổng cộng cũng không có mấy năm.

Nhưng Mạc Phàm chưa bao giờ coi Thượng Quan Tinh Nguyệt là bãng hữu, theo hẳn thấy, đối phương không chỉ là quân nhân, mà còn là một...!chính trị gia.
Phương thức làm việc của hai bên chưa bao giờ ở trên cùng một quỹ đạo.
"Nếu...!nếu như Tô Khuynh Thành đích thân đến yêu cầu ly hôn với tôi, tôi cũng không thể đồng ý sao? Tôi nhất định phải bám lấy nàng đến cùng á?” Mạc Phàm lúc này mới bắt đầu cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Dù sao hắn cũng chưa bao giờ cho rằng mình là người không biết xấu hổ, đi chọc ghẹo người khác như vậy hoàn toàn không phải phong cách của hẳn.
"Đúng vậy." Thượng Quan Tinh Nguyệt cười nói: "Nhưng ngươi yên tâm, nàng sẽ không cự tuyệt ngươi.”
"Cô ta có phải rất...!không ổn?” Mạc Phàm lại rối rằm hỏi: "Tôi nói là giá trị nhan sắc.”
Thượng Quan Tinh Nguyệt dở khóc dở cười: "Ngươi rời khỏi giới võ giả Đại Hạ quá lâu, lâu đến mức ngay cả danh tiếng Khuynh Thành tiên tử cũng chưa từng nghe nói qua hả?”
"Khuynh thành tiên tử? Chính là Tô Khuynh Thành này sao? Có xinh đẹp không?”
Tâm tình Thượng Quan Tinh Nguyệt lại cực tốt: "Theo ta thấy, về giá trị nhan sắc, chỉ có Khuynh Thành tiên tử mới có thể so sánh với ta.”
"Thượng Quan, cô đối với bản thân ngộ nhận rất sâu đó!" Mạc Phàm nói xong, ngữ khí hơi nghiêm túc một chút, nghiêm mặt nói:
“Nói chuyện giữ lời.


Vậy sau chuyện này, tôi và cô không.

mắc nợ lẫn nhau gì nữa!”
“Chà, vậy trước tiên phải xem anh có thể nghiêm túc hoàn thành ước định của chúng ta hay không." Thượng Quan Tinh Nguyệt trêu chọc:
"Hơn nữa, hiện tại hồ sơ của anh vẫn nằm trong trình tự tuyệt mật.

Nói đúng ra, tôi là cấp trên của anh...!hy vọng không phải để tôi biến thỏa thuận thành một mệnh lệnh.".


Bình luận

Truyện đang đọc