BINH VƯƠNG TRỞ VỀ


Dừng một chút, Trình Lộc Hàm sắc bén nói:
“Sao cái tên Hồ Vệ Bưu không đem ngươi giết đi? Trình gia nuôi hắn nhiều năm như vậy đúng là phí công!”
Nghe Trịnh Lộc Hàm nói như vậy, ánh mắt Mạc Phàm lấp.

lánh: “Hy vọng lúc bà nhìn thấy con trai mình sẽ không quá kinh ngạc.”
Nói xong, hắn trực tiếp ném điện thoại xuống ao nước bên cạnh.
Trình Lộ Hàm sửng sốt, đột nhiên có dự cảm không lành.

Bà ta vội vàng gọi điện thoại cho Trình Thanh Dương và Hồ Vệ Bưu, nhưng dù gọi như thế nào cũng không liên lạc được!
Trình Lộ Hàm đứng dậy, thanh âm khẽ run lên: "Nhanh, mau đưa tôi về Trình gia!
Đối phó với người như Mạc Phàm, sự lo lắng của bà ta thật sự không thấy đáy.

Ông xã Bạch Thủ Ninh lại không đáng tin cậy, bà chỉ có thể về nhà mẹ đẻ tìm kiếm sự giúp đỡi
Lúc này đã là một giờ sáng.
Mạc Phàm nói với Hạ Hiểu Y: "Hiểu Y, chúng ta đưa cô giáo Thiệu trở về trước đi.



Hạ Hiểu Y lau mắt một chút, bĩu môi cười: "Được, dù sao anh cũng muốn tán tỉnh cô em, hiện tại không có chị ở đây, em cũng không ngại giúp anh rể một tay.”
Hạ Thiên Kỳ đã theo trực thăng quân bộ cùng nhau rời đi, Hạ Hiểu Y vẫn chưa nguôi nỗi buồn chia tay.

Nhưng cô biết rằng chị gái đã chăm sóc cô quá lâu, đã đến lúc cô phải theo đuổi tương lai mà mình mơ ước.
Hạ Hiểu Y trêu ghẹo như vậy, nỗi buồn chia xa đã giảm đi rất nhiều.

Cô gái này bề ngoài có vẻ vô tư lự, kỳ thật hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
"Hiểu Y, em đừng nói lung tung nữa." Thiệu Quyên dậm chân, khuôn mặt ửng đỏ.
Thật ra, tối nay đối với Thiệu Quyên có ảnh hưởng rất lớn.

Mộ thế giới không thuộc về cô đã chậm rãi mở ra trước mặt cô, để nữ giáo viên trẻ tuổi này thấy được máu nồng đậm, người mạnh hơn, cũng thấy được ngọn núi cao hơn.
Đối với những điều chưa biết này, Thiệu Quyên không những không sợ hãi, ngược lại rất muốn đi khiêu chiến một chút.

Một loại ngọn lửa nào đó, một khi đã bùng cháy, sẽ không dễ dàng dập tắt.
"Cô giáo, em đã tốt nghiệp rồi, không sợ cô nữa đâu." Hạ Hiểu Y ôm eo nhỏ nhắn của Thiệu Quyên, cười nói:
"Ai nha, chị Quyên, eo của chị thật nhỏ..." Mạc Phàm dở khóc dở cười.
Bất quá, anh vẫn theo lời Hạ Hiểu Y, vô thức nhìn thoáng qua bên hông Thiệu Quyên, cảm thấy...!con bé nói không sai.

Trước đây anh không để ý lắm đến dáng người của Thiệu Quyên, chỉ cảm thấy diện mạo và vóc người của giáo viên chủ nhiệm này đều rất tốt.

Nhưng giờ nghiêm túc nhìn, lập tức liền phát hiện, vòng eo Thiệu Quyên tuy rằng mảnh khảnh, nhưng cũng không thiếu sự uyển chuyển và mềm dẻo, không hề có chút cảm giác cứng nhắc nào
Lúc này Mạc Phàm cũng không phải đang nghĩ tới các.

động tác làm cho người ta khô nóng kia.

Anh nhìn lướt qua vóc người cân xứng cực kỳ kia, lại cảm thấy, đây có thể là một võ giả phôi rất tốt, chỉ là không biết độ tiếp nhận Nguyên lực.

như thế nào.
Thiệu Quyên cũng chú ý tới ánh mắt Mạc Phàm, một vệt ửng hồng nhàn nhạt lại hiện lên trên khuôn mặt cô, vô thức cúi đầu.
Chờ Mạc Phàm lái xe đưa Thiệu Quyên đến chỗ ở, cô nàng do dự một chút, hỏi:
"Mạc Phàm, có thể cho tôi phương thức liên lạc của cậu không?”
Ánh mắt tràn đầy bát quái của Hạ Hiểu Y đã ném tới, chớp chớp mắt một cái:
"Chị Quyên, có cần em giúp chị theo đuổi anh rể của em không?”
Cô bé này đã hoàn toàn không có ý định gọi Thiệu Quyên là cô nữa.
Mạc Phàm cười, gật đầu.

Anh cầm lấy điện thoại di động của Thiệu Quyên, nhập số của anh ấy rồi nói:
"Nếu cô gặp khó khăn, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”
"Được." Thiệu Quyền nhận điện thoại, cắn môi, do dự một chút lại hỏi Mạc Phàm:
“Tuổi của tôi hiện tại còn có thể bắt đầu học võ không?”.


Bình luận

Truyện đang đọc