BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ


Nếu so sánh thì anh còn cảm thấy Mã Thiên Long là một hảo hán thực sự, sẽ không dùng âm mưu quỷ kế, dùng kế sách bỉ ổi để uy hiếp người khác.

Ông Hai thì lại là người bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.

Đây là loại người mà Tần Cao Văn căm ghét nhất.

Cả khu Minh Châu, đều đang chờ đợi tin tức ông Hai giết chết Tần Cao Văn.

Ngày đầu tiên mọi người không thấy nhận được tin tức này, đều cảm thấy có hơi là lạ.

Dựa vào sự hiểu biết mấy năm nay của bọn họ về ông Hai, sau khi đối phương sát hại một người xong nhất định sẽ công bố thông tin cho tất cả mọi người trong thời gian ngắn nhất.

Thế này là có chuyện gì vậy?
Mọi người tiếp tục chờ đến ngày thứ hai, ngày thứ ba biết đâu sẽ có thể nhận được thông tin chính xác.

Nhưng tình hình vẫn như mấy ngày trước đó.

Ông Hai từ đầu đến cuối vẫn không đưa ra lời công bố nào.

Đến ngày thứ tư, một thông tin quan trọng được tung ra.

Tần Cao Văn không bị sao cả.

Chuyện này đã ngoài dự đoán của mọi người, nhưng đến ngày thứ năm, một tin tức khiến tất cả mọi người chấn động đã hoàn toàn lan truyền khắp khu Minh Châu.

Ông Hai đã chết.

Hơn nữa là bị Tần Cao Văn giết chết.

Ông Hai và mấy trăm thuộc hạ dưới trướng đều toàn bộ bị tiêu diệt, không sót một ai.

Ban đầu mọi người đều nghi ngờ đây là thông tin giả mà ai đó đã ác ý tung ra, nhưng sau đó mọi người hết lần này đến lần khác nhìn thấy Tần Cao Văn xuất hiện trước công chúng và những nơi công cộng.

Còn ông Hai thì lại không thấy bóng dáng đâu.


Rốt cuộc ai mới là người cười đến cuối cùng thì không cần nói mọi người cũng biết.

!
Thời gian gần đây Trương Thiên Khoát vô cùng đắc ý, bố anh ta đã chuyển giao toàn bộ nghiệp vụ của công ty cho anh ta, bố và mẹ hai người đi sống một cuộc sống thanh nhàn.

Mỗi năm chỉ cần cho họ mười triệu là đủ rồi.

Trương Thiên Khoát ở ngoại tỉnh sống hơn một tháng.

Hiện nay không biết gì về chuyện của khu Minh Châu.

Nghĩ rằng chắc bây giờ Tần Cao Văn đã chết rồi cũng nên.

Chờ sau khi quay về, Trương Thiên Khoát vẫn quyết định làm trái ý của bố anh ta, nhất định phải nếm mùi vị của Vương Thuyền Quyên.

Sau đó sẽ giết chết người phụ nữ này.

Người đã phản bội anh ta thì không ai được sống cả.

Quay về khu Minh Châu, người đến đón Trương Thiên Khoát là thư ký của anh ta, một người phụ nữ rất xinh đẹp.

“Sếp Trương!”.

Người phụ nữ đến trước mặt Trương Thiên Khoát, cúi đầu chào đối phương.

“Lái xe đi thẳng đến nhà Vương Thuyền Quyên”.

Trương Thiên Khoát đã không thể chờ được thêm phút giây nào nữa.

Sắc mặt cô thư ký lộ rõ vẻ khó coi.

“E rằng có hơi không tiện ạ”.


Thấy đối phương dám làm trái yêu cầu của bản thân, trong lòng Trương Thiên Khoát vô cùng tức tối: “Cô vừa nói cái gì? Không tiện? Có gì mà không tiện?”.

Cô thư ký đó thở dài nói: “Là thế này ạ! ”.

Nhìn biểu cảm do dự của cô ta, trong lòng anh ta cảm thấy không hài lòng: “Thế này thế kia cái gì, tôi muốn gặp Vương Thuyền Quyên ngay”.

“Tần Cao Văn vẫn chưa chết”.

Trên đường đi cô thư ký gọi điện thoại mấy lần, định nói với đối phương thông tin này, nhưng anh ta không hề nghe máy.

Ngay lập tức anh ta trở nên sững sờ.

Trương Thiên Khoát vừa nhìn thư ký vừa run rẩy, chân tay lạnh toát.

Tần Cao Văn chưa chết, sao có thể thế được.

Một lúc sau Trương Thiên Khoát nói: “Chẳng phải ông Hai đích thân đi đối phó với hắn sao? Thằng cha đó sao vẫn còn sống được thế?”.

Trương Thiên Khoát sớm đã biết về thủ đoạn đáng sợ của ông Hai, hơn nữa lần này ông ta còn nắm được điểm yếu của Tần Cao Văn.

Xử lý Tần Cao Văn chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Cô thư ký thở dài nói: “Vì anh ta đã giết chết ông Hai rồi, hơn nữa thuộc hạ dưới trướng ông Hai cũng không tha cho một ai”.

Rầm!
Anh ta lập tức cảm thấy trong đầu anh ta như có cái gì đó muốn nổ tung, cơ thể hơi rung lắc, đứng cũng không vững.

Sau đó anh ta ngất đi.

Cũng không biết bao lâu Trương Thiên Khoát mới mở mắt ra, phát hiện bản thân đã nằm trên chiếc giường của nhà anh ta.

Chuyện đó khiến anh ta rất sốc, cả tháng nay Tần Cao Văn luôn chìm đắm trong giấc mộng đẹp.


Ai ngờ hiện thực đột nhiên giáng cho anh ta cái tát mạnh đến vậy, ai mà chịu nổi chứ.

Trương Thiên Khoát nằm trên giường ho khan mấy tiếng.

Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, là Vương Chấn Hoa đi tới, ngồi bên cạnh giường.

“Anh không sao chứ?”.

Trương Thiên Khoát nắm chặt tay của Vương Chấn Hoa nói: “Mau nói cho tôi biết đây không phải sự thật đi”.

Thấy biểu hiện của đối phương kích động như vậy, Vương Chấn Hoa nói: “Tôi biết anh có hơi không chịu được sự thật này, lúc đó sau khi biết tin tôi cũng phản ứng không khác gì anh”.

Trương Thiên Khoát cảm thấy vô cùng căng thẳng, sự việc vì sao lại đến nông nỗi này chứ?
“Tần Cao Văn thực sự vẫn chưa chết?”.

Trương Thiên Khoát hỏi.

Vương Chấn Hoa gật đầu trả lời: “Tôi cũng không ngờ mệnh của thằng cha đó lại lớn đến vậy, không những không chết còn giết chết ông Hai luôn”.

“Hắn rốt cuộc vì sao lại làm được như vậy thế?”.

Trương Thiên Khoát nhìn Vương Chấn Hoa hỏi.

Vương Chấn Hoa lắc đầu: “Tôi làm sao mà biết được, tôi cũng không rõ vì sao lại xuất hiện tình cảnh này”.

Giấc mộng đẹp trong lòng hai người đã hoàn toàn tan vỡ.

Biểu hiện của Tần Cao Văn hết lần này đến lần khác khiến bọn họ phải thay đổi cách nhìn.

“Không được, tôi nhất định phải giết chết hắn!”.

Trương Thiên Khoát nắm chặt nắm đấm, hiện rõ vẻ kích động.

Vương Chấn Hoa trả lời: “Tôi và bố tôi hoàn toàn đứng về phía anh, Tần Cao Văn là kẻ địch chung của hai nhà chúng ta”.

Có được sự ủng hộ của nhà họ Vương, Trương Thiên Khoát có thêm phần chắc chắn, giết chết Tần Cao Văn chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng!
Bây giờ đến ông Hai và thuộc hạ của ông ta đều đã bị Tần Cao Văn giết chết.


Bọn họ còn có cách nào để đối phó với Tần Cao Văn?
“Mọi người! có cách nào không?”.

Vương Chấn Hoa nói: “Hôm nay tôi đến đây chính là muốn nói với anh chuyện này, bố tôi nói kế hoạch tiếp theo chúng ta sẽ chia quân ra làm hai”.

Trương Thiên Khoát im lặng lắng nghe, trong lòng anh ta cũng dễ chịu hơn chút.

Hai gia tộc trong ba gia tộc lớn ở khu Minh Châu liên kết với nhau, cùng đi đối phó với Tần Cao Văn, đó chẳng phải chuyện vô cùng dễ dàng sao?
Vương Chấn Hoa nói: “Bây giờ bố tôi đã đi tìm người rồi”.

Nghe thấy Vương Chấn Hoa nói vậy, Trương Thiên Khoát tò mò hỏi: “Tìm người? Tìm ai thế?”.

“Tìm đại tông sư”.

Bây giờ dựa vào cao thủ ở cấp tông sư đã không thể xử được Tần Cao Văn nữa, muốn giết chết Tần Cao Văn cách duy nhất phải nhờ đại tông sư ra mặt.

Trương Thiên Khoát có hơi kích động và hỏi: “Vậy bây giờ đã tìm được người nào chưa?”.

Vương Chấn Hoa lắc đầu trả lời: “Hiện tại vẫn chưa”.

Anh ta có hơi thất vọng nói: “Vậy khoảng bao lâu bác trai mới tìm được người thế?”.

“Nhiều nhất là một tháng”.

Chỉ cần tìm được nhân vật ở cấp đại tông sư, tiêu diệt Tần Cao Văn sẽ vô cùng dễ dàng, cho dù Tần Cao Văn có giỏi đến đâu cũng không thể vượt qua cả cấp đại tông sư trong vòng một tháng.

Nghe thấy câu nói này, Trương Thiên Khoát thở phào nhẹ nhõm.

Trong mắt anh ta lộ ra tia sắc lạnh: “Mày cứ chờ đấy Tần Cao Văn, lần này tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ”.

!
Sau khi tiêu diệt ông Hai, Tần Cao Văn có một thời gian vô cùng yên ổn và hạnh phúc.

Hàng ngày đều ở bên cạnh Đóa Đóa, đọc sách, chơi bóng với cô bé, rồi kể chuyện cho cô bé nghe.

Hoặc đến công ty của Vương Thuyền Quyên lượn lờ vài vòng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc