BỐ BỈM SỮA LÀ SĨ QUAN THÀNH PHỐ

Chương 602

Lúc này cô gái đang vô cung sợ hãi.

“Có gì phải cảm ơn chứ. Chuyện này dễ như trở bàn tay mà.

Tiểu Vương lại nói tiếp: “Vậy làm phiền anh rồi”.

“Không có gì”.

Tỉnh Giang Đông là tỉnh thành phồn hoa nhất khu vực phía Bắc. Ở đây có những đại gia sở hữu khối tài sản lên tới hàng chục tỉ tệ.

Khi Tần Cao Văn xuống máy bay, nhìn vẻ phồn hoa trước mặt anh đã phải hít một hơi thật sâu. Quả là danh tiếng đúng như lời đồn.

Cảm nhận được tiếng kêu ùng ục phát ra vì đã hơn một ngày không ăn nên anh bèn đi tới tiệm ăn gần ngay trước mặt.

Tần Cao Văn bước vào tiệm ăn nhỏ. Nơi đây việc buôn bán tốt vô cùng. Hầu như không hề có ghế trống. Anh tìm một góc tường và ngồi xuống. Chủ quán là một cô gái vô cùng xinh đẹp tầm hai mươi tuổi với ngũ quan tinh tế và sắc xảo.

Thấy Tần Cao Văn bước vào, người phục vụ bèn nở nụ cười.

“Xin hỏi anh muốn ăn gì ạ?”

Tần Cao Văn vuốt cằm: “Đưa ra những món ngon nhất của quán đi”

“Không thành vấn đề. Anh đợi xíu nhé”.

Tần Cao Văn gật đầu.

Một lúc sau người phụ vụ bưng ra hai đĩa thức ăn đặt lên bàn. Hương thơm và màu sắc đều hấp dẫn. Tần Cao Văn hít một hơi thật sâu, cảm thấy mùi vị thật sự không tệ.

Giờ Tần Cao Văn cũng chẳng buồn quan tâm tới hình tượng, anh ăn hết sạch sáu, bảy bát cơm và ăn sạch thức ăn.

Anh vỗ nhẹ bụng mình, sắc mặt trở nên hài lòng vì đã no nê. Anh thở thoải mái, đang định đứng lên rời đi thì bỗng có âm thanh nặng nề từ ngoài cửa vọng vào.

Tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của khách hàng, họ đồng loạt nhìn ra.

Ngay sau đó một nhóm người mặc đồ đen lao vào. Đi đầu là một tên mập cao tầm một mét năm mươi, trong tay hắn cầm con dao.

Hắn bị mù một mắt.

Thấy tên mập xuất hiện, bà chủ quán khẽ tái mặt.

“Cô Tiểu Vũ”.

Tên mập chắp tay sau lưng, đi tới trước mặt bà chủ quán và cười: “Giờ có phải là lúc nộp phí bảo kê rồi không nhỉ?”

Bà chủ quán tái mặt, cười với vẻ khó xử: “Anh Trần, không phải mới nộp rồi sao?”

Tên mập chỉ vào cái bụng mỡ của mình và khiến nó rung lên.

“Trước đây tiền bảo kê mỗi tháng đóng một lần. Giờ khác rồi, mỗi tuần đóng một lần. Nếu hôm nay cô không nộp thì đừng nghĩ tới việc buôn bán ở đây nữa”.

Những người khách khác nghe thấy đều tỏ ra không hài lòng. Đây chẳng phải là đang ức hiếp người quá đáng sao?

Bà chủ quán tiếp tục nói: “Anh Trần, tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ lẻ, nếu như một tháng nộp mấy chục nghìn tệ phí bảo kê thì tôi sống kiểu gì đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc